Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 159: Nàng làm vậy là đúng hay sai?.

Lệ Sa ôm ấp lại có chút run nhẹ, Thái Anh không đành lòng vòng qua ôm lấy cô, đồ ngốc, cô tại sao không gõ cửa, tại sao không gọi nàng, cô lại là lấy tâm tình như thế nào ở ngoài cửa đợi lâu như vậy...

Lệ Sa bị bệnh, trên người nhiệt độ cao đáng sợ, bên trong phủ Thái tử ngự y đang giúp cô bắt mạch, Thái Anh bị Mộ Dung Sùng Tĩnh kêu đi ra ngoài.

"Lần này ngươi hài lòng chưa?" Mộ Dung Sùng Tĩnh lạnh lùng chế giễu nhìn Thái Anh, chỉ vào trong phòng. "Sa yêu ngươi như vậy! Đến hiện tại vẫn còn đang bảo vệ ngươi! Ngươi đến cùng còn muốn làm bao nhiêu chuyện thương tổn hắn, ngươi mới bằng lòng bỏ qua đây?!"

"Bây giờ nói những điều này thú vị sao?" Thái Anh lạnh lùng nhìn Mộ Dung Sùng Tĩnh.

Lệ Sa bị bệnh nàng đau lòng không kém bất cứ ai, nhưng mà hiện tại mặc kệ nàng làm cái gì đi nữa, cuối cùng Lệ Sa đều sẽ bị thương tổn, cho nên việc nàng có thể làm, chỉ là đem thương tổn hóa đến nhỏ nhất, Lạp Mạc Trần có thể đã bắt đầu hành động, nàng không có nhiều thời gian nữa, nàng không đánh cuộc được!

"Ngươi nếu đã nghe được lời Nam Cung Mặc nói, thì nên biết, ta căn bản không yêu Lệ Sa, nếu ta không yêu hắn, hắn như thế nào, cùng ta có liên quan gì?"

"Chát!" Nghe người khác nói so với nghe được chính bản thân Thái Anh thừa nhận vẫn là khác nhau, Mộ Dung Sùng Tĩnh hầu như đều không có suy nghĩ, liền nâng tay lên cho nàng một cái tát, đến khi đánh xong mới ngẩn người ra, nhưng rất nhanh chút áy náy cùng đau lòng này liền bị hắn ép xuống, hắn bây giờ chỉ hận bản thân yêu một nữ nhân lòng dạ rắn rết như vậy. Nàng không chỉ lừa dối hắn, lừa dối huynh đệ của hắn, còn vào thời điểm này nói ra lời tuyệt tình như thế!

Thái Anh chịu đựng đau rát trên mặt, nàng không trách Mộ Dung Sùng Tĩnh, một tát này là nàng nên nhận, vì nàng mang đến thương tổn cho Lệ Sa, hơn nữa có huynh đệ như hắn bảo vệ cô, nàng cũng yên lòng.

Ngẩng đầu lên, Thái Anh không có sợ hãi cười cợt. "Ngươi tốt nhất tôn trọng một chút, hiện tại Lệ Sa nếu như không có ta, ngươi liền không sợ hắn bệnh không dậy nổi sao?"

"Ngươi!" Mộ Dung Sùng Tĩnh không ngờ tới Thái Anh sẽ nói ra như thế, nàng thật sự thay đổi, hoặc là nói hắn xưa nay thấy chưa từng thấy rõ nàng.

"A, nếu không còn chuyện gì, ta đi về trước." Thái Anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngừng lại nói. "Ha, đúng rồi, mấy ngày nữa ta sẽ cùng Nam Cung Mặc rời đi Tề Dự quốc, từ đây về sau chuyện của các ngươi ta sẽ không xen vào nữa, Lạp Trạch Phong cũng tùy các ngươi xử trí."

"Ngươi thật sự muốn đi cùng Nam Cung Mặc!" Mộ Dung Sùng Tĩnh tiến lên nắm lấy cánh tay Thái Anh. "Ngươi nữ nhân này ngươi có chút xấu hổ nào hay không! Ngươi còn mang thai hài tử của Sa, ngươi liền như vậy không thể chờ được nữa theo nam nhân khác muốn rời đi?!"

Thái Anh đem ngón tay của hắn từng ngón từng ngón đẩy ra, tựa tiếu phi tiếu nhìn Mộ Dung Sùng Tĩnh vẻ mặt phẫn nộ. "Ai nói, hài tử là của Lệ Sa? Chớ quên, một năm nay, ta đều là ở Thánh Linh điện, ha ha, vì thế, chuyện ta mang thai này, có nên nói cho Lệ Sa biết hay không, chính các ngươi cân nhắc đi, chỉ cần, hắn chịu đựng được!"

Thái Anh nói xong xoay người hướng về gian phòng đi tới, trong mắt ý lạnh mất đi, ngược lại chính là vô hạn uể oải, nàng thật sâu nhắm mắt lại, Lệ Sa, xin lỗi, đây là biện pháp duy nhất ta có thể nghĩ đến.

Vào phòng, Thái Anh đem mọi người thối lui, đi tới bên giường ngồi xuống, Lệ Sa không biết lúc nào đã tỉnh rồi, nhìn Thái Anh đi tới liền mỉm cười, muốn ngồi dậy.

Thái Anh theo bản năng muốn ngăn cản, Lệ Sa vỗ vỗ tay của nàng. "Yên tâm, ta không yếu đuối như vậy."

Thái Anh ừ một tiếng, đem cô đỡ dậy. "Không ngủ tiếp một chút sao? Còn có chỗ nào không thoải mái không?"

Lệ Sa lắc lắc đầu, cô không muốn ngủ, cô sợ cô ngủ, nàng lại biến mất, cô không muốn chất vấn nàng hôm qua tại sao lại ở chỗ Nam Cung Mặc, cô sợ khi cô được đáp án sau sẽ làm cô không chịu đựng nổi, a, cô lúc nào lại trở nên nhát gan như thế.

Thái Anh với cô nói chuyện phiếm một lúc, ai cũng không có nhắc đến những đề tài nhạy cảm kia, nhìn thời gian gần đủ rồi, Thái Anh mới nói. "Ta đi làm cho chàng chút đồ ăn, đợi lát nữa ăn xong uống thuốc."

Lệ Sa nắm lấy tay của nàng, có thể là do bị bệnh, để cô nhìn qua có chút yếu đuối. "Để nha hoàn đi làm đi, Anh Nhi ở đây cùng ta là đủ rồi?"

Cô như vậy lại làm cho Thái Anh sợ, nàng sợ nàng sẽ liều lĩnh, ích kỷ nói cho cô tất cả chân tướng, Nàng rút tay về. "Nghe lời, bằng không ta không để ý tới chàng."

Quả nhiên chiêu này vẫn là hữu hiệu, Thái Anh vừa nói xong Lệ Sa liền buông lỏng tay ra, như cái đại hài tử cười cười, cẩn thận từng li từng tí một. "Ta nghe lời, Anh Nhi nàng phải nhanh trở lại."

"Ân." Thái Anh nói xong liền rời khỏi phòng.

Đi tới nhà bếp, Thái Anh tự mình xuống bếp đơn giản nấu chút cháo với chút đồ ăn nhẹ.

"Chủ nhân." Đào Chi đi tới, đều lúc nào rồi, chủ nhân còn có tâm trạng nấu ăn! Ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu, sắc mặt rất là lo lắng.

Thái Anh sớm có sở liệu, Lạp Mạc Trần rốt cục đã hành động, giống như hắn nói, hắn muốn làm cho tất cả mọi người đều biết, nàng nắm giữ ám linh lực, chỉ sợ tin tức này chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp Tề Dự quốc, thậm chí là toàn bộ Lạc thần đại lục.

"Ngươi tìm Thiệu Lỗi bảo hắn sắp xếp các việc ta bảo lúc trước. An bài thoả đáng đến lúc đó không thể hành động theo cảm tính. Theo kế hoạch của ta mà tiến hành. Ngươi lại đi tìm Nam Cung Mặc, nói cho hắn biết, đêm nay chúng ta liền đi."

"Vâng, chủ nhân."

Một bữa cơm, Lệ Sa miễn cưỡng muốn Thái Anh đút cho cô ăn, nàng chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng nụ cười này không khỏi lại mang theo một chút thương cảm.

Buổi tối, Thái Anh lại tự mình nấu thuốc cho Lệ Sa, đem đan dược bên trong không gian lấy ra, bỏ vào trong thuốc.

Thái Anh không khỏi hoảng hốt, cảnh tượng như vậy cùng một đời trước thật sự rất giống, nguyên lai vận mệnh làm sao thay đổi, rất nhiều chuyện đều là không cách nào thay đổi, nhưng nàng còn có thể vui mừng, vui mừng nàng việc nặng một đời, vui mừng nàng rõ ràng trái tim của chính mình.

Thái Anh sờ sờ bụng, bây giờ hài tử còn quá nhỏ, nàng đều không cảm giác được nó, thế nhưng dù như thế nào nàng đều sẽ bảo vệ nó, đây là hài tử của nàng với Lệ Sa, cho nên nàng nhất định sẽ không chết.

"Lệ Sa,uống thuốc nào." Thái Anh đẩy cửa ra, bưng thuốc đi vào.

Lệ Sa ngồi dậy, nhìn cái bát dược kia một chút, trong mắt loé ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn nàng, một lát mới nói. "Nhất định phải uống sao"

"Ân, uống mới có thể hết bệnh." Thái Anh gật gật đầu, ngồi xuống bên giường, đem dược đưa tới trước mặt cô.

Lệ Sa cay đắng cười, cô không muốn tin tưởng Sùng Tĩnh, nhưng mà bọn họ đã thu thập quá nhiều chứng cứ, bát dược này, uống vào bệnh thật sự sẽ tốt sao, Lệ Sa thật sâu nhìn nàng, tựa hồ muốn từ trong mắt của nàng nhìn ra có một chút không muốn hay không.

Thái Anh bị nhìn trong lòng hồi hộp, Lệ Sa đã biết được cái gì rồi sao?

Lệ Sa buông xuống mi mắt, lông mi dày đậm che chắn nổi ưu thương trong con ngươi, khóe miệng độ cong hơi cong lên một chút, dường như đang tại tự giễu, lại là sâu sắc tuyệt vọng. "Vậy, ta uống thuốc, nàng phải chờ ta ngủ mới đi được không?"

Cảnh tượng giống nhau, lời nói càng tương tự.

Đã từng, nàng một lòng muốn giết cô, nhưng lại bất tri bất giác yêu cô, nàng ở trong lòng hoảng loạn giãy dụa, nàng căn bản không có chú ý tới cô từ lâu đã thấy rõ tâm tư của nàng, hiện nay nhìn lại, Lệ Sa sợ là đã sớm biết Lạp Trạch Phong cho nàng độc dược rồi, vì thế, mới sẽ toát ra vẻ mặt như vậy.

Đồ ngốc... Rõ ràng biết tất cả mọi chuyện, vì sao còn muốn cho chính mình hãm sâu vào, Thái Anh viền mắt hơi có chút ướt át, gật gật đầu. "Ân, ta chờ chàng ngủ lại đi."

Lệ Sa tay sát qua khóe mắt Thái Anh, nàng đây là đang vì cô mà khóc sao? Tay thả trên không trung hồi lâu, một lát sau, Lệ Sa mới nở nụ cười, mang theo chút thoải mái.

Thế lực của Lạp Trạch Phong hiện tại đã không còn năng lực, khí thế của hắn ta đã tận, cô cũng không biết là ai ở phía sau lưng giúp bản thân, Lệ Sa không khỏi nghĩ đến cảnh tượng những sát thủ kia cùng người mặc áo đen chém giết, còn có nam tử cầm đầu đứng ở trên cây kia, hẳn là việc này có liên quan với hắn ta, mà người ở sau lưng cô vẫn tra không ra, bất quá cô vẫn là muốn cảm tạ bọn họ, chỉ là đáng tiếc, cô sợ là muốn cô phụ bọn họ, không chỉ bọn hắn, còn có đám người Sùng Tĩnh các huynh đệ luôn kề vai sát cánh với cô, còn có, mẫu hậu...

Cô, thật sự không cách nào xuống tay với Anh Nhi, càng không muốn nàng khổ sở, dù cho chỉ có như vậy một chút, trái tim của cô đều sẽ rất đau rất đau, vì lẽ đó cô nghĩ tới biện pháp tốt nhất, cái đó chính là tác thành nàng.

Bây giờ Lạp Trạch Phong căn bản không còn tư cách là đối thủ của cô, vì thế chỉ có cô chết, Lạp Trạch Phong mới sẽ có cơ hội đoạt vị, mà Anh Nhi... Chỉ hy vọng, mặc kệ cuối cùng nàng là lựa chọn Lạp Trạch Phong, vẫn là Nam Cung Mặc, đều là sự lựa chọn của chính nàng, hi vọng nàng có thể hạnh phúc.

Lệ Sa đem bát dược uống một hơi, nằm ở trên giường, nhích vào bên trong, Thái Anh hiểu rõ theo sát nằm xuống, gối lên trên cánh tay Lệ Sa, mà Lệ Sa tự nhiên là đem nàng ôm vào trong ngực.

"Còn nhớ thời điểm chúng ta lần đầu tiên gặp mặt không?" Lệ Sa đột nhiên nói.

Thái Anh nhìn cô, hơi nở nụ cười. "Ân, là chàng đã cứu ta."

Lệ Sa cũng nở nụ cười, kỳ thực cô cũng không biết lúc đó chính mình tại sao lại ra tay, vốn là chỉ là muốn bàng quan ở một bên, nhưng khi nhìn đến bộ dáng nàng bị thương nhưng nàng vẫn không chịu khuất phục, cô vẫn là ra tay, bây giờ suy nghĩ một chút kỳ thực cô rất hối hận, hối hận chính mình do dự, bởi vì cô do dự làm cho nàng bị không ít thương tổn.

"Anh Nhi, lúc trước nàng gả cho ta, ta lại không có tự mình đi đón nàng, không cho nàng một hôn lễ hoàn mĩ, càng để nàng đợi ở nơi hẻo lánh thế này, để nàng nhận hết trào phúng cùng xem thường, nàng có từng oán ta?"

Oán sao? A, như thế nào sẽ, Lệ Sa vĩnh viễn sẽ không biết cô cho nàng cái gì, có thể nói..., là cô, là cô cho nàng lý do ở cái thế giới này còn có lưu luyến, cũng là cô, làm cho nàng tin tưởng thế gian này là thực sự có chân tình,Lệ Sa, chàng chính là một ánh mặt trời, chữa trị tất cả vết thương cùng đau đớn của ta, nhưng mà thương tổn của chàng, đau đớn của chàng, ta nên như thế nào bồi thường đây?

Lệ Sa chỉ cảm thấy buồn ngủ, mi mắt càng nặng, trước khi mất đi tri giác, một giọt nước mắt từ khóe mắt đang lưu lại, lại đi vào bên trong. "Anh Nhi, nàng yêu ta sao..."

Rất nhẹ rất nhẹ, nhưng mà Thái Anh là nghe được, nước mắt không ngừng được mà rớt xuống, đồ ngốc, đúng là tên đại ngốc!

Thái Anh lại là không bỏ được mà đợi Lệ Sa ngủ một lúc, mãi đến khi thời gian ước định với Nam Cung Mặc gần tới rồi, lúc này mới ngồi dậy, khẽ hôn lên trán cô.

Đan dược này là nàng tự mình luyện chế, nếu như người bình thường dùng sợ là muốn ngủ hơn một tháng, mà
Lệ Sa, hẳn là có thể ngủ trên bảy ngày, bảy ngày, là đủ rồi.

Lệ Sa, nếu như có một ngày chàng biết chân tướng sự tình, hi vọng chàng không cần tự trách, cũng không cần khổ sở, tin tưởng ta, ta sẽ không chết, bởi vì ta luyến tiếc chàng...

Ta còn muốn vì chàng sinh ra Bảo Bảo, sau đó vĩnh viễn vĩnh viễn, cuộc sống hạnh phúc cùng nhau.

Thái Anh giúp Lệ  Sa đắp chăn lên, lui ra gian phòng đem cửa đóng kỹ, lúc này mới mang theo Đào Chi tránh mọi người ra khỏi Thái tử phủ, đi tới nơi hội hợp với Nam Cung Mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro