Hồi Hai Hai
—— —— —— —— ——
Đi săn đòi hỏi phải mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, nhưng tai Thái Anh nghe không rõ mắt không tinh, chỉ có thể xem náo nhiệt.
Cỏ cây càng tươi tốt, dấu vết động vật hoạt động càng nhiều.
Lạp Lệ Sa bỗng nghe tiếng tiếng cỏ xào xạc, hắn lắp tên giương cung, ở trong bụi cỏ xa xa đột nhiên có hai cái tai nhỏ run rẩy vểnh lên, cùng lúc đó một chú nai nhỏ rụt rè ló đầu ra, mũi tên rời khỏi dây cung xé gió phóng đi, một đường thẳng tắp bắn trúng cổ họng của chú nai nhỏ, máu tươi lập tức bật ra.
Bách phát bách trúng.
“Đỉnh!” Thái Anh
Lạp Lệ Sa còn đang định giơ cánh tay ra ngăn Thái Anh tránh tiếp xúc với cảnh tượng máu me này, kết quả là nàng lại phấn khích giơ ngón tay cái lên.
“Chính là như vậy, ngươi có nửa phần phong thái của gia gia ta năm đó đấy.” Thái Anh
Không ai là không thích nghe những lời nịnh nọt, Lệ Sa cũng vậy.
Lão quốc công chinh chiến cả đời, bất luận là trên sa mạc hay trên biển lớn, đều có bóng dáng anh dũng giết giặc của ông, là tấm gương cho tất cả tướng quân của Đại Dụ.
Đáng tiếc Phác Chính Bình không thừa hưởng được một chút lòng trung thành tận tụy của ông, làm ô uế mỗi một tấm bảng hiệu trong phủ Thành quốc công.
“Còn lại một nửa kia đâu?” Lệ Sa xuống ngựa một cách linh hoạt, đưa tay qua đỡ lấy chân của Thái Anh.
“Ta đã vô số lần vừa cưỡi ngựa vừa bắn thủng con ngươi của kẻ địch, Lão quốc công có thể làm được như vậy không?” Lệ Sa
Thái Anh nắm lấy tay hắn nhảy xuống ngựa, xong xuôi lập tức qua cầu rút ván, tự mình đi về phía con nai đang nằm co quắp.
“Một nửa còn lại còn phải xem ngươi có thể nướng thịt nai bên ngoài cháy sém giòn rụm bên trong mọng nước, màu sắc đậm đà mùi hương thơm phức không.” Thái Anh
Nhắc đến gia gia, trong từng lời nói của Thái Anh tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
“Gia gia ta có thể thống lĩnh ba đội quân, lui quân cũng có thể xào xáo quân địch loạn cả lên, không một người nào có thể địch nổi.” Thái Anh
Nàng cầm phía dưới mũi tên cách phần lông một tấc rồi dùng sức kéo mạnh ra, chú nai tội nghiệp giãy giụa vô ích mấy cái, cuối cùng hoàn toàn mất mạng.
Mũi tên xuyên qua đâm rách động mạch chủ, dòng máu đỏ tươi không ngừng trào ra từ lỗ nhỏ đó, ngay cả mặt đất cũng không thấm kịp, dòng máu chảy róc rách đến bên chân Thái Anh.
Hắn không thể nhìn nổi khi thấy nàng dính bụi đất máu tanh, hắn đi tới ngăn nàng lại tránh qua một bên.
“Mùi máu tanh sẽ hấp dẫn những mãnh thú khác tới, nàng cưỡi ngựa chạy dọc theo hướng Đông đi, bên đó có một dòng suối.” Lệ Sa
Thái Anh thấy hắn rút một con dao găm khảm hồng ngọc, nàng lùi về phía sau nhưng bước một bước lại trở về chỗ ban đầu, đứng ở đó nhìn hắn xử lý nai con.
Bàn tay đã nhuốm không biết bao nhiêu máu kia sờ lên lồng ngực của con nai, lần đến chính xác xương ức rồi thu tay lại, sau đó cắm con dao găm trắng lạnh vào da thịt, một đường dọc theo xương ức lưu loát xẻ đến tận xương sườn, không hề dừng lại, dù cho dòng máu ấm nóng chảy ra thấm ướt cả hai cánh tay hắn.
“Nghe nói máu hươu có thể cường dương, ngươi cứ để chảy như vậy có phải có hơi lãng phí không?” Thái Anh
Lệ Sa đang thò tay vào trong khoang bụng móc bộ lòng ra, nghe nàng nói vậy thì bật cười quay đầu lại, Thái Anh vội vàng giải thích.
“Ta không có nói là ngươi cần!” Thái Anh
“Vậy thần trước tiên cảm ơn nương nương tán thưởng.” Lệ Sa
Hắn lần lượt moi tim phổi gan ra, cuối cùng lúc móc ruột, lại quay đầu nhìn Thái Anh.
“Sao nàng vẫn đứng ở chỗ này?” Lệ Sa
Thái Anh không phục đáp lại.
“Tại sao ta không thể đứng ở chỗ này?” Thái Anh
Mùa xuân đến vạn vật được hồi sinh, những con dã thú đói khát suốt mùa đông rất nhanh sẽ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, và sẽ kéo đến ăn một bữa thỏa thích.
Khi gió lớn thổi qua, lá cây xào xạc, tiếng động vang vọng khắp núi rừng, dường như mãnh thú đã thật sự chui ra khỏi hang.
Nếu nàng thật sự bất hạnh trên đường gặp phải một con mãnh thú đến kiếm ăn, thì ở cùng hắn cơ hội sống sót sẽ cao hơn nhiều so với việc nàng chỉ có một mình.
Thái Anh rùng mình một cái, da gà lập tức nổi lên.
Nàng lặng lẽ dịch về phía Lệ Sa một chút.
"Ngươi nhanh lên một chút, không thì dã thú sắp mò tới rồi." Thái Anh
Đánh giặc không chỉ công thành, mà còn phải công tâm, hắn từ lâu đã luyện được năng lực nhìn thấu rõ mọi việc không phải người thường có thể so sánh được.
Hắn tăng tốc độ hoạt động của tay, kiêu ngạo nói.
“Ta đã nói rồi, nàng chỉ có dựa vào ta mới có thể sống được thôi.” Lệ Sa
Thái Anh nghiến răng đá hòn đá nhỏ về phía lưng hắn, xoay người đi đến trước ngựa.
“Ngươi chờ đó, bây giờ ta sẽ cưỡi ngựa của ngươi đi tìm cha ta.” Thái Anh
Bạch Đề Tinh thấy nàng đi tới, nhưng có thể do một roi buổi sáng nay quất nó quá đau, nên cũng không có ý định muốn húc nàng, chỉ là móng ngựa không tự chủ được đào bới đất, dáng vẻ cậy mạnh hơi mất tự nhiên.
Quả nhiên rất giống chủ nhân của nó.
“Ngoan, ta muốn cưỡi ngươi.” Thái Anh vuốt bờm của Bạch Đề Tinh.
Nó lập tức lắc lắc đầu hừ mấy tiếng, nhưng móng vuốt hấp tập đã không di chuyển nữa, thuận theo chờ nàng trèo lên.
"Đi!" Thái Anh
Nàng đá đá mấy cái vào bụng ngựa, Bạch Đề Tinh hừ một tiếng, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ phải đứng lên.
Lúc đi ngang qua Lệ Sa đang bện cỏ làm dây gai, Thái Anh cố ý đá lên lưng hắn một cái không nặng không nhẹ.
Đáng tiếc người này vững như thái sơn, thậm chí còn khiến nàng với ngựa bị bật ngược lại.
Ánh nắng vừa vặn, khắp nơi đều là cỏ thơm chim hót.
Thái Anh đã rất lâu rồi không cưỡi ngựa lại.
Bạch Đề Tinh vẫn muốn chờ chủ nhân đuổi kịp, nên không hề đi nhanh, nàng cũng không thúc giục, hòa theo làn gió nhè nhẹ khẽ cất tiếng hát.
“Ngày du xuân. Hoa hạnh bay bay rơi đầy lên mái tóc. Thiếu niên đang đi bên đường nhà ai, bước chân phong lưu…” Thái Anh
“Ta.” Lệ Sa
Câu trả lời không biết xấu hổ khiến nàng lập tức quay đầu lại, nàng thấy hắn một tay buông thõng, một tay vác con nai kia trên vai, như thế đó không phải một con vật to lớn nặng gần trăm cân, mà chỉ là một túi da thú trống không.
“Lúc đánh giặc, Đô Đốc có từng đo lường độ dày của tường thành biên cương không?” Thái Anh
Hắn nghiêm túc đáp lại.
“Dày nhất chắc phải bốn trượng.” Lệ Sa
Thái Anh làm bộ diễn vẻ ồ hóa ra là như vậy.
“Đó là vì da mặt của Đô Đốc tương đối dày.” Thái Anh
Hắn đã sớm đoán được nàng đang trêu chọc mình, hắn cũng không giận, chậm rãi đi theo phía sau ngựa của nàng.
Tiếng nước róc rách càng lúc càng gần, hắn biết đoạn đường này sắp kết thúc, không ngừng lải nhải mặc niệm.
Tiểu súc sinh đi chậm một chút.
“Lạp Lệ Sa!” Thái Anh
Hắn đang nhìn đến nhập thần, Thái Anh ở phía trước bỗng quay đầu lại gọi hắn một tiếng, nàng ngồi trên ngựa hơi lắc lư qua lại, nở nụ cười yêu kiều.
“Hai ta chạy đua đi, ai chạy đến bên dòng suối trước, người thua cuộc sẽ phải đồng ý một điều kiện của người thắng.” Thái Anh
Một người cưỡi ngựa, một người vác vật nặng chạy, ai thắng ai thua không cần so cũng đã biết kết quả, nàng tiếp tục khiêu khích.
“Ta còn không sợ ngã ngựa, Lạp Đô Đốc anh dũng đứng đầu ba quân mà không dám ứng chiến sao?” Thái Anh
Phép khích tướng đối với hắn mà nói thì không hề có tác dụng, nhịp bước chân của hắn vẫn không thay đổi, tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.
“Có thể so đấu, ta chỉ đang lo lắng nương nương sẽ bị thua thảm thôi.” Lệ Sa
“Bớt khoác lác đi!” Thái Anh
Đường núi đá lởm chởm gồ ghề, hắn còn đang vác theo một con nai, cho dù có thần thông quảng đại đến thế nào đi chăng nữa cũng không có khả năng thắng được Bạch Đề Tinh chinh chiến trên chiến trường bấy lâu nay.
“Bắt đầu nào!” Thái Anh khom người ngồi vững, chân kẹp chặt bụng ngựa.
“Ba, hai,…” Thái Anh
“Huýt ——"
Một tiếng huýt sào thật dài vang vọng khắp núi rừng.
Bạch Đề Tinh đã chuyển bị tư thế chạy nước rút xong đột nhiên đổi phương hướng, nhanh chóng chạy đến sau lưng Lệ Sa.
Thái Anh sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần lập tức hét lên.
“Ngươi ăn gian! Làm gì có người nào chạy đua như vậy!” Thái Anh
Nàng ra sức vỗ lên mông Bạch Đề Tinh, nhưng cho dù nàng có thúc giục thế nào, con ngựa vẫn chỉ đi bộ theo từng bước chân của Lệ Sa.
“Ta cũng chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi.” Lệ Sa cây ngay không sợ chết đứng.
“Tối nay ta muốn ngâm suối nước nóng với nàng, nương nương nhớ giữ lời hứa nhé.” Lệ Sa
° Mưu hèn kế bẩn =]]
Thái Anh vươn tay ngắt một cành cây khô của cây dại bên đường, cài lên búi tóc của hắn.
Giữa đất đá và bùn lầy có một dòng nước chảy qua, khi đi qua rừng cây đầy gai góc, hắn rút kiếm chặt đứt những cành cây gai góc kia, dòng suối chảy xiết hiện đang ở ngay trước mặt.
Lệ Sa trực tiếp ném con nai vào trong dòng nước, hắn tháo lớp vải quấn trên ống tay áo bó chặt ra ngồi xuống bắt đầu gột rửa vết máu.
Bên dòng suối cỏ mọc um tùm.
Bạch Đề Tinh thấy hắn không đi nữa thì cũng dừng lại, cúi đầu bắt đầu nhai nhai cũng ngọn cỏ mới nhú.
Đã rất lâu rồi Thái Anh ở vị thế trên cao nhìn xuống hắn thế này, bây giờ nhìn lại, quả nhiên cả tinh thần lẫn thể xác đều cảm thấy thoải mái.
Nàng vờ như vô tình hỏi.
“Lệ Sa, tài bơi lội của ngươi khá không?” Thái Anh
Dòng nước chảy quá nhỏ, không thể rửa sạch cục máu đông ở trong khoang bụng, hắn lại đi về phía trước mấy bước.
“Chưa từng thử, nhưng chắc cũng không tệ.” Lệ Sa
Thái Anh nhếch môi cười một tiếng.
“Vậy thì tốt.” Thái Anh
Nàng đá mạnh vào bụng ngựa một cái, Bạch Đề Tinh bị hoảng sợ nhảy cẫng lên, trực tiếp hất văng hắn và cả con nai ngã vào trong dòng nước.
Phục Bàn là một thuật ngữ trong môn cờ vây, sau khi đánh một ván người, người chơi sẽ bày lại ván cờ đó và phân tích lại ván cờ đó.
Phục bàn được hiểu là quá trình nghiên cứu tính toán từng đường đi nước bước từ đó rút kinh nghiệm và có chiến thuật tốt hơn.
Nhưng hắn chưa từng đề phòng nàng, tấm lưng không một chút e dè hoàn toàn để lộ trước mặt nàng.
Những giọt nước trong suốt bán tung tóe như những hạt thủy bay tán loạn, hắn xoay người đặt mông ngồi xuống đáy suối, nhìn Thái Anh ở bên bờ bật cười thành tiếng, tiếng cười thỏa thích tràn đầy vui sướng, khóe môi hắn cũng vô thức nhếch lên.
"Lệ Sa, ngươi khí huyết dồi dào, không nên ngâm suối nước nóng làm gì, vẫn nên ngâm nước lạnh thì tốt hơn đấy."
Cung quy nghiêm khắc, hậu cung tiền triều có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vị trí Quý Phi này của Thái Anh, nàng đã rất lâu không phải để ý hình tượng mà có thể cười sảng khoái như vậy.
Lệ Sa lại đột nhiên huýt sáo, nàng nhảy xuống ngựa, mà Bạch Đề Tinh như thể biết mình vừa gây đại họa, nghiêng đầu đi về hướng dưới tán cây lớn bên cạnh, định trốn tránh lửa giận của chủ nhân.
"Đô Đốc thích đến mức không muốn dậy luôn sao?" Thái Anh
Nàng cũng đứng bên cạnh dòng suối, một tay múc nước trong veo hất về phía mặt Lệ Sa.
Nước bắn vào trong mắt Lệ Sa, hắn nâng cánh tay lên chắn lại được một ít nước, Thái Anh được như ý tiếng cười càng lớn hơn.
Hắn yên lặng lau nước trên mặt đi, thấy Thái Anh vẫn không có ý định dừng lại, chợt ngả người ra sau lấy đà từ trong nước bật dậy đứng lên, cả người ướt sũng nước lạnh ôm lấy Thái Anh đang muốn né về sau.
"Làm chuyện xấu rồi còn muốn chạy?" Lệ Sa
Cả người hắn ướt đẫm, bộ đồ cưỡi ngựa màu trúc xanh của nàng lập tức chỗ đậm chỗ nhạt, giống như con mèo ghẻ bị cạo lông một cách cẩu thả.
Gió xuân thổi lướt qua mặt không lạnh, nhưng khi thổi đến cơ thể ướt sũng nước thì lại khác.
Thái Anh dùng cả tay chân giãy giụa cố thoát ra khỏi cái ôm thái quá lại vô lễ này.
"Ngươi làm ướt cả rồi!" Thái Anh
Hắn dụi cái đầu ướt nhẹp vào hõm cổ nàng.
"Ta còn chưa cáo trạng đâu." Lệ Sa
Cánh tay bị nàng đánh mạnh bôm bốp mấy cái, hắn cũng không chịu thua, vỗ nhẹ lên mông nàng một cái.
"Còn dám đẩy ta xuống nước không?" Lệ Sa
"Là con ngựa đẩy ngươi xuống nước đấy chứ, liên quan gì đến ta!" Thái Anh
Giãy giụa một hồi lâu, hắn vẫn không nhúc nhích, nàng mệt lả dựa vào đầu vai hắn cắn lên cổ hắn, giả vờ chịu thua.
"Ta lạnh quá..." Thái Anh
Cánh tay đang ôm chặt nàng thoáng chốc buông lỏng, hắn huýt sáo.
Bạch Đề Tinh ở dưới tán cây bất đắc dĩ đi đến trước mặt hắn.
Hắn lấy một bọc y phục từ trong túi ngựa thồ ra, ném vào trong ngực Thái Anh.
"Nàng phủ áo lên trước đi, ta đi nhặt thêm củi đốt." Lệ Sa
Thái Anh giũ bọc quần áo ra, bên trong là một áo khoác lông cừu màu đỏ, phần tà áo và vạt áo đều được thêu hoa hạnh vàng, đây không phải y phục của nàng.
Từ nhỏ nàng đã thích màu đỏ diễm lệ, đắp chăn phải là chăn màu đỏ, mặc xiêm áo cũng là áo đỏ, thậm chí bát đĩa ăn cơm cũng đều là màu đỏ.
Nhưng trong hậu cung màu đỏ chỉ thuộc về Hoàng Hậu.
Quý Phi có được sủng ái đến thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể lùi một bước mặc màu hồng đào hoặc màu hồng phấn.
Lâu dần, Thái Anh đã có thói quen chỉ mặc màu sắc tao nhã nhẹ nhàng.
"Không phải nàng nói lạnh à? Sao còn chưa mặc áo vào?" Lệ Sa
Thái Anh quay đầu lại, thấy hắn ôm một bó cành khô lớn ném qua một bên, hắn đi đến trước mặt nàng giơ cao áo khoác lông cừu lên phủ lên người nàng.
Màu đỏ là màu có thể tôn lên khí sắc nhất, vừa khoác thêm một chiếc áo lông cừu, ngũ quan diễm lệ của nàng càng thêm rõ nét, môi đỏ răng trắng, mày ngài cong vút, chói lọi hơn cả sắc xuân.
"Nàng mặc màu đỏ vẫn là đẹp nhất." Lệ Sa
Trái tim nàng đập mạnh một cái, không muốn nhìn thẳng vào màu đỏ trên người.
Trong mười năm qua, màu đỏ đại diện cho việc áp chế quyền uy của nàng, đại diện cho việc nàng không có cách nào vượt qua được cái khoảng cách xa vời đó.
Nàng cụp mắt, giơ tay lên kéo áo khoác lông cừu xuống.
"Ta không thích mặc màu đỏ." Thái Anh
"Nàng thích!" Lệ Sa
Áo lông cừu mới vừa trượt xuống đầu vai, hắn cương quyết đè bàn tay kéo áo của nàng lại.
"Quý Phi của Tiêu Linh không thể mặc màu đỏ, nhưng Thái Anh có thể." Lệ Sa
Thái Anh, không phải là Phác Quý Phi sao?
Nàng ngẩng đầu, gương mặt kiên định của hắn sát lại gần, thậm chí nàng có thể nhìn thấy rõ con ngươi đen như mực của hắn, mà trong đôi mắt đó chỉ phản chiếu mỗi một mình bóng dáng của nàng.
"Nàng là tôn nữ của Lão Thành quốc công, là thiên kim của Chỉ huy sứ, còn là Hầu phu nhân duy nhất mà ta thừa nhận trên đời này, thân phận thế nào mà không thể gánh vác nổi màu đỏ này?" Lệ Sa nâng mặt nàng lên, để cho nàng cảm nhận rõ sự tôn quý của bản thân, hắn cũng dành cho nàng sự hậu thuẫn kiên cố nhất.
"Ta không biết nàng đã phải chịu đựng bao nhiêu âm ức nơi chốn hậu cung, nhưng từ giờ trở đi, chỉ cần có ta ở đây, sẽ tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào trên cuộc đời này bắt nàng phải nhường nhịn một bước." Lệ Sa
Tia nắng bỗng dịu lại, hai mắt Thái Anh mờ đi, có một giọt nước rơi xuống mu bàn tay nàng, đôi môi anh đào đang hé mở trong phút chốc được một lực nhẹ nhàng ngậm lấy.
Hắn không gáp công thành chiếm đất, mà chỉ ngậm bờ môi vụng về mà trúc trắc mút lấy, đầy vẻ tôn sùng.
Nàng không phản kháng, mở to đôi mắt đang khép hờ ra, lảo đảo như sắp ngã.
Bỗng nhiên đầu lưỡi nếm được một chút chua ngọt, nàng chợt bừng tỉnh hốt hoảng đẩy hắn ra, xấu hổ đến mức không nói nên lời.
"Ngươi, ngươi vừa mới lén đút ta ăn cái gì thế?" Thái Anh
Hắn mím mím môi, trên đó ngoại trừ vị ngọt lịm từ trong miệng Thái Anh thì còn có một mùi vị trái cây chua chua quen thuộc.
"À." Lệ Sa
Hắn thò tay vào trong vạt áp, mò ra một quả nhét vào trong miệng nàng.
"Trên núi có quả mâm xôi, ta hái được một chút nên cho nàng nếm thử." Lệ Sa
Nước quả chua bùng vị lên giữa răng môi, nàng đang định nhổ ra, nhưng vị chua chua qua đi hậu vị lại ngọt thì ánh mắt nàng sáng bừng lên.
"Ngon quá!" Thái Anh
Hắn nhìn dáng vẻ trẻ con đòi ăn chờ được bón của nàng thì lại lấy ra thêm một quả đưa đến bên miệng nàng.
"Không cần dùng những cung quy vô sỉ trói buộc bản thân. Nàng không phải Phác Quý Phi, nàng chỉ là chính nàng mà thôi." Lệ Sa
Quả mâm xôi đặt trên đầu lưỡi, bị nàng đẩy vào tròng vòm họng.
Mặc dù thân thể nàng đã rời khỏi hoàng cung, nhưng trái tim vẫn còn bị nhốt trong thâm cung nguy nga kia, còn bị cả những quy củ trói buộc không thể nhúc nhích.
Bây giờ Lạp Lệ Sa lại nói với nàng, trên người nàng đã không còn những thứ xiềng xích đó nữa, có thể thỏa thích thể hiện tất cả cảm xúc của mình.
Nàng cắn nát quả mâm xôi, vị chua lần nữa tràn ngập trong khoang miệng.
"Còn nữa không?" Thái Anh
Chẳng qua chỉ là một thứ quả dại nhỏ trong rừng, không biết thế nào lại có thể lấy được lòng của nàng.
Lạp Lệ Sa bất mãn khi thấy nàng không có phản ứng gì, hắn giơ cao quả mâm xôi trong tay mình.
"Ta nói nàng có nghe không?" Lệ Sa
Thái Anh kiễng chân lên với tay mấy lần nhưng không thể với tới được, nàng dứt khoát nhảy lên bắt lấy cổ tay hắn.
Lệ Sa làm sao dám dùng sức với nàng, chỉ có thể thuận theo tay của nàng đút quả vào trong miệng nàng.
"A—— " Lệ Sa
Đầu ngón tay không kịp đề phòng bất ngờ bị cắn một cái đau nhói đến tận tim, hắn nhanh chóng muốn rút tay về, nàng đã nhanh hơn một bước buông lỏng tay hắn ra.
"Phác Quý Phi sẽ không cắn người, nhưng Phác Thái Anh sẽ làm." Thái Anh
Hắn cúi đầu nhìn dấu răng hằn sâu trên ngón tay mình, có chút hồng hồng, nằm ở trên các vết sẹo cũ của hắn lại trở nên cực kỳ bắt mắt.
Thái Anh cũng nhìn thấy, định học theo Bạch Đề Tinh chạy ra phía sau cây trốn.
Hình như là mình có hơi ác quá rồi nhỉ.
Nhưng hắn không thèm để ý chút nào, chỉ lại thò tay vào trong vạt áo lấy một nắm quả ra.
"Đưa tay ra đây, hai tay." Lệ Sa
Thái Anh không dám không nghe lời, rụt rè xòe hai bàn tay ra chụm sát lại nhau, những quả nhỏ màu đỏ mang theo hơi ấm cơ thể lần lượt rơi vào lòng bàn tay nàng.
Vỏ quả mềm, có một số quả đã bị dập nát, Thái Anh cúi đầu cắn một quả, khi ngẩng đầu lên lại hắn đã đi đến bên dòng suối, một tay nhấc con nai ngâm trong nước lên, đi trở lại bên đống lửa.
Trên người hắn có đồ quẹt lửa, hai ba động tác đã có thể làm nổi lửa lên, rồi dùng dao găm từng nhát từng nhát dao cắt đứt chân nai.
Thời tiết trên núi giống như gương mặt của đứa trẻ thơ, mới vừa rồi còn trời quang mây tạnh, bây giờ mây đen dày đặc nổi lên hô mưa gọi gió.
Thái Anh siết chặt áo khoác lông cừu trên người, đang định đi đến gần đống lửa sưởi ấm, nhưng mới vừa đi đến sau lưng Lệ Sa lại phát hiện vạt áo hắn đang không ngừng nhiễu nước.
“Lạp Lệ Sa.” Thái Anh
Hắn đang canh lửa nên cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ đáp ừ một tiếng.
“Ngươi cởi y phục ra đi, ta giúp ngươi hong khô.” Thái Anh
Bàn tay đang cầm khúc gỗ di chuyển qua lại thoáng dừng lại, hắn quay lại vẻ mặt hài hước.
“Hửm? Nương nương thế này là đang áy náy?” Lệ Sa
Thái Anh đỏ mặt, nàng phản bác lại.
“Không phải ngươi nói ta không phải là Quý Phi sao? Còn gọi nương nương cái gì chứ!” Thái Anh
Hắn bị phản bác cũng không tức giận, đứng dậy cởi áo choàng xuống rồi hỏi ngược lại.
“Không gọi nương nương thì muốn ta gọi nàng là gì đây?” Lệ Sa
Thái Anh không trả lời, mặt đỏ bừng tiếp tục ra lệnh.
“Cởi cả đồ lót đưa cho ta.” Thái Anh
Nàng thấy hắn nhướng mày với vẻ mặt xấu xa thì thở phì phò giải thích.
“Đồ lót của ngươi cũng bị ướt.” Thái Anh
Lần này hắn không nghe theo nàng nữa, hắn chỉ ngồi xuống lại tiếp tục chọc chọc đống lửa.
“Người ta nóng, nhiệt độ cơ thể có thể hong khô được.” Lệ Sa
Nếu người ta đã không muốn, thì nàng cũng không có cách nào bắt hắn cởi y phục.
Nàng đi tới bên kia đống lửa ngồi xổm xuống, trải rộng y phục đưa đến gần ánh lửa nóng rực đang nhún nhảy kia, len lén nhìn về phía người đối diện.
Lớp lông trên tấm da nai từng chút bị đốt cháy rụi, Lệ Sa dùng sống dao cạo sạch lớp tro cháy đi.
“Lệ Sa.” Thái Anh hơi nhích người về phía trước một chút, khi người đối diện ngẩng đầu lên thì nàng lập tức cúi đầu xuống nhìn ngọn lửa, lời nói thẳng thắn nhưng lại có chút cứng ngắc.
“Vết sẹo là biểu tượng của chiến công và vinh quang của ngươi, không xấu.” Thái Anh
—— —— —— —— ——
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro