Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 2.

Ba bữa sau.

-"Ngày mơi , em cũng hông đi cấy cho bà nựa...em mợt mẫu vô cùng."

-"Chứ mày bị gì ?"

-"Thoát vị đĩa đệm." Thằng Tấn , bán vé số. Đang ngồi uống cà phê với anh Hiếu.

Bữa nay là thứ hai , mà anh Hiếu lại rảnh.

Mấy khi như vậy , thì cùng nó - thằng Tấn , buông số đề , bàn bạc ra vô.

Hỏi xem , hồi tối này anh mơ thấy...'con gà móng đỏ' với cặp bưởi bự chà bứ thì đánh hai mươi mốt phải chưa ?

-"Em ghi cho anh lô đi , mười ngàn !"

Sau một hồi chờ anh suy nghĩ. Thấy anh Hiếu móc cái bóp da , Tấn cũng ừ hữ lấy cuốn sổ tay , biên biên dô đó.

-"Ê ê chết mẹ rồi !!! Thằng này.....ủa ! Đâu phải đờn ông.

Bớ ! Bớ người ta , đụng xe , đụng xe !!! Máu quá trời rồi ! Máu quá trời !"

Trời trưa nắng , khu này nằm sau hè , trong ruộng. Quán cà phê chỉ chủ yếu cho mấy ba bán đề , bán lô , cho vay nặng lãi tâm sự bên nhau. Còn xa lộ vắng vẻ , tụ tập đua xe , thử bô là nhiều.

Bà Tám là chủ cái quán cà phê nhỏ nhắn này , bả đã 53 tuổi.

Cái 'tám' trong tên của bả , đâu phải vì bả thứ tám , mà do miệng thì bô loa , lưỡng quyền hơi cao , còn trán thì hẹp , hai cái tay đi là quơ quơ , hai cái chân bước là lê lê. Rất mất duyên , nhưng được cái không ác độc.

Sau khi nghe bả la lên , tiếng xe đâm , anh Hiếu cùng Tấn một lượt xông ra.

-"Gì vậy thím ?" Hiếu.

Ngoài này đã có ba bốn người phụ nữ quay vanh , anh trai nào đó đỡ lấy chiếc xe bị văng bánh. Khung cảnh ít người nhưng xồn xồn và nao núng , toát ra một cái vẻ lo âu lạ.

Trong quán , bàn ở đầu lề còn có một người đờn ông lạ mặt , ngồi trên cái ghế nhựa , tay băng một cái vải đầy màu và đầy máu , miệng mút từng ngụm trà đường mà con gái bà Tám đút cho anh ấy bằng muỗng , nhòm thấy thì có vẻ không tỉnh táo , bịn mũi có máu , nón bảo hiểm bị mẻ , chân tróc trẩy , nhìn...nghĩ chắc là người lái chiếc xe hông đa , xảy ra tai nạn.

Nhưng thật lạ , chỉ có bà tám là đứng ngoài lề...tay còn cầm một vòng chuyền vàng cùng cái kẹp tóc , bả sờ mãi , đến khi anh Hiếu bước ra.

Hôm nay , nhìn mặt bả buồn hiu mà không thể tả nỗi...

Bả đi đến bên cạnh anh Hiếu. Nhét bàn tay vô bàn tay anh , mặt mày sầm uất, cái vầng trán đỏ hỏn như những gì kinh khủng thiệt.

Bả nói : -"Con Sa bị đụng xe rồi , đưa đi cấp cứu..."

-"HẢ ?!" Anh giật lên , môi mấp máy. Tay bắn vào không trung , chân bủn rủn.

-"Anh , đựng có dị...lên trạm coi , thăm chị Sa..." Tấn khuyên nhủ , tay vuốt vuốt lòng ngực Hiếu.

-"Này với cái này." Bả chìa ra sợi dây chuyền , cùng cái kẹp màu hoa Lục Bình. Mặt bả cũng thật buồn , nói tiếp với anh :

-"Nó nói.....đưa cho con Anh. Cầm sợi chuyền lấy tiền. Giữ trọ được mấy bữa thì ở lại mấy bữa..

...Nó xỉn , đi lắt léo , bị xe đụng...mày đựng nói với con Anh..."

-"Thím..nó..sao dậy ? Sao nó làm dậy..." Hiếu bắn túng , người đờn ông ở kia là cược đua xe , mặt mày đâu lạ khu này , mà ảnh không nhận ra.

-"Đâu tao nghe hồi sáng , ngoài đình... cô bên ngoại nó , nói là tía má con Anh không có tiền nuôi nó cấp ba nữa....cho nó nghỉ , về gã chồng..."

Bà Tám : -"Tao biết...dụ con Sa..."

-"Thím qua trọ ! La con Thái Anh một trận cho tui ! Con Lệ Sa đó , nó ba chợn rồi !!! Gặp lợi , nó u đầu với tui !". Anh Hiếu sổng sểnh bỏ đi , lấy nón rồi lao ra chiếc hông đa , chạy sượt đi như gió.

...

Bốp!

-"Ậy da...mậu ơi sao lại đánh em như quại..."

-"Cho mày dừa !!! Mượn mày lo cho mày sống , hay mượn mày lo cho nó sống ! Sao cái gì cũng nó. Sao cái gì mày cũng ngu vậy Lệ Sa."

Anh Hiếu nóng lòng.

Thì y tá nói là nồng đồ cồn cao. Phi như Càn Long cưỡi Mã , như Lữ Bố chờ Điêu Thuyền nói chữ 'dạ' ! Đi đến xem nó kinh khủng ra sao thì nhận lại bốn chữ. "Nồng Độ Cồn Cao!!!"

Va chạm thì vừa , không bay quá ba bốn miếng thịt , còn cái đầu để nghĩ , cái miệng để nói thì vẫn còn là nhân loại , vẫn còn sống trên thế gian đó chớ.

-"Anh kì quá..." Lệ Sa cuối mặt.

-"Kì con c*c ! Rồi mắc gì đưa tiền cho nó đóng trọ , còn tao nè sao không cho đi ? Tao cũng nghèo đó."

-"...không phại , anh nghĩ xem. Thái Anh chỉ học hỏi qua ngày ở cái trường chuyên nhưng bạc lẽ cũng chẳng mô.."

-"Chứ hỏng phải mày sợ nó đi lấy chồng ?"

Lệ Sa đớ đớ...

-"Huh! Sao mà được...em đâu có ệ.." (Vậy)

Lệ Sa gãi đầu , đưa tay vào mền lấy cái nokia đang reo.

Bên má đã quấn một cái băng dày , bị rách chút ít...khâu hai ba mũi.

Tai nạn mờ , phải bể đầu mẻ trán , còn cái này...được tính là nhẹ nhàng nhất rồi ha.

-"Lị...lị đừng nói với Anh.." (Lị - danh xưng tự do).

Không định sẽ nói , nhưng phải nói để mà biết , anh Hiếu đã ngỏ chuyện này với nhỏ hay chưa ệ.

...biết trước là nhỏ không quan tâm đến tánh mạng này ra sao , hay cầu mong nhỏ thương lại thật nhiều.

Nhưng khổ nỗi

Đã chấp nhận với tình cảm , và thanh xuân. Thì cố chấp giữ gìn mà thôi.

...đỡ Phác Thái Anh nửa phần tiền trọ suốt bao năm qua rất bí mật , cấp ba nhỏ học...cũng ở lợi Nam không về Thừa Thiên , muốn giúp nhiều hơn nhưng thể trạng và hoàn cảnh không thể tiếp tục.

Không thể để cho nhỏ biết...nhỏ mà biết thì lải nhải , mà lùm xùm lắm.

-"Tao nói với nó thì nó cũng ché quan tâm mày đâu mày ơi.

Nó sẽ nói , mày bị lâu chưa , ừ mới đây hả , vậy thôi ! Đó !"

Ảnh : -"Cho mày !" Ảnh hừ , quay mặt sang chỗ khác.

Lệ Sa nhìn vào màn hình xám đen một màu của cái nokia nhỏ mà chợt khựng lại.

...chân mày đổ xuống , lòng thấp thỏm , hỏi sao mà Thái Anh điện tới.

Chuông cứ reo mà không thể bắt máy.

Có phại , trách dữ thần ông ? (Phải)

Nhỏ gọi tới , phải là lo lắng khi hay tin Lạp Lệ Sa bị tai nạn chỉ vì xỉn rượu. Xỉn rượu...

Đó sẽ trở thành một ấn tượng xấu với nhỏ , nhỏ có giữ mãi hay chỉ Lệ Sa rai rức và mấy khi gặp nhau , mắc cỡ rồi sao , chỉ gãi đầu trước nhỏ mà chẳng biết nên nói gì.

-"Rồi sao không bắt máy ?" Anh Hiếu liếc.

Lệ Sa nhe răng : -"Thâu...(Thôi)

Em đói dò..(Rồi)

Mua gì...cho em ăn ệ.."

Bấm khóa máy , rồi nhét nokia dưới cái gối bệnh viện.

Anh Hiếu thấy , cũng nhót ruột. Bèn vỗ vai , an ủi em.

-"....mày là tướng rồi. Biểu gì cũng được ưng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro