Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 32

Mã Nặc Ba thực đau đầu mà, chỉ đạo nhưng mà A Liêm cứ xoay nhầm, thật cực khổ mới sửa được. Sau một thời gian chỉ đạo thì khối rubik cuối cùng cũng mặt nào ra mặt nấy, cô thở phào nhẹ nhõm. Cường Cường và Tiểu Vĩnh ngưỡng mộ mà nhìn Mã Nặc Ba, đúng là hữu dũng hữu mưu a, thật là lợi hại.

Ước gì bọn hắn có thể bằng 1 phần 10 Mã Nặc Ba thì thật tốt. A Thất, A Tam cũng tặng cho cô ánh nhìn tán thưởng. Mã Nặc Ba cười cười tự hào, quả nhiên kiến thức thời hiện đại rất hữu dụng. Một lúc sau, hang đá rung động dữ dội. Cô thầm than, sẽ không phải là hang sắp sụp đi? Thật may mắn, ý nghĩ của Mã Nặc Ba không thành sự thật.

Một vách đá xuất hiện sau hồi rung chuyển, nó được nối liền với bờ bên kia nhưng chỉ đủ chỗ cho một người đi thậm chí chỉ đủ chỗ đặt một chân lên, hai chân không thể đi song song, ở dưới còn là vực sâu thấy đáy. Mã Nặc Ba cau mày, sau đó nhìn sang Tiểu Vĩnh. Lúc này hầu như ai cũng nhìn về phía hắn, hắn thở dài, cố gắng cười nói:

"A. Mọi người không cần bận tâm đến ta, ta ở đây chờ mọi người xong việc."

Tiểu Vĩnh vừa dứt lời, Tuệ Đàm, Tuệ Khang lập tức đi lên cây cầu, đi được nửa đoạn, sau đó bọn hắn dùng khinh công nhảy qua bên kia. A Liêm nhìn Tiểu Vĩnh, cau mày một cái, thầm mắng tên sư đệ vô dụng, sau đó bản thân cũng nhảy sang bên kia. Tiểu Vĩnh trong lòng chua xót, thì ra mọi người chính là có hắn cũng được, không có cũng chả sao.

Mã Nặc Ba thấy bộ dáng thương tâm của Tiểu Vĩnh, cô vỗ vai hắn, cười cười:

"Tiểu Vĩnh, ta đưa người sang bên đó. Sau đó chúng ta nghỉ ngơi một chút, rồi ta giúp người chữa trị, được không?"

"Ta... Ta không muốn làm vướng chân Minh Chủ..."

"Lát nữa ta giúp ngươi châm cứu, sẽ ổn thôi."

Tiểu Vĩnh cảm động, Mã Nặc Ba còn đối xử với hắn tốt hơn cả sư phụ nuôi dưỡng hắn và sư huynh thanh mai trúc mã của hắn a. A Tam vội vàng nói:

"Mã nhi, cứ để ta."

"Không cần Tam sư thúc, người vẫn có thể dùng chiêu thắt lưng đó để kéo nếu lỡ ta có rơi xuống a. Ta không linh hoạt như thế. Vả lại, chỉ nửa đoạn đường thôi. Ta có thể làm được. Tin tưởng ta."

Cô cấp cho A Tam một nụ cười tươi, Cường Cường lại nói:

"Ngươi nhất định cẩn thận, đừng để Tiểu Vĩnh khó chịu a."

"Hừ! Ngươi bênh người bằng hữu mới gặp chứ không bệnh ta a"

"Ngươi và ta cũng chỉ vừa gặp thôi a."

"Hừ!"

Lại một trận cười vang. A Tam, A Thất, Cường Cường lần lượt dễ dàng vượt qua cầu. Mã Nặc Ba nghĩ tốt hơn hết là nên cõng Tiểu Vĩnh, một nam nhân bị bế kiểu công chúa chắc sẽ không vui vẻ nổi đâu a. Thế nên cô bắt đầu cõng Tiểu Vĩnh, hắn không nặng vì thế cô thuận lợi vượt qua quãng đường nhỏ.

Mã Nặc Ba thở phào một hơi, ngắm nghía xung quanh. Trước mặt bọn họ là một cái thang, một lát sau, A Thất từ phía trên nhảy xuống nói:

"Trên kia có một cái cửa sập. Ở trên có tiếng người nói chuyện. Chúng ta đã vào được rồi."

Mọi người đồng loạt thở phào một hơi, đồng thời càng thêm lo lắng cùng hồi hộp Mã Nặc Ba cười nói:

"Được rồi. Mọi người đánh một giấc nghỉ ngơi đi a."

Mỗi người mỗi góc mà nhắm mắt dưỡng thần, cũng không ai thực sự đi ngủ, mỗi người một tâm tư. Cô tiến đến gần Tiểu Vĩnh, giúp hắn châm cứu, còn giúp hắn đả thông kinh mạch. Tiểu Vĩnh họ ra một ngụm máu, sau đó hắn cảm thấy thân thể đỡ hơn nhiều, hắn đã có thể di chuyển trở lại, Tiểu Vĩnh nhỏ giọng nói:

"Minh Chủ, người thật lợi hại a."

Cô khẽ nhếch khóe miệng, bảo Tiểu Vĩnh nghỉ ngơi, còn chính mình dựa vào vách đá, tay nắm chặt kiếm. Cô lại nghĩ đến Anh nhi. Nhớ tới bộ mặt bánh bao phúng phính khi nàng giận dỗi, nhớ đến nụ cười ôn nhu của nàng, nhớ đến hình ảnh nàng vì ngại ngùng mà đỏ mặt, nhớ nàng như con mèo nhỏ ngoan ngoãn trong lòng mình.
Mã Nặc Ba cười, một nụ cười hạnh phúc. Cô nghỉ ngơi được một lát, lần lượt đánh thức mọi người dậy, trèo lên thang, A Thất dẫn đầu. A Thất chăm chú lắng nghe, nghe được tiếng ngái ngủ, hắn ra hiệu, Mã Nặc Ba cùng những người khác lần lượt bò lên, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, đi ra ngoài, khi Tuệ Đàm vừa khép cửa lại, lập tức gây ra tiếng động. Tên lính canh kia thế nhưng bừng tỉnh, hắn cầm vội cầm lấy giáo:

"Là kẻ nào!!?"

Hắn đạp rầm cửa, Mã Nặc Ba cả kinh, đưa tay cho Tuệ Đàm, nói nhỏ:

"Nhanh lên đi a!!"

Tuệ Đàm chần chừ chốc lát, tự dùng khinh công bay lên. Chân hắn vừa rời khỏi mặt đất, cửa vừa mở ra, tên lính canh loay hoay một chút, đóng cửa, tự thở dài:

"Haizz... Lại tự tưởng tượng rồi a."

Mã Nặc Ba trừng mắt nhìn Tuệ Đàm, Tuệ Đàm không phục quay đầu. Cô thở dài một hơi.
"Haizz.... Thật phiền phức!"

Cô nhảy lên nóc nhà quan sát, nơi này thật sự rộng lớn. Bỗng nhiên một lực đạo kéo Mã Nặc Ba đi. Cô suýt nữa hét lên, A Tam vội vàng chặn miệng cô, ra dấu im lặng, Mã Nặc Ba gật gật đầu. Cô thầm nghĩ:

"A! Sao mọi người lại ở trong này? Di chuyển cũng thực nhanh a"

Một lát sau, có ánh đèn đi phía dưới, là lính canh a, còn canh gác vào giờ này, cũng thực nghiêm ngặt đi. Một tên lính canh ngáp dài ngáp ngắn nói:

"Ta thực không thích đi tuần buổi tối chút nào, buồn ngủ chết mất."

"Hừ! Ngươi nghĩ ta thích lắm hay sao!?"

Tên lính canh còn lại thì chỉ cầm đèn tập trung đi về phía trước, mặc kệ hai tên kia. Mã Nặc Ba đột nhiên nảy ra ý tưởng, cô nhảy xuống thật nhẹ nhàng, đánh ngất ba tên lính canh, mọi người nhảy xuống đất, Tuệ Khang nghi hoặc nhìn cô:
"Ngươi đây là... ?"

"Giấu lá thì phải giấu trong rừng."

Ai cũng hiểu ý của cô, nhìn tổng thể, chỉ có cô, Tiểu Vĩnh và Tuệ Đàm mới mang vừa hai bộ y phục này, hiển nhiên là ba người sẽ đóng giả làm lính canh. Thay đổi xong y phục, Mã Nặc Ba bắt đầu phân phó:

"Tam sư thúc, Thất sư thúc, hai người đi đến chỗ gác cổng hạ một vài tên rồi trà trộn vào, nếu đến tối ngày mai chúng ta vẫn không mở được cửa thì có lẽ... Bọn ta đã bị bắt. Hai người phải trốn đi."

A Tam chuẩn bị nói gì đó, Mã Nặc Ba lại cắt ngang:

"Khoan đã Tam sư thúc, người nghe con nói. Nếu chúng ta thành công, hai người chịu trách nhiệm dẫn đường cho tất cả mọi người. Còn nếu thất bại thì hãy dẫn mọi người rút lui. Nhưng hai người không cần lo lắng, bọn con nhất định thuận lợi mở cửa..."

Mã Nặc Ba đưa một cái pháo cho A Tam, lại tiếp tục:
"Khi cổng mở thì hãy bắn pháo này lên trời, đây là cách duy nhất để chúng ta diệt được Ma giáo."

A Tam, A Thất hai người nhìn nhau, sau đó hướng Mã Nặc Ba gật gật đầu. A Thất hướng Mã Nặc Ba nói:

"Ngươi phải cẩn thận!"

Cô cười cười, gật đầu đồng ý. Sau đó cô lại quay hướng A Liêm cùng Tuệ Khang nói:

"Hai người dùng khinh công đi tìm xem ở nơi này rốt cuộc có những thông tin gì. Lấy được càng nhiều càng tốt. Còn Tuệ Đàm, Tiểu Vĩnh, hai người theo ta."

Tiểu Vĩnh gật gật đầu, vẻ mặt đầy hưng phấn, cuối cùng hắn cũng có thể có ích rồi a. Cô nhanh chóng cầm đèn lên, đi về phía trước, Tiểu Vĩnh, Tuệ Đàm đi theo phía sau. Đi một lúc, trời đã bừng sáng, cuối cùng cũng gặp được tên lính canh khác, tên kia vừa đi vừa ngáp, Mã Nặc Ba lại gần, nghiêm mặt nói:

"Tên kia! Đứng lại!"
"Hả?"

Tên kia vẻ mặt ngái ngủ, Mã Nặc Ba nhân cơ hội cười thầm trong lòng, cô dùng giọng lãnh đạm nói:

"Ta nghe nói trong Giáo chúng ta có kẻ trà trộn vào, bây giờ ta phụng mệnh giáo chủ kiểm tra mọi người."

"Vâng!"

"Phòng điều khiển cánh cửa lớn ở đâu !?

"Dạ thưa ở phía Bắc."

"Mật mã như thế nào!?"

"Dạ thưa không có"

"Hảo, ngươi trả lời rất tốt. Ta đi kiểm tra người khác"

Đi xa khỏi tên lính canh kia, cô cười đắc ý, Tiểu Vĩnh cùng Tuệ Đàm trợn to mắt nhìn cô. Đúng là một tên đại lừa gạt! Hắn có phải trước đây làm nghề lừa gạt hay trộm cướp!? Ánh mắt thập phần gian tà kia rõ ràng không thể là người tốt a!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro