Hồi Hai Tám
—— —— —— —— ——
Lúc Thái Anh xông ra ôm lấy Lạp Lệ Sa bảo vệ hắn trong ngực, Trần Phương Trượng cũng nhanh chóng đuổi theo rút kiếm đuổi hai ảnh vệ còn muốn động thủ kia đi.
Ông lấy một cái bình sứ từ trong lồng ngực ra, đổ hai viên thuốc nhỏ đưa đến bên miệng Lạp Lệ Sa.
Lệ Sa nhận ra là Trần Phương Trượng, thấy ông cũng khoác áo choàng y hệt của Thái Anh, dù đau đến mấy cũng quay mặt đi chỗ khác.
“Không uống, cút!” Lệ Sa
Trần Phương Trượng không nhúc nhích.
“Thuốc cầm máu, nếu không uống vào tối nay ngươi sẽ nộp cái mạng ở đây đấy.”
Lạp Lệ Sa tức giận trừng mắt nhìn Trần Phương Trượng, lục phủ ngũ tạng dường như đang căng lên vì đau đớn, mảng đỏ mỏng nổi ở đuôi mắt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hơi thở lúc thì gấp gáp, lúc lại mỏng manh.
“Dù sao ta không…” Lệ Sa
Hắn còn chưa nói hết câu, Thái Anh đã cầm lấy viên thuốc nhét vào trong miệng hắn, hai ngón tay bóp miệng hắn.
“Nuốt xuống.” Thái Anh
Lệ Sa bất mãn nhìn nàng một cái, không có kết quả, chỉ có thể ngoan ngoãn nuốt viên thuốc xuống.
Sau trận quyết chiến hỗn loạn này, thứ thổi qua phủ Chiêu Vũ Hầu không phải là gió, mà là máu tanh hòa lẫn với sát khí, mãi cho đến khi vết máu trên từng phiến đá, ngọn cỏ được rửa sạch, khi hương hoa ban đêm nở rộ, bầu không khí tràn ngập sự kinh hãi mới tản đi bớt.
Ánh nến trong Trạc Anh Đường sáng trưng, mùi tùng hương nhàn nhạt dưới tác dụng của ánh lửa ấm áp khuếch tán tỏa hương trong không khí.
Thái Anh hắt xì hơi một cái, thìa kim sang dược đang rắc dở đổ hết lên vết thương chưa kết vẩy trên lưng Lạp Lệ Sa, hắn đau đến nỗi không kiềm chế được co quắp người lại.
Hắn đợi một lúc, không thấy Thái Anh có bất kỳ bày tỏ gì thì bất mãn muốn xoay người lại, bả vai của hắn lập tức bị đè lại.
“Người đừng lộn xộn, sắp xong rồi.” Thái Anh
“Nàng thay đổi rồi.” Lệ Sa
Lạp Lệ Sa không nhúc nhích nữa, nhưng hai tay rảnh rỗi lại không chịu ngoan ngoãn, thò tay xuống dưới giường nắm lấy viên ngọc trai nhỏ trên đôi giày lụa của nàng.
“Thấy ta chảy máu đầm đìa, nàng không có khóc nữa.” Lệ Sa
Sau khi bôi thuốc xong cho tấm lưng máu thịt lẫn lộn kia của hắn, Thái Anh cầm lấy chiếc quạt tròn nhẹ nhàng quạt gió cho hắn.
“Đô Đốc, ngươi đã cập quan rồi đấy.” Thái Anh
• Cập quan : dùng để chỉ con trai đã hai mươi tuổi.
Lệ Sa nghe ra được nàng đang châm chọc tính trẻ con của mình, hắn xoay người ngồi dậy, trong tiếng quát lo lắng cùng trách mắng của nàng đè nàng lên giường.
Chỗ thuốc mới khó khăn rắc lên giờ bị trôi đi hết, nàng tức giận nói.
“Ta thấy ngươi còn không bằng mười năm trước, còn trẻ con hơn cả Vô Danh.” Thái Anh
Thuốc của Trần Phương Trượng có tác dụng thần kỳ, hắn đã không còn cảm thấy đau đớn khó chịu nữa, hai cánh tay trần trụi chống trước người Thái Anh, đôi mắt hắn còn sáng hơn cả ánh đèn trong phòng, bên trong chỉ chứa được mỗi hình bóng của nàng.
Mười năm trước như vậy, mười năm sau cũng như vậy.
Hơn ba ngàn ngày lẫn đêm.
Hắn từ nơi hoang dã đi đến triều đình, vượt qua những xác người chất thành núi, qua cả máu chảy thành sông, một thân một mình cô độc lớn lên trở thành ngọn núi cao sừng sững, đứng trên đỉnh núi gánh vác cả nửa giang sơn, nhưng điều hắn nhìn thấy vẫn chỉ là một mình nàng.
Lòng nàng mềm thành một vũng người, giơ tay lên khẽ sờ lên vết sẹo trắng nhạt trên mặt hắn.
“Đau không?” Thái Anh
Trên bàn tay nõn nà còn sót lại một chút mùi tùng hương, hắn bị nàng sờ đến mức lòng xôn xao, không nhịn dựa kề sát mặt vào lòng bàn tay nàng, dụi dụi.
“Không đau, chút vết thương nhỏ này có là gì.” Lệ Sa
Mặc dù nói đau có thể sẽ lấy được tình cảm của Thái Anh, nhưng hắn muốn cho nàng thấy mình đã trưởng thành một ngọn núi cao, nàng có thể toàn tâm toàn ý ỷ lại, phụ thuộc vào hắn hơn.
Khi nhìn thấy trong mắt nàng lại bắt đầu có ánh nước, hắn cúi đầu xuống hôn lên môi nàng.
“Ta nói không đau rồi mà, nàng khóc cái gì?” Lệ Sa
Vừa nói dứt câu thì chính hắn lại ngẩn ra, sau đó càng hưng phấn hơn dụi đầu vào hõm cổ của nàng, vết thương lại nhói lên cũng phải ôm nàng thật chặt, bàn tay to lớn thô ráp tha thiết lần mò vào trong làn váy của nàng.
“Hầu gia!”
Tiếng gõ cửa rầm rầm của tên sai vặt ở bên ngoài vang lên.
“Bên ngoài có vị Phác đại nhân muốn gặp Hầu gia, chúng tiểu nhân sắp không ngăn được ông ấy xông vào rồi!”
Thái Anh ý thức được vị Phác đại nhân kia là ai, nàng nhanh chóng muốn đứng dậy, nhưng hắn hoàn toàn không có ý buông tay, cắn mút vành tai của nàng, càng quấn lấy nàng chặt hơn.
“Lạp Lệ Sa!” Thái Anh
Bàn tay đang đẩy vạt áo nàng ta dừng lại một lát, hắn dứt khoát đèn nửa người lên trên người nàng, nhỏ giọng tố cáo.
“Ta còn chưa bôi thuốc xong.” Lệ Sa
“Ta trở lại sẽ bôi thuốc tiếp cho ngươi.” Thái Anh nhíu mày chỉ đầu vai hắn.
“Ngươi nhìn đi, vết thương lại hở ra rồi.” Thái Anh
Lệ Sa cúi đầu, quả nhiên trên miếng vải trắng đã lấm tấm vết máu đỏ thấm ra, hắn buông tay Thái Anh ngoan ngoãn nằm xuống.
“Vậy nàng giúp ta cột chặt lại lần nữa rồi hẵng đi ra ngoài.” Lệ Sa
“Còn chậm trễ nữa là muốn để cho thuộc hạ thấy bộ dạng xốc xếch này của ngươi hả?” Thái Anh
Sáu mươi trượng ở trong Chiếu ngục kia, mặc dù quản ngục không dám đánh mạnh tay, nhưng vẫn đánh đến mức khiến vết thương ngoài da của hắn trông rất dữ tợn, hơn nữa vừa rồi còn bị chém vài nhát, cả người quấn đầy vải trắng, ngay cả y phục cũng không mặc được, nhìn quả thật sự có chút hủy hoại thanh danh.
Vì để bôi thuốc cho hắn, Thái Anh chỉ mặc một chiếc váy mỏng với ống tay áo bó. Mà bên ngoài gió đêm rất lạnh, nàng không thể không phủ thêm áo khoác rồi mới ra cửa.
Hắn nhìn chằm chằm áo choàng màu đen kia, cuối cùng vẫn giận dỗi quay đầu lại gào lên.
“Để cho cái tên lỗ mũi trâu đó đi vào bôi thuốc cho ta.” Lệ Sa
Thái Anh mới bước một chân ra khỏi Trạc Anh Đường, quay đầu nhìn cái đầu sọ vênh váo nằm trên giường, muốn mắng hắn ngây thơ chết đi được, nhưng vừa mở miệng lời đến đầu lưỡi lại uốn lại, nói.
“Ngoan ngoãn nằm xuống, lúc ta trở lại mà để ta nhìn thấy vết thương lại nứt ra, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa.” Thái Anh
—— —— —— —— ——
Phòng bị ở cửa sau Hầu Phủ còn nghiêm ngặt hơn cả cổng chính, khi Thái Anh đến nơi, một nhóm thị vệ lập tức tách ra thành một đường cho nàng tiến lên.
Dưới cánh cửa treo chiếc đèn lòng có chữ Phác, Phác Chính Vinh đang đứng hiên ngang như cây tùng bách, mạnh mẽ ngay thẳng bị đám thị vệ bao vây cũng không có chút phiền loạn, cho đến khi ông nhìn thấy Thái Anh đi tới, mặt mũi nghiêm nghị mới thoáng dịu lại.
“Phác…”
“Nếu như phụ thân không coi con là nữ nhi của người, vậy thì con sẽ đi vào trong.” Thái Anh
Phác Chính Vinh ngạc nhiên, nhưng lại không một chút do dự bỏ vạt áo xuống đứng thẳng người dậy.
“Con thật sự muốn bỏ mặt mũi của Tiên Đế, không thèm màng đến để ở bên cạnh cái người đang ở bên trong kia sao?”
Thái Anh không lắc đầu, cũng không gật đầu, chỉ trần thuật lại thực tế.
“Là Tiên Đế bỏ mặc không màng đến con, con mới có thể xuất hiện ở nơi này.” Thái Anh
“Như vậy làm sao có thể gọi là bỏ mặc” Phác Chính Vinh nóng nảy.
“Bao nhiêu người khát vọng thoát khỏi thâm cung, chẳng lẽ con muốn cùng người táng thân trong biển lửa, hay là cô độc chết già ở một nơi như thế?”
“Con thà rằng ngài ấy kéo con chết cùng, như vậy còn có vẻ có quyết đoán.” Thái Anh cố nén chua xót.
“Trước khi ngài ấy chết sao không suy nghĩ một chút, thân phận của con như vậy làm sao có thể giữ được mình trong cái thời loạn thế như thế này? Ngài ấy nói là người yêu con, là đưa cho con một xấp văn thư để cho cả nhà chúng ta phải rơi vào cảnh chạy trốn sao?” Thái Anh
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.
• Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Thất phu là dân thương vốn không có tội, nhưng vì trong người có mang theo ngọc bích mà thành có tội. Ý chỉ là những người có thứ quý giá hơn người khác thì chắc chắn sẽ bị người ta ganh ghét, thậm chí hãm hại, vu oan.
Nếu như không phải Lạp Lệ Sa đủ cứng rắn, đạo Thánh Chỉ trong tay nàng đủ để cho toàn bộ trên dưới Phác gia bị đầy vào trong ngục tù, khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Nàng đúng là đã từng yêu Tiêu Linh, từng yêu cái nữ nhi tình trường người dành cho nàng, chàng chàng thiếp thiếp, nhưng cái thứ tình yêu nhỏ bé hư ảo này chỉ có thể tồn tại trong thời đại thịnh thế như dệt hoa trên gấm, một khi rơi vào vũng bùn, người đầu tiên bị bỏ rơi chính là nàng.
“Ngài ấy cho rằng tẫn quốc là việc rất cao quý sao? Chẳng qua là không chấp nhận nổi việc thua cuộc, muốn lưu lại thanh danh tốt cho huynh đệ, ngài ấy có thật sự nghĩ đến một con đường lui cuối cùng cho con sao!” Thái Anh
Những lời đại nghịch bất đạo như vậy vang vọng khắp bầu trời đêm yên tĩnh.
Phác Chính Vinh một người luôn khôn khéo bị nữ nhi nói đến mức không thốt nên lời.
Một bước vào cánh cửa cung sâu như biển rộng, ông đã rất nhiều năm không cùng nữ nhi đối mặt nói chuyện như vậy.
Nữ nhi trong ký ức của ông vừa ham chơi lại nghe lời, khi còn nhỏ có khi gối đầu lên chân ông ngủ, nước miếng chảy ướt vạt áo của ông, khi tỉnh lại phát hiện ra thì nơm nớp lo sợ nhìn ông, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.
Giữa phụ tử và nữ nhi bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian.
“Anh Anh…”
“Phụ thân, con chỉ hỏi người một câu.” Thái Anh không vì hai người đồng thời lên tiếng mà lùi bước.
“Người để cho con vào cung là vì củng cố địa vị của Phác gia sao?” Thái Anh
Phác Chính Vinh nghe xong thốt lên đầy giận dữ.
“Ai nói với con như vậy! Phác Chính Vinh ta đầu đội trời chân đạp đất, cho dù có chết đói cũng làm ra chuyện không bán nữ nhi cầu vinh!”
Ông gào lên xong mới dừng một lát, không thể tin được nhìn về phía Thái Anh.
“Anh Anh, có phải con nói dối phụ thân không, năm đó con nói là con thích Tiên Đế nên mới cam tâm tình nguyện ở lại trong cung, có phải con bị Phác Chính Bình ép không lừa gạt phụ thân không?”
Thái Anh là nữ nhi duy nhất của ông, ông căn bản chưa từng nghĩ đến việc sẽ gả con gái ra ngoài, khi đến tuổi ông sẽ tìm một người thích hợp lại biết nghe lời dưới quyền mình để vào Phác gia ở rể, sao có thể nỡ để con gái vào trong thâm cung ăn thịt người đó được?
Mọi thế tộc sợ nhất là lục đục nội đấu, là đứa con thứ trong gia đình từ nhỏ ông đã được dạy dỗ phải né tránh đại ca người được định là thế tử.
Trong phủ bất kể có thứ gì tốt đều là Phác Chính Bình chọn trước, sau đó mới đến lượt bọn họ, từ những thứ to lớn như tiền đồ, đến thứ nhỏ như thức ăn, không có ngoại lệ.
Nhưng vì phồn vinh gia tộc, ông đều nhẫn nhịn, nghĩ sau này tách ra ở riêng là có thể trải qua những ngày tháng yên tĩnh.
Cuối cùng, cuối cùng vậy mà người đại ca tốt này của ông mười năm trước đã đào cho ông một cái hố to, đẩy cả nhà bọn họ té ngã tan nát thành từng mảnh!
“Phụ thân sẽ đến phủ Thành quốc công tìm hắn ta tính sổ ngay lập tức!”
Phác Chính Vinh nhấc thanh kiếm bên hông lên, xoay người định lên ngựa.
“Cha!” Thái Anh lập tức tiến lên kéo ống tay áo phụ thân.
“Nếu phải đi thì cũng không phải là lúc này.” Thái Anh
Nàng không phải đối chuyện phụ thân muốn trở mặt với đại bá.
Tiêu Loan sớm muộn gì cũng sẽ thu dọn phủ Thành quốc công, hai nhà bọn họ càng phủ sạch quan hệ càng sớm càng tốt, gia đình nàng cũng sẽ càng an toàn.
Nhưng Thái Họa là một ẩn số —— thái độ của Tiêu Loan đối với nàng ta quá mập mờ.
Trong mắt người ngoài phủ Thành quốc công còn đang hưởng sủng ái nồng đậm của Thánh Thượng.
Phác Chính Vinh tùy tiện cắt đứt quan hệ như vậy, không thiết người sẽ bỏ đá xuống giếng, mượn đao giết người.
Phác Chính Vinh tỉnh táo lại, cũng nghĩ đến mặt lợi mặt hại của vấn đề này.
“Yên tâm, cha vẫn còn muốn cả nhà chúng ta đều vui vẻ hạnh phúc mười mấy năm nữa, sẽ không hành động theo cảm tính.” Ông ngẩng đầu nhìn về phía mái nhà cong cong của Hầu Phủ, hàng lông mày mới buông lỏng giờ lại nhíu chặt.
“Anh Anh, con quyết định sẽ ở bên cạnh người đó sao?”
Thái Anh im lặng, trong con hẻm nhỏ chỉ có tiếng đèn lồng lay động theo gió.
Nữ nhi không tiếp lời, người làm cha chỉ có thể tự mình nói hết lời hoàn chỉnh.
“Con cũng đã trưởng thành rồi, trải qua gió mưa thăng trầm, hẳn là biết bản thân muốn cái gì, không muốn cái gì. Nhưng nghe cha khuyên một câu, người này trẻ tuổi tràn đầy sức lực, nhưng lại kiêu ngạo độc đoán, dễ xúc động, chắc chắn không phải là một người phu quân tốt để lựa…”
“Cha!” Thái Anh buồn cười cắt ngang lời ông.
“Không phải người nói gia đình hạnh phúc bên nhau sao? Gả con ra ngoài rồi người tìm ai để cùng hưởng niềm vui đó?” Thái Anh
Phác Chính Vinh nghe thấy nữ nhi không có ý định gả cho tên ác bá đó, ông mới thở phào nhẹ nhõm, kéo tay nàng đi về phía xe ngựa.
“Tối nay con cùng cha trở về Triệu Châu đi, nương con nhìn thấy con nhất định sẽ rất vui.”
Mặc dù ông không biết tại sao Trần Phương Trượng lại thất bại, nhưng bây giờ nữ nhi đang ở ngay trước mặt ông, coi như có liều cái mạng già này ông cũng phải kéo nữ nhi ra khỏi hố lửa này.
Nhưng Thái Anh sau lưng ông vừa mới bước được một bước, người ông kéo không nhúc nhích thêm bước nữa.
Hai chân Thái Anh khép lại.
“Tạm thời con không đi được.” Thái Anh
Phác Chính Vinh tưởng thị vệ ở bên cạnh uy hiếp nữ nhi, ông không chút do dự rút kiếm ra đối mặt với bọn họ.
“Để ta xem ai dám ngăn cản!”
Mặc dù ông không phải là người mang chiến công hiển hách, nhưng ông cũng đã trải qua chiến trường, giết vô số tướng sĩ, bảo kiếm không có dấu hiệu sờn cũ, dũng mạnh bảo vệ nữ nhi ở sau lưng.
“Không liên quan đến bọn họ.” Thái Anh tỏ ý ông có thể thu kiếm lại.
“Thương thế của Lạp Lệ Sa đều là vì con mà có, bây giờ hắn nằm liệt giường không dậy nổi, sao con có thể bỏ đi được.” Thái Anh
Hơn nữa…
“Con đã từng thất hứa với hắn, nếu bây giờ không bù đắp, với tính tình kỳ quặc kia của hắn có thể sẽ tự làm mình chết ngộp.” Thái Anh
Rõ ràng ba năm trước đã gặp nhau, nhưng hắn hết lần này đến lần khác giấu toàn bộ trong lòng, giày vò nàng cũng tự giày vò bản thân, cuối cùng còn nói nàng ngốc.
Rốt cuộc thì ai mới là người ngốc hơn đây.
—— —— —— —— ——
Sau khi khuyên phụ thân rời đi, Thái Anh trở lại Trạc Anh Đường, từ khoảng sân bên này nàng có thể nhìn thấy một bóng người cả người quấn đầy vải vụt qua sau cánh cửa chạm khắc.
Nàng cố ý thả chậm bước chân, lúc bước vào nội đường, Lệ Sa ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, trên lưng lại có vết máu loang lổ.
Đến khi nghe thấy âm thanh sột soạt cởi y phục, hắn mới giả vờ ngạc nhiên quay đầu lại.
“Nàng về nhanh vậy?” Lệ Sa
“Đừng có giả bộ.” Thái Anh chậm rãi đi về phía hắn.
“Lúc ở sân ta đã thấy ngươi lấm la lấm lét rồi, ngươi tưởng ta mù chắc?” Thái Anh
Thương tích khắp người, động tác của hắn so với trước kia vụng về hơn rất nhiều, may mắn là da mặt đủ dày, bị hắt hủi vẫn dám xông tới.
“Nàng không rời bỏ ta.” Hắn từ phía sau ôm Thái Anh thật chặt, mang theo cả người đầy mùi thuốc ôm trọn nàng vào trong lòng.
“Anh Anh, nàng không nỡ bỏ ta.” Lệ Sa
Không biết khi ở một mình hắn tự nháo loạn cái gì, búi tóc bị làm cho rối tung, sợi tóc rơi xuống lòa xòa trước mặt nàng, cọ cọ ngoài da mà ngứa ngáy đến tận trong tim.
“Ngươi tự mình đa tình quá rồi đấy.” Thái Anh
Nàng ghét bỏ tránh qua bên cạnh, người phía sau thuận thế đè nàng xuống dưới người mình.
Ánh nến chập chờn, gương mặt mơ hồ trong lòng nàng cuối cùng cũng trở nên chân thực rõ ràng.
Nàng dùng ngón tay mô tả lại đường nét anh khí của hắn, —— hàng chân mày thâm thúy, sống mũi thẳng, bờ môi mềm mại, và cuối cùng đến chiếc cằm sắc bén.
Nằm đó khi còn ở Quy Nguyên tự, nàng cũng từng dùng ngón tay vuốt ve gương mặt hắn như vậy.
Đầu ngón tay mềm mại dần dần đi xuống, cuối cùng dừng lại ở trên yết hầu đang chuyển động lên xuống của hắn.
Ánh mắt Thái Anh cong cong.
“Trước kia ở nơi này không có.” Thái Anh
Ngón tay nàng như lông vũ, lướt qua chỗ nào là có thể trêu đùa khiến người ta phải run rẩy.
Hắn nắm ngón tay cố ý hoặc vô tình chọc ghẹo của nàng, đưa đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên.
“Không có nó, làm sao có thể khiến nàng thoải mái được.” Lệ Sa
Cái miệng này thật sự rất sát phong cảnh!
Nàng tránh chỗ vết thương của hắn đẩy hắn ra.
“Ngồi yên, ta băng bó lại cho ngươi.” Thái Anh
“Không ngồi.” Lệ Sa
Hắn đè hai tay Thái Anh lên đỉnh đầu nàng.
“Dù sao một lúc nữa cũng bị bị làm loạn thôi.” Lệ Sa
Cơn đau cũng không khiến cho dục vọng bất kể lúc nào cũng có thể bộc phát của hắn nguôi ngoai, dưới từng cái vuốt ve của Thái Anh nó lại mạnh mẽ sinh trưởng như mạng mùa xuân, che khuất cả bầu trời.
Hắn bắt chước nàng dùng môi hôn lên những nơi nàng vừa vuốt ve —— từ gương mặt dịu dàng, cho đến cần cổ mềm yếu, cuối cùng khi rơi xuống bờ môi hé mở của nàng, lòng bàn tay ấm áp đột nhiên che miệng hắn lại.
“Biết ngay là không được mà.” Lệ Sa
Tên đã lắp vào cung, trên làn da tái nhợt không chút máu của hắn nổi lên một tầng đỏ ửng, ngay cả ánh mắt cũng không buông tha, giống như con thỏ trợn tròn nhìn chằm chằm Thái Anh.
“Ta đã nói là ta không đau.” Lệ Sa
Vừa nói hắn vừa nắm lấy cổ tay Thái Anh muốn kéo ra, nhưng nàng ghì tay lại giằng co không chịu buông tay.
“Vấn đề không phải là đau hay không.” Thái Anh tuyệt vọng vùi mặt vào chăn nệm.
“Vừa nghĩ đến ngươi là tự tay ta nuôi lớn…” Thái Anh
“Thái Anh, nàng đừng có chiếm hời của ta như thế!” Lệ Sa cắn răng nghiến lợi quay mặt nàng trở lại.
“Ta mới chỉ ăn của nàng một bát cháo, thế nào thành tự tay nuôi lớn được?” Lệ Sa
Thái Anh ra sức phản kháng, kiên quyết chống lại người đang áp sát lại gần.
“Không được, ta không tiếp thu nổi việc Vô Danh sẽ trở thành một tên nam nhân thối đòi hỏi vô độ như vậy.” Thái Anh
Hai người giằng co, hắn nhíu mày nhìn người nằm dưới người mình, môi anh đào của nàng mím chặt, dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục, không hề có một chút ý đùa giỡn nào.
Hắn đầu hàng nhận thua.
“Vậy nàng muốn như thế nào?” Lệ Sa
Thái Anh giùng giằng đứng dậy, túm lấy vạt áo đứng ra xa.
“Vừa rồi ta đã dặn thị nữ quét dọn gian phòng phía Đông rồi, sau này ta sẽ ở bên đó.” Thái Anh
Hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận.
“Ta bị thương mà nàng còn bỏ ta lại một mình ở đây?!” Lệ Sa
Đối với sự ngạc nhiên của hắn, nàng không tài nào hiểu được.
“Khi ngươi bị thương ở trong quân doanh, cũng phải có người nằm ngủ cùng sao?” Thái Anh
Sao có thể giống nhau được!
Hắn giận đến mặt đỏ bừng bừng.
“Năm đó nàng còn cho ta ngủ bên mép giường nàng, bây giờ tại sao lại muốn chia phòng!” Lệ Sa
Một nửa ngọn nến đã tắt, Thái Anh đã đi tới cửa, hạ tấm rèm che tầng bên ngoài cùng cho hắn, quay đầu lại tức giận nói.
“Khi đó ngươi là đệ đệ của ta, bây giờ ngươi là tên nam nhân thối, tại sao ta phải ngủ cùng với ngươi chứ? Tước đó ngươi làm nhục ta như vậy, ta còn chưa tính số với người đâu.” Thái Anh
Nàng hừ một tiếng, thả rèm xuống đóng cửa rời đi, mặc kề hắn có gọi với theo thế nào, nàng chạy thẳng đến gian phòng phía Đông.
Từng tiếng gào hét như đứt từng đoạn ruột gan cũng không thể kéo người trở lại, hắn tức giận giãy đành đạnh trên giường.
Bây giờ hắn nói lại mình không phải Vô Danh có được không?
—— —— —— —— ——
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro