Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Anh hùng.


Lạp Lệ Sa ôm lấy Tiểu Long Nữ đáy lòng đều là ngọt ngào thỏa mãn, mọi người xung quanh cứ không ngừng vỗ tay, không ngừng nghị luận, liên tiếp có người cao giọng nghị luận chuyện vừa qua. Lạp Lệ Sa vừa định nói nhỏ hai câu bên tai Tiểu Long Nữ thì bỗng nhiên hai vợ chồng Lục trang chủ xuất hiện mời Lạp Lệ Sa và Tiểu Long Nữ tham gia anh hùng đại yến diễn ra vào buổi tối.

Tất cả mọi người cùng nhau đáp ứng hảo, mời Lạp Lệ Sa và Tiểu Long Nữ tham gia tiệc tối.

Hiện tại có thể nói các nàng là anh hùng trong mắt thiên hạ hào kiệt.

Lạp Lệ Sa thích náo nhiệt, lại có ăn uống, đương nhiên là nàng đồng ý, cúi đầu hỏi ý kiến của Tiểu Long Nữ.

Tiểu Long Nữ gật đầu đồng ý.

Hồng Thất Công bỗng nhiên nói:

"Tiểu huynh đệ, ngươi theo ta lại đây."

Lạp Lệ Sa gật đầu.

Hồng Thất Công là muốn truyền thụ đả cẩu bổng pháp cho Lỗ Hữu Cước. Lỗ Hữu Cước công phu như vậy làm sao có thể đảm đương việc lãnh đạo Cái Bang bang chúng, hơn nữa hắn cũng nhìn ra, Hoàng Dung khí sắc không tốt, sợ là thân thể không khỏe. Trong lòng muốn đem đả cẩu bổng pháp truyền cho Lạp Lệ Sa, hắn thật không dám hi vọng xa vời rằng Lỗ Hữu Cước có thể đem đả cẩu bổng pháp phát huy hết khả năng, lúc nãy nhìn thấy Lạp Lệ Sa dùng đả cẩu bổng pháp đùa giỡn Hoắc Đô, hắn nhìn ra Lạp Lệ Sa đã đem hết tinh túy của đả cẩu bổng pháp đánh ra.

Hắn nói với Hoàng Dung:

"Dung nhi, đả cẩu bổng pháp chính ta sẽ dạy cho Lỗ Hữu Cước."

"Sư phụ, Lỗ trưởng lão tuy rằng thương thế không nặng nhưng cũng không thích hợp tiếp tục luyện đả cẩu bổng pháp, theo ta trước tiên cứ truyền ngôi vị bang chủ cho Lỗ trưởng lão trước đã."

Hoàng Dung đã sớm có ý định này, dự định trước khi diễn ra đại hội anh hùng sẽ đem chức vị bang chủ cho Lỗ Hữu Cước, chỉ là do không ít chuyện xảy ra nên phải tạm thời dừng lại chưa truyền mà thôi.

"Như vậy cũng được."

"Sư phụ, như vậy ngươi liền ở lại Lục gia trang thêm mấy ngày nữa được không?"

Đây mới là mục đích chân chính mà Hoàng Dung muốn biết.

Hồng Thất Công cười ha hả:

"Có ăn có uống như thế đương nhiên là được."

"A a a, ta rốt cục tìm được ngươi rồi."

Lão ngoan đồng tay nắm thắt lưng, tay chỉ vào Lạp Lệ Sa, đứng ở trước cửa, nổi giận đùng đùng. Lại bay nhanh tiêu sái tới bên người Lạp Lệ Sa, nắm lấy cổ tay Lạp Lệ Sa, rất sợ Lạp Lệ Sa lại chạy mất. Nói cũng thật trùng hợp, Chu Bá Thông vừa nắm lại nắm ngay mạch tượng của Lạp Lệ Sa, trong lòng cảm thấy kì quái liền chú ý mạch đập, sau đó vẻ mặt kinh hãi, đưa tay chỉ chỉ vào mặt Lạp Lệ Sa nói:

"A, ngươi, ngươi, ngươi..."

Phía sau còn mấy chữ 'tiểu nữ nhân' đã bị Lạp Lệ Sa nhanh chóng đưa tay bịt miệng hắn lại.

Lúc đầu Lạp Lệ Sa còn có chút ngẩn người, không biết Chu Bá Thông bị gì nữa, nhưng lập tức hiểu ra, phản ứng đầu tiên là lấy tay che miệng Chu Bá Thông lại không cho hắn có thể nói thêm một lời nào nữa:

"Không được nói chuyện, bằng không ta lập tức đem chuyện tình của ngươi và Anh Cô trong quá khứ nói ra."

Lạp Lệ Sa uy hiếp Chu Bá Thông.

Chu Bá Thông tức giận giơ tay giơ chân, hàm râu trắng xóa đều vểnh cả lên, nhưng nói không nên một lời.

Thì ra ngày đó sau khi Chu Bá Thông ăn xong gà, chuẩn bị đi thì bị tiểu nhị ngăn lại, không cho hắn đi, nói rằng hắn còn chưa tính tiền. Chu Bá Thông một mực chắc chắn Lạp Lệ Sa đã tính tiền cho hắn rồi, tiểu nhị nói mãi mới có thể làm cho Chu Bá Thông hiểu rõ, vậy mà Chu Bá Thông nói rằng trong người hắn không có bạc, làm cho tiểu nhị gọi người làm trong quán bước ra, Chu Bá Thông hưng trí không thôi, nhưng mà mấy người này bước tới cũng không có cậy mạnh hiếp yếu mà cùng Chu Bá Thông nói chuyện phải quấy, chỉ trong chốc lát Chu Bá Thông đều đem mọi chuyện tóm tắt một lượt cho bọn họ nghe, lúc này mới nhớ tới Lạp Lệ Sa, cũng không biết nàng đã đi đâu, trong đầu liền nghĩ đi tìm nàng.

Chu Bá Thông tiến đến bên người Lạp Lệ Sa nói nhỏ:

"Ngươi, ngươi làm sao biết được Anh Cô?"

Lạp Lệ Sa cười đắc ý:

"Ta đương nhiên là biết, ta là thầy tướng số."

Nói xong còn không quên hướng về phía Chu Bá Thông nháy mắt.

Quách Tĩnh nhìn thấy Chu Bá Thông thì rất vui mừng:

"Chu đại ca."

Đám người Hác Đại Thông cùng một lúc kêu lên:

"Sư thúc."

"Sư thúc tổ."

Chu Bá Thông đối với bọn đạo sĩ phái Toàn Chân tương đối thấy phiền, tiếng kêu của bọn kia so với oan quỷ còn thảm thiết hơn, hắn rất giận Lạp Lệ Sa, quay về phía Lạp Lệ Sa quát:

"Ngươi thế nào ở cùng bọn chúng, ở cùng bọn chúng cũng không nói sớm."

Sau đó lòng bàn chân như có bôi mỡ, rất nhanh bay đi, trong không trung còn truyền đến thanh âm của Chu Bá Thông:

"Sau này ta còn tới tìm ngươi, ngươi đừng chạy."

Lạp Lệ Sa chẳng biết làm sao.

Đám người Hác Đại Thông chỉ biết thở dài.

Buổi trưa hôm nay, đại hội Cái Bang chính thức bắt đầu, có không ít bang chúng của Cái Bang mời Lạp Lệ Sa tham gia, trong đại hội anh hùng Lạp Lệ Sa không những lấy lại thể diện cho Cái Bang, mà còn diệt hết uy phong của bọn người Mông Cổ, làm cho gian kế của bọn chúng không thể thực hiện được, cũng vì vậy mà Lạp Lệ Sa trở thành anh hùng trong mắt thiên hạ.

Lạp Lệ Sa không muốn tham gia, nhưng thịnh tình không thể từ chối, nàng vốn định buổi chiều dành một ít thời gian đi dạo cùng Tiểu Long Nữ, nhưng Cái Bang đại hội lại kéo dài tới chiều, tối lại có anh hùng đại yến, mà Cái Bang đại hội và anh hùng đại yến cũng chỉ cách nhau một giờ, chỉ có lúc đó mới có thể ở bên Tiểu Long Nữ một chút.

"Quá nhi, cùng Quách bá bá thư đến phòng."

"Sao?" Lạp Lệ Sa vẻ mặt ai oán, sao nữa đây chứ.

Quách Tĩnh nhìn thấy công phu của Lạp Lệ Sa, không nghĩ tới nàng tuổi còn nhỏ mà võ học tu vi đã có bậc này thành tích, những lo lắng trước đây của hắn có vẻ dư thừa. Việc quan trọng trước mắt là xác định thân phân thật sự của nàng, cũng không thể nhìn Lạp Lệ Sa bước vào con đường lầm lạc, cùng Tiểu Long Nữ tư tình như vậy tiếp tục.

Tiểu Long Nữ dỗ dành Lạp Lệ Sa vài câu, càng ở bên cạnh Lạp Lệ Sa càng lâu nàng càng thấy Lạp Lệ Sa như một đứa trẻ, lúc nào cũng cần nàng dỗ dành an ủi chăm sóc.

Quách Tĩnh và Lạp Lệ Sa vào trong thư phòng, nha hoàn từ bên ngoài bưng lên hai tách trà mới lui xuống, trước khi đi ra không quên khép cánh cửa lại giúp hai người. Quách Tĩnh bưng tách trà nhấp một ngụm rồi hỏi:

"Ngươi nói ngươi không phải Quá nhi? "

Lạp Lệ Sa gật đầu, trong lòng không hiểu sao có chút khẩn trương:

"Ngươi nói Quá nhi được an táng tại  miếu hoang?"

Lạp Lệ Sa lại tiếp tục gật đầu.

"Vậy sao ngươi biết tên tự của Quá nhi? Thế nào biết Dương Khang và Mục Niệm Từ đều đã qua đời."

Quách Tĩnh tới giờ vẫn không tin Lạp Lệ Sa không phải Dương Quá. Những thông tin của Lạp Lệ Sa về Dương Khang, về Mục Niệm Từ, về Dương Quá không hề sai, mà nếu biết được nhiều chuyện như vậy thì Lạp Lệ Sa không thể nào là một người bên ngoài được.

"À! Ta và Dương Quá biết nhau từ nhỏ."

Quách Tĩnh thở dài một hơi:

"Thì ra là thế, ngươi, ngươi không phải là Quá nhi?"

Lạp Lệ Sa trong lòng có chút áy náy, nếu không có sự xuất hiện của nàng, Quách Tĩnh cũng không như vậy đau lòng. Kỳ thật trong thế giới Thần Điêu nàng như một kẻ dư thừa không cần thiết có sự có mặt của nàng:

"Quách bá bá, xin lỗi, nếu như ngươi không ngại thì vẫn có thể gọi ta là Dương Quá, dù gì cũng gọi một thời gian rồi, có chút thói quen."

Nói rồi Lạp Lệ Sa nhún vai có chút tỏ vẻ không quan trọng, chỉ là một cái tên mà thôi.

Quách Tĩnh vui mừng vỗ vai Lạp Lệ Sa, dù nói như thế nào Lạp Lệ Sa là người mà hắn bồi dưỡng từ nhỏ, hôm nay lớn lên lại thành tài như vậy, bây giờ sửa đổi hắn cũng có chút không quen:

"Quá nhi, à, Lạp huynh đệ, ngươi và Long cô nương tuyệt đối không thể có thứ tình cảm nam nữ, đó là vi phạm luân thường."

Trong lúc nhất thời Quách Tĩnh không có cách nào sửa đổi cách xưng hô được.

Lạp Lệ Sa lắc đầu:

"Quách bá bá, ta tôn trọng ngươi, cái gì đều có thể nghe theo ngươi nói mà làm theo, nhưng chuyện này thì là ngoại lệ, thứ cho ta không thể nghe theo."

Quách Tĩnh thở dài, thật sự giống với những gì Hoàng Dung nói với hắn, dù hắn có khuyên ngăn giải thích như thế nào Lạp Lệ Sa đều không chịu quay đầu.

"Quách bá bá, ngươi cứ tiếp tục gọi ta là Quá nhi, cũng có thể gọi là Lạp Lệ Sa, ngươi thích kêu cái gì thì kêu như thế đó đi."

Quách Tĩnh vỗ nhẹ xuống bàn rồi thở dài, hắn nên làm thế nào mới đúng, trước mắt đứa trẻ này không nghe lời hắn cứ bước vào con đường lầm lạc, làm những chuyện không hợp luân thường, nhưng nói năng lại hùng hồn đầy lí lẽ, hắn không thể tìm thấy một chút lí do gì để phản bác lại.

Lạp Lệ Sa vui vẻ trở về phòng, Tiểu Long Nữ đang ngồi bên cạnh cửa sổ đưa mắt nhìn ra vườn hoa trước phòng, đưa lưng về phía Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa lặng lẽ chậm rãi bước tới sau lưng nàng, lấy tay che đi hai mắt Tiểu Long Nữ, cố ý đè thấp giọng nói:

"Đoán đi, ta là ai?"

Tiểu Long Nữ làm sao có thể để một người xa lạ đi vào phòng nàng, lúc Lạp Lệ Sa tới cửa nàng đã biết là Lạp Lệ Sa. Tiếng bước chân bên ngoài phòng là thuộc về Lạp Lệ Sa, cũng không lên tiếng, chờ hành động tiếp theo của Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa làm người luôn luôn hấp tấp, dù là cẩn thận đến mấy đều có thể làm ra tiếng động, nhưng hôm nay lại bước chân lặng lẽ như vậy Tiểu Long Nữ thật tò mò Lạp Lệ Sa muốn làm gì.

"Ngươi là ai?" Tiểu Long Nữ hỏi ngược lại.

Lạp Lệ Sa buông tay ha ha cười:

"Long nhi, càng ngày càng biết phối hợp."

Tính cách của Tiểu Long Nữ cũng thay đổi rất nhiều, không giống như trước, lạnh như băng, trên mặt vĩnh viễn không có chút biểu tình, ngăn cách người khác ở xa rất xa bên ngoài không cho ai tới gần. Nhưng đối với Lạp Lệ Sa nàng sẽ nhẹ nhàng mỉm cười, nói cũng càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng cũng có thể cùng Lạp Lệ Sa đùa giỡn ầm ĩ. Ái tình đích thực có ma lực rất lớn, có thể cải biến thay đổi con người ta lúc nào không hay.

Lạp Lệ Sa lấy cái ghế cùng Tiểu Long Nữ ngồi trước cửa sổ.

"Nhìn gì vậy?"

"Ngươi nhìn..."

Là một màn thú vị, Quách Phù đại khái là không hài lòng chuyện gì đó. Đại Võ Tiểu Võ mỗi người đứng một bên, ríu ra ríu rít giải thích cái gì đó. Quách Phù cũng không để ý tới hai người một chút nào.

Lạp Lệ Sa nhìn một hồi cũng chẳng thấy có cái gì thú vị.

Tiểu Long Nữ tỉ mỉ nhìn, cũng không phải vì cái gì quan trọng, lúc nãy nàng nghe thấy Đại Võ hỏi Quách Phù:

"Ngươi là chọn Dương Quá hay là chọn huynh đệ bọn ta?"

Sau đó Đại Võ Tiểu Võ lại bắt đầu líu ríu. Tiểu Long Nữ cũng chẳng muốn biết hai người bọn hắn nói cái gì, không cần đoán nàng cũng biết, hiện tại chắc chỉ nói xấu Lạp Lệ Sa chứ chẳng tốt đẹp gì.

Tiểu Long Nữ thật ra chỉ muốn biết Quách Phù nói cái gì, tuy rằng chuyện này với nàng chẳng quan hệ gì, nhưng nàng muốn biết.

Cuối cùng Quách Phù giậm chân một cái, hai mắt đẫm lệ hoen mi, giận dữ với Đại Võ Tiểu Võ, đẩy hai người ra chạy đi mất. Đại Võ Tiểu Võ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai người nhìn nhau một hồi rồi lập tức đuổi theo Quách Phù: "Đi..."

Tiểu Long Nữ mong muốn Quách Phù tùy tiện chọn là Đại Võ hoặc Tiểu Võ, bất luận là tên người nào cũng được, nàng ít nhiều cũng biết Đại Võ Tiểu Võ thích Quách Phù như thế nào, luôn luôn nghe theo mọi lời nói của Quách Phù, Lạp Lệ Sa thì mọi chỗ đều cùng Quách Phù đối nghịch, mọi chuyện đều làm cho Quách Phù bực mình căm tức, theo lý thuyết đáng lí Quách Phù phải chọn một trong hai người Đại Võ Tiểu Võ là điều chắc chắn, thế nhưng trong lúc đó ba người lại do dự.

"Quách Phù rất thích ngươi."

Lạp Lệ Sa không hiểu tại sao Tiểu Long Nữ lại đề cập vấn đề này.

"Kia để cho nàng thích đi, ta chỉ thích một mình Long nhi."

Nha hoàn bên ngoài gõ cửa nói:

"Dương thiếu gia, Long cô nương, mời hai vị ra dùng cơm trưa."

"Ừm."

Lạp Lệ Sa đáp sau đó lại vươn tay kéo tay Tiểu Long Nữ nói:

"Đi thôi, ăn cơm thôi."

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lạp Lệ Sa liền bị người trong Cái Bang kéo đi. Nàng vừa đi vừa ngoái đầu nhìn Tiểu Long Nữ, nàng thật muốn Tiểu Long Nữ có thể đi cùng nàng. Thế nhưng đây là đại hội của một bang phái, người trong Cái Bang không mở miệng mời, Lạp Lệ Sa cũng không tự tiện dắt Tiểu Long Nữ theo được, chỉ có thể vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại.

Đại hội Cái Bang quả thật rất chán, đầu tiên là Hoàng Dung nói chút chuyện khích lệ huynh đệ bang chúng, sau đó lại quan tâm hỏi thăm chút chuyện, sau đó Hồng Thất Công cũng bước ra nói vài lời khách sáo, hai người nói đến đoạn cao trào, cái bang đệ tử tay cầm gậy gộc đồng loạt giơ lên, biểu thị hưng phấn đồng ý cách nói của hai người.

Lạp Lệ Sa nhìn một màng trước mắt nàng bỗng nhiên liên tưởng tới đại hội học sinh, mỗi lãnh đạo trong trường học sẽ bước lên bục nói chuyện diễn thuyết theo những gì đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Lạp Lệ Sa ngồi dưới gốc một cây đại thụ, hái xuống một phiến lá, thần trí nàng nào còn ở đây mà đã bay tới chỗ Tiểu Long Nữ rồi. Tiểu Long Nữ đang làm cái gì? Buổi trưa có ăn no hay không? Ở một mình có buồn hay không? Có kẻ nào có ý đồ bất chính với nàng không? Lạp Lệ Sa cứ tưởng tượng đông tây như thế. Trong lòng bắt đầu không yên, Cái Bang đại hội thế nào lại buồn chán như vậy?

Lỗ Hữu Cước tới trước mặt Lạp Lệ Sa, mời Lạp Lệ Sa đối với mọi người nói mấy câu. Lạp Lệ Sa vẻ mặt mê man ngu người, nói gì chứ, thế nào không nói trước cho nàng biết, nàng còn chưa có chuẩn bị gì hết.

Lạp Lệ Sa giúp Cái Bang lấy lại thể diện, hơn nữa còn là do Hồng Thất Công tự mình mời tới tham gia Cái Bang đại hội, không ít người chưa gặp qua Lạp Lệ Sa đối với nàng có không ít hiếu kỳ. Mọi người bắt đầu ồn áo. Lạp Lệ Sa hỏi Lỗ Hữu Cước:

"Ta phải nói cái gì?"

"Những lời bang chủ và lão bang chủ nói ngươi đều nghe thấy chứ, nói giống như vậy đó."

"A." Lúc đó tâm trí Lạp Lệ Sa đang ở cõi thần tiên. Hồng Thất Công và Hoàng Dung nói gì đó nàng làm gì có tâm trí nghe. Chỉ đi vào lỗ tai bên phải lại đi ra lỗ tai bên trái thôi.

Lạp Lệ Sa xấu hổ cười ha ha quay về phía mọi người nói:

"Cái Bang là thiên hạ đệ nhất bang, nơi nào có khất cái nơi đó có Cái Bang..."

Nói đến cuối cùng Lạp Lệ Sa chẳng biết nàng đang nói cái gì nữa.

Từ đại hội anh hùng, Hoàng Dung đối với Lạp Lệ Sa có không ít hảo cảm. Nhìn thấy Lạp Lệ Sa cũng không biết nói gì, lại nói nhảm nên đành đứng ra giải vây cho nàng:

"Được rồi, kế tiếp tiến hành nghi thức tiếp nhận chức vụ bang chủ, đệ tử Cái Bang chuẩn bị đi."

Lạp Lệ Sa nhìn thấy đám khất cái ăn mặc lam lũ rách nát, trên người còn có thoang thoảng thức ăn quay về phía Lỗ Hữu Cước phun nước bọt, cảnh tượng này làm cho dạ dày nàng có chút khó chịu co thắt. Quy cũ như vậy không phải ai cũng có thể chịu được, nhìn đội ngũ xếp hàng còn thật dài, mới chỉ có hơn một nửa làm xong lễ.

"Quách bá mẫu, Thất Công tiền bối, ta có thể về trước hay không, nói cho đúng thì nơi đây..."

Lạp Lệ Sa trong lòng nhớ Tiểu Long Nữ, càng ở lại nơi này càng lâu càng đối với nàng dày vò.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro