Hồi Hai Sáu
—— —— —— —— ——
Người bị tống trong Chiếu ngục, chỉ có một số rất ít có thể sống sót đi ra.
Ở đây không có một luật lệ thành lời nào cả, tất cả hình phạt đều dựa theo ý tưởng của Hoàng Đế, nghiêm hình cực hình ở đây chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa.
“Đô Đốc, xin mời.”
Lạp Lệ Sa bước vào lao ngục u ám ẩm ướt dưới lòng đất, trên mỗi bức tường đều treo những dụng cụ tra tấn khủng khiếp, thứ chảy trên nền đất dường như không phải là nước, mà là dòng máu ấm nóng.
“Muốn đánh bao nhiêu trượng?” Lệ Sa
Quản ngục phụ trách dụng hình thấp thỏm nói.
“Bệ Hạ nói, trước tiên đánh ba mươi trượng. Nếu như Đô Đốc không chịu nhận sai, lại đánh thêm ba mươi trượng nữa.”
Lạp Lệ Sa cởi mãng phục ra ném qua một bên, khom người nằm xuống ghế dài.
“Tới đi, trực tiếp đánh ta sáu mươi trượng.” Lệ Sa
Quản ngục hoảng hốt.
“Đô Đốc, chuyện này, vậy làm sao…”
Một người hiện đang là võ quan nhất phẩm, khoác trên người mãng phục Hầu tước, hơn nữa Hoàng Đế cũng không phải muốn lấy mạng Lạp Lệ Sa, quản ngục làm sao dám đánh sáu mươi trượng đây?
“Ngươi có đánh hay không?” Lệ Sa chờ một lúc không khỏi sốt ruột.
“Ngươi không đánh thì đổi lại để ta đánh ngươi cho.” Lệ Sa
Bảo hắn nhận sai cái gì cơ?
Hắn không cho rằng thiêu hủy Thánh Chỉ là sai, mà còn cảm thấy mình đốt nó quá trễ, đáng lẽ đêm đó ở đạo quán, hắn nên đốt nó cùng với đạo quán luôn.
Thái Anh không nói 'người bằng hữu' của nàng là ai, nhưng nàng từng hứa với hắn, sẽ mang món bánh ngọt ngon nhất ở kinh thành về cho hắn ăn.
Nàng không biết hắn là ai, nhưng còn nhớ lời hứa đó, như vậy là đủ rồi.
Từng gậy nặng nề đánh vào sau lưng hắn, vừa nhanh vừa mạnh.
Có lẽ là vì tâm tình được cởi mở, giúp hắn chịu được sáu mươi trượng đau thấu xương nát thịt này.
Hắn cảm giác được máu đang chảy ra và dường như có hàng ngàn cây châm dài đang đâm vào tấm lưng trầy da sứt thịt của hắn, đâm đến mức khiến hắn đầu óc choáng váng, ngay cả toàn bộ sức lực của hắn như thể hoàn toàn bị rút cạn, khô cạn nứt nẻ.
Cai ngục đưa hắn đến một phòng giam gọn gàng nhất trong Chiếu ngục, còn chu đáo trải một lớp cỏ khô và bông gòn dày trên giường đá.
Từ xa xỉ sa vào hoàn cảnh khó khăn, Lệ Sa nằm lên thứ cỏ châm chích người này, gương mặt tái nhợt không khỏi nhăn lại.
“Đánh xong rồi còn không để ta đi à?” Lệ Sa
“Đô Đốc.” Hắn ta nịnh nọt đến bên cạnh Lệ Sa, khó xử nói.
“Bệ Hạ chưa nói gì, chỉ có thể để Đô Đốc chịu ấm ức ở lại đây mấy ngày. Nhưng Bệ Hạ vẫn đau lòng cho Đô Đốc, người phái thái y tới mang theo sang kim sang dược thượng hạng, tiểu nhân lập tức bôi thuốc cho Đô Đốc.”
“Cút!” Lệ Sa híp mắt lại khẽ gầm gừ uy hiếp.
“Toàn bộ cút ra ngoài, ta là người mà những tên tay chân bẩn thỉu như các ngươi có thể đụng vào sao?” Lệ Sa
Vết thương lành rồi, đến khi hắn trở về Hầu Phủ còn có thể được Thái Anh hết lòng chăm sóc sao?
—— —— —— —— ——
Mặc dù Lạp Lệ Sa thường xuyên không có nhà nhưng nói thế nào thì hắn cũng là trụ cột của Hầu Phủ.
Lần này hắn đi, toàn bộ trên dưới Hầu Phủ bao phủ một bầu không khí sốt ruột như có như không.
Chiếu ngục được cấm vệ canh chừng nghiêm ngặt, nơi đó nước lửa không vào được, đầy rẫy dịch bệnh và đủ loại cực hình tra tấn khiến người nghe phải kinh hoàng.
Lạp Lệ Sa thật sự có thể sống sót bước ra khỏi Chiếu ngục sao?
Giữa mùa xuân là thời điểm thích hợp nhất để thả diều giấy.
Thái Anh bày một cái án thư ra trước Lương đình ở hậu viện, nàng ngồi dưới tàng cây chép Kinh Tam Quan.
“Tam nguyên ủng hộ, vạn thánh cùng minh, xá tội hóa giải tai ương chướng ngại.” Thị nữ đứng một bên hầu hạ mài mực không nhịn được đọc ra thành tiếng, nhỏ giọng hỏi.
“Phu nhân, đây là cầu phúc tai qua nạn khỏi cho Hầu gia sao?”
Tay Thái Anh thoáng dừng lại, mực ở đầu ngòi bút lập tức tụ lại thành một vết nhòe vệt tròn đen trên mặt giấy.
Thị nữ lập tức khụy gối cúi người nói xin lỗi.
“Nô tỳ nhiều lời rồi.”
“Không sao.” Thái Anh đặt bút lông xuống, ngẩng đầu nhìn về phía tốp năm tốp ba con diều giấy bên ngoài bờ tường.
Cho dù con diều có bay cao hơn nữa, nó vẫn bị trói buộc bởi một sợi chỉ.
“Các ngươi lo lắng cũng là điều khó tránh khỏi, dù sao thì…” Thái Anh
Nàng chưa từng thấy có người nào có thể đi ra từ trong Chiếu ngục.
Cộng thêm tối hôm đó, hắn đã đi vào trong đó cả hai ngày đêm, nhưng trên dưới Hầu Phủ vẫn không hề nhận được một chút tin tức gì.
Không có giáng tội, cũng không có người đến bảo bọn họ đến Chiếu ngục đón Lệ Sa về, nàng cũng đang sốt ruột.
Trần Phương Trượng chưa bao giờ thất tín, Lạp Lệ Sa rơi vào Chiếu ngục, lúc nào không trốn đi thì còn đợi lúc nào nữa?
Tối nay, chậm nhất là tối nay nàng sẽ phải rời khỏi Hầu Phủ.
—— —— —— —— ——
Kinh Tam Quan tổng cộng chỉ có một nghìn sáu trăm bảy mươi năm chữ.
Thái Anh chép năm lần, cuối cùng cũng đã tới xế chiều hoàng hôn buông xuống.
Nàng rửa sạch vết mực trên tay, đột nhiên có âm thành ồn ào truyền đến từ trước sảnh, thị nữ chạy vọt vào một cách lỗ mãng.
“Phu nhân, Hầu gia trở lại rồi!”
Thị nữ kích động đến mức nước mắt lưng tròng.
Người có thể khiến cả phủ Chiêu Vũ Hầu cảm thấy yên tâm đã trở lại.
Thái Anh thả chiếc khăn trên tay xuống bước ra khỏi Trạc Anh đường.
Dưới ánh trời chiều hào hùng, bước chân của Lệ Sa có chút tập tễnh, nhưng cho dù bước chân hắn có chậm đến đâu thì hắn vẫn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, gió mạnh mới hay cỏ cứng, sừng sững không đổ.
Ánh mắt nàng bỗng cảm thấy chua xót, nhấc váy lên chạy đến trước mặt hắn.
Nhìn ở khoảng cách gần, vẻ tùy tụy mệt mỏi của hắn càng thêm rõ ràng, quầng thâm dưới mắt, phần càm cũng thấy xanh tím, chỉ có đôi mắt kia khi nhìn thấy nàng dường như có tia sáng lóe lên, dịu dàng như nước lặng chảy sâu.
Nàng rất muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, mặt mũi đỏ bừng vành mắt hồng hồng, nghẹn ngào.
“Ngươi trở lại rồi?” Thái Anh
Lạp Lệ Sa chờ đợi lâu như vậy chỉ chờ nàng nói câu này, hắn cúi đầu cười với nàng.
“Ừ, trở lại rồi.” Lệ Sa
Thái Anh chợt cảm thấy đau nhức ở cổ tay giảm đi rất nhiều.
Toàn bộ vết thương trên lưng hắn chỉ mới xử lý đơn giản.
Lúc từ cổng Hầu Phủ đi tới đây, đã khiến cả thể xác lẫn tinh thần hắn kiệt quệ, hắn có thể cảm giác được máu đang rỉ ra, thấm vào đồ lót vải thô và da thịt hắn, mỗi một cử động nhỏ đều là một lần hành hạ.
Hắn nhìn vành mắt của Thái Anh càng lúc càng đỏ, hắn nhịn đau dắt nàng đi lên bậc thang.
“Trong Chiếu ngục bữa nào cũng toàn là bánh bao chua, ta sắp chết đói rồi.” Lệ Sa
Thái Anh bị hắn chọc cười, dịu dịu khóe mặt, hắng giọng nói.
“Ngươi nói như vậy ý là đang nói ta lãng phí thức ăn?” Thái Anh
Còn ghi thù tô mỳ thịt bò chứ gì?
Khi hai người chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, một cơn gió đột ngột thổi vào sau gáy, bước chân của Lệ Sa không hề dừng lại, hắn kéo Thái Anh vào trong ngực nghiêng người tránh qua một bên.
Mũi tên ngầm xé gió lao tới, vụt sát qua bên vai, cắm sâu vào trụ cột to lớn trước cửa.
Bốn bóng đen cường tráng đứng trên nóc nhà mấy tòa trước tiền đường, hai người đứng chính giữa, hai người còn lại đứng ở hai bên hiên Đông Tây.
“Bọn họ là ai?” Thái Anh
Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn Thái Anh trong lòng, năm ngón tay của nàng lo lắng nắm chặt lấy vạt áo hắn, lúc ngẩng đầu lên nhìn hắn sự hoảng sợ và luống cuống trong ánh mắt nàng khó mà giả vờ được.
“Vào trong phòng đã. Ngoại trừ ta, bất kỳ người nào gõ cửa cũng không được mở.” Lệ Sa
Bốn bóng đen đồng thời nhảy xuống, hắn dùng sức đẩy Thái Anh vào trong Trạc Anh Đường, rồi phi người qua đá chậu hoa trên lan can về phía người đứng gần mình nhất.
Bốn tên kia đều có kiếm còn hắn không những chỉ có hai tay không mà cả người đều toàn vết thương mang từ trong Chiêu ngục ra, hắn có thể chống đỡ được sao?
Lệ Sa vừa đập một tên bay ra xa, vừa quay đầu lại nhìn Thái Anh còn đang đứng bám chặt bên khung cửa, tức giận hét lên.
“Nàng cố ý đứng ở đó để làm ta phân tâm à!” Lệ Sa
Hắn vừa dứt lời, không kịp phòng bị đối phương đạp mặt một cước vào lưng, toàn bộ máu thịt thấm ra ngoài áo lập tức gào thét gặm nhấm xương cốt của hắn, đau đến mức sắc mặt hắn tái đi ngay trong nháy mắt.
Thái Anh nhìn mà lòng đau như cắt, nàng biết mình ở đây chỉ tổ thêm gánh nặng, cắn răng đóng cửa lại.
Trước đây nhân lúc Lệ Sa vào triều không có ở đây nàng đã giấu một con dao găm dưới Noãn các ở phía Đông, bây giờ là lúc để lấy ra.
Nàng bước nhanh đến Noãn các, nằm ra ghế thái sư lấy ra con dao găm nào bên dưới, bỗng nhiên có một tiếng động lớn, gió đêm lành lạnh ùa vào đập vào mặt nàng.
"Ai!" Thái Anh
Nàng hoảng hốt ngẩng đầu lên, cửa sổ Noãn các bị đá bay tạo ra một lỗ thủng lớn, một bóng người đen nhanh nhẹn chụm hai chân bật nhảy từ bên ngoài vào trong phòng, vững vàng đáp xuống đất.
“Phu nhân, là ta.”
Người áo đen đứng dậy cởi mũ trùm đầy ra, để lộ mái tóc hoa râm cùng với đôi mắt già nua nhưng rất sắc bén.
Thái Anh nhìn thấy là Trần Phương Trượng, trái tim treo lơ lửng của nàng cuối cùng cũng buông xuống, đang định cầu ông ấy ra bên ngoài tương trợ, phương trượng đã đưa cho nàng một bộ cái áo choàng dài màu đen.
“Thị vệ trong Hầu Phủ đều là binh lính tinh nhuệ tự tay Lạp Lệ Sa bồi dưỡng, trận đánh lén này sẽ bị áp đảo nhanh chóng, không còn thời gian do dự nữa.”
Tiếng đánh nhau bên ngoài càng lúc càng lớn, Thái Anh dao động.
“Nhưng…” Thái Anh
“Phu nhân” Trần Phương Trượng nhìn thấu sự do dự của nàng, từ trong ngực áo lấy ra một chuỗi phật châu.
“Chỉ huy sứ đang chờ phu nhân ở cửa sau của Hầu Phủ, mà Phác phu nhân từ sau khi biết tung tích của người, mỗi ngày đều lấy lệ rửa mặt, mong chờ có thể sớm ngày đoàn tụ với phu nhân.”
Thái Anh nhìn chuỗi phật châu trong lòng bàn tay ông ấy, một trăm lẻ tám hạt phật châu làm từ gỗ tử đàn, là chuỗi phật châu nương nàng đeo ba mươi năm, đầy là một vị đại sư trước khi viên tịch đã tặng cho bà để giữ bình an.
Hồi còn nhỏ cho dù nàng có muốn mượn để chơi đến thế nào, nương cũng không chịu đưa cho nàng ngắm nghía một lúc.
“Phương Trượng.” Thái Anh không nhận lấy phật châu, hai tay nắm chặt con dao găm.
“Hắn mới trở lại từ Chiêu ngục, không gắng gượng được đến khi thị vệ tới. Hắn không thể nào chết được, hắn chết Mạc Bắc sẽ không thể trấn áp được nữa.” Thái Anh
Hắn là Tả Đô Đốc.
Người phụ trách trông coi binh mã trong thiên hạ.
Cũng là tướng quân trấn giữ phương Bắc.
Người khiến cho những kẻ man rợ phương Nam nghe thấy tên phải khiếp sợ.
Hiện giờ triều cục chưa ổn địch, hắn chết phiền toái bên ngoài sẽ theo đó mà kéo tới, nàng cũng không vui vẻ gì cho cam.
Trần Phương Trượng nghe Thái Anh lắp bắp nói ra một đống lý do, ông ấy trầm mặc.
Từ lần từ biệt trước đó ở đạo quán, ông ấy chưa từng gặp lại Thái Anh, nên giờ ông ấy không thể hiểu được nàng lưu luyến vì điều gì.
“Người này dám đối đãi với phu nhân như vậy, chết không có gì đáng tiếc.” Trần Phương Trượng thấy nàng không có phản ứng gì, lại tiếp tục khuyên.
“Người bên ngoài đều là người trong phủ đại học sĩ, bọn họ biết chừng mực.”
Thái Anh bỗng nghĩ đến đêm cuối cùng ở hành cung.
Cho nên, lúc ấy phụ thân đã biết nàng cũng đang ở sau tấm bình phong đó sao?
Trần Phương Trượng thấy Thái Anh lộ ra một chút lúng túng, ông đeo chuỗi phật châu lên cổ tay nàng.
"Chỉ huy sứ lừa Đại học sĩ là người hành thích đêm ở hành cung là Lạp Lệ Sa, cho nên tối nay mới có trận đánh lén này, phu nhân còn không hiểu được nỗi khổ tâm của ngài ấy sao?"
Lời đã nói đến nước này, Thái Anh còn kháng cự nữa thì là nàng bất hiếu.
Nàng khoác áo choàng lên.
"Mời Phương Trượng dẫn đường." Thái Anh
Tình hình trước Trạc Anh Đường đã gió êm biển lặng, nhưng ở tiền viện khói thuốc súng có dấu hiệu mỗi lúc càng nồng nạc hơn.
Thái Anh theo Trần Phương Trượng trèo ra ngoài noãn các, nép vào vách tường núp trong bóng đêm dày đặc đi về phía cửa sau.
Ánh đèn dọc con đường họ đi cũng đã bị dập tắt, lúc nàng đi xuyên qua đoạn có cây cối rậm rạp, nhiều lần bị cành khô nhô ra cào vào má và y phục, khó khăn đi về phía trước.
"Trước hết chờ một chút đã."
Vất vả mới tìm thấy được lỗ hổng.
Trần Phương Trượng bỗng dừng bước, cầm lấy một cành gãy rơi trên đất chắn trước người bọn họ.
Thái Anh từ trong chỗ hỗn loạn của đám cỏ cây nhìn ra bên ngoài, dưới ánh trăng soi rọi xuống sân.
Lạp Lệ Sa cả người dính đầy máu, hay tay cầm một cây gậy không biết nhặt được ở đâu đang vật lộn với hai người mặc đồ đen, lúc ngăn cản kiếm chém tới chân bước hụt một bước, đây là do thế suy sức yếu.
"Phương Trượng..." Thái Anh siết chặt nắm đấm tay, hạ thấp giọng lo lắng nói.
"Đây nào có dáng vẻ của biết chừng mực." Thái Anh
Trần Phương Trượng không nói gì, ánh mắt sáng như đuốc nhìn Lạp Lệ Sa chăm chú, chân mày dần dần nhíu lại.
"Thật thú vị, vị tướng quân được mệnh danh là sát thần này, kỹ thuật côn pháp của hắn làm ta nhớ lại bóng dáng của vị cố nhân."
Côn so sánh với kiếm thì côn thuộc loại vũ khí cùn, chú trọng vào điểm chạm của gậy, vì sao một người có thói quen giết người chỉ với một nhát kiếm lại có một nền tảng vững chắc như vậy?
"Trộm một bước, nhiễu loạn một côn, đánh một côn, vạch cỏ tìm rắn, xẻ núi..."
Thái Anh nghe Trần Phương Trượng phân tích động tác, ngón tay đang nắm áo choàng không ngừng siết chặt lại, một vài ký ức cố tình bị chôn vùi từng chút phá vỡ lớp vỏ bọc, như đống tro tàn lại rực cháy.
Nàng run rẩy siết chặt nắm đấm, bóng lưng của người đang dần kiệt sức ở trước mặt dường như đang hòa làm một với một bóng dáng gầy gò nhỏ bé.
"Vị cố nhân của Phương Trượng có phải..." Thái Anh
"Triệu Châu Quy Nguyên Tự, Tuệ Giác đại sư không?" Thái Anh
- Rắc—— -
Gậy trúc bị một nhát kiếm chém đứt.
Lạp Lệ Sa ngã vật ra mặt đất, lưỡi kiếm hướng về phía mặt trăng sáng hung hăng bổ xuống, trực tiếp đâm thẳng vào đầu vai hắn trong lúc hắn đang giãy giục chuẩn bị đứng lên.
"Đừng mà!"
Thái Anh lao ra khỏi rừng cây, cành khô cào rách vải gấm đâm vào da thịt nàng, bầu trời bị vỡ nát thành từng mảnh kia cuối cùng cũng gom góp trở về nguyên vẹn, giống như một bức họa vẽ vạn dặm nước sông trải dài, rẽ mây tìm trăng.
Lưỡi kiếm sáng loáng lạnh lùng đâm vào vai.
Lệ Sa cảm thấy xương bị chém làm đôi, hắn cảm thấy có lẽ mình sẽ phải chết ở chỗ này.
Mặt trăng trước mặt càng ngày càng mờ nhạt, trong thoáng chốc hắn dường như nghe thấy tiếng gào thét của Thái Anh.
"Vô Danh, Vô Danh!" Thái Anh
Toàn thân hắn chấn động, chỗ xương bị gãy giống như bị ngàn mũi tên xuyên qua, đánh thức chính hắn đang phiêu du theo làn gió.
Một bàn tay ấm áp vuốt ve gương mặt hắn, những giọt nước mặt nóng hổi rơi xuống mặt hắn, mắt hắn, môi hắn như thể trời đang đổ mưa.
"Vô Danh, ngươi chính là Vô Danh!" Thái Anh nằm trong lồng ngực hắn, khóc loạn xạ cả lên, ngay cả lời nói cũng lộn xộn.
"Ngươi không chết, ngươi không chết, đúng không!" Thái Anh
Có một cậu bé ăn mày đến từ Triệu Châu, từng làm hòa thượng, biết làm gà nướng, hơn nữa vào 'lần đầu tiên' hai người gặp mặt còn rất hùng hổ dọa người.
Làm sao nàng lại chưa bao giờ nghi ngờ ý đồ của hắn chứ?"
Lạp Lệ Sa cả người đầy vết thương, bị Thái Anh đè một cái dường như ép toàn bộ chỗ máu ít ỏi còn sót lại của hắn phun ra hết.
"Đúng là ngốc mà, bây giờ mới nhận ra..." Lệ Sa
Vết máu trên mắt được rửa sạch, vầng trăng trước mặt chưa bao giờ sáng như lúc này.
Hắn không muốn hỏi Thái Anh tại sao xuất hiện ở nơi này, cũng không muốn hỏi vì sao nàng mặc một chiếc áo choàng màu đen xa lạ.
Hắn tìm kiếm ốc đảo trong sa mạc rộng lớn, đi bộ rất lâu rất lâu, cả đoạn đường không có ảo ảnh để chống đỡ, cũng chả có nước mưa tới mát, chỉ có thể cắn ra máu và nước mắt, nước trên đôi giày sắt, cuối cùng hắn cũng hình thấy dải ngân hà đổ xuống.
—— —— —— —— ——
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro