Hồi Mười Chín
—— —— —— —— ——
Sau khi bãi triều, Lạp Lệ Sa lại bị gọi ở lại.
"Đang trách trẫm không để cho khanh xuất chinh sao?"
Lệ Sa khẩu thị tâm phi.
"Không có." Lệ Sa
Mặc dù hắn cũng không muốn đi, nhưng không có nghĩa là những người khác có thể cướp danh tiếng của hắn.
Hữu Đô Đốc Hạ Hồng không xuất thân từ việc lập được công to lớn cho hoàng tộc, mà là võ tướng Tiêu Linh đề bạt lên.
Chỉ từng trấn áp mấy cuộc khởi nghĩa nông dân, chưa từng chinh chiến phương Bắc.
Dựa vào cái gì mà để hắn đi quét sạch đám người ở Mạc Bắc đã dẹp loạn yên ổn?
Có được sự yên ổn như ngày hôm nay được xây đắp lên từ mồ hôi và xương máu của Lạp Lệ Sa hắn, làm gì có lý do chắp tay nhường lại cho người khác.
Tiêu Loan cũng không vạch trần hắn, chỉ ra hiệu cho thái giám đem bản đồ qua cho hắn nhìn.
"Hiện giờ chính cục đã coi như tương đối ổn định, trẫm tính toán lễ đi săn mùa xuân này làm đơn giản. Địa điểm cũng đã chọn xong rồi, ở bãi săn tiếp giáp giữa kinh thành và Triệu Châu."
Triệu Châu?
Quả nhiên, Tiêu Loan nhìn thấy hắn nhướng lông mày lên, hắn ta tiếp tục ra vẻ cân nhắc nói.
"Trong bãi săn của hành cung có một nửa là cấm quân phụ trách, một nửa còn lại là do thị vệ bên phía Triệu Châu phụ trách." Lệ Sa
Mà phụ thân của Thái Anh là Chỉ huy sứ của Triệu Châu vệ sở.
Oán khí của Lạp Lệ Sa lập tức tiêu tan, đầu không còn đau nữa, mắt cũng không còn bị hoa mắt, vội vàng nói.
"Lúc nào lên đường?" Lệ Sa
"Xem khanh sốt ruột chưa kìa." Tiêu Loan lấy lại bản đồ trong tay hắn.
"Nói là lễ hội săn bắn mùa xuân, nhưng trẫm còn một nhiệm vụ giao cho khanh."
Thái giám lại đưa một bản tấu chương đến cho Lạp Lệ Sa.
"Những người này làm nhiều chuyện mờ ám lén lút, trẫm định nhân cơ hội đi săn bắn mùa xuân dụ rắn ra khỏi hang, một lưới bắt hết bọn họ."Tiêu Loan ra hiệu cho hắn mở ra.
"Nếu lúc đó bọn họ thật sự muốn hành thích trẫm, khanh trực tiếp ra tay, nếu không phải thì..."
Hắn ta nở nụ cười ôn hòa, nhưng lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn.
"Người của Trấn phủ ty sẽ trợ giúp khanh ra tay, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót."
Đi săn đều dùng mũi tên hàng thật giá thật, muốn đả thương người khác là chuyện dễ dàng đến mức nào, có bao nhiêu âm mưu đi chăng nữa dùng một câu tai nạn bất ngờ là có thể che đậy.
Lạp Lệ Sa mở tấu chương ra, hắn không nhận ra bất kỳ người nào trong đó, nên sẽ không hề có một chút áy náy nào khi giết những người này.
Chỉ là nếu quen biết thì cũng không thành vấn đề, hắn đâu phải lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Hắn cất tấu chương vào trong tay áo, mặt mày hớn hở.
"Trong lần săn bắn mùa xuân tới nhớ phân cho thần một điện nghỉ ngơi rộng rãi." Lệ Sa
—— —— —— —— ——
Lúc ra khỏi cửa cung, Lạp Lệ Sa nhìn thấy Đổng Thương quanh quẩn ở bên ngoài ngó tới ngó lui, thấy hắn đi ra lập tức nhanh chóng ra đón.
"Bệ Hạ nói gì với ngươi thế?"
Trong khoảng thời gian chờ Lệ Sa đi ra này, Đổng Thương đã nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra.
"Việc đóng quân ở Mạc Bắc vốn thuộc quyền quản lý của ngươi, bây giờ Bệ Hạ để cho Hạ Hồng xuất chinh, ngươi cảm thấy lúc trở về binh quyền sẽ hoàn trả lại vào tay ngươi không?"
"Như vậy thì đã sao." Lệ Sa đang nghĩ lợi dụng chuyện săn bắn mùa xuân này để dụ dỗ uy hiếp Thái Anh thế nào, lơ đãng đáp.
"Cho dù không trở lại trong tay ta, chắc chắn cũng sẽ không rơi vào tay của tên đó. Bệ Hạ là người có tính kiểm soát mạnh mẽ mà lòng đa nghi rất nặng, thu hồi binh quyền là chuyện sớm hay muộn thôi, ta cũng không muốn mỗi ngày phải lo lắng sợ hãi." Lệ Sa
Sợ ngày nào đó công cao át chủ, chết oan chết uổng.
• Công cao át chủ : Ẩn dụ cho việc một cận thần có công lao quá lớn nhưng không biết che giấu mũi nhọn của mình khiến cho đế vương cảm thấy bị đe dọa và nghi ngờ.
Đổng Thương tất nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, chỉ là...
"Không nắm trong tay phần lớn binh quyền, tình thế của ngươi sẽ trở nên vừa bất tiện lại nguy hiểm." Đổng Thương thật sự đáng tiếc cho hắn, dùng nửa ái mạng để đổi lấy huân tước công trạng, chỉ cần một câu nói bị buộc phải giao trả lại.
"Ngươi phải tính toán cho bản thân nhiều hơn."
"Sợ cái gì, trên đời này người có thể giết được ta còn chưa sinh ra đâu." Lệ Sa tung người nhảy lên ngựa, vẻ hớn hở trong lòng đã không có cách nào che giấu.
"Nếu như ngươi lo lắng Hạ Hồng có thể sẽ uy hiếp được ta..." Lệ Sa khinh thường cười một tiếng.
"Điều kiện tiên quyết là hắn có thể thắng trận trở về." Lệ Sa
—— —— —— —— ——
Khi hắn thúc ngựa gia tăng tốc độ chạy về đến Hầu Phủ, lúc vào cửa lại lộ vẻ do dự.
Ký ức tối hôm qua của hắn có chút mơ hồ không thể nhớ ra được, nhưng chuyện trước khi say rượu hắn vẫn nhớ rất rõ ràng.
Hắn hỏi Đổng Thương rất nhiều vấn đề.
"Ta có một người bạn, người ấy từng bị một cô nương vứt bỏ, cho nên hắn muốn giam cầm nàng trả thù nàng nhưng có những lúc hắn dường như lại không nỡ..." Lệ Sa
"Thôi đi Lạp Lệ Sa" Đổng Thương đã ngà say ợ ra một hơi rượu.
"Ngươi lấy đâu ra bạn, ngươi đang nói bản thân ngươi chứ gì."
Lạp Lệ Sa vừa mở miệng đã bị vạch trần thẹn quá giận, xắn tay áo lên muốn động thủ.
Đổng Thương sợ hắn, lập tức xin tha.
"Được rồi được được…ngươi có rất nhiều bạn, mời Đô Đốc tiếp tục."
Lạp Lệ Sa không muốn mất thể diện thêm nữa, ngồi xuống tiếp tục uống rượu trong sự phẫn uất.
Đổng Thương lại cười.
"Ngay cả thích một người cũng phải che che giấu giấu, không có chút dũng khí nào cả, thẹn với danh mãnh tướng."
Men say xộc lên não hắn bỗng chốc bị kích thích.
Lòng đầy căm phẫn túm lấy cổ áo Đổng Thương rống lên.
"Ai nói ta không dám, bây giờ ta trở về nói với nàng ấy!"
Hắn nói xong thì ngửa đầu một hơi uống cạn nửa vò rượu mạnh còn dưa lại, rồi loạng choạng đi xiêu xiêu vẹo vẹo ra khỏi Đổng Phủ, sau đó xảy ra chuyện gì hắn hoàn toàn quên mất.
Bước vào khoảng sân thứ ba, tiếng cười lanh lảnh như vàng anh vừa ra khỏi sơn cốc.
Lạp Lệ Sa dừng lại phía sau chậu cây tùng Hoàng Sơn, thò ra nửa con mắt dòm vào trong sân.
Dưới ánh nắng nhu hòa, Thái Anh mặc một kiện y phục tay ngắn màu xanh lam của nước hồ, bên dưới mặc một chiếc váy xếp nếp màu trắng lạnh với hoa văn cành nối tiếp cành, ánh nắng đậu trên tà váy dường như đang chuyển động, mái tóc đen nhánh dài đến eo chỉ dùng một cây trâm ngà vai hoa ngọc lan cài lại để lỏng lẻo phía sau.
Tuy giản dị,m nhưng không thể che giấu được vẻ đẹp rực rỡ lộng lẫy của nàng.
Trong tay nàng là một con hổ búp bê bằng vải chưa khâu kín miệng, nàng đang luồn kim qua nhưng miếng bông không nghe lời, nàng luồn kim qua bất chấp khâu lại chỗ miệng hở, sốt ruột đến mức đưa búp bê vải đến trước mặt ma ma đứng đối diện.
"Có phải ta nhét quá nhiều bông vào không?" Thái Anh
Lạp Lệ Sa không khỏi bật cười, hai người trong sân đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Hắn lặng lẽ lén nhìn Thái Anh không dám nhìn thẳng, ánh mắt rơi vào đồ trên tay nàng, lần nữa ngẩng đầu lên ưỡn ngực đi về phía trước.
"Hai người đang làm gì thế?" Lệ Sa
Thái Anh cúi đầu tiếp tục giày vò con hổ bằng vải kia, một lúc sau mới nói.
"Tôn nhi của ma ma sắp tròn một tuổi rồi, ta giúp bà ấy làm mấy con búp bê vải." Thái Anh
Nàng nói xong giơ con hổ đến trước mặt Lệ Sa, quơ quơ.
"Nhưng mà con xấu xí này là cho ngươi." Thái Anh
Lạp Lệ Sa nghe thấy mình cũng có phần thì ánh mắt sáng lên, kết quả lại nghe thấy nàng nói.
"Dù sao thì sau khi say rượu Lạp Đô Đốc giống như một đứa bé vậy, chắc chắn thích chơi búp bê vải." Thái Anh
Bàn tay cầm đai lưng cứng đờ, tai Lệ Sa bỗng dưng đỏ lên, lúc ngồi xuống chột dạ trốn tránh cái nhìn chăm chú của nàng, cố gắng ổn định giọng run run, nói.
"Những lời sau khi say rượu sao có thể coi là thật." Lệ Sa
Hắn nói xong thì lại hối hận, đỏ mặt hỏi.
"Tối hôm qua, ta đã làm gì?" Lệ Sa
Thái Anh không trả lời, hỏi ngược lại hắn.
"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, dựa vào gì mà muốn ta trả lời ngươi." Thái Anh
Lệ Sa bị nghẹn họng, thấy Thái Anh đắc ý nhếch môi, bất giác hắn cũng muốn cười, nhưng lại phát hiện bản thân bị nắm thóp, lập tức lại bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, đặt ly trà xuống rồi đứng dậy.
"Đợt săn bắn mùa xuân lần này ở biên giới Triệu Châu, vốn định mang nàng đi theo, bây giờ nhìn lại bớt đi được một người rồi." Lệ Sa
Lần này đến lượt Thái Anh ngồi thẳng người dậy, bông vải đáng thương bị nàng nắm chặt, bông lòi ra từ đường khâu lỏng lẻo, con hổ lập tức bị méo mó không còn hình dạng.
Nàng kéo vạt áo quan phục của hắn, cắn răng trợn mắt nhìn hắn.
"Ngươi cũng biết cách uy hiếp ta đấy!" Thái Anh
Lệ Sa dù gấp gáp vẫn ra vẻ thản nhiên.
"Nàng có nói hay không?" Lệ Sa
Vào lúc hắn đang đắc ý.
Thái Anh chợt đứng dậy, vươn tay ra trực tiếp đẩy hắn vào thân cây, nhón chân miễn cưỡng bao vây hắn lại giữa hai cánh tay của mình, nhại lại giọng điệu hắn đêm qua.
“Ta đúng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng đã thích nàng đó, thế thì đã sao!”
Con ngươi của Lệ Sa đột nhiên mở lớn, Thái Anh nhân cơ hội ngã vào trong lòng hắn, tựa đầu vào vai hắn nũng nịu nói.
“Ta khó chịu quá, nàng đừng rời bỏ ta…”
Hương thơm lướt qua vành tai đỏ bừng, cơ thể hắn lập tức có phản ứng, bàn tay đang định vuốt ve vòng eo của Thái Anh, nàng đã lập tức lùi về sau một bước, vẻ mặt tỉnh bơ không chút cảm xúc nói.
"Buổi tối hôm qua ngươi trở về thì đã làm như vậy với ta đó." Thái Anh
Chân tay Lệ Sa thẳng tắp, giây phút này dường như ngay cả sợi tóc cũng dựng đứng cả lên, dính sát vào thân cây, đôi môi mím chặt, hoảng hốt giống như con mèo sợ hãi chạy trối chết.
Thái Anh chưa bao giờ nghĩ đến Lệ Sa sẽ có phản ứng mạnh như vậy, nụ cười của nàng càng rực rỡ hơn, nắm chắc phần thắng.
Muốn chạy thoát khỏi cái lồng Hầu Phủ này, cứng đối cứng là không thể nào.
Nhưng khiến cho người canh giữ cái lồng đó có tình cảm và có ham muốn mất đi cảnh giác, thì chuyện đó sẽ trở nên rất dễ dàng.
Nàng tiếp tục lùi về phía sau, xoay người đi trở lại trước bàn đá.
"Nếu Đô Đốc nói không thể coi là thật, vậy ta sẽ coi như chưa từng nghe thấy." Thái Anh
Lệ Sa vẫn còn dính chặt vào thân cây không nhúc nhích, nàng cũng không vội, ấn những chỗ bị lòi bông ra lại vào trong, kéo căng dây gai, tiếp tục khâu kín miệng lại.
"Vậy tại sao nàng không trực tiếp coi như không nghe thấy luôn đi?" Lệ Sa
Bóng người của hắn sát lại gần, Thái Anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói.
"Chuyện đáng để vui mừng như vậy, tại sao phải vờ như không nghe thấy?" Thái Anh
Bóng cây lay động.
Lệ Sa không nghe thấy tiếng gió thổi, không nghe thấy tiếng lá xào xạc, chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập từng nhịp thình thịch thình thịch trong lồng ngực, từng tiếng đập dồn dập mạnh mẽ, giống như tiếng trống thức tỉnh người ngu tối.
“Được ta thích là chuyện rất đáng để vui mừng sao?” Lệ Sa
Hắn nhìn gò má xinh đẹp mềm mại của Thái Anh, so với cây mẫu đơn sau lưng nàng còn khiến người ta say mê quên lối về hơn.
Mà bàn tay thô ráp kia của hắn ta, ngay cả đốt ngón tay cũng bị vết chai sạn làm cho méo mó, phủ đầy các loại vết sẹo, thậm chí nhìn vào chúng tôi cũng làm ô nhục đôi mắt.
Bản thân hắn rất mâu thuẫn, hắn muốn hái đóa hoa mẫu đơn xuống nuôi trồng ở trước mắt mình, nhưng lại sợ bản thân chỉ là một người thô thiển không hiểu cách trân trọng hoa, chỉ có thể nhìn bông mẫu đơn khô héo trong lòng bàn tay mình, lãng phí của trời.
Điều hắn lo sợ hơn là những lời của nàng thật ra đều chỉ là giả dối.
“Thái Anh.” Lệ Sa
Hắn tiến lên nắm lấy tay nàng, không ngờ mũi kim trật một đường đâm thẳng vào đầu ngón tay nàng, lập tức có máu rỉ ra.
Đầu mũi kim như đâm vào tim Lệ Sa khiến hắn cũng cảm thấy đau, kéo tay nàng lại mút giọt máu tươi kia vào trong miệng.
“Ngươi…” Thái Anh
Máu đúng thật là có thể nhuộm đỏ, lúc Thái Anh ngẩng đầu nhìn hắn, lỗ tai hắn bỗng lại ửng đỏ, nhưng vẫn phải cố làm ra vẻ bình tĩnh, cầm bàn tay nàng cứng ngắc như muốn đòi mạng.
“Ai dạy ngươi cầm máu như vậy hả.” Thái Anh cụp mắt đỏ mặt quở trách hắn.
Lúc thu tay về cố ý ấn lên đầu lưỡi hắn một cái rồi mới chậm rãi rút tay ra.
Lệ Sa sững sờ ngay tại chỗ, không nói gì.
Dù sao cũng không thể nói cho nàng biết, đây là nhóc đầu hai chùm dạy cho hắn vào đêm hai người ngủ cùng trong một ngôi miếu đổ nát khi hắn còn làm ăn xin ở Triệu Châu.
Hắn chỉ có thể kéo câu chuyện về chủ đề cũ.
“Ta còn tưởng nàng sẽ cười ta.” Lệ Sa
Cười hắn không biết cúi đầu trước trời cao.
Giống như ngày hôm đó ở trong cung yến.
Nàng dựa sát vào Hoàng Đế, nhìn hắn bằng nửa con mắt, thẳng thừng cho hắn biết cái gì gọi là khác biệt một trời một vực.
“Ta sao mà dám cười nhạo Đô Đốc.” Thái Anh
Sợi dây diều giữa hai người đã đứt.
Thái Anh nhặt một đầu dây bị đứt lên đưa lại cho Lệ Sa.
“Ta còn phải cầu Đô Đốc đưa ta đi gặp phụ thân chứ.” Thái Anh
Sợi dây trói buộc lại trở về trên tay, ánh mắt Lệ Sa lập tức khôi phục vẻ tỉnh táo, hơi hất cằm, oai phong như con kỳ lân trên vạt áo quan phục.
“Nàng biết thế là tốt.” Lệ Sa
Nhưng hắn không biết, một đầu dây bên kia đã sớm chẳng thể giữ được người.
—— —— —— —— ——
Lễ hội săn bắn mùa xuân được tổ chức vào nửa tháng sau, so với trận chinh chiến Mạc Bắc thì trễ hơn một ngày.
Hai vị phó tướng của Lạp Lệ Sa bị phái đến dưới quyền Hạ Hồng.
Trong chốc lát rất khó để tìm người thay thế được, việc lớn việc nhỏ trong phủ Tả Đô Đốc chỉ có thể đổ lên trên vai hắn, cộng thêm toàn bộ hộ vệ đi theo lần săn bắn mùa xuân này đều được tuyển chọn từ trong cấm quân ra.
Là thống lĩnh của Thượng Thập Nhị Vệ, hắn cũng phải tham dự vào việc này.
Những ngày này, trời còn chưa sáng hắn đã phải rời giường vào triều, sau khi bãi triều sẽ cùng người của Bộ binh và Thái nhân tự thương nghị chuẩn bị cho đợt săn bắn mùa xuân, buổi tối tranh thủ trước khi hoàng hôn buông xuống còn phải qua phủ Đô Đốc xử lý văn kiện cơ mật, lúc trở lại Hầu Phủ Thái Anh đã đi nghỉ ngơi từ sớm.
Hắn rất muốn đánh thức nàng nhưng nghĩ đến mấy ngày trước đó nàng chăm sóc hắn say rượu đến tận nửa đêm, thì thu bàn tay muốn làm chuyện xấu lại, chỉ ôm nàng ngủ thật say.
Nửa tháng trôi qua, hắn nín nhịn cả người đầy hỏa khí.
Đến cuối cùng hắn cũng không thèm làm nữa.
Vào ngày Thiên Tử tiễn Hạ Hồng xuất chinh, ngay cả cửa thành hắn cũng không thèm ngó ngàng đến, chạy thẳng đến phủ Tả Đô Đốc gặp người nên gặp làm chuyện nên làm, nhắc nhở những điều cần nhắc nhở, bận bịu đến vừa lúc chạng vạng tối cuối cùng sẽ sửa soạn xong hết thư từ trên án.
Khi trở về Hầu Phủ, cuối cùng cũng thấy được Trạc Anh đường đèn đuốc sáng trưng.
Thái Anh vẫn luôn ăn mặc đơn giản nhã nhặn như vậy, áo tay ngắn màu hồng rạng mây với hoa văn bông sen cuốn lấy nhau, phối hợp với váy mặt ngựa màu xanh da trời dệt chỉ vàng, lúc nàng lật trang sách ngọc trai tua rua trên búi tóc khẽ lắc lư, mặt nước trong veo êm dịu, gió thổi qua lá sen.
Hắn đứng dưới thềm đá trước cửa, ngây người nhìn một lúc.
Thái Anh ở bên trong đã đói meo cả bụng từ lâu, đặt sách xuống định gọi người nhìn xem Lạp Lệ Sa trở lại chưa, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người ngây ngốc ngẩng người đứng trong đình viện trống không, nàng đứng dậy mắng.
“Ngươi ăn gió Tây Bắc no rồi đúng không?” Thái Anh
Không phải là mơ.
Hắn bước lên thềm đá đi vào trong sảnh đường, đám thị nữ lập tức bưng đồ ăn lên, một lúc đã đầy ắp cả một bàn bát tiên.
“Có muốn thay y phục trước không?” Thái Anh
Giọng nói ôn tồn nhỏ cùng lời nói nhỏ nhẹ của nàng từ sau lưng hắn truyền tới, hắn xoay người lại, hai người gần nhau đến mức ngay cả hô hấp cũng có thể quấn lấy nhau.
Hắn không phải kẻ ngu, hắn biết vì sao nàng lại ngoan ngoãn lấy lòng hắn như vậy, trong lòng hắn lại bắt đầu mâu thuẫn, hắn nghĩ không sai.
Hắn đúng là hận nàng.
Hận nàng không giữ lời hứa đã nói là sẽ quay lại tìm hắn nhưng rồi nàng lại đi mất.
Bỏ lại hắn một mình ngu ngốc chờ đợi ở Triệu Châu, một câu cũng không để lại cho hắn.
Những ngày tháng đó.
Hắn mặt dày ngồi xổm bên cạnh Phác Phủ chờ đợi nàng trở lại.
Cho dù bị chửi bới, bị xua đuổi, bị roi quất lên người, hắn vẫn ở yên tại chỗ, nhưng tất cả những gì hắn chờ đợi được là tin tức nàng vào cung làm phi tử.
Làm sao hắn có thể không hận?
Vào đêm thánh chỉ truyền đến Phác Phủ, hắn đã nướng con gà nuôi được nửa tháng.
Bởi vì Thái Anh nói sau khi trở lại muốn ăn món gà nước đất sét của hắn làm, vì vậy hắn đi đi làm công tiết kiệm tiền, mua một con gà mái què nhỏ buộc vào cạp quần, chờ nàng trở lại.
Hắn vừa ăn gà vừa khóc, thề nhất định sẽ ở trước mặt nàng tố cáo nàng bội tín.
Sau đó hắn đã thành công, cuối cùng ở trên điện Kim Loan nhìn thấy Thái Anh mà nàng lại nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo mà hắn chưa từng nhìn thấy.
Từ phía xa xa ở trên cao nhìn xuống với ánh mắt thương hại, không còn dáng vẻ dịu dàng hồn nhiên như lúc ở Triệu Châu.
Hóa ra không phải là nàng quên mất lời hứa đó, là thứ nàng quên là hắn đây.
Tất cả sự kiên trì cùng niềm tin đều vỡ nát.
Hắn hận Thái Anh đến chết, hận sao chỉ khiến nàng quỳ dưới người mình, mặc cho hắn ức hiếp.
Giống như bây giờ vậy, lấy lòng hắn, nịnh nọt hắn.
Nguyện vọng đã thành hiện thực, nhưng hắn lại khó chịu —— nàng trong ký ức của hắn sẽ không khom lưng khụy gối như vậy.
Cho dù mấy ngày nay bị hắn ép đến đường cùng, thân ở trong vũng bùn, nàng vẫn khí phách, hiên ngang đứng thẳng.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, Thái Anh đã giúp hắn cởi quan phục xuống, đang định quay người lại lấy áo lông cừu phủ lên thêm cho hắn, hắn vươn tay kéo nàng vào trong ngực.
“Nàng cam tâm như vậy sao?” Lệ Sa
Thái Anh không hiểu hắn ý chỉ cái gì, hơi tránh ra khỏi cái ôm của hắn ngẩng đầu lên.
Lệ Sa cụp mắt nhìn vẻ mờ mịt trong mắt nàng, mặt không chút cảm xúc nói.
“Nàng biết mà, ta không phải là kiểu người có lòng khoan dung nhân từ, không thể nào thả nàng quay trở về tận hưởng hạnh phúc bên gia đình, nàng cứ uốn gối khom lưng lấy lòng ta như vậy, cam tâm sao?” Lệ Sa
Thái Anh ngẩn người.
Nàng đúng là có ý lấy lòng hắn, nhưng không cảm thấy đây là chuyện uốn gối khom lưng gì.
Bởi vì khi ở trước mặt Thái Họa, nếu so sánh tư thái khi đó của nàng còn thấp hơn bây giờ gấp trăm ngàn lần.
Những hình ảnh không chịu đựng nổi lại hiện lên trong đầu, nàng lạnh nhạt nói.
“Trăng tròn thì khuyết nước đầy thì tràn, làm một chút chuyện bưng rổ trúc hứng nước này có thể cầu mong được yên dạ yên lòng.” Thái Anh
• Câu trên có nghĩa : ẩn ý việc đựng nước bằng giỏ trúc, nước sẽ chảy hết qua khe hở, có nghĩa là "không đạt được gì - tất cả đều vô ích".
Đây là đạo lý nàng ngộ ra sau mười năm vào cung.
Nàng nhớ rất nhiều mùa đông trôi qua.
Thái Họa ngồi trên giường La Hán uống trà nóng, ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm nhìn nàng đang quỳ trên nền gạch lạnh băng chép kinh phật.
"Không phải bổn cung không để cho muội sống yên ổn, chỉ là Thái Hậu không vừa mắt muội độc chiếm ân sủng. Nếu như muội muốn gặp lại Nhị Thẩm, thì sao chép kinh thư lấy lòng Thái Hậu, số lượng người gia quyến được triệu kiến không phải sẽ rơi vào trong tay muội sao?"
Trong năm năm Thái Họa làm Hoàng Hậu, nàng đã khẩn cầu năm năm.
Từng năm trôi qua xuân đi thu tới, ngay cả bóng dáng của người nhà nàng cũng chưa từng nhìn thấy.
Ban đầu nàng cảm thấy những lời này cực kỳ hoang đường, nhưng ngày tháng lâu dần dù sao cũng phải tìm ra vài lời giải thích cho bản thân, càng thấm thía hơn những đạo lý này.
Lệ Sa nghe mà mặt đầy sương lạnh.
Có lẽ Thái Anh không nhớ, nhưng hắn nhớ rất rõ.
Nàng đã từng so sánh bản thân với bông hoa trà cao quý, sau giai đoạn rực rỡ lúc đầu, cũng không hề khô héo như bất kỳ bông hoa núi khác.
Cái hoàng cung ăn thịt người này, đã nghiền ép bông hoa đó thành bùn, chà đạp nó một cách bừa bãi.
Nụ hoa vẫn còn quyến luyến người hái nó.
"Nương nương nghĩ phóng khoáng như vậy, không thành toàn cho người, ngược lại là thần không đúng." Lệ Sa
Hắn túm lấy bả vai Thái Anh đè nàng lên vách ngăn.
"Đợt săn bắn mùa xuân này đi tổng cộng bảy ngày, nếu tối nay nương nương có thể phục vụ thần bảy lần, thần mỗi ngày đều sẽ dẫn người đi gặp Phác chỉ huy sứ, thế nào?" Lệ Sa
—— —— —— —— ——
Đợi chờ chap sau H đi:)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro