1
Tôi : Lạp Lệ Sa
Em : Phác Thái Anh
__________________
Tôi năm 16, cái tuổi vẫn còn bốc đồng và hay thích thể hiện.
Năm tôi 16, tôi có cô bạn gần nhà, em xinh lắm mỗi tội là khó gần. Lần đầu tiên em chịu nói chuyện với tôi là lúc tôi giúp em thoát khỏi bọn đầu gấu trong trường, khi đó tôi cứu em mà bị đấm bấy mặt chắc là cảm thấy có lỗi hoặc biết ơn nên em mới chủ động với tôi nhiều thế. Sau lần đấy tôi dường như hiểu em hơn và em cũng thôi đề phòng tôi, chúng tôi bắt đầu làm bạn.
"Thái Anh, làm bạn đi nhìn cậu thật cô đơn"
Em do dự nhìn tôi vài phút, trong mắt em là sự dè chừng với tôi. Cũng phải, trước giờ tiếng tăm tôi có tốt đâu. Tôi hay đánh nhau và tụ tập, điểm số cũng là nằm tuốt dưới cuối bảng xếp hạng. Còn em, học giỏi ngoan hiền, là con nhà người ta trong truyền thuyết.
Tôi bật cười, thật lòng tôi cũng chẳng thể ép em, nếu em không chấp nhận thì thôi vậy. Nhưng rồi câu nói của em lại làm tôi phải giật mình ngẩn mặt, nhìn vào mắt em tôi thoáng ngượng ngùng.
Em mỉm cười nhìn tôi, đôi mắt sáng lên lấp lánh như chất chứa hàng vạn ngôi sao trong đấy, giữa trời đêm lạnh lẽo nụ cười của em thật ấm áp.
"Được, chúng ta làm bạn"
Thế là tôi và em trở thành bạn của nhau.
...
Tôi và em đi cùng nhau qua những năm tháng thanh xuân tuổi trẻ, đối với nhau là ưu tiên là ngoại lệ là duy nhất của nhau dưới danh nghĩa là "bạn thân". Em đối với tôi là tình cảm đơn thuần của bạn và bạn, còn tôi đối với em chắc có lẽ đã vượt quá giới hạn của bạn bè, tôi xem em là tất cả, là cuộc đời của tôi.
...
Năm tôi 20, em 20.
Sinh nhật năm đó tôi đã uống rất say, đến mức vô thức nói ra những lời yêu mà tôi luôn cố giữ chặt trong lòng.
"Thái Anh, tôi thích em mà... Tại sao vậy... Tại sao lại như vậy..."
Năm đó em có người mình thích, em nói với tôi, tôi cười xoa nhẹ tóc em dặn dò.
"Hãy theo đuổi hạnh phúc của cậu đi, tôi vẫn luôn phía sau ủng hộ cậu"
"Thật sao? Lệ Sa, tôi thật sự rất thích anh ấy, rất rất thích"
Em vừa nói vừa cười, đôi má ửng hồng khi lần đầu biết yêu, trái tim thổn thức đập, đôi mắt cũng trở nên thật long lanh khi nhắc về anh ta. Miệng tôi cố nặn ra một nụ cười dễ nhìn nhất nhưng em ơi tôi làm sao vui nổi khi sắp mất em khỏi vòng tay.
Tôi thích em, thật sự thích em nhưng trớ trêu thay ta chung giới tính, em là nữ và tôi cũng thế. Tôi biết xã hội ngoài kia thật khắc nghiệt, tôi sợ hãi cố giấu nhẹm đi tình cảm này, sợ một mai em biết được liệu em có còn chấp nhận tôi. Nhà em là gia đình gia giáo làm sao có thể chấp nhận chuyện hoang đường này.
Tôi yêu em, mãi mãi sẽ như vậy, sẽ yêu em dưới tư cách là bạn thân, sẽ cùng em trãi qua những ngày tháng hạnh phúc ngắn ngủi dưới tư cách là bạn thân, sẽ chăm sóc em bằng danh nghĩa bạn thân. Cuối cùng, em cũng sẽ chỉ biết đến tôi dưới danh nghĩa bạn thân mà thôi...
...
"Lệ Sa à, cậu tốt với tôi thật, nếu cậu là con trai chắc tôi sẽ yêu cậu mất thôi"
Tôi gượng cười nhìn em.
"Cậu... Nếu cậu không cần một chàng trai thì sao?"
Tôi thấy đôi mày em khẽ nhíu lại, xong lại im lặng mà nhìn ra biển khơi. Giây phút đó tim tôi đã hẫng nhịp, hụt hẫng cúi đầu.
"Tôi hiểu rồi, em à"
...
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro