Chương 17
"Không cần căng thẳng. Tôi chưa từng thấy qua cô ta như vậy..."
"Hai người quen biết lâu rồi sao?"
Jihoon không nói gì, lâm vào trong ký ức. Anh ta cùng cô không thân thiết lắm, nhưng quen biết đã lâu. Anh ta đến tiểu khu Kim Hoa bao lâu, Lisa ở đó bấy lâu. Cô đưa tiền thuê, số tiền cũng đủ mua cả gian phòng đó rồi.
Cô vẫn luôn luôn trầm mặc ít nói, cô rất khỏe, nhưng chưa bao giờ bắt nạt kẻ yếu, có người sợ cô, đồn đại về cô, Jihoon cũng không để ý. Nhiều khi anh ta cũng sẽ tò mò xem cô rốt cuộc yêu thích thứ gì, cô đều không hề có hứng thú với ai hay việc gì, ngoài ...
Mắt Jihoon lưu lại trên gương mặt của Chaeyoung, bỗng nhiên hạ giọng nói: "Cô biết... Đối tượng phối ngẫu của sói là gì không?"
"Gì cơ?"
"Sói là động vật rất chung tình, cả cuộc đời chỉ quen một bạn tình, nếu phối ngẫu đã chết, bọn họ sẽ sống cô độc suốt phần đời còn lại, sẽ không tìm một ai khác."
Nói đến đây, Lisa đã đi ra ngoài, Jihoon đưa tay vỗ trên vai của nàng, ý cười thâm trầm: "Nên nói là cô may mắn...hay là bất hạnh đây..."
Trong đầu Chaeyoung vẫn còn chấm hỏi bởi lời nói của Jihoon, không để ý tới cô.
Sắc mặt cô không hề thân thiện liếc Jihoon.
Jihoon sờ sờ cái mũi, rút tay từ vai nàng về, không cam lòng yếu thế trước ánh nhìn: "Vợ ơi, ra có khách."
Một người đẹp bình tĩnh từ trong phòng đi ra.
Cô ấy nắm tay nàng ôn nhu nói: "Cô chính là Park Chaeyoung, đã từng nghe nói, yên tâm đi có tôi đây rồi, khẳng định người không có vấn đề gì."
"Cảm ơn..."
"Chỉ là sau đó chắc sẽ có phiền phức, người bị đánh thành như vậy, dễ dàng dính tới kiện cáo, nhưng chủ yếu là.... Những vết thương do sói để lại khó có thể giải thích thỏa đáng."
Jihoon ôm vai mỹ nhân, nhu tình như nước nói: "Vợ à, em không cần lo lắng, em không nhớ anh đây làm gì à? "
"..."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Mặt cô vô cảm nói: "Không phải em muốn tìm Động hiệp sao, cậu ta chính là Động hiệp."
"Tóm lại, Động hiệp chúng tôi nhất định sẽ giúp cô giải quyết chuyện này, cô yên tâm, nhất định sẽ không phát sinh chuyện gì."
Ánh mắt người đẹp lấp lánh nhìn Jihoon, thiếu chút nữa vỗ tay khen ngợi.
"Đi thôi."
Cô chịu không nổi Jihoon ra vẻ ân ái, kéo Chaeyoung rời đi, đi ngang qua Jihoon thấp giọng nói một câu: "Cảm ơn."
Nàng cũng nói: "Cảm ơn hai người..."
Jihoon cười cười, nói với cô: "Lần sau đừng dễ xúc động như vậy, tránh cho người bên cạnh lo lắng."
"Biết rồi."
------
Ra khỏi nhà Jihoon, bóng đêm đã sâu, mọi sự trở về yên bình.
"Nên bảo cô ấy nhìn qua chân em."
Nói xong muốn dẫn nàng quay lại, nàng vội vàng ngăn lại: "Không cần không cần, nhà em có thuốc, bôi một chút là được."
"Thật sự không cần?"
Nàng gật đầu.
"Ôm hay là cõng, em chọn một cái đi."
"... Là em ngã, không phải cụt chân..."
"Ôm hay là cõng?"
"...Cõng đi."
⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro