Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

------- Một nơi nào đó trong khách điếm -------

Mã Nặc Ba cả thân người cứng đờ, bả vai không nhịn được mà run rẩy. Quay phắt lại, Mã Nặc Ba đứng đối diện Phác Thái Anh. Cô thực sự rất tức giận a:

"Ngươi! Nữ nhân này! Ngươi có bị bệnh hay không a!? Ta vừa cứu ngươi một mạng! Như thế nào lại mắng ta!!?"

"Ngươi! Ngươi mới là bị bệnh! Ta gọi ngươi hơn nửa ngày trời nhưng ngươi nhìn cũng không thèm nhìn ta!! Ngươi có hiểu chữ "lễ" viết như thế nào không!!?"

"Ngươi! Nói xong rồi chứ gì?? Ta đi!"

Mã Nặc Ba quay lưng bỏ đi. Phác Thái Anh chuyển từ kinh ngạc sang sợ hãi. Nàng cũng không hiểu. Tại sao mình lại sợ hắn bỏ đi như thế? Phác Thái Anh vội vàng kéo vạt áo Mã Nặc Ba. Mã Nặc Ba không kiên nhẫn quay đầu lại. Ấp úng nửa ngày trời Phác Thái Anh mới có thể mở miệng:

"Lúc nãy... Cảm ơn ngươi a... Nhưng... Nhưng là... tại sao ngươi lại ở đó... ? Không phải ngươi... bỏ đi... rồi sao"

[MNB: Ngươi mong ta bỏ đi như thế sao? Vậy theo ý ngươi... ]. Đúng lúc này Tuệ Đàm từ phía sau chạy đến, nắm lấy tay Phác Thái Anh. Một bộ dạng quan tâm để diễn cho Mã Nặc Ba xem. Tuệ Đàm hướng Mã Nặc Ba cười ranh mãnh. Mã Nặc Ba vừa nghĩ thông suốt là cô thích Phác Thái Anh thì tên Tuệ Đàm này lại bày ra bộ dạng Phác Thái Anh thích hắn. Mã Nặc Ba vô cùng gai mắt nhưng cô chỉ cười, nhìn bàn tay Phác Thái Anh đang bị nắm bởi Tuệ Đàm. Phác Thái Anh đang nhìn Mã Nặc Ba, không để ý là Tuệ Đàm nắm tay nàng, theo ánh mắt của Mã Nặc Ba thì Phác Thái Anh mới giãy tay của Tuệ Đàm ra. Phác Thái Anh đang định giải thích thì Mã Nặc Ba lên tiếng:

"Đa tạ Phác cô nương đã quan tâm. Tại hạ cáo từ trước. Tuệ công tử... bảo trọng sức khỏe"

Nói đến 4 chữ cuối thì Mã Nặc Ba gằn từng chữ. Sau đó sử dụng khinh công bay đi. Phác Thái Anh chưa kịp phản ứng thì Mã Nặc Ba đã bay đi mất.

---------- Sáng hôm sau ----------

Tuệ Đàm cùng Phác Thái Anh bàn bạc xong công việc thì trở về núi Hương Dạ. Còn về phần Mã Nặc Ba, sau khi suy nghĩ cả một đêm thì cô nhận ra mình đã đi được mấy tháng. Mã Nặc Ba quyết định trở về núi Tề Thiên. Cô hào hứng chạy quanh Tô Thành, mua bánh đậu xanh Lưu Thiên Bảo thích ăn, mua đủ thứ đồ. Mã Nặc Ba một thân cồng kềnh lên ngựa. Con ngựa đi được đúng 3 bước, sau đó do quá nặng mà ngã xuống. Lúc người ngựa ngã xuống, Mã Nặc Ba "còn không quên" ngã cả người lên ngựa. Bụng ngựa bị Mã Nặc Ba đè, con ngựa không cho Mã Nặc Ba chút sắc mặt, miệng phun một dòng máu tươi lên trời rồi lăn ra chết. Mã Nặc Ba mặt đầy hắc tuyến. [MNB: Ngựa dỏm a!! Huhu ta thật đáng thương! Mua trúng một con ngựa dỏm!! ]. Sau đó, "lòng từ bi" của Mã Nặc Ba nổi lên, Mã Nặc Ba cắt nhỏ thịt ngựa sau đó đem làm lương khô đi đường. Mã Nặc Ba tự kỷ:

"Ta cũng thật thông minh a. Con ngựa huynh, huynh đừng có thù ta. Mặc dù huynh chết thật thảm thương nhưng cũng không liên quan đến ta a. Ta đây là giúp ngươi, dù có chết vẫn làm được việc thiện."

Tự kỷ xong, Mã Nặc Ba hướng núi Tề Thiên mà ... đi bộ. Tại sao cô lại đi bộ ? Lúc nãy Mã Nặc Ba "lỡ tay" tiêu hết bạc trộm được trong phòng của Tuệ Đàm. Cô thật xui xẻo mà... Than vãn xong Mã Nặc Ba tiến bước về núi Tề Thiên. Dọc đường đi cô luôn suy nghĩ về Phác Thái Anh. Tự hỏi giờ này nàng đang làm gì? Nàng có an toàn hay chưa? Nàng có bị tên Tuệ Đàm ngụy quân tử kia chiếm tiện nghi hay không? Nàng có nhớ ta hay không? Vân vân và mây mây...

---------- 1 tháng sau ----------

Mã Nặc Ba cuối cùng cũng về đến núi Tề Thiên. Nếu cô đi vào từ thôn làng ở dưới chân núi chắc chắn cô sẽ bị đám mỹ nhân "cọp cái" vây lại nên cô quyết định sử dụng con đường bí mật chỉ có cô và Lưu Thiên Bảo biết. Sở dĩ nói là mỹ nhân "cọp cái" bởi vì mỗi lần Mã Nặc Ba xuất hiện sẽ có "một vài" chạy đến, ép cho Mã Nặc Ba nghẹt thở. "Một vài" người khác thì tặng đủ thứ đồ, khiến Mã Nặc Ba dở sống dở chết đem về. Vất vả leo trèo với đống đồ đạc trên lưng, Mã Nặc Ba hứng thú nhìn cảnh vật bên đường đi. Bỗng nhiên, cô phát hiện ở rừng trúc có thi thể của một vài tên hắc y nhân, máu me dường như đã khô. Mã Nặc Ba cả kinh, trong lòng vô cùng hoảng loạn cùng sợ hãi. Cô thả mọi thứ xuống đất, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến rừng trúc, cô thét lên:
"Lão già thối!! Ngươi ở đâu!?? Mau trả lời ta!!"

Trong giọng nói của Mã Nặc Ba có chút run, mơ hồ còn nghẹn ngào. Cô muốn hy vọng. Cô muốn tin rằng Lưu Thiên Bảo vẫn an toàn. Nhưng trong lòng cô có muôn vàn sợ hãi. Sẽ không! Lưu Thiên Bảo rất lợi hại!! Hắn sẽ không xảy ra chuyện gì!! Mã Nặc Ba bất giác hốc mắt đã đỏ, không tìm thấy người, Mã Nặc Ba lao nhanh vào căn nhà tranh. Vệt máu kéo dài từ cửa, đến cửa phòng Lưu Thiên Bảo đang khép kín. Trên mặt đất, trên bàn, ngổn ngang đủ thứ, từ sách cho đến thi thể của hắc y nhân. Mã Nặc Ba không quan tâm được nhiều như thế. Cô từng bước, từng bước, hướng về phía cửa phòng Lưu Thiên Bảo. Cánh cửa kia, con đường này, cô đã đi biết bao lần, nhưng chưa lần nào cô cảm thấy quãng đường này đáng sợ như vậy. Cô đứng trước cửa phòng, tay đặt trên nắm cửa run rẩy không ngừng. Mở cửa bước vào, mọi thứ trong phòng đều đã tan hoang. Thi thể đám hắc y nhân la liệt trên mặt đất, giữa đám thi thể có một thân ảnh bạch y ngồi ngay ngắn ở chính giữa. Mã Nặc Ba mừng rỡ, gọi Lưu Thiên Bảo:
"Lão già thối ta đã về rồi đây"

Không ai trả lời cô, Mã Nặc Ba bước đến trước mặt Lưu Thiên Bảo. Bỗng nhiên mặt cô trắng bệch, hai đầu gối cô vô lực quỳ xuống. Trên mặt Mã Nặc Ba bây giờ chỉ có nước mắt, cô muốn gọi Lưu Thiên Bảo thức dậy a, hình như ông ta ngủ mất rồi. Mã Nặc Ba mặt đầy nước mắt hướng Lưu Thiên Bảo:

"Sư phụ... đồ nhi... đã trở về... Người đừng đùa nữa... mở mắt ra được không? Con xin lỗi... vì đã không nghe lời sư phụ... Con xin lỗi... vì đã đi lâu như thế... Con xin lỗi... Con có mua bánh đậu xanh sư phụ thích nhất đây... Con mua loại vải đắt tiền nhất cho sư phụ rồi đây... Sư phụ à... đừng đùa nữa... Người mở mắt ra đi... Xin người... Con xin người... "

Mã Nặc Ba nghẹn ngào, hai hàng nước mắt cứ đua nhau chảy xuống. Cô muốn tự lừa gạt mình, cô mong tất cả chỉ là mơ... Nhưng tình cảnh trước mắt lại khiến cô không thể không tin. Ở nơi ngực trái của Lưu Thiên Bảo, nơi trái tim chứa đầy tình thương của ông ấy bây giờ chỉ là một lỗ thủng. Như là tấm vải đẹp bị thủng một lỗ vậy. Mã Nặc Ba nghẹn ngào, ôm ngực:
"Ta xin lỗi... lão già thối... Con xin lỗi... sư phụ... Người mở mắt ra đi... con sẽ nghe tất cả mọi điều mà người nói... con sẽ không tranh giành đồ ăn với sư phụ... con sẽ giặt áo quần, nấu cơm, kiếm thức ăn, chăm chỉ luyện tập... Con sẽ không khiến sư phụ tức giận... Sẽ không trở thành gánh nặng của sư phụ... Sư phụ... không phải người muốn ta kêu người là sư phụ sao?? Hảo... giờ ta gọi... Sư phụ... Sư phụ... Sư phụ, sư phụ, sư phụ, sư phụ... Người mở mắt ra đi... Người đã hứa sẽ sống mãi với con... Người đã hứa sẽ chứng kiến Mã nhi được hạnh phúc... Người đã hứa... Sao lại không mở mắt ra... ?? Sư phụ... Trả lời con đi..."

Giọng Mã Nặc Ba ngày một nhỏ đi, cô nằm bệt xuống đất, nắm lấy bàn tay đã lạnh từ lâu của Lưu Thiên Bảo, cố gắng sưởi ấm nó. Mã Nặc Ba cuộn tròn người. Như một loài động vật nhỏ muốn bảo vệ chính mình. Cô khóc nấc thành tiếng. Tại sao lại như vậy!? Trước khi cô ra đi, sư phụ còn rất khỏe mạnh, sao bây giờ bàn tay người lại lạnh như thế?? Tại sao người không mở mắt ra... Tại sao người không còn cười? Không bảo cô là tên tiểu tử thối nữa... Tại sao... sư phụ lại không bảo đây chỉ là trò đùa... ? Rằng cô đã bị đùa giỡn... Tại sao... ? Tại sao... ? Tại sao ngay cả người thân nhân duy nhất của cô... Tại sao ngay cả người duy nhất thực lòng thương cô... Tại sao ngay cả người duy nhất thực lòng đối xử tốt vói cô trong cái thế giới xa lạ này... cũng bỏ cô mà đi mất? Chìm đắm trong tuyệt vọng, cô ngủ quên mất, khuôn mặt chứa đầy nước mắt chưa khô kia, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng thương, giọng nói khàn khàn do khóc quá lâu, trong cơn mơ cô vẫn thì thào 2 chữ:
"Sư... phụ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro