Hồi Hai Bốn
—— —— —— —— ——
Lễ hội săn bắn mùa xuân ở bãi săn bắt đầu từ ngày thứ hai, kéo dài bốn ngày.
Trong khoảng thời gian này các doanh trại được dựng lên trong bãi săn, nếu không có lệnh bài hoặc thánh dụ của Hoàng Đế, bất kỳ người nào cũng không được tùy ý tiến vào.
Thái Anh còn tưởng có thể tự tại mấy ngày, không ngờ Lệ Sa có mệnh lệnh giết người của Hoàng Đế trên người, mỗi đêm hắn đều mang một con gà núi nướng thơm phức trở về gặp nàng.
Nếu không phải Phác Chính Vinh đang làm nhiệm vụ, nhất định sẽ kéo nàng cùng đi theo.
Trong ba ngày này, nàng yên lặng ăn gà nướng, cách tấm bình phong lắng nghe giọng nói của phụ thân dần dần chìm vào giấc ngủ, vậy mà còn nếm ra được một chút vô lo vô nghĩ thuở ấu thơ.
Vào ngày cuối cùng kết thúc chuyến đi săn, Thái Anh vẫn còn đang chờ Lạp Lệ Sa mang gà về, kết quả nàng chờ được tin tức tối nay hắn sẽ về muộn.
Hoàng hôn buông xuống, mưa xuân như làn khói nhẹ nhàng rơi xuống, dưới ánh nén dệt thành một tấm lụa mỏng, lặng lẽ thấm ướt vạn vật.
Bên trong đình suối nước nóng, sương mù lượn lờ.
Thái Anh nằm ở mép hồ, thị nữ rót từng gáo từng gáo nước suối sóng lên tấm lưng mỏng như được điêu khắc từ bạch ngọc của nàng, từng dòng nước trong vắt chảy dọc xuống theo xương bướm của nàng, chảy qua rãnh lưng mảnh khảnh rồi hòa mình vào trong làn nước.
Trên lưng bỗng nhiên thấy lạnh, mùi máu tanh nồng nặc, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng xoa nắn bờ vai của nàng.
“Tựa vào án quá lâu, chỗ này sắp cứng ngắc rồi.” Lệ Sa
Thái Anh không nhúc nhích, tùy ý để hắn làm bậy.
“Là người đầu sỏ, giọng điệu oán trách của Đô Đốc cũng quá đáng lắm đấy.” Thái Anh
Nàng không khéo tay như mẫu thân, lúc ở trong cung cũng không phải làm nữ hồng, một chút tay nghề lúc đầu học trước khi xuất giá từ lâu đã trở nên xa lạ không quen tay.
Tiếng cởi y phục sột soạt thoáng dừng lại khi quan bào rơi xuống đất, gợn nước chao đảo.
Thái Anh đổi tay tiếp tục gối bên mép hồ, một lồng ngực nóng bỏng lập tức dán lên tấm lưng mát lạnh của nàng.
“Ngoại trừ Địch Quảng Ngọc, còn giết ai?” Thái Anh
Gậy thịt rắn chắc như thép chen vào khe hở giữa hai chân nàng chầm chậm ma sát.
Lệ Sa ngậm lấy vành tai nàng khàn giọng nói.
“Lễ Bộ Thị Lang, Tả Trưởng Sứ của Vương Phủ, Tả Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện, đều là phe phái cũ của Tiêu Linh.” Lệ Sa
Bọn họ đều là những người từng gây trở ngại, nghi ngờ về Tiêu Loan lên ngôi.
Hắn thuộc như lòng bàn tay, mỗi một cái tên được nêu ra hắn lại vuốt ve nàng một chút, lướt qua da thịt mềm mại, cũng biết là ai hành hạ ai.
Nàng mặc kệ hắn sờ soạng, cảm thán một câu.
“Ta thấy ngươi nên tranh thủ rời đi sớm thì vẫn tốt hơn.” Thái Anh
Người sau lưng đột nhiên áp sát lại, con thú dữ kia vốn cọ cọ ở miệng huyệt bỗng đâm vào trong, hai mắt đang khép hở của nàng nhắm chặt lại, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng rên rỉ tràn ra khóe môi.
“Rời đi?” Lệ Sa
Một tay hắn bóp cằm nàng, nhẹ nhàng nâng gương mặt nàng lên, hơi nước ấm áp thế nào cũng không thể xoa dịu được cổ họng khàn khàn của hắn.
“Cho đến bây giờ, nàng vẫn muốn rời khỏi ta?” Lệ Sa
Hắn không dùng sức, Thái Anh nghiêng đầu nhìn gương mặt phủ đầy sương khói mù mịt của hắn, mỉm cười cựa người ra khỏi kiềm chế của hắn.
"Ngươi chém giết không ngừng, chắc chắn sẽ lôi kéo rất nhiều kẻ địch tìm đến cửa, ta chỉ là không muốn bị ngươi vạ lây thôi." Thái Anh
Hành lang bị hắn đứng chặn, nàng đẩy cánh tay hắn một cái.
"Giúp ta lấy y phục lại đây đi, ta muốn về phòng." Thái Anh
“Không lấy.” Lệ Sa vươn người qua, hai tay nắm lấy eo Thái Anh, ôm nàng ngồi lên mép hồ.
Trên người nàng chỉ mặc một cái yếm, người nàng vừa rời khỏi dòng nước sối lập tức bị cơn gió thổi qua khiến cho lạnh run cầm cập, nhưng hắn không cảm thấy lạnh, tách hai chân nàng ra ôm nàng lên.
“Có ta ở đây, nàng sợ cái gì?” Lệ Sa
Hắn vùi mặt vào ngực nàng, từng nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống.
“Chưa giết hết những kẻ muốn làm hại nàng, ta sẽ không chết.” Lệ Sa
Nụ hôn của hắn còn lưu luyến hơn cả làn nước, nhẹ nhàng lướt qua, từ rãnh ngực dần dần xuống đến rốn, cơ thể tràn ngập sát khí và mùi máu tanh như hóa thành một làn sương bao phủ lấy nàng, muốn bằng mọi cách có thể xâm chiến nàng.
“Đừng…” Thái Anh
Khi hơi thở càng lúc càng đến gần khu vực cấm kỵ, nàng không kìm lòng được kẹp chặt hai chân đang bị đẩy ra.
Nửa người hắn ngâm trong nước, hai tay nắm bắp đùi nàng, đặt môi lên bên ngoài vùng đất bí ẩn của nàng, ngẩng đầu lên nhìn nàng gò má ửng hồng.
Hắn không nói gì, nhưng sự sự xâm chiếm trong ánh mắt hắn rất rõ ràng và càn rỡ.
Nó giống như một ngọn lửa, chầm chậm thiêu đốt nàng từ trên xuống dưới, muốn cùng nàng hòa làm một.
“Thái Anh…” Lệ Sa
Miệng hắn mấp máy, đôi môi mềm mại lướt qua nhụy hoa nhạy cảm của nàng.
“Ta khát.” Lệ Sa
Hắn bất chấp sự giãy giụa của nàng.
Hắn khóa chặt nàng ở trước mặt mình.
Khi chóp mũi của hắn nhích lên, nàng hít một hơi thật sâu, cơ thể ngửa ra phía sau, nhìn những vì sao rực sáng bên ngoài mái hiên cong vút.
“Nhột…” Thái Anh
Mười ngón tay nàng chợt cuộn lại, đôi chân bị gác ở trên vai không ngừng co lại.
Gót chân cọ vào cơ lưng căng cứng của hắn, cố gắng làm giảm bớt cảm giác tê dại và run rẩy lan rộng khắp phần thân dưới.
Đầu lưỡi trơn trượt liếm nhụy hoa đang run rẩy, nàng càng muốn trốn, đầu lưỡi kia càng xằng bầy hơn, thăm dò vào trong miệng huyệt nhỏ hẹp, linh hoạt khiêu khích huyệt thịt liên tục co thắt của nàng.
Khi đầu lưỡi đi vào sâu hơn, mặt của hắn càng gán sát lại hơn, sống mũi thẳng tắp ma sát cái nặng cái nhẹ với hạt đậu nhỏ đang dần dần sưng lên của nàng.
Hắn đứng lên, cúi đầu vùi vào giữa hai chân của nàng, giống như mảnh đất khô cạn nứt nẻ ra sức hút lấy nước mưa ngọt ngào.
"Thích ta liếm nàng như vậy không?" Lệ Sa
Thái Anh bị hắn đẩy ngã nằm ra đất, phía sau tấm lưng cong lên của nàng là quan bào tôn quý mềm mại của hắn, đường nét hoa văn phức tạp được thêu trên đó gồ lên cọ vào tấm lưng mịn màng của nàng.
Nàng phản kháng, nhỏ giọng nghẹn ngào.
"Ngứa quá, ta muốn, ta muốn..." Thái Anh
Những từ ngữ xấu hổ hơn nữa bất kể thế nào cũng không thể thốt ra,
Lệ Sa tất nhiên nghe ra được sự thẹn thùng của nàng, nhưng lại cố tình không thuận theo ý nàng, hắn há miệng ngậm hai cánh hoa đang không ngừng co thắt.
"Được, cho nàng hết." Lệ Sa
Hắn nắm lấy bờ mông mềm mại trơn bóng của Thái Anh, đầu lưỡi quấn lấy hoa đế mút mạnh một cái, âm thành nhấm nháp từng ngụm tạo thành tiếng nước chảy dâm mỹ, hòa với tiếng hít thở yêu kiều dồn dập đầy khó khăn của nàng, cảnh tượng khiến vầng trăng sáng thẹn thùng đến mức phải treo mình trên ngọn cây cao.
Khác với vật nam tính cứng rắn to dài, ngang ngược đâm chọc bừa bãi, thì đầu lưỡi của hắn mềm mại ấm áp, sau khi khuấy động một đợt sóng mãnh liệt lập tức dịu dàng đỡ lấy nàng đang ngã xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cảm giác tê dại và khoái cảm khiến người ta nghẹt thở càng đi sâu vào bên trong co thắt lại, hành hạ nàng đến mức cả người nổi một màu đỏ ửng.
"Không muốn, đừng mà..." Thái Anh
Răng hắn nhẹ nhàng day day đài hoa sưng đỏ, nàng nức nở đạp bả vai hắn lui ra, một dòng nước ấm áp chảy xuống, bị hắn tham lam ăn hết sạch sẽ.
Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thút thít khe khẽ của nàng, ngay cả tiếng hít thở cũng mang theo vẻ ấm ức.
Lệ Sa đứng dậy khỏi mặt nước, bàn tay đặt lên bầu ngực phập phồng của nàng, một đường đi xuống, phần bụng bằng phẳng của nàng đang lên xuống kịch liệt, ngay cả hai cánh hoa ướt át bên dưới cũng mấp máy mở ra đóng lại, trông thật đáng thương.
Hắn ôm nàng cả người đã mềm nhũn lên, lần nữa trở lại trong hồ, ngồi ở trên thềm đá bên kia.
Thềm đá rất cao, nước không ngập qua đến ngực, chỉ lơ lửng giữa phần hông của hai người, dòng nước lay động nơi đang dán chặt của hai người, cào cấu từng phần da thịt nhạy cảm.
“Lệ Sa” Thái Anh kiệt sức dùng cùi chỏ đẩy đẩy lồng ngực phía sau lưng mình ra.
“Ngươi lấy nó ra!” Thái Anh
Địch Quảng Ngọc là trưởng bối của nàng, mặc dù thuở nhỏ những khi lười biếng không chịu học hành sẽ bị ông ấy khẻ tay, nhưng từ tận đáy lòng nàng vẫn rất tôn kính ông ấy.
Hôm nay nàng khoanh tay đứng nhìn, chứng kiến cái chết của ông ấy, nàng thật sự không có khí lực và tâm tư đối phó qua loa với Lạp Lệ Sa.
Hắn cười khiến lồng ngực rung lên, hắn không lấy ra, ngược lại cò tựa cằm lên vai nàng, bàn tay không quy củ nắn bóp quả đào tròn trịa của nàng.
“Tối nay cha nàng vẫn sẽ tới, nàng còn thiếu ta một lần, không thể lấy ra được.” Lệ Sa
Thái Anh kéo bàn tay đang làm loạn ở bên dưới của hắn ra.
“Chừng nào thấy ông ấy thì nói sau!” Thái Anh
Tối nay phụ thân nàng trực đêm, sao có thể xuất hiện ở đây được?”
Nhưng ngay sau đó, một giọng nam cao vút vang vọng khắp cả nửa điện Dao Quang.
“Lạp Đô Đốc, mạt tướng Phác Thái Sơn có chuyện quan trong cầu kiến!”
“Là chuyện lớn liên quan đến mạng người!”
—— —— —— —— ——
Tiêu Loan sải bước vào trong điện Tử Vi, Thái Họa đang cầm cây kéo khều khều bấc nến hỗn độn.
Có một bát thuốc màu đen được đặt trên ngự án ở bên cạnh, trên miệng bát còn có một vòng hơi nước đọng lại.
Trong điện sáng choang, chiếc áo khoác mỏng tang nàng ta khoác bên ngoài được thêu bằng sợi chỉ vàng bạc điểm xuyết thêm những viên đá quý lấp lánh, vòng eo thon nhỏ mềm mại dưới ánh đèn đẹp tuyệt trần như cành liễu mềm thon dài chỉ cần một chút sức cũng có thể bẻ gãy.
Tiêu Loan nhớ, từ nhỏ Thái Họa đã thích kiểu trang phục lộng lẫy đính ngọc như thế này, cũng vì thế mà hắn ta đã gửi rất nhiều đồ đến phủ Thành quốc công.
Nhưng bây giờ hắn chỉ có suy nghĩ ác độc muốn lột bỏ toàn bộ chân báu ngọc ngà trên người Thái Họa xuống, sau khi rớt từ trên đài cao xuống, phải chăng nàng ta sẽ quỳ dưới chân hắn vừa khóc vừa cầu xin tha thứ?
"Bình thường không phải uống thuốc rất thoải mái sao?" Tiêu Loan bước tới túm lấy gáy nàng ta kéo nàng ta lại gần.
"Hay là ngươi vẫn nghĩ rằng trẫm sẽ đau lòng dỗ ngươi uống thuốc?"
Trong tay Thái Họa vẫn còn đang cầm kéo, lưỡi kéo hướng xuống dưới, mắt hạnh to tròn cũng rủ xuống, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn.
"Thuốc của ta, ta đã uống xong rồi, bát này là nước ô mai chua làm cho Bệ Hạ uống giải nhiệt."
Bàn tay đang nắm lấy gáy lập tức buông lỏng.
"Ngươi pha à?"
Thái Họa gật đầu.
"Vừa rồi phụ thân tới có nói chốc lát nữa đến giờ ngọ đi săn thì nắng sẽ rất gắt, Bệ Hạ đi săn hổ không mặc long bào, cho nên ta mới..."
"Ngươi lợi dụng quyền lực của Thái Hậu triệt để đấy nhỉ." Tiêu Loan cười lạnh.
"Còn dám gọi Phác Chính Bình đến chỗ của trẫm."
Thái Họa làm như vậy ý là muốn nói với tất cả mọi người, người hiện đang là Thái Hậu như nàng ta có tư tình với Hoàng Đế, phủ Thành quốc công không hề mất đi sự sủng ái và tín nhiệm của Hoàng Đế.
“Ta có rất nhiều biện pháp liên lạc với bên ngoài mà không để chàng biết được, nhưng ta không muốn lừa chàng.” Hai mắt Thái Họa đỏ hoe.
“Tam Lang, ta không dám xin chàng tha thứ, chỉ cầu xin chàng cho ta một cơ hội để bù đắp.”
Tiêu Loan vẫn không buông tay ra, nhìn ánh mắt nước trong suốt trong đôi mắt của nàng ta, lạnh lùng nói.
“Dựa vào cái gì mà trẫm phải cho ngươi một cơ hội? Trẫm muốn ngươi vĩnh viễn sống trong bóng tối của trẫm, mỗi ngày đều vì cái đầu trên cổ mà nơm nớp lo sợ, chỉ có thể vẫy đuôi van xin trẫm!”
Hắn đẩy Thái Họa ra, phát tay áo đi vào bên điện.
“Quách Phong, đi vào thoa cao Ngọc Dung cho trẫm.”
Quách công công đáp lại một tiếng, thấy Tiêu Loan khuất dạng sau tấm rèm châu thì ánh mắt lại nhìn về phía Thái Họa đứng ở một bên, cố làm ra vẻ sầu não.
“Tay của thần vừa thô ráp lại vụng về, chỉ sợ sẽ làm vấy bẩn thân thể của Thiên Tử…”
Thái Họa đang rầu rĩ không biết nên dùng lý do gì đi vào theo, Quách Phong lập tức đưa hũ sứ cho Thái họa.
Nàng ta đi vào trong điện nhìn thoáng một cái, thất Tiêu Loan đã cởi bỏ long bào, nằm sấp trên tháp mỹ nhân.
Nàng ta thu hồi tầm mắt dõi theo, gật đầu nói.
“Cung kính không bằng tuân lệnh.”
Vén tấm rèm qua một bên, Thái Họa chầm chậm bước lên những bông hoa sen trên miếng gạch lót sàn đi về phía tháp mỹ nhân.
Tiêu Loan đang nằm trên tháp nhắm mắt, những vết sẹo lớn nhở với những hình dạng khác nhau nằm rải rác trên cái khối cơ bắp, có vết thương do trúng tên, cũng có vết kiếm để lại, nói tóm lại là khác thuở còn là thiếu niên.
Nàng ta mở nắp hũ ra, dùng ngón tay xoa một ít thuốc mỡ ở trên miệng hũ, đợi đến khi thuốc mỡ tan ra mới bôi lên những vết đỏ trên vai do cháy nắng của Tiêu Loan.
“Đã nhiều năm như vậy rồi mà Tam Lang vẫn phơi nắng một chút là có thể bong cả một lớp da.” Nàng ta nhẹ nhàng xoay đầu ngón tay.
“Lúc đó chàng đã dùng hết bao nhiêu cao Ngọc Dung của ta nhỉ?”
Tiêu Loan vẫn nhắm mắt, giống như không nghe thấy.
Thái Họa cũng không sốt ruột, nàng ta đứng dậy rồi cúi người xuống, cổ yếm rộng trễ xuống, bên trong là đôi gò bồng đào đầy đặn cùng đường rãnh sâu hút.
“Rõ ràng rất dễ bị cháy nắng, vậy mà còn thích đi dưới ánh mặt trời, mỗi lần đều muốn ta giúp chàng…”
“Ai cho phép ngươi tiến vào trong?” Tiêu Loan chợt mở mắt ra, trong tấm gương trước mặt, Thái Họa cúi người để lộ ra một mảng xuân sắc.
Phần xuân sắc này hắn từng vuốt ve, từng ngậm mút chơi đùa, từng mang đến cho hắn khoái cảm đến tột cùng.
Hắn nhanh chóng lật người lại, đè Thái Họa xuống dưới người mình.
“Muốn quyến rũ trẫm?” Tiêu Loan bóp cổ nàng.
“Trước kia khi ta trèo tường vào phủ Quốc công, ngươi cũng không chịu gặp ta một lần, bây giờ lại ti tiện đến mức bò lên giường dụ dỗ ta?”
Thái Họa đạt được mục đích nên cũng không thèm giả vờ nữa, nàng ta nâng đầu gối chọc chọc đũng quần đang căng phồng của hắn, dáng vẻ quyến rũ động lòng người nói.
“Quyến rũ chàng là do ta ti tiện, vậy chàng định tự xử thế nào đây?”
Lửa giận trong mắt Tiêu Loan càng nồng đậm, hắn nắm lấy khối thịt tròn trịa đầy đặn qua lớp yếm mỏng manh kia mạnh mẽ xoa nắn.
“Thái Họa, đây là tự ngươi rước lấy.”
Hắn nắm phần giữa xé toạc yếm ra, bầu ngực trắng sữa cùng với đỉnh nhũ hoa cứng săn lại, cũng giống như những cánh hoa đào mềm mại khoe sắc trên cành đào bên ngoài cửa sổ, khiến người ta chỉ muốn say đắm khung cảnh xuân sắc nơi này.
“Nhiều năm không gặp, bầu ngực này của ngươi lớn hơn nhiều đấy.” Tiêu Loan đặt bàn tay mình lên, nắm lại một chút, nhưng không có cách nào có thể ôm trọn hoàn toàn được.
Động tác xoa nắn càng lúc càng thô lỗ hơn, Thái Họa rên rỉ một tiếng, ưỡn ngực lên mặc hắn nhào nặn.
“Vậy Tam Lang thích nhỏ hay là lớn?”
Tiêu Loan cúi đầu, dùng răng ngậm lấy quả mơ hồng khiêu khích dục vọng của mình rồi cắn một cái như đang trút giận.
“Ngươi tốt nhất mỗi ngày cầu nguyện cái tên phụ thân trên trán khắc tạc ngu xuẩn và tham lam kia của ngươi an phận thủ thường một chút, nếu ông ta làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì, thì việc đầu tiên trẫm làm sẽ là bán dâm phụ như ngươi đến giáo phường.”
Long căn cứng rắn ngẩng cao đầu đến đau nhức, hắn cởi đai quấn của tiết khố ra, cưỡi lên trên hông Thái Họa, bắt lấy cánh tay nàng ta khoanh lại ép chặt bầu ngực đầy đặn phía trước, đồi núi trắng nõn lập tức nén lại thành một khe vừa sâu vừa mềm.
"Kẹp chặt vào." Hắn cầm lấy huynh đệ đang bùng nổ của mình lên, mạnh mẽ chen chúc vào trong cái khe huyệt sâu hút kia.
Làn da của Thái Họa nhẵn nhụi mềm mại, lúc bao bọc lấy long căn màu tím dữ tợn của Tiêu Loan khiến hắn thoải mái đến mức không khỏi phát ra một tiếng thở dài trầm thấp từ trong cổ họng, càng lúc càng đẩy vào sâu hơn, đưa đẩy không một chút thương tiếc, đầu khấc to lớn nhiều lần đụng phải cái cằm nhọn của Thái Họa.
“Tam Lang, Tam Lang…” Thái Họa híp mắt, hai tay bị ấn ở trước ngực chuyển động theo từng nhịp di chuyển đầy chiếm hữu của hắn, nàng ta vừa rên rỉ vừa nức nở.
“Trước đây chàng không phải như vậy…”
“Còn dám nghĩ đến trước đây?” Tiêu Loan bóp hai hạt đậu đỏ đang dựng đứng của nàng ta vân vê giống như đang trút giận.
“Trẫm còn rất nhiều chuyện trước đây không nỡ thử với ngươi, hôm nay cùng nhau thử đi.”
Hắn túm lấy gáy Thái Họa kéo nàng ta lên, đưa long căn đến bên miệng nàng ta.
“Há miệng, ngậm sâu hết cỡ vào.”
Tiêu Loan nói xong, cũng không chờ Thái Họa chủ động, bàn tay hắn đè sau gáy nàng ta ấn một cái, long căn dữ tợn gân guốc thẳng tắp đâm thẳng vào trong cái miệng ấm áp của nàng ta.
Hàm răng cọ qua thân gậy thịt khiến Tiêu Loan hít vào một hơi lạnh, phần cơ lưng phía sau rung lên.
“Liếm đàng hoàng cho trẫm, chưa từng phục vụ nam nhân như vậy sao?”
Thái Họa tất nhiên là chưa từng thử làm chuyện này, nhưng vào năm nàng ta cập kê đó.
Phác Thái Bình len lén mời một vị danh kỹ đến phủ, đặc biệt dạy nàng ta ở trên giường hầu hạ nam nhân như thế nào.
Hạ lưu vô sỉ thì đã làm sao?
Những người có thể sinh sinh đẻ cái củng cố địa vị mới là người chiến thắng.
Quy đầu to lớn chọc sâu vào trong cổ họng Thái Họa nàng ta bị ấn đến mức hốc mắt đỏ hoe, ngước đôi mắt tủi thân lên nhìn Tiêu Loan, hai tay vịn vào bắp đùi hắn, liếm láp qua lại những đường gân xanh cứng rắn của hắn.
Tiêu Loan bị nàng ta liếm mút đến mức sắp buông vũ khí đầu hàng, hai tay đang đặt trên bắp đùi hắn dần dần di chuyển vào trong, xoa nắn túi ngọc căng phồng của hắn.
Tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, cái lưỡi nhỏ trơn ướt quấn lấy mỗi tấc vật nhạy cảm của hắn —— Liếm láp, mút mát, hôn hít…
Tiêu Loan thở hổn hển một cách gấp rút, nhưng vẫn không quên sỉ nhục Thái Họa.
“Ngươi dâm dục như vậy thì muốn làm mẫu nghi thiên hạ cái gì, có mà để cho ngàn người chơi, vạn người cưỡi.”
Cuối cùng hắn chợt giật giật một cái, toàn bộ dương tinh bắn vào cổ họng Thái Họa, khiến nàng ta bị sặc liên tục ho khan.
Tiêu Loan nhéo cằm nàng ta ép nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên miệng nàng ta dính dương tinh nhưng trên mặt vẫn mang ý cười, trầm giọng chất vấn.
“Ngươi cười cái gì?”
Thái Họa lắc đầu, nàng ta nhổm người dậy dán mặt lên bụng của hắn, khe khẽ nói.
“Bởi vì Tam Lang trước đây từng lừa gạt ta, nói đây là nương tựa lẫn nhau.”
Tiêu Loan ngẩn người.
Nếu Thái Họa không nhắc tới, hắn thật sự đã quên mất chuyện này.
Nhưng nàng ta vẫn còn nhớ rất rõ.
Một suy nghĩ đã lướt qua tâm trí hắn vô số lần lại xuất hiện một lần nữa —— Nàng ta thật sự không có một chút tình cảm nào với hắn sao?
Nàng ta gả cho Hoàng Huynh, có phải là có nỗi khổ nào đó không thể nói ra không?
Có phải hắn đã oán hận nhầm Thái Họa rồi không?
Cán cân trong lòng lần nữa lại dao động, Tiêu Loan dường như có thể nhìn thấy được sự chua xót đằng sau đôi mắt sáng ngời của Thái Họa, nhưng lý trí lại nói với hắn rằng, nữ nhân trước mặt là người quỷ kế đa đoan, tuyệt đối không thể tin một chữ của nàng ta được.
Trong hắn hắn đang giãy giụa, Thái Họa đã vòng tay qua eo hắn, mà hắn cuối cùng cũng không có cách nào giống như trước nhẫn tâm đẩy nàng ta ra.
“Bệ Hạ, Đề Soái của Trấn Phủ Ti cầu kiến!”
Tiêu Loan chợt thức tỉnh, một tay đẩy Thái Họa đang dính lấy mình ra, khoác thêm long bào rồi đi ra ngoài nội điện.
“Có chuyện gì?”
Hắn nhìn thấy Trần Đề Soai quỳ trước cửa điện không dám đi vào bên trong, hắn vất vả lắm mới bình tĩnh lại thì mí mắt lại giật giật lên.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Cả người Trần Đề Soái cúi rạp nằm trên đất.
“Chúng thần không làm tròn bổn phận, không thể giải quyết triệt để Địch Quảng Ngọc, xin Bệ Hạ giáng tội.”
Gió thổi bay hương thơm ngọt ngấy của Thái Họa bám trên người Tiêu Loan, hắn lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt rơi vào nóc nhà của điện Dao Quang ở phía Đông, khẽ bật cười.
Hết lần này đến lần khác cứ phải là Địch Quảng Ngọc sao?
—— —— —— —— ——
Lạp Lệ Sa có thói quen một kiếm kết liễu mạng người, nhưng điều đó không có nghĩa là khi hắn ra tay chỉ với một kiếm là có thể giết người.
Khi đó toàn bộ người của Trấn Phủ Ti đều đang ở đó, hắn không thể không dùng hết toàn lực để giết được Địch Quảng Ngọc, nhưng vào khoảnh khắc nhát kiếm chém xuống, tay hắn hơi nghiêng qua một bên, lưỡi kiếm đã cắt vào da thịt cũng không thể đả thương được đến kinh mạch chính, nên mặc dù chảy rất nhiều máu nhưng không thể mất mạng ngay tại chỗ được.
Trước khi Lệ Sa ra tay, hắn đã đặc biệt dặn dò Phác Chính Vinh, bảo ông ấy sau khi từ cung trở về thì đi tìm Địch Quảng Ngọc lấy quyển danh sách.
Địch Quảng Ngọc hẳn có thể chống đỡ được đến lúc đó.
Bây giờ xem ra có thể giữ lại được cái mạng rồi.
“Dẫn người tới đây.”
Thái Anh bị Lệ Sa ôm ở trước người, nàng hoảng hốt vội vàng muốn đứng dậy.
“Chờ một chút, ta còn chưa rời đi mà.” Thái Anh
Suối nước nóng được xây ở trong góc, dùng bình phong che khuất khiến người bên ngoài không thể nhìn được vào bên trong, nhưng ai có thể bảo đảm là sẽ không xảy ra sai sót?
“Không được đi, nàng đi rồi thì làm sao nhìn thấy được cha nàng?” Lệ Sa vòng tay qua eo nàng đặt nàng ngồi lên đùi mình.
“Nàng ngoan ngoãn ngồi yên đây, sẽ không có ai nhìn thấy được nàng đâu.” Lệ Sa
Phác Chính Vinh có thể gọi thái y đến, nhưng không thể điều động được thủ vệ, ông ấy đến tìm hắn chẳng qua cũng chỉ là muốn tìm kiếm người che chở cho Địch Quảng Ngọc.
“Đô Đốc!” Phác Chính Vinh vừa tiến vào nhìn thấy trước mặt có bình phong thẳng tắp quỳ xuống.
“Hàn Lâm học sĩ Địch Quảng Ngọc bị tặc nhân ám toán, mạt tướng muốn xin Đô Đốc điều một nhóm cấm quân lùng bắt răn đe hung thủ.”
Người trong lòng vừa nhúc nhích, hắn lập tức che kín miệng nàng, ung dung nói.
“Cấm quân là của Bệ Hạ, chúng ta làm sao có thể nói điều động là điều động?” Lệ Sa
Phác Chính Vinh ở phía sau tấm bình phong không nói gì, Lạp Lệ Sa cũng không cần thiết có câu trả lời.
Hắn thấy gương mặt Thái Anh càng lúc càng đỏ rực thì cầm lấy thứ to lớn đang ngẩng cao đầu của mình cọ cọ vào rãnh nhỏ nơi riêng tư của nàng, nói bằng khẩu hình miệng.
“Ngồi lên đi.” Lệ Sa
Tiếng rên rỉ tràn qua khẽ môi đều bị giấu ở trong lòng bàn tay hắn, không hề phát ra tiếng động, nàng quay đầu tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhéo bắp đùi đang căng lên của hắn, nhưng cơ bắp của hắn dày đến mức nàng dùng sức cỡ mấy cũng không nhéo được.
Xung quanh yên tĩnh, làn khói dày đặc trong hồ dường như cũng ngưng tụ lại trong không trung, nàng nâng mông lên, hai tay chắp ra sau lưng cầm lấy gậy thịt đang đung đưa sau lưng, chầm chậm đưa vào trong miệng huyệt.
Nàng nuốt vào cực kỳ chậm, khi miệng huyệt nhỏ hẹp bị quy đầu kéo căng ra, nàng đau đến mức liên tục lắc đầu từ chối, đôi mắt ướt át quay lại nhìn hắn.
Ngôn ngữ uyên ương nhẹ nhàng truyền tới, gió thơm dồn dập, hắn cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng.
“Thả lỏng chút.” Lệ Sa đột nhiên lên tiếng.
Nàng bị dọa sợ lập tức muốn bịt miệng nhưng hắn lại nghiêng người trốn về sau, cười tủm tỉm nói tiếp.
“Ta không nói là sẽ không phái người đi truy xét.” Lệ Sa
Miệng huyệt đã giãn ra, hắn không chịu thua thiệt, ôm lấy nàng ấn người nàng xuống, tiếng nước vang lên vừa vặn lấn át tiếng rên rỉ kiều mị của nàng.
“Mấy ngày trước không phải nàng rất chủ động sao?” Lệ Sa ghé sát bên tai nàng, hạ thấp giọng nói nhỏ chỉ đủ hai người bọn họ nghe thấy.
“Nàng có thể nuốt vào sâu đến đâu, ta sẽ phái từng đó thị vệ cho ông ta.” Lệ Sa
Nàng tức giận muốn nhào lên cắn hắn.
Hung thủ đang ở ngay đây, có phái bao nhiêu thị vệ đi truy lòng cũng chỉ giống như lấy giỏ tre hứng nước.
Nhưng Hoàng Đế không chỉ có một món vũ khí là hắn, người của Trấn Phủ Ti cũng sẽ nhân cơ hội ra tay một lần nữa.
Nếu như không có người của hắn canh giữ trước giường Địch Quảng Ngọc, ai có thể chống đỡ được một chiêu hồi mã thương đây?
Nàng lần nữa nâng mông lên, đung đưa eo thon nhả ra nuốt vào côn thịt bị mình mút càng lúc càng căng trướng kia.
Gậy thịt cường tráng lấp đầy bên trong nàng, chỉ cần khẽ cử động một cái là có thể tạo nên những gợn sóng lăn tăn lan rộng cả mặt hồ.
“Ngoan lắm.” Lệ Sa trêu đùa ngậm vành tai nhỏ xinh của nàng, đến khi cảm nhận được nàng run rẩy co rúm lại mới hé miệng ra tha cho nàng.
“Cấm quân ta không động đến được, nếu Vệ sứ không để ý thì cứ việc điều phái thị vệ Hầu Phủ của ta.” Lệ Sa
Thị vệ của phủ Chiêu Vũ Hầu đều là binh lính tinh nhuệ đã đi theo Lạp Lệ Sa xuất chinh trong nhiều năm, Phác Chính Vinh không có lý do gì để từ chối, lập tức ôm quyền cảm tạ.
Khối thịt mềm đang nuốt lấy hắn co rút rời đi, một tay hắn nhéo eo nàng một cái, nắm lấy cơn sóng lớn trước ngực nàng, mút giọt nước đọng trên bả vai nàng.
“Ở chỗ của ta có kim sang dược rất tốt, không biết Vệ sứ có cần không?” Lệ Sa
Nàng làm sao không nghe ra lòng dạ Tư Mã Chiêu của hắn, phẫn nộ bẻ ngón tay của hắn.
“Không cần đâu.” Phác Chính Vinh đứng dậy, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung nhìn xuống mặt đất.
“Mạt tướng từng mua được kim sang dược từ một vị danh y du ngoạn khắp nơi tên Đạo Canh mang về các Miêu y của phía Tây Nam, lúc này vừa hay có thể dùng được.”
Lệ Sa không nghe ra được đầu mối gì, nhưng Thái Anh lại sửng sốt.
Trần Phương Trượng có một tên tự rất ít người biết là Tứ Chính, tức là Canh.
Đạo Canh, Đạo Canh, không phải là đạo sĩ Tứ Chính sao?
Chẳng lẽ Trần Phương Trượng đã liên lạc với phụ thân, phải chăng ông ấy đã biết sau tấm bình phong này, Lạp Lệ Sa còn đang ôm nàng cả người trần trụi?
Càng nghĩ trong lòng càng ớn lạnh, nàng không kiềm chế được run lên, đến mức mà khiến cả hắn đang say sưa trong dục vọng cũng nhận ra có gì đó không đúng.
“Lúc này mà nàng cũng có thể phân tâm?” Lệ Sa
Bàn tay đang bịt miệng Thái Anh vừa buông lỏng, nàng đã không nhịn được rên thành tiếng, âm thanh quanh quẩn trong không khí khiến người ta nghe mà xương cốt mềm nhũn.
Lệ Sa ngại nàng ăn không đủ sâu, không đủ nhanh, hắn dứt khoát dùng sức đẩy, đâm đến mức khiến nàng không ngừng chao đảo, rồi lại bị một tay của hắn ôm trở về tiếp tục yêu thương.
“Nàng vẫn còn tức giận sao?” Lệ Sa
Thái Anh khẽ xùy một tiếng.
“Ta làm sao dám tức giận với Đô Đốc? Một khi Đô Đốc không vừa ý sẽ kéo ta trần truồng đến trước mặt phụ thân, ta cũng không có gì để nói.” Thái Anh
Mấy ngày nay nàng đều nói chuyện rất nhỏ nhẹ, bây giờ gai trên người nàng lại dựng cả lên.
Hắn theo bản năng muốn cúi đầu tỏ ra yếu thế, nhưng nghĩ đến vừa rồi nàng nói phải rời đi càng sớm càng tốt, gai nhọn trên người hắn cũng không kiềm chế được dựng thẳng lên.
Hắn dùng một tay vớt Thái Anh bị làm đến mức gân cốt mềm nhũn lên, hắn chĩa côn thịt lên nặng nề đâm vào trong.
“Tiêu Loan muốn thu dọn thế gia tập trung Hoàng Quyền, ta không giết chết Địch Quảng Ngọc như một lời cảnh cáo những người khác, mọi chuyện sắp xếp sau đó đã trở nên hoàn toàn vô ích. Thái Anh, ta đang liều chết giúp nàng đấy.” Lệ Sa
Thái Anh cắn môi cố nén tiếng ngâm nga tràn ra ngoài, lạnh giọng giễu cợt.
“Cho nên ngươi coi ta như món đồ chơi, nhục nhã ta?” Thái Anh
Động tác của hắn đột ngột dừng lại, nàng lập tức giãy khỏi gông xiềng quay người lại, đôi mắt đỏ hồng trừng hắn.
“Lời nói thích của ngươi, so với những cung quy trói buộc ta kia còn vô sỉ hơn nhiều.” Thái Anh
Đêm càng sâu, hơi nước dày đặc càng giống như một giải lụa trắng phủ lên trước mặt người, trong sương mù bóng hoa mờ ảo không rõ ràng, khiến người ta muốn vươn tay ra xác nhận.
“Ta…” Lệ Sa
Trận tuyến của Lệ Sa đã loạn, hắn vừa mở miệng lại bị nàng chặn lại.
Cánh tay trắng nõn quấn quanh cổ hắn, lúc đôi môi mềm mại của nàng áp sát lại, hắn dường như nhìn thấy hàng ngàn con đom đóm đang bay lượn trước mắt, đầu óc choáng váng, khi bị nàng cắn mạnh một cái, gọi thần hồn của hắn trở về.
“Đến giờ ngươi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ quang minh chính đại cùng ta đi gặp phụ thân.” Thái Anh
Đáy hồ trơn nhẵn, hắn lo lắng nàng đứng không vững nên đỡ lấy lưng nàng, đứng đó thất thần một lúc lâu.
Hắn thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
Hắn là một đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ, không có khái niệm về gia đình, những gì hắn muốn chỉ là Thái Anh, không hề bao gồm cả gia đình phía sau lưng nàng.
Nàng chỉ có thể thuộc về một mình nàng, hắn một đánh tan mọi thế tục dính líu đến nàng, và không ai được phép mang nàng rời khỏi hắn một lần nữa, dù bằng cách nào đi chăng nữa.
Hắn khinh thường việc đi gặp Phác Chính Vinh.
Nếu không phải do hắn ta hèn yếu, Thái Anh sẽ không phải chịu ấm ức tủi nhục trong mười năm như vậy.
Thái Anh thấy hắn không nói lời nào, nàng lần nữa lại nhón chân lên, muốn hôn lên khóe môi hắn.
“Ta đúng thật là chưa từng nghĩ đến.” Lệ Sa
Hắn quay mặt qua tránh nụ hôn của nàng, ánh mắt cứng ngắc nhìn đi chỗ khác chớp chớp.
“Ta biết nàng nhượng bộ lấy lòng ta là vì cái gì, cho nên nàng không cần dùng nhu tình mật ý lừa gạt dỗ dành ta để nàng rời đi, cho dù ta có chết thì nàng cũng phải chôn theo.” Lệ Sa
Hắn nói xong, giẫm lên thềm đá bước ra ngoài suối nước nóng, nhưng lại bị nàng nắm lấy đầu ngón tay.
“Cho nên ngươi vẫn luôn không tin ta sẽ thích ngươi sao?” Thái Anh
Hắn không hề nhúc nhích, nàng mím môi, đầu lưỡi dường như lại nếm thấy vị chua ngọt cùng một chút chan chát của quả mâm xôi.
Nàng hận hắn cướp đoạt một cách vô lý, nhưng nàng cũng cảm kích người này vào lúc nàng ngã xuống đã kéo nàng một cái, đỡ nàng đứng lên.
“Thái Anh, ta không ngốc.” Lệ Sa
Hắn quay đầu nhìn nàng, con ngươi đen nhánh của hắn còn sâu hơn màn đêm tăm tối.
Hắn không có bối cảnh hiển hách, thủ đoạn bẩn thỉu, giết người như ngóe, mà nàng là người ngồi trên vầng trăng sáng, hắn chỉ dám hái xuống, chứ không dám ngồi chung.
Hắn sợ ánh trăng sáng ngời sẽ chiếu rọi lên sự nhơ nhuốc bẩn thỉu của hắn, khiến người ta buồn nôn.
Hắn nhặt mãng phục ở dưới đất phủ lên người, xoay người đi ra khỏi hoa viên, lúc đứng dưới mái hiện lập tức có ảnh vệ nhảy ra xuất hiện sau lưng hắn.
Hắn nhìn về phía ánh lửa rực sáng bên ngoài hành cung.
“Đi điều tra một chút về người tên Đạo Canh này.” Lệ Sa
Rời đi mà Thái Anh thốt ra chỉ là một cái gai.
Nhưng khi Phác Chính Vinh nói ra cái tên đó, cảm xúc của nàng vô thức trùng xuống lại như một đòn chùy giáng mạnh xuống, đâm những cái gai kia lún sâu hơn, càng khiến người ta tỉnh táo hơn.
—— —— —— —— ——
Bóng đêm sâu thẳm, vết thương trên xương quai xanh của Địch Quảng Ngọc cuối cùng cũng cầm được máu, Phác Chính Vinh thở phào một hơi, gọi trưởng tử của Địch Quảng Ngọc cùng nhau đi bộ về phía rừng cây yên tĩnh không người.
“Phác bá phụ có thể tra ra được là người phương nào ra tay không?”
Sau khi xác nhận lại là không có ai theo dõi bọn họ, Chính Vinh nhìn thị vệ của phủ Chiêu Vũ Hầu đang canh giữ trước giường, hơi hất cằm lên.
“Chỉ là kẻ gian kêu bắt kẻ gian mà thôi.”
—— —— —— —— ——
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro