Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vợ ơi! Anh sai rồi! Cầu xin em tha thứ cho anh! Cầu xin em

Một giây trước cô ta còn tưởng mình hôm nay sẽ không gặp được người tặng hoa này mà buồn bã không vui. Không ngờ một giây sau, chị ấy lại dùng cách như thế này để xuất hiện trước mặt mình, niềm vui này dường như khiến cô ta muốn nổ tung.

Cứ như thế, tim cô ta đập càng lúc càng nhanh, mắt mở to nhìn người phụ nữ đang bước từng bước một đến trước mặt mình, sau đó đưa chín mươi chín đóa hồng trắng trong tay lên.

Minnie sững sờ nhìn người trước mặt, một lúc lâu sau mới có thể lấy lại bình tĩnh, làm ra vẻ kinh ngạc vừa ngỡ ngàng lại vừa hoài nghi: "Cảm ơn ngài mấy ngày trước đã tặng hoa cho tôi, không biết ngài là..."

"Chào em, tôi họ Manoban, rất xin lỗi vì đã mạo muội làm những chuyện này, nhưng mà, sau khi suy nghĩ rất lâu tôi lại không thể khống chế được sự kích động... Tôi là ai không quan trọng. Tôi rất thích em đánh đàn, em có thể coi tôi như là... ừm, fan của em cũng được, không biết tôi có vinh hạnh được mời em cùng ăn tối?"

Minnie dè dặt do dự mất vài phút rồi mới đưa tay ra nhận lấy bó hoa, giả vờ ngây thơ hoàn toàn không hiểu ý của chị ta đối với mình: "Ngài khách khí quá, tôi cũng không phải là nhạc công chuyên nghiệp, đến đây đánh đàn cũng chỉ vì kiếm miếng cơm mà thôi."

Hansin lịch sự kéo ghế ra cho cô ta, ánh mắt nhìn cô ta chằm chằm không chớp: "Không, cái mà tôi nói đến không phải là piano mà là người đánh piano cơ."

Tim của Minnie bỗng nhiên đập thình thịch.

Trong góc khuất, Rosé nhìn cảnh trước mắt mà vô cùng hài lòng, nhưng mà... đợi cả nửa ngày lại không nghe thấy câu tiếp theo của Hansin.

Sau đó, cô nhìn thấy cái tên này đang gãi đầu.

Ám hiệu này có nghĩa là cô ta đã quên mất lời thoại rồi.

Rosé cạn lời, mép giật giật, chấp nhận làm một cái máy nhắc thoại: "Tôi chưa bao giờ gặp được một cô gái như em..."

Ở cách đó không xa, Hansin nghe được Rosé mớm lời tiếp tục nói: "Tôi chưa bao giờ gặp được một cô gái như em, lần đầu tiên nhìn thấy em, ánh mắt tôi không cách nào dời khỏi em được..."

Rosé vội vàng nhắc nhở: "Hansin, chú ý thái độ của cậu đấy! Cậu đừng có bình tĩnh thế có được không? Ra vẻ căng thẳng một chút cho tôi xem nào! Cậu có biết cái gì là cảm giác lần đầu tiên yêu một người không? Phải thể hiện ra cảm giác yêu lần đầu, nghe chưa? OK?"

(À lúc thì Chaeng gọi Hansin bằng cậu lúc bằng cô vì hai người họ xem xem tuổi nhau không chênh lệch quá lớn gọi vậy cho thân mật với lại dễ phân biệt chứ mà cái truyện nhiều nhân vật quá Kyn không nhớ hết được @@)

Vẻ mặt của Hansin lặng lẽ sa sầm xuống, 'tình đầu cái mông...yuy rằng mình đã yêu rất nhiều lần nhưng căn bản không biết cảm giác yêu lần đầu là như thế nào đâu, được chưa? Từ trước đến nay mình toàn bị người ta yêu không hà!'

"Nếu không biết thật... thì cậu lắp bắp cho tôi, siết chặt ngón tay vào hoặc lật đi lật lại cái gì đó, thông qua những chi tiết nhỏ ấy mà thể hiện ra ngoài!" Rosé đành phải ra tay dạy dỗ.

May mà khả năng tiếp thu của Hansin cũng coi như là cao, lập tức siết chặt ly rượu sau đó tu ực một ngụm, vẻ mặt căng thẳng, hơi lắp bắp nói: "Tôi đã từng gặp rất nhiều cô gái, nhưng chưa từng thấy ai giống em, thật sự là... rất kì lạ... cảm giác đó tôi không thể nói ra được đó là cảm giác gì... tôi nghĩ... có phải tôi gần em thêm một chút nữa... thì tôi có thể hiểu được không? Tôi... tôi... cũng không biết mình đang nói gì nữa... em có hiểu ý tôi không?"

Thấy người phụ nữ cao quý như Hansin thế nhưng ở trước mặt mình lại giống như một học sinh cấp 3 mới biết yêu, điều này khiến tâm trạng đang căng thẳng của Minnie thoáng cái đã bình tĩnh lại. Cô ta có cảm giác thỏa mãn khi nắm giữ hết tất cả trong lòng bàn tay, hơn nữa lòng tham hư vinh cùng sự tự tin cũng có được cảm giác thỏa mãn lớn lao.

Cô ta cười khẽ, nói theo kiểu lập lờ nước đôi: "Chắc là do chúng ta có duyên."

Tiếp sau đó mọi chuyện phát triển cũng coi như là thuận lợi, bầu không khí mờ ám bao phủ toàn bộ bữa tối, về cơ bản đã đạt được hiệu quả mà Rosé muốn.

Tiếp sau đó là tìm một thời cơ then chốt.

Bình thường khi Minnie tan làm, Choi Sin Guk đều sẽ đến đón cô ta. Cho nên, Hansin tỏ ý muốn đưa cô ta về nhà, Minnie đương nhiên là từ chối ngay lập tức, cô ta nói rằng mình còn hẹn với bạn thân, không thể để bạn thân chờ được.

Thế nên, Hansin liền về trước.

Thực tế là, Hansin căn bản không đi mà đứng đợi trong một góc tối.

Rất nhanh sau đó, một chiếc Porsche xuất hiện trong bãi đỗ xe.

Choi Sin Guk xuống xe, như thường lệ bước đến đón Minnie rồi thương yêu hôn lên môi cô ta: "Làm việc có mệt không?"

"Hansin! Đến lượt cậu xuất hiện rồi đó! Cảnh này phải diễn xuất bằng ánh mắt, nhất định phải cực kì cực kì cực kì khiếp sợ cộng thêm đau khổ không thể tin nổi như đã thất tình, khoa trương một chút cũng không thành vấn đề! Biết chưa?" Rosé dặn đi dặn lại.

Mép Hansin giần giật, khinh thường liếc cô một cái: "Sao cô không chuyển nghề sang làm đạo diễn đi?"

"Bởi vì tôi sợ gặp phải toàn diễn viên như cậu, tôi sẽ bị tức chết!!!"

"Cô! Ông đây rõ ràng diễn rất tốt đấy, được chưa?"

"Được rồi, được rồi, được rồi, lần đầu tiên đã là rất tuyệt rồi! Mau đi đi! Bọn họ sắp hôn xong đến nơi rồi kìa!" Rosé vội vàng đẩy anh ta ra ngoài.

'Con hàng này diễn tốt mới là lạ! Rõ ràng là đã yêu không biết bao nhiêu lần, kết quả là chẳng có tí kinh nghiệm về mối tình đầu nào, hoàn toàn không để tâm! Người thông minh chỉ cần nhìn là biết cô ta đang chơi đùa Chẳng trách các cô gái chỉ muốn đè cô ta!'

Hansin làm theo đúng kịch bản, "Cạch" một cái, chìa khóa xe cầm trên tay rơi xuống đất, sau đó nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ không thể nào tin được...

Dáng vẻ đau khổ bởi vừa mới cho rằng mình gặp được tình yêu đích thực, kết quả lại phát hiện ra tình yêu đích thực của mình đã có người thương.

Sau khi nhìn thấy Hansin, mặt Minnie thoáng cái đã tái mét, hiển nhiên là không nghĩ đến Hansin đã đi rồi mà lại quay lại...

"Má nó chớ! Tôi bảo cậu khoa trương nhưng không bảo cậu khoa trương đến mức này, mắt trợn to quá rồi, biểu cảm của cậu không đủ chân thực, đừng có đứng đực ra đó nữa! Sẽ bị bọn họ phát hiện ra mất, quay người đi luôn đi!" Rosé giục.

Cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Lên xe, Hansin nằm bò trên ghế sau, mệt như chó chết: "Đóng kịch thật sự quá khó, quá khó, cảm giác cả người sắp kiệt sức đến nơi..."

"Đương nhiên rồi, đây cũng là chuyện yêu cầu kĩ năng cả đấy."

"Ngày mai tôi còn phải làm gì nữa?"

"Đã xong xuôi hết rồi, ngày mai cậu không cần phải làm gì cả, cứ mặc kệ cô ta. Hôm sau nữa chúng ta còn một cảnh cuối cùng là có thể đóng máy rồi!"

"Cảm ơn đạo diễn Park~!"

"Ngoan, lát nữa thêm cho cậu cái đùi gà vào hộp cơm!"

...

Tối đến, lúc Rosé trở về chung cư, vừa mới dừng xe không ngờ lại nhìn thấy hai người quen.

Hai kẻ đang thân mật dựa vào nhau kia... 'hình như là Park Hwayoung và Lee Hanchee?'

Park Hwayoung căn bản rất ít khi ở lại căn hộ ở Seoul Forest Trimage, cộng thêm việc sau khi History nổi tiếng thì cô ta lập tức mua một căn biệt thự. Thế nên, lại càng ít khi quay về đây, không ngờ hôm nay thế mà lại đụng phải.

"Lee Hanchee, ba em nói, đợi tuần lễ thời trang lần này kết thúc, ba em sẽ nhân cơ hội này nhắc đến chuyện để em vào công ty với ông nội em. Lần trước lúc ba nói ông đã không vui rồi, lần này lại nhắc đến nữa... liệu ông có tức hơn nữa không, dù sao ông nội hình như vẫn đang đợi chị em về..." Park Hwayoung vẻ mặt đầy khó xử hỏi.

"Sao có thể thế được, ông nhìn thấy em ưu tú như vậy, nhất định sẽ thay đổi ý định thôi!"

Park Hwayoung khẽ thở dài một tiếng: "Thực ra thì, em không muốn đi lắm, dù sao thân phận của em cũng khó xử, nhưng mà, em thực sự không nhẫn tâm từ chối ba, trước đây em đã từ chối ba rất nhiều lần rồi... em sợ ba sẽ thất vọng. Hơn nữa, em cũng thật sự rất muốn chia sẻ gánh nặng cho ba và ông nội, nhưng mà..."

"Vậy thì đi đi, dù sao em cũng dựa vào thực lực của mình để tiến lên mà? Sẽ không có ai nói gì đâu!"

"Nhưng mà, còn chị thì sao... chị ấy sẽ không cảm thấy em cướp mất thứ thuộc về chị ấy chứ? Em thật sự không muốn tranh đua gì với chị ấy cả, bằng không thì em cũng sẽ không tự mình mở công ty..."

"Em ấy à, nghĩ quá nhiều rồi đấy, những thứ này đều là những thứ em nên có được, làm sao mà có thể nói là em cướp được? Bộ lễ phục đó chị đã nhờ người đưa đến chỗ Nam Eun Sang rồi, chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu."

"Hanchee, thực ra chị không cần vì em mà làm nhiều như vậy đâu..."

"Đồ ngốc, em là vợ tương lai của chị, chị không giúp em thì còn có thể giúp ai đây?"

...

Thoáng cái đã đến ngày cuối cùng hẹn với Nam Eun Sang.

Thấy trời sắp tối đến nơi, Rosé vẫn còn đang thơ thẩn đâu đâu, cuối cùng Hansin không nhịn được nữa: "Này, thời gian không còn nhiều lắm đâu, không phải là cô định để tôi thất bại trong gang tấc đấy chứ? Tôi đã sai người đi nghe ngóng rồi, cái cô Minnie đó mấy ngày hôm nay vẫn ngọt ngào mặn nồng với cái tên Choi Sin Guk đó lắm, căn bản là không có ý định chia tay!"

"Cô ta đương nhiên không thể chia tay với Choi Sin Guk rồi, cậu nghĩ rằng cô ta ngu đến mức sẽ đá người ta trước khi cô ta xác định được có thành công câu được con cá to khác không à?

"Vậy thì làm thế nào?"

Rosé nhìn thời gian trong điện thoại, lại đợi thêm nửa tiếng nữa mới chậm chạp thay quần áo, sau đó lại hóa trang thành một khuôn mặt vừa nhìn qua thì cảm thấy rất xinh đẹp.

Cuối cùng, cô nhìn dáng vẻ sáng sủa đường hoàng ngồi đó của Hansin mà không khỏi đỡ trán: "Không phải tôi nói với cậu rồi à, mấy ngày hôm nay đừng có chăm sóc da rồi còn gì?!"

"Thế thì sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc của tiểu gia mất!" Vẻ mặt Hansin nghiêm túc.

Rosé câm nín mà lôi cậu ta lại, đành hóa trang cho cậu ta luôn vậy.

Mười mấy phút sau, một Hansin tinh thần lai láng lập tức biến thành vẻ dáng vẻ thao thức mấy đêm trời.

Hansin nhìn nhìn Rosé rồi lại nhìn lại chính mình trong gương, ngạc nhiên nói: "Má ơi! Chaeyoungie~, kĩ thuật hóa trang của cô thật sự có thể so với thuật cải trang rồi! Chị Hai tôi có phúc thật đấy..."

"Làm sao lại lôi chị Hai cậu vào đây?"

"Mỗi ngày cô đổi một kiểu hóa trang khác liền biến thành một người khác luôn, thế thì khác gì mỗi ngày đều đổi một cô bạn gái mới, cảm giác mới mẻ kích thích thế còn gì?"

"..." Tần số não của con hàng này quả nhiên là không giống bình thường!

...

Lúc Rosé và Hansin ngồi trong phòng ăn một lần nữa thì chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa là Minnie tan làm.

Rosé đã đặt chỗ từ trước rồi.

Vị trí đó cách cái đàn piano không xa, cũng không gần, khoảng cách vừa vặn có thể mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện.

Hansin liếc nhìn cánh tay Rosé đang khoác tay mình: "Tại sao không giống với kịch bản trước kia thế? Cô nhảy vào làm cameo à?"

Rosé khinh bỉ liếc anh ta một cái: "Còn không phải là vì kỹ thuật diễn của cậu kém quá à, vì để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, tôi chỉ đành tự mình ra trận, thêm dầu vào lửa!"

Minnie nhìn thấy Hansin đến thì vẻ mặt đầu tiên là ngạc nhiên vui mừng, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Hansin, thoắt một cái sắc mặt đã thay đổi.

Rosé kéo Hansin đến bàn đã đặt trước gọi món rồi bắt đầu nói chuyện phiếm.

Rosé vẫn luôn tự tìm chuyện để lải nhải với Hansin.

Mà ánh mắt của Hansin từ đầu đến cuối vẫn không yên mà dừng lại trên người cô gái đang đánh đàn, Minnie nhận thấy được tâm tư của Hansin đặt hết lên mình, thoáng cái đã vô cùng kích động, ánh mắt cũng chất chứa tình cảm nhìn sang.

Rosé nhìn nhìn Hansin, lại quay ra nhìn Minnie, đứng bật dậy, hất thẳng cốc nước trong tay lên người Hansin, sau đó tức giận thở phì phì quay đi!

Trên mặt Hansin để lộ vẻ quẫn bách, sau đó cũng rời khỏi đây.

Cuối cùng, Minnie cũng xác định được tấm lòng của Hansin dành cho mình, lại thêm sự xuất hiện của Rosé làm gia tăng nguy cơ sắp xôi hỏng bỏng không. Thế cho nên, sự cảnh giác của Minnie cũng sụp đổ, không còn diễn kịch nữa mà vội vã đuổi theo...

Ven đường, Hansin đang muốn lên xe.

Sau lưng, Minnie thở hổn hển gọi cậu ta lại: "Han Tổng... chúng ta nói chuyện một chút được không?"

Trong góc, Rosé híp mắt nhìn, cuối cùng cũng có thể thu lưới được rồi.

Hansin và Minnie đi tới gian phòng bao rất lớn của nhà hàng, trong phòng còn có cả một gian riêng nữa.

Còn Rosé thì đã sớm hẹn với Choi Sin Guk, lúc này Choi Sin Guk đã ở trong gian riêng đó.

Rosé lấy thân phận bạn thân của Minnie để hẹn Choi Sin Guk tới, nói có chuyện quan trọng muốn nói cho anh ta biết, Choi Sin Guk liền lập tức tới.

Chưa đến một lát sau, anh ta nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân của hai người, còn có cả giọng nói quen thuộc nữa, là Minnie...

Choi Sin Guk đang muốn đi ra thì lại nghe được tiếng của một người đàn ông nữa, vì thế xuất phát từ bản năng của đàn ông, anh ta liền nín thở dừng bước.

"Không biết cô Minnie đây tìm tôi có việc gì?" Hansin hỏi đầy khách khí.

Minnie sợ Hansin lại biến mất lần nữa nên nôn nóng mở miệng: "Hansin, chị hiểu nhầm rồi! Người đàn ông mà chị thấy ở bãi đỗ xe hôm đó không có chút quan hệ nào với em cả... lúc đó... lúc đó là anh ta ép buộc em!"

"Tên đó là ai?" Hansin cố ý hỏi lại.

Minnie liền gấp gáp giải thích: "Anh ta là một vị khách em gặp ở chỗ làm trước đây, anh ta rất tốt, cũng giúp em rất nhiều, em rất cảm kích anh ta nhưng không có gì hơn... em biết có thể anh ta... có ý khác với em... nhưng trong lòng em chỉ có cảm kích mà thôi! Em vẫn từ chối tình cảm của anh ta! Anh ta đã có vợ rồi, sao em có thể đi phá hạnh phúc của người khác như thế được!"

"Cô không thích anh ta?"

"Sao em lại thích anh ta được!" Minnie lo lắng không thôi, sau đó lại ra vẻ thẹn thùng: "Hansin, em... người em thích là chị... thật ra từ lần đầu nhìn thấy chị, em đã thích chị rồi, chỉ là chị quá xa tầm với của em, em chưa từng nghĩ chị sẽ... như thế với em!"

"Người kia tên là Choi Sin Guk?" Hansin hỏi.

Không ngờ Hansin đã điều tra được thân phận của đối phương, sắc mặt của Minnie khẽ cứng lại, may mà mình nói trước nên nắm được thế chủ động, cô ta đau khổ nói: "Đúng thế, anh ta có quyền có thế, em không phản kháng được, chỉ có thể trốn được chút nào hay chút đó."

Bỗng, "ầm" một tiếng, cửa phòng gian riêng bị đạp ra, Choi Sin Guk đỏ ngầu cả hai mắt lao ra tát Minnie một cái: "Đê tiện!"

Nhìn thấy Choi Sin Guk, Minnie ngây cả người: "Sin... Sin Guk... Sao anh lại ở đây?"

"Nếu tôi không ở đây thì làm sao mà biết được bộ mặt đê tiện này của cô! Cô luôn mồm nói tôi là tất cả của cô, luôn mồm nói thậm chí cô có thể chết vì tôi..."

Nghe nói như thế, phản ứng đầu tiên của Minnie là lo lắng nhìn Hansin: "Hansin, xin chị hãy nghe em giải thích..."

Choi Sin Guk cũng giận dữ lườm Hansin, sau đó liền lập tức ngẩn người. 'Người này không phải là... là Tổng Giám Đốc của tập đoàn BP đó sao?'

'Làm sao mà Minnie có thể có quan hệ với người như thế này được? Chẳng nhẽ có gì hiểu nhầm sao?'

Hansin chỉ ra vẻ vô tội, nhún vai nói: "Tôi chỉ thường xuyên tới nhà hàng này ăn cơm, thưởng thức tài đánh đàn của cô Minnie đây nên có trò chuyện đôi câu. Nhưng, dường như cô Minnie hiểu lầm gì đó với tôi thì phải..."

Minnie lập tức lộ vẻ không tài nào tin nổi: "Cái gì? Rõ ràng là chị... chị tặng hoa cho em... còn mời em ăn cơm..."

Hansin: "Sau đó thì sao?"

'Sau đó...?' Minnie không nói nổi lấy một chữ nữa...

Hansin chưa bao giờ nói ra lời gì khác người cũng chưa bao giờ làm ra chuyện gì khác người, hơn nữa tính cách của chị ta vốn phong lưu, phụ nữ mà chị ta tặng hoa cũng có quá nhiều...

'Tất cả chuyện này, chẳng lẽ chỉ là một mình mình tình nguyện?'

Đêm khuya.Trong một biệt thự phía nam thành phố.

Trợ lý trẻ dè dặt ôm một bộ lễ phục xa hoa đẩy cửa đi vào phòng ngủ: "Chị Nam, trang phục để mặc trong tuần lễ thời trang đã chuẩn bị xong rồi ạ, chị có muốn xem qua không ạ? Là của History, em thấy lúc trước chị rất tán thưởng phong cách thiết kế của bọn họ..."

Nam Eun Sang không yên lòng ngồi trước bàn trang điểm, cũng chẳng thèm liếc lấy một cái, chỉ nói một câu: "Để đó đi."

"Vâng..." Thấy Nam Eun Sang không từ chối, cô trợ lý khẽ thở phào rồi vội vàng buông trang phục xuống.

Sau khi rời khỏi đó, cô trợ lý lập tức nhắn tin cho người nhờ vả cô ta: "Không xảy ra vấn đề gì, đã giao cho chị Nam rồi."

Trong phòng, Nam Eun Sang ngơ ngác nhìn lễ phục trên giường, sau đó cô lấy một tờ văn bản trong ngăn kéo ra. Là một tờ đơn thỏa thuận ly hôn.

Mấy ngày nay, Choi Sin Guk ngày càng lạnh nhạt với cô, luôn gấp gáp thúc giục cô ly hôn, thậm chí làm loạn đến nỗi không cần cả mặt mũi nữa, đã sắp đến tình trạng ra tòa mất rồi.

Cô đứng dậy, từ từ mở ngăn tủ ra. Bên trong là một bộ lễ phục xinh đẹp, đó là bộ lễ phục mà cô mặc khi lần đầu bước trên vũ đài quốc tế.

Tính tình của cô quả thật có hơi tùy hứng và nóng nảy, không dịu dàng săn sóc như cô gái kia, nhưng điều này cũng không biểu thị rằng cô không trả giá nhiều trong mối tình này.

Cô vốn có cơ hội trở thành siêu mẫu chuyên nghiệp tỏa sáng trên đỉnh cao của sự nghiệp, nhưng vì người đàn ông này, cô đã dứt khoát buông tha cho giấc mộng đó.

'Cuối cùng đổi lại mình được gì đây? Bị một con hát trong quán bar sỉ nhục...'

Ly hôn? Cô đã bỏ ra cái giá lớn như thế, tự bẻ gãy cánh của mình nhưng bây giờ lại bảo cô ly hôn nhìn hai người kia ân ân ái ái, làm sao mà cô cam tâm cho nổi.

Nhưng đã đến nước này rồi, ngoại trừ ly hôn ra cô còn có con đường khác để đi sao? Cô hơi ngẩng đầu, mắt nhìn đồng hồ trên tường, chỉ mấy phút nữa thôi là rạng sáng rồi.

Lúc này đây, cô chợt nhớ tới cô gái gặp được ở bãi đỗ xe ngày đó, nhớ lại lời hứa của cô ấy mà không khỏi bật cười...

Cô run rẩy lấy tờ đơn ly hôn ra...

Đúng lúc này, "ầm" một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.

Choi Sin Guk đã hơn nửa tháng không về nhà đang đứng trước cửa ra vào, đôi mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm vào cô.

Thấy ánh mắt như vậy, trong lòng Nam Eun Sang đau nhói: "Chẳng phải đã nói ngày mai sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục sao? Chỉ một đêm thôi mà cũng không chờ được?"

Một giây sau, Choi Sin Guk lập tức quỳ hai gối trước mặt cô, sau đó tát mạnh mình một cái rồi ôm lấy chân cô: "Vợ ơi! Anh sai rồi! Cầu xin em tha thứ cho anh! Cầu xin em..."

Nam Eun Sang: "..."

Lúc này đây, trong đầu Nam Eun Sang bỗng vang lên một giọng nói "tôi có thể đảm bảo chồng của cô sẽ khóc lóc chạy về tìm cô, vừa vả miệng mình vừa cầu xin cô tha thứ!"

Sau đó, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, có một tin nhắn được gửi đến: [Cô Nam, nếu hài lòng thì xin hãy khen ngợi 5 sao ~ Tắc Linh]

....

Buổi tối hôm sau, trong một gian phòng ăn của khách sạn Diamond.

Nam Eun Sang cẩn thận đánh giá cô gái trước mắt: "Cô... rốt cuộc là... làm sao mà cô làm được? Tôi hỏi Sin Guk nguyên nhân nhưng anh ấy không chịu nói gì cả, chỉ luôn mồm nói mình sai rồi, cầu xin tôi tha thứ cho anh ấy..."

Đây cũng là điều nằm trong dự liệu của Rosé, với tư cách là một người đàn ông làm sao Choi Sin Guk có thể nói với vợ mình rằng anh ta bị tình nhân cắm sừng được chứ!

"Cũng không có gì đặc biệt cả, tôi chỉ mượn một người đi thông đồng với Minnie một chút rồi để chồng cô bắt được mà thôi!" Rosé nói đơn giản.

Nam Eun Sang ra vẻ "ra là thế" nhưng lại lập tức hoài nghi: "Dễ dàng như thế thôi ư?"

Lấy điều kiện của Choi Sin Guk, dưới tình huống chỉ còn một bước nữa là thành công, Minnie không thể nào dễ dàng bị người đàn ông khác quyến rũ như thế mới đúng...

"Chuyện gì thì cũng đều có thể xảy ra!" Rosé chỉ nói một câu.

Nam Eun Sang cũng không muốn nghe chuyện của người phụ nữ kia nhiều nên cũng không hỏi nữa, chỉ nhìn Rosé rồi nói: "Bất kể là cô làm gì, tôi sẽ thực hiện lời hứa lúc đầu, cho dù đồ các cô thiết kế có như phân chó thì tôi cũng sẽ mặc."

Rosé đen cả mặt: "Tôi biết tôi đang dùng thủ đoạn để đạt được mục đích, cũng chẳng quang minh gì thế nhưng nhà thiết kế của chúng tôi cũng rất có thực lực!"

Nói xong lại đưa cho Nam Eun Sang một xấp văn kiện.

Là giới thiệu về Studio của họ, còn có tác phẩm của Taeyang.

Nam Eun Sang nhận lấy, chỉ tùy tiện lướt qua, nhưng dần dần, sắc mắt cô ấy từ từ thay đổi, "Các cô chính là đơn vị đoạt được giải thưởng StarLight lần trước đó ư?"

"Đúng vậy."

"Thời gian này vì chuyện chồng tôi, tôi không chú ý gì tới chuyện bên ngoài, không ngờ đơn vị đoạt huy chương StảLight lần này... thật thú vị... nhà thiết kế của các cô có quan hệ thế nào với Kim Bum? Tại sao phong cách này lại như cùng một người? Một người à... không đúng, phong cách của Kim Bum tuy hơi non nớt nhưng lại đầy nhiệt tình và sức sống, còn của X thì lại có chiều sâu và tính đột phá..." Nam Eun Sang phân tích.

Không hổ là người chuyên nghiệp! Rosé nghe vậy liền gật đầu liên tục: "Bây giờ tôi khó lòng mà nói được gì nhưng chắc chắn sau này... sự thật sẽ được mọi người biết đến."

Nam Eun Sang suy nghĩ một chút rồi sau đó khép văn kiện lại, hỏi: "Các cô đã đạt giải StarLight rồi, còn sợ không có đơn đặt hàng? Tại sao phải cứ tìm tôi?"

Rosé gãi đầu: "Một mặt là do thị trường bão hòa, cô cũng đã thấy rồi đấy, phong cách của chúng tôi khá giống với History. Mà, mặt khác tạm thời chúng tôi chưa tìm được nhân viên phụ trách mảng tiêu thụ, hiện tại là nhà thiết kế đang kiêm luôn mảng này, có điều lòng cậu ấy luôn đặt ở thiết kế nên tôi cũng không muốn cậu ấy phải phân tâm..."

Nam Eun Sang gõ tay lên mặt bàn, sau đó mở miệng nói: "Tôi cho cô một người."

"Hả?" Rosé trợn mắt: "Cho... cho tôi ư? Cho tôi cái gì?"

"Cho cô một người đấy, là con át chủ bài phòng maketing của tôi." Giọng của Nam Eun Sang nhẹ như mây bay.

"Phụt..." Rosé suýt phun cả cà phê trong miệng ra: "Người mà cũng cho được ư? Chị Hai à, chị hào phóng quá rồi đấy?"

"Tại sao lại không thể? Cô có muốn không? Không muốn thì thôi vậy!"

"Đợi đã... trước tiên tôi muốn hỏi một chút, người mà chị muốn cho tôi đó là nam hay nữ?"

"Có gì khác nhau ư?" Nam Eun Sang hỏi.

Rosé gật đầu như giã tỏi: "Đương nhiên là khác rồi, nếu là nam thì... đành thôi vậy!"

"Tại sao?" Nam Eun Sang khó hiểu.

Tại sa'o ấy à... đương nhiên là sợ Đại Ma Vương sẽ ghen rồi...'

Lần trước nhặt một Taeyang về, Lalisa đã nổi bão rồi, nếu lần này còn nhận một người đàn ông nữa thì...

"Vì nhà thiết kế của chúng tôi có hơi kì lạ, nhìn thấy đàn ông thì không... vẽ được!" Rosé chỉ đành lôi Taeyang ra để làm lá chắn.

Không ngờ lại là nguyên nhân này, Nam Eun Sang bật cười, có điều cũng dễ hiểu thôi, rất nhiều nhà thiết kế có tình tính quái gở không muốn ai biết: "Yên tâm đi, là nữ!"

Lúc này Rosé mới khẽ thở phào: "Vậy thì được! Được được được! Tôi muốn tôi muốn!"

'Nếu là nữ thì chắc chắn không có vấn đề... chắc là không có vấn đề đâu nhỉ?'

"Cứ quyết định như vậy đi, lát nữa về tôi sẽ bảo cô ấy qua bên cô!" Nam Eun Sang quyết định.

Rosé lại đột nhiên hơi lo lắng: "Nhưng mà, nhưng mà con át chủ bài của cô có... đắt không? Nếu như đòi lương cao quá, cho dù cô có cho tôi thì tôi cũng không trả nổi? Hơn nữa cô ấy có đồng ý không? Cái miếu nhỏ này của tôi..."

"Nếu đã là cho cô thì đương nhiên là không cần cô bỏ tiền, tôi đã ký hợp đồng năm năm với cô ấy, còn một năm nữa. Trong một năm này, tôi đưa cô ấy cho cô dùng, sau một năm, cô ấy muốn ở lại đó hay muốn về lại chỗ tôi, việc đó sẽ do cô ấy quyết định!"

Rosé nghe vậy liền cau mày suy nghĩ. 'Tuy rằng Nam Eun Sang nói thế, quả thật là không cần đến cô xuất tiền. Nhưng con át chủ bài này có năng lực tốt nhất ở chỗ Nam Eun Sang, vậy thì tiền hoa hồng một năm tính theo phần trăm chắc cũng đến mấy trăm vạn nhỉ? Đây mới chỉ là ước chừng mà thôi. Đến lúc cô ấy tới Studio nhỏ tồi tàn của cô chắc chỉ có thể lấy mỗi tiền lương húp cháo qua ngày quá...Chênh lệch thế này...'

Cuối cùng, Rosé cắn răng: "Được! Tôi muốn người này! Nếu trong vòng một năm mà Studio của tôi vẫn không khá lên nổi thì tôi sẽ tự đền bù tổn thất cho cô ấy là được!"

Nam Eun Sang có chút tán thưởng nhìn cô gái trước mặt: "Yên tâm đi, con át chủ bài của tôi cũng chẳng phải kẻ ăn chay. Nếu trong một năm mà cô ấy chỉ có thể lấy được chút đồng lương ít ỏi để húp cháo thì tôi cũng không tặng cô ấy cho cô làm gì. Cô cứ yên tâm vào năng lực của cô ấy, có điều... muốn thu phục để sử dụng được cô ấy thì phải dựa vào chính cô rồi!"

"Tôi hiểu." Rosé gật đầu.

"Đúng rồi, nhớ chuẩn bị cho tôi ba bộ quần áo, nhớ chưa?" Nam Eun Sang đột nhiên nhắc nhở.

"Ba bộ, nhiều thế ư? Để cô lựa chọn à?" Rosé khó hiểu.

Nam Eun Sang lườm cô: "Không phải chọn! Ba bộ đều phải là tốt nhất! Tôi sẽ mặc tất! Sáng, trưa, tối mỗi lúc một bộ! Nơi quan trọng như thế, chẳng nhẽ tôi đi cả ngày mà lại chỉ mặc một bộ thôi à?"

"Cái... cái gì!!! Cô đồng ý mặc ba bộ của chúng tôi?" Rosé tỏ vẻ đầy kinh ngạc.

"Cô cho là thế nào?"

"Tôi nghĩ cô nhiều lắm cũng chỉ mặc một bộ mà thôi..."

Dù sao thì cô ấy cũng là hot trend của thời trang, mặc một bộ của nhà thiết kế mới cũng đã chẳng dễ dàng gì rồi, vậy mà lần này cô ấy... đồng ý trở thành người quảng cáo cho mình bọn họ thôi sao?

Nam Eun Sang ra vẻ không sao cả: "Cũng không có gì, hôm nay tâm tình chị đây rất tốt! Cam tâm tình nguyện làm người mẫu cho tụi cô!"

Rosé đổ mồ hôi, 'thôi, được rồi...'

Thật không ngờ rằng đề nghị lúc xúc động của mình lại mang đến món hời ngoài dự đoán như thế.

'Không uổng công mình phải huy động cả em chồng của mình ra tay...Không uổng công cô giằng co với Hansin cả một tuần trời...Không uổng công mình rát cả cổ dạy cho tên đầu đất này làm sao để quyến rũ em gái cảnh giác kia...'

Nam Eun Sang chống cằm nhìn cô một cái có chút không được tự nhiên mở miệng: "Này, nói thật đi, có phải cô rất xem thường tôi không? Chồng tôi đã đối xử với tôi như vậy rồi mà tôi vẫn còn hèn kém hi vọng anh ấy hồi tâm chuyển ý..."

Rosé gãi đầu: "Với tính cách của tôi mà nói nếu bị như thế thì chẳng cần đến nữa, nhưng mỗi người có một suy nghĩ, chắc hẳn cô có nỗi khổ tâm riêng?"

"Ừm, đúng thế... nỗi khổ tâm..." Nam Eun Sang thở dài cười khổ: "Bởi vì... tôi đã đổi một cái giá quá lớn để đổi lấy anh ấy... giấc mộng của tôi..."

Rosé biết Nam Eun Sang vì Choi Sin Guk nên mới rời khỏi sàn diễn quốc tế để ở lại Seoul.

Theo phương diện nào đó mà nói, Nam Eun Sang cũng rất giống với cô năm đó, buông tha cho giấc mộng đóng phim vì Lee Hanchee. Đây cũng chính là nguyên nhân cô không nhịn được mà muốn ra tay giúp cô ấy!

Chỉ là, Nam Eun Sang lại chọn một con đường hoàn toàn khác...

Tuy quá trình tự mình tìm lại những thứ quý giá kia, tìm lại chính mình rất gian nan nhưng cô ấy lại không hề hối hận.

...

Manoban gia.

"Ô kìa, con bé này, bình thường học tập làm việc bận rộn như thế mà không ngờ lại còn biết nấu nướng!" Chey So-hee kinh ngạc nhìn mấy món ăn mà Ji-eun tự làm ở trên bàn.

Hôm nay trong nhà không có ai, bà liền gọi Ji-eun tới, muốn tâm sự với con bé để hiểu rõ thêm tình hình những năm qua con bé ở nước ngoài thế nào.

Kết quả là con bé không chỉ có ăn nói, cử chỉ ưu nhã hào phóng, học rộng biết nhiều mà còn biết cả nấu nướng.

Tuy chỉ là mấy món ăn nhà thường ngày mà thôi nhưng như thế cũng đã là hiếm có lắm rồi.

Ji-eun nghe vậy liền thẹn thùng: "Lúc học ở nước ngoài con ở một mình, con học được từ lúc đó, có điều không phải quá ngon lắm đâu, dì đừng ghét bỏ nha."

"Xem con kìa, con đã rất tốt rồi, mấy cô gái bây giờ ấy à, đa số đều là tay không dính nước, con học hành bận rộn như thế còn làm được thế này. Tư tưởng của dì hơi truyền thống, dì cảm thấy cho dù nhà mình không cần ngày nào cũng tự xuống bếp, nhưng mình tự nấu thì đương nhiên vẫn là có ý nghĩa hơn."

"Dì nói đúng ạ."

Chey So-hee nấu ăn cũng rất ngon nên vẫn rất coi trọng tiêu chuẩn nấu ăn của con dâu.

Vốn cho rằng Ji-eun là tiểu thư thiên kim được chiều chuộng từ bé, lại thêm thành tích ưu tú, bình thường lại bận rộn như thế nên chắc không biết nấu ăn, không ngờ lại còn biết nấu mấy món thế này, quả là niềm vui bất ngờ.

"Đúng rồi, Ji-eun này, món canh xương củ từ này của con không tồi, đợi lát nữa dì mang qua cho Lisa, hay là con đi cùng dì đi?" Chey So-hee thừa cơ đề nghị.

Ji-eun nghe vậy thì sắc mặt hơi khó xử nói: "Con xin lỗi dì, giờ con còn có một bản kế hoạch phải hoàn thành, không thể đi được ạ."

Nếu như đi cùng Chey So-hee tới đó thì đương nhiên sẽ có cơ hội tiếp cận Lalisa, nhưng lại khó tránh khỏi bị anh ghét bỏ vì lợi dụng mẹ chị. Cô ta đương nhiên không thể khiến Lalisa chán ghét được.

Lại nói bây giờ Lalisa đang có bạn gái, nếu cô ta thể hiện ân cần quá thì cũng không hay lắm, như thế này với Chey So-hee là đã đủ rồi.

Chey So-hee thấy cô ta không nóng vội, biết tiến biết lùi thì trong lòng lại càng hài lòng hơn: "Được rồi, hôm nào có cơ hội thì tới chơi."

"Được ạ, thưa dì." Ji-eun lễ phép đáp lời.
-———
Seoul Forest Trimage.

Trong nhà ăn, Hansin nhìn cả bàn ăn đầy thức ăn, nước miếng chảy tong tỏng, cả tròng mắt cũng sắp rơi ra rồi.

"Chaeyoungie~, cô điên rồi à! Cô làm cả một bàn cỗ thật đấy à!!!"

Rosé chống nạnh, vui vẻ hừ một tiếng: "Không được à? Hôm nay tâm trạng của chị đây tốt! Cam tâm tình nguyện!"

Hansin vui sướng đưa tay nhón một miếng sườn xào chua ngọt mà mình thích nhất: "Xem ra sự việc rất thuận lợi nhỉ? Nam Eun Sang đã đồng ý rồi à?"

"Không chỉ đồng ý mà còn bằng lòng mặc ba bộ nữa! Sáng trưa tối mặc hết! Đúng rồi, cô ấy còn cho tôi một người, là cấp dưới của cô ấy..."

Còn chưa dứt lời thì một giây sau đã có tiếng mách lẻo quen thuộc to tướng của Hansin...

"Quào~ Chị ~ Chị quản vợ chị đi nhé ~ Họ Nam kia tặng vợ chị một người, một người, một người kìa ~"

Rosé đạp một cái: "Là phụ nữ!!!"

"Ờ, là tặng vợ chị một người phụ nữ, một người phụ nữ, một người phụ nữ ~"

Rosé không nhịn được nữa nói: "Là tặng tôi quân át chủ bài trong phòng marketing của cổ, để giúp tôi phụ trách phần marketing và tiêu thụ! Hơn nữa giới tính là nữ!"

Hansin khinh bỉ xì một cái: "Đàn ông hay đàn bà với cô mà nói gì có gì khác nhau không?"

Rosé căm hận trừng mắt với anh ta, sau đó lại gắp một miếng thịt kho tàu thơm mềm chạy tới trước mặt Lalisa đang xử lí giấy tờ trong phòng khách: "A~~~~"

Lalisa liếc nhìn cô, há miệng.

Thịt kho tàu hầm vừa cho vào miệng đã tan ra, hơn nữa còn rất ngon, không biết cô làm thế nào mà ăn không thấy ngấy chút nào.

Lalisa từ trước tới giờ chưa từng quá thích ăn một món gì, nhưng sau khi chị ăn món do cô nấu xong, bắt đầu hiểu tại sao Hansin lại thích đồ ăn ngon đến thế.

Rosé đút xong, lập tức phát lời thề son sắt bên tai Lalisa: "Boss đại nhân, chị đừng nghe cậu ấy nói linh tinh, phụ nữ hay đàn ông với em mà nói quả thật chẳng khác gì nhau vì đối với em mà nói... thế giới này chỉ có hai giới tính, một loại là người khác.... còn một loại là chị thôi!"

Hansin đang vờ gập người xuống nôn mửa: "Ọe... Cô đừng có nói ngon nói ngọt, chị tôi không dễ lừa thế đâu!"

Lalisa: "Ừm."

Hansin: "..." (Chát Chát.... tiếng vả mặt của Hansin ấ mọi người)

Lalisa dặn, "Nếu người này là do Nam Eun Sang trực tiếp điều tới cho em, vậy em chú ý quan sát, khía cạnh marketing không phải trò đùa. Có điều, nếu đây thật sự là át chủ bài dưới tay Nam Eun Sang, vậy chắc cũng không có vấn đề gì. Sau, em đưa một bản sơ yếu lí lịch của cô ta cho chị, chị sẽ xem giúp em."

Rosé gật đầu lia lịa, "Được được, cảm ơn tình yêu nạ~"

Hansin: "..." Thế méo nào cuối cùng lại thành ăn "đồ ăn cho chó" thế này? Mình vẫn còn đang muốn giữ dạ dày để ăn một bữa thật ngon đấy nhé!

"Đệch... Mingie... buông xôi sườn của dì xuống ngay." Vừa sểnh ra một cái đã thấy món xôi sườn mình thích nhất bị Mingie chén sạch một nửa, Hansin đau lòng như cắt, nước mắt đầm đìa.

Mingie chớp mắt, không chút do dự nuốt ực thêm một miếng nữa.

"A, đau lòng quá..." Hansin đang định thề sống thề chết bảo vệ cho món sườn của mình, đúng lúc đó bỗng có một cái đầu vàng chói lòa thò từ cửa vào.

Yang Dae Jung vừa về đến nhà, kết quả đi được nửa đường thì bị mùi thức ăn thơm phức câu tới đây: "Đệch! Các người làm gì thế? Sắp bái bai nhau à? Có phải là tết đâu sao mà ăn uống linh đình thế này?"

Dae-jung vừa nói vừa tháo chiếc khẩu trang đen trên mặt xuống, không thèm dùng đũa, lấy tay nhón luôn một con tôm rang muối.

Nếm một cái liền biết là Rosé làm.

Mắt Dae-jung sáng lên: "Dì Hai, cho cháu ăn chực với nhé?"

"Không được!" Hansin sắp suy sụp đến nơi rồi: "Sao lại có thêm một thằng nữa tới tranh đồ ăn thế này! Những thứ này là của tôi, của tôi đấy! Tôi phải dùng máu, mồ hôi và nhan sắc để đổi lấy tất cả những thứ này đấy!"

"Hả? Nhan sắc?"

"Đây không phải mấu chốt, mấu chốt ở chỗ, cháu muốn ăn chực thật à? Sẽ bị nhồi "thức ăn cho chó" đấy!" Hansin dùng đòn sát thủ.

Dae-jung liếc hai người đang ngồi trên sofa, sau đó đặt mông xuống: "Cùng lắm cháu nhắm mắt ăn là được chứ gì!"

Sống bao năm, cậu ta cũng bình tĩnh hơn nhiều rồi, có những chuyện không thể tránh cả đời được.

Hansin: "..." Lúc ăn cơm, trên bàn phải đúng gọi là càn quét mặt trận.

Rosé còn lo mình làm nhiều quá, kết quả thấy bộ dạng hùng hục của Dae-jung và Hansin... cô không thấy lo nữa...

Ăn được nửa bữa, lại có người khác tới.

Thấy một người phữ mặc một bộ sườn xám uyển chuyển đứng cạnh quản gia Song, Hansin nuốt ực một cái nói: "Í? Mẹ, sao mẹ lại tới đây!"

"Bà ngoa...i!" Dae-jung chào không rõ tiếng.

"Mẹ." Lalisa cũng gọi một tiếng, sau đó bảo người làm lấy thêm bát đũa.

Rosé đang bóc tôm cho Mingie, thấy người tới cũng đứng dậy: "Manoban phu nhân."

Chey So-hee thấy thức ăn trên mâm cơm, mắt hơi sững lại: "Mẹ mang... canh đến cho mấy đứa... các con đây là? Hôm nay là ngày gì à? Sao làm nhiều đồ ăn thế? Dae-jung cũng ở đây nữa..."

"À, không có gì, con giúp chị dâu chút chuyện, chị ấy làm vài món cảm ơn con ấy mà!"

Thấy Hansin gọi Rosé là chị dâu, Chey So-hee tất nhiên không vui nhưng nể tình Mingie, bà cũng không mặt nặng mày nhẹ, chỉ nghi ngờ hỏi: "Cô ấy biết nấu ăn?"

"Mẹ nếm thử xem!" Hansin gắp một miếng thịt kho cà cho Chey So-hee.

Chey So-hee bị nhét một miếng cà, nhíu mày nói: "Cái con nhóc này, đây rõ ràng là món con đặt từ Nhà Hàng Haebaragi  mà?"

Hansin giật khóe miệng: "Mẹ cho con xin đi, cà này là cà con tự trồng trong vườn, Mingie rửa, chị Hai thái rồi chị dâu con làm đấy! Đúng rồi, Dae-jung nó chẳng làm gì cả! Nó tới ăn chực!"

Chey So-hee nhìn Mingie đang vùi đầu ăn như sóc còn không thèm ngẩng đầu lên, thật sự là rất thích mắt.

Người già thường thích nhìn lũ trẻ ăn nhiều, tất nhiên Chey So-hee cũng không phải là ngoại lệ, bà nhìn chăm chú không nỡ rời mắt.

Khi trước, bé con ăn cơm cũng chỉ ăn được vài hạt, sau cũng có thay đổi nhưng cũng chưa từng thấy nó ăn ngon như thế bao giờ.

Chẳng trách vừa đưa Mingie về đây trông mập mạp ra hẳn...

'Xem ra cô gái này cũng không phải quá vô dụng...'

Ít nhất về khoản nấu nướng, để nấu được thế này nếu không học vài năm thì tuyệt đối không thể nấu ngon thế được.

Tuy chỉ một miếng cà thôi nhưng món ăn càng đơn giản thì càng thử thách người nấu, bà vừa nếm thử một miếng, liền cảm thấy không hề thua kém gì so với đầu bếp của Haebaragi cả.

"Mẹ, mẹ muốn ăn cùng bọn con không?" Hansin hỏi.

"Mẹ ăn rồi, các con ăn đi!" Chey So-hee xoa đầu cháu nội đang vùi đầu vào ăn: "Mingie, con ăn từ từ thôi! Cẩn thận không nghẹn đấy!"

Mingie thấy bà nội cứ nhìn mình ăn, còn tưởng bà cũng muốn ăn thế nên bé con nhìn con tôm lớn cô Chaeyoungie bóc bỏ vào bát cho mình, sau khi đấu tranh một hồi liền dùng đôi đũa nhỏ gắp lấy đưa lên miệng Chey So-hee.

'Bà nội ăn đi~!'

Chey So-hee giật mình vì được quan tâm, vội há miệng đón lấy: "Aiz ~ Cảm ơn cháu nội bảo bối của bà, ngon lắm..."

"Bà ngoại, tay bà cầm gì thế?" Dae-jung tiện hỏi một câu.

Thần sắc Chey So-hee cứng đờ: "Không có gì, là canh sườn hầm với củ từ nhà bếp làm, bà mang cho mấy đứa một ít. Thấy mấy đứa chắc cũng không ăn được nữa nên để đó!"

Chey So-hee nhìn Mingie một lúc, lại được Mingie đút thêm mấy miếng, cũng xem như hài lòng rời đi.

Về kể với ông già, Mingie đút đồ ăn cho bà, chắc chắn ông ấy sẽ ghen tị chết!

Trên đường về, Chey So-hee có hơi thất thần.

Tối nay nhìn thấy Lisa, Hansin, Mingie còn cả Dae-jung đều ở đó, cả nhà ngồi ăn vui vẻ trên bàn ăn, thật rất có không khí gia đình, Mingie cũng hoàn toàn vui vẻ như những đứa trẻ bình thường khác.

Nào giống như trước đây, mỗi lần bà tới đều lạnh lẽo vắng vẻ, chẳng ấm cúng chút nào. Mà tất cả những thay đổi này cơ hồ đều là vì cô gái kia...

Nói thật, nếu không phải chuyện của Mingie năm ấy luôn đè nặng trong lòng, chỉ dựa vào việc cô ấy chăm sóc Mingie tốt như vậy thôi, e là bà cũng...

Sau khi Chey So-hee đi khỏi, Hansin tiện tay mở hộp canh sườn ra.

Tuy tay nghề của đầu bếp bên Manoban gia cũng được nhưng cậu ta ăn phát chán lên rồi. Lúc nào cũng có cảm giác đầu bếp ở mấy nhà hàng lớn làm món nào cũng như nhau, có điều mấy món canh bên đó làm cũng không tệ lắm.

Hansin đang định nếm thử, kết quả vừa cho vào miệng đã nhổ ra: "Đệch! Sao khó ăn thế? Đùa tôi chắc? Đầu bếp bên kia nấu thật à?"

Rosé cũng nếm thử một chút: "Cũng được mà, tuy không phải là ngon lắm nhưng thế cũng là được rồi, cái miệng này của cậu kén chọn quá rồi đấy?"

Lalisa tỉnh rụi nhìn bát canh đó, không nói gì.

Không biết Hansin nghĩ đến chuyện gì, khóe miệng giật giật: "Em cá chắc cái canh này tám phần là do Kool Ji-eun nấu, nếu không đang yên đang lành sao mẹ lại đích thân đưa tới đây làm gì? Có vẻ như định mang tới khoe... Kết quả lại bị tài năng của anh Oh nghiền cho nát vụn ha ha ha ha..."

...

Sau bữa cơm tối.

Hansin và Dae-jung cũng không vội đi, ngồi lại sofa xem tivi.

Thực ra là vì ăn no quá nên đi không nổi.

Rosé chơi sudoku với Mingie một lúc, sau đó nhìn đồng hồ nói với Lalisa: "Boss đại nhân, không kịp nữa rồi, em ra ngoài xem phim đây!"

Lalisa gật đầu: "Ừm, đi từ từ thôi, buổi tối lạnh, em quàng khăn vào đi."

Dae-jung nghe vậy liền thấy bất thường: "Đi xem phim? Xem phim gì?"

'Sao cô ấy không ở cạnh Lalisa?'

Rosé hắc tuyến đầy đầu: "Dae-jung, ông đúng là đồ không đáng tin, phim ông đóng hôm nay công chiếu ông cũng không biết hả?"

Dae-jung nhíu mày: "Phim tôi đóng... à! Công chiếu thì công chiếu thôi, chẳng phải cũng chỉ là nam thứ thôi à~"

"Méo thèm quan tâm tới ông nữa, tôi đi đây!" Rosé hôn Mingie một cái, đeo khẩu trang và kính râm lên.

Dae-jung đứng lên gọi cô, nghe giọng rất ngứa đòn: "Này, đợi đã... đợi~ tôi cũng đi cùng vậy, đây cũng là vai đầu tiên anh đây đóng từ lúc về nước tới giờ!"

"Nhưng... dì tôi không đi với bà thật à?" Dae-jung tiện mồm hỏi.

Rosé nghe vậy xù lông như mèo, chạy tới giẫm chân Dae-jung: "Sao ông lắm lời thế! chị ấy không đi! chị ấy có việc!"

"Boss đại nhân, em đi đây ~ Bái bai ~ Mua~h"

Cô hôn gió tạm biệt Lalisa rồi kéo theo Dae-jung chạy như bay.

"Bà giẫm chân tôi làm gì?" Dae-jung bị kéo ra ngoài bất mãn nói.

"Suýt nữa thì bị ông hại chết rồi!" Rosé trừng mắt với anh ta.

"Tôi làm sao?" Dae-jung tới lúc này mới nhớ tới: "Chắc không phải vì trong phim hai đứa mình là người yêu của nhau đấy chứ?"

"Ông nói xem! Cẩn thận dì của ông xem xong phong sát ông luôn đấy!"

"Thế sau này bà đóng cặp với các nghệ sĩ nam khác thì làm thế nào? Chẳng lẽ Lalisa phong sát từng thằng một à?"

"Sao lại không thể?"

"Được rồi." Đúng là bà dì Lalisa của anh thì có thể thật...

Dae-jung nhìn cô với ánh mắt phức tạp: "Nói thật, tôi rất kinh ngạc, không ngờ sau khi hai người xác định quan hệ, dì tôi vẫn để bà long nhong ở trong giới giải trí thế này."

"Nếu không thì sao? Kim ốc tàng kiều à?" Rosé tự hào: "Người bạn đời tôi chọn, sao có thể nhỏ nhen thế được!"

"Bà đủ rồi đấy..."

Buổi tối, Rosé còn hẹn cả Taeyang và Minguk.

Tới rạp chiếu phim, hai người kia cũng đã tới rồi, sau khi bốn người gặp nhau liền vào rạp, ngồi trong góc ở hàng ghế cuối cùng.

Minguk vừa nhìn thấy người bên cạnh Rosé liền ngó dáo dác, vô cùng tò mò, ngồi xuống xong không nhịn được hỏi: "Chaeyoungie, người cạnh chị là ai thế?"

Rosé còn chưa kịp nói, Dae-jung đã nhào qua cô, kéo khẩu trang xuống, nhìn Minguk nói, "Hỏi tôi à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro