
Chương 11: Thổ lộ tâm tình
Lạp Lệ Sa đi ra nhà hàng liền dừng bước, quay đầu lại. Phác Thái Anh phía sau chính là chăm chú đi đường, Lạp Lệ Sa nhìn ra từ khi cô bé tiếp nhận điện thoại liền trở nên không vui, rất rõ ràng cảm xúc bày ở trên mặt. Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ cười, thật đúng là đứa nhỏ còn chưa trưởng thành.
Hai người lên xe, Lạp Lệ Sa đưa Phác Thái Anh về nhà, trên đường đi hai người đều không có mở miệng nói chuyện. Lạp Lệ Sa dù sao làm lãnh đạo đã lâu, nàng biết rõ cảm xúc con gái, nhưng sẽ không chủ động dỗ dành. Mà giờ khắc này Phác Thái Anh cũng mất đi loại cảm giác lúc ăn cơm, nàng cảm thấy mình rất ngốc, không quan tâm mục đích thị trưởng tới gần nàng, đối với nàng mà nói đều chỉ nghe theo lời. Dù sao cũng là người thuộc hai thế giới khác nhau, như thế nào sẽ cùng nàng như bạn bè đồng dạng ở chung đâu? Nghĩ đến vừa rồi tại nhà hàng hai người còn vui vẻ như vậy nói chuyện, Phác Thái Anh càng cảm thấy chính mình quá ngốc, tóm lại nàng cảm giác mình quá đơn thuần, nghĩ sự tình cũng quá mức đơn giản.
Trong lúc hai người trong nội tâm đều tự nghĩ sự tình, xe đã tới nhà Phác Thái Anh, Phác Thái Anh yêu cầu Lạp Lệ Sa dừng xe cách nhà nàng bên đường không xa.
"Cám ơn chị tiễn em trở về, em đi đây." Phác Thái Anh vốn là muốn đem điện thoại trả lại cho thị trưởng, nhưng nàng nhìn thị trưởng dọc đường trên mặt biểu lộ đều không có, nàng nghĩ nghĩ đem lời nói nuốt trở vào, nàng thật đúng là không có dũng khí trông thấy thị trưởng đại nhân tức giận.
Lạp Lệ Sa nhìn nhìn Phác Thái Anh, trong nội tâm buồn cười, nàng như thế nào cảm giác Phác Thái Anh như là tại cùng nàng luyến tiếc tiễn biệt đây. Này muốn nói lại thôi vẻ mặt bộ dáng bối rối, thật đúng là đáng yêu.
Lạp Lệ Sa cầm qua túi của mình, tiện tay rút ra danh thiếp đặt ở trong tay Phác Thái Anh.
"Danh thiếp của tôi, từ nay về sau có chuyện gì em có thể tùy thời tới tìm tôi." Lạp Lệ Sa tuy trong lòng nghĩ vô cùng nhiều, nhưng là nàng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra ngoài mặt, lúc này nàng tiếng nói như cũ là trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Phác Thái Anh có chút kinh ngạc, cô cầm danh thiếp chỉ có một danh tự cùng một dãy số nhìn hồi lâu, càng xem càng cảm thấy kỳ quái, như thế nào thị trưởng danh thiếp dĩ nhiên là như thế mộc mạc ngắn gọn?
Lạp Lệ Sa thấy cô bé lại đang ngẩn người, nàng cũng không sốt ruột, hai tay khoanh ngực ưu nhã tựa lưng vào ghế ngồi chờ cô bé phản ứng.
"A, cám ơn." Phác Thái Anh phục hồi tinh thần lại, bắt gặp thị trưởng chuyên chú nhìn mình, tranh thủ muốn xuống xe.
Lạp Lệ Sa như trước giúp đỡ Phác Thái Anh mở dây an toàn, nhìn cô bước xuống.
Phác Thái Anh quay đầu lại cùng thị trưởng phất phất tay, liền mang theo túi hướng ngõ nhỏ đi đến, không đợi nàng đi ra xa, sau lưng liền vang lên tiếng xe, nàng quay đầu, xe thị trưởng đã khởi động.
Lạp Lệ Sa làm cho xe về phía trước để cho tầm mắt mình cùng Phác Thái Anh ngang bằng, nàng mở xuống cửa sổ xe nói ra: "Mua xong số điện thoại, nhớ rõ nói cho tôi biết." Nói xong nàng cũng không đợi Phác Thái Anh đáp lại, tùy tiện khoát tay coi như là tạm biệt, liền lái xe rời đi.
Thẳng đến xe thị trưởng dần dần nhỏ đi đến khi nhìn không thấy, Phác Thái Anh mới một lần nữa dời bước, nàng nói không rõ ràng tâm tình của mình, như giờ phút này bước đi của nàng có cảm giác nặng nề. Nàng cũng không hiểu thị trưởng đại nhân, hôm nay một mình ở cùng, nàng như trước cân nhắc không hiểu người phụ nữ có chút lạnh lùng xa cách này, kỳ thật Phác Thái Anh rất muốn hỏi thị trưởng một câu, rốt cuộc tại sao phải đối với nàng tốt như vậy?
Phác Thái Anh vừa đi vừa nghĩ, nàng mở túi xách lấy hộp điện thoại ra, mở nắp thấy một cái điện thoại màu trắng. Nàng nhẹ nhàng đưa di động nâng trong tay, xem xét, khóe miệng khẽ cong, nàng không thể không thừa nhận mình rất yêu thích cái điện thoại này.
"Thái Anh." Đột nhiên một thanh âm cắt đứt suy nghĩ, nàng quay đầu thấy Phương Đào cưỡi xe đạp theo phía sau cô chạy đến.
"Anh Đào, anh vừa tan tầm a?" Phác Thái Anh nhìn đồng hồ, vừa vặn 5 giờ chiều, nàng mỉm cười.
Phương Đào xuống xe, hắn đẩy xe đi ở bên người Phác Thái Anh, thoáng cái liền nhìn thấy điện thoại Phác Thái Anh cầm trong tay, vì vậy nói ra: "Anh vừa tan tầm, rất xa đã nhìn thấy em đứng ở đó, đang nhìn gì vậy?"
Phác Thái Anh nhìn Phương Đào lắc đầu, không nói chuyện.
"Em đi mua điện thoại rồi?" Phương Đào lại hỏi tiếp.
"Ừm" Phác Thái Anh đem điện thoại bỏ lại vào hộp.
"Cái này điện thoại không tiện nghi a?" Phương Đào cảm thấy hôm nay Phác Thái Anh có chút là lạ, hắn che dấu của mình hiếu kỳ, giả bộ như rất bình thường hỏi.
"Khá tốt, bạn học phụ giúp chọn lựa." Phác Thái Anh không hề nhìn Phương Đào, nàng chăm chú nhìn dưới chân ven đường mà trả lời.
Phương Đào thấy Phác Thái Anh không muốn nhiều lời, liền không hỏi tiếp, từ trong túi tiền xuất ra cặp vé xem phim tại trước mắt Phác Thái Anh quơ quơ: "Đồng nghiệp cho anh hai vé xem phim, ngày mai em có rảnh không? Chúng ta cùng đi xem phim a?"
Phác Thái Anh vừa nghe nói có phim xem, nàng lập tức liền vui vẻ: "Tốt, bất quá hai ngày nữa em liền đi học, sau tiếp theo thật sự không có thời gian, anh ngày mai tan việc tới nhà của em tìm em a."
"Tốt, chúng ta thật sự chính là đã lâu đều không có xem phim." Phương Đào trên mặt cười thật thà, trong lòng của hắn tính toán kế hoạch đêm mai thổ lộ, bất giác trên mặt thậm chí có chút ít đỏ.
Phác Thái Anh đương nhiên không biết Phương Đào trong lòng nghĩ gì, nàng cũng không có chú ý Phương Đào biến hóa. Nàng bây giờ còn đang nghĩ một loạt sự tình phát sinh hôm nay, nghĩ đến người làm cho nàng không hiểu được.
Không lâu hai người liền đi tới trước cổng, Phác Thái Anh tạm biệt Phương Đào, một mình đi mua số điện thoại, sau phải ra tiệm sửa xe của ba ba xe phụ giúp thu dọn.
Bận rộn cả đêm thẳng đến Phác Thái Anh nằm ở trên giường, nàng cũng thủy chung không có gọi điện thoại hoặc là phát một cái tin nhắn cho thị trưởng, Phác Thái Anh không có quên lời dặn của thị trưởng lúc tạm biệt, nàng chỉ là không xác định mình có muốn hay không sau này cùng thị trưởng qua lại. Nghĩ tới nghĩ lui Phác Thái Anh quyết định không nói cho thị trưởng số di động của mình, Phác Thái Anh đối với chính mình nói, "Thị trưởng có lẽ chính là tùy tiện nói mà thôi, nàng bận rộn như vậy, có lẽ hiện tại đã sớm quên lời nàng nói ra rồi..."
Ngày hôm sau Phác Thái Anh ở nhà ngây người cả ngày, buổi sáng nàng học tập một chút chương trình học năm ba. Buổi chiều liền cùng bà nội tản bộ, tại cửa ngõ cùng mấy dì hàng xóm, bà nội hàn huyên, bất tri bất giác ngày rất nhanh trôi qua.
Buổi tối, không đợi Phác Thái Anh ăn xong cơm tối, Phương Đào đã sớm chạy tới nhà nàng.
Phim là 7 giờ tối mới chiếu, Phác Thái Anh đơn giản ăn xong cơm, trước khi đi đem số di động mới ghi trên tường phòng khách, nàng dặn dò Phác ba ba có việc thì gọi cho mình, sau liền thật vui vẻ theo Phương Đào đi xem phim.
9 giờ hết phim, Phác Thái Anh vẫn chưa thỏa mãn theo Phương Đào đi ra rạp chiếu, đêm nay phim là bộ bi hài kịch, xem qua làm cho Phác Thái Anh trong lòng cứ hiện ra nhàn nhạt chua xót.
Ban đêm Giang Vịnh đặc biệt yên lặng, từng đợt gió mang hơi lạnh nghịch qua hai gò má, Phác Thái Anh cảm giác được có chút lạnh, nàng rất tự nhiên hướng Phương Đào bên người nhích lại gần.
Hai người trên đường đi về nhà, ai cũng không nói gì. Phương Đào cảm giác được Phác Thái Anh đang lạnh, hắn đã sớm chuẩn bị tốt áo khoác cẩn thận choàng lên người Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh ngẩng đầu hướng về phía Phương Đào ấm áp cười, yên lặng ban đêm, trên đầu có nhiều điểm sao, nhìn Phác Thái Anh ấm áp cười, Phương Đào cơ hồ ngây dại. Hắn nhịn không được dừng bước lại có chút run rẩy kéo tay Phác Thái Anh, nghiêng thân liền hướng Phác Thái Anh hôn môi.
Phác Thái Anh bị Phương Đào bất thình lình động tác làm cho hoảng sợ, nàng còn không có kịp phản ứng, mặt Phương Đào đã rất gần sát. Phác Thái Anh vô ý thức lệch qua cái đầu, Phương Đào hôn liền rơi vào trên gương mặt của nàng. Có chút ít dày đặc cùng với một chút hơi lạnh xúc cảm truyền tới, Phác Thái Anh nhịn không được nhíu mày, nàng lui về sau một bước hơi có vẻ tức giận nhìn Phương Đào đứng ở dưới đèn đường.
Phương Đào đối với chính mình lớn mật cũng không có chuẩn bị tâm lý, hắn không nghĩ tới mình cái gì cũng chưa nói liền đi hôn môi Phác Thái Anh, hắn cũng chưa nghĩ đến Phác Thái Anh sẽ có như thế phản ứng. Hắn đỏ mặt cúi đầu xuống nói rõ: "Đi thôi." Rồi cất bước đi trước.
Trên đường đi hai người ai cũng không nói gì thêm, đi đến dưới lầu, Phương Đào mới gọi lại Phác Thái Anh. Hắn đầu tiên là rất chân thành nhìn Phác Thái Anh một hồi lâu, tiếp theo cúi đầu, như là nghĩ đến cái gì.
"Anh Tiểu Đào, còn có việc sao?" Phác Thái Anh thấy Phương Đào không nói lời nào, cô lên tiếng hỏi.
"Phác Thái Anh, chúng ta từ nhỏ đã ở cùng một chỗ, hiện tại em cũng mau học năm ba, anh nghĩ, chúng ta, chúng ta kết giao a?" Phương Đào nghe thấy Phác Thái Anh lời nói hắn ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh, vô cùng nghiêm túc.
Tại lúc Phương Đào muốn hôn mình, Phác Thái Anh đã ẩn ẩn cảm thấy, nàng hiểu được Phương Đào đêm nay cùng thường ngày là không đồng dạng. Chỉ là Phác Thái Anh không nghĩ tới Phương Đào sẽ ở lúc này đưa ra vấn đề, cái chuyện mà cho tới nay nhà nàng rất xem trọng, thoáng cái bị Phương Đào nói ra, Phác Thái Anh nhất thời thật đúng là không biết như thế nào đáp lại.
"Anh Tiểu Đào, em..." Phác Thái Anh lời còn chưa nói hết, điện thoại trong túi quần vang lên, Phác Thái Anh bị bất thình lình tiếng chuông lại càng hoảng sợ, nàng mau chóng lấy điện thoại di động ra, nhìn xem số điện thoại trên màn hình Phác Thái Anh ngây ngẩn cả người, trong lòng thầm nghĩ, người kia như thế nào lại biết số của mình đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro