Chap 53
Cánh cửa phòng được nhẹ nhàng mở ra, Phác Thái Anh hô hấp ngừng lại trong phút chốc. Trái ngược hoàn toàn với vẻ chật vật của Diệp Thúy, căn phòng thực sạch sẽ, tưởng chừng như chưa có gì xảy ra vậy. Mà chói mắt nhất, là con người bạch y nằm ngay ngắn trên giường kia, mái tóc xõa ra khiến Phác Thái Anh không thấy được khuôn mặt của người kia. Nàng từng bước chân chậm rãi lại gần, khuôn mặt trắng bệch của Mã Nặc Ba hiện ra. Phác Thái Anh tay run run sờ lên mặt cô, cảm nhận được một chút hơi ấm, nàng lại gần, áp tai lên l*иg ngực Mã Nặc Ba, nghe được khối nhỏ kia đập từng nhịp lại từng nhịp. Phác Thái Anh không nhịn được nở nụ cười ấm áp, lại cảm thấy khuôn mặt ướt đẫm. Chỉ có nàng mới biết, nàng đã lo sợ như thế, năm ngày, Phác Thái Anh trừ uống một ít cháo loãng Phác Tịch Minh đưa đến thì nàng vẫn ngồi ở ngoài cửa đờ người ra. Suy nghĩ của nàng trừ Mã Nặc Ba thì vẫn là Mã Nặc Ba. Nàng thật sự lo sợ, nàng sợ mất đi Mã Nặc Ba. Nếu là vì Mã Nặc Ba chiến đấu, Phác Thái Anh sẽ không sợ như vậy, nàng có thể dùng cả tính mạng bảo vệ cho Mã Nặc Ba nhưng vào lúc Mã Nặc Ba bị thương, nàng có thể làm được gì? Bất lực ngồi ở ngoài kia chờ đợi. Phác Thái Anh vuốt ve khuôn mặt Mã Nặc Ba, đã bao lâu rồi nàng mới được nhìn rõ khuôn mặt Mã Nặc Ba như vậy. Tưởng niệm làm cho Phác Thái Anh đau khổ không thôi nhưng vào lúc này đây, nàng hạnh phúc, bởi Mã Nặc Ba vẫn ở đây. Phác Thái Anh những ngày sau vẫn tiếp tục canh chừng ở phòng của Mã Nặc Ba. Phác Tịch Minh thỉnh thoảng có đi qua xem nhưng nàng lại rất nhanh trở lại giúp Lưu Tấn chăm sóc Diệp Thúy và Lạc Tử Hiền.
"Đã tròn một tháng rồi, sao không có ai tỉnh lại thế này? "
Lưu Tấn bực tức nhấp một ngụm trà, nhìn đến hai giường chứa Diệp Thúy và Lạc Tử Hiền. Phác Tịch Minh nhíu nhíu mày:
"Vậy Mã nhi cũng... "
"Đúng vậy. Không có ai tỉnh lại cả. "
Lưu Tấn nhíu mày, day day trán. Đã một tháng kể từ khi Diệp Thúy trị thương cho Mã Nặc Ba. Mã Nặc Ba tuy qua cơn nguy hiểm nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại, tình trạng của Diệp Thúy và Lạc Tử Hiền cũng như vậy. Nhờ đại phu đến bắt mạch, hắn bảo hai người là người rất đặc biệt, sẽ không có chuyện gì, không tỉnh lại chỉ vì quá mệt mỏi mà thôi. Lưu Tấn liên tục suy nghĩ, Mã nhi chính là bị trọng thương nên vẫn chưa tỉnh lại, vậy hai người này rốt cuộc là vì cái gì? Đang suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên có một tên thuộc hạ chạy vào quỳ xuống:
"Bẩm báo. Có một tên nam tử đến đây tìm người. "
"Tìm người? "
Lưu Tấn nhíu nhíu mày, hắn là ai lại đến đây tìm người? Lưu Tấn nhìn tên thuộc hạ phất tay:
"Mau đưa hắn vào. "
Chẳng bao lâu sau, một tên nam tử dáng vẻ thư sinh bước vào, mặt trắng, mũi cao, mắt to, nhìn thế nào cũng là một tên tiểu bạch kiểm. Hắn cúi người hướng Lưu Tấn nói:
"Tại hạ xin kính chào Lưu đại hiệp. "
Lưu Tấn nheo mắt nhìn hắn, Lưu Tấn nghe lời nói của hắn không thiếu lực, lại bình bình đạm đạm, ánh mắt không chút sợ hãi, không tự chủ khiến Lưu Tấn có hảo cảm. Hắn nhìn người nọ đáp:
"Xin hỏi vị công tử này là muốn tìm ai? "
Hắn không nhanh không chậm trả lời:
"Ta chính là muốn tìm hai vị bằng hữu, Diệp Thúy và Lạc Tử Hiền. "
Lưu Tấn nhướng mày, nhìn vị nam tử trước mặt, không tự chủ được có cảm giác áp lực:
"Xin hỏi vị công tử tôn tính đại danh? "
"Tôn tính đại danh thì không dám, tại hạ tự một chữ Mệnh, Khương Mệnh là tên ta. "
Lưu Tấn nhìn qua Phác Tịch Minh, muốn xin ý kiến. Phác Tịch Minh nhìn Khương Mệnh, cảm thấy người này không phải là người xấu thì gật gật đầu. Hai người Lưu Tấn, Phác Tịch Minh đưa hắn vào phòng của Diệp Thúy và Lạc Tử Hiền. Khương Mệnh nhìn hai nàng, khẽ thở dài, lấy trong người một cái lọ nhỏ, đổ ra một viên dược đen nhỏ. Hắn tới gần Diệp Thúy, muốn đưa dược vào miệng nàng thì Lưu Tấn ngăn lại, sát khí đùng đùng nói:
"Khương công tử, ngươi muốn làm cái gì? "
Khương Mệnh buồn cười nhìn Lưu Tấn, khóe miệng khẽ nhếch:
"Tại hạ sẽ không làm hại nàng, huống chi nếu muốn làm hịa nàng, tại hạ còn cần phải trực tiếp đến tận đây hay sao? "
Lưu Tấn vẫn nhíu mày không chịu bỏ qua, người này đã cứu mạng Mã Nặc Ba hai lần, hắn không thể để nàng gặp bất trắc. Phác Tịch Minh kéo kéo tay hắn, nhìn chằm chằm Khương Mệnh. Lưu Tấn ngạc nhiên nhưng rồi cũng thuận theo Phác Tịch Minh. Khương Mệnh nở nụ cười, nhét viên dược đen kia vào miệng Diệp Thúy, sau đó lại bỏ vào miệng Lạc Tử Hiền một viên. Hắn không dấu vết tiếc nuối nhìn chai sứ, lại đem cất vào. Chờ một lúc, Lưu Tấn không chịu nổi nữa, đang muốn chất vấn Khương Mệnh thì Diệp Thúy bỗng nhiên bật dậy, ho khan không ngừng:
"Là ai!!? Là ai dám đầu độc lão nương??! "
Lưu Tấn, Phác Tịch Minh đang ngạc nhiên thì bên kia lại truyền đến tiếng ho khan của Lạc Tử Hiền, nàng ngồi dậy, nhíu nhíu mày, hiển nhiên là cũng chỉ vừa tỉnh dậy. Nàng bình tĩnh nhìn xung quanh, thấy Diệp Thúy đang ho khan không ngừng, trực tiếp bỏ qua ba người còn lại, đến bên cạnh Diệp Thúy, ôn nhu hỏi:
"Có sao không? "
"Đắng quá à!!! "
Diệp Thúy tức giận, lại thấy Lạc Tử Hiền đi chân trần bước đến, lại nhíu nhìu mày, kéo nàng ngồi xuống lấy chăn trên người đắp cho nàng. Hai người trong chăn ấm cười ngọt ngào, Lạc Tử Hiền rất hưởng thụ. Lưu Tấn và Phác Tịch Minh nhìn nhau không biết làm sao, lúc đó Khương Mệnh bày ra một bộ dáng nhìn mãi thành quen, ho khan vài tiếng. Lúc này Diệp Thúy và Lạc Tử Hiền mới bước ra khỏi thế giới của hai người, nhìn Khương Mệnh. Lạc Tử Hiền cười cười nhìn hắn:
"Thì ra là Thầ... "
"Khương Mệnh. "
Khương Mệnh cắt lời Lạc Tử Hiền, Diệp Thúy liếc mắt nhìn Khương Mệnh, lấy chiếc hài dưới giường, ném thẳng đến Khương Mệnh:
"Thành thật khai báo! Đó rốt cuộc là cái gì? Đắng chết đi được! "
"Là... "
"Dược Hoàn Khí. "
Khương Mệnh chưa trả lời, đã bị Lạc Tử Hiền cướp lời. Diệp Thuy nhìn Lạc Tử Hiền, gật gật đầu cười, sau đó lại liếc mắt nhìn Khương Mệnh:
"Ta nói ngươi a, là nam tử thì phải ăn to nói lớn, lúc nào cũng ấp ấp úng úng, trả lời cũng chẳng xong. "
Khương Mệnh cơ mặt co giật, hắn rất muốn bùng nổ a, cái gì là ấp ấp úng úng? Không phải năm lần bảy lượt đều bị hai người trước mặt này cướp lời hay sao? Thấy tình cảm thân thiết của ba người, Lưu Tấn và Phác Tịch Minh lại được thêm một vố ngạc nhiên, quả nhiên không nên đánh giá cuốn sách qua vẻ bề ngoài...
"A!!! "
Diệp Thúy bỗng nhiên hét lớn lên, khuôn mặt đầy lo lắng nhìn qua Lưu Tấn, mọi người nhìn vào nàng đầy nghi hoặc, Diệp Thúy vội vội vàng vàng nói:
"Nặc Ba! Nặc Ba hắn thế nào rồi?? "
Lâm Tịch Minh thở dài, Lưu Tấn khuôn mặt phút chốc trở nên buồn bã, hắn nói, không che giấu được thất vọng trong giọng nói:
"Vẫn chưa tỉnh lại... "
Căn phòng lâm vào trầm mặc sau lời của Lưu Tấn. Diệp Thúy nhíu mày, Lạc Tử Hiền cũng nhịn không được đem mày nhíu lại. Cuối cùng vẫn là Diệp Thúy phá vỡ thế im lặng này:
"Để ta tới xem hắn. "
Nói xong nàng lại vội vàng muốn rời khỏi giường, lại bị Lạc Tử Hiền kéo lại:
"Ngươi còn chưa khỏe hẳn. "
"Không sao, ta đã tốt hơn rồi. "
"Vậy để ta đi với ngươi. "
"Nhưng ... "
"Ngươi còn có thể đi, lấy cái gì ngăn nàng nha? "
Khương Mệnh nhìn hai người đưa qua đẩy lại, bất giác phun ra một câu, lại bị Diệp Thúy trừng mắt, còn Lạc Tử Hiền nhếch khóe môi. Cuối cùng vẫn là cả năm người kéo đến phòng của Mã Nặc Ba. Vừa bước vào, là cảnh tượng khiến Phác Tịch Minh, Lưu Tấn, Diệp Thúy đau lòng không dứt, Lạc Tử Hiền thì một bộ dạng thông cảm cùng thấu hiểu. Khương Mệnh nhìn phản ứng của mọi người, lại nhìn đến hai con người đều mang bạch y kia. Một vị nữ tử tóc dài dựa vào giường ngủ, khuôn mặt nàng mệt mỏi, mày liễu dù là trong mộng vẫn không thư giãn được, đôi môi cắn chặt thống khổ, tay nàng là nắm lấy tay người nằm trên giường kia. Người trên giường mặc dù nhìn có vẻ trung tính nhưng vẫn không lừa được Khương Mệnh, là một người nữ tử khác. Khuôn mặt cô bình thản đến không thể bình thản hơn, nhưng Khương Mệnh có thể nhận ra là cô đang sợ hãi, sợ hãi một thứ gì đó thực khủng khϊếp. Diệp Thúy nhẹ nhàng đi đến bên giường, vừa cầm tay Mã Nặc Ba muốn bắt mạch, đột nhiên Phác Thái Anh bật dậy, khuôn mặt đề phòng, nhận ra các nàng mới hòa hoãn lại. Điều này khiến Khương Mệnh lại càng có hứng thú, Diệp Thúy thân phận gì hắn biết rất rõ, cho dù là người luyện võ cũng căn bản là không nhận ra sự hiện diện của nàng, thế nhưng vị cô nương kia lại ngay lập tức phản ứng. Diệp Thúy nhìn Phác Thái Anh đau lòng nói:
"Ngươi đi nghỉ một chút đi. "
Phác Thái Anh dù mệt mỏi vẫn cố nở một nụ cười:
"Cảm ơn ngươi đã chữa trị cho nàng, ta nghỉ đủ rồi, nàng thích nhất là khi tỉnh dậy nhìn thấy ta đầu tiên, ta muốn chờ nàng tỉnh dậy. "
Diệp Thúy lại càng đau lòng nhìn Phác Thái Anh, là nghiệt duyên sao? Nàng lại gần, bắt lấy mạch tay của Mã Nặc Ba. Một thoáng nàng lướt qua Phác Thái Anh, nàng cảm nhận rất rõ là Phác Thái Anh thân thể khẽ cứng lại, như là sợ nàng thông báo một cái gì đó đau khổ hơn. Diệp Thúy nhìn Mã Nặc Ba, nhíu mày, lại nhìn Phác Thái Anh, thở dài:
"Hắn... "
Chưa kịp nói xong lại bị Khương Mệnh cắt lời:
"Hắn không biết khi nào sẽ tỉnh, có thể là ngày mai... "
Nghe được như vậy, Phác Thái Anh ôm khuôn mặt rạng rỡ nhìn Khương Mệnh, nhưng nửa câu sau của hắn lại khiến nàng như từ trên mây rớt xuống mặt đất:
"Hoặc là không bao giờ. "
Nói xong, hắn đắc ý nhìn qua Diệp Thúy, hắn muốn hỏi, ngươi thấy thế nào? Ta rất giỏi đúng không? Lại bị nàng trừng mắt một cái. Diệp Thúy kéo Khương Mệnh ra ngoài, Lạc Tử Hiền cũng khuyên nhủ Phác Tịch Minh cùng Lưu Tấn rời khỏi phòng. Ra khỏi phòng, Diệp Thúy không khách khí đá Khương Mệnh một phát thật mạnh:
"Ngươi có bệnh hay không? Sao lại nói thẳng ra như vậy?! Ngươi không thấy nàng rất đau lòng hay sao?! "
"Nhưng đó là sự thật, không phải sao? ... "
Khương Mệnh đáp để cho Diệp Thúy không biết trả lời như thế nào. Lưu Tấn nghe được đoạn đối thoại kia, trong mắt lại hiện lên một tia không đành lòng. Mặc cho ngoài kia mọi người nói gì, Phác Thái Anh vẫn im lặng ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ kia. Xác thực nghe được lời vị công tử kia nói, Phác Thái Anh rất đau lòng, nhưng nàng không khóc, ngược lại cười rất vui vẻ, thế nhưng đôi mắt tràn đầy lo sợ của nàng lại thành công bán đứng nàng. Phác Thái Anh đưa tay chọt chọt vào khuôn mặt bình thản kia, nhẹ giọng hỏi, giọng nói không che được ôn nhu và cả nhu nhược:
"Ta thật sự nhớ ngươi, ngươi khi nào thì mới tỉnh dậy nhìn ta... ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro