Con Muốn Lấy Vợ (Tú -Ni H)
Chiều hôm đó tại nhà ông Lạp ;
Cả nhà đang vui vẻ ăn cơm chỉ có trí tú là mặt nhăn mài nhó, gì bị vợ bơ ăn gì nổi,
Đang ăn thì Lệ Sa nói:
- Thưa cha con muốn xin cha một chuyện.
- Ừm... chuyện gì nói đi.
Cả nhà nghe cô nói thì dừng đũa mà lắng nghe trừ bà hai và cô út.
- Dạ thưa cha, thưa má con muốn lấy vợ.
Bà hai nghe cô nói thì giật mình quay sang phun hết vào mặt cô út.
- NÈ...sau chị ở dơ quá vậy..... "Cô út đứng bật dậy quát"
- Cái gì lấy vợ Á "bà hai không tin hỏi lại"
- Dạ phải.
- Ừm bây cũng lớn rồi, cha thấy con của ông Lý trưởng làng mình được người được nét níu bây chịu cha cưới cho bây.
- Dạ không cần đâu ạ, con muốn xin cha cho con cưới con gái của ông Phác tá điền mướn đất nhà mình đó cha.
Cả nhà nghe lấy ai cũng ngạc nhiên.
- Tại sau con lại muốn cưới cô ấy, còn biết bao nhiêu tiểu thư xinh đẹp con nhà khá giả sao con không chọn."Bà Lạp thắc mắc hỏi cô"
- Sẳn đây con cũng không dấu gì cha má
mấy ngày trước con bị người ta đánh bị thương, cũng may là có Thái Anh ân cần ngày đêm chăm sóc cho nên con đã đem lòng thương cô ấy.
- Thôi được rồi nếu con nói vậy thì sáng mai cha với má sang hỏi cưới cô gái đó cho con.
- Dạ con cảm ơn cha nhiều lắm" cô vui vẻ chạy lại ôm ông Lạp hôn vào má ông"
- Haha thôi được rồi ăn cơm ăn cơm."😆😆
- Để rồi coi cô cười được bao lâu, cái đồ phản chị "trí tú lầm bầm trong miệng, rồi gương mặt hiện lên một nụ cười gian xảo 😏"
Ăn cơm xong thì mọi người cũng giải tán ai về phòng nấy.
Phòng ông bà Lạp.
- Ông à không lẽ ông cho tụi nó đến với nhau thật sau ông,
- 17 năm trước tui và ông phác đã chia cắt chúng nó một lần rồi."Ông lạp trầm lặng nhớ về năm xưa" -
- Bà thấy đó rồi chúng nó cũng tìm thấy nhau thôi, là nợ là duyên của tụi nhỏ thôi mình cũng tán thành cho tui nó nha bà.
- Nhưng năm xưa cha đã nói nếu để chúng nó bên nhau thì khi lệ sa 18 tuổi nó và con bé sẽ gặp...
- Chẳng phải chúng nó đã 19, 20 hết rồi sau có cái gì đâu, thôi ngủ đi ngày mai đi hỏi vợ cho con mình nè..." ông Lạp ôm bà xoa xoa lưng cho bà dễ ngủ"
.
.
.
Phòng trí tú ;
Lúc nãi trí tú bắt lệ sa qua nói rõ ngọn ngành cho trân ni đừng buồn đừng hờn mình nữa, chứ vợ mình cứ như vậy chồng nào mà chịu nổi, trân ni bây giờ gương mặt đầy tội lỗi nhìn Trí Tú.
- Mình cho em xin lỗi đã nghĩ oan cho mình nha.
- Em cũng biết tín tui rồi mà còn nghĩ về tui thể đó, còn không tin lời tui nói nữa chứ.❄️
Lúc này trân ni cùng trí tú ngồi xếp bằng đối diện nhau trên giường,độ oai phong kiên định của Trí Tú làm Trân Ni rung sợ.
- Em biết tội em lớn lắm mình bỏ qua cho em, sau này em không dám nữa.
Rồi nàng quỳ lên chị định cản nhưng thôi giường có đệm dày lắm nên không sợ ai kia đau chân,sẳn cơ hội ra oai một chút.
- Nếu em biết tội thì tốt, làm sai thì phải bị phạt.
Vẫn cái giọng lạnh băng doạ người đó
Trân ni nghe bị mình bị phạt thì run sợ.
Rồi Trí Tú bước xuống giường tự động cởi hết quần áo trên người ra, lúc này Trân Ni vẫn cúi gằm mặt xuống giường chờ chồng tuyên án phạt, nên không hay biết.
- Ngẩng đầu lên ❄️
- Dạ....😳
- Phạt em phải hầu tôi từ đây cho tới sáng😏
Rồi chị nhảy lên giường đè em nằm xuống rồi hôn em
- Ưmm.. mình không được đâu.. ưm.. ngày mai mình phải đi hỏi vợ cho cô út nữa mà..
- Chuyện đó có cha má rồi
Rồi chị hôn xuống cổ em tay nhanh nhẹn cởi áo và quần em ra và thế là cảnh xuân hiện lên trước mặt chị
- Mình... mình đẹp lắm mình có biết không.
Chị nói xong liền trao cho em một nụ hôn sâu
- Ưm...
Tay chị lần mò xuống hai bầu ngực xoa nắn đủ kiểu, miệng cũng dần hôn xuống rồi mút lấy nó như đứa bé bị bỏ đói.
- Ư...a mình... mình mút nhẹ thôi em đau.
Chị lúc này không quan tâm lời em nói mà vẫn miệt mài mút lấy mút để. Miệng thì mút những tay chị đã cho xuống dưới em để thăm dò.
Biết đã đủ ướt át chị nhã ngực em ra chường xuống ngắm nhìn tiểu nini.
- Hazz...mình hư thật đó ước hết rồi nè.
- Mình đừng nhìn nữa mà" Trân Ni khép chân lại không muốn chị nhìn nữa.
Trí Tú biết em ngại đỡ em quỳ lên hai tay chống xuống giường, chị ở phía sau tay vuốt vuốt cậu bé dài cái để xác định nó đủ cứng rồi từ từ cho vào.
- Ưm...a...aa.
- Ư....chặt quá mình thả lỏng ra chút
Em từ từ thả lỏng chị lúc này mới dễ dàng ra vào từ từ rồi đến nhanh.
- A .A .A .A mình .. mình chậm chút em theo không kịp.a.a.a.ummmm.
- Ư.. là tôi đang phạt em không cho em ý kiến.. ư.. ưm " Chị nói rồi lấy tay đánh mấy phát không mạnh không nhẹ lên mông em"
- A.. Ư nhưng mà nhanh quá em....em đau.. a.a.a.a hic..hic.
Nghe em khóc chị dừng lại rồi lật em lại hôn lên mắt rồi tới môi em, rồi lại tiếp tục cho vào
A...a. rồi chị nhấp hông nhè nhẹ.
Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch
Em rùng mình tay bấu chặt lưng chị biết em sắp tới chị nhấp hông nhanh hơn
- A... mình...ah~... em...um..sắp..r@
- Đợi tôi.. ưm...ưm~
- A~..A mình... ưm em Aaaaa "em đạt được cao trào hét lên rồi mệt mỏi thở hỗn hển"
Nhấp thêm dài chục cái nữa rồi chị rút ra bắn ra bên ngoài, rồi chị nằm đè lên người em thở lấy thở để.
- Hừm..Hừm..Hừm.
Chị không muốn em mang thai gì chị ám ảnh cái hình ảnh mẹ mình đau đớn khi sanh Lệ Sa chị không muốn thấy em như vậy.
Thấy vợ mệt chị cũng không làm nữa mà ôm em ngủ tới sáng.
Bên phòng Lệ Sa
Lệ Sa cứ lăng qua lăng lại không ngủ được gì trong mong đến ngày mai.
- Haizzz sau hôm nay trời lâu sáng vậy không biết...
Nhà tá điền Phác.
Thái Anh cũng trằn trọc khó ngủ gì nhớ để cô:
- Không biết giờ này cô út ngủ chưa
- Mấy vết bầm trên người đã hết chưa.
- Thái Anh ơi là thái anh sao mày cứ nghĩ tới cô hoài vậy.
Cả hai cô và nàng cứ thế nghĩ về nhau chằng trọc mãi rồi ngủ lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro