Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Câu Cá Lớn

Trời vừa ngã chiều ông Phác tay cầm cần câu cùng cái giỏ đi ra thì Lệ Sa chạy theo.

- Cha ơi cha đi đâu vậy cho con theo với.

- À cha ra bờ sông câu mấy con cá chiều về nướng cha con mình lai rai "ông Phác cười ha hả nói"

- Câu cá ạ hay quá cha cho con theo với con muốn học " Lệ Sa thích thú"

- Ờ bây vào nhà lấy thêm cái cần đi cha đợi.

Cô gật đầu rồi chạy vào nhà lấy cây cần câu rồi chạy lại chỗ Thái Anh.

- Mình ơi tui đi câu cá với cha nha "cô gấp ráp nhún nhảy hỏi nàng"

- Dạ mình đi đội thêm nón cho đỡ nắng nè " nàng cười rồi chạy đi lấy cái nón đội cho cô"

- Tui đi nha "Lệ Sa hôn vào má nàng một cái rồi chạy đi"

Bà Phác đứng sao cửa nãi giờ thấy cô chạy đi rồi mới ra ngồi kế nàng.

- Thái Anh con, nhà bên đó đối sử với con có tốt không " Bà Phác hiền từ vuốt tóc nàng hỏi thăm"

- Dạ tốt lắm má ở bên đó ai cũng thương yêu con hết á, má yên tâm nha má "nàng nhõng nhẽo ôm bá nói"

- Ờ vậy má cũng yên lòng má sợ phận mình nghèo hèn con về đó người ta khinh khi..." Bà khóc vuốt lưng nàng ôm nàng chặt hơn"

- Má đừng lo Lệ Sa chị ấy thương con lắm mọi người đối xử với con tốt lắm má,à hôm qua má cả và má hai dẫn con đi mua quá trời đồ mới luôn đó má " nàng thích thú kể chuyện này đến chuyện kia cho bà nghe bà cũng vui mừng gì con mình được bên chồng yêu thương.."
.
.
.
Lệ Sa cùng ông Phác lựa một chỗ mát dưới bóng cây ngồi câu , ông tỷ mỉ chỉ cô cách móc mồi cách quăn câu... cô cũng thông mình sáng dạ nên học mau lắm.

Hai cha con đang ngồi câu thì có một người đi tới ngồi cạnh ông Phác.

- Dạ con chào bác " Là Thế Hiển cậu lễ phép thưa ông"

- Dạ chào cậu hai cậu cũng ra đây câu nữa hả" ông cũng chào lại cậu"

- Dạ ngày nào con cũng ra đây câu, cá đây to mập lắm ấy bác " Thế Hiển nói"

Nói chuyện một hồi thì cậu mới lia mắt tới cô và rồi hỏi.

- À mà cô gái này là ai vậy bác.

- À đây là Lệ Sa con rể tui đó cậu " ông vỗ vỗ vai cô nói"

- À chào cô "cậu nghe ông nói cô là con rể thì chợt buồn đi một chút"

- Chào anh tui là Lạp Lệ Sa "cô đưa tay ý muốn bắt tay cậu"

- Dạ. Dạ chào cô...cô út " Nghe đến tên cô anh cũng ái ngại vội bất lấy tay cô "

Câu được một lúc thì cần của Lệ Sa cá cắn câu cô giật mình cầm chắc cần quay qua nói ông.

- Cha ơi..cha ơi.. hình như cá ăn rồi nó kéo con mạnh lắm giờ.. giờ làm sao nữa cha "tay cô vẫn cầm chắc cần lúng túng hỏi ông "

- Dựt cần lên con ây cha con cá bự lắm đây kéo cong cả cần " Ông phác vui vẻ phán"

- Ui...ui cha ơi nó nặng quá..y...daa"cô đi sụt lùi lại dùng hết sức mình kéo mạnh con cá lên"

- Ui trời con cá này năm người ăn còn không hết đấy....haha giỏi lắm con" ông Phác"

- Cô út sát cá thật đấy tui câu bấy lâu nay chưa câu được con nào to vậy luôn ấy "cậu nãi giờ câu cũng được nhiều nhưng chỉ cá nhỏ thôi thấy cô câu được cá bự cũng nể cô mà khen một tiếng"

Cô được khen quá ngại ngùng cười ha hả.

- Haha... cũng chiều rồi mình về thôi,con này về nướng làm lai rai hết sẩy " ông Phác"

- Dạ cha " Lệ Sa"

- À sẳn mời cậu về nhà tui chơi mình lai rai vài ba ly rượu cho ấm người" ông Phác cười nói "

- Dạ bác" cậu gật đầu theo hai người về "

Cả ba đi nhanh về cậu và ông đi trước còn cô đi sau, tại cô đang bận suy nghĩ mà cười chúm chím suốt.

- Con cá này mà đem về Thái Anh mà thấy chắc sẽ thích lắm đây, rồi em sẽ hôn mình khen mình chồng em giỏi quá đi...Hahaha..." cô suy nghĩ rồi cười suốt dọc đường về "

Về đến thấy Thái Anh đứng trước cửa cô định dơ con cá lên khoe thì khự lại.

- Dạ thưa cha mới về, chào cậu hai cậu cũng đi câu với cha con nữa hả " Thái Anh cười tươi đứng gần cậu mà hỏi"

- Ừm chào Thái Anh tui câu được ít cá sẳn qua biếu hai bác luôn"cậu đưa giỏ cá cho nàng nói"

- Quao nhiều cá thật đó cậu giỏi quá à cảm ơn cậu nha " Thái Anh ôm giỏ cá cười nói vui vẻ"

Lệ Sa thấy vậy đành lủi thủi đi ra sau, giữa đường thấy bà cô cười gượng gạo nói.

- Dạ con chào má con mới về, người con hôi quá con ra sau tắm nha má "cô cười gượng nói rồi đi nhanh ra sao"

Mà cô nào giấu được bà gì hình ảnh từ lúc nãi tới giờ bà điều nhìn thấy hết, chỉ trách con gái mình quá vô ý.

Loay hoay một hồi ông Phác cùng cậu đốt rơm nướng cá còn cô ngồi bó gối ở góc cột trước nhà gương mặt trầm tư suy nghĩ, bà Phác thì phụ nàng làm mấy con cá nấu canh chua, bà kể chuyện lúc nãi cho nàng nghe còn mắng nàng gái có chồng rồi phải biết ý biết tứ một chút, nàng nghĩ lại cũng thấy mình sai vô ý quá lát phải lựa cơ hội xin lỗi cô mới được.
.
.
Cuối cùng thì cá cũng chín ông Phác xé tàu lá chuối để con cá lên đem vào cái bàn để trước nhà.

- Xong rồi xong rồi nào mình làm vài ly cho ấm người ha " ông cười nói tay thì rót rượu"

- Dạ con mời cha "Cô nâng ly bằng hai tay mời ông "

- Dạ con mời bác " cậu cũng lễ phép mời ông"

Uốn một hồi thì nàng cùng bà cũng nấu xong cơm bưng ra thấy ông uống rượu nàng nói.

- Cha,bệnh cha mới bớt sao cha lại đi uốn rượu vậy, lỡ ho lại thì sao " nàng lo lắng nói"

- Cha chỉ uốn vài ly thôi bây coi cha khẻo re đây này còn bệnh quạng gì đâu " Ông vỗ vỗ vào ngực mình nói"

- Thôi con không biết,con không cho cha uống nữa đâu "nói rồi nàng dành lấy chai rượu đem vào nhà cất"

- Con nhỏ này kỳ, thôi vậy mình ăn cơm đi canh chua má bây nấu là số một đó "ông Phác"

Suốt bữa ăn Lệ Sa cứ liên tục dẻ cá gở xương cho nàng mà không nói tiếng nào, cô càng như vậy thì nàng càng cảm thấy có lỗi, ăn xong Thế Hiển cũng xin phép ra về cô cũng xin phép vào phòng nghỉ, nàng ở ngoài dọn dẹp xong thì vào phòng với cô.

- Mình "Nàng ngồi xuống giường nhẹ giọng gọi cô

-......." Cô giả vờ ngủ không lên tiếng "

- Em biết là mình chưa ngủ,em xin lỗi mình mình ngồi dậy nói chuyện với em đi mình "giọng nàng nghẹn lại như sắp khóc "

Nghe giọng nàng như sắp không cô lên tiếng.

- Mình ngủ đi khuya rồi nay tui mệt lắm"cô vẫn quay lưng về phía nàng nói"

- Hức...em biết là em sai nhiều lắm,em xin lỗi mình, hức. mình đừng giận em...hichic.. "chính thức nàng đã bật khóc nức nở"

- Được rồi được rồi tui không có giận em, nín không khóc, khóc sẽ đau mắt "cô nghe nàng khóc vội vàng ngồi dậy hai tay ôm lấy giương mặt nàng lau nước mắt nói"

- Hức.. hức..sau này.. ức.. em không dám dậy nữa . hức.. nữa đâu mình..hic.. đừng giận em đừng... hức đừng im lặng với em em sợ lắm... hức hức...oaaa "nàng nức nở khóc đến tội"

- Ngoan ngoan nín tui thương tui không có giận gì em hết nín đi tôi xin lỗi " nghe nàng nấc lên mà cô nóng cả ruột vuốt vuốt lưng nàng vổ về"

- Hức... hức...hic.. Ưm~"nàng trợn tròn mắt "

Dỗ mãi mà nàng không nín nên cô đành hôn nàng cả hai dây dưa cả buổi mới dứt ra cô ôm nàng vào lòng kéo chăn lên, nàng thút thít một lát rồi ngủ trong vòng tay cô, cô cười vuốt ve lưng nàng.

- Tôi không có giận em tui chỉ sợ mình không đủ sức để giữ được em thôi, ngủ ngon tôi thương em " cô hôn lên tóc nàng ôm nàng ngủ"

Nàng chưa ngủ nàng nghe hết nhưng không dám lên tiếng cảm thấy mình thật tội lỗi 
- Em xin lỗi mình em cũng thương mình nhiều lắm. "Nàng nghĩ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro