Chương 195: Tiểu Trạch Lâm - Tiểu Như Linh
Gia Cát Vô Ưu vừa nhìn thấy sắc mặt Thái Anh trắng bệch, vội vã tiến lên vận chuyển linh lực chữa trị thân thể nàng, đồng thời bảo vệ tâm mạch của hài tử đã quá yếu ớt.
Hai nha hoàn thấy người đột nhiên xuất hiện liền kinh hãi, vừa định la lên liền bị Gia Cát Vô Ưu ngăn lại. "Giữ lại các ngươi là để cho các ngươi hỗ trợ, không phải để cho các ngươi thêm phiền."
Thân thể được linh lực chữa trị để cho Thái Anh dần dần có khí lực, hai mắt vốn mờ mịt giờ rốt cục thấy rõ người trước mắt, đúng là hắn, Gia Cát Vô Ưu.
Thái Anh vừa muốn nói gì liền bị Gia Cát Vô Ưu ngăn lại, động viên nắm lấy tay nàng cho nàng động lực. "Yên tâm đi, tất cả giao cho ta."
Gia Cát Vô Ưu xuất hiện liền làm cho trong lòng Thái Anh thả lỏng rất nhiều, nàng tin tưởng hắn có năng lực cứu nàng với Bảo Bảo, tuy rằng nàng biết cứ như vậy nàng liền nợ hắn lại càng không trả nổi, nhưng mà nàng không rời được Lệ Sa, cũng không muốn hài tử rời đi thế giới này...
Cửa liền ầm một tiếng từ bên ngoài mở ra, Gia Cát Vô Ưu không cần ngẩng đầu cũng biết người đến là ai, cũng không quay đầu lại lạnh lùng nói. "Còn không mau đem cửa đóng lại! Không biết sinh con không thể trúng gió sao?"
Hắn hiện tại không úy kỵ Lạp Lệ Sa, trước đây bị phong ấn, sức mạnh không đủ, hiện bây giờ, cô ta tốt nhất đừng phụ Thái Anh, bằng không hắn nhất định sẽ tự tay giết cô ta, dù cho Thái Anh sẽ vì điều đó hận hắn.
Lạp Lệ Sa thấy đến cũng sững sờ, liền nhanh chóng đóng cửa phòng, Gia Cát Vô Ưu xuất hiện ở đây là ngoài dự liệu của cô, nhưng cô bây giờ căn bản không kịp quan tâm hắn ta vì sao lại xuất hiện ở đây, lại tiến vào hoàng cung như thế nào, cô chỉ muốn biết tình huống bây giờ của Anh Nhi.
"Anh nhi thế nào rồi!" Trong phòng tràn đầy mùi máu tanh, Lạp Lệ Sa cả trái tim đều nâng lên.
"Ngươi không phải đã biết rồi sao, Băng huyết." Gia Cát Vô Ưu nhàn nhạt nói, tiếp tục động tác trong tay, chỉ bằng tất cả việc Thái Anh chịu đựng đau đớn lúc này đều là bởi vì Lạp Lệ Sa, Gia Cát Vô Ưu liền không có cách nào cho cô sắc mặt tốt.
Chỉ thấy bụng của Thái Anh giờ khắc này đã bị Gia Cát Vô Ưu vạch ra, hắn đã biết nguyên nhân Thái Anh khó sinh, Thái Anh bụng không phải một đứa nhỏ mà là hai đứa, mà hai đứa bé này đều vội vã muốn đi ra, lúc này mới dẫn đến khó sinh, không thể không nói thời khắc này hắn có chút đố kị Lạp Lệ Sa, chẳng những có được Thái Anh, còn có hài tử của bọn họ, hơn nữa còn khéo đến tận hai đứa!
"Ta là hỏi Anh Nhi hiện tại thế nào rồi!" Gia Cát Vô Ưu trả lời nửa thật nửa giả làm cho Lạp Lệ Sa càng cảm thấy tức giận, nếu như người khác cô đã sớm nổi giận lôi đình rồi, nhưng mà đối với Gia Cát Vô Ưu, cô lại không có cách nào, không nói cô với Thái Anh nợ ân tình của hắn ta, cũng không nói hiện tại Thái Anh với hài tử đều còn không thể rời đi sự cứu trị của hắn ta, chỉ là hành động đồng ý giúp nữ nhân mình thích sinh ra hài tử của tình địch, về điểm này cô cũng không có tư cách phát hoả với Gia Cát Vô Ưu.
"Chính mình không có mắt sao?" Gia Cát Vô Ưu lần thứ hai lạnh lùng đáp trả Lạp Lệ Sa một câu.
Lạp Lệ Sa đương nhiên là nhìn thấy động tác trên tay của hắn, tuy rằng cứu chữa như vậy cô chưa từng thấy cũng chưa từng nghe nói qua, thế nhưng cô tin tưởng Gia Cát Vô Ưu sẽ không hại Anh Nhi, cũng sẽ không hại hài tử của bọn họ, nếu như hắn thật sự có ý đó, từ lúc trước liền xuống tay, nhưng mà hắn ta không có, hắn ta đang cứu Anh Nhi và hài tử của cô.
Vì thế cô tin tưởng...
Chỉ là liếc mắt nhìn qua đã thấy được nửa cái đầu trẻ mới sinh, Lạp Lệ Sa liền đem tầm mắt chuyên chú đến trên người Thái Anh, nói thật cô bây giờ đối với vật nhỏ trong bụng của Thái Anh không có cảm tình gì, ai bảo nó làm cho Anh Nhi của cô chịu nhiều đau khổ như vậy!
Đáng thương đứa nhỏ đều còn chưa có đi ra nha, liền bị thân cha của mình oán hận rồi.
Thái Anh đã tiến vào hôn mê, cái này cũng là Gia Cát Vô Ưu vì nàng giảm bớt đau đớn, lúc này mới để nàng mê đi, Thái Anh nhắm mắt lại, tựa hồ đã không có thống khổ gì nữa, nhưng mà sắc mặt nàng vẫn trắng đến cơ hồ không còn giọt máu, cùng với cái trán còn lưu lại vết mồ hôi, vẫn là không khó nhìn ra trước đó đã chịu tội như thế nào.
Lạp Lệ Sa đau lòng xoa lấy gò má của Thái Anh, sớm biết nàng sẽ chịu khổ như vậy, cô dù như thế nào cũng sẽ không để cho nàng mang thai, cô là bởi vì nàng, mới thích hài tử của bọn họ, nếu như ngay cả nàng đều rời đi cô, hài tử còn có ý nghĩa gì nữa? Nói cô tuyệt tình cũng được, máu lạnh cũng được, cô không cầu những thứ khác, chỉ cầu nàng mạnh khỏe.
"Oa!" một tiếng khóc nỉ non vang lên, ngoài phòng mọi người trong lòng căng thẳng rốt cục mới rơi xuống, Gia Cát Vô Ưu đem hài tử cẩn thận mà đưa cho nha hoàn thanh tẩy, liền lại lần nữa vùi đầu gian khổ lên, trong này còn có một đứa nữa...
Nha hoàn nhanh chóng mà cẩn thận ôm lấy vật nhỏ thanh tẩy nhẹ nhàng sạch sẽ lại dùng tả lót bằng gấm hoa phú quý đem hài tử gói kỹ lưỡng, lúc này mới đi tới trước mặt Lạp Lệ Sa, trong giọng nói cũng lộ ra vui sướng. "Chúc mừng Hoàng Thượng! Chúc mừng Hoàng Thượng! Là một tiểu Hoàng Tử!"
Lạp Lệ Sa tựa hồ còn đang sinh hờn dỗi với đứa nhỏ này, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của mình và Anh Nhi, nói không đau không yêu cũng là giả, Lạp Lệ Sa ôm qua, chỉ là lần đầu tiên ôm trẻ con, tay khó tránh khỏi có chút khó chịu, không biết đến cùng hẳn là làm sao ôm mới sẽ không đả thương đến tiểu tử yếu đuối như vậy, điều chỉnh vài cái tư thế, Lạp Lệ Sa mới xác định tiểu tử thoải mái.
Nhìn tiểu tử trong tã lót, Lạp Lệ Sa nhíu nhíu mày, thật xấu, chính là cái tên này để Anh Nhi thống khổ như vậy sao? Trong lòng nói như vậy, nhưng mà trong mắt lại không có ghét bỏ, trái lại có thêm một tia nhu sắc. "Truyền ý chỉ của trẫm, hoàng hậu vì trẫm sinh ra long tử, ban tên Lạp Trạch Lâm, phong làm Thái tử."
Nha hoàn nghe vậy lập tức rất vui mừng đi ra ngoài báo hỉ, Gia Cát Vô Ưu cũng không ngăn cản, hắn chính là không muốn nói cho Lạp Lệ Sa biết, trong bụng Thái Anh còn có một đứa bé khác, tuy rằng hắn cũng không che giấu nổi nửa nén hương thời gian, nhưng mà nhìn thấy Lạp Lệ Sa liền như vậy không công được tiện nghi, hắn trong lòng liền rất là không thoải mái.
Mãi đến khi lại là một tiếng khóc nỉ non vang lên lần nữa, Lạp Lệ Sa mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, một đứa nhỏ mới sinh xuất hiện ở trước mặt cô. "Lo lắng làm gì, còn không mau tiếp nữ nhi của ngươi! Vết thương của Thái Anh không thể ở trong không khí bại lộ quá lâu."
Lạp Lệ Sa vốn là còn có chút sững sờ, không hiểu tại sao lại thêm ra một đứa bé, nhưng nghe đến nữ nhi, với vết thương của Thái Anh, lập tức đem tiểu Trạch Lâm bỏ qua một bên, tiếp nhận nữ anh.
Nhìn nữ anh càng nhỏ hơn, thân thể càng yếu kém hơn, Lạp Lệ Sa lúc này mới hậu tri hậu giác bật thốt lên.
"Anh Nhi, nàng, nàng mang thai chính là song thai?"
Kinh hỉ bất thình lình đem bất mãn trước đó cô đối với hài tử liền tan mất, mà hai hài tử cũng từ thời khắc này bắt đầu liền có hai loại đãi ngộ tuyệt nhiên không giống nhau, liền tỷ như thời điểm trước Lạp Lệ Sa tiếp nhận tiểu Trạch Lâm là mang đầy oán niệm, nhưng mà lúc tiếp nhận Tiểu Như Linh cũng chỉ có kinh hỉ...
Gia Cát Vô Ưu lườm cô một chút, không phải vậy hắn cho rằng Anh Nhi vì sao lại khó sinh.
Ngoài cửa mọi người kinh hỉ vạn phần, chỉ có Thiệu Lỗi choáng váng, ai có thể nói cho hắn biết vì sao diễn kịch liền thật sự sinh ra một Thái tử a, bây giờ lại thêm một đứa nữa a???
Nhưng mà rất nhanh tin vui thứ hai liền truyền ra, chẳng những có Thái tử, lần này Tề Dự quốc bọn họ công chúa cũng có...
Bạch Khải Hồng Anh thở phào nhẹ nhõm, cũng thật là một lúc lên trời một lúc rớt xuống lòng đất a, mới một lát trước tôn tử vẫn còn nguy nan, sau một khắc bà không những có tôn tử còn có tôn nữ!
Bên trong hoàng cung bởi vì hai đứa bé Thái Anh sinh ra mà một mảnh vui mừng, nhưng có người hỉ cũng có người ưu, tỷ như những nữ nhân hậu cung kia, hiện tại đều còn bị nhốt trong địa lao, không biết sắp sửa chờ đợi các nàng là cái gì, trong đó cũng không phải là không có an phận thủ thường, nhưng mà đây là số mệnh, lúc các nàng vào cung một khắc đó, các nàng cũng đã là vạn kiếp bất phục.
Gia Cát Vô Ưu cũng chưa từng xuất hiện ở trước mặt mọi người, hắn là vì cảm ứng được Thái Anh gặp nguy hiểm mới đến, nếu hiện tại mẹ con các nàng đã bình an, hắn dĩ nhiên liền an tâm rời đi, bằng không chờ nàng tỉnh lại, sợ là hắn lại muốn xem đến ánh mắt cảm kích với hổ thẹn kia của nàng.
Hắn không thích nàng nhìn hắn với đôi mắt như vậy, hắn thà rằng nàng cảm thấy chuyện này là đương nhiên, như vậy chí ít còn nói rõ nàng coi hắn thành người thân cận, lại giống như nàng sẽ không dùng ánh mắt như thế mà nhìn Lạp Lệ Sa.
Gia Cát Vô Ưu muốn đi, Lạp Lệ Sa cũng không có giữ lại, đều là người có tình cảm với Thái Anh, cô hiểu rõ cảm thụ trong lòng Gia Cát Vô Ưu, mà trải qua chuyện lần này, cô cũng không cảm thấy có cái gì ghen tuông nữa, dù sao đối với bọn cô mà nói, cô may mắn quá nhiều, chí ít cô có được nữ nhân mình yêu thích.
....
Thái Anh từ trong mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy bên người hai cái tả lót đặt song song, ngẩn người ra, đây chính là Bảo Bảo của nàng sao? Đến hai bảo bảo a? Chẳng trách lúc đó bụng nàng lớn như vậy, còn khó sinh nữa.
Tay từ trong chăn đưa ra, cẩn thận từng li từng tí một tới gần hai Bảo Bảo, mãi đến khi chân chân thực thực tìm thấy loại xúc cảm mềm mại kia, Thái Anh mới nhịn không được cười lên, trong mắt tràn đầy nhu tình, đây chính là Bảo Bảo của nàng với Lệ Sa nha, Bảo Bảo ở trong bụng của nàng đợi mười tháng...
"Tỉnh rồi?" Lạp Lệ Sa âm thanh vang lên, Thái Anh ngẩng đầu, Lệ Sa cũng ở sao? Nàng vừa tỉnh lại liền bị hai Bảo Bảo hấp dẫn lấy tầm mắt, đến quên hết xung quanh, nhìn Lạp Lệ Sa cười, "Ân, ta ngủ rất lâu rồi sao?"
"Không lâu, còn có thể ngủ tiếp một chút." Lạp Lệ Sa đem tóc của nàng vén đến phía sau tai, thương tiếc sờ lên mặt nàng. Thái Anh cũng dùng gò má ở trong lòng bàn tay của cô cọ cọ. "A, nhưng mà ta không buồn ngủ nữa... Bảo Bảo cũng ngủ thẳng tới hiện tại sao?"
"Ừh, bọn họ có thể so với nàng tinh thần hơn nhiều, vừa nãy hai đứa còn khóc lợi hại lắm, ta sợ bọn họ ầm ĩ đến nàng, liền muốn giao cho nhũ nương ôm đi dỗ, nhưng ta cũng không yên lòng, liền lấy chút sơ linh nhũ của ma thú uy cho bọn họ, ăn no xong hai đứa liền ngủ." Linh nhũ có lẽ đối với người khác mà nói có thể là cực kỳ quý giá, dù cho chỉ là lunh nhũ của ma thú sơ cấp, nhưng mà đối với Lạp Lệ Sa, những thứ đồ này cô muốn bao nhiêu chính là có bao nhiêu.
Thái Anh giật giật miệng, đối với Lạp Lệ Sa xa xỉ có chút không nói gì, này đều là vật người ta tu luyện dùng đến tăng lên linh lực, cô ngược lại, làm sữa đút cho Bảo Bảo, bất quá Thái Anh đúng là quên, nàng còn dùng huyết trì làm nước tắm đó...
Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Thái Anh do dự một chút, vẫn là hỏi ra miệng. "Đúng rồi, Gia Cát Vô Ưu đâu?" Nàng vẫn chưa có cám ơn hắn.
Lạp Lệ Sa biết Thái Anh trong lòng đang suy nghĩ cái gì, xoa xoa đầu nàng, có chút bất đắc dĩ. "Hắn chính là không hy vọng nhìn thấy nàng đối với hắn lộ ra ánh mắt như thế, vì thế đã đi trước."
Thái Anh hai mắt buông xuống, kỳ thực nàng đều hiểu, nhưng mà nàng có thể cho Gia Cát Vô Ưu, ngoại trừ cảm kích liền thật sự không có cái gì khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro