Chương 50-51: Thái Tử Đang Thẹn thùng
Rốt cục đến cùng có hay không trúng độc, sợ là chỉ có người trong cuộc tự mình biết thôi.
Nghĩ đến vài câu thơ kia:
Linh Hoa hữu tâm nan vi tình.
Tưởng ưu tưởng hỉ.
Ngươi nguyện tâm khả thính.
Lãnh hà tăng, mộ quân nhân.
Hàn khởi lạnh lương hoa chung đắc dực dương lâm.
Dịch (bỏ qua cho sơ suất.. ko biết dịch thơ): Linh hoa trong lòng thẹn thùng. Nghĩ đến ưu sầu nghĩ đến vui mừng, Người tâm nguyện có nghe, lãnh vì sao căm ghét, ngưỡng mộ người. Lạnh lẽo bắt đầu tăng, hoa cuối cùng cũng gặp được ánh mặt trời.
Bài thơ này mới nhìn chính là thư tình.
Nói là, nàng ái mộ cô, chỉ cần là cô muốn biết, nàng cũng có thể nói cho cô, tuy rằng cô bây giờ đối với nàng vô ý, nhưng chỉ cần nàng kiên trì, cuối cùng cũng nhận được tình yêu của cô.
Bất quá nhìn kỹ, như là đang ám chỉ cô.
Nàng có lòng với cô, thế nhưng rất khó cùng cô thẳng thắn chờ đợi, bất quá chỉ cần cô để tâm nhất định có thể rõ ràng biết nàng vui nàng buồn, khó khăn cũng không đáng sợ, chỉ cần nàng yêu cô, cho dù nàng hiện tại bị ràng buộc, tương lai cuối cùng cũng sẽ có một ngày sẽ thành công.
Không sai, lần thứ ba xem bài thơ này.
Câu nói đầu tiên hiện lên ở trong tầm mắt của cô, một câu cực kỳ đơn giản, nhưng lại lần nữa ở trong lòng cô gây nên một tia gợn sóng.
(lại còn đoán, Hi hi bắt đầu sang nha, bài thơ này còn có hàm nghĩa ẩn giấu nha? Rất đơn giản nha ~ nhìn ai trước tiên đoán được ~)
Một bài thơ, phí nhiều tâm tư như vậy, nàng rất rãnh sao? Chỉ là, cô cũng không biết một người được gọi là phế vậy như nàng lại có tài như vậy, bí mật của nàng thật đúng là không ít.
Lệ Sa có vẻ như không thèm để ý hay suy nghĩ, nhưng mà từ trên khóe môi của cô xem, liền có thể thấy được dáng vẻ có chổ khác xa dáng vẻ lãnh đạm trong ngày thường của cô.
Đổng Vũ cũng là hiếu kì mà nhìn Lệ Sa, tại sao hắn luôn cảm thấy Thái tử ca ca từ khi nhìn lá thư Thái tử phi tỷ tỷ viết, liền trở nên quái dị đây?
"Nàng để cho ngươi đi ra chính là cho ta đưa tin này?" Lệ Sa đột nhiên hỏi.
Đổng Vũ gật gật đầu. "Đúng nha!"
"Không có chuyện gì khác?" Lệ Sa lại hỏi.
Đổng Vũ không hiểu lắc lắc đầu, còn có thể có chuyện gì?
Nhìn Đổng Vũ không giống đang nói dối, Lệ Sa buông xuống mắt: "Ngươi hiện tại ở tại Mai Uyển?"
Đổng Vũ lần này im lặng, nơi này là nhà của Thái tử phi tỷ tỷ, cũng là nhà của Thái tử ca ca, nhưng mà hắn với gia gia nãi nãi vào ở lại không thể nói với Thái tử ca ca, chính là hắn, cũng là biết như vậy là không đúng.
Vốn tưởng rằng Lệ Sa sẽ quở trách hắn, hoặc là đuổi hắn đi, nhưng ai có thể tưởng được Lệ Sa là gật gật đầu, một bộ dáng vẻ rất dễ nói chuyện. "Vậy ngươi liền tiếp tục ở nơi đó đi."
"Liền chỉ một mình ngươi?" Lệ Sa vốn là cũng chỉ là thuận miệng hỏi, dù sao cô cảm thấy nữ nhân kia thần không biết quỷ không hay đem một người ngoài vào phủ cũng đã rất bản lĩnh, cũng thật lớn mật. (Uni: đúng là thần không biết, mà quỷ đều biết nha)
Nhưng Đổng Vũ lại là lắc lắc đầu. "Còn có gia gia nãi nãi của đệ."
Lệ Sa con mắt không nhịn được giật giật, là Ám vệ của cô trông coi càng ngày càng yếu sao? Ngay cả mang theo một đôi lão nhân bất tiện, nàng cũng có thể ra vào tự do, còn không có ai phát hiện?
Nàng không phải phế vật sao? Vẫn là có người khác đang âm thầm giúp nàng? Nhưng có cần phải mang theo lão nhân với hài tử tới giúp hay sao?
Nàng hôm nay lại để tiểu tử này đem tin truyền cho cô là có ý gì? Nói cho cô, cô không giữ nổi nàng? Vẫn là báo cho cô biết, nàng nhận mấy người này nhập phủ? Hay là cái khác?
"Thái tử ca ca, nếu như không có chuyện gì, đệ muốn nhanh đi về, đệ còn muốn cho Thái tử phi tỷ tỷ báo tin nữa!"
Lệ Sa hoàn hồn. "Ừm, được, ngươi trở về đi thôi."
Đổng Vũ vừa mới đi ra không bao lâu, Lệ Sa liền lặng lẽ đuổi theo sau, cô ngược lại muốn xem xem nữ nhân kia là muốn diễn trò gì.
Quỷ Băng từ lúc Đổng Vũ tiến vào thư phòng liền trở lại, mà Quỹ lão đầu liền một mặt sốt sắng nhìn Quỷ Băng:
"Như thế nào, như thế nào? Đến cùng là thế nào."
Quỷ Băng nhìn dáng vẻ vội vàng của lão xẹp xẹp miệng. "Yên tâm đi, tiểu tử kia cũng không nói gì, dù mấy Ám vệ uy hiếp dụ dỗ hắn, hắn cũng không nói."
Quỷ lão đầu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ngược lại đối Thái Anh đắc ý nói. "Xem đi xem đi, lão già ta đã nói tiểu tử kia tâm tính tuyệt đối có thể được mà.!"
Quỷ lão đầu nói, thật là cao hứng tự hào, một mực Quỷ Băng không nhìn nổi hắn hả hê, không nhịn được giội nước lã. "Đúng đấy, bất quá chỉ là tâm tính tốt cũng vô dụng, ta xem tiểu tử kia một điểm khí tràng cũng không có!"
Lần này Quỷ lão đầu trực tiếp xù lông rồi!"Ngươi nói cái gì! Cái gì gọi là khí tràng! Giống như ngươi một khối băng như vậy liền gọi là khí tràng sao! Miễn là cường đại hơn! Khí tràng là cái quái gì! Người ta cười hì hì liền đem ngươi diệt!"
Điểm ấy Thái Anh đúng là tán thành, không phải nhất định mạnh mẽ liền muốn ngạo thiên hạ, ngông cuồng tự đại, cùng một lòng bình thường đối xử với tất cả sự vật chưa chắc đã không phải chuyện tốt, đối với nàng mà nói, chỉ cần không động đến Lệ Sa của nàng, tất cả đều dễ nói chuyện.
Chính là những nha hoàn kia xem thường nàng, bắt nạt nàng, nàng cũng không nghĩ tới nhất định phải đuổi tận giết tuyệt, không phải nàng lương thiện, chỉ là nàng không muốn tính đến.
Lệ Sa theo Đổng Vũ không bao lâu cũng cảm giác được dị dạng, càng đến gần Mai uyển, quang nguyên tố trong cơ thể cô tựa hồ càng cảm giác rục rà rục rịch.
Mi mày ngưng tụ lại. Lệ Sa nổ lực dùng linh thức nhận biết, có thể vừa điều động quang nguyên tố xung quanh, liền phát hiện dị dạng kia liền biến mất, tất cả đều như không có chuyện gì xảy ra.
Mà một bên khác, chùm sáng trong tay Thái Anh tối sầm lại, đồng thời thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may còn có Quỷ Hỏa ở bên ngoài bảo vệ."
"Xem ra sau này càng phải cẩn thận." Quỷ Băng mặt lạnh nhíu mày lại.
"Kỳ thực, các ngươi cũng không cần sợ như vậy, hắn sẽ không vô duyên vô cớ thương tổn các ngươi." Thái Anh suy nghĩ một chút liền nói, nếu mà bắt buộc, nàng cũng sẽ đứng ra giải thích sự tồn tại của bọn họ với Lệ Sa.
Quỷ Băng có thâm ý khác nhìn Thái Anh một chút. "Chủ nhân thật giống như hiểu hắn rất rõ?"
Thái Anh hơi vui tươi nở nụ cười.
" Quỷ Băng hộ pháp, ngươi đây là đang đợi Lệ Sa đến cùng với ngươi uống trà chơi cờ sao?"
Quỷ Băng sặc một cái, ho nhẹ hai tiếng. "Thuộc hạ xin cáo lui!"
"Thuộc hạ xin cáo lui." Quỷ Hỏa liếc mắt nơi Quỷ Băng biến mất, tên quỷ không nghĩa khí.
"Vậy ta cũng đi ha nha đầu! Bọn họ đều không đánh lại, ta càng không đánh lại rồi! Ngươi bảo trọng a!" Quỷ lão đầu nhìn hai tên quỷ kia đều đi rồi, vội vã đối với Thái Anh nói.
Bảo trọng? Thái Anh giật giật miệng, ở trong lòng bọn họ Lệ Sa đáng sợ như vậy sao? Vô tội ở tại chỗ trừng mắt nhìn, nàng nhìn rất đáng yêu a...
Chỉ chốc lát sau, Đổng Vũ liền trở lại.
Ám Vệ núp trong bóng tối thấy chủ nhân của bọn họ đến rồi ngay lập tức liền tỉnh táo, dụi dụi mắt gấu trúc, cũng còn tốt hiện tại là buổi tối không nhìn ra cái gì.
Lệ Sa đối với bọn họ phất phất tay, chính là Ám vệ cô sắp xếp ở Mai uyển đều không có phát hiện bên trong có thêm người, còn muốn bọn họ bảo vệ có ích lợi gì nữa.
Đổng Vũ tiến vào Mai Uyển nhìn thấy Thái Anh liền chạy tới: "Thái tử phi tỷ tỷ!"
Thái Anh đối với hắn cười cợt. "Ừm, tin đã đưa tới chưa?"
"Rồi ạ!" Đổng Vũ mạnh gật gật đầu, bất quá hắn lại nhíu nhíu mày.
Thái Anh chú ý tới điểm này, đưa tay sờ sờ đầu của hắn. "Làm sao vậy?"
"Chính là Thái tử ca ca a, Thái tử phi tỷ tỷ, tỷ ở trong thư viết cái gì vậy? Tại sao đệ cảm giác Thái tử ca ca thật kỳ quái?" Đổng Vũ có chút ngây thơ chất phát nói.
Núp trong bóng tối người nào đó nghe thế, thân thể cứng đờ.
Thái Anh tựa hồ cảm ứng được Lệ Sa phản ứng, đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt. "Hả? Hắn phản ứng gì a?"
Đổng Vũ suy nghĩ một chút. "Ừm... Chính là mặt đỏ, thật giống là đang cười, nhưng rõ ràng là nghiêm mặt a, đệ cũng nói không rõ..."
Chỗ tối Lệ Sa cứng ngắc lần nữa, có loại kích động muốn lao vào che miệng tiểu tử kia lại.
Nhưng Thái Anh còn cảm thấy vẫn chưa đủ, dáng dấp làm bộ như chợt hiểu ra: "Ồ ~ như vậy a! Đó là Thái tử ca ca đang thẹn thùng đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro