Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 7.

Đã rất lâu rồi mà nhỏ vẫn giữ chuyện sợi dây chuyền ai đưa trong bụng.

Cứ ngỡ nhỏ sẽ quên đi mà đem cầm sợi dây chuyền lấy tiền mặt ở chợ Gò Vấp - cái lần lên kho Trái Cây. Cầm rồi , có tiền rồi , thì ngày ngày Thái Anh ăn học đường hoàng hơn. Vậy mà...giờ này vẫn còn hỏi , hỏi chắc là để tâm đến cái chuyện ấy rất nhiều.

...cái chuyện ấy giống như thương nhỏ nặng quá nên mới làm vậy với nhỏ. Ai đời đi đưa vàng vậy...khôn mà khốn với nhỏ hết biết.

Chứ nhỏ không dám nghĩ tới cái người ta kia chính thực thương mình đâu.

Còn nếu mà là Lạp Lệ Sa thiệt. Thì nhỏ...không muốn nói tới.

Dẫu cho có thế nào trở đi , sẽ coi cái người ta kia là hơn cả kẻ lạ , hơn đợt cũ , xa lánh người ta hơn đợt cũ...nếu sợi dây chuyền là của Lệ Sa , thương nhỏ cũng là Lệ Sa , thì lời nào nói ra , e rằng cũng không trở bề được lòng người ta.

-"Ai mượn ?"

Mấy lần muốn rủa - mấy cái lần mà làm công chuyện , có Lạp Lệ Sa , lạm như buộc bụng phải nói ra hai cái chữ 'ai mượn'.

...Bởi vì trắc ẩn của nhỏ , vẫn đinh ninh cái người ta kia là thích lo chuyện bao đồng.

Giọng nhỏ hơi khó nghe , kỵ tai như là lời mắng nhiếc. Có làm cái người ta kia muộn phiền tới nỗi buông đũa luôn. Cứ mỗi lần lợi gần nhau...mà chỉ nhỏ mặt trầm trọng , khó khăn , lạnh lùng nói này nói nọ , cũng biết đau đớn lắm chớ.

-"..tôi còn chựa có tiền lo lắng cho tôi , sao có thể đưa vàng cho em học hành ?." Lệ Sa không nhìn nhỏ nữa , ngoai cái đầu , đôi mắt đâm ra là buồn hiu , cái dáng ngồi cũng lẻ loi rất nhiều , nói lầu bầu như nhỏ đã trách sai...nói thì thực hay , nhưng nó có oan đâu mà khai.

-"Bữa hộm. Lị khộng nghe...ảnh nói thiệc là cho Thái Anh sợi dây chuyền , sẽ lo chăm ăn học mô." Lệ Sa.

Chuyện thiệc luôn thiệt thòi thật nhiều và rất nhiều. Vì nhát quá , lòng cũng chẳng muốn em ngay ngắn nhìn nhận.

Thái Anh lắc đầu như cái kia phải sang trang , lau tay vô nùi bông sạch , cái tô canh nóng , nhỏ bợ , từ từ đi gần hơn tới bàn , đặt lên bàn , đứng đó nhìn cái người ta kia đang thế nào.

...nghe tiếng Thái Anh cười , cũng có thể là chịu thôi hỏi rồi.

-" Có là ai , và có là ông...tui cũng không đem đi lo chăm ăn học." Thái Anh nói thuận hòa , cho đến khi nhái lại giọng nói đặc trưng của người Huế..

Rồi sao đó , lại nở một nụ cười.

Ngày ngày điệu trên nụ cười là cái lúm đồng tiền sâu hoắm , nặng trĩu. Nhìn như vàng rơi và tiền rớt , nghe thì thoạt nghĩ dễ thương. Nhưng những cái xinh đẹp , ôn hòa vốn không có ở con nhỏ đó , cái cười chỉ tập trung cho thái cảm rất hiểm , rất hơn thua. Vỏn vẹn trong nụ cười của con nhỏ khó tính đó , đã thể hiện rất thành công tính cách ương ngạnh vô tình của Phác Thái Anh.

Giữa chân mày đã có một vết nhăn , đắng như khổ qua miền Nam , mang danh là thương em kì cục , bỏ qua , không màn những gì em đối xử , nhưng thực ra em đã làm gì đó để lòng rất khó chịu mà không bỏ qua nỗi nữa.

Lệ Sa : -"...Thiệt là cụa anh Hiếu cho lị."

Thái Anh chẹp miệng , phây đũa :

-"Ông nói thiệt hay giả.....thì lòng ông biết."

Chắc chắn là người này , vô cùng không quan tâm nhưng chắc chắn là người này. Cái người này đã ra dạng gì rồi ? Có thể là khinh bỉ nhỏ nghèo nên mới cho , hay là...thuộc dạng giàu kinh phí chỉ cho nhỏ là rẻ tiền.

Cái đầu con nhỏ đó...chỉ nghĩ mấy thứ mà dịu vợi , ai dám nghĩ tới đâu.

Trả lại nhỏ là cái im re.

Lệ Sa ngước mặt nhìn cái con nhỏ đó , nhỏ còn nhìn thì vẫn phải im lặng , con nhỏ này hay lắm...nhúc nhích lỡ nó biết ? Nó có thương lại , rồi gỡ cái mũi tên lạnh lùng khỏi tim.

Cái đôi mắt như nhau mà thấy tội nghiệp có mỗi cái người ta kia.

Nhìn em mà không biết... hiểu gì không em ?

Em có thể nhìn ra người đưa em sợi dây chuyền , vậy sao lại không thể nhìn được người mà thương em nhất trần đời luôn.

...không lâu lắm , Lệ Sa vắt áo khoác lên vai , bỏ lại nhỏ đang thin thít xơi cơm vào cái chén của Lạp Lệ Sa nó.

-"..." Nhỏ đá mắt quay đi cái hướng xa nào đó , không nói gì hơn. Cái tôi cái tớ trong mình mẩy cao ngất , làm gì xảy ra chuyện kêu ê...'hãy quay lại ăn cơm, xin lỗi ông nhiều'

Cầm cái chén cơm trên tay mà chê bai thật nặng lòng , định sẽ để dành cho người ta chén cơm nhiều nhất , để no , để còn lo chuyện bao đồng , nhưng bây giờ...phải đổ ngược lại vô nồi cơm nóng , cạn đáy. Vì người đã hớn , bỏ đi không lời.

..nhìn thấy ở ngoải. Một cảnh tượng rất loạn , um sùm thì trùng trùng. Lạp Lệ Sa đẩy Sơn , đẩy anh Quyền , anh Thịnh , anh em rượt theo bầy bầy để lôi lại vô bếp.

Tự nãy giờ theo dõi màn ăn uống chưa thành , không chỉ vừa buồn mà lại vừa buồn , ăn uống gì mà lại toàn là buồn...

Không thông suốt , không nghĩ hơn...

Thái Anh xơi vô chén cơm , chén cơm lưng trừng , ôm chén ngồi vào mâm cơm, gương mặt vô tình và nhỏ nhen , cái bàn rộng mà chóng chánh có mình ên con nhỏ khó tính đó......rồi lùa đũa , ăn chén cơm không đầy , không gian cô quạnh , ăn trong im lặng , không chuyện phiếm.

...

-"Mẹ , đang ăn chạy đi đâu ạ ba ?" Anh Hiếu la lên.

-"Khộng đói."

-"Chiều giờ mày ăn gì đâu mà hông đói. Bớt xàm đi. Qua bên trọ con Anh ăn với nó."

-"Em xuống xác với chị giờ chị tin hong ?" Sơn nhào lên người Lạp Lệ Sa , kéo như điên.

-"Xác thịt mày mặc dù không giữ vẹn chữ trai nhưng mày đã lớn , còn tinh thần trí óc đã là chỉnh chu rồi , mà lại vì mấy câu làm lắc lư. Mày còn thương nó không dậy ?". Anh Thịnh.

Các anh ngồi xổm lên nệm , Lệ Sa ngồi dựa trong vách , mái tóc ngắn của nó xuề xòa , đâu biết nó buồn biết bao nhiêu mà nói. Điếu thuốc vắt giữa hai ngón của nó cũng thực đã gần cháy hết , khí thuốc lá bay dày đặc.

Đều là bầy của nhau nên nói chuyện có phần dễ , thủ thỉ với Lạp Lệ Sa...không khí rất ít ỏi vui vẻ.

-"Thương. Thương nhiều..." Lạp Lệ Sa.

Các anh nhìn nhau.

Sơn cũng lui vào , vỗ vỗ vai , an ủi Lệ Sa.

-"Nếu mà chị còn muốn anh em bên cạnh...thì em nhủ chị.

Con Anh á , nó cứng đầu...nó có biết thương yêu gì ai. Tới con Ni nó còn vô tâm vậy mờ..

Nhưng mà , mấy lời nó nói trong mâm cơm hồi nãy...em nghe , em cũng có hiểu mang máng. Chắc nó cũng biết dụ đó rồi , nên nó mới hỏi nhiều. Mà nó hỏi , thì nó không có nghĩ ác , nó hỏi là nó đang để ý.

Cũng đựng để tâm lời nó. Nó vốn là...không được mềm tính.

..bây giờ , anh em mình tiếp chị tới đâu thì tiếp , cái gì nó tới thì nó tới như nguồn khơi.

Chứ con nhỏ đó.

Không được đâu chị.."

Thịnh : -"Thôi , kệ đi. Tới đâu hay tới đó. Mạnh mẽ lên."

-"Ráng hết lớp 12 này đi , lo tập trung thi đại học. Mấy chuyện duyên nợ có trời tính được cho mày. Con Anh nó mới...học 11. Tới đó anh không bỏ thí mày vầy được..."

Sơn thấy Lệ Sa buồn quá ,nhào vào lòng Lệ Sa cho Lệ Sa không vui , ôm lấy cổ cô , tâm sự như mĩ miều mềm yếu : -"Chị đựng lo , ông bà già con Anh mà hó hé gả nó cho thằng mặt l*n nào em xuống em quậy , hen...đựng buồn nha."

-"Thấy mà mắc mệt." Anh Hiếu.

-"Ủa kệ em chớ. Hớ" Sơn bẹo mỏ.

-"Ê , Thái Anh nó bới tô cơm qua cho mày ăn nè Sa." Giọng thằng nào hô lên rất bự.

-"HẢ ?" Anh Hiếu lãng tai , ai cũng lãng tai , nên anh Hiếu đứng ra hỏi lại dùm cả bầy lỗ tai điếc.

-"Con Anh mượn em đem tô cơm qua cho chị Lệ Sa ăn nè !!"

-"Mấy bây nghe gì hông ?"

-"Con Anh..." Anh Hiếu vả bóp bóp vô vai anh Thịnh : -"NÓ....TÔ CƠM!"

-"CHO CON SA ?"

Các anh trợn mắt , nhìn lom lom nhau , tỉnh ngáo rồi mới ngồi phất lên , xỏ dép , lũ lũ chạy ra ngoải.

Thằng Tân đang bợ một cái tô cơm bự kình ki na , khô chay nướng , cơm trộn nước tương sẵn , rau luộc , rau muống , tàu hủ , chao , thịt dê tương , còn có trái dưa leo , trái ớt tươi kề sẵn bên vành tô.

Thằng Sơn cười như khùng , chạy lợi bợ đít tô cơm rồi trở ngược vô nhà , mấy anh ôm nhau , nhảy tưng tưng ngoài sân.

-"De de ~".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro