Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 151: Rắn chính đầu khổng lồ

Theo hắn? Buồn cười, hắn dựa vào cái gì cảm thấy nàng sẽ theo hắn? Hắn lại dựa vào cái gì quyết định nàng đi hay ở? Nàng từ lâu đã không phải là Bắc Ảnh Thái Anh của quá khứ mặc cho người định đoạt kia nữa! Nàng sẽ cho bọ họ sáng mắt ra...

Xung quanh bầy  rắn bắt đầu tấn công, khiến cho mọi người không thể không hoàn hồn ứng phó cả bầy Thanh xà, đối với chuyện này đám người Lạc Bân và Lạc Thanh bọn họ tức nhiên là hiếu kỳ, thế nhưng mặc kệ chân tướng sự thật ra sao đều là chuyện của triều đình, không có quan hệ gì với bọn họ, bọn họ chỉ cần báo đáp Thái Anh là đủ rồi, nàng để bọn họ giúp ai, bọn họ liền giúp người đó.

Thái Anh mấy lần ra tay đều bị Nam Cung Mặc ngăn lại được, nữ nhân của hắn chỉ cần trốn ở dưới cánh chim của hắn là tốt rồi. Nhẹ giọng dụ dỗ "Ngoan, đứng sau lưng ta."

Nam Cung Mặc không có nhìn Thái Anh nữa, chỉ là vẫn che phía trước nàng, một tay khác vẫn nắm chặt tay nàng, để tránh việc khi hắn không nhìn thấy sẽ có rắn công kích nàng.

Gia Cát Vô Ưu giải quyết xong mấy con rắn, không khỏi nhìn về phía bọn họ, nói thật sự, hắn hiện tại ao ước là Nam Cung Mặc.

Tuy rằng giờ khắc này Nam Cung Mặc còn không biết, hắn ta với Thái Anh từ lâu đã không còn khả năng, thế nhưng hắn vẫn là muốn giống như Nam Cung Mặc, chí ít hắn ta có thể hào phóng đem suy nghĩ trong lòng nói ra, làm được, mà không phải giống như hắn, lo lắng mọi thứ như vậy.

Thái Anh không phản kháng nữa, mà trong tay dần dần tụ tập lại đấu khí, dẫn ra địa ngục dung nham, lạnh lùng nhìn bóng lưng Nam Cung Mặc, nàng biết, đây là cơ hội rất tốt, cơ hội có thể giết chết hắn.

"Cẩn thận!" Ngay tại thời điểm Thái Anh động sát niệm, Nam Cung Mặc đột nhiên đem nàng kéo qua một bên, trở tay đem con rắn sắp đánh lén nàng chém thành mấy đoạn. "Có thương tổn tới chỗ nào không?"

Lời vừa nói xong Thái Anh liền chau mày lại. Nam Cung Mặc vẫn không có nhìn nàng, chỉ là chuyên chú giết rắn. Nàng nghe được từ trong giọng nói của hắn nồng đậm lo lắng cùng khiếp đảm.

Cảm giác như vậy rất kỳ quái, cũng làm cho nàng rất không thích, nàng muốn giết hắn, hắn lại muốn bảo vệ nàng, nhưng nàng căn bản không cần hắn bảo vệ, bọn họ là kẻ địch, từ vừa mới bắt đầu chính là kẻ thù của nhau!

Chỉ là bây giờ, mặc kệ hắn thế nào là thật lòng hay giả dối, nàng không thể ở vào thời điểm này xuống tay với hắn, bởi vì cảnh tượng này quá giống như kiếp trước nàng đã từng trãi qua với Lệ Sa....

Nàng biết nàng không thích Nam Cung Mặc, nàng phải giết hắn nhưng không thể là ngay lúc này.

Không nghe được câu trả lời của Thái Anh, Nam Cung Mặc quay người lại, nhìn thấy được bên trong ánh mắt Thái Anh phức tạp, hơi sững sờ, sau đó sầm mặt lại, lo lắng nói. "Có phải là nơi nào bị thương rồi phải không?  Rắn này có kịch độc, nếu như bị cắn rồi thì nhanh nói cho ta!
Thái Anh!"

Thái Anh nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn giờ khắc này trong con ngươi chỉ có hình bóng của nàng, thoáng nhìn phía sau hắn một đám  rắn đang bò tới. Thái Anh hầu như không hề nghĩ ngợi liền đem hắn đẩy qua một bên. "Không có chuyện gì." Trả lời đầy qua loa, trong nháy mắt, Địa ngục nham Hỏa từ trên phát động, thẳng kích về một đống rắn phía trước.

Nam Cung Mặc thấy nàng không có chuyện gì lúc này mới an tâm, bất quá nhìn thấy những con rắn kia bị hỏa thiêu thành một đống, lại là nhếch miệng nở nụ cười, nàng lúc này là đang quan tâm hắn không phải sao? Vừa nãy nàng đem hắn đẩy ra không phải là sợ hắn bị thương sao? Nữ nhân ngốc này chắc là đã quên hắn có Long Văn Thuẫn hộ thể, ha ha.

Nam Cung Mặc rất là sung sướng vì Thái Anh quan tâm hắn, con mắt cũng sáng hẳn lên, nàng từ lúc bắt đầu liền luôn không nhìn hắn, ngay cả một sắc mặt tốt cũng không có, bây giờ lại bảo vệ hắn.

Hắn trước giờ luôn nghĩ nữ nhân của hắn trốn sau lưng hắn là được rồi, thế nhưng, cảm giác được nữ nhân mình thích bảo vệ, cũng rất tốt.

Thái Anh nhìn bộ dạng hắn hưng phấn, nơi nào sẽ không biết hắn nghĩ cái gì, rất muốn một kích đánh chết hắn, nàng bất quá là không thích thừa dịp người gặp nguy mà đánh lén, nàng muốn giết hắn thì sẽ tự tay nàng lấy mạng hắn, còn bây giờ, đúng, nàng vẫn là tiếp tục không cần để ý tên này tốt hơn, miễn cho hắn lại phát bệnh.

Hơn nữa biết mình lúc này vẫn không phải là đối thủ của hắn cũng làm cho Thái Anh trong lòng rất là khó chịu, cuối cùng xui xẻo tự nhiên là những con rắn đó.

Hoả địa ngục trong nháy mắt đem mọi người hộ ở chính giữa, lại hướng ra phía ngoài mở rộng ra, đến mức cũng có thể nghe thấy được hương vị thịt rắn nướng.

Thái Anh cố ý khống chế độ lửa, chính là vì không cho những con rắn này bị đốt cháy thành tro, dùng những con rắn này đến hù dọa bọn họ? Hừ, bọn họ hôm nay liền làm một bàn tiệc rắn đầy bàn!

"Thơm quá a!" Hiên Viên Yên Nhi trước hết thở dài nói, mùi thơm này đem con sâu thèm ăn trong bụng nàng đều câu dậy a.

Thái Anh hé miệng, cố ý lớn tiếng nói. "Đã có người mời chúng ta ăn xà yến(tiệc rắn), chúng ta tất nhiên là không thể phụ lòng hắn được."

"Hừ! Khẩu khí thật cuồng vọng! Bất quá các ngươi không cần vui mừng quá sớm!" Thái Anh vừa dứt lời, âm thanh từ không trung của người kia lại vang tới, bất quá nghe ngữ khí của hắn hiển nhiên là bị Thái Anh làm cho tức giận không nhẹ, lại dám đem rắn của hắn toàn nướng, còn muốn đem ra ăn!

"Tê." một con Cửu đầu cự xà ( rắn khổng lồ chín đầu) không biết từ nơi nào xông ra, cùng nhau phun ra đầu lưỡi, Chín đôi ánh mắt hung tàn cùng nhau nhìn chằm chằm đám người Thái Anh.

Xem ra bọn họ đây là nhập ổ rắn rồi đây, trong lòng mọi người không khỏi thầm nghĩ.

Thái Anh nhíu mày, Địa ngục nham Hỏa lần thứ hai phát động, chỉ là lần này làm cho nàng kinh ngạc,chính là cự xà kia lại một chút việc gì cũng không có, trái lại bởi vì sự công kích của nàng mà nổi giận lên, chín cái đầu ầm ầm hướng về nàng công kích

Uy lực rất lớn, nhất thời gió thổi cát bay mù mịch, để cho người ta không thể không nhắm mắt lại, bảo vệ con mắt yếu ớt nhất.

 Rắn lớn kéo lấy cái đuôi nương theo lực liền đem đám người Lạc Bân đánh bay đi.

Gia Cát Vô Ưu nhìn chằm chằm Thái Anh không dám nhắm mắt, song khi hắn muốn tiến lên thì, lại không còn thấy rõ chuyện gì xảy ra đám người Thái Anh liền biến mất ở tại chỗ.

Mà Nam Cung Mặc cách Thái Anh gần nhất, hầu như là cũng trong lúc đó che ở trước mặt Thái Anh kéo lại tay nàng.

Nhưng mà cảm giác đau đớn cũng không có kéo tới, khi mọi người mở mắt ra, hoàn toàn là đặt mình trong ở một chỗ không có người ở, xung quanh một mảnh sương mù trắng xóa, tựa hồ nhìn thấy phía trước, vừa như tựa hồ cái gì cũng nhìn không rõ, xung quanh cũng chỉ có tiếng bước chân của chính mình, yên tĩnh có chút quỷ dị.

Mọi người la lên tên đồng bạn, nhưng mà trả lời bọn họ chỉ có bóng tối u tĩnh vô tận.

Lúc Nam Cung Mặc che chở Thái Anh, một tay cũng cầm lấy nàng không thả, lúc này mới để cho hai người không có phân tán, Thái Anh cố gắng giãy khỏi tay hắn, lại không thế nào bức ra được, bất đắc dĩ bị Nam Cung Mặc cường ngạnh lôi đi.

"Đừng nhúc nhích." Thanh âm vô cùng nghiêm túc làm cho Thái Anh cũng ngừng vùng vẫy một chút, nhìn hoàn cảnh chung quanh cũng lý trí không ít, lúc này xác thực không thể đơn độc hành động, tuy rằng Nam Cung Mặc lôi kéo nàng như vậy có chút vô lễ, nhưng mà nàng cũng không phải là người tùy hứng.

Nam Cung Mặc đầu tiên là kiểm tra Thái Anh từ đầu tới chân, bảo đảm nàng không sau, mới quay đầu xem phía trước, dùng tay giơ giơ, nhưng mà sương khói tựa hồ cũng không có như hắn tưởng tượng mà tản đi.

Thái Anh khó chịu khi hắn lôi kéo, nhưng cũng phân tâm ra cảm nhận bốn phía, đồng thời triệu hoán những quỷ hồn đi ra, hi vọng có thể giúp được một chút.

Mà một chổ khác, Gia Cát Vô Ưu rốt cục ở một nơi trong sương mù tìm được Thái Anh, Gia Cát Vô Ưu vui vẻ, đi lên trước. "Nàng không sao chứ?"

Thái Anh liền nhẹ nhàng mỉm cười nhìn hắn, lắc lắc đầu.

Gia Cát Vô Ưu thở phào nhẹ nhõm, không có chuyện gì là tốt rồi, thấy Thái Anh cười, Gia Cát Vô Ưu bị nhìn chăm chú có chút thật ngượng ngùng. "A, Thế nào rồi? Sao lại nhìn ta như vậy."

Thái Anh vẫn lắc đầu, nhưng cười không nói, Gia Cát Vô Ưu không khỏi cũng nở nụ cười theo. "Được rồi, chúng ta đi tìm những người khác đi." Nói xong liền kéo tay Thái Anh.

Thái Anh tựa hồ rất thuận theo để cho hắn nắm lấy tay nàng, nhưng mà chỉ là trong nháy mắt, Gia Cát Vô Ưu liền xoay người hướng về Thái Anh đánh tới, mà 'Thái Anh' cũng đồng thời ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ hung ác, bộ dạng kia cực kỳ giống cửu đầu cự xà( rắn chín đầu khổng lồ) mà bọn họ nhìn lúc thấy nãy.

Quả nhiên! Gia Cát Vô Ưu liền không lưu tình, thế tiến công càng thêm nhanh chuẩn tàn nhẫn, trước đó hắn liền cảm giác được không đúng, khi kéo lấy tay của Thái Anh thì liền đặc biệt điều tra một phen, kinh mạch kỳ lạ, cảm thấy người này không phải nàng thật sự!

"Ngươi là ai!" Đối phương chỉ là cười lạnh, không đáp lại, hé miệng, một đoàn độc khí màu xanh sẫm phun tới Gia Cát Vô Ưu.

Lại nói Mộ Dung Sùng Tĩnh bên này, lo lắng ở trong sương mù không ngừng hô tên Thái Anh, Mộ Dung Thích Dật với Đoạn Chương, nhưng mà rất lâu đều không có ai đáp lại hắn, hắn không biết mình đi bao lâu, mãi đến khi nhìn thấy phía trước có hai người cùng ôm nhau.

Mộ Dung Sùng Tĩnh kỳ quái đi lên trước, lúc này nữ tử vừa vặn nghiêng đầu, không phải Thái Anh thì là ai?!

Mộ Dung Sùng Tĩnh đầu tiên là vui vẻ, nhưng rất nhanh liền khẩn trương mà đem Thái Anh kéo đến bên cạnh chính mình, cảnh giác nhìn nam tử vừa nãy ôm lấy nàng.

"Ngươi là ai?" Mộ Dung Sùng Tĩnh hỏi, nhưng lại không có phát hiện Thái Anh bên cạnh hắn yên tĩnh quá mức.

Nam tử trước mặt chậm rãi ngẩng đầu lên. "Mộ Dung Sùng Tĩnh, ngươi cảm thấy, ta là ai."

"Sa?!" Mộ Dung Sùng Tĩnh kinh ngạc mà nhìn người trước mắt. "Ngươi tại sao lại ở chỗ này!"

"A, ngươi đương nhiên không hy vọng ta ở đây." Lạp Lệ Sa mắt nheo lại đầy nguy hiểm, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Sùng Tĩnh.

Mộ Dung Sùng Tĩnh bị nhìn có chút chột dạ, tuy rằng hắn không có tâm muốn hại Lạp Lệ Sa, cũng biết người Thái Anh yêu chính là Lệ Sa, càng là biết mình với Thái Anh là không thể nào, nhưng mà không thể không nói, hắn đúng là có một chút đố kị, xác thực hi vọng có thể được một ánh mắt của Thái Anh, một câu quan tâm...

"Ta..." Mộ Dung Sùng Tĩnh muốn giải thích, nhưng mà Lạp Lệ Sa nhìn hắn ánh mắt đã tràn ngập cừu hận cùng khinh bỉ. "Chỉ bằng ngươi, cũng muốn cùng ta tranh!"

Mộ Dung Sùng Tĩnh hầu như còn không phản ứng lại, Lạp Lệ Sa đã hướng hắn đánh tới một chưởng. Mộ Dung Sùng Tĩnh vội vàng tránh qua. "Sa, ngươi nghe ta nói..."

"Ngươi hiểu lầm rồi!" Mộ Dung Sùng Tĩnh muốn giải thích, nhưng Lệ Sa tựa hồ căn bản không muốn đi nghe, chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn trí mạng.

Mộ Dung Sùng Tĩnh lại không muốn đánh trả, nếu là hắn đánh trả, tình huynh đệ giữa hắn với Lệ Sa thật sự sẽ làm không được nữa, hắn tuy rằng cũng có buồn bực huynh đệ không tín nhiệm hắn, nhưng hắn cũng không cách nào đánh trả được.

Nhất thời lùi về sau, lại vừa né tránh, bất quá chốc lát trên người liền bị không ít vết thương lớn nhỏ, nhiều lần đều suýt nữa bị đánh trúng chỗ yếu...

Mà Hiên Viên Yên Nhi bên này, líu ra líu ríu đối diện trước mắt Gia Cát Vô Ưu nói gì đó, Gia Cát Vô Ưu hiếm thấy thật kiên nhẫn nghe, trả lời, làm cho nàng cực kỳ cao hứng. "Vô Ưu ca ca..."

"Ân, làm sao vậy?" Gia Cát Vô Ưu rất là dịu dàng trả lời.

"Kỳ thực... Kỳ thực trước kia muội rất sớm rất sớm, liền thích huynh rồi!" Hiên Viên Yên Nhi cố gắng đem lời nàng muốn nói nói ra khỏi miệng, trái tim ùm ùm như nhảy lên, trên mặt mơ hồ đều màu đỏ lên.

Hiên Viên Yên Nhi cúi đầu, kỳ thực nàng không hy vọng xa vời Gia Cát Vô Ưu cho nàng câu trả lời gì.... nàng chỉ là... Chỉ là...

"Kỳ thực ta cũng vẫn luôn thích muội nha, nha đầu ngốc!" Lời Gia Cát Vô Ưu nói để cho Hiên Viên Yên Nhi kinh ngạc mà mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt, trong mắt lộ ra tràn đầy kinh hỉ, mà sau một khắc, Hiên Viên Yên Nhi liền bị Gia Cát Vô Ưu ôm vào ở trong lòng.

Hiên Viên Yên Nhi căn bản không nhìn thấy, cùng nàng ôm nhau 'Gia Cát Vô Ưu', giờ khắc này lộ ra một chút tươi cười quỷ dị...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro