Chương 154: Linh cảm không lành
Thái Anh nhịn đau. Hiện tại nhìn thấy ánh mắt của Gia Cát Vô Ưu, trong lòng mơ hồ đã có đáp án, không khỏi hỏi: "Ta, ta có phải là..."
Thấy Gia Cát Vô Ưu gật đầu, nàng, nàng... thật sự có rồi sao? Thái Anh đầu tiên là rất vui mừng, nhưng rất nhanh bụng dưới liền truyền đến đau đớn, làm cho nàng lo lắng...
Thái Anh bổng nhiên cảm thấy rất sợ hãi, nắm lấy cổ tay của Gia Cát Vô Ưu: "Cái kia..." Tay còn lại không khỏi đặt lên bụng, nàng không biết, nàng thật sự không biết, nếu biết nàng nhất định sẽ không làm bất cứ chuyện gì có thể thương tổn đến nó!
"Yên tâm." Gia Cát Vô Ưu nhìn Thái Anh trở nên luống cuống, thở dài, chính mình cảm giác chút mất mác cũng không đáng nhắc tới, không đành lòng trấn an nàng. "Ta sẽ không để cho nàng có việc gì."
Gia Cát Vô Ưu đưa tay phóng tới trên bụng Thái Anh, ánh sáng màu u lam chậm rãi quanh quẩn ở lòng bàn tay của hắn.
Thái Anh nghe vậy gật gật đầu, không biết vì sao Gia Cát Vô Ưu đều cho nàng một loại cảm giác rất an tâm, nàng chính là không hiểu tin tưởng hắn, mà lời hắn nói nàng yên tâm, hài tử liền nhất định không có việc gì, ân, nhất định không có việc gì!
Thái Anh nhất thời như đứa nhỏ đang nhận sai, ngoan ngoãn phối hợp đem tay thả lỏng, để cho Gia Cát Vô Ưu càng thuận lợi giúp nàng trị liệu tốt hơn, nàng thật sự đang rất sợ.
Thái Anh chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh nhu hòa từ từ bao bọc lại bụng nàng, thật ấm áp, thật an tâm.
Thái Anh được Gia Cát Vô Ưu chữa trị, sắc mặt đã có một chút màu máu, đau đớn cũng có chút giảm bớt, tâm tư của nàng cũng hoàn toàn đặt vào hài tử trong bụng, nhìn về phía bụng của mình, ngay cả bản thân nàng đều không có phát hiện, giờ khắc này ánh mắt nàng tràn ngập từ ái.
Nơi này thai nghén hài tử của nàng với Lệ Sa, cũng là hài tử đầu tiên của bọn họ, Thái Anh ngẫm lại đều cảm thấy kích động không thôi, mà Lệ Sa nếu biết cũng nhất định sẽ thật cao hứng.
Mọi người thấy như vậy vẫn có chút rơi vào trong sương mù, vẫn là Tiểu Trúc nghĩ ra được, kinh ngạc nhìn Thái Anh, lại nhìn về phía bụng nàng một chút, lớn mật suy đoán nói. "Lạc Anh tỷ tỷ, tỷ sẽ không phải là có Bảo Bảo chứ!"
Mà Tiểu Trúc vừa nói xong, ngoại trừ Nam Cung Mặc sắc mặt hết sức khó coi ra, còn có sửng sốt Mộ Dung Sùng Tĩnh, những người còn lại đều sẽ tầm mắt dời về phía bụng Thái Anh, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng, mong chờ nàng trả lời.
Thái Anh bị mọi người nhìn đến sắc mặt không khỏi đỏ lên, nhưng mà lần đầu làm mẫu thân, làm cho nàng rất vui, lại có chút e thẹn, gật gật đầu, Thái Anh cúi đầu ừ nhẹ một tiếng.
Mọi người được xác thực sau liền một trận hoan hô, dáng vẻ kia gần giống như chính mình có hài tử vậy, kỳ thực cũng có thể lý giải, thứ nhất Thái Anh đối với bọn họ có đại ân, cũng vừa là thầy vừa là bạn. Thứ hai, ở trong Thánh Linh điện mọi người quá bận rộn tăng cao tu vi, có rất ít loại việc vui như thế này phát sinh qua.
Nàng đã mang thai hài tử... Gia Cát Vô Ưu một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, đúng vậy, bọn họ vốn là phu thê, có hài tử là chuyện rất bình thường, nhưng mà vì sao hắn vẫn sẽ có loại cảm giác mất mát, càng như có chút mờ mịt vậy...
Gần nửa canh giờ sau, Gia Cát Vô Ưu mới chậm rãi dừng lại việc chữa trị, trên trán đã có chút giọt mồ hôi nhỏ, vốn khuôn mặt đã trắng bệch, hắn liền vận chuyển đấu khí về bộ mặt che giấu nó.
"Hài tử không ngại, chỉ là sau này nhất thiết không thể lại hành sự lỗ mãng nữa." Gia Cát Vô Ưu mới vừa nói xong cũng thấy Thái Anh lộ ra ánh mắt tự trách, liền lại quỷ thần xui khiến bỏ thêm một câu. "Nếu không có cách nào phòng ngừa, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng và hài tử của nàng."
Bên này tất cả mọi người vây quanh Thái Anh, mà một bên khác, ngã trên mặt đất Nam Cung Mặc chống thân thể lên cố gắng đứng dậy, ánh mắt có chút tối tăm, tầm mắt của hắn xuyên qua mọi người đặt ở trên người nàng.
Mang thai hài tử, nàng dĩ nhiên mang thai hài tử của Lạp Lệ Sa! Nam Cung Mặc tay giơ lên, dùng mu bàn tay lau lau vết máu trên khoé miệng, trong mắt hình như có mưa to gió lớn đang ngưng tụ, một ý nghĩ đáng sợ ở trong đầu hắn hiện lên, hay là, hắn vừa nãy không nên cứu nàng, nếu như vậy, đứa bé kia hiện tại chính là một vũng máu rồi.
Thái Anh đang chìm đắm ở trong vui sướng, nơi nào sẽ chú ý tới Nam Cung Mặc không đúng, mà ở cách bọn họ nơi này không quá xa, Lạp Mạc Trần đã đứng yên thật lâu.
Hắn cũng không nghĩ tới cái cửa kia sẽ là cánh cửa thời không trong truyền thuyết, càng không nghĩ đến nữ nhân này lại bất phàm như vậy, điều này cũng làm cho hắn càng hạ quyết tâm nhất định không có được tất phải diệt.
Mọi người bởi vì lo lắng thân thể của Thái Anh với Bảo Bảo trong bụng, cũng không có vội vã chạy đi, hiện tại Thái Anh là bảo vật của bọn họ nha, đều vô cùng chăm sóc lo lắng, chuyện gì đều không cho nàng làm, ánh mắt nhìn Thái Anh thì càng sáng lấp lánh, dường như Bảo Bảo bên trong chẳng mấy chốc sẽ ra đời.
Mãi đến khi thân thể dưỡng đến gần đủ rồi, mọi người mới bắt đầu khởi hành trở về, mà Thái Anh mấy ngày nay cũng phỏng đoán rất nhiều loại khả năng, cuối cùng nàng cảm thấy có khả năng nhất, chính là mở ra cánh cửa thời không cần hấp thu rất nhiều năng lượng, bởi vì năng lượng của nàng không đủ, cho nên mới phải suýt nữa làm hại Bảo Bảo bị hút đi.
Nghĩ đến đây, Thái Anh nghĩ đến mà sợ hãi, may là, may là lúc đó Nam Cung Mặc đúng lúc ra tay, mà Gia Cát Vô Ưu vừa lúc ở đó, bằng không nàng thật sự không biết như thế nào cho phải, nếu như bởi vì nàng mà làm hại Bảo Bảo... Như vậy nàng làm sao đối mặt với Lệ Sa, Lệ Sa sẽ oán giận nàng hay không...
Đưa tay thử vận lên đấu khí, quả nhiên, đấu khí trong cơ thể đều bị hút đi rồi, chỉ có ám nguyên tố ẩn giấu, có lẽ cánh cửa thời không không có phát hiện sự tồn tại của nó, mà nàng mấy ngày nay tu luyện, cũng chỉ là khôi phục được một chút đấu khí, liền một phần trăm đều không có đạt đến.
Thái Anh thở dài, thôi, hiện tại cuối cùng chính là cố gắng bảo vệ hài tử trong bụng, cái khác nàng có thể trước tiên buông được liền buông, hiện tại không có cái gì quan trọng hơn so với Bảo Bảo với Lệ Sa.
----
Trở lại Thánh Linh điện, bọn người Vân Phạm không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy liền đi ra, hơn nữa bọn họ còn tìm được cánh cửa thời không, chỉ là đáng tiếc, cánh cửa thời không vẫn không có mở ra được.
Mọi người cũng không có nói tỉ mỉ tình huống lúc đó, dù sao chuyện
Thái Anh có Bảo Bảo là chuyện của nàng, nếu nàng hi vọng người khác biết, nàng tự nhiên sẽ nói, bọn họ không tốt nói thêm cái gì.
Vân Phạm có chút mất mát, bất quá rất nhanh liền tiêu tan, kỳ thực bọn họ đã sớm không ôm hi vọng gì, nhiều năm như vậy, không phải vẫn luôn là kết quả thế này sao.
Tối đó, Túc Cửu Diệu cùng Ly Yên Minh đều đến phòng của Thái Anh, báo cáo chiến tích của bọn họ trong lần bí cảnh này... Đảm bảo trong Thánh Linh điện này coi như còn sót lại dư đảng của Lạp Trạch Phong và Nam Cung Mặc, cũng sẽ không lật nổi sóng gió gì nữa. Mà bên ngoài Thánh Linh Điện đã có Thiệu Lỗi thay nàng xử lý. Sợ là những ngày qua Lạp Trạch Phong cũng không dễ chịu gì, đến hiện tại hắn hẳn không còn đủ khả năng uy hiếp đến Lệ Sa rồi.
Túc Cửu Diệu cùng Ly Yên Minh mới vừa rời đi, Thái Anh trong phòng liền tới một vị khách không mời.
"Là ngươi, Lạp Mạc Trần." Thái Anh nhìn nam tử trước mắt mi hơi nhíu lại, hắn ta tới đây làm gì? Hơn nữa sao hắn có thể tìm được nơi này. Nơi này có trận pháp không có sự cho phép của nàng ít ai có thể đến nơi này. Xem ra thực lực của hắn ta quả là sâu không lường được...
Lạp Mạc Trần lãnh đạm trên dưới đánh giá Thái Anh một phen, lúc này mới chậm rãi mở miệng, nói câu nàng cảm thấy thật là không hiểu rõ. "Kỳ thực, chúng ta càng như là cùng một loại người."
Thái Anh bị ánh mắt của hắn nhìn tới có chút không thoải mái, cùng một loại người? A, cái gì cùng cái gì a? Nàng với hắn có quan hệ gì sao? "Tứ hoàng tử chẳng lẽ không biết, nửa đêm xuất hiện ở trong khuê phòng đại tẩu, rất không lễ phép sao?"
Lạp Mạc Trần không hề trả lời vấn đề này của Thái Anh, hoặc là nói ở trong mắt hắn, vấn đề của Thái Anh căn bản không phải là vấn đề, trầm mặc một hồi, Lạp Mạc Trần lại nói. "Rời đi Lạp Lệ Sa, theo ta. Ngươi muốn cái gì, ta cũng có thể thỏa mãn ngươi."
Thái Anh nghe xong cũng hơi ngẩn ra, thực không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, còn đột nhiên nói như vậy, huống chi bọn họ mới lần đầu nói chuyện?
Mà khi phản ứng lại, Thái Anh phảng phất như nghe được một chuyện cười lớn, có bệnh, muốn nàng rời đi Lệ Sa theo hắn? Hắn coi nàng là cái gì? Hắn coi chính hắn lại là cái gì? Nàng muốn cái gì hắn cũng có thể thỏa mãn nàng? Nhưng là nàng cái gì cũng không muốn, hiện tại nàng chỉ cần Lệ Sa, với Bảo Bảo trong bụng!
Thái Anh lạnh lùng nở nụ cười chế giễu, đối với Lạp Mạc Trần ấn tượng đã kém tới cực điểm, hắn không chỉ muốn giết ma thú của nàng, lại còn muốn nàng rời đi Lệ Sa, đúng là có bệnh? "Lạp Mạc Trần, ngươi có phải là quá để mắt chính ngươi hay không? Mặc kệ hôm nay ngươi nói những điều này ý muốn như thế nào, nhưng ta cảnh cáo ngươi, suy nghĩ không nên có thì đừng mà động tới, bằng không ngươi sẽ hối hận."
Nàng cũng sẽ không ngây ngốc cho rằng người trước mắt nói ra những lời này là bởi vì thích nàng, nếu như nàng phản bội Lệ Sa theo hắn, đối với Lệ Sa mà nói có lẽ sẽ là sự đả kích trí mạng, hắn làm như thế, nàng có thể nghĩ đến duy nhất khả năng chính là hắn muốn đối phó Lệ Sa.
Chỉ là làm cho nàng không nghĩ ra, chính là hắn một hoàng tử không được sủng ái, không có quyền không có thế, nơi nào có được tự tin thoã mản nàng tất cả? Nếu như hắn không phải ngu đến mức tận cùng, như vậy chính là thâm tàng bất lộ, hiển nhiên, hắn không giống như là người ngu ngốc, bởi vì chí ít nàng biết hắn cũng không phải là thể nhược nhiều bệnh, cũng không phải là yếu đuối không thể tả, có thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, dựa vào không đơn thuần là tự thân mạnh yếu, lẽ nào hắn còn có những con bài chưa lật?
Thái Anh tâm tư xoay chuyển cả ngàn lần, Lạp Mạc Trần mặt đơ như cũ, khiến người ta không nhìn ra hắn sướng vui hay đau buồn. "Ồ? Thật sao?"
Lạp Mạc Trần dứt lời, tay đột nhiên hướng về Thái Anh vung tới, một đạo linh lực màu đen thẳng kích nàng, Thái Anh đấu khí còn chưa khôi phục, bùa chú cũng không thể triển khai được, hơn nữa linh lực màu đen này cho nàng cảm giác rất quen thuộc, nàng hầu như không hề nghĩ ngợi liền đồng dạng đánh ra một đạo linh lực màu đen.
Hai đạo linh lực va chạm vào nhau, nuốt chửng lẫn nhau trong nháy mắt chống đỡ thệ, Thái Anh lúc này mới phản ứng được, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về Lạp Mạc Trần "Ngươi là ám hệ!"
"Vì thế ta mới nói, chúng ta là cùng một loại người." Lạp Mạc Trần dừng một chút. "Ngươi tốt nhất suy nghĩ kỹ càng, thế nhưng ngươi phải biết, ta sẽ không cho mình lưu lại uy hiếp." Nếu ngươi trở thành uy hiếp, ta nhất định ở trước đó diệt trừ ngươi.
Thái Anh cũng nghe ra được hàm nghĩa kia, ánh mắt lạnh lẽo, hắn đây là đang đe dọa nàng, không sai Lạp Mạc Trần không chờ Thái Anh nói cái gì nữa, một đoàn khói đen liền đem hắn bao phủ, sau đó khói đen cùng hắn đều biến mất tại chỗ.
Thái Anh nhìn địa phương Lạp Mạc Trần biến mất, tâm liền trầm trọng, nàng nhìn ra được, tu vi của hắn so với nàng cao hơn rất nhiều, tuy rằng nàng có rất nhiều năng lực có thể hỗ trợ Lệ Sa, nhưng mà chung quy vẫn không đủ mạnh.
Mà ngày hôm nay Lạp Mạc Trần xuất hiện, tựa hồ là đang nhắc nhở nàng, nàng vẫn luôn để sót cái gì đó, bằng không một tên hoàng tử không được sủng ái, hoàn toàn không có lực cạnh tranh làm sao có khả năng tự tin như thế.
Còn có ám linh lực của hắn, linh lực này có thể cho nàng mạnh mẽ, cũng có thể để cho nàng rơi vào nguy hiểm... Nàng mơ hồ có loại linh cảm không lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro