Vợ tôi ấy à...đích thị là đại mỹ nhân!
"Bác sĩ Ham nói có chút triệu chứng của bệnh trầm cảm." Hansin nặng nề nói.
"Trầm cảm? Đang êm đang đẹp sao lại mắc bệnh trầm cảm? Tình trạng của con bé giờ sao rồi?"
Mấy ngày nay bên Manoban gia vẫn không có tin tức gì, cô cứ cho đó là tốt, còn tưởng rằng dưới sự cố gắng của cô Mingie đã hoàn toàn khôi phục. Nếu không lấy tính cách Mingie thì nhất định sẽ ồn ào một trận và Hansin đã phải tìm cô từ sớm, kết quả không ngờ tới là như vậy...
"Vô cùng nghiêm trọng, bác sĩ cũng tới cả chục người rồi, cái khỉ nợ gì cũng dùng qua, Chaeyoungie, cô mau tới xem Mingie một chút đi!"
"Bây giờ Mingie đang ở đâu?"
"Ở nhà cũ, chỗ ba mẹ tôi ý!"
Đầu bên kia di động trầm mặc mấy giây, sau đó Rosé bỗng nhiên đổi giọng: "Han tổng, cô có chuyện gạt tôi."
"A? Không... không! Không có, sao tôi phải gạt cô?"
"Nếu mấy ngày trước Mingie đã không khỏe thì theo lý thuyết, ngay lúc ấy bọn cô đã gọi điện tìm tôi rồi, nhưng không! Cho tới tận bây giờ, lại còn nửa đêm canh ba mới gọi cho tôi, giục tôi tới, cộng thêm việc Mingie đến giờ vẫn ở nhà cũ..."
Rosé dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Lão gia và lão phu nhân biết thân phận của tôi đúng không? Bọn họ không đồng ý Lisa với tôi ở chung một chỗ, càng không cho phép tôi đến gần Mingie đúng không?"
"Cái... cái này... cái này..." Hansin trước nay luôn là người suy đoán chuyện của người khác, đây là lần đầu tiên bị người ta đào ra gốc gác như vậy, nhất thời đau khổ lầu bầu nói: "Chaeyoungie, sao cô đột nhiên thông minh như vậy?"
"Biến! Tôi vẫn luôn thông minh như thế!" Rosé đảo mắt, nhéo mi tâm một cái, mệt mỏi nói: "Han tổng, cô biết rõ lấy tình trạng quan hệ hiện tại giữa tôi và Lisa, thì tôi không nên qua đó. Huống chi bây giờ còn cộng thêm cả cha mẹ cô."
"Ban đầu tôi đã đáp ứng sẽ ở cạnh Mingie ba tháng, nhưng... mai là hạn cuối rồi, sớm muộn gì tôi cũng phải rời đi..."
"Lần này tôi có thể qua một chuyến, vậy lần sau, lần sau nữa thì sao..."
"Bên cạnh Mingie có bác sĩ giỏi, có ông bà nội, có các người chăm sóc, tôi tin một thời gian nữa trôi qua, Mingie sẽ quên tôi thôi..."
Rosé nói một hơi những thứ câu này, cũng không biết là nói cho Hansin nghe, hay là đang nói cho chính mình nghe. Đương nhiên là cô lo lắng cho Mingie nhưng nếu lúc này tới gặp nhóc thì... chắc chắn chỉ cần vừa nhìn thấy con bé cô sẽ mềm lòng, thậm chí sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của nhóc... Cô đã kiên trì nhiều ngày như vậy, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc.
"Nhưng chị dâu ơi, tâm bệnh cần tâm dược, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, bệnh của Mingie chỉ mình chị dâu mới chữa được, ngày ngày nó mong chị dâu trở về, chả lẽ chị dâu nhẫn nhẫn tâm sao... tút tút..."
Trong di động truyền đến tiếng tút tút, trong nhát mắt Hansin đơ người.
Mẹ kiếp! Thế mà lại thất bại!!! Xem ra lần này Chaeyoungie đã quyết tâm rồi! Vậy phải làm sao đây! Mingie đáng thương của cô!
Hết cách, Hansin chỉ có thể đau khổ tìm chị Hai báo cáo. Tìm một vòng, cuối cùng tìm được trong phòng Mingie. Lisa ngồi ở đầu giường, Mingie nằm trên giường, đang nhắm mắt lại, cũng không biết đã ngủ hay chưa, dạo gần đây Mingie ngủ không được tốt lắm.
Lisa không đợi Hansin mở miệng đã biết kết quả, dáng vẻ đã trong dự liệu: "Cô ấy từ chối?"
Hansin không dám nói tin dữ này trước mặt Mingie, do dự thật lâu mới khó khăn gật đầu một cái: "Cái gì có thể nói em đã nói hết rồi nhưng lần này cô ấy rất quyết tâm, cô ấy đoán là ba mẹ biết thân phận của cô ấy và thái độ của ba mẹ..."
"Đưa di động cho chị." Lisau đưa tay ra.
"Hửm? Chị cần di động của em làm gì?" Hansin chậm rì đưa di động qua.
Lisa cầm di dộng của Lục Cảnh Lễ, sau đó mở khóa ra chụp lại bức tranh của Mingie rồi lại mở KK, chọn tên Rosé rồi gửi tấm ảnh kia qua.
"Mẹ kiếp! Sao chị lại biết mật mã của em! Quá đáng! Một chút riêng tư cũng không có!" Hansin bất mãn giật lại di động của mình.
Vừa dứt lời thì " đing" một tiếng, có tin nhắn đến Trả lời nhanh thế cơ á Hansin vội vàng mở ra xem Rosé nói cái gì, Kết quả nhìn thấy một đống dấu chấm than.
[Hansin Manoban! Tên khốn khiếp nhà cô!!!!!!!!!!!!!!!!! Coi như cô lợi hại! Tôi lập tức tới ngay! ]
"Mẹ nó! Sao Chaeyoungie lại mắng em! Chị, rốt cuộc chị gửi cái gì! Oan quá! Rõ ràng người gửi là chị mà tại sao lại để em gánh hả, tại sao chị có thể như vậy chứ hu hu hu hu... " Hansin khóc lóc, sau đó lội lại tin nhắn để xem có huyền cơ gì.
Sau khi xem xong liền hiểu. Tấm hình gửi đi là bức tranh không vẽ bất cứ cái gì, mà chỉ có một hàng chữ nhỏ của Mingie cho Rosé.
Ngay cả một người trưởng thành như cô đây nhìn còn không chịu được, huống chi là Chaeyoung. Cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào? Hoàn toàn có thể tưởng tượng được...
Mẹ nó! Tiểu gia đây nói rách cả miệng cũng vô ích! Kết quả chị cô chỉ cần một tin nhắn hình đã thu phục được cô ấy! Nếu như thế thì tại sao ngay từ đầu không gửi hình qua luôn cho rồi!
Ngay sau đó, Rosé lập tức gửi tới một tin nhắn: [Chị của cô... cũng ở đấy sao?]
Hansin đang muốn trả lời "Ừm" theo bản năng, kết quả còn chưa kịp đánh chữ thì trên tay đã trống không, di động đã bị Lisa cướp mất.
Lisa trả lời hai chữ: [Không ở]
Rosé lập tức nhắn lại một câu: [ Vậy thì tốt, tầm nửa tiếng nữa tôi sẽ tới.]
"Chẹp..." Hansin lần thứ hai mặc niệm cho chị mình.
Ba chữ "vậy thì tốt" này đúng là khiến lòng người chua xót! Trên mặt Lisa nhìn không rõ là phản ứng gì, biểu tình không đổi mở miệng: "Lát nữa chị sẽ tránh đi, em dẫn cô ấy vào."
"A được, em biết rồi!" Hansin gật đầu liên tục.
Lisa dặn dò Hansin xong, đi tới mép giường của Mingie: "Mingie, Appa có mấy chuyện phải nói trước với con."
Mingie không phản ứng.
Lisa: "Chuyện này liên quan đến an nguy của cô Chaeyoung. Con cũng biết lần này cô ấy đến thăm con nếu như bị ông nội biết, thì hậu quả sẽ ra sao."
Mingie vẫn không mở mắt ra.
Lisa biết nhóc có nghe, liền tiếp tục nói: "Những gì Appa nói sau đây con phải nhớ cho kĩ, người duy nhất có thể bảo vệ cô ấy bây giờ chính là con..."
Cùng lúc đó, tại khách sạn New World.
Rosé nước mắt ào ào chạy ra khỏi khách sạn. Sau khi nhìn những gì Mingie viết, cái gì mà nguyên tắc không thể thay đổi, cái gì băn khoăn, cái gì mà chín chín tám mươi mốt lớp bảo vệ... đều cút đi gặp quỷ hết đi!
Khốn khiếp! Cô thật sự muốn bóp chết con hàng Hansin kia! Tại sao phải để cô nhìn bức tranh đó! Cô đã hạ quyết tâm lớn như nào mới kìm chế không đi thăm bảo bối Mingie mà!
Bây giờ Rosé chỉ muốn làm một chuyện phạm pháp nào đó, ví như trộm Mingie mang đi... May mắn cái xe mượn của Chin Hae lần trước vẫn còn, Rosé vội vàng thay bộ đồ khác, phóng như bay chạy tới nhà cũ Manoban gia.
Cô dựa theo những gì đã nói với Hansin mà chạy tới cổng sau của nhà cũ, từ phía xa đã thấy Hansin đang nôn nóng đi qua đi lại.
"Chaeyoungie, rốt cuộc cô cũng tới!"
"Mingie đâu?"
"Còn ở trong phòng! Mau vào với tôi!"
"Tôi có thể vào không? Có bị phát hiện không?"
"Không sao, ba tôi hôm nay tới thành phố Busan rồi, sáng mai mới về cơ, người giúp việc cũng bị điều đi hết rồi, thật ra thì mẹ tôi không có gì phản đối, bà ấy chỉ cần Mingie vui vẻ là được. Chỉ có ba tôi quá cố chấp, nói kiểu gì cũng không thông..."Hansin vừa dẫn đường vừa làu bà làu bàu oán trách.
Rosé đi tới một nửa thì đột ngột dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên phía trên một cái.
"Chaeyoung, đi thôi! Cô nhìn cái gì?" Hansin khó hiểu.
"Không có gì... chỉ là cảm... có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm... Chắc là gần đây dây thần kinh tôi không tốt lắm đi..." Rosé gãi gãi đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Hansin lau mồ hôi, cũng ngẩng đầu lên nhìn phía tầng lầu một cái, trong đầu nghĩ thầm, Chaeyoung, cô không phải bị thần kinh đâu mà là cô quá nhạy cảm! Chị tôi đang tránh ngay trên tầng đó.
Hansin dẫn Rosé tới phòng của Mingie: "Ta ta da!!! Bảo bối à, con mau xem ai tới này!"
Mingie đang ngồi ngẩn người trên giường, nghe Hansin nói cũng chẳng phản ứng gì.
"Chậc..." Hansin lúng túng sờ mũi một cái, nhường cho Rosé: "Cô tới đi!"
Đại khái là vì gặp lại Mingie khiến Rosé hốt hoảng không biết làm thế nào, nên lúc đứng trước Mingie thì Rosé lại không biết nên làm cái gì hay nói cái gì.
Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại đúng một câu kia: Cô Chaeyoungie, Mingie ngoan ngoãn mà, tại sao cô vẫn không cần Mingie...
Cô đã quá coi nhẹ tình cảm của Mingie đối với mình, còn tàn nhẫn mà cho rằng nhóc chỉ là con nít thôi, một thời gian rồi cũng sẽ quên. Nhưng lại không biết việc cô làm sẽ khiến nhóc bị tổn thương.
"Bảo bối, thật xin lỗi..." Rosé nhẹ nhàng cầm tay bánh bao nhỏ, mới mấy ngày thôi mà nhóc đã gầy đi một vòng, vất vả lắm mới nuôi lên được tí thịt giờ lại mất rồi.
Mingie chỉ run nhẹ lông mi, trừ cái này ra không có bất cứ phản ứng gì khác. Mà Rosé nói xong câu này cũng trầm mặc. Trừ một câu xin lỗi ra, cô không biết có thể nói cái gì.
Bởi vì cô không thể đưa ra bất cứ cam kết nào, cũng không thể đáp ứng sẽ ở mãi bên cạnh Mingie... Cô phải nghĩ cách để vực dậy tinh thần của Mingie.
Hansin nhìn Mingie vẫn ngơ ngác như cũ, lại thấy Rosé không nói gì nữa, cô ta không nhịn được mà sốt ruột. 'Sao cảnh này không giống những gì mình tưởng tượng chứ hả? Sao Mingie lại chẳng phản ứng gì? Chắc không phải bệnh tình của Mingie nghiêm trọng đến nỗi, ngay cả Chaeyoung cũng không có biện pháp để con bé tốt lên đấy chứ?'
"Han tổng, tôi có một yêu cầu quá đáng." Rosé đột nhiên mở miệng.
"Hả? Chuyện gì? Cô nói đi!"
"Tối nay tôi có thể đưa Mingie đi không?"
"Hả? Cô muốn dẫn Mingie đi?" Hansin hoảng sợ.
"Đúng, ở đây tôi luôn phải cảnh giác xem có người tới hay có ai phát hiện ra hay không, nên không có cách nào nói chuyện thật tốt với Tiểu Bảo được. Hơn nữa nếu tôi đoán không lầm thì Mingie đã ở đây rất nhiều ngày rồi? Con bé cần phải đổi hoàn cảnh để bớt bí bách!"
Hansin nghe vậy thì trầm ngâm nói: "Cái này bác sĩ tâm lý cũng có nói, nhưng Mingie lại không muốn rời nhà cũ nửa bước, tôi đoán nó còn đang chờ cô đến đón nó về nhà đấy!"
Nghe đến đây, trán Rosé nhăn chặt lại.
"Chỉ có điều, để cho cô đưa Mingie đi... chuyện này quá lớn, tôi cũng không dám tùy tiện đồng ý..." Hansin còn đang khó xử, đột nhiện di động vang lên. Mở ra nhìn một cái, là chị cô gửi tới ----
[ Nếu cô ấy muốn đưa Mingie đi thì cứ đồng ý] Wtf! Sao chị mình lại đoán đúng ý đồ của Chaeyoung!
Lấy được thánh chỉ, Hansin lập tức đổi giọng: "Chaeyoung, cô mang đi đi! Mang đi đâu cũng được! Giao Mingie cho cô đó!"
Nhìn Hansin trở mặt còn nhanh hơn lật trang sách, Rosé cũng đen mặt: "Cô vừa mới kêu chuyện này quá lớn cô không dám tùy tiện đồng ý mà?"
Hansin ra vẻ đương nhiên nói: "Tôi đúng là không dám tùy tiện đồng ý nhưng bây giờ tôi nghĩ kĩ rồi, cho nên đây không phải tùy tiện đồng ý mà là nghiêm túc đồng ý với cô!"
Rosé im lặng, sau đó mở miệng nói: "Cô yên tâm, trước sáng mai tôi sẽ đưa Mingie về."
"Được được, nhưng mà bây giờ đã là tối muộn rồi, cô còn định đưa Mingie đi đâu giải sầu?"
"Buổi tối thì sao, buổi tối đi giải sầu mới lãng mạng!" Rosé ra vẻ khinh bỉ Hansin kiến thức thiển cận, sau đó mang ra đồ trang điểm tùy thân mang theo, rồi bắt đầu trang điểm.
Nghiêm chỉnh mà nói thì cô đang hóa trang. Quen tay hay làm, Rosé nhanh chóng vẽ lên mặt mình một khuôn mặt người máy tương lai, sau đó đội thêm tóc giả rồi đeo thêm khuyên tai.
Qua tay Rosé, người ta cảm tưởng trên khuôn mặt cô không phải là máu thịt, mà là các thớ cơ do máy móc tạo thành, nhìn ngầu cực kì.
Hansin ngạc nhiên: "Chaeyoungie, sao cô lại vẽ mặt mình thành như vậy? Nhưng mà nhìn ngầu lắm thật đấy! Thật giống người máy quản gia số 1 nhà chúng ta!"
Rosé giơ ngón tay cái lên: "Đây là kĩ năng cần thiết để một diễn viên giữ vững linh hồn tự do của mình!"
"Chậc, kĩ năng này không tệ, đi trên đường chắc chắn không ai có thể nhận ra cô!" Hansin vừa nói khóe mắt vừa liếc về Mingie đang ngồi trên giường, trong con mắt đờ đẫn rốt cuộc cũng đã có tiêu cự, không chớp mắt nhìn Rosé.
Rosé hóa trang xong liền đưa tay xuống dưới nách Mingie, nhẹ nhàng ôm nhóc ngồi lên đùi của mình rồi cầm lấy đồ trang điểm.
Hansin nhướng mày: "Ngay cả Mingie cũng cần hóa trang sao?"
"Để phòng ngừa vạn nhất! Khuôn mặt bé nhỏ đáng yêu của Mingie còn bắt mắt hơn cả tôi đấy. Chưa kể tôi còn biết vẽ rất nhiều phong cách nữa! Yên tâm đi, những thứ này đều ăn được, không có hại gì đối với da!" Nói xong bắt đầu hóa trang cho Mingie.
Mingie ngồi trong lòng Rosé, ngoan ngoãn ngồi im, không nhúc nhích, vô cùng phối hợp. Vậy nên Rosé hóa trang rất nhanh, không đến năm phút đồng hồ đã xong rồi.
"Oa! Thật ngầu quá! Tôi cũng muốn!" Hai mắt Hansin sáng rực lên.
Rosé hừ một tiếng: "Đi sang một bên, đừng phá hỏng tôi với Mingie!"
Hansin ngồi xổm tại chỗ vẽ vòng tròn.
"Được rồi được rồi, nể tình cô giúp tôi với Mingie nên lần sau có rảnh sẽ hóa trang cho cô! Bây giờ tôi phải dẫn bảo bối Mingie ra ngoài chơi đã!"
"Đây chính là cô nói đấy nha, không được hứa lèo đâu đấy! Hôm Halloween tôi đặt lịch với cô trước rồi đấy!"
"Không thành vấn đề!"
Hansin cuối cùng cũng thỏa mãn, dẫn Mingie với Rosé lặng lẽ ra sân.
Cửa sau nhà cũ. Rosé một tay ôm Mingie, một tay lấy mũ bảo hiểm trẻ em từ trong cốp ra, sau đó lấy đai an toàn ra.
Hansin đứng một bên thấy vậy thì khóe miệng run rẩy: "Chuẩn bị đầy đủ quá ha! Đừng bảo ngay từ đầu cô đã có suy nghĩ cướp Mingie đi đấy nhá? Người không biết còn tưởng cô muốn đem Mingie đi trốn nữa đấy!"
"Tôi cứ bỏ trốn đấy!" Rosé giúp Mingie cài chắc mũ an toàn, sau đó cài chắc dây an toàn cố định vào hông của mình: "Bảo bối bám chắc nhé, lên đường thôi!"
Nhìn Rosé mang theo Mingie phóng đi, Hansin lẩm bẩm: "Thật không biết nên nói Chaeyoung cho Mingie tình yêu của mẹ hay là tình yêu của cha nữa..."
Bình thường thì chỉ có cha mới mang con ra ngoài chơi như vậy. Nào có bà mẹ nào nửa đêm nửa hôm mang con trai đi chơi đua xe... Nhưng mà... để Lisa dẫn Mingie đi đua xe? Làm sao có thể! Cho nên vẫn là Chaeyoungie tuyệt nhất, vừa có thể làm cha vừa có thể làm mẹ!
Tối nay trăng thanh gió mát, đúng là thời tiết đẹp hiếm có.
"... hy vọng điểm cuối sẽ là biển Aegean, nào mau dùng hết sức lao nhanh về bờ bên kia, chúng ta muốn dạo chơi cả thế giới... theo gió chạy đua cùng tự do, chạy theo sức mạnh của những tia chớp, đem biển rộng mênh mông bỏ vào lồng ngực, cho dù nhỏ bé thế nào vẫn có thể bay xa..."
Hôm nay Rosé không đi với tốc độ 400km/h nữa mà chỉ đi có 40km/h thôi, vừa lái vừa mở miệng hát vang, mang Mingie điên cuồng chạy một hồi ngao du Thành phố...
Đi được một lúc, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng động cơ xe gắn máy gào rú quen thuộc. Quay đầu nhìn lại thì quả nhiên là đám người Chin Hae. Bọn Chin Hae cũng phát hiện ra Rosé.
Hei-ran ngồi ở băng ghế sau xe của Chin Hae kích động nói: "Chin Hae, mau tăng tốc! Chiếc xe trước mặt sao lại giống cái xe anh cho anh Yeong mượn thế!"
Chin Hae giảm tốc độ, điều chỉnh đèn xe hướng thẳng vào biển số xe cái xe gắn máy phía trước: "Không sai, là nó!"
"Mau mau đi lên!" Hei-ran hưng phấn giục, một bên vẫy tay lớn tiếng kêu gào: "Âyyyyyy... Anh Yeonggggg...."
Hai chiếc xe chạy song song sau, Hei-ran lập tức ai oán nói: "Anh Yeong thật quá đáng, lần trước bảo anh tới chơi với chúng em thì anh không đồng ý, giờ thì một mình chạy ở đây!"
"Nếu gặp rồi thì đua một trận đi! Đích là chỗ cũ!" Chin Hae tăng tốc độ trong nháy mắt, mấy chiếc xe phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo, rất nhanh thì mất hút.
Trời đã tối mờ, cộng thêm việc Mingie với Rosé đều mặc áo khoác đen giống nhau, nhóc lại dính sát vào lưng Rosé nên những người vừa rồi hoàn toàn không thấy phía sau Rosé còn có thêm một đứa nhỏ.
Rosé không nhanh không chậm chạy xe phía sau, đưa tay sờ cái tay nhỏ bé đang vòng qua eo mình, "Bảo bối bám chắc nhé, cô phải tăng tốc!"
Vừa dứt lời, bàn tay nhỏ nhắn của Mingie lập tức túm chặt lấy quần áo của Rosé. Rosé tăng ga, động cơ gào rú xông tới... Tối nay bọn Chin Hae không đua ở đoạn đường Bến cảng có nhiều nguy hiểm nữa mà chỉ đua ở đường quốc lộ bình thường, chỉ đua tốc độ thôi.
"Bảo bối, có vui không?" Rosé đón gió hô to.
Một lát sau liền cảm nhận được sau lưng có một cái mũ bảo hiểm nho nhỏ đập đập vào lưng cô. Cái đập đầu nhẹ nhàng kia cơ hồ khiến Rosé mềm nhũn cả người: "Vậy có muốn nhanh thêm một chút không?"
Cái đầu nhỏ lại không chút do dự đập đập thêm cái nữa. Khóe miệng Rosé nở rộ, tiếp tục tăng tốc. Dĩ nhiên cái gọi là tăng tốc độ chẳng qua là so với 40km/h thôi, căn bản không thể so với tốc độ của bọn Chin Hae.
Chờ Rosé mang Mingie chạy tới đích thì đám người Chin Hae đã tụm năm tụm ba ngồi xổm dưới đất hút thuốc, thậm chí đã có người nhàm chán mà móc bài ra đánh mấy ván...
Rosé chậm rì rì lái xe đến, Chin Hae vứt toẹt điếu thuốc xuống đất, xắn tay áo lên xông đến bắt đầu xù lông: "Fuck! Cái thằng ranh này mày trêu ngươi bọn tao đó hả! Mày lái với vận tốc bao nhiêu thế? Con xe cực phẩm của tao mà mày lái như xe đạp điện thế hả? Mày xem thường tao đó hả?"
Cậu ta khó khăn lắm mới thắng được một lần, kết quả một chút cảm giác thành tựu cũng không có, còn bị mọi người cười nhạo, còn bực hơn cả thua.
"Đúng đấy Yeong, mày quá đáng quá rồi đó! Các anh em đợi mày nửa tiếng đồng hồ rồi đấy!"
"Anh Yeong thật đáng ghét! Làm em thua mất một nụ hôn, nhưng mà em không chịu đâu, Chin Hae không đánh mà thắng! Nhất định phải đua lại một trận nữa em mới phục!"
"Đua lại thì đua! Ai sợ ai! Ông đây đường đường chính chính thắng cậu ta!"
...
Tất cả mọi người mồm năm miệng mười tranh nhau nói, Rosé cũng không trả lời, mãi cho đến khi cởi mũ bảo hiểm ra xuống xe, dựng xe chắc chắn, sau đó mới cẩn thận bế Mingie ngồi đằng sau xuống.
"Ơ, anh Yeong, đằng sau xe anh có cái gì thế?"
"Sao tôi nhìn thấy giống trẻ con thế nhỉ? Nè Yeong, không phải là mày lừa được ở đâu đấy chứ? Chuyện thất đức như thế này chúng ta không được phép làm!"
"Đúng thế! Yeong, mày bình thường thần bí như thế, chẳng lẽ mày thuộc tập đoàn buôn bán trẻ con à?"
Rosé cởi mũ bảo hiểm trên đầu Mingie ra rồi liếc đám người đó một cái, nổi giận quát: "Vớ vẩn, đây là con gái tôi!"
"Cái gì!!! Yeong, anh đã có con rồi á!" Biểu cảm của Hương Hương như thể thế giới sụp đổ đến nơi: "Anh thế mà lại có con lớn như thế này rồi á! Làm sao có thể như thế được!
"Oh shit! Yeong đã kết hôn rồi á? Ngay cả con cũng có luôn?"
Thoáng cái tất cả mọi người đã vây quanh đứa bé đứng bên cạnh Rosé. Tất cả những người có mặt ở đây không ai vui bằng Chin Hae, cái gã này vừa nãy còn tức điên, bây giờ lại vui đến mức sắp phát điên: "Yeong, anh em tốt! Ông được lắm! Thế mà có cả con rồi đấy! Giỏi lắm! Nhìn con ông mắt to, xinh xắn đáng yêu như thế này, chà chà, mau khai thật đi, vợ ông nhất định là một đại mĩ nhân, đúng không?"
"Ừm, vợ tôi ấy à...." Rosé xoa cằm, trong đầu liền hiện lên gương mặt lạnh lùng Lisa: "Đích thực là một đại mĩ nhân."
Chin Hae liền cười lớn: "Ha ha ha ha.... Tôi biết ngay mà! Hei-ran, bây giờ thì em có thể đá cái gã này đi rồi nhá!"
Hei-ran dậm chân, nước mắt lã chã chực khóc, sán vào lòng Rosé: "Em không tin, không tin! Yeong, vợ anh đẹp đến đâu nào, có đẹp bằng em không? Anh không hề thích em chút nào sao? Rõ ràng anh còn hôn em cơ mà!"
Trong thoáng chốc Hei-ran sát lại Rosé ấy, tự nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cúi đầu liền nhìn thấy cô nhóc rõ ràng rất đáng yêu đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo, giống như một con sói con đang bảo vệ lãnh địa của mình.
Rosé ho nhẹ một tiếng, bế Mingie lên, vỗ vỗ trấn an thằng bé.
Được Rosé bế lên, Mingie lại từ một con sói con biến trở lại thành bánh bao nhỏ đáng yêu, cái tay ngắn vòng lên ôm cổ Rosé, ngoan ngoãn đặt cái đầu nhỏ lên vai cô.
Rosé vừa trấn an cô bé vừa xin lỗi Hei-ran: "Xin lỗi Hei-ran, đó chỉ là quy tắc của cuộc chơi mà thôi, nếu như có gì khiến em hiểu lầm, tôi rất xin lỗi. Trong lòng tôi chỉ có duy nhất một người là mẹ của con trai tôi, đó là người tôi yêu nhất cuộc đời này... và cũng là người duy nhất tôi yêu!" Rosé nhân cơ hội này khiến cho Hei-ran từ bỏ ý định.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro