Chương 28 : Gặp Mặt Phác Tịnh Minh
Ăn trưa xong, Mã Nặc Ba đi đến căn phòng mà Lưu Tấn dặn dò, Phác Thái Anh trở về phòng của nàng. Khi Mã Nặc Ba đến nơi, mọi người, bao gồm Ngô Sỉ. Ngô Sỉ khi thấy Mã Nặc Ba, ánh mắt hắn hiện lên một tia căm thù, bất quá đã rất nhanh che giấu. Lưu Tấn thấy Mã Nặc Ba bước vào phòng, cười hiền:
"Mã nhi, đã đến. "
Tiêu Ngọc cười cười, tay cầm chiết phiến được làm từ lông hồ, hắn hướng Mã Nặc Ba nói:
"Nặc Ba. Ngươi xem, theo như ý của ngươi, nếu khu rừng đó có độc thì nên làm gì cho đúng? "
Mã Nặc Ba cười:
"Có độc thì tất có thuốc giải. Cứ đến đó một phen, sau khi nghiên cứu, ta sẽ bào chế thuốc giải. "
Liên Hoa có chút kinh ngạc, nàng hỏi:
"Giải độc? Ngươi có thể? "
Mã Nặc Ba gật đầu tự tin, Hiệp Phong cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Mã Nặc Ba:
"Tiểu tử, ngươi quả thật thú vị a!! "
Mã Nặc Ba cười trừ. Cô bàn bạc một chút về vấn đề người đi cùng cô. Thiếu Lâm Tự cử 2 hòa thượng võ công cao cường tên là A Thất, A Tam, đây là 2 trong 7 vị hòa thượng có tu vi cùng võ công cao cường nhất trong Thiếu Lâm Tự. Tiêu Dao cử đi 2 vị công tử tên là Thành Thành và Cường Cường. Cái Bang cử 2 vị trưởng lão là Thất Thạch và Hải Phú. Võ Đang cử đi A Liêm và Tiểu Vĩnh, Tiểu Vĩnh là sư đệ của A Liêm. Hạc Kiếm cử đi Tuệ Đàm cùng Tuệ Khang. Riêng Nga Mi không có ai, hỏi tại sao ư? 10 phút trước...
"Các ngươi có thể đừng phái nữ nhân đi hay không? "
Giọng Mã Nặc Ba vang lên, mọi người đều nhìn Mã Nặc Ba với ánh mắt nghi hoặc, Liên Hoa nhíu mày:
"Ngươi là đang khinh thường chúng ta... ? "
"Không phải! Không phải! Tuyệt đối không phải!!"
Mã Nặc Ba thầm hoang mang, nên trả lời thế nào!? Nói là cô lo lắng, sợ Phác Thái Anh gặp nguy hiểm? Nói ra còn không bị Tấn bá bá cười chết a... Đành bịa đặt một lí do:
"Là thế này... Thuốc bào chế cho nam dễ hơn cho nữ... Ở trong cơ thể nữ và nam rất khác biệt... Nếu thật sự bào chế cho nữ thì thật sự rất mất thời gian... Ta chính là sợ trễ nãi hành trình..."
Mọi người nghi hoặc hồi lâu, cũng gật gật đầu. Lưu Tấn thì nhếch khóe miệng cười. Mã Nặc Ba âm thầm thở phào một hơi. Bây giờ mọi người chính là bàn đến kế hoạch. Mã Nặc Ba nhìn sâu xa nói:
"Khi chúng ta thuận lợi mở cửa, mọi người hãy nín thở mà vượt qua khu rừng, tránh đυ.ng chạm các thân cây. Khinh công càng nhanh càng tốt, sau đó đánh vào bên trong bức tường. Hãy để lại vài vị có võ công cao cường ở lại thuyền. "
"Tại sao? "
"Trương Hoàng Lâm dễ đối phó sao? Nếu thuận lợi thì chúng ta có thể đánh bại hắn, nhưng cũng có thể hắn sẽ trốn thoát. "
Mọi người đều gật đầu đồng ý. Sau khi bàn bạc xong, Mã Nặc Ba mệt mỏi bước ra khỏi phòng. Duỗi vai cùng cánh tay một ít, cô lại nhìn thấy tình huống như thế này. Phác Thái Anh đang quỳ trên mặt đất, Tuệ Khang vẻ mặt hung dữ, đứng chỉ trỏ, bên cạnh Tuệ Khang có một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, có nét giống Phác Thái Anh. Mã Nặc Ba nhanh chóng chạy đến, lại gần thì nghe được tiếng chửi mắng của Tuệ Khang:
"Con thật là vô pháp vô thiên! Cả đêm không trở lại phòng!! Buổi sáng lại bước ra từ phòng tên tiểu tử kia!! Đây rốt cuộc là có chuyện gì!!? "
Phác Thái Anh vẫn trầm mặc mà quỳ, Tuệ Đàm đứng một bên Tuệ Khang, hắn cũng thắc mắc vấn đề này, cảm thấy khá thương cảm cho Phác Thái Anh, nhưng hắn từ nhỏ giờ không dám cãi nhau với Tuệ Khang. Mã Nặc Ba thấy một màn này, tức giận đi đến, chắn trước mặt Phác Thái Anh, hướng Tuệ Khang nở nụ cười lạnh:
"Không phải là Tuệ đại hiệp đây sao? Đây là có chuyện gì a? "
"Ngươi! Các ngươi đêm hôm khuya khoắt lại ở cùng phòng!! Cô nam quả nữ ở chung một phòng!!! Có còn thể thống hay không!? "
"Vậy Tuệ đại hiệp cho hay, là tính mạng các ngươi quan trọng hay là lễ nghi quan trọng? Nếu có một vị cô nương chết đuối, ngươi biết bơi nhưng lại vì lễ nghi mà bỏ qua mạng người hay là ngươi sẽ ôm cô nương đó lên bờ rồi vì vô lễ với nàng mà nạp thϊếp? "
"Ngươi nói năng hồ đồ!! Các ngươi không biết lễ nghi liên quan gì đến tính mạng chúng ta!!? Bớt ngụy biện!! "
"Tối hôm qua, ta cùng Phác cô nương nghiên cứu sách y, là chuẩn bị để đi đến đảo Ám Dạ. Hay là Tuệ đại hiệp cho rằng ngài không cần chúng ta trợ giúp? Muốn một mình xông vào? "
Tuệ Khang cứng họng, hắn không biết cãi lại như thế nào, phất tay áo rời đi. Trong lòng âm thầm nguyền rủa Mã Nặc Ba. Tuệ Đàm thấy một màn này thì bám theo Tuệ Khang, cũng chửi bới Mã Nặc Ba. Mã Nặc Ba nâng Phác Thái Anh đứng lên, Phác Thái Anh cười thực ôn nhu với Mã Nặc Ba:
"Cảm ơn ngươi. "
Mã Nặc Ba cười cười, Phác Tịch Minh cảm thấy hai người có chút mờ ám, cười nhẹ nhàng, giả vờ ho khan, hướng Phác Thái Anh nói:
"Anh nhi, vị công tử này là... ? "
Phác Thái Anh hướng Phác Tịch Minh cười cười:
"Nương, đây là Mã công tử, Mã Nặc Ba. "
Sau đó, nàng lại quay sang Mã Nặc Ba:
"Nặc Ba, đây là nương ta, Phác Tịch Minh. "
Mã Nặc Ba biết Phác Tịch Minh là nương của Phác Thái Anh, đột nhiên có chút bối rối:
"Ách... Là tiểu sinh vô lễ... Mã Nặc Ba bái kiến Phác bá mẫu... "
"Được rồi đứa nhỏ này... Ngươi có thể gọi ta là Minh di. "
"Ách... Vậy Minh di, người có thể gọi ta là Mã nhi... "
"Hảo Mã nhi! "
Trò chuyện một chút, Phác Tịch Minh mời Mã Nặc Ba đến phòng nàng uống trà. Mã Nặc Ba tất nhiên không dám từ chối. Cô hướng phòng Phác Tịch Minh đi đến, bên cạnh còn có Phác Thái Anh. Phác Tịch Minh rót cho Mã Nặc Ba bắt đầu hỏi đến hoàn cảnh cũng như người thân, thỉnh thoảng nàng còn dùng khóe mắt nhìn Phác Thái Anh. Thấy Mã Nặc Ba cùng Phác Tịch Minh nói chuyện, Phác Thái Anh có chút chột dạ, nàng cúi đầu thật thấp như đứa trẻ làm sai chuyện đang chờ chịu phạt. Phác Tịch Minh nhìn bộ dạng tiểu nữ nhân của Phác Thái Anh, cười cười, nàng hướng Mã Nặc Ba nói:
"Mã nhi đã có hôn phối hay chưa? "
"Ách... Cái này... "
Mã Nặc Ba thầm đổ mồ hôi hột. Ta xuyên qua thì có thể có hôn phối hay sao?! Mà cho dù có thì ta cũng chưa bao giờ nghe đến. Người ta muốn cưới lại là con gái ngươi a. Mã Nặc Ba cười đến mặt cứng ngắc:
"Ta chưa có... "
Nói Mã Nặc Ba khó trả lời thì Phác Thái Anh như là ngồi trên chông a. Nàng như thế nào quên mất Mã Nặc Ba là một đại lưu manh, đi trêu chọc vô số cô nương. Nghe đến câu trả lời của Mã Nặc Ba, Phác Thái Anh mới thở phào một hơi. Mã Nặc Ba ngày một sợ Phác Tịch Minh a. Nữ nhân này như thế nào đáng sợ như thế? Nàng là mẹ của Anh nhi sao? Thật khó tưởng tượng à nha. Thấy Phác Tịch Minh vẫn thao thao bất tuyệt. Hai người không hẹn mà cùng lo lắng, tim đập có chút nhanh. Phác Tịch Minh nhìn hai người bằng khóe mắt, sau đó lại che miệng cười thầm. Mấy đứa nhỏ này thật là... Mã Nặc Ba sau khi trải qua thời kỳ "khủng hoảng" tinh thần thì như được phóng thích, chạy như bay trở về phòng. Nghỉ ngơi một chút, mới cảm giác là thật chán, không có việc gì làm. Mã Nặc Ba lại chạy đến thư phòng, ôm một đống sách y trở về, tiếp tục nghiên cứu. Phác Thái Anh thì ngồi đối diện Phác Tịch Minh, Phác Tịch Minh khi thấy Mã Nặc Ba vội vội vàng vàng thì che miệng cười:
"Ai nha... Anh nhi của ta đã có ý trung nhân rồi a... "
Phác Thái Anh ngượng chín mặt, nàng chỉ có thể nói một tiếng:
"Nương! Người lại chọc con! "
"Ai nha... Anh nhi thẹn quá hóa giận rồi kìa... Ta xem tiểu tử kia cũng tốt... Không bởi vì hơn người mà kiêu ngạo... Tốt hơn tên tiểu tử Tuệ Đàm kia nhiều... "
"Tuệ Đàm sư huynh thì liên quan gì ở đây chứ!?"
"Anh nhi không phải thực thích tiểu tử Tuệ Đàm sao? "
"Đó là lúc nhỏ không hiểu chuyện a. "
"Ý con là bây giờ con thích tiểu tử họ Mã kia? "
"Nương! "
"Haha... Được rồi... Có lẽ ta phải chuẩn bị cho hôn lễ của con rồi... "
Phác Thái Anh đỏ mặt, cúi đầu, nàng cảm thấy thật vui vẻ, nương cũng thích Nặc Ba a. Còn vị nhân vật chính trong cuộc đối thoại, Mã Nặc Ba, đang hắt xì liên tục. Cô thầm hỏi có phải hay không mình đã bị cảm. Haizz... Cái thời này bị cảm mà không có thuốc... Có thể liên lụy tính mạng... Thật cực khổ nha...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro