Xét về điểm này thì Woon YooNa à... chị thua rồi... thua chẳng oan chút nào!
Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi, bà liếc nhìn báo cáo xét nghiệm rồi nói luôn: "Thai nhi được 12 tuần tuổi rồi, rất khỏe mạnh, có muốn không?"
Chắc là nhìn ra thần sắc của Park Jiyeon không đúng, người đi cùng không phải là đàn ông mà lại là chị em nên bác sĩ hỏi thẳng luôn, đối với bà mà nói thì chuyện này thấy nhiều lắm rồi.
"Chị Yeonie..."
Mãi cho đến khi Rosé nhắc nhở, Park Jiyeon mới sực tỉnh vội nói: "Không... không cần! Bác sĩ, tôi muốn làm phẫu thuật ngay bây giờ, có được không ạ?"
Vẻ mặt của Park Jiyeon có chút gì đó gấp gáp.
Vị nữ bác sĩ nhìn nhìn Park Jiyeon, vẻ mặt có chút lạnh lùng, làm cái nghề này lâu rồi, bọn họ phản cảm nhất là những người có con rồi mà lại muốn bỏ.
Phải biết rằng, hàng ngày có biết bao nhiêu người đến đây làm bao nhiêu thủ thuật chỉ vì mong mỏi có được một đứa con mà cầu còn không được, nhưng những người trẻ tuổi này lại ỷ vào tuổi tác mà không biết chịu trách nhiệm.
Giọng nói của vị bác sĩ vô cùng lạnh: "Thai của cô cũng lớn quá rồi, phá bằng thuốc không được, chỉ có thể dùng thủ thuật thôi. Có nghĩa là phải nạo bỏ như thế mới có thể nạo sạch hết được, thể chất của cô vốn dĩ đã rất khó có thai, sau lần nạo thai này e rằng sau này rất khó có thai nữa."
Nghe đến đó, vẻ mặt của Park Jiyeon như thể sét đánh giữa trời quang: "Sao cơ ạ..."
Đúng là cô biết thể chất của mình yếu, mỗi lần đến kì đều rất đau, đi khám đông y thì bị bảo là "cung hàn", phải giữ gìn cẩn thận, nhưng cô không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như thế...
Rosé cũng ngẩn ra: "Nghiêm trọng đến thế sao?"
Bà bác sĩ nói: "Tôi đương nhiên là phải nói rõ các hậu quả nghiêm trọng nhất là gì với bệnh nhân rồi, nhưng đây cũng không phải là hù dọa các cô, lần này cô ta có thể mang thai đã là chuyện không dễ rồi."
Khóe miệng Rosé giật giật 'ở đâu ra mà không dễ, chị ấy là một lần trúng thưởng luôn đấy!'
Nhưng, bác sĩ cũng không cố ý dọa cô, Park Jiyeon lần này mà phá thai thật thì thực sự rất nguy hiểm, có khả năng cả đời không có con được...
'Chuyện này... đối với một cô gái mà nói, thực sự quá nghiêm trọng!'
Căn phòng lặng ngắt như tờ.
Một lúc sau giọng nói run rẩy, trống rỗng của Park Jiyeon vang lên: "Bác sĩ làm ơn hãy xếp lịch cho tôi đi ạ, càng nhanh càng tốt."
Rosé nghe thế liền phát cáu: "Nhanh cái gì mà nhanh! Hậu quả nghiêm trọng như thế sao có thể quyết định qua loa thế được! Nhất định phải bắt cái gã đó chịu trách nhiệm chứ? Chị còn bao che cho cái thằng khốn nạn đó đến bao giờ?"
"Chaeyoungie, đừng nói nữa..." Trên mặt Park Jiyeon tràn ngập vẻ đau khổ.
Con ngươi Rosé bỗng lóe lên, mày nhíu chặt lại truy hỏi: "Em hỏi chị, cái gã đó có phải là Jeon Jungkook không?"
Nghe đến cái tên đó, cả người Park Jiyeon cứng còng, vẻ mặt đầy hoang mang, dường như không ngờ được Rosé sẽ biết.
Rosé nhìn phản ứng của cô là biết mình đã đoán đúng rồi, thoáng cái cơn tức đã xông thẳng lên đầu: "Má nó! Em biết ngay mà! Thảo nào mà vừa nãy chị nhìn thấy hắn ta đi cùng Kool Ji-Eun vẻ mặt lại khó coi đến thế..."
Cô đoán già đoán non lại chẳng thề ngờ được, người Park Jiyeon thích thế nhưng lại là người cô quen...
Trong khi Rosé kích động nói chuyện với Park Jiyeon, cả hai đều không phát hiện ra khi vị nữ bác sĩ nghe được cái tên "Jeon Jungkook", vẻ mặt bà vô cùng kinh ngạc.
'Jungkook?'
'Cái thai này... thế nhưng lại là con của Jungkook?'
'Có khi là là trùng tên? Không đúng! Vừa nãy bà rõ ràng nghe thấy ba chữ "Kool Ji-Eun" mà.'
'Một cái tên thì còn có thể trùng được, nhưng lẽ nào cả hai cái tên đều có thể trùng được à?'
Nghĩ đến đó, trên gương mặt của vị chủ nhiệm khoa sản thoáng chốc đã hiện lên vẻ vô cùng khó coi.
Chị gái và anh rể bà vì mong có được một đứa cháu để bế mà đi cầu thần bái phật đến nỗi tiền quyên góp sắp xây được cả mấy cái chùa rồi đấy!
Kết quả cái thằng nhóc Jeon Jungkook này...
"Cái thằng nhóc thối tha này! Thế mà dám làm lớn bụng con gái nhà người ta xong rồi không chịu trách nhiệm?" Trong cơn tức giận, vị chủ nhiệm đập bàn cái "rầm" rồi sau đó buột miệng quát lên.
Rosé và Park Jiyeon vốn đang ầm ĩ vì một câu nói đó của đối phương mà đều sững lại, sau đó cả hai đều quay ra nhìn vị chủ nhiệm kia.
Vị bác sĩ lập tức thu lại vẻ mặt khác thường, khẽ ho một tiếng rồi nhìn về phía Park Jiyeon, lần này ngữ khí rõ ràng ôn hòa hơn rất nhiều: "Hậu quả và tổn thương của việc phá thai đối với sức khỏe vừa nãy cô cũng đã nói với cháu rồi. Đây không phải là chuyện dùng để dọa dẫm gì đâu, tổn thương của những chuyện như thế này đối với con gái là cực kì lớn, huống hồ tình hình sức khỏe của cháu lại rất đặc thù..."
Bà từ từ thuật lại một lần nữa tính nguy hiểm và hậu quả của việc phá thai, sau rồi liên tục khuyên bảo: "Cho nên, con gái à, cô đề nghị con nên suy nghĩ cẩn thận rồi hãy quyết định. Bạn con nói rất có lý, phải để cha của đứa trẻ này chịu trách nhiệm chứ!"
Câu cuối cùng, giọng nói của vị bác sĩ rõ ràng đã trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
"Cháu đã suy nghĩ kỹ rồi..." Park Jiyeon trả lời với thái độ rất kiên quyết.
Cô đang sợ, sợ rằng sau khi mình rời khỏi đây, cô sẽ không còn chút dũng khí nào để quyết định nữa, cho nên cô không dám cho mình bất kì một đường lui nào.
Đây rõ ràng là bị đả kích vì vừa nãy nhìn thấy Jeon Jungkook đi cùng với Kool Ji-Eun, cho nên Park Jiyeon mới càng kiên quyết phải bỏ đứa trẻ đi!
Vị bác sĩ thấy thế quả thật là cuống muốn chết, chỉ đành cố trấn tĩnh lại mà tiếp tục khuyên răn: "Với trạng thái tâm lý của cháu hiện tại, nếu như bác làm cho cháu xong rồi thì lỡ đâu sau này cháu lại hối hận, đến bệnh viện làm ầm lên thì ai chịu trách nhiệm? Hơn nữa dù bây giờ cháu có quyết định làm phẫu thuật đi chăng nữa thì hôm nay cũng không được đâu, tuần này lịch đã kín rồi. Thế này đi, bây giờ cô đặt lịch trước cho cháu nhé, trong khoảng thời gian này cháu về nhà suy nghĩ cho thật kĩ đi."
Park Jiyeon do dự một lát, những cuối cùng cũng đồng ý với đề nghị của vị bác sỹ: "Thế... cũng được ạ... chủ nhiệm Gae, cám ơn cô ạ!"
Sau khi hai cô gái đi rồi, Gae Mindeulle lập tức cầm điện thoại lên bàn lên gọi điện: "Alo, bác sĩ Jin à, nhà tôi có việc đột xuất, cô có thể đổi ca giúp tôi được không? Đúng thế, đúng thế, ngay bây giờ!"
Gọi xong cuộc điện thoại đó, Gae Mindeulle lập tức cởi áo blouse ra rồi thay quần áo, xách túi chạy ra khỏi phòng khám.
Trên đường, Gae Mindeulle vừa nhanh chóng lái xe về nhà họ Jeon, vừa gọi điện thoại cho chị mình: "Alo, chị, bây giờ chị đang ở đâu?"
"Chị đang ở trường mà, sao thế? Hôm nay em không trực khám à? Sao lại rảnh gọi điện thoại cho chị thế?"
"Chị, không cần biết chị đang ở đâu, giờ chị về nhà ngay đi, gọi cả anh rể về nữa!"
"Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Anh rể em còn đang đi làm đấy!"
"Đi làm với cháu nội của anh chị cái nào quan trọng hơn? Mau về đi! Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh chị!" Giọng của Gae Mindeulle vô cùng khẩn cấp.
"Cháu... cháu nội? Mindeulle rốt cuộc em đang nói gì thế?"
"Tóm lại là cả hai mau về nhà đi! Còn nữa, hai người lập tức gọi điện cho Jungkook, gọi nó về ngay! Chuyện có liên quan đến mạng người đấy!"
Ngay đến cả chữ "mạng người" đều nói ra rồi, lại còn loáng thoáng cái gì mà "cháu nội", phía Jeon gia nào dám chậm trễ nữa.
Jeon Sung Woo và Gae Chaewon lập tức chạy từ đơn vị về nhà.
Chỉ hai từ "cháu nội" thôi thì dù có ở Bắc Cực thì hai người họ cũng phải bò về.
"Mindeulle, em nói cháu nội gì gì thế! Lại còn liên quan đến mạng người nữa!" Gae Chaewon hấp tấp hỏi.
Jeon Sung Woo cũng mờ mịt nhìn hai người, sau đó lại nhìn đồng hồ trên tay: "Mindeulle, có chuyện gì thì em mau nói đi, lát nữa anh còn phải trở lại đơn vị nữa."
Gae Mindeulle bưng chén trà lên uống một ngụm lớn: "Lúc sáng có một cô gái đi cùng em gái tới chỗ em kiểm tra, kết quả là đã mang thai ba tháng nhưng cô ấy lại muốn phá thai..."
Gae Chaewon lập tức hùa vào: "Haiz, thanh niên bây giờ đúng là chẳng ra làm sao cả, đây rõ ràng là một sinh mạng, muốn bỏ là bỏ sao. Nếu không muốn có con sao ngay từ đầu không dùng biện pháp phòng tránh đi! Nhưng, khốn nạn nhất vẫn là thằng đàn ông kia, làm bụng con gái nhà người ta to lên rồi lại không chịu trách nhiệm, đã thế lại còn để con gái nhà người ta tự tới viện giải quyết..."
"Lại còn chẳng phải thế sao!"
Thấy hai người phụ nữ bắt đầu lảm nhảm, Jeon Sung Woo khẽ ho một tiếng: "Mindeulle à, em gọi anh chị về đây chỉ để nói chuyện này thôi hả?"
Gae Chaewon cũng kịp phản ứng lại: "Khụ, phải đó Mindeulle, em gọi bọn chị về đây rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
Gae Mindeulle nhìn chị gái rồi lại nhìn anh rể, nói thẳng: "Chị, thằng đàn ông mà chị vừa chửi không phải ai khác chính là Jungkook nhà chị đấy."
Vừa dứt lời, vẻ mặt Gae Chaewon và Jeon Sung Woo đều như bị sét đánh.
"Mindeulle... Em nói cái gì?" Gae Chaewon sững sờ hồi lâu mới lấy lại được giọng nói của mình, sau đó lại trưng ra vẻ mặt tiếc nuối nói: "Nó làm gì có cái bản lĩnh đấy! Nếu nó có thể ra ngoài khiến bụng con gái nhà người ta to lên, bà sẽ ngay lập tức đón cô gái đó về làm con dâu mình. Như thế thì bà đã sớm có cháu chắt đầy nhà rồi, làm gì phải phát sầu lên như bây giờ?"
Jeon Sung Woo cũng cau mày nói: "Mindeulle, chuyện này nếu là người khác thì anh không biết, nhưng Jungkook nhà anh chắc chắn không thể đâu! Nếu không anh với mẹ nó còn phải âu sầu đến bạc cả tóc thế này sao? Nó á, mấy năm nay đều "thủ thân như ngọc" vì con bé nhà họ Quan, còn nói với anh chị nếu đời này không lấy được Kool Ji-Eun thì cả đời cũng sẽ không lấy vợ, cũng tuyệt đối không sinh con với người phụ nữ khác cơ!"
Vừa nhắc đến chuyện này, cơn giận trong lòng Jeon Sung Woo lại sôi lên!
Gae Mindeulle biết họ không tin, nên mới kể lại chuyện trong phòng khám một lượt từ đầu đến cuối: "... theo những gì em gái cô gái đó, thì có vẻ như Jungkook say rượu mất lí trí nên ép con gái nhà người ta. Cô gái đó thích Jungkook rất nhiều năm rồi nhưng vì biết Jungkook thích con nhỏ nhà họ Kool nên cô ấy không muốn làm khó nó, kiên quyết phá cái thai này. Cũng may là vợ chồng anh chị lạy Bồ Tát thành tâm nên Bồ Tát linh thiêng mới để cô gái này gặp được em, em tốn bao nước bọt mới khuyên cô ấy về nhà nghĩ kĩ lại, không làm phẫu thuật luôn đấy!"
Jeon Sung Woo và Gae Chaewon đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn sững sờ trước những gì Gae Mindeulle vừa nói...
"Em biết chuyện này quả thật rất khó tin, lúc ấy em cũng ngỡ ngàng lắm, em chỉ làm việc bình thường thôi mà suýt chút nữa thì chính tay mình hại chết cháu trai mình... Giờ rốt cuộc chuyện là như thế nào, anh chị gọi Jungkook về hỏi chẳng phải đều rõ cả sao! Anh chị đã gọi điện cho nó chưa thế?" Gae Mindeulle giục hỏi.
Gae Chaewon đang đờ người ra lúc này cũng hoàn hồn lại: "Gọi rồi nhưng không gọi được, để chị gọi lại cho nó!"
Gae Chaewon vừa nói vừa mau chóng lấy điện thoại gọi cho Jeon Jungkook, lần này cuối cùng cũng có người bắt máy.
Cùng lúc đó, trong một nhà hàng tây xoa hoa nào đó.
Jeon Jungkook đang lấy cầm đĩa bít tết của Kool Ji-Eun cẩn thận cắt ra, sau đó mới đẩy về phía cô ta: "Em đừng lúc nào cũng ủ rũ mặt mày, mất tập trung như vậy nữa, có cưỡi ngựa thôi mà cũng bị ngã! Em muốn dọa chết anh à?"
"Xin lỗi..." Kool Ji-Eun mở miệng xin lỗi, vẻ mặt lộ ra vài phần cay đắng.
"Em đấy, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, tuy Lisa có hơi nặng lời, nhưng cũng chỉ vì tức quá mà thôi. Ba đứa mình từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, quen biết nhau lâu như vậy rồi, đâu thể vì một người phụ nữ mà tuyệt giao được. Đợi chuyện qua đi chắc cậu ấy cũng hết giận rồi thôi, đợi khi nào anh tìm được cơ hội thích hợp hẹn cậu ấy nói chuyện, nói rõ ra thì sẽ chẳng có chuyện gì nữa hết!" Jeon Jungkook móc hết lời trong lòng ra để an ủi người đẹp trước mắt.
Lúc này sắc mặt Kool Ji-Eun mới dịu xuống được một chút: "Jungkook, cảm ơn anh... cảm ơn anh... đã luôn ở bên em..."
Jeon Jungkook cười như một thằng ngốc: "Hai đứa mình là ai mà em phải nói chuyện khách khí với anh thế..."
Đang nói dở, điện thoại Jeon Jungkook vang lên, là người nhà gọi tới.
Bầu không khí lúc này đang rất tốt, Jeon Jungkook vốn không muốn nghe nhưng thấy bên kia cứ gọi tới liên tục tục, sợ có chuyện gì gấp nên cuối cùng vẫn bắt máy: "Alo mẹ à? Nếu không có chuyện gì thì mẹ gọi lại cho con sau được không, giờ con đang bận!"
"Bận bận bận, mày thì có chuyện gì tử tế mà bận hả! Giờ mày lập tức cút về đây cho tao!" Giọng mẹ Mạc từ đầu bên kia rất lớn, đủ để Kool Ji-Eun ở phía đối diện cũng nghe thấy.
Jeon Jungkook nhanh chóng bịt điện thoại lại, ho nhẹ một cái: "IU, anh đi nghe điện thoại một chút."
"Vâng."
Bên ngoài nhà hàng.
"Mẹ, con đang bận theo đuổi con dâu cho mẹ đây này! Đây có được xem là chuyện lớn không?" Jeon Jungkook lười nhác nói.
Nhưng lần này, mẹ Mạc nghe thấy thằng con trai mình nói vậy xong thái độ lại không hề dịu xuống, ngược lại càng tức giận hơn: "Lại là con nhỏ Kool Ji-Eun có đúng không! Mày đúng là thằng không có tiền đồ! Giờ quan trọng nhất là cháu nội tao, mày về đây ngay cho tao, sau đó mang cháu nội tao về đây!"
"Cháu nội? Mẹ, có phải mẹ mắc bệnh hoang tưởng rồi không... muốn có cháu nội phát điên rồi à?" Jeon Jungkook giật giật khóe miệng.
"Tao điên à? Con gái nhà người ta hôm nay tới viện phá thai, vừa hay lại gặp đúng dì mày, nếu không phải dì mày âm thầm ngăn cản chắc giờ tao mất cháu luôn rồi! Nếu cháu tao không còn nữa, vậy tao cũng không cần phải sống nữa làm gì..."
"Đợi đợi đợi đã... Mẹ! Bên cạnh mẹ còn ai khác nữa không? Ba con đâu? Con thấy trạng thái của mẹ bây giờ không được bình thường..."
Đầu bên kia lập tức truyền tới giọng nói của Jeon Sung Woo: "Cái thằng thối tha này, mày mới không bình thường! Tao không cần biết giờ mày đang ở đâu, lập tức cút về đây cho tao! Tao có chuyện phải hỏi mày!"
...
Thấy giọng điệu hai ông bà bất thường như vậy, trong điện thoại cũng không nói rõ, Jeon Jungkook chẳng còn cách nào khác, đành đưa Kool Ji-Eun về trước, sau đó lập tức trở về.
"Con về rồi đây..." Jeon Jungkook không cam tâm tình nguyện đẩy cửa bước vào phòng khách.
Thấy giữa trưa mà bố mẹ với dì còn bày ra tư thế thẩm vấn phạm nhân ngay giữa nhà, Jeon Jungkook không khỏi thấy khó hiểu: "Con nói mọi người này, có thể bình tĩnh một chút được không! Có phải lại có cô gái nào chạy tới bảo mang thai với con bắt con phụ trách không?"
Jeon Jungkook vừa đặt mông xuống sofa: "Xin lỗi chứ gen di truyền của ông đây dễ lấy đến thế sao? Mơ đi nhé!"
Jeon gia ba đời đơn truyền (chỉ có một con), người trong giới ai ai cũng biết hai ông bà họ Mạc sốt ruột cầu cháu, nên trước đây có không ít cô gái có ý muốn đục nước béo cò, tiếc là cuối cùng đều được xác nhận là giả.
Về phương diện này Jeon Jungkook quả thật rất cẩn thận, cho nên vẫn rất có tự tin đối với chuyện này.
Jeon Sung Woo đạp cho anh ta một cái: "Thằng khốn nạn này, mày quỳ xuống cho tao! Lần này là dì mày vô tình phát hiện chứ không phải người ta tìm tới cửa, mày còn oan à?"
Jeon Jungkook sớm đã quen với dáng vẻ này nên cũng rất phối hợp, từ từ quỳ xuống: "Dì, dì nói đi, cô gái đó tên họ là gì, dì bảo cô ta tới đây đối chất với con!"
"Vì mày mà dì đã phải làm trái với lương tâm nghề nghiệp rồi, giờ mày còn bảo dì tiết lộ đời tư của bệnh nhân? Còn muốn đối chất với người ta á! Nghĩ hay nhỉ! Con gái nhà người ta đã tới hẳn chỗ dì mày phá thai rồi! Làm gì có cô gái tốt nào lại ham hố đối chất với loại đàn ông bạc bẽo không chịu trách nhiệm như mày! Nếu không phải vì mày, dì nhất định sẽ ủng hộ cả hai tay hai chân bảo cô ấy phá đi, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới rồi đấy!"
Gae Chaewon lập tức kéo lấy tay Gae Mindeulle: "Không được, không được! Mindeulle, em đừng có giận thằng nhãi này! Lần này thật sự phải cảm ơn em nhiều lắm!"
Jeon Jungkook miết miết mi tâm: "Rốt cuộc là chuyện gì, dù có chết cũng phải cho con chết được rõ ràng chứ? Con thật sự không có ra ngoài làm bậy mà!"
Hai ông bà vừa nghe anh ta nói không có ra ngoài làm bậy liền nổi điên lên, trừng mắt lườm anh ta, sau đó bảo Gae Mindeulle kể lại chuyện đã xảy ra thêm lần nữa.
Nghe dì mình nói xong, vẻ mặt uể oải của Jeon Jungkook từ từ trở nên nghiêm trọng, hai tay đỡ trán, như thể đang cố gắng hết sức để nghĩ tới chuyện gì đó...
"Jungkook, có phải mày nhớ ra chuyện gì rồi không?" Gae Chaewon vội hỏi.
Thời gian từng chút qua đi, cả phòng khách lặng im như tờ, không ai dám ho he tiếng nào...
Lúc Jeon Jungkook ngẩng đầu lên, sự bình tĩnh trên gương mặt của anh ta như thể chỉ cần chạm vào là vỡ nát, dưới sự bình tĩnh ấy là sự bất an và hoảng loạn cực độ, anh ta nhìn Gae Mindeulle chậm rãi hỏi: "Dì, trong tên của cô gái đó... có phải là..."
Jeon Jungkook hít sâu một hơi, sau đó mới nói tiếp: "Có phải họ Park đúng không?"
Gae Mindeulle nghĩ một hồi, sau đó liền gật đầu: "Đúng đúng đúng! Tên của hai đứa có một họ Park!"
'Park Jiyeon'
Trong phút chốc, sự bình tĩnh trên mặt Jeon Jungkook hoàn toàn vỡ vụn...
Không ai hiểu con bằng cha, Jeon Sung Woo tối sầm mặt lại nói: "Sao nào, nhớ ra rồi? Đứa bé trong bụng cô gái đó có phải là của mày không?"
Jeon Jungkook vuốt mặt rồi lập tức đứng bật dậy, không nói hai lời tông cửa xông ra ngoài...
"Jungkook! Jungkook! Mày đi đâu đấy!" Gae Chaewon tức tốc đuổi theo nhưng Jeon Jungkook sớm đã chạy như điên lao đi, không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Gae Mindeulle "chậc" một tiếng: "Không phải hỏi nữa, trông phản ứng thế này chắc chắn là đúng rồi."
"Giờ Jungkook nó muốn làm gì, chắc không phải đi ép cô gái đó bỏ đứa bé đấy chứ?" Gae Chaewon sốt ruột nói.
Jeon Sung Woo lập tức lấy điện thoại ra: "Anh phải sai người cản thằng oắt đấy lại!"
Lúc này Gae Mindeulle cũng không cố kị gì nữa, bà vội nói: "Cô gái đó là Park Jiyeon! Anh rể, anh mau tra xem cô ấy ở đâu đi!"
"Được!"
...
Cùng lúc đó, tại nhà Park Jiyeon. Trong phòng khách.
"Chaeyoungie, sao em lại quen với Jeon Jungkook vậy?" Park Jiyeon hỏi.
"Anh ta là bạn của bạn em..." Rosé vừa nói vừa vùi đầu vào tìm đồ, vừa dứt lời liền thấy cô rút xoạt một cái dao gọt hoa quả bóng nhoáng ra.
Park Jiyeon thấy con dao kia thì khẽ nuốt nước bọt: "Chaeyoungie, em biết chị rồi đấy, thật ra chị cũng không định kết hôn sinh con. Sau này, có thể có con được nữa hay không đối với chị mà nói thật ra cũng không khác gì nhau cả..."
"Cái này không được... nhỏ quá..." Không biết Rosé có nghe Park Jiyeon nói không, cô lại lôi ra một con dao thái thịt to và dài gấp đôi cái dao gọt hoa quả ban nãy, cô dùng ngón tay gẩy vào lưỡi dao rồi lẩm bẩm: "Vẫn nhỏ quá..."
Park Jiyeon: "..."
Lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ cửa "đùng đùng" vang lên.
"Để chị đi mở cửa." Park Jiyeon nói với Rosé một tiếng rồi chạy ra ngoài mở cửa.
'Giờ này còn có ai tới nữa?'
Vừa mở cửa ra nhìn thấy người đứng bên ngoài, sắc mặt Park Jiyeon liền thay đổi, một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn lại: "Jung... Jungkook... sao anh lại tới đây?"
Hơn nữa trông có vẻ như là vừa chạy vội tới đây...
Trán Jeon Jungkook lúc này ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, chống một tay vào khung cửa nhà Park Jiyeon, dùng ánh mắt như tia laze nhìn chằm chằm vào mặt cô...
Park Jiyeon thấy thế nhíu mày lại. 'Chẳng lẽ anh ấy biết chuyện gì rồi?'
'Không đúng... không thể nào... chuyện cô mang thai ngay đến cô cũng chỉ vừa mới biết, ngoài cô với Rosé ra không có bất cứ ai biết chuyện này cả mà.'
Park Jiyeon nhanh chóng xua đi cái suy nghĩ này khỏi đầu mình rồi bình tĩnh mở miệng: "Jungkook, anh tìm em có chuyện gì không? Thật xin lỗi, nhà đang có khách, chắc không tiện mời anh vào..."
'Haiz, gay rồi! Giờ Rosé vẫn còn đang ở trong nhà, con nhóc kia lúc này đang phát điên lên, nếu thấy Jeon Jungkook... không biết nó sẽ làm ra chuyện gì nữa.'
Park Jiyeon chỉ muốn đuổi Jeon Jungkook đi trước rồi nói sau: "Nếu không phải là chuyện gì gấp, để hôm khác nói được không?"
Jeon Jungkook nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, muốn nhìn ra một chút kẽ hở, nhưng cuối cùng lại chẳng thấy được gì cả.
'Cô mang thai con của anh, nhưng giờ gặp được anh rồi chẳng lẽ không có gì muốn nói sao? Sao có thể làm như không có chuyện gì như vậy? Liệu có phải dì nhầm rồi không?'
Lòng dạ Jeon Jungkook trở nên rối bời, nếu hôm nay không xác định được chuyện này, chắc chắn anh ta sẽ không thể nào yên lòng được, vậy nên anh ta chỉ có thể thăm dò: "Em không có gì muốn nói với anh sao?"
Park Jiyeon đinh ninh rằng Jeon Jungkook không biết chuyện cô mang thai, nên mới không nghĩ tới khả năng đó, cô mờ mịt hỏi lại: "Nói gì cơ?"
Jeon Jungkook nhìn vào bụng cô: "Em có thai rồi à?"
Câu này không khác gì một đòn giáng mạnh xuống... đập vỡ con tim yếu ớt của Park Jiyeon, theo phản xạ có điều kiện cô bật thốt lên: "Sao anh lại biết..."
'Sao Jeon Jungkook lại biết chuyện này?'
Park Jiyeon vừa dứt lời, Jeon Jungkook cũng hoàn toàn ngẩn ra, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng cùng hoang mang: "Hóa ra là thật... Em mang thật! Có phải là lần anh uống say không?"
Thấy sắc mặt không gì có thể khó coi hơn của Jeon Jungkook, trái tim Park Jiyeon đau thắt lại.
Tuy sớm biết anh sẽ có phản ứng thế này nhưng khi đối diện với hiện thực, tim cô vẫn đau không thở nổi...
Cả người Park Jiyeon run lên, cũng không biết bản thân lấy đâu ra sức lực, cố gắng trấn tĩnh nói: "Jungkook, anh đang nói gì thế? Sao có thể như vậy được! Em không biết rốt cuộc sao anh biết được chuyện này, nhưng... đứa trẻ không có quan hệ gì với anh hết..."
"Không có quan hệ gì với anh?" Jeon Jungkook nhấn lại từng chữ: "Vậy em có biết người khám thai cho em hôm nay ở bệnh viện là ai không? Đó là dì anh! Chính tai bà ấy nghe thấy cuộc đối thoại của em và em gái em..."
Lúc này, Park Jiyeon hoàn toàn sững sờ.
Có thế nào cô cũng không thể ngờ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy...
'Vị bác sĩ đó... thế mà lại là dì của Jeon Jungkook?'
Cô cố gắng nhớ lại thái độ của vị bác sĩ đó ngày hôm nay, hình như xác định được có chỗ nào đó bất thường...
"Trùng... trùng hợp vậy sao..." Park Jiyeon cắn môi, nói tiếp: "Thế chắc là dì anh nghe nhầm đấy, lúc đó em với em gái em có chút tranh cãi, là em gái em hiểu lầm, nghĩ đứa bé là con anh nên muốn tìm anh nói lí lẽ..."
Jeon Jungkook nhìn cô: "Ý của em là, không phải của anh?"
Park Jiyeon: "Không phải."
Jeon Jungkook cắn răng: "Được, nếu không phải của anh, vậy em nói cho anh biết, là của ai? Lần em ngủ với anh là lần đầu tiên của em!"
"Em..." Park Jiyeon bị Jeon Jungkook ép lùi về sau một bước.
Đúng lúc Jeon Jungkook đang sầm mặt tiếp tục bức hỏi thì phía sau lưng Park Jiyeon truyền tới một giọng nói u ám...
"Đứa bé trong bụng cô ấy là của tôi! Anh có ý kiến gì à?"
Vừa dứt lời, Jeon Jungkook thấy một cô gái từ bóng tối đi ra, mặt đầy sát khí, trong tay còn cầm một con dao rất lớn.
Khiến anh ta ngạc nhiên hơn là...Cô gái này... không ngờ cô gái này lại là...
"Cô... Tiểu... Tiểu Chipmunk?!"
Lúc này Rosé đã tháo bộ tóc giả và cặp kính ngụy trang xuống, thế nên Jeon Jungkook lập tức có thể nhận ra người trước mắt là Chipmunk nhà Lalisa.
Lúc này Chipmunk đang lăm lăm con dao trong tay nhìn chằm chằm vào anh ta, khiến anh ta sợ phát khiếp...
"Hừ, thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa lại cứ thích tông vào... Jeon Jungkook! Đi chết đi!!!" Rosé nói rồi giơ con dao lên bổ về phía Jeon Jungkook.
"A a a a!!!" Jeon Jungkook co chân chạy: "Đệch! Chuyện quỷ gì thế! Rosé, cô bị điên à?"
'Tại sao Rosé lại xuất hiện ở chỗ Park Jiyeon? Không... không đúng... Park Chaeyoung... Park Jiyeon... đều là họ Park...'
'Ôi má nó chứ! Chẳng lẽ em họ của Park Jiyeon chính là Rosé?'
Đây đúng thật là thiên đường có lối anh ta không đi, địa ngục không cửa lại cứ thích tông vào mà!
Nếu biết Rosé đang ở đây, có đánh chết anh ta cũng không tới đây đâu!
Ai không biết còn tưởng cô là Chipmunk ngoan ngoãn dễ thương, nhưng sau vô số lần chứng kiến những thời khắc dũng mãnh của cô, Jeon Jungkook lúc này... đã muốn điên luôn rồi.
Giờ anh ta chỉ thấy mừng vì trong tay cô là dao chứ không phải là súng...
"Má nó chứ! Jeon Jungkook! Nếu anh là đàn ông thì đứng lại cho tôi!"
"Rosé, cô bình tĩnh... bình tĩnh lại một chút, có gì chúng ta từ từ nói..."
"Nói cái c* mẹ anh! Xuống địa ngục đi đồ khốn! Ngay đến người phụ nữ của tôi mà anh cũng dám động vào à!"
"Á á á! Cô làm thật đấy à!"
"Tôi cho anh ba giây, tạm biệt người anh em của anh đi đồ cặn bã!"
...
Park Jiyeon kinh hoảng hô lên: "Chaeyoungie, dừng lại! Đừng đuổi nữa! Như vậy nguy hiểm lắm! Chaeyoungie..."
Tiếc là, Rosé lúc này đã hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì nữa rồi.
Park Jiyeon sợ hai người cứ vậy sẽ bị thương, dưới tình thế cấp bách cô lao tới muốn ngăn không cho họ đánh nhau nữa...
Hai người kia cũng không ngờ Park Jiyeon sẽ đột nhiên xông tới nên không tránh kịp mà va vào người cô, cả người Park Jiyeon ngã ra đằng sau.
Rosé hồn bay phách tán, Jeon Jungkook sợ vãi tè, hai người cùng giơ tay ra, may mà kịp giữ được người Park Jiyeon...
Rosé hốt hoảng nhìn vào bụng Park Jiyeon: "Suýt chút nữa thì làm con tôi bị thương rồi!"
Jeon Jungkook hắc tuyến đầy đầu: "Đây rõ ràng là con..."
Rosé quăng một ánh mắt sắc lạnh sang: "Hửm? Anh muốn nói gì?"
Jeon Jungkook: "Không có gì, không có gì... phải phải phải... là con cô... con cô... cô nói gì cũng đúng hết..."
Rosé "hừ" một tiếng, sau đó cẩn thận đỡ Park Jiyeon vào trong.
Trong phòng khách.
Rosé gác chân ngồi trên sofa, Jeon Jungkook thì ngồi núp ở chiếc ghế trong góc phía đối diện.
Park Jiyeon bưng hai ly trà hoa ra cho hai người, thấy Rosé lúc này đã bình tĩnh lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Jeon Jungkook miết mi tâm nhìn Park Jiyeon: "Cô... cô ấy là em họ em à? Thật hả?"
Park Jiyeon gật đầu: "Phải."
"Sao em không nói cho anh biết sớm!" Jeon Jungkook suy sụp nói.
Rosé ở phía đối diện đập bụp một cái lên bàn trà: "Anh nói chuyện với chị tôi cái kiểu gì đấy!"
Jeon Jungkook nuốt nước bọt: "Không phải... Ý của tôi là... nếu nói với tôi sớm hơn, tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lí... thế này, hãi hùng quá..."
Park Jiyeon nghe vậy cũng không nói gì, thật ra cô đã từng nhắc tới cô em họ này rồi, thậm chí còn từng nói cả tên Rosé, chỉ là trước giờ anh đều không nhớ và không đặt trong lòng mà thôi...
Rosé nhấc con dao lên: "Mẹ nó chứ! Anh còn dám chất vấn chị tôi à, ai cho anh cái gan đấy hả! Là chị ấy say rượu rồi đè anh ra chắc? Là chị ấy muốn mang thai sao? Nếu không phải chị ấy cản, lúc ở bệnh viện tôi đã xé xác anh ra rồi!"
Jeon Jungkook tự biết mình đuối lí, vội nhích nhích người tránh con dao ra: "Là lỗi của tôi... Vừa xong thái độ của tôi không tốt... Chỉ là tôi nóng lòng muốn làm rõ chuyện này thôi..."
"Anh làm gì trong lòng anh không tự biết rõ chắc?"
"Giờ thì rõ rồi...."
Rosé đập bộp con dao xuống bàn: "Nói đi, anh định giải quyết chuyện này thế nào!"
Vừa dứt lời, cả căn phòng liền chìm vào im lặng.
Cuối cùng, vẫn là Park Jiyeon mở lời trước: "Chaeyoungie, chị muốn nói chuyện riêng với anh ấy."
Rosé sao có thể yên tâm để Park Jiyeon một mình được, nhưng vì thái độ của Park Jiyeon rất kiên quyết nên cô đành cho Jeon Jungkook một ánh mắt cảnh cáo rồi mới không cam tâm đứng lên: "Có chuyện gì thì gọi em."
Park Jiyeon cảm động nhìn cô: "Ừm."
Sau khi Rosé rời khỏi, căn phòng lại trở nên im lặng.
Một lát sau, Jeon Jungkook mới lắp bắp nói, "Sao lại không nói với anh?"
Park Jiyeon không nói gì.
Không biết qua bao lâu, Jeon Jungkook cuối cùng hít thật sâu một hơi rồi nhìn Park Jiyeon nói liền một mạch: "Yeonie... chuyện này... là lỗi của anh... anh xin lỗi... thật sự rất xin lỗi em! Anh biết có nói một ngàn lần xin lỗi cũng vô dụng! Anh biết là một thằng đàn ông, anh phải chịu trách nhiệm, anh biết những lời tiếp theo đây của anh rất vô liêm sỉ, nhưng xin lỗi, anh không muốn đứa trẻ này..."
Park Jiyeon khẽ nở nụ cười: "Không nói với anh là vì không muốn chính tai nghe thấy những điều này!"
Jeon Jungkook sững sờ, nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Jungkook, anh không phải nói gì hết, em biết anh không thích em, cũng biết anh đã có người mình thích, đứa bé này em cũng đã định bỏ đi rồi. Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, thật sự cũng không nhất thiết phải làm lớn chuyện như vậy làm gì. Hay là anh sợ em sẽ dùng đứa bé này ép anh lấy em?"
"Không phải! Anh không có ý này!"
Nếu giờ Park Jiyeon làm ầm ỹ lên với anh, có khi anh còn dễ chịu hơn, nhưng chính vì cô thế này nên mới càng khiến anh cảm thấy khó chịu...
Jeon Jungkook ôm đầu, tràn đầy đau khổ nói: "Nếu là người phụ nữ khác, có lẽ anh sẽ cho cô ta một món tiền, nhưng Yeonie... anh... anh thật sự không biết nên đối mặt với em thế nào nữa..."
Park Jiyeon cười cười: "Em rất cảm ơn vì anh không nói sẽ đưa em một khoản tiền, Jungkook, anh về đi, không có chuyện gì đâu."
"Anh..." Jeon Jungkook muốn nói tới lúc đó anh ta sẽ đưa cô đi phẫu thuật, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, nói như vậy chả khác gì đang nói anh ta không yên tâm cô, muốn chính mắt nhìn thấy cô phải phá cái thai đi vậy, tuy việc anh ta đang làm chính là chuyện tàn nhẫn như vậy.
"Về đi, em sẽ đổi sang bệnh viện khác..." Park Jiyeon thở dài.
Rốt cuộc, Jeon Jungkook vẫn phải đứng dậy, lặng lẽ rời đi.
Cơ hồ, lúc Jeon Jungkook rời khỏi cửa, nước mắt Park Jiyeon trong chớp mắt đã rơi xuống.
Thấy bên ngoài không có động tĩnh gì nữa, Rosé mới đi ra.
Vừa ra đã thấy Park Jiyeon đứng im nhìn ra cửa rơi nước mắt, cô đau lòng tới nỗi suýt nữa cầm dao lao ra ngoài...
Không cần nghĩ cũng biết kết quả của cuộc nói chuyện của hai người thế nào.
"Chị Yeonie, chị thật sự buông tha anh ta sao?"
"Chaeyoungie, đừng nói nữa, chị đã quyết định rồi... Chị muốn yên tĩnh một mình..."
Rosé không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm lấy cô một cái, sau đó rời đi, để cô ở lại một mình.
Nếu là những tên tồi tệ trước đây, Rosé có cả trăm cách để trị bọn chúng, nhưng tình huống này rõ ràng là chị Yeonie đã yêu cái tên đó đến tận xương tận tủy, ngay đến chuyện này cũng không muốn làm anh ta khó xử.
Chuyện tình cảm, người ngoài như cô cũng không xen vào được. Huống hồ, cô tự lo cho mình còn không xong.
Sau khi rời khỏi chỗ Park Jiyeon, Rosé trở về Hongcheon-Gun.
Cứ ngồi ngơ ngẩn từ trưa cho tới lúc mặt trời sắp lặn...
Cô không nhớ đã bao lâu cô không có cảm giác này rồi, thứ bị cô vùi sâu vào lãng quên, vào tăm tối giờ như y con thú lớn đang thức dậy muốn phá lồng chui ra, như một ngọn núi lớn đang đổ lên người cô, hành hạ cô không thể thở nổi...
Sắc trời bên ngoài tối dần, Rosé trở mình bò dậy, vào phòng thay đồ nam sau đó dùng giọng điệu vô cùng thoải mái, không hề có chút dị thường nào gọi điện cho Oh Dong Hae: "Nhị sư huynh! Quẩy tới bến không!"
"Xì, không đi! Có đi cũng không đi với muội! Từ lúc muội yêu đương tới giờ, ra ngoài với muội chẳng thú vị chút nào!" Bên đầu kia truyền tới giọng điệu ghét bỏ của Oh Dong Hae.
"Đi đi, đi đi mà ~ Đợi huynh đó ~"
...
Tại quán bar số 8.
Vì Rosé nhõng nhẽo hết nước hết cái nên cuối cùng Oh Dong Hae vẫn tới.
Nhưng lần này, chưa được bao lâu Oh Dong Hae đã hối hận rồi. Không phải vì Rosé chỉ ngồi không nói chuyện giống như trước đây, mà là vì...
"Con mẹ nó, con nhóc này chơi quá đà rồi!!!"
"Hi ~ Nhị sư huynh ~" Sau khi Rosé tới chỉ chào anh ta một câu, sau đó không nói hai lời bắt đầu nốc rượu tới bến.
Đợi tới khi Oh Dong Hae phản ứng lại kịp thì cô đã tu sạch ba chai whisky, giờ đang xử tới chai thứ tư rồi...
Oh Dong Hae mắt tròn mắt dẹt nhìn Rosé: "Đờ mờ! Chuyện gì thế này?"
Sau khi uống hết chai thứ năm, Rosé chạy về phía ca sĩ đang hát trên đài, cướp lấy mic của người đó...
Mọi người đang quẩy nhiệt phía dưới liền nhao nhao lên: "Này! Làm gì đấy!"
"Bảo vệ đâu! Đuổi xuống đi, đuổi xuống đi!"
"Má! Làm cái gì vậy! Khó khăn lắm mới đợi được Kevin hôm nay lên sân khấu!"
...
Rosé đạp thẳng cái tên ca sĩ tên Kevin kia xuống dưới, ngay đến cả bảo vệ cũng bị đạp xuống luôn, cô tự bấm bấm đổi sang bài What makes you beautiful.
Cả quán bar bỗng vang lên âm thanh sống động...
"Baby, chỉ có em mới có thể chiếu sáng thế giới của anh
Mái tóc nhẹ bay của em đẹp đến nỗi khiến anh thần hồn điên đảo
Anh không thể diễn tả được nụ cười của em đẹp đến thế nào
Em không biết
Em không biết em xinh đẹp đến thế nào đâu
Nếu em có thể nhìn thấy tất cả những gì anh thấy
Em sẽ biết tại sao anh lại điên cuồng muốn có được em tới vậy
Anh đang ngắm kĩ em, đẹp đến nỗi khiến anh không thể tin nổi..."
...
Dần dần, những âm thanh la ó ban nãy từ từ biến thành những tiếng gào thét, cuối cùng trở thành tiếng thét chói tai tung cả nóc nhà...
"AAAAAAAAAAA!!! Đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai quá!!!"
"Anh zai đó là ai vậy?"
"Không biết, sao mị lại cảm thấy trông cứ giống anh Yeong nhà mị thế nhỉ!"
"Anh Yeong sao có thể tới đây hát hò được! Có điều má nó chứ đúng là giống thật đấy! Trái tim bé bỏng của tui! Chết mất, chết mất thôi..."
"Mau gọi điện cho Lão Nhị với Lão Tam tới đây xem zai đẹp đi!"
...
Người trong quán ngày càng đông, cuối cùng chẳng còn chỗ mà chen chân nữa, rất nhiều người đứng thẳng lên bàn, có người thì cố gắng chen được vào trong.
Phía dưới, Oh Dong Hae bị chen cho bẹp dí, vẻ mặt "cái quỷ gì thế này": "Đệch! Con nhóc này lại điên rồi sao?"
'Kể cả nó không sợ Lalisa, chẳng lẽ không sợ bị người ta phát hiện ra à?'
Oh Dong Hae càng nghĩ càng thấy kì quái...
'Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ... chia tay thật rồi sao?!'
Nếu không anh thật sự không nghĩ ra được lí do gì khiến con bé này tối nay lại bất chấp mà phóng túng đến vậy...
"Baby, chỉ có em mới có thể thắp sáng thế giới của anh
Em đẹp đến nỗi khiến anh thần hồn điên đảo
Anh không thể diễn tả được nụ cười của em xinh đẹp, động lòng người đến thế nào..."
Bất luận Oh Dong Hae có ở dưới nháy liệt cả mắt ra hiệu với Rosé thế nào, Rosé cũng hoàn toàn không có phản ứng gì cả, tiếng của anh cũng hoàn toàn bị nhấn chìm trong tiếng nhạc và tiếng hét đinh tai nhức óc...
Trên sân khấu, Rosé bất chấp bày đủ loại tư thế khiêu khích, khiến đám con gái phía dưới phát điên lên, ngay đến đám đàn ông cũng bắt đầu điên theo...
Oh Dong Hae không nhớ rõ đã bao lâu rồi anh không thấy Rosé như vậy rồi, năm năm trước lúc mới quen cô, hình như rất thường thấy...
Thấy tình hình trước mắt ngày càng mất khống chế, ngay đến cả đám phóng viên cũng bắt đầu chen tới, Oh Dong Hae hết cách, thân thủ nhanh nhẹn chen qua đám người trùng trùng, chen vào được tầng trong cùng, sau đó nhảy lên sân khấu, kéo Rosé chạy ra khỏi cửa...
'Mẹ nó! May là thân thủ anh đây tốt!'
Oh Dong Hae dùng sức ba bò chín trâu cuối cùng cũng đưa được Rosé ra khỏi quán bar, anh đen mặt nhìn người trước mắt quát lên: "Mẹ nó! Muội có phát rồ thì tốt xấu gì cũng báo trước một tiếng có được không hả?"
Thấy Oh Dong Hae tức nổ phổi, Rosé ngoáy ngoáy tai, mắt lờ đời gật gù: "Ờ ờ ok..."
"Đi thôi! Muội còn nhìn cái gì đấy?" Oh Dong Hae thấy Rosé vẫn không đi, nên nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy một đám đàn ông đang phóng moto vây lấy một cô gái xinh đẹp.
"Người đẹp, đi hóng gió với anh đi!"
"Tôi... Tôi không đi! Bạn tôi đang ở trong đợi tôi..."
"Đệch! Lại tới xem cái thằng ca sĩ gì đó à? Có gì hay đâu! Đi với anh, tối nay đảm bảo khiến em sướng chết luôn..."
"A! Buông tay! Buông tay ra..."
...
"Tiểu tổ tông của tôi ơi, bà cô của tôi ơi bình tĩnh, bình tĩnh để huynh gọi bảo vệ quán bar tới xử lí, muội đừng có gây chuyện đấy được không? Khó khăn lắm mới tóm được muội ra ngoài! Còn không đi là phóng viên đuổi tới nơi đấy!" Oh Dong Hae thật sự mệt tim lắm rồi.
Rosé: "Ba... hai..."
"Hả? Ba hai cái gì, nói linh tinh cái gì đấy?" Oh Dong Hae không hiểu cô đang nói gì cả.
"Một!" Rosé vừa nói xong chữ "một", liền lập tức lủi tới chỗ đám người đang lái xe máy cách đó không xa, đạp thẳng cái tên trên xe xuống, sau đó phóng xe chạy mất.
Oh Dong Hae: "..."
Mẹ nó, "Ba hai một" là đang đếm ngược cho anh chuẩn bị đấy hả? Ông đây thật sự cảm ơn bà cô tổ cô lắm!
Cái tên bị Rosé đạp xuống nào có biết tự dưng đang tán gái thì bị cướp mất xe, nhất thời nổi điên lên, "Đờ mờ! Thằng oắt con ở đâu ra đấy! Dám cướp xe ông!"
"Chúng mày đâu đuổi theo!"
"Đuổi theo!"
...
Rosé đúng là rất biết cách gây chuyện, cướp ngay xe của một đám mười mấy thằng, thằng nào trông cũng hung ác, xe của chúng vừa nhìn cũng biết là loại xe hiếm, chúng hùng hùng hổ hổ phóng xe đuổi theo Rosé.
Oh Dong Hae hết cách, đành tiếp tục chạy theo thu dọn tàn cuộc, anh cũng nhanh chóng cướp xe của một tên trong số đó rồi tăng tốc đuổi theo người đang trong cơn điên.
'Ai bảo anh còn lấy lương làm vệ sĩ của người ta chứ! Nghề này đúng là không phải để người làm mà!'
Đám người lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ còn lại cô gái bị vây ban nãy đang đứng ngẩn tò tè ra đó...
'Ơ, có phải cô bị hoa mắt không? Người ban nãy sao giống anh Yeong thế nhỉ?'
...
Oh Dong Hae dựa vào những phán đoán trực giác sắc bén của mình, tối nay nếu chỉ dựa vào mình anh chắc chắn không thể giải quyết được Rosé, thế nên anh vừa lái xe bám sát Rosé đang ngày càng tăng tốc độ phía trước, vừa gọi điện cho Lalisa: "Alo! Boss à, Rosé nhà anh điên rồi, con Tiểu ma đầu này giờ đang như con chó hoang thoát khỏi xích đây này! Anh không mau trói lại, tôi thật không thể hold nổi nữa đâu!!!"
"Ở đâu?" Đầu bên kia, Lalisa không nói nhiều lời, giọng lạnh như băng trực tiếp hỏi.
"Ở... Tôi chỉ biết giây này tôi đang ở đâu thôi, nhưng không biết giây tiếp theo tôi sẽ ở đâu nữa! Chúng tôi đang trên đường cao tốc! Đại khái là trên đường từ phía nam Gangnam tới gần cuối đường cao tốc ấy... Không nói với anh nữa, tôi sắp mất dấu rồi! Đại gia ơi anh mau tới đi đấy!" Oh Dong Hae vội vàng dập máy, tức tốc đuổi theo bóng dáng ngày càng nhỏ kia.
Đợi tới khi Oh Dong Hae đuổi kịp tới chỗ Rosé và đám người kia, mười mấy tên côn đồ đã bị Rosé đánh cho quỳ rạp ra đất hết cả.
'Tẩn xong còn không cho người ta đi nữa ~'
Rosé ngồi xổm xuống trước mặt mấy tên đó: "Tôi hỏi các người một câu hỏi, người nào trả lời đúng thì có thể đi..."
"Câu gì, em trả lời, em trả lời!" Mấy tên côn đồ sau khi bị tẩn cho một trận liền biết Rosé không dễ chọc, vì vậy mà nhanh chóng thay đổi thái độ.
Rosé chỉ vào tên tóc vàng trong đám đó: "Mày, có bạn gái không?"
"Không, không có..." Tên tóc vàng ngơ ngác lắc đầu.
Rosé lại đạp cho một cái: "Ngay đến một cô bạn gái cũng không có, vô dụng!"
Tóc vàng: "..."
Rosé lại chỉ vào một tên tóc đỏ, "Còn mày, có bạn gái không?"
"Có có có! Có chứ!" Tên tóc đỏ gật đầu lia lịa.
Rosé lập tức vui vẻ ngồi xổm trước mặt tên tóc đỏ, hỏi: "Vậy tao hỏi mày, nếu bạn gái mày có chuyện giấu mày, mày có chia tay với cô ấy không?"
Tên tóc đỏ nghĩ một hồi: "Chuyện này, em cảm thấy hai người ở bên nhau quan trọng nhất chính là sự chân thành, nếu bạn gái em giấu giếm em này nọ, có lẽ em sẽ chia tay với cô ấy!"
Vừa dứt lời, lại ăn thêm trận đòn nữa.
Tóc đỏ: "..."
"Còn ai có bạn gái nữa, giơ tay hết lên cho tao!" Rosé quát lớn.
Nào còn ai dám giơ tay nữa, tên nào cũng co rúm cả lại không dám lên tiếng.
Rosé: "Không giơ tay thì cả lũ sẽ bị ăn đòn!"
Tức thì tất cả các cánh tay đồng loạt giơ lên...
Rosé tiện tay chỉ vào một tên đầu trọc: "Còn mày thì sao, nếu bạn gái mày từng xảy ra một số chuyện khiến mày không thể nào chấp nhận được. Tuy ngay từ đầu cô ấy đã tiêm mũi dự phòng cho mày, tuy từ đầu mày cũng nói không để ý quá khứ của cô ấy, nhưng đợi khi mày thật sự biết đó là chuyện gì, mày sẽ chia tay với cô ấy sao?"
Tên trọc đầu hoàn toàn không hiểu Rosé đang lảm nhảm cái gì, nhưng vì có kinh nghiệm của mấy tên phía trước, lúc này cũng dứt khoát đáp: "Nhất định là không rồi! Đàn ông con trai, vì chút chuyện nhỏ thế mà chia tay thì còn là đàn ông không?"
Kết quả, vừa dứt lời, lại bị hành hung một trận: "Mày nói ai không phải là đàn ông hả!"
Tên trọc: "..."
Cứ như vậy, gần như cả đám côn đồ đó đều vô hình trung bị ăn đòn bởi những lí do kì quặc...
Bọn họ cuối cùng cũng hiểu, người này căn bản không phải muốn hỏi han gì, người ta chỉ muốn đánh người mà thôi...
"Người anh em, rốt cuộc chú muốn gì đây? Dứt khoát cho cả nhà được vui được không?" Tên trọc sắp khóc đến nơi rồi.
Cách đó không xa, Oh Dong Hae vừa đến đúng lúc trông thấy cảnh này, thật sự không nhìn nổi nữa: "Con nhóc thối thây này, mày đại khái thôi có được không! Thả bọn họ đi! Trông tên nào cũng đáng thương lắm rồi!"
Quần chúng nhân dân nhất thời gật đầu lia lịa, cảm kích nhìn Oh Dong Hae, trưng ra vẻ mặt cầu cứu.
Sau đó, Oh Dong Hae cũng bị ăn đòn luôn...
Thấy Rosé ngay đến người của mình cũng tẩn, cả lũ: "..."
'Đệch mẹ nó... Tên hỗn thế ma vương này ở đâu chui ra vậy?'
"Đờ mờ! Điên thật rồi à?" Oh Dong Hae lao vào đánh nhau với Rosé.
Trong khoảng thời gian này, dưới sự dạy dỗ của Oh Dong Hae, thân thủ của Rosé tiến bộ không ít, nháy mắt thôi hai người đã đánh tới mười mấy chiêu...
Không biết con bé này lấy đầu ra nhiều sức lực đến vậy, nốc cả vại rượu, lăn lộn tới tận nửa đêm rồi mà vẫn có tinh thần như vậy, đúng là giờ có cho lên núi đánh hổ, xuống biển đánh rồng cũng được luôn.
Oh Dong Hae hết cách, đành phải tiếp chiêu với cô, con bé này rốt cuộc gặp phải chuyện gì thế này?
Mấy tên côn đồ thấy thế đang thừa dịp chuồn yêm, kết quả lại bị đánh cho một trận no đòn.
Cả hiện trường trở nên hỗn loạn...
Đúng lúc này, một chiếc Maybach đen xa hoa yên lặng đỗ lại cách đó không xa.
Ánh đèn pha rọi sáng con đường, một thanh niên đang giẫm lên lưng một tên trọc, rồi một lũ đàn ông con trai thô kệch tóc tai đủ màu gào khóc thảm thiết xin cậu thanh niên kia thả bọn họ đi, cảnh tượng thực sự rất thê thảm...
Cửa xe mở ra, một người mặc âu phục đen có khuôn mặt lạnh lùng bước xuống, người đó bước thẳng về đám hỗn loạn cách đó không xa.
Khóe mắt Oh Dong Hae liếc thấy Lalisa thì mừng đến chảy nước mắt: "Ôi giời ơi! Boss của tôi ơi, cuối cùng anh cũng đến..."
Rosé hiển nhiên cũng phát hiện ra Lalisa... nắm đấm chuẩn bị tiếp xúc vào mặt tên nào đó đột nhiên ngừng lại, ngẩn người ra nhìn phía trước.
Cộp cộp cộp... tiếng bước chân trầm ổn vô cùng quen thuộc, người phụ nữ ngược sáng bước từng bước đi về phía cô...
Thời gian giống như thể bị đóng băng, Rosé đứng im không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn bóng người đang tới gần, cho đến khi chị dừng trước mũi chân của cô, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
Rosé nhìn chằm chằm vào người trước mặt, sau đó đặt đầu lên lồng ngực chị cọ cọ khiến bộ tóc giả rớt xuống lộ ra mái tóc dài đen nhánh.
Ngay sau đó, trong lòng Lalisa vang lên tiếng kêu nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Đau..."
Lalisa lập tức biến sắc: "Bị thương chỗ nào?"
Rosé đáng thương giơ một ngón tay đang run run lên, trên đó có một vết máu to cỡ đầu... mũi kim: "Tay đau..."
Những tên côn đồ cắc ké bị đánh sưng mặt đang nằm một bên: "..."
'Đại ca... không! Chị Hai! Chị đừng đùa bọn em chứ?'
Lalisa nhăn mày cầm lấy ngón tay của cô: "Lên xe, chị băng bó cho em."
Băng bó cái cóc khô gì hả! Cái vết thương nhỏ như đầu mũi kim thế kia, chưa kể cái vết máu đó cũng chẳng phải máu của cô ta mà là của chúng tôi đó đại boss à, cô quay mặt lại nhìn chúng tôi một cái đi, coi chúng tôi bị cô ta đánh cho to đầu thế này đây này...
Nhưng, có lẽ điều khiến bọn họ cảm thấy sụp đổ hơn chính là Đại ma đầu kia lại là một cô gái, đám bọn họ nhiều người thế này mà bị một cô gái đánh cho thành đầu heo...
Rosé vẫn không nhúc nhích, xụt xịt cái mũi rồi giơ hai tay lên: "Chân đau."
Lalisa lập tức khom người, cẩn thận bế cô lên, sau đó nhẹ nhàng đặt lên xe như thể công chúa.
Oh Dong Hae bị bỏ quên sau lưng: "Ê... này này này... Lục... Boss này... có phải hơi sai sai rồi không? Tôi kêu chị đến là để dạy dỗ con nhóc này! Có ai dạy dỗ như cậu không hả? Ah?"
Câu trả lời là một tiếng "Ầm" vang dội do cửa xe được đóng sầm lại.
Sau đó chỗ ngồi của tài xế được mở ra, Jeong Poong bước xuống rồi đi thẳng tới cạnh đám côn đồ, anh ta nhanh chóng rút ra một tờ chi phiếu: "Biết nên làm thế nào rồi chứ?"
Tên đầu trọc cầm đầu nhìn chi phiếu xong tý thì rớt tròng mắt: "Mẹ nó! 10 triệu kwon!"
Có 10 triệu kwon thì trận đòn này cũng "ngon" lắm lắm luôn!
"Vâng vâng! Ngài cứ yên tâm đi ạ!" Tên đầu trọc liên tục phụ họa.
Không lâu sau, mấy chiếc xe cảnh sát đuổi theo từ lúc nãy cũng đến nơi, đám côn đồ kia đã cầm tiền rồi thì dĩ nhiên không dám nhắc tới Rosé nửa chữ, đều khai là do bọn họ tụ tập lại đánh nhau thôi....
Oh Dong Hae bị vứt qua một bên: "..."
'Ông cạn m* lời! Sa mạc lời! Khô héo lời! Được rồi, gây họa thành như thế mà chẳng nói lấy một câu nặng lời lại còn vui vẻ chùi đít giúp...'
'Hay lắm, hay lắm Lalisa! Ông đây đã hiểu tại sao con nhóc này lại vô pháp vô thiên thế rồi!'
Đồng thời, Oh Dong Hae cũng phát hiện ra, khi có Lalisa bên cạnh thì Rosé bất giác sẽ tự "thục nữ" hơn, mà sự biến hóa này là do cô tự nguyện chứ không phải là bị người ta ép buộc.
Hay nói cách khác, khi ở cạnh Lalisa thì cô vĩnh viễn là chính bản thân mình.
Oh Dong Hae nhìn bóng đêm mờ mịt rồi lắc đầu thầm than một tiếng: "Xét về điểm này thì Woon YooNa à... chị thua rồi... thua chẳng oan chút nào!"
—Nine One Hannam—
Mới nãy, Rosé điên cuồng như rồng như hổ, ấy thế mà, sau khi bị Lalisa mang đi thì toàn bộ sức lực đều bị hút sạch, đến một ngón tay cũng không muốn động.
Lalisa ôm cô xuống xe rồi lại ôm lên lầu, chị nhẹ nhàng đặt cô lên giường, giúp cô cởi áo khoác ra rồi lập tức kiểm tra trên người cô xem có chỗ nào khác bị thương không.
Cũng may là lần này Rosé cũng khá là nghe lời "dạy bảo" của Lalisa, trên người cô chẳng có lấy một vết thương.
Ngón tay mềm mại trắng nõn vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, vết máu trên đầu ngón tay vừa rồi xem chừng cũng chẳng phải vết máu của cô...
Vì vậy, Lalisa chẳng có lấy nổi một cái cớ để tức giận.
"Ừ, ngoan lắm."
Rosé rút ngón tay đang bị Lalisa kiểm tra tới lui về, sau đó ôm lấy khuôn mặt anh rồi lèm bèm hát: "Baby, chỉ có em mới có thể thắp sáng thế giới của anh... Em đẹp đến nỗi khiến anh thần hồn điên đảo..."
Hát xong thì nhướn người định hôn lên đôi môi mỏng mê người kia...
Lalisa hơi nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của cô, nghiêm túc nói: "Nói đi, đã có chuyện gì xảy ra."
Mặc dù tính tình Rosé có chút nóng nảy dễ xúc động nhưng là người rất có nguyên tắc. Cô biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm, hơn nữa rất để tâm công việc của mình. Nếu như không có chuyện gì thì chắc chắn tối nay cô sẽ không làm loạn lên như thế...
'Chuyện gì đã khiến em trở nên mất khống chế như vậy?'
Rosé vùi đầu vào lồng ngực chị, không biết là vì muốn chị ôm hay muốn trốn ánh mắt của chị: "Tâm trạng không tốt..."
"Vì cái gì mà không tốt?"
"Bởi vì... bởi vì Jeon Jungkook..."
"Hửm?" Sao tự nhiên lại liên quan đến Jeon Jungkook?
"Hắn bắt nạt chị em, làm chị em to bụng mà không chịu trách nhiệm!"
"Park Jiyeon?"
"Ừ..." Rosé vùi đầu càng sâu.
...
"Cạch!" Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hansin đứng ở cửa thấy "hiện trường" trong phòng thì ngẩn người: "Ồ, Chaeyoungie đã bị chị bắt về rồi à! Nhanh thế!"
Rosé nằm trong lòng Lalisa nhưng vì do mệt mỏi quá mức nên đã chìm vào giấc ngủ.
Lalisa tỏ ý bảo em gái yên lặng, sau đó đỡ cô nằm xuống, cẩn thận kéo rèm lại rồi mới đi ra ngoài.
...
Phòng khách dưới lầu.
"Tối nay Chaeyoungie bị cái gì kích thích thế, chị xem này, chỉ một góc những chuyện chị dâu làm tối nay thôi... cũng đủ để huyên náo cả cái Seoul này rồi..." Hansin lập tức mở một đoạn video lên cho Lalisa xem.
Trong video là cảnh Rosé ở quán bar đạp nam ca sĩ đang hát xuống rồi chạy lên thế chỗ, phía sau còn có người quay được cảnh bóng dáng mơ hồ của Rosé đang cướp xe rồi phóng đi trong gió lốc...
Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi thôi những đoạn video này đã lan truyền đến toàn bộ ngóc ngách trên mạng, nhưng mà hiện giờ đã bị Lalisa phái người dọn sạch sẽ. Phía bên Cho Boram cũng nhanh chóng đính chính với giới truyền thông rằng người trong đoạn video đó không phải Rosé...
Tóm lại là, cư dân mạng giờ đang dậy sóng vì đoạn clip đó, phòng quan hệ công chúng của YG Entertaiment cũng sáng đèn cả một đêm...
Sau khi Rosé vào YG Entertaiment vẫn luôn rất cẩn thận, có gọi là nhân viên gương mẫu cũng không quá đáng, Hansin vốn chẳng cần phí tâm đi quản cô.
Nhưng, hiện tại Hansin phát hiện mình quá ngây thơ rồi: "Chaeyoungie cũng quá độc ác rồi! Đã không làm thì thôi, đã làm là làm một phát khiến em khóc ra máu luôn!"
"Sáng mai trước khi cô ấy tỉnh lại phải giải quyết cho ổn thỏa." Lalisa lạnh mặt dặn dò.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro