Chương 157: Chỉ cần một lời giải thích
Thái Anh vừa mới xuống núi, nhìn đến, liền vui vẻ. "Lệ Sa!"
Lệ Sa từ trên ngựa bước xuống, đi tới gần, trong mắt đều là nhu sắc đang tan ra, đem Thái Anh ôm chặt trong lòng, hít vào một hơi thật dài, cô đã một tháng không có ngữi được mùi hương của nàng.
Thái Anh nhìn thấy Lệ Sa nở nụ cười ngọt ngào, ngọt từ tận tim lan đến miệng, giương mắt liền nhìn thấy không ít người quăng tới ánh mắt cười đùa, Thái Anh không khỏi ho nhẹ một tiếng, đẩy đẩy Lệ Sa. "Chúng ta nhanh đi về đi."
"Ân, được, chúng ta về nhà." Lệ Sa cũng nở nụ cười, hiếm thấy tiểu nữ nhân của cô xấu hổ như vậy nha.
Lệ Sa cùng Thái Anh một đường trò chuyện, mà phi mã tốc độ cũng rất nhanh, không bao lâu, hai người liền trở lại Thái tử phủ.
Đào Chi nhìn thấy Thái Anh vẻ mặt muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến Lệ Sa bên cạnh, dừng một chút, lời sắp sửa nói liền thu hồi lại, phúc phúc thân.
Thái Anh nhìn nàng một cái liền biết được nàng ta có việc muốn bẩm báo với mình, nhưng xem Lệ Sa đang cao hứng, mà chính nàng cũng không muốn để chuyện khác quấy rối giờ khắc ấm áp này của bọn họ, liền cũng chỉ có đợi xử lý sau vậy.
Nhưng vào lúc này, quản gia chạy tới. "Thái tử điện hạ, Mộ Dung công tử nói muốn gặp ngài."
Thái Anh nhìn Lệ Sa sắc mặt dần lạnh xuống, đang suy nghĩ..., một lát sau lôi kéo ống tay áo của cô. "Chàng đi đi, có thể là có chuyện quan trọng."
Lệ Sa kéo lại Thái Anh, đưa nàng ôm vào trong ngực, một tay trái nâng cằm nàng lên, có chút u oán nói: "Anh Nhi thật sự nhẫn tâm khiến người ta quấy rối một khắc xuân tiêu của chúng ta sao?"
Thái Anh mỉm cười, đẩy cô một cái. "Được rồi! Mau đi đi, chính sự quan trọng hơn."
"Nhưng cùng với Anh Nhi cũng là chính sự nha." Lệ Sa không ngại quản gia ở đây, giống như đứa bé bắt đầu tùy hứng lên, quản gia nhìn đến mồ hôi đổ liên tục, rất muốn làm bộ không quen biết Thái tử điện hạ...
Thái Anh cười càng nhiều, thở dài ra liền không cho Lệ Sa từ chối. "Ngoan, nghe lời, ta ở chỗ này chờ chàng."
Mộ Dung Sùng Tĩnh, hắn đến thật là đúng lúc, hắn ta chắc là tính chính xác thời gian đi, tính nết của hắn ta nàng vẫn hơi hiểu biết, nếu như hắn cảm thấy nàng sẽ thương tổn cô, liền nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để Lệ Sa rời xa nàng.
Hắn hôm qua liền rời khỏi Thánh Linh điện, không biết hắn có tìm Lệ Sa, có nói hết cho cô mọi chuyện hay không? Nàng đột nhiên nghĩ đến, nếu như Lệ Sa thật sự tin Mộ Dung Sùng Tĩnh, liệu rằng ngược lại tốt hơn một chút hay không nhỉ?
Nàng đại khái có thể đoán được Lạp Mạc Trần muốn làm gì, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều rất nhiều người phản đối nàng sẽ xuất hiện, người người đều sẽ dùng mọi cách diệt trừ nàng, nàng không biết mình sẽ như thế nào, nhưng khẳng định cũng không khá hơn chút nào, cho nên nàng trái lại hi vọng Lệ Sa cứ hiểu lầm nàng, nếu như lại có thêm chút hận, một chút oán như vậy, có phải là có thể làm cho cô không cần quan tâm an nguy của nàng nữa hay không, dù cho chỉ là tức giận nhất thời, chỉ cần chàng ấy đừng để cho bản thân chàng ấy cuốn vào trong đó, không liên luỵ đến là được.
Có lẽ suy nghĩ này của nàng là quá ích kỷ với Lệ Sa, nhưng nàng không muốn cô lại vì nàng mà mất đi tất cả.. kiếp trước nợ cô quá nhiều rồi kiếp này hãy để nàng bảo vệ cô. Dù cho cô có hiểu lầm nàng đến cở nào, dù cho nàng có chết cũng sẽ bảo vệ cô chu toàn...
"Anh Nhi, nàng làm sao vậy?" Lệ Sa nhìn Thái Anh thất thần, không khỏi lo lắng, nàng ở trước mặt cô rất ít khi lại nghĩ chuyện khác, chẳng lẽ có tâm sự gì sao?
"Hả?" Thái Anh hoàn hồn, cười nói. "Không có chuyện gì, chàng vẫn là mau đi đi, vừa vặn ta cũng có chút mệt mỏi, muốn tắm một chút."
"Uhm, được rồi." Lệ Sa đáp ứng, cúi đầu tựa ở bên tai Thái Anh, nghiêm túc nói. "Tắm chậm một chút, đợi lát nữa ta cùng tắm, chờ ta."
Thái Anh mặt không khỏi đỏ lên, vốn là nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô còn tưởng rằng cô muốn nói gì quan trọng, thật đúng là một chút cũng không đàng hoàng!
Lệ Sa nhìn Thái Anh trừng cô, nở nụ cười, kỳ thực có lúc trêu chọc tiểu nữ nhân của cô một chút vẫn rất vui.
Mãi đến khi thân ảnh của Lệ Sa biến mất ở Mai Uyển, Thái Anh lúc này mới thu lại ý cười, đi vào trong phòng, Đào Chi từ lâu chuẩn bị xong nước nóng, Thái Anh đem chính mình ngâm vào trong nước. "Nói đi, chuyện gì."
Đào Chi đến bên cạnh Thái Anh giúp nàng lau nhẹ lên lưng, cung kính nói. "Là nhị hoàng tử truyền tin, nhị hoàng tử muốn ngài đem cái này để vào trong đồ ăn của Thái tử điện hạ." Nói xong Đào Chi đem một cái lọ cẩn thận mà đưa tới.
Thái Anh nghe xong, nhìn chiếc lọ một hồi lâu mới tiếp nhận, đã đến trình độ này rồi sao. "Hoàng Thượng gần đây thân thể thế nào?"
Đào Chi lắc lắc đầu. "Theo người của chúng ta báo cáo, bệnh tình của Hoàng Thượng thật không tốt, nói là nhiễm phong hàn, sau đó liền vẫn không có khỏi hẳn, bệnh tình còn có dấu hiệu tăng thêm, khả năng, thời gian không còn bao nhiêu..."
"Chẳng trách." Thái Anh cầm chiếc lọ trong tay, Hoàng Thượng căn bản không phải bị phong hàn, là Lạp Trạch Phong hạ độc hắn, nàng có phải là nên tìm một cơ hội tiến cung giúp Hoàng Thượng nhìn một chút không nhỉ, nói thế nào, hắn đối với Lệ Sa cũng là không sai.
"Thiệu Lỗi đâu?" Thái Anh lại hỏi.
Đào Chi từ phía sau lưng Thái Anh đi tới, nửa ngồi nửa quỳ nói. "Chủ nhân, đây chính chuyện quan trọng mà Đào Chi muốn báo cáo, bất quá chúng ta vẫn chưa thể khẳng định, vì thế nên Thiệu Lỗi vẫn còn tiếp tục kiểm chứng."
Nhìn dáng vẻ Đào Chi trầm trọng, Thái Anh tâm cũng trầm trọng theo. "Là cái gì?"
"Tứ hoàng tử, Lạp Mạc Trần." Đào Chi đầu tiên là nói tên, mà Thái Anh vừa nghe cái tên này, tay run lên, suýt nữa chiếc lọ trong tay rơi xuống.
"Hắn ta? Tiếp tục." Thái Anh trong lòng dự cảm không tốt càng ngày càng mãnh liệt, nàng vẫn cho rằng hắn là người không quá quan trọng, hoặc là nói, nàng giống như những người khác, đã sớm lãng quên người hoàng tử này, nhưng mà hiện tại nàng đột nhiên phát hiện, người này cũng không có như tưởng tượng của bọn họ đơn giản như vậy, thậm chí, hắn so với những hoàng tử khác còn khó đối phó hơn.
Nàng không thích loại lãnh đạm kia của hắn ta, Lệ Sa cũng lãnh, nhưng mà trái tim của cô là ấm, mà Lạp Mạc Trần cho nàng cảm giác lại là...hắn không có tâm, một người không tâm, đây mới là đáng sợ nhất.
"Chúng thuộc hạ tra được, Hoàng Thượng cho Tứ hoàng tử một đội quân rất lớn mạnh, còn không chỉ những điều này, trong triều nhìn như không có người chống đỡ cho hắn, nhưng kỳ thực, không ít lão thần tựa hồ trong bóng tối cùng hắn có lui tới, hơn nữa thật giống như cũng cùng Hoàng Thượng có quan hệ, bao gồm hắn đi Thánh Linh điện, cũng là Hoàng Thượng sắp xếp, chỉ là vẫn không người lưu ý Tứ hoàng tử, vì lẽ đó..."
Tin tức này đối với Thái Anh mà nói là khiếp sợ, điều này đại biểu cái gì? Đầu tiên, Hoàng Thượng cũng không phải là thật sự chán ghét Lạp Mạc Trần, che chở hắn như thế, bên ngoài lại tỏ ra căm ghét hắn, trăm phương ngàn kế là vì cái gì? Đáp án không cần nói cũng biết.
Thái Anh càng nghĩ, tâm liền càng lạnh, nhớ đến Lệ Sa tâm càng lạnh hơn, nếu như nói, tỏ vẻ căm ghét là Hoàng Thượng cố ý bảo vệ, vậy thì, hắn ta sủng ái Lệ Sa, lại là cái gì? Hắn ta... Đây là đem Lệ Sa đẩy lên đầu sóng ngọn gió, làm bia đỡ đạn cho người khác...
Thái Anh sắc mặt nháy mắt trắng bệch, tuy rằng Đào Chi nói còn không kiểm chứng, nhưng mà nghĩ đến lời nói của Lạp Mạc Trần lúc đó, hắn nói nàng muốn cái gì hắn cũng có thể thỏa mãn nàng, trừ phi địa vị chí cao vô thượng, ai dám hứa hẹn như vậy?Nàng vốn ban đầu không một chút nào hoài nghi hắn có tâm đoạt vị, mà sự tự tin của hắn, sợ chính là bắt nguồn từ chủ ý của Hoàng Thượng.
Không biết Lệ Sa có biết những điều này hay không, nếu cô biết rồi, sẽ khổ sở thế nào đây?, phụ hoàng cho tới nay cô luôn kính yêu, người phụ thân mặt ngoài đối với cô thương yêu vô cùng, chỉ coi cô là làm bia đỡ, làm công cụ dùng để bảo vệ Lạp Mạc Trần...
"Lạp Long Tuyệt." Thái Anh lạnh lùng ghi nhớ, hắn ta đáng chết! Thiệt thòi nàng trước đó còn muốn cứu hắn, a, hắn nhất định không nghĩ tới, hắn trăm phương ngàn kế muốn để Lệ Sa đấu với Lạp Trạch Phong, kết quả lại liên lụy tính mạng của chính mình.
Chỉ là Lạp Mạc Trần, động cơ của hắn ta lại là cái gì? Nếu hắn đã có Hoàng Thượng chống đỡ, chỉ cần Hoàng Thượng viết chiếu thư truyền ngôi, hắn liền có thể dễ dàng lật đổ Lệ Sa, nếu có người phản đối, đã có chiếu thư hắn chính là danh chính ngôn thuận, cần gì phải làm cho nàng rời đi Lệ Sa, nàng bất quá là nữ nhân, hắn có phải là quá để mắt nàng rồi hay không?
Thái Anh đương nhiên sẽ không biết, Lạp Mạc Trần đoạt vị bất quá là bởi vì sự thù hận trong lòng, hắn muốn, bất quá là muốn những cái được gọi là huynh đệ cũng phải giống hắn nếm trải mùi vị thống khổ thôi, bọn họ càng là quan tâm cái gì, hắn liền càng muốn cho bọn họ mất đi cái đó.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Thái Anh nhanh chóng đem chiếc lọ thu vào không gian, trong lòng đã có kế hoạch.
Lệ Sa đi tới trong phòng, nhiệt khí đem khuôn mặt Thái Anh hun đến ửng hồng, nhìn qua cực kỳ mê người, vốn sắc mặt không tốt dần dần cũng đã có chút máu. Phất tay để Đào Chi đi xuống, Đào Chi phúc thân cáo lui.
Đào Chi vừa đi Lệ Sa liền cởi bỏ đi quần áo, tuy rằng Thái Anh từng nhìn qua thân thể của cô, nhưng mà cô như vậy ở trước mắt của nàng cởi quần áo, đúng là lần đầu tiên, bồn tắm lại thấp, Lệ Sa đứng, Thái Anh vừa nhấc mắt lên, đầu tiên nhìn thấy chính là hạ thân của cô, đây cũng quá xấu hổ rồi có được không...
Thật là... Thái Anh nuốt nước miếng dời tầm mắt qua chổ khác, không dám nhìn nữa, mặt càng là đỏ đến mức không thể lại đỏ hơn.
Lệ Sa đem vẻ mặt của Thái Anh nhìn hết ở trong mắt, ôn nhu nở nụ cười, phối hợp gương mặt yêu nghiệt, nhìn qua có chút tà mị, cô chính là cực kỳ thích vẻ ngượng ngùng của nàng, đi tới, Lệ Sa đứng ở trước bồn tắm, đem Thái Anh mặt đối diện chính mình, hơi cúi người xuống, lời mềm nhẹ càng làm cho mặt hồng tim đập mạnh. "Anh Nhi, không nhìn tiểu Sa sao? Nó nói nó rất nhớ nàng."
Thái Anh nhìn cô gần trong gang tấc... Vốn là mặt đã hồng thấu càng nóng rực lên, bất quá một câu tiểu Sa đúng là nhắc nhở Thái Anh, giờ khắc này trong bụng của nàng thật là có tiểu Sa đó!
Chỉ là, Thái Anh há miệng. "Lệ..."
"Hả? Cái gì?" Lệ Sa nhìn chằm chằm nàng, như muốn nuốt nàng vào bụng, thấy nàng muốn nói gì đó liền dừng lại hỏi.
"Không... Không có gì..." Không, nàng hiện tại không thể nói cho cô biết được, tình cảnh của nàng bây giờ quá nguy hiểm, sắp sửa xảy ra chuyện gì nàng cũng không thể nào đoán trước.
Nếu như, nàng là nói nếu như, nếu như nàng có vạn nhất gì xảy ra, Lệ Sa nhất định rất khó chịu đựng, nhưng nếu như lại cho cô biết nàng mang thai hài tử của cô, nàng không dám tưởng tượng Lệ Sa sẽ làm sao, đây đối với cô đả kích quá lớn.
"Nàng ngày hôm nay là lạ." Lệ Sa nhìn Thái Anh nghiêm túc nói, cô không tin lời Sùng Tĩnh nói, nhưng mà từ lúc cách biệt một tháng này Anh Nhi trở lại tựa hồ thật sự có thay đổi, trở nên có tâm sự nhiều hơn.
Dĩ vãng nàng có chuyện gì, tuy không có chủ động giải thích, nhưng sẽ không có ẩn giấu, mà bây giờ, cô tựa hồ cảm thấy nàng đang ẩn giấu cái gì đó, nàng đến cùng đang che giấu việc gì, giữa bọn họ chẳng lẽ còn có cái gì không thể nói sao?
Lệ Sa đè xuống nổi thất lạc trong mắt, cũng bước vào thùng tắm vào trong nước, ôm lấy nàng. "Có phải là phát sinh chuyện gì rồi đúng không?"
Thái Anh ngẩn ra, lại không có mở miệng, hay là, đây là một cơ hội...
"Sùng Tĩnh nói với ta, hắn nhìn thấy nàng với Nam Cung Mặc ở cùng nhau." Lệ Sa nhìn chằm chằm Thái Anh, cô biết, trong này nhất định có hiểu lầm gì đó, chỉ là vấn đề này đến cùng là như thế nào cô cũng không biết, cô hi vọng Thái Anh nói cho cô, bọn họ là phu thê, như vậy vẫn đoán không ra ý nghĩ của nàng thật sự để cô rất vô lực, tuy rằng cô tin tưởng nàng, nhưng mà không có nghĩa là cô không quan tâm một chút nào.
Thái Anh con ngươi loé lên, không có dáng vẻ muốn giải thích. "Ừh."
Lệ Sa hơi ninh mi, nhưng rất bình tĩnh nói. "Hắn nói, nàng là vì Lạp Trạch Phong mới gả cho ta, đến bên cạnh ta là vì hại ta." Cô cố ý đem những lời này nói ra, chỉ là muốn được một lời giải thích, một lời thẳng thắn của nàng.
Thái Anh nở nụ cười, dường như cố ý câu dẫn cô, hai tay ôm lấy cổ Lệ Sa, quyến rũ nói. "Nếu như, ta đúng là đến hại chàng, chàng sẽ giết ta sao?"
"Sẽ không." Lệ Sa không hề nghĩ ngợi liền đáp.
Thái Anh không một chút nào bất ngờ cô trả lời, kiếp trước nàng sẽ hoài nghi Lệ Sa yêu, nhưng khi cô uống hết bát độc dược kia sau, nàng liền biết, cô nói chính là thật sự, cô thật sự yêu nàng, yêu đến chết, thà rằng người chết là chính mình, cũng sẽ không muốn làm thương tổn nàng một phân một hào nào, dù cho, nàng muốn giết cô.
Thái Anh cười đến càng thêm quyến rũ, tiến đến bên tai Lệ Sa. "Đây chính là chàng nói, chàng phải nhớ kỹ chàng hứa hẹn đó."
Lệ Sa không rõ, nếu như không phải cô tin tưởng nàng, cô đều cơ hồ cho rằng nàng nói lời này là bởi vì nàng thật sự muốn hại cô, nhưng rõ ràng nàng sẽ không làm như vậy, nàng đây là ý gì? Nàng vì sao không giải thích? Vì sao còn muốn cố ý nói ra để làm cô hiểu lầm? Nàng đến cùng đang giấu diếm chuyện gì? Hay có lẽ nói, nàng nghĩ làm cái gì?
Lệ Sa trong ánh mắt lộ ra một chút bi thương, Thái Anh nhìn đến trong lòng rất đau, nhưng cũng chỉ thể làm bộ như không nhìn thấy, ôm lấy cô, nhẹ giọng tiếp tục nói. "Lệ Sa, nếu như, ta ngày nào đó làm chuyện có lỗi với chàng, chàng sẽ tha thứ ta sao?"
Tất cả, tất cả lời nói đều quá mức khác thường, mà Thái Anh nói lại giống như đang ám chỉ điều gì đó cho cô, ám chỉ, nàng sẽ làm chuyện có lỗi với cô, dù là tin tưởng nàng, Lệ Sa cũng bắt đầu không xác định. Nàng sẽ làm chuyện có lỗi với cô sao?.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro