Bị ép phải chăm vợ
Lệ Sa quay mặt vào phòng, nhìn Thái Anh ngồi trên giường đang loay hoay với bộ đồ cưới trên người, nàng lơ ngơ lắm, lọ mọ hoài vẫn không cởi được thật.
-" Mình ơi, em cởi hông được"
Thái Anh ngước mặt lên bĩu môi nhìn cô, mũi còn ươn ướt đang hít hít mấy cái.
Nhân gian mấy ai không khỏi động lòng vì mỹ nữ, đã vậy còn là mỹ nữ giỏi mè nheo.
Lệ Sa đi tới, cúi đầu gỡ mấy khuy áo và mắc cài ra cho nàng nhưng trên gương mặt cô chỉ có nét lạnh lùng, có vẻ vẫn cố kìm lại.
Bộ đầm cưới được nới lỏng, Thái Anh mừng gỡ, gấp rút đứng dậy muốn tụt nó xuống thì Lệ Sa chụp tay nàng lại.
-" Từ từ"
Lệ Sa hít sâu một hơi rồi quay mặt đi chỗ khác.
-" Cởi đi, cởi xong thì lên giường nằm"
-" Dạ"
Thái Anh ngoan lắm, mẹ nàng đã dặn lấy chồng thì phải theo chồng, nhất mực phải nghe lời Lệ Sa, như vậy thì chồng mới thương.
Nàng cởi bộ đầm cưới ra được thì nhảy lên giường ngồi nhìn Lệ Sa.
-" Xong rồi nè mình"
-" Ừm"
Lệ Sa ậm ừ đứng chết chân ở đó, mặt cô hướng vào vách tường, không biết trong đầu ngẫm nghĩ gì mà cả buổi vẫn chưa quay mặt lại. Có thể là đang lấy tinh thần.
-" Mình ơi em lạnh"
Lệ Sa khẽ chớp mắt, thở ra một hơi dài rồi quay đầu lại.
Cô nhìn Thái Anh, da nàng trắng đến phát sáng, dưới ngọn đèn lờ mờ mà không thể giấu được sự xinh đẹp. Cổ họng khẽ ực một cái, đây là lần đầu cô thấy cơ thể của người khác, đã vậy còn mới làm quen có vài ngày nữa chứ.
-" Nằm xuống"
Thái Anh từ từ nằm xuống, thấy Lệ Sa tiến lại ngày một gần thì khẽ cười.
Lệ Sa không cởi đồ, cô leo lên giường,khẽ nhìn ra phía cửa, sau đó chậm rãi cúi xuống.
-" Aaa, đau"
...
-" Hửm, tụi nó làm rồi hả ta?"
Mẹ Lệ Sa lóng ngóng, nghe hình như là tiếng của Thái Anh, thấy có vẻ Lệ Sa đã chịu động phòng nên liền xọt xoẹt đi về phòng.
Lệ Sa nghe tiếng bước chân kia xa dần, bụng dạ thở phào, cô nhả bắp tay Thái Anh ra.
-" Aaa, sao Sa cắn em?"_ Thái Anh ủy mị than vãn.
Lệ Sa rời khỏi người nàng, cả hai chưa hề động phòng. Cô lắm trò đã cắn Thái Anh để nàng la lên, giờ thì đắc ý khi lừa được mẹ mình đi.
Lệ Sa nằm xuống chỗ bên cạnh, còn giật hết chăn của nàng để tự đắp lên người mình.
-" Sa, em lạnh, cho em đắp với"
-" Im đi, sao nói nhiều vậy, một là ngủ hai là bị đá ra khỏi phòng"
Thái Anh bất mãn, bắt người ta cởi hết đồ rồi còn không cho đắp chăn, đã vậy còn cắn người ta. Thái Anh uất ức, rõ ràng má nàng nói chỉ cần nghe lời sẽ được chồng cưng mà.
-" Hic, Sa hông thương em, hic"
Lệ Sa cố nhắm mắt ngủ nhưng mà Thái Anh bên cạnh cứ khóc lóc, quấy rầy không yên. Tay chân nàng thi thoảng rơi lên người cô làm Lệ Sa cau mày phải mở mắt quay sang nhìn nàng.
Thái Anh nhích người vào ôm lấy cô, Lệ Sa chợt nóng cả ruột gan mà dùng sức hất ra.
Thái Anh không bỏ cuộc lại lao vào ôm tiếp, thậm chí là chặt hơn.
-" Buông ra"
-" Hông, Sa ơi lạnh lắm, Sa cho em đắp mền với"
Lệ Sa càng lúc càng cau mày, cái cô gái " phiền phức" này đánh thì không được, mạnh tay thì không nên, nàng mà đi méc cha má cô thì cô nát đít.
Mà bây giờ bị ôm thế này thì cô không chịu được, cảm giác sắp điên lên rồi.
-" Buông ra rồi cho đắp"
-" Sa nói thiệt hông?"
-" Ừm"
Thái Anh từ từ buông cô ra, Lệ Sa ngó thấy cơ thể nàng liền nhắm mắt lại, chủ yếu là vì cô ngại.
Lệ Sa buông chăn ra cho nàng, Thái Anh mừng gỡ kéo chăn đắp lên người, lại mỉm cười rồi xích tới ôm Lệ Sa cứng ngắt.
-" Nè, buông ra, sao lì vậy"
-" Vợ chồng phải ôm nhau chứ"
-" Ai cho mà ôm, sao mà thấy ghét quá vậy"
Thái Anh chu mỏ làm Lệ Sa rùng mình, cô cố quay mặt đi không nhìn, nhắm chặt mắt lại.
Thái Anh dụi dụi mặt vào cổ cô, tay thì ôm, chân thì gác, như thể thương yêu Lệ Sa lắm vậy.
Hôm nay đám cưới cũng mệt, Thái Anh ngủ rất mau, Lệ Sa tranh thủ gỡ tay chân nàng ra nhưng vừa gỡ ra thì đâu lại vào đấy.
Cô bất lực nằm đó, tự than thân trách phận. Nhưng đêm dài làm cô mất cảnh giác, dần dần buồn ngủ rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Sáng ra Lệ Sa đã chạy tọt ra khỏi phòng, đi rửa mặt rồi chạy luôn ra vườn, luôn nghĩ tránh xa cái cô vợ của nợ kia được lúc nào hay lúc đó.
Mẹ cô thấy vậy thì đi vào phòng xem Thái Anh.
Thái Anh dụi dụi mắt ngồi trên giường ôm chăn mà vẫn chưa mặc đồ, mẹ Lệ Sa thấy vậy khẽ vui mừng nhưng sau khi kiểm tra dưới giường thì lại thất vọng, không có vết máu nào cả.
-" Thái Anh, đêm qua hai đứa có làm gì không?"
-" Có, có"
-" Làm gì?"
-" Sa hông cho con đắp mền, hông cho con ôm, năn nỉ lắm mới cho á, còn cắn con nữa"
-" Nó dám cắn con hả?"
-" Dạ"_ Thái Anh vừa nói vừa gật đầu.
-" Ngoan, để má la nó"
-" Má ơi con muốn mặc đồ"
-" Ừm, để má kêu con Sa vô"
Mẹ cô hậm hực ra khỏi phòng, đi ra vườn mà hét lớn gọi Lệ Sa:
-" Sa vô đây má biểu"
Nghe giọng thánh thót đó của bà Lạp, Lệ Sa biết có chuyện chắc rồi, cô hơi chột dạ đi vào.
-" Má kêu con"
Lệ Sa vừa vào tới đã bị mẹ đánh vào vai mấy cái liền.
-" Ây da"
-" Đi vô trong mặc đồ cho vợ con, giúp con nhỏ rửa mặt chải lại tóc tai đàng hoàng, có vợ không chăm mà đi ra vườn làm cái gì"
-" Má, mấy chuyện đó kêu người hầu làm cũng được mà"
-" Có nghe không, hay đợi má đi méc cha mày rồi mềm mình, con còn nhiều chuyện chưa xong với má đâu"
Lệ Sa cúi mặt lủi thủi vào nhà, chán nản đi về phòng.
Ngó thấy Thái Anh, cô bực bội đi tới mở tủ ra lấy bộ quần áo rồi ném vào người nàng.
-" Sa mặc cho em"
-" Có tay có chân để làm gì"
Thái Anh cau mày, nàng có biết mặc đâu, mọi ngày đều là mẹ nàng hoặc là người hầu chăm sóc, nàng lại uất ức nhìn Lệ Sa.
Nhìn Lệ Sa lạnh lùng Thái Anh cũng có cố gắng, tự xỏ tay vào áo, nhưng mà vụng về chẳng đâu vào đâu.
-" Mặc áo yếm vô trước"
Thái Anh nghe thấy thì ngước mắt lên, nhìn Lệ Sa khoanh tay nghiêm khắc liền mếu, chưa đầy mười giây đã nức nở bật khóc.
-" Ahaa..."
Lệ Sa liền lính quýnh đi đến bịt miệng nàng.
-" Nín đi, mắc gì khóc, ai àm gì đâu mà khóc"
Thái Anh vẫn sướt mướt, tay vịn chặt áo Lệ Sa.
-" Đưa đây để tui mặc cho, mệt quá"
Lệ Sa cởi chiếc áo bà ba bị mặc sai cách ra, nhặt lấy yếm từ từ mặc vào giúp nàng.
Tay cô có hơi run nhưng so với lần đầu nhìn thấy thân thể ngọc ngà của nàng thì đã đỡ bỡ ngỡ hơn nhiều. Chỉ là tim vẫn còn đập hơi nhanh.
Mặc đồ xong xuôi thì cô nhìn nàng trách móc:
-" Nín đi, hở ra là khóc, làm vợ gì kì vậy, khóc nữa tui trả về bây giờ"
Thái Anh nghe cô đòi trả về thì gáng nín khóc, dụi dụi mắt rồi dang tay ra.
-" Bế em"
-" Gì?"
-" Bế á"
-" Hông"
-" Sa bế em"
-" Bế chi? Bế đi đâu?"
-" Thì đi rửa mặt, vậy mà cũng hông biết nữa"
-" Nói gì đó, dám ăn nói với chồng vậy đó hả"
-" Hông hông, em... mà... mà Sa bế em đi"
-" Có chân mà"
-" SA!"
-" Dạ"
Lệ Sa bị giọng nói lớn làm giật mình mà quay ra cửa, thấy cha cô đứng đó nghiêm mặt, tim Lệ Sa muốn rớt ra ngoài, từ nhỏ đến lớn cô sợ nhất là cha mình.
Cô rón rén bế Thái Anh lên. Thái Anh liền cười, dùng hai chân quấn hông cô cứng ngắt.
Lệ Sa bất mãn lại có phần sợ cha mà miễn cưỡng ôm cái cục lắm trò đó ra khỏi phòng, đi ra nhà sau rửa mặt.
-" Sa rửa mặt cho em"
-" Hông"
-" Em méc..."
Lệ Sa vội bụm miệng nàng lại, cô khẽ cau mày, cô gái này ngốc chỗ nào đâu, khôn lõi quá chừng.
Rồi Lệ Sa đành phải rửa mặt cho nàng, trước giờ cô có làm vậy với ai đâu, cũng không ngờ là có ngày này. Nhưng mà không chiều người ta thì bị đòn, kiểu gì cũng khổ thân, không biết ai mới là con ruột nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro