Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42_43: Bản Phi không xuống giường được

Một câu 'Thuộc hạ' đem Nguyệt Dung tức giận đến suýt nữa thổ huyết, không cam lòng trừng mắt Thái Anh, nắm đấm nắm chặt, móng tay đều bấu vào trong thịt, nhưng một mực không thể phản bác được gì.

Nàng ta không hiểu lầm nàng với Thái tử có quan hệ sao? Tại sao liền khẳng định nàng là thuộc hạ, không, nàng nhất định phải giả vờ trấn định, có thể trong lòng nàng ta đã hiểu lầm rồi! Đúng! Nhất định là như vậy?

Nguyệt Dung đang muốn nói gì đó, nhưng Thái Anh hoàn toàn không cho nàng cơ hội, ngượng ngùng lại không mất uy nghi cười nói. "Nếu là thuộc hạ của Lệ Sa, cũng chính là người của bản phi, ngươi cấp bản phi..." nàng đỏ mặt một chút. "Đem quần áo trên đất đến đây đi, bản phi, bản phi không xuống giường được."

Nói xong, Thái Anh e thẹn mà cúi thấp đầu, tin tưởng bất cứ người nào nếu như ở đây, đều sẽ có ý nghĩ kỳ quái.

"Ngươi!" Nguyệt Dung giận không thể dừng, đố kị trong nháy mắt xông lên đầu nàng, liền không giữ được mồm miệng nữa.

"A, ngươi thật đúng là coi mình làm được việc a! Ngươi bất quá chỉ là một phế vật, còn muốn sai khiến ta? Ngươi cho rằng Thái tử là thật lòng thích ngươi sao? Hừ! Ngươi đừng tưởng rằng Thái tử không biết ngươi là ai phái tới! Thái tử hiện tại sủng ngươi bất quá bởi vì..."

"Là bởi vì hắn muốn tương kế tựu kế?" Thái Anh dịu dàng đánh gãy Nguyệt Dung kích động, nói xong còn đơn thuần vô hại nháy mắt một cái."Nếu biết, vậy ngươi hiện tại nói cho bản phi, liền không sợ quấy rầy kế hoạch của Lệ Sa sao? Không sợ hắn đến lúc đó trách tội ngươi sao?"

Nguyệt Dung còn không kịp đắc ý, liền bởi vì lời Thái Anh nói mà ngẩn ra, há miệng, nàng vừa nãy chỉ muốn đánh trả, chỉ muốn đến đả kích phế vật trước mắt làm cho nàng căm ghét này, nguy rồi, nếu như đây thực sự là kế hoạch của Thái tử, Thái tử có hay không tức giận nàng?

Thái Anh cười lắc lắc đầu. "A, chỉ đùa ngươi nha, nhìn ngươi căng thẳng kìa. Ngươi đừng sợ, bằng bản lĩnh của Lệ Sa cần gì tương kế tựu kế? Vì lẽ đó ngươi cũng sẽ không có làm hỏng kế hoạch của hắn, hơn nữa, ngươi lại làm sao mà biết mật thám người khác phái tới sẽ không vì hắn mà phản chiến? Lệ Sa có vốn liếng của mình? Không phải sao?"

Cái gì gọi là Thái tử có vốn liếng? Ý của nàng ta là nàng ta phản bội chủ nhân của nàng ta, dựa vào Thái tử sao? Không thể! Nếu như nàng ta thật sự phản chiến, nàng với Thái tử trong lúc đó một điểm cản trở cũng có sao!

"Ngươi! Ngươi thừa nhận ngươi là mật thám người khác phái tới rồi!"

"Bản phi không có nói như vậy nha." Thái Anh cười yếu ớt, mặc cho Nguyệt Dung kích động, ôn nhu nói. "Bất quá ngươi nói nếu như Lệ Sa biết ngươi đả thông ám vệ của hắn, vi phạm mệnh lệnh của hắn tiến vào phòng của hắn, hắn có thể hay không lưu lại ngươi đây? Có người nói, Lệ Sa ghét nhất người dưới giở trò!"

Mang tính áp đảo cục diện nhưng Thái Anh cũng không có hứng thú lại chơi tiếp, từ khi Nguyệt Dung bắt đầu đến đều đang động khí, xác thực không có ý gì. Huống hồ Lệ Sa đối với nàng ta căn bản không có cảm giác kia, tất cả đều là nàng ta một bên tình nguyện.

Lệ Sa tuy rằng lãnh đạm, nhưng là người trọng tình trọng nghĩa, nếu như không phải kiếp trước. Nguyệt Dung động một chút là dùng đến chuyện nàng đã cứu Lệ Sa mà khiến cho cô khoan dung nàng ta, nàng vẫn là rất đồng tình nàng ta, dù sao đều là hài tử không có phụ mẫu.

"Ngươi!" Nguyệt Dung cắn cắn môi, với phế vật này tiêu hao lâu như vậy, tính toán thời gian Thái tử xác thực sắp quay về rồi.

Lạnh rên một tiếng, Nguyệt Dung xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên tàn nhẫn mà cảnh cáo Thái Anh một câu. "Ngươi tốt nhất không nên nói chuyện lung tung! Bằng không người của luyện đan hiệp hội muốn thần không biết quỷ không hay mà đối phó một tên rác rưởi, tuyệt đối là dễ như ăn cháo!"

Mãi đến tận bóng lưng Nguyệt Dung biến mất ở trong tầm mắt Thái Anh, Thái Anh lúc này mới đứng dậy đem quần áo trên mặt đất lấy lên.

Vết thương trên người còn có chút đau đớn, chỉ là hôm qua được Lệ Sa giúp nàng chữa thương, đã tốt lắm rồi, còn lại, bản thân nàng nhịn một chút liền được, dù sao những vết thương này so với trước đây bị thương không đáng kể chút nào.

Nhìn trên y phục vết máu đã khô. Thái Anh thẳng thắn đi thẳng tới tủ quần áo của Lệ Sa, từ bên trong chọn một bộ quần áo nhỏ khoác ở trên người, mặc xong sau đó còn ngữi một chút, ân, không sai, có mùi vị của cô.

Nhìn về hướng cửa một chút, Thái Anh không nhịn được cười như việc trộm thực hiện được, muốn cướp nữ nhân của nàng? Muốn để nàng biết khó mà lui? Hừ! Không có cửa đâu! Liền cửa sổ cũng không có!

"Ngươi tựa hồ rất đắc ý?" giữa lúc Thái Anh tâm tình thật tốt, đột nhiên truyền tới một âm thanh, Lệ Sa từ ngoài cửa liền tiến vào.

Thái Anh nhất 囧, cô nhìn thấy bao nhiêu? Là từ lúc nàng bắt đầu lừa gạt Nguyệt Dung? Vẫn là từ lúc nàng mặc quần áo a? Hoặc là từ lúc nàng bắt đầu cười gian.

Bất quá những điều kia cũng không đáng kể, rất nhiều chuyện nàng sẽ không nói trước, nhưng nàng cũng không muốn nghĩ tới giấu cô. Nàng cười cười. "Lệ Sa, ngươi trở về."

Lệ Sa sắc mặt nhìn qua hơi khác thường, kỳ thực cô rất sớm đã trở về, liền không khéo nghe được nàng với Nguyệt Dung đối thoại.

Ngay lúc Nguyệt Dung đi rồi, cô chuẩn bị vào nhà thì, ai biết một nữ nhân to gan nào đó dĩ nhiên liền thân thể trần như nhộng từ trong chăn đi ra, còn ở trong phòng cô đi tới đi lui! Cuối cùng còn mặc y phục của cô! Sau lại còn si mê ngữi một cái chứ!

Lệ Sa nguy hiểm hé mắt, chậm rãi hướng Thái Anh đi tới.

Quần áo rộng lớn làm thân thể nàng có vẻ càng gầy gò, nhìn Lệ Sa chậm rãi tới gần, nàng vốn định lùi về phía sau một bước, lại bị cô một cái liền bắt được: "Ái phi, không phải không xuống giường được sao?"

Ái Phi...ngữ khí này làm Thái Anh mặt đỏ lên, quả nhiên, cô cũng nghe được...

Cười gượng hai tiếng. "Ha ha, Lệ Sa, ta đói."

Lệ Sa nâng cầm Thái Anh lên, Thái tử phi này của cô cũng thật là không đơn giản.

Cõng trên người danh tiếng một phế vật, nhưng dăm ba câu liền đem Nguyệt Dung tức giận thành như vậy. Bị Bắc Ảnh gia tộc lạnh nhạt ở tiểu viện, nhưng tựa hồ biết cũng không ít đâu. Gả tiến vào Thái tử phủ chưa từng ra Mai Uyển, nhưng liền đến phòng cô như là quen cửa quen nẻo. nếu như không phải ngoài phòng của cô có Ám vệ, cô thật hoài nghi là nàng thường xuyên đến.

"Ái phi chẳng lẽ không phải cùng bản thái tử giải thích một chút sao?"

"Hả? Lệ Sa muốn biết cái gì?" Thái Anh nghe vậy lập tức liền nghiêm nghị, ngoan ngoãn đáp.

"Ngươi đến cùng là người của ai?" 
Lệ Sa nhìn vào đôi mắt của Thái Anh, tựa hồ phải đem nàng nhìn thấu.

Thái Anh cười cười. "Lệ Sa, ta sẽ chỉ là người của Lệ Sa."

Thái Anh nói xong, thấy Lệ Sa vẫn như trước nhàn nhạt trầm mặc, không khỏi ở trong lòng yên lặng thở dài.

Nàng liền biết Lệ Sa sẽ không tin tưởng, nàng không tức giận, cũng không khổ sở, trái lại càng thêm đau lòng cô.

Người ở bên ngoài nhìn, Lệ Sa cô phong quang vô hạn, vừa là Thái tử được hoàng thượng sủng ái, lại là thiên phú cực cao Đấu Linh toàn tài. Nhưng mà chỉ có nàng biết, bên cạnh cô đâu đâu cũng là lừa dối cùng nguy cơ.

Cô không thể tin tưởng bất cứ người nào, nhưng dù là dưới tình huống như vậy, cô biết rõ ràng yêu nàng sẽ là kết quả như thế nào, cô rõ ràng biết tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn là ngây ngốc vì nàng gánh lấy hết tất cả.

Thái Anh đưa tay vuốt lên lông mày đang nhíu chặt của cô: "Mới vừa hạ triều trở về, có đói bụng không?"  Dừng một chút, hơi có oan ức sờ sờ bụng của mình. "Ta đói thì sao..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro