Hồi Hai Bảy
—— —— —— —— ——
Trong ký ức của Thái Anh, nàng rất ít khi bị bệnh, cho dù là có chạy nhảy khắp nơi cũng không thấy va chạm hay bầm dập gì.
Nhưng vào một buổi sáng sớm năm nàng mười lăm tuổi, nàng đột nhiên bị mù.
Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, khi nàng tỉnh lại trước mắt nàng là một mảng hư vô, không có màu sắc cũng không có ánh sáng, nhưng lại không phải màu đen, chỉ là một khoảng trống bao la vô tận.
Nàng suy sụp hét lớn, ngã xuống dưới giường trong sự hoảng loạn, đầu đập xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại ánh mắt vẫn chưa khôi phục, nàng khóc đến mức ruột gan đứt thành từng khúc, ông trời dường như đang gom góp hết mười lăm năm bệnh tật trả lại cho nàng.
Danh y như nước chảy mây trôi ra vào Phác Phủ, bất kể là người từ Triệu Châu hay từ Kinh Sư, là người trong giang hồ hay là người từ trong cung, không một người nào có thể chẩn đoán được Thái Anh mắc bệnh gì.
Ba tháng trôi qua, bệnh tình của Thái Anh không hề có chút khởi sắc nào, trước mắt nàng vẫn là một mảng hư không.
Cũng may nàng là một người lạc quan, sau mấy ngày suy sụp, nàng đứng dậy bước ra từ trong tuyệt vọng, nghe theo lời đề nghị của các đại phu, ra ngoài phơi nắng nhiều hơn bổ sung thêm dương khí.
Vốn dĩ Thái Anh đã chuẩn bị xong xuôi tâm lý sẽ bị mù cả đời này, nhưng vào đêm trước lễ đoan ngọ năm đó, một hòa thượng chống gậy trúc chân đi dép rơm gõ cửa Phác Phủ để xin khất thực.
Khi đó phòng bếp đã nghỉ ngơi, quản gia cũng không dám thờ ơ, mời hòa thượng vào cửa rồi dẫn đến sảnh ngồi nghỉ ngơi một chút, sau đó lấy một cái bánh nướng từ trong phòng mình ra rồi lấy thêm trà nước mời hòa thượng.
Hòa thượng nhận lấy bánh nước, không ăn ngay mà ngược lại hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Có phải trong phủ các ngươi có một người mắt không nhìn thấy gì không.”
Bị mù không phải là chuyện gì đáng tự hào, người nhà Phác gia không công khai chuyện này khắp nơi, đại phu được mời đến khám đều nhận tiền ngậm miệng sẽ không nói về chuyện này, người ngoài không thể nào biết được Thái Anh bị mù.
Quản gia biết hòa thượng không phải người bình thường, ông ấy nhanh chóng bảo gã sai vặt đi gọi lão gia và phu nhân đã đi nghỉ ngơi dậy.
Thái Anh cũng bị gọi tới chính đường.
Sau khi ngồi xuống nàng theo thói quan đưa cổ tay ra, hòa thượng lại nói.
“Bần tăng không phải đại phu, không hiểu tứ chẩn nhìn nghe hỏi sờ. Nếu Phác tiểu thư tin lời bần tăng, tiểu thư không ngại đến Quy Nguyên tự nho nhỏ ở ngoại ô ở mấy ngày, nghe một chút kinh phật hóa giải tai ương.”
Người của Phác gia tin phật, lúc ở kinh thành có thói quen thường đến chùa tĩnh dưỡng tu thiền, Thái Anh ham chơi, tất nhiên cũng là một thành viên trong số người đi chùa.
Huống chi Quy Nguyên tự ở Triệu Châu tiếng tăm lẫy lừng.
Phác Chính Vinh cũng không lo lắng hòa thượng có mưa đồ gì, nói nếu muốn đi thì mang theo một số nha hoàn và thị vệ là được.
Phác Chính Vinh nhìn về phía Thái Anh, khóe môi im lặng ba tháng của nàng cuối cùng cũng nhếch lên, ông ấy biết không cần hỏi thêm gì nữa.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, Thái Anh bảo nha hoàn thu dọn hành trang ngay trong đêm đó, sáng sớm hôm sau theo hòa thượng lên đường đi ngoại ô.
Đến khi vào cổng núi, khi tiểu sa di đang quét sân tiến lên chắp tay hành lễ gọi trụ trì, nàng mới biết vị hòa thượng mặt mũi hiền hậu này là trụ trì của nơi này, Tuệ Giác đại sư.
Mắt Thái Anh không nhìn thấy, sinh hoạt thường ngày đều do nha hoàn lo liệu, khi tiếng chuông sáng sớm vang lên nàng lần mò đến trước bảo điện Đại Hùng nghe kinh, đến tối tiếng chuông chỉ điểm là lúc nàng trở về liêu phòng nghỉ ngơi.
Cứ như vậy trôi qua bảy ngày, một hôm nàng bị ánh sáng làm cho tỉnh ngủ, lẩm bẩm than vãn.
“Các ngươi vén rèm lên hết, ta làm sao ngủ được?”
Nha hoàn vội vàng buông rèm trước giường xuống, đang thả rèm xuống được một nửa thì nha hoàn hét lớn một tiếng, vọt tới bên mép giường quơ quơ tay trước mặt Thái Anh.
“Tiểu thư, người có thể nhìn thấy ánh sáng rồi ạ?”
Thái Anh nghe vậy cũng ngẩn ra, không hề để ý hình tượng cứ thế bò xuống đất, nha hoàn nâng nàng lên đỡ nàng đi ra ngoài liêu phòng.
Bầu trời hôm đó trong xanh, khi ánh mặt trời chiếu xuống, ngoài sự ấm áp ra nàng còn cảm thấy chói mắt.
Sau khi Phác Chính Vinh biết chuyện, ông đã tự mình đến Quy Nguyên tự quyên góp hai trăm văn tiền nhang đèn, cũng dặn dò Thái Anh mỗi ngày phải ngoan ngoãn nghe kinh niệm kinh.
Từ ngày hôm đó trở đi, mắt Thái Anh càng lúc càng sáng hơn, từ lúc chỉ thấy một chút vệt sáng mờ mờ, đến khi có thể nhìn thấy rõ đường nét của mọi vật, rồi đến khi nàng có thể vững vàng tự bước đi mà không cần người khác đỡ.
Với bản tính không thể ngồi yên, nàng đã quên toàn bộ lời dặn dò của Phác Chính Vinh ra sau ót, ngày nào cũng chạy ra phía sau núi, rồi một ngày nọ nàng vấp phải một người tả tơi nằm trong vũng bùn trật chân té, khiến cái trán bị sưng u lên một cục lớn.
Nha hoàn sợ đó là một thi thể, ôm chặt lấy Thái Anh không cho nàng tiến lên lật người đang nằm đó lên xem.
Nàng gan lớn, không để ý mọi người ngăn cản, vươn ngón tay tới để dưới chóp mũi người đó dò xét.
“Còn thở, nhanh đưa hắn về chùa!”
Thị vệ lập tức nâng người lên, lúc này Thái Anh mới nhìn thấy đối phương mà một tiểu hài tử mới lớn, gầy như que tre, trong mắt nàng không khác gì một cái bọc vải nho nhỏ màu xám.
Trở lại trong chùa, nàng mời vị sư huynh am hiểu về y thuật trong chùa đến chuẩn mạch, khi chắc chắn tiểu hài tử này chỉ là vì quá đói mà ngất lịm đi chứ không phải là do ôn dịch hay bị bệnh gì thì mới thở phào một hơi.
Vào ban đêm, ánh đèn chập chờn liu diu như một hạt đậu, tiểu hài tử bị cưỡng ép đút cho một bát cháo cả đêm cuối cùng cũng chầm chậm tỉnh lại.
Không có ánh sáng, thị lực của nàng lại trở về một mảng tối đen như mực, nàng nghe thấy tiếng tiểu hài tử ngồi dậy, lên tiếng nói.
“Đệ còn đói không? Trên bàn còn cháo nóng đấy, đệ tự ăn đi.”
Tiểu hài tử cũng không khách khí với nàng, tự mình xuống giường đi đến trước bàn, há miệng uống cháo ừng ực ừng ực.
Nàng bật cười thành tiếng, âm thanh ăn cháo lập tức dừng lại, cho dù không thể nhìn thấy được gì, nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén và đầy tính đề phòng như một con chim ưng dang dán lên người mình.
“Sau khi bị đói quá lâu, không nên ăn quá nhanh, ăn chậm một chút, nếu không đủ thì ta vẫn còn.”
Nhưng tiểu hài tử không nghe nàng, cầm cái bát lên đập vỡ lên trên bàn, xoay người định chạy ra ngoài.
“Chờ một chút!”
Cửa vừa mở ra, thị vệ canh giữ bên ngoài đã túm cậu lại.
Tiểu hài tử liều mạng giãy giụa, nhưng chân tay nhỏ bé căn bản là không thể giãy ra khỏi sự kiểm soát của thị vệ, chỉ có thể bị xách trở lại trong phòng.
“Đệ ấy vẫn là tiểu hài tử, các ngươi không nên thô lỗ như vậy!”
Thái Anh chuyển đèn qua trước mặt mình, nàng thấy trong mái tóc rối bù xù của tiểu hài tử có một chút cành khô với lá cây, còn có mùi chua chua khó ngửi, sự trìu mến đối với cậu càng sâu đậm hơn.
“Đệ bị lạc mất phụ mẫu sao?”
Tiểu hài tử vẫn muốn đi, nhưng bị thị vệ ấn chặt người xuống ghế, không thể động đậy được.
Thái Anh đợi một lúc lâu không thấy cậu trá lời, nàng ngây thơ thở dài.
“Là một đứa nhỏ bị câm…”
“Ngươi mới bị câm.”
Khẩu âm không phải người từ Triệu Châu non nớt mà lại quật cường, Thái Anh bị mắng nhướng mày lên, đưa tay ra nhéo gương mặt của tiểu hài tử —— không véo ra được miếng thịt nào, quá gầy.
Nàng đổi thành bóp miệng của cậu.
“Ta nói nhiều với đệ như vậy, đệ thấy ta giống người câm sao?”
Tiểu hài tử nổi nóng hất tay nàng ra, giống như chú mèo con cáu gắt, chỉ có thể dùng móng vuốt hồng hồng cào nàng.
Thái Anh thấy thú vị, bảo nha hoàn đi đun chút nước nóng, định tẩy rửa sạch mùi trên người tiểu hài tử, nàng đứng dậy đi đến bàn trang điểm lấy nước hoa hồng của mình.
“Tối nay Thích Không sư huynh trực đêm, đầu tóc của mấy tiểu sa di trong chùa đều là do huynh ấy cạo, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho tiểu hài tử này thì đưa nhóc con tới đó đi.”
Bộ tóc như cỏ rơm này chắc chắn sẽ có rất nhiều rận ẩn nấp, tắm gội cũng không có tác dụng, cạo trọc đi đơn giản và dễ dàng hơn nhiều.
Tiểu hài tử vừa nghe tin mình sẽ bị cạo đầu, cậu cố gắng hết sức giãy ra khỏi khống chế của thị vệ nhảy xuống khỏi ghế chạy trốn.
Thị vệ bị đẩy ra vội vàng vươn tay ra bắt cậu trở lại, nhưng tiểu hài tử mới khôi phục lại thể lực cực kỳ linh loại, lăn qua lăn lại mấy vòng né tránh, giống như một miếng bánh xà phòng trơn trượt, làm thế nào cũng không thể bắt được.
Thái Anh không nhìn thấy rõ được tình hình, sốt ruột đứng dậy đi xem.
Còn chưa đi được hai nước 'cục xà phòng trơn trượt' kia vốn đang lao ra cửa bỗng nhiên đổi hướng, lỗ mãng đẩy ngã nàng ra đất.
Trán Thái Anh bị đập thành hai cục u sưng to, lúc nha hoàn đi đun nước tiện đường luộc cho nàng hai quả trứng, ngay cả chườm nóng đụng một chút thôi cũng khiến nàng đau đến mức hít hà liên tục.
"Tên nhóc ăn mày này đúng thật là quá đáng, không hiểu có ơn tức báo là gì thì cũng thôi đi, bây giờ còn lấy oán trả ơn."
Liêu phòng cách âm không tốt lắm, Thái Anh có thể nghe thấy tiếng nước chảy không ngừng từ bên phòng sát vách, ánh mắt trông có chút trống rỗng hơi cong lên.
"Giống như một con mèo nhỏ vậy, rất đáng yêu."
Sau khi tiểu hài tử vô tình đẩy ngã nàng, hốt hoảng luống cuống bò dậy khỏi mặt đất, muốn đưa tay ra đỡ nàng, nhưng thấy nha hoàn nhanh hơn cậu một bước đã tiến lên đỡ thì lại mất tự nhiên thu tay lại.
Nếu có thể nhìn thấy rõ gương mặt cậu, trên đó nhất định đã đỏ bừng một mảng như rạng mấy ráng chiều.
Mới vừa nói xong, trước cửa xuất hiện một bóng dáng gầy gò.
Thái Anh cầm đèn lên soi, dưới ánh trăng soi sáng, tiểu hài từ quần áo xốc xếch, quả đầu tổ quả đã không thấy đâu nữa, chỉ còn cái đầu tròn trịa trọc lóc. Nàng vừa mới bật cười một tiếng, tiểu hài tử lập tức nổi giận đùng đùng quay đầu muốn rời đi.
"Chờ một chút!"
Nàng ngoắc ngoắc gọi cậu trở lại, vỗ vỗ cái gối nhỏ bên cạnh.
"Trời bên ngoài tối om lại còn nhiều muỗi, ngủ ở đây không phải tốt hơn sao?"
Tiểu hài tử vẫn còn đang giận dỗi không nhúc nhích, Thái Anh khoa trương ôm trán.
"Ai da, đầu ta đau quá, chắc là do vừa rồi bị đụng trúng nên có vấn đề gì rồi."
Quả nhiên, bóng lưng kiên định của tiểu hài tử động đậy, tay chân cử động đi tới bên chiếc giường nhỏ được ráp lại từ mấy cái rương gỗ, rồi nằm thẳng đơ trên đó.
Thái Anh hài lòng, cởi chiếc áo cà sa của mình ra đắp lên người tiểu hài tử, rồi cũng trở lại nằm trên giường mình.
Vì sợ hãi khi tỉnh dậy lại rơi vào bóng tối một lần nữa, nên Thái Anh đã quen với việc để một ngọn đèn khi ngủ.
Vừa rồi nàng không nói dối, hai cục u lớn trên đầu thật sự rất đau, đau đến mức nàng không ngủ được, không thể làm gì khác hơn là quay về phía tiểu hài tử, tự mình nói chuyện.
Miệng lưỡi hoạt động cũng cần dùng sức lực, khi dầu trong đèn cạn, nàng mê man vì mệt mà ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau khi bị ánh đèn đánh thức, trên rương gỗ đã không còn ai.
"Đúng là một tên ăn mày vong ân phụ nghĩa mà, không nói được một câu cảm ơn đã chạy đi rồi."
Trong lòng Thái Anh cũng dâng lên một cảm giác bị phản bội cùng mất mác, sờ sờ cái túi bị đánh rơi, tự tiện đặt cho tiểu hài tử một cái tên.
"Gọi là tên ăn mày khó nghe quá, sau này gọi tiểu hài tử đó là Vô Danh đi."
Nàng ngẩn ra, không nói thêm gì, nàng đứng dậy mở cửa chuẩn bị đến đại diện đọc kinh.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, trên mặt đất cố một con thỏ chết.
Nha hoàn bị dọa sợ đến mức la hét om sòm, Thái Anh vội vàng che miệng nàng ấy lại.
"Đừng hét, là của Vô Danh đưa."
Tối hôm qua nàng than phiền trong chùa cái gì cũng tốt, chỉ là không có thịt nên cảm giác tương đối khó ăn hơn.
Hóa ra cậu nghe thấy.
Sau đó mỗi ngày Thái Anh đều sẽ nhận được đủ loại động vật nhỏ chết do bị bẻ gãy cổ.
Nàng có ý muốn bắt con cá nhỏ tính tình kỳ quặc nàng, nói với cậu như vậy là không tốt, nên nàng đã cố ý dậy sớm một canh giờ, quả nhiên bắt gặp được Vô Danh đang định để lại một tiểu hồ ly ở trước cửa phòng nàng.
Tiểu hài tử bị phát hiện lập tức muốn chạy trốn, nhưng vừa mới xoay người đã thẳng tắp ngã sấp xuống đất, để lộ ra bàn chân đầy máu, nhìn vết răng cưa trên chân có thể đoán được là bị bẫy thú kẹp trúng.
"Chân bị kẹp thành ra vậy, đệ còn muốn trốn ta?"
Rõ ràng đây là lời tố cáo, nhưng Thái Anh vừa mở miệng đã không kìm được nước mắt, nàng khóc đến mức Vô Danh vừa khẩn trương lại vừa không thể hiểu nổi.
"Ta là người bị kẹp, ngươi khóc cái gì."
Thị vệ có kim sang dược thượng hạng, lúc rắc thuốc lên Vô Danh không nhịn được hít một hơi lạnh, việc này lại dẫn đến tiếng khóc càng lớn hơn.
Thái Anh ấm ức.
"Ta đau mà!"
Vô Danh đang đau đến tim gan muốn đứt đoạn, tức giận la lớn.
"Ngươi đâu có bị thương, ngươi đau cái gì!"
Cậu vừa mới hét xong Thái Anh dùng một tay kéo cậu vào trong lòng ôm thật chặt.
"Ta đau lòng, đệ còn nhỏ như vậy, tại sao phải khổ sở như vậy chứ."
Vô Danh gầy tong teo, ôm vào trong lòng mới có thể cảm giận được cậu gầy trơ cả xương, không phải kiểu khung xương nhỏ, có một loại cảm giác bồn chồn và dồn nén của việc sinh trưởng trong môi trường hoang dã.
Nhưng khi nằm trong lòng nàng, những thứ điên cuồng kia đều héo khô, e sợ sẽ làm đau nàng.
"Vô Danh, ở lại bên cạnh ta đi."
Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, nàng không khẩn cầu Vô Danh có thể mãi luôn bầu bạn bên cạnh mình, nhưng nàng muốn khi nàng có thể nhìn rõ mọi vậy, nhớ được gương mặt của cậu, cho dù sau này có tách ra, cũng hy vọng có một ngày gặp lại, nàng có thể nhận ra cậu trong dòng người bất tận.
Vô Danh nhăn nhó đẩy nàng ra.
"Đi theo ngươi không có thịt ăn, còn không bằng ta sống trong cái miếu đổ nát ở thành bên cạnh."
Nói xong cậu nhảy xuống băng ghế, dẫm cái chân bị thương xuống đất, tập tễnh rời đi ra khỏi liêu phòng.
Lúc cậu rời đi tưởng đâu mọi chuyện đã chấm hết, nhưng ngày hôm sau Thái Anh vẫn nhận được thỏ rừng bị bẻ gãy cổ của cậu đưa tới.
Nàng hô lớn.
"Không phải đệ nói sẽ không đến nữa sao?"
Mặc dù không có gió thổi quá nhưng cành bồ đề trên mái nhà lại đung đưa, Thái Anh tiếp tục hô lớn.
"Ngày mai ta muốn đi vào trong núi, đệ cùng ta đi đi!"
Cành cây không có bất kỳ chuyển động nào nữa, nhưng vào ngày hôm sau Vô Danh mang theo chiếc nỏ tự chế giúp nàng bắt được hai con chim sẻ nhỏ.
Sau đó Thái Anh thi thoảng có thể bắt gặp được Vô Danh đang trốn ở trên cây, ban đầu vị trí của cậu là ở trên nóc nhà, sau đó lại ngồi trên trên mái hiên, cuối cùng là ở bên cạnh ghế nằm của nàng, không nói chuyện, chỉ nhìn hòa thượng đang luyện võ trước Đại Hùng bảo điện ở phía xa xa.
Nhìn đến khi mệt cũng không rời đi, tự ôm lấy chính mình thành một cục nghỉ ngơi một lúc.
Thái Anh kéo quyển Tâm Kinh đang che trên mặt xuống, ánh mắt liếc về phía Vô Danh đang co ro thành một cục ở bên cạnh, chầm chậm đưa tay qua sờ gò ngày càng đầy đặn của cậu.
Tay nàng vừa mới chạm vào, cả người Vô Danh cứng đờ, nàng tưởng mình sẽ bị đẩy ra hoặc bị cắn một cái, nhưng cậu vẫn nhắm mặt, mặc cho nàng sờ nắn.
Cậu trời sinh đã có một vẻ đẹp tự nhiên, ngày ngày dầm mưa dãi nắng vậy mà da dẻ vẫn mịn màng, Thái Anh không nhịn được nhéo mạnh hơn một chút, Vô Danh vẫn ngoan ngoãn giả vờ ngủ làm như không biết gì.
Mùi đàn hương phảng phất trong không khí tựa hồ biến thành hương trái cây, Thái Anh đẩy Vô Danh một cái.
"Đầu tháng sau ta sẽ đến tuổi cập kê rồi."
Vô Danh mở to hai mắt.
"Cập kê là cái gì?"
Thái Anh lại bóp bóp mặt cậu.
"Có nghĩ là ta đã mười sáu tuổi, có thể lập gia đình rồi."
Vô Danh nghe vậy, vành tai cậu đỏ lên, tức giận đẩy tay nàng qua một bên.
"Ngươi xuất giá thì có liên quan gì đến ta, chẳng lẽ ta có thể giúp được ngươi sao!"
Thái Anh buông mặt cậu ra ngả người nằm lại trên ghế.
“Đúng vậy, đệ nhỏ như vậy có thể giúp ta được cái gì?”
Vô Danh trừng nàng, nổi giận đùng đùng đứng dậy nhảy qua bức tường vân đi mất.
Chân trước cậu vừa mới rời đi, chân sau Phác Thái Sơn đã đến, muốn Thái Anh lập tức lên đường đến kinh thành, vào cung trò chuyện giải sầu với đường tỷ vừa mới được tấn phong làm Quý Phi một chút.
Nàng biết rõ Vô Danh là quỷ hẹp hòi kỳ quặc, nếu nàng cứ thế rời đi cậu chắc chắn sẽ ghi hận nàng.
Thái Anh chỉ có thể viện cớ hai mắt của nàng hai ngày nay lại mờ đi rất nhiều, muốn ở trong chùa thêm mấy ngày rồi mới khởi hành.
Nhưng thoáng một cái đã ba ngày trôi qua, thời hạn Thái Họa cho đã đến hạn chót, mà vẫn không bóng dáng Vô Danh đâu, Thái Anh không thể làm gì khác hơn bị buộc phải bước lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi Quy Nguyên tự, nàng ủ rũ nghịch cái nỏ tự chế cướp được từ trong tay Vô Danh, nha hoàn vén rèm nhìn ra bên ngoài đột nhiên lắc mạnh cánh tay nàng.
“Tiểu thư, người nhìn ai đến kìa!”
Thái Anh lập tức thò cả nửa người ra ngoài cửa sổ, bàn chân nhỏ bé của Vô Danh đang dốc hết sức đuổi theo xe ngựa của nàng, cắn răng nghiến lợi mà chạy, học theo Khoa Phụ đuổi mặt trời, dù cho thở hồng hộc cũng không hề có ý định dừng lại.
•Khoa Phụ đuổi mặt trời: để ví với những người có quyết tâm lớn, hoặc hàm chỉ những người không biết liệu sức mình.
Đường núi gồ ghề, cậu chật vật té ngã trên đất, Thái Anh thấy vậy lòng đau nhói hô lớn.
“Vô Danh, đừng đuổi theo nữa! Ta đi kinh thành trở về sẽ trở lại tìm đệ, mang cho đệ món bánh ngọt ngon nhất của kinh thành, đệ cũng phải nướng cho ta một con gà —— "
Bóng dáng nhỏ bé càng lúc càng bị bỏ lại phía xa, Thái Anh không chịu trở lại trong xe, cho đến khi đường chân trời hoàn toàn nuốt chửng Vô Danh, nàng mới miễn cưỡng ngồi xuống.
Khi đó nàng thật sự muốn mua cho cậu món bánh ngọt ngon nhất đắt tiền nhất, mang cậu về nhà nhận làm đệ đệ nuôi.
Khi cậu đủ lớn, sẽ để cho phụ thân dẫn cậu đến vệ sở đầu quân, tìm cho cậu một cô nương tốt làm thê tử, sinh ra một tiểu hài nhi đáng yêu như cậu vậy.
Sau đó nàng bị nửa uy hiếp nửa tự nguyện ở lại trong cung, trong lòng vẫn còn nhớ Vô Danh đang chờ mình, nên đã tỉnh cầu Tiêu Linh phái người đến Triệu Châu đi tìm.
Nếu như Vô Danh nguyện ý làm đệ đệ của nàng, vậy nàng sẽ thỉnh cầu phụ thân thu nhận cậu làm nghĩa tử, đến khi trưởng thành ở lại Vệ sở ở Triệu Châu cũng tốt, đến kinh thành tìm nàng cũng được.
Nếu như cậu không muốn…vậy ít nhất cũng phải ăn được món bánh ngọt nàng chuẩn bị.
Khi đó nàng nghĩ tình huống xấu nhất cũng chỉ là bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, tóm lại thì cũng có hy vọng để nhớ nhung, nhưng khi cấm vệ mang về cho nàng một tin tức long trời lở đất —— ngôi miếu đổ nát trong nội thành Triệu Châu đã bị người ta nửa đêm ác ý phóng hỏa, toàn bộ ăn mày bên trong đều bị cháy thành tro bụi.
Lúc chiếc nhẫn lưu ly nàng đưa cho Vô Danh làm tín vật được dâng lên, Thái Anh sụp đổ khóc lớn, ở trước mặt Thái Hậu đánh mất nghi lễ, kể từ đó nàng bị Thái Hậu chán ghét đi đâu cũng bị nhắm vào.
Nếu muốn hỏi nàng có hối hận vì Vô Danh mà bị người khác chán ghét không, thì đó là chuyện Thái Anh không hối hận nhất.
Vì bản thân, vì gia tộc nàng phải hạ thấp mình sống hèn mọn ở trong cung, nàng vẫn có thể chịu đựng được. Nhưng mà Vô Danh một thân một mình cô độc trên cõi đời nàng, còn có thể mong chờ ai rơi nước mắt cho mình.
Duy nhất chỉ có nàng mà thôi, sao nàng có thể nhẫn tâm phụ lòng đây?
—— —— —— —— ——
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro