Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ý của tôi, cậu hiểu chứ?




Lúc trước cậu đã cảm thấy kì quái, sao Boss lại biết cái nơi quỷ quái này mà hẹn gặp ở đây...

"Taek So, đi! Đi mau, có mai phục! Boss không có ở đây, không có ở đây!!!" Âm thanh từ miệng Heung Kang phát ra gần như đang gào thét, gân xanh trên trán nối lên, trong mắt dày đặc tia máu.

Nhưng không chờ Taek So mở miệng nói gì thì đèn chiếu sáng cỡ lớn trong kho hàng được bật lên. Trong nháy mắt trong kho hàng tăm tối bỗng sáng bừng như ban ngày.

"Oanh!!!"

Ánh đèn mãnh liệt khiến Taek So cùng Heung Kang cũng như đám người nhắm chặt mắt lại theo bản năng. Tiếp đó là tiếng cửa kho hàng bị va đập một cách hung hãn.
Đợi đến lúc thích nghi hoàn toàn với ánh sáng mạnh thì cửa sắt của kho hàng được đóng lại và... bị khóa kín.

"Ha ha ha ha một lũ ngu!!!"

Ở chỗ sâu trong kho hàng vang lên một loạt tiếng bước chân lộn xộn, đám người Taek So nghe thấy có người dùng tiếng Hàn không thạo đang to miệng cười nhạo. Chỉ mấy giây sau, bốn người đàn ông ngoại quốc cao to mặc áo thun bó sát đi tới, sau lưng còn có một cô gái ngoại quốc có mái tóc dài buông xõa mặc đồ đen bó sát.

Một trong những tên đàn ông đó để đầu trọc, ở cánh tay, cổ đều có những hình xăm khoa trương. Hắn ta nhìn về phía đám người Taek So và Heung Kang như đang nhìn những con cá chết, trong mắt còn có một tia trào phúng.

Thẳng đến lúc này Taek So mới hoàn toàn hiểu rõ, Boss không hề có mặt ở đây, hoặc nói đúng hơn là Boss chưa từng hẹn gặp bọn họ. Là do thằng chó Taehyung bán đứng bọn họ, đem cậu và Heung Kang lừa đến chỗ này!

"Taehyung, con mẹ thằng chó! Tao đào mả bà nội nhà mày lên!!" Khuôn mặt Taek So đỏ phừng phừng, mở miệng mắng chửi.

Lúc Taehyung gửi tin nhắn nói Lisa hẹn bọn họ ở đây, hai người cũng không có nghĩ nhiều, méo thể ngờ được là lại trúng kế của thằng chó đấy.

"Ha ha ha ha, một đám ngu như lợn!" Tên đầu trọc xăm trổ khắp người lớn tiếng cười nhạo.

Cô gái ngoại quốc đứng một bên không nói câu gì nhưng trong tay vẫn đang nghịch một khẩu súng màu đen lạnh như băng.

"Các người... các người rốt cuộc là ai, có biết Lalisa hay không! Chúng tôi là người của Lalisa." Một gã mà Taek So mang tới lên tiếng.

Taek So liếc gã một cái, đến lúc này rồi còn nói cái khỉ gì nữa, méo cần biết đám người này là ai nhưng đã có gan lừa bọn họ đến kho hàng này thì mục đích chỉ có một - giết chết bọn họ!

"Hôm nay, tao muốn chúng mày chết ở đây, hầm xương hết lũ heo chúng mày!" Tên đầu trọc hung hãn nói.

Nghe thấy thế, gã vừa xưng là người của Lalisa nhanh chóng rút súng lục bên hông ra, nhắm thẳng tên đầu trọc mà bắn: "Bố có chết cũng phải kéo mày theo!"

"Icy, giết con lợn kia!"" Tên đầu trọc lạnh giọng ra lệnh.

Cô gái ngoại quốc nhanh chóng giơ khẩu súng trong tay lên, "đoàng" - một âm thanh thật lớn vang lên, chuẩn xác bắn rớt khẩu súng trong tay gã kia.

"Aaaaa...!" Tên kia gào lên, phản lực quá mạnh khiến khẩu súng đang nắm chặt trong tay bay đi, cả người lảo đảo lùi về sau mấy bước tí nữa thì ngã trên mặt đất.

Thấy vậy sắc mặt của Taek So và Heung Kang càng thêm khó coi, khả năng bắn súng của ả này... quá chuẩn xác! Hơn nữa còn cực nhanh, không cho đối thủ bất cứ một cơ hội phản kháng nào.

"Hửm, bảo bối Icy của tôi ơi, sao baby không một súng giết chết con lợn kia luôn!" Tên đầu trọc khó hiểu nhìn về cô gái ngoại quốc.

"Giết hắn, không cần súng chỉ... dùng tay không thôi." Vẻ mặt cô gái ngoại quốc kia lạnh như băng, bộ đồ màu đen bó sát người uốn lượn theo bước chân cô tiến gần đến người đàn ông kia.

"Con ả thối này, mày dám không cần súng cơ đấy đừng tưởng bố mày không dám giết mày!"

Cô gái không thèm để vào tai, đưa tay ngoắc ngoắc ngón tay với người đàn ông kia.

Giờ phút này, vẻ mặt của gã vô cùng phẫn nộ, cái đám mắt xanh mũi lõ này rõ ràng muốn om chết bọn họ, thật tức chết mà, gã cũng không nghĩ nhiều, muốn chết thì ông cũng phải theo con ả này làm đệm lưng!

Nghĩ đến đó, gã ta gào lên lập tức chạy về phía cô nàng ngoại quốc giơ nắm đấm lên muốn đấm vào đầu của cô ta.

Nhưng không đợi gã ta đến gần, cô nàng kia đột nhiên vụt lên với tốc độ vô cùng nhanh, nhanh đến nỗi gã đàn em của Taek So còn không rõ chuyện gì liền cảm thấy một cơn đau dữ dội truyền lên từ dưới cằm, rồi cả người gã bay đi như con diều đứt dây, đập vào cái cột sắt đằng xa nghe đánh "rầm" một cái.

"Ộc... mày... mày..."

Gã ta cố gắng gượng bò dậy nhưng thử mấy lần đều không được, hàm răng bị đá nát bét khiến khuôn mặt đầm đìa máu tươi, ngay cả hai cái răng cửa cũng mất, thế nên lúc gã ta nói mới ồm ồm không rõ nghĩa.

Gã kia không nhìn thấy rõ động tác của cô nàng nhưng Heung Kang và Taek So đều thấy rõ rành rành, không chờ tên kia đến gần cô gái đó đã giơ chân lên đá một cái vừa nhanh vừa tàn nhẫn thẳng vào cằm gã ta, lực của cú đá này cực kì lớn, chắc chắn đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp với cường độ cao!

"Vừa nãy chắc là chiêu Front kick* trong Taekwondo... nhưng mà... một người phụ nữ được huấn luyện về sức mạnh và sự chuẩn xác đến mức này... thật là hiếm thấy!" Taek So chép miệng, trong đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

(*Front kick: Kỹ thuật đá bằng mặt bàn chân xuất phát từ dưới lên.)

Tuy cô gái đó thân thủ cao nhưng nếu để Taek So, cậu ta còn có mấy phần chắc chắn có thể đánh gục cô nàng, nhưng giờ phút này tất cả họng súng đều chĩa về phía cậu ta và Heung Kang, sao có thể manh động được!

"Giết mày, không cần phải dùng súng." Cô nàng kia sắc mặt lạnh tanh lập lại bước đến đằng sau lưng gã đàn ông nọ, không để cho gã ta có cơ hội tiếp tục mở miệng cứ thế trực tiếp dẫm chết.

Gã thủ hạ thứ hai mà Taek So mang đến thấy thế sắc mặt liền trắng bệch, không dám nói đến nửa chữ, chỉ sợ sẽ khiến cho cô gái kia chú ý đến mình.

"Ha ha ha, lợn thì vẫn cứ là lợn méo học khôn lên được, Taekwondo của Icy nhà chúng ta đã đến đai đỏ rồi đấy!" Gã trọc đầu bật cười ha hả.

"Là đai đỏ đen, chứ không phải đai đỏ*!" Cô nàng kia lườm gã trọc một cái.

(*Nếu người tập võ chưa đủ 18 tuổi mà đã đạt được trình độ của đai đen sẽ đeo đai đỏ đen đến khi đủ 18 tuổi rồi mới được đeo đai đen.)

"À à là đai đỏ đen, là đỏ đen... so với đai đỏ còn lợi hại hơn nhiều, sắp lên đến đai đen rồi nhỉ! Em nói chỉ có chuẩn!" Gã trọc vội cười cười xin lỗi.

"Rốt cuộc các người muốn thế nào?!" Heung kang không chịu nổi nữa gầm lên.

"Ha ha ha ha, đừng có nóng, tao muốn chơi một trò chơi vô cùng, vô cùng thú vị với lũ lợn chúng mày." Gã trọc đưa mắt ra hiệu cho hai tên đứng đằng trước.

Ngay sau đó, hai gã liền khiêng một cái thùng nặng trình trịch đến vứt dưới chân Heung Kang và Taek So.

"Ý gì?" Taek So cau mày hỏi.

"Rất đơn giản, trong này có vài khẩu súng cực khó phân loại, chúng mày nhận nhầm một khẩu, tao liền giết một đứa, rất công bằng đúng không ha ha ha..."

Nghe vậy Taek So và Heung Kang liền thông, mấy tên mũi lõ này đem bọn họ ra làm trò tiêu khiển.

"Nếu như chúng tao nhận ra được thì sao?!" Taek So lại hỏi

"Nhận được à?" Gã đầu trọc đó ngẩn ra, hiển nhiên là chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

"À, nếu như chúng mày nhận ra thì phân tiếp thôi, một thùng súng như thế chẳng lẽ lại méo có khẩu súng nào chúng mày không biết ha ha ha ha!" Gã trọc trên mặt tràn đầy đắc ý.

Taek So và Heung Kang tức điên người nhưng vẫn phải đè ngọn lửa giận trong lòng xuống, không phối hợp với bọn chúng là đi tong ngay, không cần biết như thế nào cứ kéo dài thời gian trước đã!

Nhưng khi hai người vừa mở cái thùng ra liền đần thối cả người, trong thùng toàn là những khẩu họ chưa từng nhìn thấy bao giờ.

"Đây...." Taek So có chút không biết làm thế nào.

"Sao thế, không nhận ra à? Ha ha, nếu đã như thế, chúng ta cần phải tuân theo quy tắc của trò chơi chứ nhỉ, thằng nào xung phong chết trước?" Gã đầu trọc giương họng súng đen ngòm trong tay chĩa thẳng vào Heung Kang rồi lại chuyển sang Taek So, cứ như thế lặp lại mấy lần... Nhưng đúng vào lúc đó bỗng có một giọng nói đột ngột vang lên.

"Để tôi." Rosé bước về phía trước tiến gần lại cái thùng.

Nhìn thấy Rosé mấy gã mũi lõ đều sửng sốt: 'con ả này từ đâu chui ra vậy?'

Không chỉ mấy gã ngay cả Heung kang và Taek So đều ngây ra: 'người phụ nữ này... chui vào đây từ lúc nào thế!?'

"Cô! Ai cho cô đến đây!" Taek So sực tỉnh quát ầm lên.

Nhưng là dù Taek So có to mồm đến đâu, Rosé cũng không thèm để ý đến cậu ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống vũ khí.

"Heung Kang! Cô ta là như thế nào đây! Vào lúc nào rồi mà cậu còn đưa một con hát đến đây! Mẹ nó, não cậu cho chó gặm rồi à?" Taek So gào loạn cả lên.

Heung Kang cũng đần thối, cậu ta căn bản không biết Rosé theo tới đây.

"Cô ta nghĩ rằng đây là đang đóng phim đấy à! Mẹ nó chứ!" Nét mặt của Taek So sầm sì đen kịt.

"Tôi không biết... do cô ấy lén lút đi theo đấy chứ!" Heung Kang chỉ đành giải thích.

"Khốn kiếp!" Taek So chửi thề, ngay sau đó liền oán độc nhìn chằm chằm Rosé: "Một con hát như cô thì biết cái gì, cút đi cho tôi!"

"Cậu... muốn chết đấy à?" Rosé dùng ánh mắt lạnh băng băng cảnh cáo Taek So.

"Ha ha ha ha, lục đục nội bộ đấy à, hay lắm, tao rất thích, tiếp tục đi!" Vẻ mặt gã trọc tràn đầy phấn khích.

"Đáng thương, sự sợ hãi đã khiến bọn chúng mất đi lí trí." Cô nàng đai đỏ đen lạnh lùng nói.

"Không cần để ý tới cô ta, để tao!" Taek So làm sao có thể để sống chết của mấy con người rơi vào tay một con hát não tàn như cô ta được, mẹ nó, không khéo cô ta còn nghĩ đây là phim trường đấy

Gã trọc lập tức lắc đầu: "Không được, không được cô ta đã nhận rồi thì nhất định phải để cô ta đến, đổi người khác liền tính chúng mày bỏ quyền, tao vẫn phải giết một người."

Nghe thể vẻ mặt Taek So xám xịt như tro tàn, ánh mắt nhìn Rosé càng ngày càng hung ác, nếu không xẻ thịt con đàn bà này ra thì không thể hả được nỗi hận trong lòng!

Cậu ta không cách nào hiểu nổi, người cơ trí như Lalisa, người thủ lĩnh khiến cậu ta dù có đầu rơi máu chảy cũng tình nguyện thề chết đi theo... tại sao lại có thể coi trọng một con hát não tàn như thế này! (thèm cho nó ăn đạp ghê)

Rosé không thèm để ý ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Taek So trực tiếp tùy tiện nhặt lấy một khẩu súng ngắn vô cùng tinh xảo trong thùng ra: "Glock 17 của Áo, là trang bị chuyên dụng cho quân đội Áo, độ dài khoảng 185 milimet, trọng lượng vào khoảng 0.6 kg, độ dài nòng súng... nếu như tôi không nhớ nhầm chắc khoảng 114 milimet, băng đạn là 17 viên, tầm bắn là 72 mét."

Không chỉ Taek So ngay cả Heung Kang lẫn gã mà Taek So mang đến cũng mặt mày xám xịt, nói cho dễ nghe một chút thì cô ta là diễn viên, nói khó nghe hơn chẳng qua chỉ là một con hát hạ đẳng, sao biết những thứ này được, đúng là nực cười.

"Con đ* thối tha ở đâu ra thế! Mày muốn hại chết bọn tao hay sao! Mày là diễn viên đúng không, mẹ nó, sao đ* đi tìm đạo diễn, nhà làm phim mà chơi quy tắc ngầm, ăn no rửng mỡ chạy đến đây ăn nói lung tung làm cái gì, mày tưởng đây là sân khấu nhà mày đấy hả!!!" Cái gã mà Taek So mang đến giờ trong đầu đã nổi lên suy nghĩ giết Rosé.

Nhưng Rosé vẫn tiếp tục cầm khẩu súng xem xét một hồi: "Loại súng lục này thế mà cũng lấy ra chơi được, bây giờ đại đa số nhân viên FBI của Mỹ đều đang dùng cái này đấy." Nói rồi quẳng khẩu Glock 17 của Áo sang một bên.

Đám Taek So chỉ biết đến những vũ khí nào có khả năng xuyên thấu, sát thương mạnh chứ mấy món đồ chơi như súng lục này cũng không rõ ràng lắm. Tuy rằng Rosé nói có bài có bản, nhưng trong mắt của Taek So, Rosé bất quá chỉ là một con hát, một con hát thì làm sao mà hiểu được súng ống.

...
"Thế nào, tôi nói có đúng hay không?" Trong lúc đám Taek So còn đang thấp thỏm bất an thì Rosé đã quay ra nói với tụi đầu trọc.

Khóe miệng gã trọc đó nhếch lên, những gì cô ta nói đều đúng, thậm chí ngay cả đặc tính và ưu khuyết điểm của khẩu Glock 17 này cũng nói rất chi tiết, như thể trước đây cô ta từng tiếp xúc với loại súng này.

"Ha ha ha ha, thông minh phết nhỉ, trò chơi của của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, cô em tiếp tục đi." Gã trọc cười to.

Nghe gã trọc nói thế, đám người Heung Kang có hơi sững sờ, vừa nãy con nhỏ diễn viên đó nói đúng rồi hả?!

"Mẹ nó chứ! Nguy hiểm quá đi mất!" Gã Taek So đưa đến dường như nhớ ra cái gì đó: "Đúng rồi, nếu như cô ta đã là diễn viên có lẽ đã từng diễn những cảnh đấu súng rồi, chắc chắn là vì yêu cầu của phim nên trước đây cô ta đã tiếp xúc với loại mấy loại súng lục gì gì đó này!"

Taek So và Heung Kang hình như cũng cảm thấy người đàn ông đó nói cũng có lý, dù sao Rosé cũng là một diễn viên, khó trách khỏi cũng sẽ tiếp xúc đến những bộ phim hành động có liên quan tới súng đạn, có lẽ là do trước đây từng tiếp xúc với mô hình khẩu Glock 17, bên đoàn phim yêu cầu cần phải nắm vững kiến thức về loại súng này cho nên cô ta mới có thể nói ra một cách chính xác như thế.

"Thật quá nguy hiểm...." Heung Kang hít một hơi thật sâu, nếu như Rosé mới nãy nói sai dù chỉ là một chữ, hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi!

"Chúng tôi yêu cầu đổi người!" Taek So bỗng nhiên lên tiếng.

Rosé biết khẩu Glock 17 này chắc chắn là mèo mù vớ cá rán, nếu tiếp tục chơi nữa cái mạng nhỏ của bọn họ rất có khả năng sẽ đi tong luôn tại đây!

"Đúng đúng, đúng, đổi người, nhất định phải đổi!" Người đàn ông Taek So dẫn đến liên tục phụ họa, để bọn họ làm dù sao cũng tốt hơn là để một đứa diễn viên hạng ba làm, kể cả có sai đi chăng nữa, số phận vẫn là do bọn họ quyết định, không cần thiết phải giao cái đầu của mình cho một con diễn viên.

"Nếu như đổi người thì tương đương với bỏ quyền, chúng mày có chắc không, nếu chắc thì tao sẽ bắt đầu giết heo đấy." Vẻ mặt tên trọc tràn đầy nghiền ngẫm, đây là trò chơi giữa mèo và chuột, đợi khi hắn ta chơi chán rồi thì sẽ tới lượt họng súng của hắn. Trong trò chơi này, gã ta chính là chủ trò, mọi thứ đều do gã quy định.

Cái gã do Taek So đưa đến tức điên lườm Rosé một cái, hung tợn nói: "Nếu như... Lần này chúng tao có thể sống sót rời khỏi nơi này... Sau khi ra khỏi đây rồi, tao nhất định phải lột da mày!"

"Ha ha, tao thích nhất là nhìn lũ lợn chúng bay tự giết nhau, nhưng mà có thể sống mà ra khỏi đây được hay không, không phải là do mấy con lợn chúng mày quyết định, nếu không muốn chết thì bây giờ thì tiếp tục cho tao!" Gã trọc cười lạnh nói.

Taek So và Heung Kang siết chặt nắm đấm, nhưng với tình hình trước mắt bọn họ lại chẳng thể làm gì, trong đầu chỉ có thể cầu nguyện sao cho viện binh mau mau đến nếu không thì tất cả bọn họ chắc chắn sẽ chết ở đây!

Rosé bình thản như không nhặt một khẩu khác lên: "Loại súng cổ thế này mà mấy người cũng có, xem ra các người cũng tốn không ít sức lực cho trò chơi này đấy nhỉ."

Gã trọc không nói gì, trên mặt vẫn là nụ cười khó hiểu, con ngươi màu vàng kim nhìn chằm chằm vào Rosé.

"Tao không tin mày có thể nhận ra được khẩu súng này." Alice đứng đằng trước gã trọc lạnh lùng trào phúng.

Rosé đột ngột ngẩng lên nhìn thẳng vào Icy: "Tao quả thực không nhận ra khẩu súng này."

Taek So và Heung Kang lập tức như bị giội một gáo nước lạnh, tuy rằng bọn họ đã sớm nghĩ đến kết quả này.

"Con đ* thối tha này, tao giết chết mày!" Tinh thần của cái gã Taek So đưa đến hoàn toàn sụp đổ, gã ta cho rằng mình bị con hát này hại chết, tất cả mọi lỗi lầm đều là do con ả này!!!

"Đoàng!"

Đúng lúc cái tên đó đang định bổ nhào về phía Rosé, họng súng đen ngòm của gã trọc đã lóe ánh lửa chói mắt, một phát đạn xuyên thẳng xuống sàn trước mặt gã, gạch đá vỡ vụn tung tóe khiến cho mọi người giật mình hoảng sợ.

"Sống chết của chúng mày không đến lượt chúng mày quyết định, tao muốn đứa nào chết trước thì thằng đó phải chết, mày muốn phá hỏng quy tắc trò chơi của tao hả? Con lợn ngu xuẩn này!" Gã trọc cười quỷ quái nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đó.

Tiếng súng ngay lập tức đã khiến gã kia tỉnh táo lại, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, lắc đầu lùi ngay về phía sau, không dám ho he câu nào nữa.

"Tao thích nhất là những con lợn nghe lời." Thấy vẻ mặt thái độ của gã đàn ông nọ, tên trọc rất hài lòng gật đầu sau đó nói với Rosé: "Nếu như mày đã không nhận ra được vậy thì bọn tao đành tuân theo nguyên tắc của trò chơi vậy, ha ha ha ha!"

Nhưng, Rosé lại lắc đầu: "Đừng có kết luận vội."

"Hử?" Tên trọc không hiểu lắm.

"Tuy rằng chưa bao giờ gặp loại súng này nhưng mà nòng súng và xúc cảm của khẩu súng này... cộng thêm cả bề ngoài đặc biệt thì lại chẳng khó đoán." Rosé lơ đễnh nói.

"Đoán?"

Vào lúc này không chỉ là Taek So và Heung Kang, ngay cả mấy gã ngoại quốc kia cũng ngẩn ra 'con nhỏ này thế mà lại dám đoán, chẳng lẽ thực sự không sợ chết?'

Rosé ước lượng khẩu súng nhỏ trong tay, áng chừng sức nặng: "Khoảng 1000 gr, độ dài chắc khoảng 18 mm, được cải tạo bằng thép cacbon đặc biệt, sau đó tiếp tục được gia công bằng kim loại đặc thù, cỡ nòng vào khoảng 0.46 inch, dài khoảng 12 milimet, nòng súng đặc biệt... chỉ dùng đạn Smith Wesson có đường kính 0.45 inch."

"Loại súng này băng đạn chỉ có 12 phát đạn, thiết kế thuộc về thời kì đầu, tuy rằng tao chưa bao giờ gặp, nhưng cái thứ đồ cổ như thế này dễ đoán lắm, tao dám khẳng định, đây chính là khẩu P229 mà SIG của Đức thu mua năm 1991, được gọi là súng lục P229 của Đức." Rosé thản nhiên, nói rồi quẳng khẩu súng trong tay sang một bên.

Bây giờ trong đầu Taek So và Heung Kang đã hoàn toàn không còn suy nghĩ gì nữa rồi, chỉ đành nghe theo số trời, trong lòng âm thầm cầu nguyện, Rosé cũng đã từng tiếp xúc với khẩu súng này lúc đóng phim, cũng may mắn như lần trước.

Đương nhiên trong đầu bọn họ đã chuẩn bị tinh thần "cá chết lưới rách", nếu thật sự không xong thì sẽ liều mạng với đám người đó, giết được đứa nào hay đứa ấy, dù sao thì bọn họ cũng không còn đường sống nữa rồi.

"Thế nào? Không sai chứ?" Rosé nhìn gã đầu trọc đang im lặng.

Một lúc lâu sau, gã trọc mới lạnh lùng nói: "Tao vừa mới nghe chúng nó bảo, mày là một diễn viên?"

"Không sai." Rosé không phủ nhận, cho dù là trước kia như thế nào, bây giờ cô chỉ là một diễn viên dùng thực lực và sự cố gắng của mình phấn đấu đạt được mục tiêu.

"Vậy thì chả trách, mày là một diễn viên chắc đã diễn qua không ít những phim hành động rồi nhỉ, cho nên mới biết tất cả chỗ súng này, nghĩ kĩ thì cũng không có gì là lạ." Gã đầu trọc tự phân tích tự hiểu.

"Diễn viên, thứ vô dụng chỉ có thể bán chính thân thể của mình để làm những cái giao dịch ghê tởm đó hả, giết những con lợn ghê tởm như mày bằng tay không là sướng nhất." Icy liếc Rosé với ánh mắt chán ghét.

"Hì hì, Icy thân yêu của tôi ơi, anh đây cũng chơi chán rồi, không bằng chúng ta đổi cách chơi khác đi, em nói xem, chơi trò gì thì thú vị hơn?" Gã trọc nhìn về phía Icy, ánh mắt cực kì mờ ám.

"Mày chả phải thích xem bọn chúng đấu đá lẫn nhau còn gì, vậy để chúng tự giết lẫn nhau đi, như thế còn thú vị hơn đấy." Cô nàng nghĩ ngợi một lúc rồi nói.

"Cô em nói không sai." Gã trọc đứng dậy, gương mặt cười cợt nhìn chằm chằm vào kẻ mà Taek So đưa đến: "Con lợn kia, vừa nãy không phải mày muốn giết con ả kia sao, giờ cơ hội đến rồi đấy, mày giết chết nó đi, tao sẽ suy nghĩ việc cho mày một cơ hội sống, thế nào, cơ hội quý giá như thế, đừng có bỏ lỡ."

Gã kia nghe xong thì có chút dao động, kinh ngạc nói: "Mày... mày nói thật chứ! Nếu... "

Còn chưa nói hết, gã trọc đã cười khằng khặc: "Đương nhiên! Chỉ cần mày làm theo quy tắc vậy thì mày sẽ có cơ hội sống."

"Được! Một lời đã định! " Trong mắt gã hiện lên vẻ hung tàn, chỉ cần có thể sống tiếp thì cái gì cũng được! Chẳng qua chỉ là một con hát, giết chết nó chẳng khác gì dẫm chết một con kiến.

" Mày******dám!!" Đột nhiên Heung Kang gầm lên, giống như một con thú hoang đang giận dữ.

"Đừng có hành động thiếu suy nghĩ, ngồi im đấy ngoan ngoãn xem vở kịch này cho tao, bằng không tao bắn vỡ sọ mày ngay." Một tên ngoại quốc khác giơ súng chĩa thẳng vào đầu Heung Kang.

Heung Kang siết chặt hai tay, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Boss đã ra chỉ thị cho cậu... nếu cậu không thể hoàn thành thì dù có giữ được cái mạng ở đây cũng không cách nào đối mặt với Đại Boss Lalisa. (anh hơi ngốc nhưng anh trung thành, và a cũng tôn trọng người Boss coi trọng, khá khen 10đ nha)

"Ngoan nào, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Hiện giờ chưa tới lượt chúng mày lên thớt đâu, nhưng mà nếu chúng mày không nghe lời, không muốn hợp tác... vậy thì mọi thứ khó nói rồi ha ha ha ha..." Tên trọc tỏ vẻ đã nắm chắc mọi sự trong tay.

"Taek So, Boss đã dặn bằng mọi giá phải bảo vệ Chaeyoung tiểu thư an toàn, cậu không được dung túng thủ hạ làm ẩu!" Heung kang không thèm để ý đến tên trọc kia, gầm lên với Taek So.

Lông mày Taek So nhăn tít lại, tuy nói cậu ta không thích ả đàn bà ngu xuẩn kia nhưng cũng không đến mức muốn cô ta chết. "Không được phép ra tay!" Taek So nhìn về phái tên kia quát lên.

"Mẹ kiếp!" Trong mắt tên kia dấy lên sự tàn bạo, gã ta nhổ một ngụm nước miếng lên đất: "Con bà mày nói ít thôi! Taek So là mày mang chúng tao tới cái kho quân dụng này, cái gì mà Boss ở đây, tự mày nhìn cho rõ xem ở đây có cái chó gì! Là mai phục! Ngay cả mạng tao cũng sắp mất đến nơi rồi đấy! Chỉ là một con đĩ thôi mà! Ả ta chết có thể đổi một mạng cho tao, đó là vinh hạnh của ả!" Để giữ được mạng sống, giờ có bảo gã giết chết Taek So, gã cũng không chút do dự!

"Đừng có nóng, mày có luật chơi của mày thì đương nhiên tao cũng có luật chơi của tao." Rosé nhếch miệng lộ ra một nụ cười mê người, rút ra một khẩu súng lục.

"Con lợn thối, mày muốn chết à! Đổi luật chơi rồi, bây giờ không được dùng súng, mau bỏ xuống!"Icy đứng bật dậy.

"Icy yêu dấu, những khẩu súng đó đều không có đạn, không cần để ý." Tên trọc cười ha hả, Icy nghe vậy cũng chỉ nhún vai một cái rồi ngồi về chỗ cũ.

"Chúng mày biết không, đây là khẩu Beretta 92F của Ý, đồ chuyên dụng của lính Mỹ." Rosé mở ra băng đạn trống không, nhẹ giọng nói.

"Không sai, đấy chính là khẩu Beretta của Ý, nhưng thế thì sao, trò chơi đã kết thúc, cho nên... mày có nhận được khẩu súng đó hay không thì kết quả vẫn sẽ giống nhau, chúng mày đều sẽ chết... chúng tao sẽ ngồi nhìn chúng mày giết nhau, ha ha ha...!" Vẻ mặt tên trọc dần trở nên bệnh hoạn.

Nhưng Rosé lại lắc lắc đầu: "Chỗ hay của khẩu súng này là có thể dùng được..."

Lời của Rosé còn chưa nói xong thì tên do Taek So mang đến đã lao lên như một trận gió nhào về phía cô. "Con đĩ, mày đi chết đi!"

"...Tất cả các loại đạn..." Rosé vừa nói xong cả người gần như bật lên, rồi dưới ánh mắt kinh ngạc đến không thể tin của mọi người cô dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng tên kia.

"Ọc!" Khuôn mặt của tên kia lập tức dúm dó lại, khóe miệng không ngừng co giật, há mồm nôn ra một bãi nước sền sệt, lảo đảo ngã về sau mấy bước, nhưng Rosé đã nhanh chóng túm bả vai gã lại.

Ầm!

Tên áo trắng thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì đã bị Rosé hung hăng đạp trên mặt đất.

Cùng lúc đó Rosé móc ra mấy viên đạn, lấy tốc độ nhanh như chớp tra đạn vào băng đạn một cách hoàn mỹ.

"Aaaaa...!"

Tên kia ôm đầu kêu thảm thiết, sức mạnh cùng kỹ xảo cận chiến của Rosé đã vượt quá xa so với dự liệu của gã, thậm chí khiến gã không có bất kì cơ hội đánh trả nào!

'Con đĩ đó mà là một diễn viên sao? Trông ngoan hiền dịu dàng thế mà sao lại có thân thủ đáng sợ như vậy! Mẹ, đùa cái gì vậy.'

Lúc này Rosé đã sớm lên nòng khẩu Beretta 92F, hơn nữa còn đủ cả 7 viên trong băng đạn.

Lúc trước Rosé cũng đã sớm phát hiện toàn bộ những khẩu súng này đều không có đạn, đám người kia cũng chẳng ngu đến độ để đạn trong súng. Cho nên lúc cầm lấy khẩu súng thứ nhất cô đã sớm suy nghĩ đối sách.

Lúc đầu giả vờ nhận biết khẩu đầu tiên là để kéo dài thời gian, là hành động bất đắc dĩ, lần thứ hai là để những tên mũi lõ kia buông lỏng cảnh giác, còn lần thứ ba thì cô đã chuẩn bị xong đối sách.

Cái nơi hỗn loạn như Philadelphia này thì cư dân ở đây đã sớm hình thành một thói quen, đó là sau khi nạp đầy đủ đạn cho súng của mình rồi thì sẽ mang dư thêm mấy viên dự bị, phần lớn để đặt ở túi áo ngực để đề phòng bất cứ tình huống nào có thể xảy ra, thế nên Rosé sớm biết chắc trong túi áo cái gã đang nằm dưới chân cô có đạn. Mấy tên mũi lõ này quá mức tự đại không hề bắt gã giao nộp vũ khí, dường như cho rằng đã chắc chắn nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay. Ban đầu cô định trực tiếp đoạt đi súng của gã nhưng chỉ có điều cuối cùng vẫn phải bỏ ý định này đi.

Khẩu súng gã cầm là một khẩu súng tự chế, bất luận là tầm bắn, lực xuyên thủng, độ chính xác cô đều không nắm được. Nếu tùy tiện cầm một khẩu súng bản thân không biết rõ dùng lỡ xảy ra sai lệch nào thì cô cùng đám Heung Kang phải chết là điều không thể nghi ngờ.

Mà may mắn làm sao, trong cái rương lại có một khẩu Beretta 92F của Ý mà cô thích nhất. Rosé có thể đảm bảo nếu cô dùng khẩu súng này thì có đến 80% có thể giải quyết mối nguy lần này.

Taek So cùng Heung Kang trợn mắt há mồm, một đòn kia của Rosé quả thật quá đẹp, ai có thể ngờ dưới vẻ ngoài nhu nhược kia có thể ẩn chứa sức mạnh đáng sợ đến vậy!

Lúc này Rosé cầm khẩu súng đã được nạp đủ 7 viên đạn nhắm ngay vào tên trọc.

"Đồ con lợn, đồ con lợn!!! Giết chết con đĩ đó cho tao!" Tên trọc tức điên hết cả người, hắn bị một con hát chĩa súng vào đầu! Hơn nữa khẩu súng kia còn có đạn!

Chỗ ăn điểm của khẩu Beretta 92F này chính là nó gần như sử dụng được đến 90% những loại đạn thông dụng ở Philadelphia, hầu như không bao giờ xuất hiện trường hợp đường kính viên đạn không khớp với ổ đạn.

Tên trọc vừa gào thét vừa nhanh chóng dời khỏi tầm bắn của Rosé, hắn muốn nổ súng trước để giật lấy cơ hội giết chết cô, đối với khả năng bắn súng của mình thì hắn ta rất có tự tin.

Chỉ có điều hắn không thể ngờ tới là, súng của hắn còn chưa ngắm vào Rosé thì cô đã nổ súng trước.

Đoàng!!!

Một tiếng vang nặng nề truyền khắp kho quân dụng, gần như cùng lúc với tiếng súng vang lên thì chỗ mi tâm của gã trọc đã có thêm một lỗ máu.

"Ầm."

Gã trọc hét lên rồi ngã gục xuống đất, co giật một hồi rồi ngẻo.

Đến tận lúc này Rosé vẫn không cho gã trọc kia nửa ánh mắt, tầm nhìn của cô vẫn rơi vào đám Taek So cùng cái tên đang ôm đầu trốn sau lưng cậu ta.

"Đó là cách bắn súng gì... sao không cần nhìn mà..." Heung Kang rung động, không nhịn được hít ngược một hơi khí lạnh.

Không chỉ Heung Kang mà ngay cả Taek So cũng nghệt mặt ra 'chuyện này... chuyện này đã vượt quá tính toán của cậu ta, cô ta thật sự chỉ là một diễn viên thôi sao?'

"Mới lúc nãy chúng mày nói cái gì" Rosé giống như một ngọn núi băng, lạnh đến nỗi khiến đối phương dựng đứng lông tơ.

"Con đĩ ~"

"Giết chết tao~"

Mấy tên người ngoại quốc lúc này cũng phục hồi lại tinh thần, lập tức giơ súng lên, hướng về phía Rosé bóp cò...

"Đoàng!"

"Đoàng!"

"Đoàng!!"

...
Lại mấy tiếng súng trầm thấp vang lên.

Mấy tên ngoại quốc đang cầm súng kia bỗng đôi mắt đột nhiên trợn trắng, một dòng máu đỏ thẫm chảy xuống từ mi tâm. Sau đó thân thể đồ sộ của bọn họ từ từ ngã xuống đất, súng trong tay cũng bị văng đi thật xa.

"Nhanh, quá nhanh! Chaeyoung tiểu thư... tốc độ bắn của cô ấy quá nhanh!" Hùng Chí không nhịn được thán phục, sau đó lại bổ sung: "Đâu chỉ có tốc độ nhanh, độ chính xác cũng đạt đến trình độ đáng sợ, khoảng cách này, vừa đúng là tầm bắn cực hạn của khẩu Beretta 92! Không thể nào... cô ấy chỉ là một diễn viên! Cô ấy... cô ấy rốt cuộc là ai vậy?!"

'Một diễn viên mà có bản lãnh thế này sao? Dẫu cho bị đánh chết tôi cũng tuyệt đối không tin.'

Giây phút này Heung Kang thực sự không biết rốt cuộc là Boss đang nghĩ cái gì. Một cô gái như này còn cần cậu ta tới bảo vệ sao? Người như Chaeyoung tiểu thư cần sự bảo vệ của người khác sao? Kêu cô ấy đi bảo vệ người khác nghe còn thuận tai hơn!

Taek So khẽ hé miệng tựa như đang muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt ra nổi một lời.

Từ đầu đến cuối Rosé không hề nhìn đám mũi lõ kia dù chỉ nửa con mắt, khẩu súng trong tay nhìn thì có vẻ bắn lung tung nhưng sự thực đã chứng minh, mấy tên kia còn chẳng có cơ hội mà nổ súng, chớp mắt qua đi cũng chỉ còn duy nhất một người còn sống là cô gái tên Icy kia.

"A!" Tên áo trắng - cái gã Taek So mang tới lúc này vẫn đang ôm đầu gào rú giống như tiếng heo bị chọc tiết.

"Ngứa cả mắt... Cút!" Rosé đá mạnh một phát tống tên kia ra mấy thước.

Taek So và Heung Kang thấy thế cũng không dám thở mạnh, nhất là Taek So. Mặc dù không bị choáng trước sức mạnh và kỹ xảo cận chiến của Rosé nhưng trong tay cô ta còn có súng.

"Mày may mắn lắm đấy, nếu như là mấy năm trước mà mày dám nói với tao kiểu đấy, thì giờ này mày đã đi bốc đất rồi đấy." Rosé liếc nhìn Taek So một cái: "Ý của tôi, cậu hiểu chứ?"

"Tôi... tôi hiểu." Taek So cắn răng, nhưng cuối cùng gật đầu nhượng bộ, bản năng của cậu ta mách bảo, mình không dây nổi người phụ nữ này.

"Chaeyoung tiểu thư, mau đánh chết con kia đi!" Heung Kang thấy Icy còn sống liền vội vàng nói.

Rosé nhìn về phía Icy: "Mày mới nói tao cái gì nhỉ... chỉ biết bán thân thể mình, giết tao chỉ bằng tay không?"

Icy lạnh nhạt nói: "Ở trong mắt tao, mày chẳng là cái thá gì cả, đồ con lợn!" Nói xong, cô nàng nhanh tay rút súng ra.

"Đoàng!"

Nhưng mà họng súng của Rosé lại toát ra ánh lửa trước.

Icy thét lên một tiếng kinh hãi, tốc độ của Rosé quá nhanh, nhanh hơn cô nàng nhiều lắm, trực tiếp đánh rớt súng trong tay Icy, văng liền mấy mét.

"Quá lợi hại! Giết chết ả ta đi!" Heung Kang hưng phấn tới nỗi thiếu điều cầm hai chùm bông đứng ra cổ vũ Rosé. (cho mượn chùm bông nè anh trai ơiiiii)

"Hết đạn." Rosé ném khẩu súng đã hết sạch đạn sang một bên: "Vừa hay, chúng ta cũng cần một người sống."

"Muốn chết!" Icy giận dữ trợn trắng mắt, cô ta bắt đầu lao nhanh như một cơn gió, ra tay chớp nhoáng đánh một quyền về phía Rosé.

"Đai đỏ đen... mà cũng dám phách lối như vậy sao?" Rosé lắc đầu một cái, vẻ mặt lãnh đạm, hoàn toàn không coi Icy ra gì.

"Cẩn thận, con điên đó rất lợi hại!" Heung Kang không nhịn được mở miệng nhắc một câu.

Vừa dứt lời đã thấy đùi phải Rosé đột nhiên nâng lên vô cùng linh hoạt, qua lại mấy chiêu sau, các đòn đánh ra vừa nhanh vừa mạnh ngay lập tức đã hình thành hai thế đối ngược.

Icy vừa áp sát tới gần Rosé đã bị đánh khuỵu một chân xuống, chiêu thức vừa nhanh vừa chuẩn, Rosé nhân cơ hội đó lập tức đưa chân bổ thẳng xuống đỉnh đầu của Icy!

Icy lập tức mất đi toàn bộ tri giác, thân thể cô nàng ngã phịch xuống đất y như một đống bùn nhão nhoét.

"Bất tỉnh... bất tỉnh?" Heung Ksng kinh hãi Rosé chỉ dùng một chân đã khiến ả đàn bà ngoại quốc kia knock out!

"Quên nói cho mày biết... chị đây là đai đen cửu đẳng. Sư phụ hiện tại của mày chắc lúc vào đai đen chắc chị đã là sư phụ của sư phụ mày rồi. " Rosé liếc Icy đã chìm vào hôn mê, lạnh lùng nói.

Nhìn một màn trước mắt, Taek So với Heung Kang trố mắt nhìn nhau, cả hai đều ngẫn mặt ra, bọn họ cũng đã sợ đến chết lặng.

"Park Chaeyoung!"

Ngay tại lúc này sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc.

'Âm thanh này... Lalisa? Xong đời rồi~'

"Boss đại nhân!!!" Rosé lập tức cười tươi như hoa tung tăng chạy đến cạnh người kia, nhìn chị ta từ trên xuống dưới một lượt, chắc chắn không mất miếng thịt nào thì mới thở phào nhẹ nhõm: "Chị không sao cả! Tốt quá!!!"

"Em..." Vào lúc này sắc mặt Lisa cực kì khó coi, cả người giống như đang chìm trong dung nham phun trào: "Ai cho em tới đây?"

Rosé lần đầu tiên thấy bộ dáng Lisa tức giận đến dọa người như vậy, vừa bị mắng đã lập tức ôm lấy bả vai của Lisa: "Boss đại nhân, chị đừng... đáng sợ... như vậy... mà"

Lalisa nghiến răng nghiến lợi: "Em còn biết sợ?"

Rosé chọt chọt hai ngón tay trỏ vào nhau, làm bộ dạng đáng thương yếu ớt nói: "Làm sao mà không sợ cho được, người ta dù sao cũng chỉ là một cô bé thôi mà. Vừa rồi suýt chút nữa sợ chết người ta rồi, bắp chân cũng run lẩy bẩy rồi đây này! Boss đại nhân, chị đừng mắng người ta nữa mà, cầu an ủi ~ cầu xoa xoa~" (Ủa alo?? chị?? Đai đen cửu đẳng, sư phụ của sư phụ người ta? Ủa aloooo?)

Taek So: "..."

Heung Kang: "..."

'Cô gái này bị quỷ nhập à, rõ ràng vừa nãy còn là bộ dạng phách lối muốn chết, sợ hãi chỗ nào??? Boss gặp quỷ mới tin cô ta nha!!!'

"Em..." Lisa nhìn cô gái đang làm bộ dạng đáng thương, tuy ngọn lửa trong lòng đang cháy hừng hực nhưng cũng chỉ có thể gắng mà nuốt xuống, hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng rồi đưa tay xoa đầu cô gái: "Đừng sợ, tôi đã ở đây rồi."

Rosé thở phào một cái thật dài, âm thầm vỗ vỗ ngực 'may quá, cuối cùng cũng thoát một kiếp, Boss đại nhân nổi giận thật đáng sợ quá đi.'

Sau đó lại tiếp tục chớp chớp con mắt ươn ướt: "Ưm ưm um... vừa thấy Boss đại nhân đã hết sợ rồi! Chỉ cần... chỉ cần chị đừng mắng người ta thôi..."

Lisa tỏ vẻ xin lỗi: "Thật xin lỗi, là tôi nhất thời lớn tiếng, lần sau không thế nữa."

Taek So: "..."

Heung Kang: "..."

'Mắt chó của tôi! Đây là ai? Đây là Đại Boss Lalisa Manoban của bọn họ sao? Chẳng lẽ... chẳng lẽ đây không phải Boss của bọn họ, mà là một cạm bẫy khác của bên đối địch đúng không?'

Người duy nhất bình tĩnh ở đây chỉ có Jeong Poong, anh đẩy kính mắt trên sống mũi tỏ vẻ: "Chỉ có đám người thiếu hiểu biết như mấy người mới có thể kinh ngạc như thế".

----Rời khỏi kho quân dụng.

Biết Lisa không có việc gì thì Rosé cũng bình tĩnh lại, tập trung ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

'Philadelphia... lần trước tới, nơi này vẫn còn là một thành phố phồn hoa...Bây giờ chỉ còn là một đống tan hoang còn lại sau chiến loạn..'.'

Lúc Rosé nhìn cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt Lisa vẫn kín đáo khóa chặt trên người cô.

Chị hoàn toàn không ngờ được Rosé lại xuất hiện ở đây, ở một nơi nguy hiểm như thế này!

Cái khoảnh khắc tính mạng của mấy kẻ kia trôi đi trên họng súng của cô, cái khoảnh khắc cô dùng một chiêu hạ gục ả ngoại quốc kia... cái ánh mắt lạnh lùng, khí thế hung tàn đó khiến chị chút nữa không nhận ra cô, tựa như đấy là một người hoàn toàn xa lạ.

Chị biết...Cô gái kia vẫn là Rosé...Là Park Chaeyoung .. Có điều đó là cô của quá khứ...

Nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc vui mừng của cô chạy như bay đến cạnh mình, lại ra vẻ vừa tội nghiệp vừa sợ sệt thì chị đã biết, cô vẫn là cô gái của đời chị.

Trong lúc vô tình, Rosé nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm kia của Lisa, không kìm được nuốt nước miếng: "Ực... Boss đại nhân... chị nhìn tôi làm gì... chắc không phải định tính sổ với tôi chứ?Chị đã bảo là không tức giận rồi mà!"

Lisa thu hồi suy nghĩ: "Tôi còn có chút việc cần làm ở Philadelphia, em về nước trước hay là đi cùng tôi?"

Rosé suy nghĩ một chút rồi đáp luôn: "Tôi đi cùng chị!"

Nói xong còn giải thích một câu: "Dù sao mấy ngày này tôi cũng chẳng bận cái gì, vất vả lắm mới tới đây một chuyến thôi thì đi dạo quanh một chút coi như là đi du lịch!" (Không có ai đi du lịch ở cái nơi đang nội chiến á chị gái ơi!!!)

Lisa nghe vậy thì ngước đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lên nhìn cô, giọng nói cũng lạnh mấy phần: "Nếu em muốn đi cùng tôi vậy thì mấy ngày này phải hứa rằng không được rời khỏi tầm mắt của tôi."

"Hả?" Rosé đau khổ: "Vậy chẳng phải là muốn tôi buồn chết sao?"

Sắc mặt Lisa trong nháy mắt đen xì.

Rosé thấy vậy vội vàng sửa giọng: "Không có không có! Cùng đại Boss ở chung làm sao mà buồn cho được! Có thể bầu bạn với thánh giá chính là vinh hạnh trời cho của người ta mà..."

Chỗ ngồi sau xe.

Heung Kang ho nhẹ một tiếng, đè thấp âm thanh nói: "Chaeyoung tiểu thư... chắc cô ấy không phải bị tâm thần phân liệt chứ?"

Taek So liếc nhìn cậu ta một cái: "Phân cái rắm! Đến giờ cậu còn không nhìn ra sao? Rõ ràng cô ấy đang giả heo ăn thịt hổ!"

"Hổ... hổ ở đây là Boss sao?" Đầu óc Heung Kang vẫn mơ hồ: "Vậy thì thái độ của Boss với Chaeyoung tiểu thư phải... phải giải thích thế nào?"

Lần này Taek So không phản đối nữa mà nghẹn nghẹn lầu bầu nói: "Sao tôi biết được, tôi cũng sợ đến đái ra quần đây!" Lúc trước suýt nữa Taek So còn cho rằng Boss bị người khác giả mạo nữa là!

Jeong Poong đang vùi đầu xử lý văn kiện rốt cuộc cũng không nghe không nổi nữa: "FA như hai cậu thì biết cái gì, đây là sức mạnh của tình yêu!"

Xe chạy thẳng đến khu an toàn.

Lisa dẫn Rosé về phòng mình trong khách sạn.

Đầu tiên là để cô ngồi xuống ghế salon, sau đó ra sân thượng gọi điện thoại.

Một lát sau Jeong Poong đưa máy PSP, tạp chí thời trang còn có một đống quà vặt nữa đến. Thu xếp cho Rosé ổn thỏa xong, Lisa bắt đầu triệu tập cấp dưới chuẩn bị họp, chính giữa phòng họp có một cánh cửa sổ mở ra vừa vặn có thể thấy Rosé ở phòng khách đối diện.

Thật đúng là hoàn toàn không rời tầm mắt của chị...

Rosé ngồi giữa một đống máy chơi game, đồ ăn vặt, đột nhiên có cảm giác mình là thú cưng đang chờ chủ nhân âu yếm...

Một lát sau, Jeong Poong, Taek So, Heung Kang còn có mấy người khác nối đuôi mà vào.

Mấy thuộc hạ khác chưa từng gặp Rosé nên thấy trong phòng Lisa có một cô gái nhỏ xinh đẹp đều rất kinh ngạc. Taek So với Heung Kang nhìn Rosé đang ngoan ngoãn ôm tạp chí ngồi trên salon thì khóe miệng co giật...

Lúc này Rosé nào có tâm tư ăn uống vui đùa chứ, cô len lén nhìn Lisa một cái, thừa dịp chị đang chuyên tâm vào công việc thì nhanh chóng gửi cho tên khốn khiếp nào đó một cái tin nhắn:

[Họ Woon kia, cô đúng là con rùa đen khốn khiếp!!!!!!!!!!!!!!!...]

Để bày tỏ rõ ràng sự tức giận còn kèm thêm vô số dấu chấm than.

Rất nhanh đối phương đã trả lời lại

[Y củ cải: Cô dám nói lại lần nữa!]

'Má! Còn dám uy hiếp tôi cơ đấy.'

[Như cô mong muốn, đồ con rùa đen khốn khiếp!!!!!!!!!!!!!!!...]

[Y củ cải: Park Chaeyoung! Cô muốn chết!]

Rosé nhìn hàng chữ này thì cả giận: [Làm chuyện thất đức còn không cho người khác nói hả! Không đánh được người ta ngoài sáng thì đánh lén trong tối đó phỏng! Cái loại hành động hèn hạ vô sỉ như thế nói cô là con rùa đen còn là sỉ nhục nó đó!!!]

Đại khái là mười mấy giây sau đối phương mới trả lời lại: [Y củ cải: Tôi đánh lén?]

Rosé tiếp tục múa tay thật nhanh trên bàn phím rồi gửi đi: [Không phải cô thì là ai! Đừng bảo tôi là Philo với Icy không phải người của cô!]

Lần này bên kia chả tốn mấy giây đã trả lời: [Y củ cải: Mấy người gặp nhau?]

Rosé hừ một tiếng: [Nói nhảm! Nếu không nhờ tôi thông minh dũng mãnh thì cái mạng nhỏ cũng mất! Tất nhiên đây không phải vấn đề chính, đừng có mà đánh trống lảng!]

[Y củ cải: Honey, cái này tất nhiên là điểm chính rồi!]

....

Cùng lúc đó tại một hộp đêm ngầm nào đó tại Las Vegas.

Ánh đèn lóa mắt cùng âm nhạc đinh tai nhức óc bao phủ lấy sàn nhảy đầy ắp người nhiệt tình quẩy đến đầu óc mơ mơ màng màng.

Trong một lô ghế rộng lớn xa hoa có một người đàn ông người Ý với đôi mắt xanh và mái tóc vàng, tướng mạo khá đẹp nhưng ánh mắt lại có chút tà mị.

Giờ phút này, vây quanh hắn là một đám người đẹp có vóc người nóng bỏng say sưa uống rượu, khung cảnh vô cùng xa hoa dâm dật và thối nát...

Mà ước chừng cách anh ta mấy bước là một người đàn ông phương đông có mái tóc đen tuyền. Người này ngồi một mình một ghế salon rộng lớn, hắn ta đeo một chiếc kính gọng vàng gọn gàng mà lịch sự, trên tai còn đang đeo một chiếc tai nghe bluetooth, trên chiếc bàn đối diện đang đặt một chiếc máy tính xách tay, quanh người tản ra một cỗ khí tức người sống chớ có dây vào.

Hai người này nhanh chóng tạo thành hai khung cảnh đối lập nhau.

Một lát sau, người tóc đen nhìn về phía máy tính vẻ mặt kính cẩn gật đầu một cái, ngay sau đó thì đứng dậy đi tới trước mặt tên người Ý đối diện, giọng điệu bình thản không gợn sóng: "Ngài Augustine, Philo hành động là do chỉ thỉ của ngài sao?"

Người đàn ông người Ý nâng khuôn mặt say khướt lên: "Ừ hừ... Philo... à không sai, là tôi ra lệnh! Sao vậy bạn đồng hành thân ái của tôi?"

Người đàn ông tóc đen không đổi sắc mặt mở miệng: "Ngài đụng phải người không nên đụng."

"Người không nên đụng?" Người đàn ông người Ý mê man lộ ra biểu tình khó hiểu nhưng ngay sau đó tựa như nhớ tới cái gì chợt bừng tỉnh: "Cậu nói người đàn bà kia..."

------------------

edit chap này hơi căng thẳng nhưng mà mọi người dần sẽ biết đc 5 năm ở Mỹ thì Rosé của chúng ta làm gì và đã tôi luyện bản thân như thế nào.... sao di mọi người ơi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro