Chương 30: Phản đối.
"Dương Quá được an táng tại ngôi miếu hoang đổ nát mà các ngươi gặp ta lần đầu tiên."
Lạp Lệ Sa dừng một chút rồi tiếp tục nói:
"Nếu không phải tại ta, Dương Quá cũng không chết."
Quách Tĩnh ngã ra sau ghế, tay nắm chặt thành quyền đặt trên bàn. Tin tức Dương Quá đã chết hắn không thể nào tiếp nhận, hắn muốn bồi dưỡng Lạp Lệ Sa trở thành nhân tài, cũng không cưỡng cầu Lạp Lệ Sa có thể làm gì to tát, hắn chỉ hi vọng nàng cả đời không làm chuyện gì thẹn với lương tâm, không đi vào vết xe đổ của Dương Khang, kết quả lại như thế này.
Một lúc sau Quách Tĩnh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lạp Lệ Sa:
"Ta không cần biết ngươi có phải Quá nhi hay không, ta cũng không thể nhìn ngươi thân bại danh liệt, ngươi và Long cô nương tuyệt đối không thể tồn tại tư tình nữ nhi."
Quách Tĩnh đem kỳ vọng đặt tại trên người Lạp Lệ Sa, hắn kiên trì hướng Lạp Lệ Sa đi theo con đường đúng đắn, đó coi như một sự an ủi cho hắn, hắn đem mọi thứ hi vọng trên người Dương Quá toàn bộ gián tiếp đem đến người Lạp Lệ Sa.
"Quách bá bá, tại sao lại phản đối chúng ta, ta và Long nhi là đường đường chính chính yêu nhau."
"Long cô nương là trưởng bối của ngươi."
Lạp Lệ Sa hừ lạnh một tiếng:
"Quách bá bá, ta không có đối Long nhi làm lễ bái sư, sẽ không kêu nàng là sư phụ, như vậy làm sao nói nàng là trưởng bối của ta?"
Quách Tĩnh giận dữ: "Ngươi..."
Âu Dương Phong nói nói:
"Quách Tĩnh, đây là chuyện nhà của ta, ta tự giải quyết, không cần ngươi xen vào."
Sau đó nhìn Lạp Lệ Sa:
"Đi theo ta."
Hoàng Dung tiến lên trấn an Quách Tĩnh, Hoàng Dung vẫn không thích Lạp Lệ Sa, nếu như Âu Dương Phong đứng ra giải quyết mọi chuyện, nàng cũng không hi vọng Tĩnh ca ca vì chuyện này mà hao tâm tổn trí.
Lạp Lệ Sa và Tiểu Long Nữ đi theo Âu Dương Phong tới một chỗ khá yên tĩnh trong Lục gia trang, xung quanh tĩnh lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót, hương hoa thoang thoảng trong không khí, thật không nghĩ tới trong Lục gia trang cũng có một chỗ như vậy.
Âu Dương Phong quay qua Lạp Lệ Sa lạnh lùng nói:
"Quỳ xuống."
Lạp Lệ Sa sửng sốt không biết vì sao Âu Dương Phong lại giận dữ như vậy nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, quỳ gối trước mặt Âu Dương Phong. Âu Dương Phong đối đãi Lạp Lệ Sa giống như Âu Dương Khắc, cứu tính mạng của nàng, dạy nàng võ công, trong lúc hắn điên điên khùng khùng còn len lén đi phía sau, bảo vệ nàng, hay tin nàng mất tích hắn không ngừng tìm kiếm khắp nơi, tới lúc tìm thấy Lạp Lệ Sa thì thấy bên người Lạp Lệ Sa có một người vợ, thần trí không rõ, hắn tưởng lầm đó là vợ của Âu Dương Khắc, thật sự vui mừng, nhưng hiện tại thần trí của hắn rất thanh tĩnh, rõ ràng Lạp Lệ Sa không phải Âu Dương Khắc.
Âu Dương Phong giận dữ không thể nói so với Quách Tĩnh ít hơn, Lạp Lệ Sa dù có giết người phóng hỏa cướp đoạt dâm loạn hắn nhất định một tiếng cũng không nói tới, nhưng hôm nay Lạp Lệ Sa cư nhiên tại trước mặt hắn nói rằng nàng thích một nữ nhân:
"Ngươi, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?"
Lạp Lệ Sa gật đầu. Cái gì tới thì cuối cùng cũng sẽ tới.
"Hiện tại quay đầu còn kịp, nàng không chỉ là sư phụ của ngươi, nàng còn là một nữ oa (tiểu nữ nhân)."
Âu Dương Phong chỉ vào Tiểu Long Nữ.
Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn thẳng Âu Dương Phong:
"Phụ thân, đúng vậy, ngươi không thích sao?"
Âu Dương Phong giơ tay lên, nhưng bàn tay vừa đánh xuống tới gần mặt Lạp Lệ Sa thì ngưng lại, do dự một lúc cũng không có tiếp tục đánh xuống. Âu Dương Phong cho dù có tâm địa hung ác nhưng cũng không nỡ nặng tay với hài tử của mình, dù sao hổ dữ cũng không ăn thịt con. Đưa tay buông xuống sau người:
"Ngươi có suy nghĩ không, dựa vào thân thể ngươi cái này túi da, có thể gạt được bao nhiêu người?"
Lạp Lệ Sa lắc đầu:
"Ta và Long nhi nhất định về cổ mộ ẩn cư, không tiếp xúc với thế gian."
Âu Dương Phong tức giận, khuôn mặt có chút vặn vẹo, dữ tợn, hắn hận Lạp Lệ Sa chết cũng không chịu hối cãi:
"Theo ta về núi Bạch Đà."
Lạp Lệ Sa quỳ trên mặt đất lắc lắc đầu.
"Ngươi nếu ngoan cố như vậy, cũng đừng nhận ta làm phụ thân."
Âu Dương Phong ngoan độc nói. Âu Dương Phong dù thế nào cũng chỉ là người thường, tránh không được ánh mắt nhìn của thế tục, tại thế kỉ 21 thế giới mở ra vậy mà con người ta cũng không thể chấp nhận được hết thì huống chi là tại cổ đại. Những biểu hiện này của Âu Dương Phong nói sao cũng rất bình thường.
Lạp Lệ Sa quỳ trên mặt đất, nước mắt cứ liên tiếp rớt xuống, thấm vào trong đất. Trong tình yêu, sự lựa chọn là không thể tránh khỏi, Tiểu Long Nữ không thể chịu đựng việc trong lòng nàng ngoài Tiểu Long Nữ còn có một người khác. Thế nhưng tình thân và tình yêu nàng chỉ có thể chọn một, làm sao để có thể vẹn toàn cả người thân và người nàng yêu nhất.
Lạp Lệ Sa quay đầu về phía Âu Dương Phong lắc đầu, hung hăng lắc đầu, nước mắt trong viền mắt vẩy cả ra ngoài.
Âu Dương Phong cuối cùng cũng không nhìn được, hắn sợ nhìn nàng như vậy hắn sẽ đau lòng mà bỏ qua, liền xoay người đưa lưng về phía Lạp Lệ Sa.
Bóng lưng dứt khoác của Âu Dương Phong càng làm cho Lạp Lệ Sa thêm đau lòng, nước mắt chảy ra càng nhiều hơn, một giọt rồi lại một giọt nhỏ xuống tạo thành một mảng bùn trước mặt nàng.
Âu Dương Phong chờ cho Lạp Lệ Sa buông tay, hắn không thể làm cho hài tử của hắn, con của hắn làm chuyện vi phạm luân thường đạo lí, cuối cùng chỉ làm cho người trong thiên hạ chê cười, nàng là con của Âu Dương Phong, là người kế thừa của núi Bạch Đà sau này, quyết không thể phạm sai lầm lớn như vậy. Âu Dương Phong cũng sẽ bị mọi người phỉ nhổ, hắn không thể chịu được sự nhục nhã giống như vậy.
"Phụ thân."
Thanh âm của Lạp Lệ Sa có chút nghẹn ngào, có chút khàn khàn, một tiếng 'phụ thân' này nàng đã dùng hết toàn bộ khí lực nói ra, Lạp Lệ Sa không còn sức lực để khẩn cầu Âu Dương Phong nữa.
Âu Dương Phong không thể chịu nổi nữa.
"Phụ thân."
Âu Dương Phong cần biểu hiện rõ ràng ở Lạp Lệ Sa.
"Phụ thân. Ta, ta muốn cùng Long nhi cùng nhau trở về Cổ mộ."
Dứt lời nàng quay về phía bóng lưng của Âu Dương Phong dập đầu ba cái thật mạnh:
"Phụ thân! Ngươi vĩnh viễn là phụ thân của ta."
Lạp Lệ Sa lảo đảo đứng lên, Tiểu Long Nữ thấy vậy tiến lại đỡ lấy nàng, đối với Âu Dương Phong nhẹ nhàng nói:
"Người phụ thân như vậy không có cũng được."
Những lời như thế đánh sâu vào Âu Dương Phong. Âu Dương Phong vẫn luôn áy náy về chuyện của Âu Dương Khắc, vẫn luôn cho rằng mình không phải là một người cha tốt, hắn tưởng tại trong người Lạp Lệ Sa có thể bồi thường những gì hắn chưa làm được, dựng nên hình tượng một người cha tốt nhất trong lòng Lạp Lệ Sa, nhưng câu nói kia của Tiểu Long Nữ đã đem hình tượng người cha cao lớn của hắn phá vỡ, chia năm xẻ bảy.
Âu Dương Phong quay đầu, nhìn thấy Lạp Lệ Sa dựa vào trong lòng Tiểu Long Nữ, trên đầu vẫn còn nhàn nhạt vết đỏ, con mắt hồng thấu, trên mặt đầy những giọt nước mắt, quả thật khiến người khác nhìn thấy đau lòng không thôi.
"Theo ta quay về núi Bạch đà." Âu Dương Phong nhẹ giọng không ít.
"Phụ thân, sau này ta cùng Long nhi về thăm ngươi được không?"
"Gian ngoan mất linh (ngu xuẩn hết chỗ nói)."
Âu Dương Phong cả giận nói, dùng khinh công bay lên liền sau đó không thấy thân ảnh nơi nào. Hắn không muốn miễn cưỡng Lạp Lệ Sa thêm nữa, cũng không nguyện nhìn Lạp Lệ Sa bị người trong giang hồ chế nhạo thóa mạ. Âu Dương Phong lãnh hội được rằng, làm một người cha tốt không phải dễ, mọi chuyện tùy duyên mà thôi, chỉ có thể cho nàng tự sinh tự diệt.
Lạp Lệ Sa tê liệt ngã vào trong lòng Tiểu Long Nữ:
"Long nhi, phụ thân đi rồi."
"Dương Quá... Dương Quá..."
Quách Tĩnh nhìn thấy Lạp Lệ Sa bị Âu Dương Phong mang đi lâu như vậy, liền lo lắng cho Đại Võ Tiểu Võ cùng ra ngoài tìm xem, Đại Võ Tiểu Võ đi vòng vòng trong sơn trang cả buổi cũng không thấy bóng Lạp Lệ Sa đâu.
"Dương Quá, ngươi..."
Đại Võ Tiểu Võ cười trộm, Dương Quá dĩ nhiên trốn ở trong lòng một nữ nhân khóc, thực sự là quá hèn nhát.
"Sư phụ sư mẫu tìm ngươi kìa."
Đại Võ Tiểu Võ nói xong liền đi.
Lạp Lệ Sa lau lau nước mắt, miễn cưỡng quay về phía Tiểu Long Nữ cười cười:
"Long nhi, không cho phép ngươi bỏ ta, ta là kẻ mà không ai cần."
Tiểu Long Nữ chỉ là mỉm cười, giúp Lạp Lệ Sa chỉnh lại tóc tai y phục.
Lạp Lệ Sa vừa đi tới cửa phòng liền nghe hai thanh âm mừng rỡ kêu to:
"Phụ thân."
Đại Võ Tiểu Võ không biết Võ Tam Thông cùng Chu Tử Liễu tới Lục gia trang, bởi vì chuyện của Lạp Lệ Sa mà Quách Tĩnh cũng quên nói cho hai người bọn hắn biết, cho đến khi Đại Võ Tiểu Võ tìm Lạp Lệ Sa trở về rồi hắn mới nhớ tới đem hai người tới trước mặt Võ Tam Thông.
"Đôn Nho, Tu Văn."
Võ Tam Thông mừng rõ, cả hai nhi tử đều đã trưởng thành, dáng vẻ đường đường, giống như hắn cùng Tam Nương. Võ Tam Thông ôm hai người con trai, vì quá vui sướng mà khóc ra nước mắt.
Lạp Lệ Sa bước vào phòng sách, tự nhiên nhìn thấy cảnh tượng cha con đoàn tụ, cảnh tượng này thật là cảm động, thế nhưng nàng chỉ cảm thấy trong lòng đau thắt, chua xót không thôi, nàng không có khả năng cùng cha mẹ đoàn tụ, Âu Dương Phong cũng không chịu nhìn mặt nàng. Toàn bộ thư phòng mọi người đều bị cảnh tưởng phụ tử đoàn tụ cảm động nhìn chăm chú, chỉ có Lạp Lệ Sa là không vui đứng bên ngoài nhìn xem.
Lạp Lệ Sa có một hi vọng xa vời, nàng mong có một ngày, Âu Dương Phong sẽ như vậy ôm nàng và Tiểu Long Nữ, vui mừng mà khóc.
Lạp Lệ Sa cũng không muốn đứng tại chỗ mà dường như không hợp với nàng, nàng cùng Tiểu Long Nữ nắm tay nhau trở về phòng. Từ lúc ở thư phòng trở về, tâm trạng của Lạp Lệ Sa cũng không được vui vẻ, Lạp Lệ Sa nằm trên giường. Tiểu Long Nữ ngồi bên cạnh nàng. Tiểu Long Nữ muốn làm một chút gì đó cho Lạp Lệ Sa:
"Sa nhi!"
Lạp Lệ Sa xoay người, liền nằm trên đùi Tiểu Long Nữ.
"Chờ ngươi báo thù cho Tôn bà bà xong, chúng ta trở về cổ mộ, như vậy sẽ không có ai phản đối chúng ta nữa, đúng không?"
Lạp Lệ Sa gật đầu đáp ứng.
Tiểu Long Nữ nhẹ nhàng vỗ nhẹ khuôn mặt của Lạp Lệ Sa, nhìn Lạp Lệ Sa từ từ nhắm mắt. Tiểu Long Nữ cúi đầu, hôn lên đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều của Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa giật giật người, đem mặt giấu vào cổ của Tiểu Long Nữ. Tiểu Long Nữ tự nhiên hôn nàng, điều này làm cho Lạp Lệ Sa có chút không quen, có chút trở tay không kịp, xấu hổ thẹn thùng:
"Long nhi ~."
Tiểu Long Nữ dịu dàng mỉm cười:
"Ngủ một chút đi, chớ loạn tưởng."
Lạp Lệ Sa vươn tay ôm lấy thắt lưng của Tiểu Long Nữ, mặt ở trên vai Tiểu Long Nữ cọ cọ, ngửi thấy hương thơm trên người Tiểu Long Nữ, từ từ nhắm mắt. Tiểu Long Nữ dựa vào thành giường, một tay vỗ nhẹ nhẹ mặt Lạp Lệ Sa, một tay đặt trên người Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa hô hấp chậm rãi đều đều, thế nhưng chân mày không ngừng nhăn lại, Tiểu Long Nữ thở dài, lấy tay nhẹ nhàng vuốt lên chân mày của Lạp Lệ Sa, trong chốc lát hai chân mày không còn nhăn nữa.
Âu Dương Phong rốt cuộc cũng không yên lòng mà đi, nhưng cũng không muốn trở lại nhìn Lạp Lệ Sa. Vậy nên hắn tạm thời trọ tại một nhà trọ cách Lục gia trang không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro