Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 82: Đám Cưới (1)

Chap 82: Đám Cưới (1)
..............//..............


Người thì vẫn nằm trong bồn tắm lườm người đang ngồi trên bồn cầu, tay bấm điện thoại.

"Nè, cô mau đi ra ngoài nhanh đi, tôi sắp bị cảm tới nơi rồi" Jennie thấy người trước mặt đang chiến với mình nên cô mở lời xin thua cuộc.

"Là do cô cứng đầu thôi" Trí Tú nhún vai nói.

"Tôi quay lại rồi đó" Jennie xoay người lại.

"Như vậy ngay ban đầu thì tốt hơn không?" Trí Tú đứng dậy kéo quần lên, xã bồn cầu thêm một lần nữa rồi đi ra ngoài, cũng không quên chọc ghẹo ai kia....

"Ple, thân hình trắng nõn nhìn mà thấy ghê"

Jennie tức tối trong bồn tắm, cô mau tắm nhanh rồi ra ngoài xử tội con người kia.

Vừa ra ngoài. Phát hiện người kia đang có ý đồ với kem dưỡng da của mình, cho nên Jennie đi đến.

Tay nắm cổ áo phía sau của Trí Tú nhìn những vật trên tay cô ta.

Một tay thì cầm kem đánh răng, một tay thì cầm kem dưỡng da của mình. Jennie xách Trí Tú lên.

"Cô định dở trò gì với đồ của tôi?" Jennie giật lấy đồ của mình lại.

"Tôi... có đâu"

"Còn chối? Cô định cho kem đánh răng vào kem dưỡng da của tôi?"

"Tôi... không có mà" Trí Tú lắc đầu ngoầy ngoậy. Tuy bị bắt tại trận nhưng vẫn chối.

"Được rồi, cô không nhận chứ gì?" Jennie đẩy Trí Tú ra giường, Jennie ngồi trên bụng Trí Tú, kìm chế hai tay cô lại, rồi lấy kem đánh răng chét đầy mặt người này.

"Cho cô chết này. Dám đùa với tôi à?"

"Aaa, cô điên à?" Trí Tú dãy dụa. Chân đá lung tung.

"Còn dám đùa hay không?"

"Aaa, trúng mắt tôi rồi, cô điên à. Đi xuống mau...."

Trí Tú đẩy Jennie ra, liền chạy vào nhà tắm rửa mặt.

Sau một hồi kỳ cọ. Trí Tú đi ra nhìn Jennie với con mắt bên phải đỏ ké lên như muốn ăn thịt ăn cá gì con người ta.
.
.
.
.
.
Cuối cùng cũng đến lễ cưới, một buổi lễ quan trọng của Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh.

"Chuẩn bị xong chưa, xong hết chưa?" Lệ Sa đột nhập vào phòng trang điểm của cô dâu. Thái Anh đang được trang điểm thì bị phá rối.

Cô đứng hình nhìn nàng, hôm nay nàng thật sự thật sự rất xinh đẹp, tuy chưa hoàn chỉnh nhưng... cô muốn lao vào thịt nàng ngay tức khắc rồi.

"Vào đây làm gì? Xong rồi thì ra ngoài đợi đi nhóc" Thái Anh lên tiếng để dập tan ý nghĩ chuẩn bị đen tối kia của cô.

"Em ngồi đây ngắm chị" Lệ Sa kéo ghế ngồi gần nàng, xem nhất cử nhất động của nàng.

"Tôi còn chưa ngắm nghía dung nhan của em bây giờ nha. Sao không thay đồ đi, trang điểm xong rồi thì kêu người thay đồ giúp em. Tôi cũng sắp xong rồi"

"Còn sớm mà"

"Sớm cái gì, biết bao nhiêu người đợi ở bên ngoài. Tôi và em còn chụp hình cùng khách nữa đấy"

"Ầy, chụp làm gì phiền phức vậy. Photo ra cho họ mỗi người vài tấm là được rồi"

"Điên à. Ảnh cưới mà đòi photo, mau về phòng thay đồ nhanh đi"

"Dạ" Bị vợ đuổi như vậy thì phải đi thôi. Cô bĩu môi ra ngoài.
.
.
.
.
.
Nơi tổ chức buổi lễ không phải tại tư gia, càng không phải nhà hàng hay ở bãi biển, vân vân mây mây... mà là....

Mọi người cũng lần lượt đến nơi tổ chức buổi lễ, là một nơi toàn là đất trống, cỏ xanh ngát, với bầu trời mát mẻ như thế này thì tuyệt cú mèo rồi.

Gia đình, đối tác, bạn bè đều đến đông đủ.

15:00 pm_

"Xin mời cha mẹ của hai cô dâu cùng con mình bước lên sân lễ" Người chủ hôn cầm mic nói.

Bà Phác với bộ đầm dài màu đen truyền thống sang trọng, không phải full đen mà là có thêm nhiều chi tiết màu xám và trắng, một tay cầm ví một tay cầm tay cô con gái của mình.

Còn bên Lệ Sa, bà Trần Mỹ Lam thì mặc bộ đầm trắng tuy đơn giản nhưng rất quý phái, nhìn hai bà chị xui như hắc bạch vô thường.

Còn ông Phong thì biết tin con gái mình đám cưới nên ông cũng cố sắp xếp công việc để bay về dự lễ của con mình.

Mỗi người một bên nắm tay Lệ Sa lên sân làm lễ.

Đã đứng cùng nhau. Bà Phác và hai người kia trao tay hai đứa con mình tức là mong muốn hai người mãi luôn nắm tay cùng nhau sống đến cuối đời.

"Hai nhân vật chính đã có mặt ở đây. Buổi lễ kết hôn rất đặc biệt của cuộc đời của mỗi người, nhưng càng đặc biệt hơn vì ở đây. Không phải như mọi buổi lễ khác, có chú rể và cô dâu. Mà ở đây, chúng ta có hai cô dâu xinh đẹp...."

Dứt lời, mọi người vỗ tay hò hét như càng ủng hộ hơn.

"Hai người bạn này chắc đã trải qua bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu là sự miệt thị ở ngoài kia, đã đối mặt với bao nhiêu là nỗi khó khăn, lo toan, mới có được ngày hôm nay. Hai người có muốn nói gì với mọi người ở đây không?" Người chủ hôn lễ đưa mic cho Thái Anh.

"Trước hết, tôi là Thái Anh tôi rất cám ơn những người không miệt thị chúng tôi đã đến đây dự lễ cùng tôi, đối với tình yêu đồng tính rất khó chấp nhận với xã hội hiện nay, mặc dù LGBT đã có mặt và rất phát triển nhiều nước nhưng ở Việt Nam thật không may là còn những người kỳ thị nó, cho nó là một căn bệnh và muốn trừ khử đi, chúng tôi mặc dù yêu nhau, nhưng cũng có đôi lúc xa nhau, không phải 1 ngày 2 ngày hoặc 1 tháng 2 tháng. Mà là 1 năm 2 năm thậm chí là 3 năm 4 năm"

"Vì cuộc sống riêng, chúng tôi chấp nhận mọi thứ, đã trải qua biết bao thăng trầm của cuộc đời mới có được ngày hôm nay, cho dù có ra sao, tôi vẫn luôn một lòng với em, cho dù tôi có chết tôi vẫn muốn nói với em rằng. Lạp Lệ Sa, chị yêu em!" Thái Anh nắm tay Lệ Sa nhìn bằng đôi mắt chứa đựng tất cả sự yêu thương, bằng cả trái tim, cả tấm lòng.

Lệ Sa cũng nhìn nàng, mỉm cười, nụ cười lần đầu tiên cô cười được đó là nụ cười hạnh phúc, cô đã chờ đợi ngày này đã bao lâu rồi.

Cô không mơ phải không?

Lệ Sa cầm mic từ trên tay Thái Anh rồi nói.

"Em đã tin rằng, mối tình đầu không bao giờ trọn vẹn và hạnh phúc cả. Nhưng không, đó là một sự nhầm lẫn lớn nhất trong cuộc đời em, vì tình yêu đầu tiên của em, người mà em từng, đã, đang và sẽ yêu thương đó chính là chị, tình yêu của em, không phải là một chàng trai nào đó, hay là những người đại gia háo sắc, không phải những mối quan hệ mà em quen biết, mà là mối quan hệ cô trò, sư sinh. Cám ơn ba mẹ đã cho con đi học và cho con có cơ hội để gặp cô giáo này, mối quan hệ này mấy ai thấy được hạnh phúc, nhưng không phải, em thấy rất hạnh phúc. Tình yêu của chúng ta, đã bắt nguồn từ quan hệ cô trò. Và... em yêu cô, Phác Thái Anh!"

Thái Anh và Lệ Sa, kể cả mọi người không kìm được nỗi xúc động mà bật khóc. Cuối cùng cả hai cũng tìm thấy được hạnh phúc, cho dù thế nào, hai người sẽ không buông tay nhau. Nắm chặt và đi đến cuối con đường, đến răng long đầu bạc.

Và....

Hai người cũng đã trao nụ hôn cho nhau trước sự chứng kiến của mọi người xung quanh.

"E hèm" Trí Tú giả vờ ho vài cái rồi bỏ đi trước cảnh hôn hít đầy hạnh phúc kia.

Jennie  tinh ý cũng hiểu chuyện, nhìn Trí Tú bỏ đi rồi cô cũng đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro