Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

THƯƠNG

  Ba cha con ôm nhau khóc một trận rồi cô và chị cũng đở ông về phòng cho ông nghĩ ngơi, rồi ai cũng về phòng nấy, chỉ có riêng bà hai là ở lại chăm cô út mà ngủ rụt trên bàn bên hông phòng.
.
.
.
  Đến khuya khi mọi người đã ngủ say ông mới đi nhẹ nhàng qua phòng cô út, ông đi thật nhẹ nhàng đến bên cạnh đứa em gái của mình, nhìn đứa em gái bé bỏng của mình ngủ mà đôi mày cứ nhíu nhíu lại lòng ông không khỏi xót xa.

  Do vết thương trên lưng cô rách cả da không thể cử động mạnh nếu không sẽ chảy máu tiếp, nên bà hai quyết định cho người ta trần trụi luôn, chỉ lấy áo đắp lên chứ không mặt vào, ông ngồi bên giường cạnh cô vén nhẹ tấm áo ra xem,ông không khỏi đau lòng tự trách bản thân mình, thấy cô cựa mình ông vội kéo tấm áo lại định đứng lên đi ra ngoài.

- Anh...." Cô chụp lấy tay ông thìu thào gọi"

  Nhưng ông không có ý định ở lại liền lấy tay mình gạt tay cô ra.

- Anh..hức..em xin lỗi.. hức..anh đừng giận em đừng bỏ mặt em... hức hức..."cô nghẹn ngào giọng khàn khàn nói"

  Ông nhìn thấy đứa em gái mình nén đau mà giới theo ông, ông không đành lòng quay lại đỡ cô.

- Anh không giận em anh chỉ giận bản thân mình, gì nóng nảy mà đánh em thành ra như vậy,anh xin lỗi em"ông nói tay thì đỡ cô nằm lại"

- Không..hức.. tất cả là lỗi của em...hichic... là em sai em..em không nghe lời...anh..em còn.. hức...em còn..."cô nấc nghẹn nói không thành câu"

- Thôi chuyện qua rồi, nghe anh ngoan nín anh thương " ông biết cô định nói gì"

- Em xin lỗi anh nhiều lắm...anh đừng giận em.... đừng có bỏ mặt em...em biết sai rồi,sau này em sẽ nghe lời anh... không bướng nữa.. anh hai đừng buồn, đừng giận, đừng có hết thương út nhaa... hức.. hức...oaaaa~.."cô chòm người dậy ôm lấy cổ ông nức nở nói rồi khóc òa lên cuối cùng thì vẫn sợ người ta không thương mình nữa"

- Thôi,thôi được rồi ngoan, ngoan anh hai không có giận út nữa,anh thương út lắm làm sau anh giận em bỏ mặt em cho được chứ,anh hai thương út nhất nhà luôn có chịu không?..." ông xoa xoa đầu cô chìu mến nói, lúc này trong cô thật nhỏ bé nằm trọng trong lòng ông"

- Dạ...chịu..hic.hic "cô nũng nịu nói"

- Ngoan nằm xuống ngủ đi anh thương "rồi ông đỡ cô nằm xuống vuốt nhẹ nhẹ tóc cô một lúc sau cô cũng chìm vào giấc ngủ"

  Do lúc nãi cô chòm mạnh người lên để ôm ông nên có vài chỗ rách ra chảy máu, ông mới đi lại kiu bà hai dậy để giúp ông

- Cô..ờ cô giúp tui với vết thương của con bé chảy máu rồi "ông lại lắc vai bà rồi nói"

- Ưm~..à.. HẢ đợi tôi chút để tui đi lấy nước " rồi bà nữa tĩn nữa mê chạy đi lấy thao nước vào"

Bà vắt khăn lau sạch máu rồi bôi thuốc thấy cô nhíu mày khó chịu bà phải một tay cầm quạt, quạt một tay thì nhẹ nhàng thoa thuốc, tưởng đâu thế là xong ai dè nữa đêm cô lại phát lên sốt báo hại bà phải thức sáng đêm, chăm cô tới gần sáng mới chợp mắt được,
.
.
.
- Ưmmm..."cô tĩnh lại tín trở mình thì cơn đau ập tới làm cô phải rên lên một tiếng"

- Cô tĩnh rồi hả cô thấy trong người sao rồi còn khó chịu lắm không " bà lo lắng hỏi"

- Chị thức cả đêm chăm tôi hả "nhìn mắt bà thâm quằn cô út gượng ngồi dậy hỏi"

- Đáng ra lúc khuya tôi ngủ ngon lắm không biết anh em mấy người làm gì mà mấy người lại đổ máu nên anh mấy người kiu tôi giúp thôi " bà trách móc nhưng cũng đưa tay đỡ cô ngồi dậy"

- Cảm ơn chị nha phiền chị quá à, mà chị còn đau không đã bôi thuốc chưa "cô cũng lo lắng hỏi bà thấy hôm qua bà đỡ cho cô một roi muốn ná thở, nếu hôm qua cô lãnh thêm roi đó chắc hôm nay phải ngắm gà khỏa thân rồi"

- Tôi không sau hôm qua Thái Anh nó bôi thuốc cho tôi rồi mấy người lo cho thân mấy người đi " bà nói"

- À... vậy thì tôi yên tâm rồi.

- Cô ngồi đó đi để tui ra ngoài kiu tụi nhỏ nấu cháo cho cô "bà hai bước đi nói giọng lại"
.
.
.
- Cô út sao rồi má " Lệ Sa đi ra gặp bà trên đường đi xuống bếp thì hỏi"

- À tối qua cô ấy bị sốt sáng ra thì hết rồi,con ra xưởng hả " bà thấy cô người âu phục tay cầm theo cập táp thì hỏi"

- Dạ nay có chuyến hàng lớn bàn giao cho bên đối tác nên con và chị ra sớm coi để tụi nhỏ làm tụi con không an tâm "Lệ Sa cười nhẹ nói"

- Ừm..vậy con đi sớm về sớm nha làm thì làm nhớ để ý sức khỏe nha con " bà nựng má cô nói"

- Dạ con biết rồi,má cũng chú ý sức khỏe nha đừng có lo chăm người ta quá mà bỏ bê mình nha,con đi đây " cô thơm má bà một cái rồi chạy đi nhanh"

- Cái con bé này nói gì vậy không biết " bà đỏ mặt rồi đi ra sau"
.
.
.
- Cô út cô thấy sao rồi,sao không nằm nghỉ mà ngồi lên như vậy lỡ động vết thương thì sao " bà cả"

- Chị...em đở rồi do nằm lâu tức ngực quá nên em ngồi dậy cho dễ chịu "cô út"

Cô nói mà mắt nhìn giáo giác như kiếm ai đó, hiểu ý bà cả mới nói.

- À ông ấy lên tỉnh từ sớm có việc gấp,ông có nhờ tui nói lại với cô sợ cô nghĩ nhiều rồi buồn,,, à ông ấy còn nói cô phải ráng ăn thật nhiều cho mau khẻo lại nha, khi ông về mà thấy cô ốm là ông ấy nghĩ thương cô luôn đó" bà cả học lại những gì ông nói"

- D.. dạ "cô đỏ mặt trả lời"

Cùng lúc này Trân Ni và Thái Anh đi vào.

- Cô út cô thấy trong người sao rồi " Trân Ni hỏi"

- Cô đở rồi cảm ơn con " cô cười với em trả lời"

- Cô còn đau nhiều không cô "Thái Anh hỏi"

- Còn hơi ê ê à " cô cười nói với nàng"

- Để con đi nấu cháo cho cô chắc qua giờ cô chưa ăn gì ạ "Thái Anh nói rồi tính quay người đi"

- À thôi con má hai con nói với gia nhân nấu rồi " cô út nói"

- Có cháo rồi đây " cùng lúc đó bà hai tay bưng tô cháo đi vào"

- Đó thấy chưa mới nhắc cái là có liền " cô út nói giọng chiu chọc"

- Nè nói gì tui đó " bà hai để tô cháo xuống hai tay nắm lấy lỗ tai cho bớt nóng"

- À vậy cô ăn cháo rồi nghĩ ngơi cho khẻo đi tui ra ngoài đây " bà cả"

- Dạ vậy tụi con cũng xin phép ra ngoài luôn ạ " thấy tình thế không ổn nên nàng và em cũng xin cáo lui"

- Nè còn không mau ăn đi đợi gì nữa "Bà hai thấy cô cứ nhìn tô cháo hoài mà không ăn nên bực mình nói"

- Tôi..tay tôi dở lên không được đauu.."cô dở tay lên cứ như vết thương căn ra đau âm ỉ "

- Bị cái lưng chứ có phải cái tay đâu " nói thì nói vậy nhưng bà cũng ngồi xuống thổi từng muỗng cháo đúc cho cô"

Một lúc sau thì cô cũng ăn hết tô cháo, bà đỡ cô nằm xuống rồi đi ra ngoài dẹp tô, một lúc sau bà đi vào,

- Cởi áo ra tôi thoa thuốc cho " bà ngồi bên giường nói"

Rồi cô nhướng người vậy khó khăn cởi áo ra, thấy cô chặt vật khó khăn cởi từng cúc áo bà đành bất lực cởi hộ cô luôn.
.
.
- A... xuýt...umm..

Nghe cô xuýt xoa bà thấy khó chịu làm sao tay bà lướt nhẹ trên da cô không quên thổi nhẹ nhẹ cho cô dễ chịu, làng gió ấy lướt trên da làm cô rùng mình nhưng trông lòng lại cảm thấy ấm áp.

- Tôi... tôi thích chị

- Hả ? " Bà nghe không gõ nên dừng mọi hành động hỏi lại"

- Chị đừng quay lại," cô khoang hai tay ra trước rồi dấu mặt vào đó nói"

- Tôi biết mình nói ra điều này rất là sai trái nhưng mà tôi... tôi thật sự rất thích chị " cô nói với giọng rất trân thành"

- Tôi cũng thích cô "tay bà vẫn thoa điều trên lưng cô nói"

- Hả....AA... ưm" cô như nghe được điều muốn nghe nên bật mạnh dậy hỏi"

- Nè không sao chứ bộ cô không biết đau hả"bà đè cô nằm lại trách"

- Không sao.. không sao, mà lúc nảy chị nói gì "cô nằm lại ngay ngắn cho bà xoa , ngoáy đầu xuống hỏi"

- Không biết phải nói làm sao nữa nhưng mà hình như tôi thương cô rồi, lúc thấy ông đánh cô tim tôi như có hàng ngàn còn kiến trong đó vậy rất khó chịu "bà hai nói"

Bà như nói được nổi lòng nước mắt trực trào chuẩn bị rơi,còn gì vui bằng khi người mình thương cũng thương mình, cô vui đến nỗi quên cơn đau mà ngồi vậy ôm bà vào lòng,tay lau đi giọt lệ động trên mí mắt của bà, rồi bắt ngờ đặt lên môi bà một nụ hôn,

- Tôi thương chị " cô dứt nụ hôn ôm lấy bà nói"

- Tôi cũng thương cô lắm " bà thút thít trong vòng tay của cô nói"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro