Vậy còn Mingie thì sao? Thiên phú của Mingie từ đâu mà ra?
Phim trường, đoàn làm phim Phía Sau Hoàng Hôn.
Trong biển trúc xanh biếc, hai bóng người một xanh một đỏ đang so chiêu kịch liệt, hai người diễn xuất ăn ý, chiêu nào cũng như nước chảy mây trôi khiến người đứng ngoài xem hoa cả mặt, nhưng nếu đến gần xem thì sẽ thấy vẻ mặt nữ diễn viên có chút như không tập trung.
Mẩy phút sau.
"Cắt! Rosé, vừa rồi diễn không tệ, nhưng với trình độ của cô thì còn có thể tốt hơn chút nữa! Chúng ta nghỉ 10 phút rồi quay lại!" Won U-jin nói.
"Vâng ạ!" Rosé gật đầu, lau mồ hôi trở về chỗ nghỉ ngơi.
Yang Dae-jung ném đạo cụ trong tay cho trợ lý rồi ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh Rosé, quăng cho cô một ánh mắt bất mãn: "Park Chaeyoung, bà có ý gì thế! Xem thường tôi hay sao vậy, có thể dụng tâm chút được không? Hồn bà sắp bay ra đường vành đai 6 rồi đấy! Rốt cuộc sao thế hả?"
Rosé nhận nước chai nước khoáng Soyoung đưa qua, ngửa đầu uống một hớp: "Nghĩ đến chuyện bây giờ tôi chạy làng bỏ diễn còn kịp không..
"Bà lại bị thần kinh gì đó?"
Rosé mở kịch bản ra xem xem những cảnh diễn hôm nay, cuối cùng dán mắt vào một phân cảnh.
Nơi diễn: Gangnam Bar.
Nhân vật: Kim Haneul, Kim Hae-sook.
"Tôi có cảm giác tôi sẽ chết trong bộ phim này..." Rosé than thở.
"Thì đến cuối, nhân vật của bà cũng sẽ chết mà!" Yang Dae-jung khó hiểu.
"Đừng nói gì với tôi lúc này, cảm ơn, tôi muốn yên lặng một chút..."
Yang Dae-jung theo ánh mắt cô nhìn vào quyển kịch bản: "Cảnh quay cuối hôm nay của bà là diễn với nhà đầu tư đúng không?"
Nói đến đây, chẳng biết Yang Dae-jung nghĩ tới điều gì mà khuôn mặt bỗng thừ ra, anh nhìn cô chăm chăm rồi nói:
"Tôi nói này... nhà đầu tư này... không phải là có gì gì đó với bà chứ?"
Sắc mặt Rosé lập tức đen như đáy nồi:"... cậu trai à! Chẳng phải tôi bảo cậu đừng nói chuyện với tôi rồi à?"
Yang Dae-jung: "Ôi Cmn!!!!!! Có gì gì đó thật à?"
Yang Dae-jung bị sét đánh hơn nửa ngày, cuối cùng mới kịp phản ứng, gân xanh trên trán nhảy nhót vô cùng vui vẻ: "Park Chaeyoung! Xem như tôi đây phục bà rồi! Cho bà sống buông thả nè! Bây giờ thì chết chưa! Tự chơi chết mình rồi đó!"
Yang Dae-jung giơ bàn tay ra đếm: "Một, hai, ba, bốn... Đệt! Đủ bàn chơi mạt chược luôn! Chỉ còn ba nữa là đủ cho bà triệu hồi Rồng rồi đó!"
"Triệu cái em gái nhà ông ấy! Tôi cũng đâu có muốn đâu, được không hả?"
Ai mà biết ngày đẹp trời nào đó mấy người này lại hẹn nhau đóng một bộ phim đâu! cô cũng thấy sập đây rồi này!
Càng sập hơn nữa là... "Vợ" của cô cũng sẽ đến làm diễn viên phụ đó! Sau này còn có rất nhiều rất nhiều cảnh phải diễn chung với nhau nữa...
Cô luôn mơ về một ngày sẽ được diễn một bộ phim thật kích thích, nhưng giờ thì hay chưa, kích thích bay cả óc luôn!!!
Yang Dae-jung chỉ biết cân nín mà trợn mắt nhìn cô: "Cái gì thê này? Lại thêm một tên bị bà hành rồi vứt bỏ à! Đừng trách tôi không nhắc bà nhé, bối cảnh của tên Woon YooNa này không đơn giản đâu! Bà bây giờ quả đúng là đang đâm đầu tìm đường chết mà!"
Rosé trừng mắt nhìn Yang Dae-jung: "Ông cho là tôi có cái gan đó à? Cái tên đó không giống như ông với Jeon Bo Gum đầu..."
Nghe đến đó, sắc mặt của Yang Dae-jung lập tức thay đổi: "Tên đó không giống chúng tôi cái gì? Chẳng lẽ bà từng động lòng với hắn?"
Rosé bực bội không thôi, vò đầu bứt tai: "Một lời không nói hết được, nói chung là khó giải quyết nhất..."
"Mọi người chuẩn bị, chúng ta làm lại!"
Ở đằng kia, Won U-jin đã lên tiếng gọi, Yang Dae-jung chỉ có thể ôm một bụng đầy nghi ngờ tự thẩm mà thôi.
Sau khi cảnh quay này quay lại thêm vài lần nữa thì cuối cùng cũng thuận lợi thông qua.
Rosé ngồi lại trên ghế bắt đầu chờ đợi "cảnh quay chết chóc" cuối cùng của mình.
Sau cảnh của cô và Yang Dae-jung chính là cảnh của Jun Ji-Hyun.
Cũng là cảnh đánh nhau, tổng cộng có ba cảnh nhưng hiển nhiên là Jun Ji-Hyun là một tay lão luyện, tất cả đều một lần thông qua, rất được mọi người tán thưởng.
"Chị Ji-Hyun đúng là giỏi quá!"
"Không hổ là phái thực lực! Tất cả đều chỉ diễn một lần là qua!"
"Tôi nghe nói Rosé cũng nổi tiếng vì diễn một lần là qua đấy!"
"Chắc là thổi phồng lên thôi? Tuy rằng diễn xuất của cô ta cũng không tệ lắm nhưng rõ là không cùng một đẳng cấp với chị Ji-Hyun đó được không hả?"
Sau khi diễn xong, vẻ mặt Jun Ji-Hyun đầy ngạo nghễ, trào phúng nhìn thoáng về phía Rosé.
Rosé hãy còn đang phiền muốn chết, đương nhiên là chả có tâm tình đâu mà đi để ý Jun Ji-Hyun cả.
Cuối cùng cũng đã tới cảnh quay cuối, vậy mà cái vị "đại thần" kia vẫn còn chưa tới.
Won U-jin xem giờ: "Khụ, mọi người chờ một chút nhé!"
Kẻ có tiền chính là ông lớn, dù sao cũng chỉ là chờ một lát thôi mà, đương nhiên là mọi người không có ý kiến gì. Ngược lại, biết được người diễn cảnh này là ông chủ Woon nổi tiếng là có tiền trong truyền thuyết kia, ai nấy đều vô cùng hưng phấn.
Phần diễn của Jun Ji-Hyun đã xong mà lại không hề cố ý rời đi trước mà vẫn ngồi đó chờ đợi, vừa trang điểm lại vừa thi thoảng liếc nhìn về phía cửa ra vào.
Rosé đã sớm thay xong trang phục cho cảnh diễn này, một tay chống đầu, tay kia thì gõ "lạch cạch" lên cái ghê bên cạnh, đôi đồng tử đảo tròn.
'Hừm, không chừng tên kia chỉ tiện miệng nói vậy thôi, chứ vốn chả thèm đến đâu nhỉ?'
Nghe Annie nói sau khi về nước thì tên đó siêu bận, lúc nào cũng như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, chắc không thể nào chỉ vì cô mà chạy đến đây làm chuyện nhảm xít thê này đâu?
Rosé càng nghĩ càng cảm thấy đúng!
Vừa nghĩ như vậy thì bên tai đã vang lên giọng nói kích động của Won U-jin.
"Won tổng, cuối cùng ngài cũng tới rồi!"
Sau đó, đạo diễn, nhà chê tác, nhà sản xuất và tất cả những người chủ chốt của đoàn làm phim đều bước tới chỗ cửa ra vào.
Nhìn cái mái tóc bạch kim chói lòa quen thuộc kia...
Rosé lập tức đen cả mặt.
'Thế mà đến thật, rốt cuộc là tên này nhàm chán đến mức độ nào đây?'
"Chị YooNa!"
Trông thấy người tới, Jun Ji-Hyun lập tức nâng váy chạy qua, một giây trước vẫn còn là dáng vẻ đoan trang chín chắn, bây giờ dáng vẻ lại trông như cô bé nhà bên.
Nghe xưng hô thân mật này của Jun Ji-Hyun, tất cả diễn viên và nhân viên ở phim trường đều tỏ vẻ kinh ngạc châu đầu ghé tai lại xì xầm với nhau.
"Đệch! Jun Ji-Hyun lại quen với Won tổng à!"
"Jun Ji-Hyun có bối cảnh như thế, quen biết nhân vật thế này cũng chẳng có gì là lạ mà! Tôi còn nghe nói dường như hai nhà có qua lại nữa kìa!"
Đám nữ diễn viên vẫn đang nhìn chằm chằm vào Woon YooNa nghe vậy lập tức thất vọng không thôi, vất vả lắm mới có miếng thịt mỡ ngon, ai ngờ đã bị chim ưng theo dõi từ lâu mất rồi, thê này chẳng phải là các cô hết hi vọng rồi à...
Jun Ji-Hyun tính bổ nhào qua chỗ Woon YooNa, nhưng kết quả là vừa mới tới gần đã bị hai người vệ sĩ mặc đồ đen, mặt mày nghiêm túc đứng chặn lại.
"Chị YooNa..." Khuôn mặt Jun Ji-Hyun đầy vẻ tủi thân, giậm chân.
Đôi đông tử màu xám của Woon YooNa quét qua mặt Jun Ji-Hyun, sau đó nghiêng đầu hỏi Won U-jin ở bên cạnh: "Đạo diễn Won, vai diễn của tôi là chị của cô ta à?"
Won U-jin lập tức sửng sốt sau đó liền tỏ vẻ xấu hổ: "Không phải không phải, nhân vật của Won tổng vẫn không thay đổi, vẫn là nhân vật mà ngài chọn lúc trước, là mẹ của Kim Haneul, không phải là chị..."
Vừa nghe đoạn đối thoại này, trong đám người đứng hóng hớt liền có tiếng cười phì.
'Hóa ra người ta chẳng quen biết gì cô ta...'
Jun Ji-Hyun lập tức mở to mắt, dường như không ngờ được trước mặt bao nhiêu người như thế mà Woon YooNa lại chẳng nể mặt mình chút nào.
'Chết tiệt... hắn biết rõ cô ta là ai, vậy mà còn dám như thế với cô ta...'
"Đã bắt đầu được chưa?"
"Đương nhiên, mời Won tổng đi theo tôi, thợ trang điểm và tạo hình cũng đã sắp xếp đâu vào đấy rồi!" Won U-jin nhiệt tình dẫn đường, không ngờ ông chủ lớn này lại tích cực như thế.
Woon YooNa nhắc đôi chân dài không vội vã cũng chẳng chậm chạp của mình theo sát Won U-jin, lúc đi ngang qua Rosé, đôi mắt của chị ta liếc qua cô như cười mà lại như không, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, nói bằng khẩu hình: "Con gái ngoan, chờ ta."
Rosé: "..." Chờ chờ cái đầu, ông đây mới là bố chị nhé!!!
Rất nhanh, sau khi Woon YooNa thay xong trang phục diễn bước ra ngoài thì toàn bộ đoàn phim đều lập tức sôi trào.
Tạo hình nhân vật trong phim của Woon YooNa cũng có một mái tóc bạc, thế nên hình ảnh hiện giờ mọi người đang thấy là một người phụ nữ đầu bạc mặc một bộ đồ vest đen tuyền, bên hông thắt đai lưng hoa văn hình rồng. Khuôn mặt dưới mái tóc bạch kim được trang điểm lại càng thêm phần mê hoặc, đôi đồng tử màu xám chuyển động lại khiến cho lòng người càng rung động.
Bởi vì Kim Hae-sook thường xuyên tu luyện khí công và tập luyện ăn uống đều độ nên cơ thể không già đi, nên không cần tận lực hóa trang cho già đi.
"Woa Woa Woa... Ôi trời ơi!!! Các cô có chắc Won tổng chỉ là mẫu thân của nữ chính không dó?"
"Ôi ngất, tôi yêu mẫu thân của nữ chính mất rồi!"
"Đây chắc chắn là bà mẹ xinh đẹp nhất lịch sử luôn, quả thật là cướp luôn hào quang của 2 nữ chính nữa ấy chứ!"
"Tôi mà có bà mẹ yêu nghiệt như thế thì sức đâu ra mà để ý nam chính nữa!"
...
Won U-jin thấy vậy cũng vô cùng ngạc nhiên và thỏa mãn, đây chỉ là nhà đầu tư dựa vào quan hệ để chen chân vào thôi, ấy vậy mà lại cũng có thể trở thành một điểm sáng của bộ phim, như vậy thì sao ông ta không vui được cơ chứ, chỉ là không biết diễn xuất thế nào đây...
'Hừm, có Rosé dẫn dắt thì chắc là không có vấn đề gì đâu!'
"Rosé, chuẩn bị một chút đi, sắp bắt đầu rồi!" Won U-jin vẫn không yên tâm, còn cố ý kéo Rosé qua dặn dò một lượt, bảo cô chiếu cố vị "diễn viên mới" này một chút.
Rosé máy móc gật đầu.
Tất cả đã chuẩn bị xong, cảnh quay bắt đầu.
Cảnh này vô cùng đơn giản, gần đây nữ chính qua lại khá thân thiết với nam chính, bị mẫu thân nữ chính phát hiện ra nên nổi trận lôi đình.
"3, 2, 1—— bắt đầu!"
Trong căn phòng u ám, một người phụ nữ yêu dị tuấn lãng đang lười biếng ngả người trên ghế tựa, hai bên tay cầm của chiếc ghế được chạm trổ thành hai con cự mãng, bàn tay trắng nõn thon thon của gã khoát lên đầu con rắn, một khung cảnh đẹp đến quỷ dị đập vào mắt người xem.
Kim Hae-sook vừa mới nghe thủ hạ báo lại tình hình gần đây của con gái Kim Haneul, vốn cảnh này nên diễn thành giận tím mặt, nhưng vẻ mặt Woon YooNa lúc này lại nhẹ nhàng như gió bay, không có bất cứ phản ứng gì.
Won U-jin khẽ cau mày, nhưng vẫn không hô cắt mà tiếp tục theo dõi.
Lúc này, một tràng bước chân vọng tới từ ngoài điện, Rosé mặc bộ đồ đỏ như lửa xuất hiện.
Trông thấy người tới, người ngồi trên ghế tà tà híp mắt lại, trông hệt như một con dã thú đang nghỉ ngơi, lười biếng nói: "Cuối cùng cũng cam lòng trở về?"
Rosé gạt áo "xoạt" một tiếng, nửa quỳ hành lễ, sau đó thấp đầu cung kính gọi:
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Rosé cúi gằm xuống, cái tiếng "mẫu thân" kẹt cứng trong cổ, làm thế nào cũng không nói nổi thành lời.
"Cắt!" Cuối cùng, Won U-jin thấy tình hình không ổn, bèn kêu dừng.
"Xin lỗi, là tôi thất thần." Rosé day day trán.
"Không sao không sao ha ha, làm lại một lần nữa!" Won U-jin có hơi ngoài ý muốn, không ngờ người NG đầu tiên lại là Rosé.
Chẳng lẽ Rosé cố ý NG để cho cái vị có thân phận tôn quý kia bớt áp lực đi à?
Trên đại điện, ánh mắt của ngươi phụ nữ tóc trắng rơi xuống người cô gái đang đứng trong góc cố lấy lại tinh thần kia, đôi đồng tử của chị ta chợt lóe lên sự vui vẻ.
Cảnh quay nhanh chóng bắt đầu lại lần nữa.
Kim Hae-sook: "Cuối cùng cũng cam lòng trở về?"
Lúc này đây, Rosé cúi gằm đầu đi thẳng vào, sau đó quỳ xuống hành lễ luôn, không thèm nhìn tên khốn trên điện nữa, để tránh không mô miệng nổi.
Chiêu này quả nhiên có ích, Rosé cúi gằm mặt đang muốn mở miệng thì người ngồi trên đột nhiên đánh gãy hành động của cô: "Ngẩng đầu lên, nhìn ta!"
Rosé:"..." Đệt! Tên này tự ý sửa kịch bản!!!
Nhưng, Won U-jin cũng không hô dừng vì thế Rosé vẫn phải tiếp tục, vì phim truyền hình không khắt khe như phim điện ảnh nên quá trình diễn có thay đổi nho nhỏ cũng là chuyện bình thường.
Rosé bị ép ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt khiến cô chỉ muốn xông lên giết mà bi phẫn kẹt lời lần nữa...
"Phì..." Bên cạnh lập tức vang lên tiếng cười nhạo của Jun Ji-Hyun: "Đạo diễn, đây là diễn viên ông gọi là chuyên nghiệp đấy à, diễn viên tiềm lực cho dù diễn cùng tôi cũng sẽ không khiến tôi thất vọng? Tốt xấu gì cũng coi như là diễn viên hạng A, cũng chỉ hơi sửa kịch bản chút thôi vậy mà chả có lấy chút khả năng ứng phó gì cả, người như vậy mà cũng xứng với hai chữ diễn viên trong mắt ông à?"
Vẻ mặt Won U-jin đầy xấu hổ, chính ông cũng đang không hiểu ra làm sao 'đây là tình huống chưa từng có, rốt cuộc Rosé bị làm sao thê này?'
Chỉ là một lời kịch đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, vậy mà cô lại NG những hai lần, đúng là quái lạ quá.
Nhân viên chung quanh cũng đang xì xào bàn tán.
"Quả nhiên phái thần tượng không thể so với phái thực lực được!"
"Mấy bình hoa dựa vào mặt đều thế hết ấy mà! có cái gì lạ đâu chứ!"
"Trong phim xem thì còn được không ngờ lúc quay thật trình độ lại nát thế này, chắc là phim trước cũng phải NG vô số lần đấy nhỉ?"
Cách đó không xa, Yang Dae-jung cũng kinh ngạc chẳng kém gì Won U-jin cả.
Người có thể ảnh hưởng Rosé đến mức này... từ trước tới giờ anh ta cũng chỉ thấy có một mình Lalisa mà thôi...
Lần trước lúc Rosé diễn cảnh hôn với anh bị NG là vì có mặt Lalisa ở đó, bà người yêu cũ này của Rosé cũng có sức ảnh hưởng lớn như vậy cơ à?
Cùng lúc đó, Jeon Bo Gum vẫn đang âm thầm quan sát thì thấy theo như biểu hiện của Rosé xem ra tên Woon YooNa mới xuất hiện này dường như cũng có điểm đáng nghi...
'Mẹ kiếp, rốt cuộc người yêu của cô ta là ai? Ai cũng đáng nghi là sao?'
"Won tổng, thật xin lỗi, thật là ngại quá, nhất định là Rosé thấy ngài nên kích động quá!" Won U-jin vội vàng bước qua xin lỗi Woon YooNa.
Còn Woon YooNa thì lại chẳng có chút tức giận nào, ngược lại vẻ mặt còn rất hiền hòa, trông có vẻ đang rất vui vẻ nhìn nhìn Rosé rồi nói: "Không có gì đáng ngại cả! Đạo diễn, nghỉ 10 phút đi, để tôi nói đôi câu với Chaeyoungie giúp cô ấy luyện thêm chút nữa!"
Rosé nghe vậy thì suýt bị cái vẻ đạo mạo của Woon YooNa làm cho tức đến nỗi hộc máu.
Mà Woon YooNa cũng thật sự nghiêm chỉnh cầm kịch bản chạy tới tìm cô thật.
Rosé mắt đầy sát khí cố đè giọng thấp xuống: "Tên họ Won kia! Rốt cuộc là chị muốn thế nào hả?"
Woon YooNa chống cằm nhìn cô: "Bánh quy của tôi đâu?"
Rosé trợn mắt: "Rốt cuộc phải làm thế nào thì chị mới bằng lòng rời khỏi đoàn làm phim?"
Woon YooNa nghe vậy thì tỏ vẻ trầm ngâm suy tư, còn Rosé thì khẩn trương chờ câu trả lời của gã.
Tên này ngâm hơn nửa ngày, cuối cùng mới lên tiếng: "À... Tôi thích ăn ngọt một chút, cho nên cho thêm đường vào nhé!"
Rosé dùng hết tất cả lý trí mà mình có mới khắc chế xúc động muốn tóm lấy cổ gã mà xiết chết gã.
'Bà đây sẽ thêm thạch tín cho anh!'
Cách chỗ Woon YooNa và Rosé không xa, Jun Ji-Hyun nhìn thấy cảnh này thì lập tức nghĩ tới cái gi: "Con khốn kia, không phải là nó cố ý giả vờ NG để lôi kéo làm quen với chị YooNa đấy chứ!"
Trợ lý đứng bên cũng cạnh ghé miệng vào phụ họa: "Có vẻ là thế đấy, cơ mà diễn xuất của cô ta chả cần giả vờ cũng đã chẳng ra làm sao rồi! Mấy hôm nay diễn đều có ra gì đâu, đúng là chẳng so nổi với cái móng tay của chị! Thật chẳng hiểu sao mấy đạo diễn đã hợp tác vdi cô ta đều khen không dứt lời! Xem chừng là... có chuyện gì mờ ám rồi... em thấy ngay cả Won tổng hình như cũng bị cô ả câu hồn mất rồi..."
Nghe đến đó, Jun Ji-Hyun không nhịn nổi nữa lập tức sải bước qua chỗ hai người kia.
Kết quả là gặp tình trạng giống hệt vừa rồi, còn chưa kịp tới gần đã bị hai vệ sĩ mặt lạnh đứng cách đó không xa ngăn lại.
"Láo xược, các anh có biết tôi là ai không hả?" Jun Ji-Hyun ngoài mạnh trong yếu trợn lườm lườm hai người.
Hai vệ sĩ y như hai người máy, không có bất cứ tình cảm cảm xúc gì vẫn đứng sừng sững ngăn Jun Ji-Hyun lại.
"Các người... Được... Được lắm!" Trên mặt Jun Ji-Hyun hiện lên vẻ ác độc, quay người bỏ đi.
10 phút sau, cảnh quay lại tiếp tục bắt đầu.
Lúc này đây, Rosé phải lôi chiêu thôi miên mà bác sĩ Smith từng dạy ra thì mới có thể khiến mình hoàn thành cảnh diễn được.
Chỉ là một cảnh diễn ngắn thôi mà còn mệt hơn cả mấy cảnh đấu võ kịch liệt mà cô đã từng đóng.
Nhưng bi kịch này cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi, bởi vì bảo bối của cô cũng sắp gia nhập đoàn làm phim rồi...
Rosé đang kéo cái thân tàn mệt như chó chết về nhà thì chuông điện thoại lại vang lên.
Màn hình hiển thị Chung Jae Hwa gọi đến, dãy số này là lần trước tên nhóc kia sống chết đòi lưu vào.
Thấy điện thoại của Chung Jae Hwa, Rosé có hơi ngạc nhiên, dường như không ngờ thằng nhóc này sẽ gọi điện cho cô: "Alo?"
"Alo, Chị Chaeyoungie! Xong việc chưa thế? Qua đây chơi với em đi?" Bên kia điện thoại là giọng nói kích động của Chung Jae Hwa.
"Chơi cái gì?"
"Đương nhiên là bắn súng rồi! vẫn chỗ cũ nhé, qua nhanh qua nhanh! So vối em một chút! Em bây giờ trâu lắm! Có cảm giác sắp vượt quá chị rồi ha ha ha..."
Giọng nói nhiệt tình hưng phấn của cậu thiếu niên ở đầu dây bên kia cũng xóa đi phần nào cảm xúc bi ai của Rosé, lại nghĩ quả thật dạo này cô bị dày vò quá, thư giãn một chút cũng được, vì vậy liền đồng ý: "Chàng trai trẻ, cậu đã yêu cầu bị hành hạ, vậy thì chị sẽ đây thỏa mãn cậu! Chờ đó! Tới liền!"
Cùng lúc đó, Nine One Hannam.
Trong thư phòng của mình, Hansin đang đau đầu phân tích để loại trừ các đối tượng hiềm nghi từ tư liệu năm năm trước.
Tối hôm đó, Rosé tìm đến gian phòng mà Lee Hanchee hẹn cô là 713, nhưng dường như sau đó lại ngoài ý muốn mà vào phải một gian phòng khác. Tuy không gặp hai gẵ trai bao mà Park Hwayoung đã sắp xếp từ trước nhưng lại gặp một tên còn súc sinh cầm thú hơn hai gã trai bao kia.
Nếu là trai bao, chĩ cần bọn họ làm xong chuyện thì tốt xấu cũng sẽ không khiến con gái người ta mang thai, nhưng cái gã đàn ông kia lại chẳng dùng biện pháp gì, chỉ biết ăn xong rồi bỏ chạy, ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu.
Sau đó, cuối cùng cô cũng điều tra được đêm đó Rosé đã vào căn phòng đối diện 713 là phòng 718.
Victoria là một quán bar cao cấp, các phòng đều cần phải được đặt trước, hơn nữa còn có ghi chép tường tận, thê nên chỉ cần điều tra một chút là có thể biết người trong 718 hôm đó là ai.
Nhưng chuyện nào có dễ dàng như thế.
Quả nhiên, sau khi điều tra Hansin phát hiện ghi chép vể người ở phòng 718 hôm đó đã bị xóa mất không tra ra bất kì dấu vết gì để lại.
Mấy ngày kê tiếp đó, Hansin bắt đầu dồn hết sức đi thăm dò xem rốt cuộc người trong phòng 718 hôm đó là ai.
Kết quả, tra ngày tra đêm còn tìm cao thủ máy tính để khôi phục dữ liệu bị xóa năm đó nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì.
Mắt thấy thời gian một tuần đã hết, Hansin chỉ có thể ôm đôi mắt gấu mèo đi tìm Lalisa báo cáo tiến độ điều tra.
Hansin còn chẳng buồn thay đồ, cứ mặc cái áo ngủ mấy ngày không thay rồi lê dép đi trong nhà lóc cóc chạy đi tìm anh trai.
"Chị! Em xin lỗi hu hu hu! Đã nói trong vòng bảy ngày nhất định sẽ bắt được tên cầm thú kia cho chị! Kết quả là tên kia gian xảo quá! Chẳng để lại chút dấu vết gì, chẳng trách Chaeyoungie điều tra tận năm năm mà chẳng tra được gì! Chắc chắn tên này không phải nhất thời ác ý mà là kẻ phạm tội thành thói! Chắc chắn là một tên ác ma háo sắc!"
Hansin ôm một chồng tài liệu nghẹn ngào rơi lệ lên án, khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo giờ này y như anh chàng thư sinh đáng thương bị nữ quỷ hút cạn sinh lực.
Nhìn xem dáng vẻ sứt đầu mẻ trán này của Hansin, Lalisa có chút kinh ngạc, điều tra tin tức là lĩnh vực mà Hansin am hiểu nhất, huống chi chị cũng đã tạo điều kiện thuận tiện nhất cho rồi, vậy mà mất tới bảy ngày cũng không điều tra ra nổi gã đàn ông đêm đó là ai?
"Điều tra đến chỗ nào." Ngồi trước bàn làm việc lạnh lẽo, Lalisa lạnh lùng hỏi.
Hansin vội đặt chồng tài liệu xuống trước mặt Lalisa: "Em đã khoanh vùng đối tượng rồi nhưng vẫn không điều tra ra nổi tên đó là ai! Hệ thống bảo mật của Victoria vô cùng tân tiến, cho dù có là hacker siêu đẳng thì cũng không thể yên lặng xóa hết dấu vết, không khôi phục nổi thế này."
Ánh mắt Lalisa nhanh chóng quét qua ngày tháng cùng với số phòng.
Vừa thấy rõ ngày và số phòng kia, khuôn mặt lạnh băng trước nay không đổi vì bất cứ cái gì của Lalisa đột nhiên biến đổi.
Vì Hansin kích động quá nên nhất thời không chú ý, vẫn còn đang mải lải nhải: "Bây giờ em có thể chắc chắn tối đó Chaeyoungie vào phòng 718 và chắc chắn người trong phòng 718 là tên cầm thú mà chúng ta cần tìm, chỉ là không biết hắn ta là ai... chị... chị có nghe em nói không vậy?"
Lalisa khẽ nhướn mày nhìn Hansin.
Ánh mắt kia... phải nói là vô cùng quái dị... khiến Hansin chẳng hiểu ra làm sao: "Chị... Sao... làm sao thê?"
Đầu ngón tay Lalisa vừa chỉ lên số ngày và số phòng trên giấy thì giọng nói trầm thấp cũng đồng thời vang lên: "Là chị."
Hansin gãi đầu: "Hở? Cái gì? Cái gì là chị cơ?"
Lalisa chậm chạp đọc lại số ngày và số phòng: "Tối đó, người trong phòng này, là chị."
Vừa dứt lòi, Hansin liền đứng đực ra, dường như không hiểu Lalisa đang nói gì, mãi nửa ngày sau mới tỉnh táo lại, truy hỏi: "Chị... chị... chị nói cái gì? Người trong phòng này... là... là chị á?"
"Tài liệu ghi chép tối đó, cũng là chị tự xóa." Lalisa tiếp tục nói.
Cả căn phòng rơi vào trầm mặc.
Ngây ra mất một lúc, Hansin hốc tốc lao tới chụp lấy tờ tài liệu trên bàn Lalisa, nhìn nhìn số phòng với số ngày, sau đó đôi mắt càng lúc càng trợn trắng, sau đó nữa thì y như vừa bị sét đánh: "Đệt!!! Đùa nhau hả?"
'Sao... lại không nghĩ tới chứ...'
"Đây... đây không phải là cái ngày em hạ thuốc chị vào năm năm trưỏc sao!!!"
'Mẹ kiếp, mình bị váng đầu à? Sao không nghĩ đến điều này ngay từ đầu!'
Nhưng cũng không thể trách cô được, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, với lại cô còn đang toàn tâm toàn ý điều tra chuyện của Chaeyoungie, sao mà nghĩ được đến chuyện này. Lúc trước cô chỉ để ý đến số phòng, không hề để ý ngày, năm năm trước Victoria là nơi họ thường tới, mỗi lần tới cũng không vào phòng nào cố định nên cũng chẳng ấn tượng gì về số phòng này hết.
Mãi đến lúc này nghe anh trai nói vậy, cô mới bừng tĩnh!
Chẳng trách... Chẳng trách cô có làm thê nào cũng không điều tra ra nổi.
Chị Gái đã tự tay xóa dấu vết, cô có thể tra ra sao! Chẳng ai có khả năng tra ra được hết!
Hansin xem đi xem lại tài liệu kia, dường như muốn tìm ra một chỗ hổng nào đó, vẻ mặt như sắp phát điên: "Hóa ra năm năm trước chị và Chaeyoungie ở cùng một thời gian... cùng một địa điểm... sao lại có chuyện trùng hợp kì lại thế này! Chị có nhớ nhầm không thế?"
Ánh mắt lạnh lẽo như băng của Lalisa bắn qua: "Em cho rằng chị có thể nhớ nhầm sao?"
Hansin bị ánh mắt rét lạnh kia dọa co cổ lại, lập tức lắc đầu như trống bỏi.
'Không đâu! Tuyệt đối không thể!'
Hansin gần như sụp đổ ôm đầu: "Rốt cuộc là chuyện gì thế này! Em sắp phát điên mất rồi! Sao Chaeyoungie lại vào phòng chị được chứ! cái tên cầm thú kia...Còn đứa bé thì sao?"
Nói đến hai chữ cầm thú, Hansin đột nhiên kêu thành tiêng: "Không đúng, không đúng, nhất định là em nghĩ sai ỏ đầu rồi!"
'Má ơi! Ai đến nói cho tôi biết là tôi đang nằm mơ đi! Chuyện này quả thật quá kinh hãi rồi...'
Nhưng mà, việc kinh hãi hơn còn ở phía sau.
Lalisa mở một trang tài liệu khác ra, giọng vô cùng thấp nói: "Chaeyoungie tai nạn xe sinh non vào ngày 18 tháng 8?"
Hansin lập tức gật gật đầu, không hiểu sao đột nhiên chị Hai lại quan tâm tới chuyện này: "Đúng vậy, chuyện này tuyệt đối chắc chắn."
Lalisa day day trán, vẻ mặt như bão giật cấp mười hai trên biển "Mingie cũng đến nhà họ Lục vào ngày đó đúng không?"
Nghe được câu hỏi này, khuôn mặt Hansin lập tức nứt toác, cả người như chìm vào cơn shock mãi nửa ngày sau mới phản xạ có điều kiện nói: "Ngày... ngày 18 tháng 8... Cũng là ngày 18 tháng 8!"
Chỉ qua một chốc thôi mà phải tiếp nhận tin tức lớn như thế, Hansin như sắp ngất đi vì kinh hãi.
'Má ơi! Năm năm trước nơi chị gái bị mình hạ thuốc và nơi Rosé bị Park Hwayoung hạ thuốc hãm hại lại cùng một địa điểm, cùng một ngày!'
Còn đáng sợ hơn nữa là, ngày Rosé bị tai nạn rồi sinh non cũng cùng với ngày Mingie được đưa tới nhà họ Manoban!!!
'Chuyện này... Chuyện này nói lên điều gì... Người cô chửi cầm thú bao nhiêu ngày như thế... chẳng lẽ... chẳng lẽ là...'
Hansin quả thực không dám tiếp tục nhớ lại!
"Tiếp tục điều tra." Lúc này đây, sắc mặt của Lalisa cũng vô cùng khó coi, kinh khủng đến nỗi Hansin còn chẳng có gan mà liếc lấy một cái.
"Dạ dạ dạ... em lập tức đi điều tra lần nữa! Chắc là em nhầm rồi! Tối đó Chaeyoungie chắc chắn không có vào phòng chị!" vẻ mặt của Hansin khổ sở vô cùng.
Trước khi đi, chẳng biết Hansin lấy dũng khí từ đâu ra mà dừng bước, quay người run rẩy nói: "Chị... Dù sao em điều tra cũng không thể lệch được... Tuy rằng người trong phòng đó là chị... nhưng vẫn có khả năng có người khác vào...Thật ra... thật ra... còn có một cách có thể... xác định chuyện này có đúng hay không..."
Lalisa: "Câm miệng!"
"Oa..." Hansin bị dọa kêu lên một tiêng rồi chạy mất dép.
Cô chưa từng thấy dáng vẻ đáng sợ như thê của chị Hai bao giờ... Cô có thể nghĩ được ra cách đó, vậy chị Hai không nghĩ ra được à?
Cách rút củi dưới đáy nồi hữu hiệu nhất là đi xét nghiệm DNA của Rosé và Mingie, như vậy tất cả chẳng phải đều sẽ rõ ràng sao?
Nhưng cô nào có dám nói ra chứ! Cô sắp bị dọa chết rồi đó được không hả?
Đêm hôm đó, là cô tự hạ thuốc cho chị Hai, hơn nữa còn sợ không đủ mà đổ gấp ba lần thuốc.
Phòng của chị Hai lại đôi diện phòng 713, mà 713 và 718 lại còn thoạt nhìn tương tự nhau...
Nhỡ như... nhỡ như Chaeyoungie vào nhầm phòng... gặp phải chị Hai bị hạ thuốc mất hết lý trí, chỉ còn bản năng nữa...
Còn nữa, nếu như tất cả phổng đoán đều là thật, vậy đứa con mà Chaeyoungie mang thì sao, nhưng mà rõ ràng năm đó Chaeyoungie sinh một đứa bé chết từ trong bụng mẹ. Vậy sao có thể bị đưa đến nhà họ Manoban mà Chaeyoungie lại không hay biết tí gì?
Hansin cảm thấy đầu óc mình lúc này đang vận hành gần như một cỗ máy phân tích cao siêu.
Từ lời kể của chị Hai, cô biết được Rosé hận người năm đó đến thế nào, người đó đã tạo nên biết bao tổn thương cho cô ấy, nếu như người đó quả thật là chị gái mình, vậy hậu quả...
'Má ơi! Cô chết chắc rồi... Không không không... nhưng cũng không thể hoàn toàn nghĩ như vậy được...'
'Nếu như Chaeyoungie chính là mẹ ruột của Mingie... vậy Mingie hẳn là sẽ vui vẻ lắm! Thế này thì cô có được tính là công cao hơn tội không nhỉ?'
Trong thư phòng của Lalisa.
Có lẽ là Hansin nên tạ ơn trời vì chuồn nhanh, bởi dường như là ngay sau khi cô ta đi, nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống âm mấy độ.
Dù cho Lalisa có nghĩ thế nào thì cũng không thể ngờ được cô ra sức điều tra người làm nhục Rosé năm đó, vậy mà cuối cùng lại tra đển mình...
Cái người mà chị hận không thể nghiền xương ra thành tro đó... vậy mà lại là chính bản thân chị...
Đây quả thật như là một giấc mơ vô cùng hoang đường vậy...
Không biết Lalisa đã ngồi trong thư phòng bao lâu, đột nhiên anh đứng phắt dậy khoác áo khoác rồi cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
"Tiểu Thư, ngài muốn ra ngoài ạ?"
"Chuẩn bị xe, đi đón Mingie."
"Vâng ạ!"
Cổng trường học.
Bây giờ là giờ tan học nên cổng trưồng rất ồn ào và náo nhiệt, các bạn nhỏ vui vẻ theo bố mẹ mình đi về.
Cổ áo vốn luôn thẳng thớm của Lalisa lúc này lại hơi nhàu nhĩ, chị đang lẳng lặng dựa vào xe, trong tay là một điếu thuốc hút dd, ẩn sâu trong đôi mắt là cơn giông tố dữ dội.
Cuối cùng, bóng dáng be bé quen thuộc cũng xuất hiện trước cổng trường.
Bánh bao nhỏ đeo ba lô nhỏ trên lưng, khuôn mặt bé nhỏ nghiêm túc đứng chờ quản gia tới đón như mọi ngày, nhưng vừa ngẩng đầu lên cậu bé đã thấy chiếc xe quen thuộc cùng với bóng ngưồi quen thuộc đứng trước xe.
Đôi mắt cậu nhóc lập tức sáng lên, chạy lon ton qua: "Mẹ!"
Lalisa dụi đầu thuốc lá trong tay đi: "Hôm nay mẹ con không tới."
Vẻ mặt của bánh bao nhỏ lập tức đầy thất vọng, cứ như là biến từ bánh bao nóng thành bánh bao nguội chỉ trong vòng một giây thôi vậy.
Chiếc xe màu đen chạy từ từ lăn bánh, cảnh vật thấp thoáng ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lui về phía sau.
Trong xe, một lớn một nhỏ đều không nói một lời.
Bánh bao nhỏ đơ mặt ngồi trên ghê phó lái, Lalisa lái xe mà đôi mắt thâm trầm không ngừng đang đánh giá cô nhóc qua kính chiếu hậu.
Khuôn mặt nhỏ bé lạnh lùng vô cảm của Mingie rất giống chị, ngay cả khuôn mặt hay ngũ quan cũng đểu là phiên bản của chị, con bé là con chị, không ai hoài nghi được điều này.
Dù cho đã nhiều năm như vậy, mỗi lần có ai trong gia tộc nghi ngờ thân phận của Mingie thì chỉ cần gặp con bé một lần là sẽ đều tan hết nghi vấn.
"Tối nay mẹ sẽ qua ạ?" Mingie hỏi.
"Ba sẽ gọi cho mẹ." Lalisa nhìn chằm chằm vào chữ "My love" trên màn hình một lúc lâu rồi mới bấm
gọi.
"Alo, cưng à" Giọng nói lanh lảnh ở đầu bên kia điện thoại như một dòng nước ấm trấn an trái tim đang bất an của chị.
"Em đang ở đâu thê?"
"Em vừa xong việc, thằng nhóc Chung Jae Hwa gọi điện hẹn em đi bắn súng với nó, em đanh định qua đó thư giãn một chút."
"Có thể dẫn Mingie đi tìm em được không? Mingie nhớ em."
"Đương nhiên là được rồi, mang con ngoan của em qua đây đi" Rosé vui vẻ đồng ý.
Nghe câu "con ngoan của em" từ miệng Rosé mà lòng Lalisa đầy mối ngổn ngang: "Được, bọn chị sẽ qua đó."
"Chúng ta sẽ tới chỗ mẹ ạ?" Khuôn mặt nhỏ của Mingie lập tức sáng bừng.
"ừ." Lalisa gật đầu.
Cô nhóc nghe vậy liền cong môi để lộ nụ cười khẽ khàng vui vẻ.
Lalisa vô tình liếc mắt qua thì nhìn thấy cảnh này, ngay giây phút Mingie mỉm cười đó, thần sắc giữa chân mày quả thật... cực kỳ giống Chaeyoungie...
Sự sợ hãi lập tức lướt qua khuôn mặt của Lalisa.
Từ khi Rosé xuất hiện, Mingie bắt đầu cười nhiều hơn, chị cũng đã phát hiện ra lúc Mingie cười, nụ cười này hoàn toàn khác với chị.
Thậm chí không chỉ có ít nhất một người nói Mingie và Rosé ở chung lâu ngày nên ngoại hình hai người bắt đầu giống nhau, nhất là lúc cười, thần thái khuôn mặt quả thật rất giống.
Lúc trước mỗi lần nghe như thế chị đều chỉ cho rằng đây là duyên phận, chưa bao giờ để tâm gì nhiều.
Bây giờ nhớ lại, từ lúc Mingie nhìn thấy Rosé thì bám như hình với bóng, đến việc Rosé vô cùng vô cùng thích Mingie đến kì lạ, từng chuyện từng chuyện một... bây giờ nghĩ lại quả thật là đáng phải giật mình...
Sân tập bắn.
Cũng chỉ mấy tháng ngắn ngủi không gặp thôi mà lúc Rosé gặp lại Chung Jae Hwa đã suýt không nhận ra cậu ta nữa rồi.
Cậu chàng này không chỉ thay đổi về cách ăn mặc bề ngoài mà cả tinh thần cũng sáng sủa lên không ít, lúc này cậu ta đang nói chuyện vối mấy người bạn, không chỉ để lộ ra tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ mà còn xen lẫn chút kiên nghị quyết đoán của sự trưởng thành.
Xem ra lần này cậu ta thật sự thay đổi rồi, không "ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới*" như trưỏc nữa rồi.
(*Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi nước: thành ngữ TQ ám chỉ làm việc không đến nơi đến chốn.)
Lúc này Rosé đang mặc một bộ váy màu đỏ không tay của nhà trồng được, đi đôi giày cao gót màu bạc khảm pha lê, cô tháo kính râm xuống để lộ khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy.
Hôm nay không phải là ngày nghỉ nên sân bắn cũng không đông lắm, với lại dù cô có là ngôi sao thì tới sân tập bắn chơi một chút cũng chẳng vấn đề gì, không cần phải ra sức che giấu, vì thế Rosé cũng không cải trang quá nhiều.
Có điều dù là thế, việc Rosé xuất hiện vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt, tất cả đều là vì vẻ đẹp của cô chứ không phải vì thân phận nghệ sỹ của cô.
Dạo này, Rosé mặc đồ nam còn nổi tiếng hơn cả Rosé mặc đồ nữ, nổi tiếng trong đám phụ nữ hơn là cánh đàn ông. Mà những người đến sân tập bắn chủ yếu là nam, vì thế Rosé mặc đồ nữ tới cũng chỉ có lẻ tẻ mấy fan nam nhận ra mà thôi.
"Wow! Có mỹ... Mỹ nữ! Mỹ nữ cấp cao luôn!"
"Đâu thế, đâu thế? Mỹ nữ ở đâu!"
"Ôi! Đây chẳng phải là đại minh tinh Rosé đó à?"
"Rosé nào thế?"
"Chính là nữ chính trong phim Song Kính đó, lúc cô ấy mặc đồ nữ sẽ trông như thế này."
"Ôi chao, sao đại minh tinh lại tới nơi này? Không ngờ một người đẹp như thê mà còn thích bắn súng."
Chung Jae Hwa nghe mọi người bàn tán thì vô thức nhìn về phía cổng ra vào.
Cậu ta sửng sốt mất một chút mới nhận ra vị siêu mỹ nữ này là ai, bèn hưng phấn vẫy tay: "Chị Chaeyoungie!!! Ở đây! Mau qua đây đi!"
Gần đây Chung Jae Hwa có không ít bạn, thấy vậy thì cả đám đều lao qua buông lời trêu chọc.
"Jae Hwa này! Tên nhóc nhà cậu quen một người đẹp như thế từ bao giờ vậy?"
"Còn là đại minh tinh nữa chứ!"
"Nhanh nhanh giới thiệu một chút đi!"
"Không phải là bạn gái mới của mày đó chứ?"
Nghe được câu cuối cùng, sắc mặt Chung Jae Hwa lập tức hơi đỏ lên, tức giận lấy khuỷu tay huých cho cái tên đang nói luyên thuyên kia một cú: "Nói nhăng nói cuội gì đó! Không nghe tao gọi chị đó à! Chị ấy là bạn thân chị tao đó! Bắn súng đình lắm! Tay thiện xạ hôm trước tao nói với chúng mày chính là chị ấy đó!"
"Phì! Chung Jae Hwa mày chọc tao đấy à? Tay thiện xạ mà mày khen ngợi chính là cô ấy sao?"
"Nói đùa à, sao có thể như thế được! Xinh đẹp như thế mà cũng biết bắn súng á?"
"Tao còn tưởng là chị gái nào đó trông dũng mãnh như đàn ông chứ!"
Rosé ồ cách đó không xa nghe tiếng bàn luận náo nhiệt của họ thì có chút buồn cưòi.
"Chị Chaeyoungie! Cuối cùng chị cũng tới rồi! Mau cho mấy tên này được mở mang tầm mắt đi!" Chung Jae Hwa vui vẻ chạy ra đón.
Rosé chọn súng, tùy tay thử một chút thê là mấy cậu trai kia liền giương đôi mắt sáng lấp lánh như sao, lao nhao gọi "chị" theo Chung Jae Hwa.
Nhìn dáng vẻ trợn mắt há mồm của nguyên đám, Chung Jae Hwa còn cảm thấy đắc ý hơn cả mình được khen vậy.
Vì người vây tới xem càng lúc càng nhiều, Chung Jae Hwa bèn dẫn Rosé tới một sân tập bắn yên tĩnh không người khác.
Chung Chin Mae vốn còn đang ngồi "hầu" Chung lão gia tử câu cá giải sầu ở gần đó thì nghe Chung Jae Hwa gọi Rosé tới muốn đọ bắn súng, vì vậy hai người liền hứng thú đi qua.
Lúc hai người đến nơi, Chung Jae Hwa đang hứng chí bừng bừng chém gió tưng bừng với Rosé: "Chị Chaeyoungie, cuối cùng em cũng đã học xong chiêu bịt mắt bắn súng kia của chị rồi đó!"
Cậu chàng vứt lời liền lôi một miếng vải đen ra bịt kín mắt mình rồi giơ súng lên, ngắm ngay vào bia bắn ở đối diện.
"Đoàng!"
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Bắn xong ba phát, bảng điểm bên cạnh nhanh chóng hiện thành tích: 10 điểm, 10 điểm, 10 điểm.
Rosé nhíu mày: "Không tệ đâu!"
"Thật không thật không???" Thấy Rosé khen mình, Chung Jae Hwa như thể sắp vểnh đuôi lên trời đến nơi rồi vậy.
"Em đã nói là tiểu gia em đây thiên phú lắm mà! Trước đây chẳng qua em không muốn học thôi, em mà nghiêm túc rồi thì đến em còn tự sợ mình ấy chứ!"
"Thằng nhóc thối, mới có chút thành tích mà đã đắc chí như vậy rồi." Chung Chin Mae ở phía sau nghiêm mặt quở trách. Có điều, tuy là là giọng điệu quở trách nhưng ánh mắt lại đầy tự hào và vui mừng, đồng thời vẻ mặt lúc nhìn Rosé cũng đầy cảm kích.
Thằng nhóc nhà họ có được ngày hôm nay đều là dựa vào cô bé này.
Nhìn thấy Chung Dong Yul và Chung Chin Mae, Rosé vội vàng lên tiếng chào hỏi sau đó cười nói: "Trong thời gian ngắn mà đạt được thành tích như thế, Jae Hwa quả thật là không tồi đâu ạ!"
Chung Jae Hwa nghe xong lập tức đắc ý hơn: "Ba thấy chưa, ngay cả Chị Chaeyoungie cũng nói vậy rồi! Chị Chaeyoungie, đừng để ý họ nữa! Qua đây, chúng ta tiếp tục nào!"
Hai người luận bàn đọ súng một chốc thì sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi non nớt của trẻ con: "Mẹ!"
Vừa nghe thấy giọng của bảo bối nhà mình, Rosé lập tức để khẩu súng trong tay xuống, vui vẻ quay người lại đưa tay ra ôm chầm lấy cô nhóc đang lon ton phi tới nhào vào lòng mình: "Con gái ngoan!"
Cả người bánh bao nhỏ vừa thơm vừa mềm, Rosé cứ ôm mãi mà chẳng muốn buông tay.
Trang lão gia tử nghe được một tiếng "mẹ" liền nhìn về phía bánh sao nhỏ, sau đó đầy ngạc nhiên mà quay sang nhìn Chung Chin Mae ở bên cạnh: "Đứa bé này là..."
Ngay lập tức, phía sau lưng truyền tới tiếng bước chân trầm ổn, sau đó là một người tướng mạo rất giống với cô nhóc mà Rosé đang ôm trong lòng cất bước đi tới.
Nhìn thấy Lalisa, không cần Chung Chin Mae trả lời thì Chung Dong Yul cũng đã đoán được: "Đây chính là cháu gái nhà họ Manoban à?"
"Đúng vậy ạ." Chung Chin Mae trông thấy Lalisa thì sắc mặt lập tức nghiêm lại.
Mới chỉ là quan hệ người yêu thôi, Rosé còn chưa gả qua, sao con gái nhà họ đã gọi Rosé là mẹ rồi!
"Chung lão tiên sinh, thủ trưởng Chung." Lalisa chào hỏi hai người, sau đó lại gọi Mingie tới: "Qua đây chào mọi người."
Mingie nhìn nhìn Chung Chin Mae, sau đó lại nhìn nhìn Chung Dong Yul rồi lễ phép chào hỏi: "Chào bác Chung! Chào ông Chung!"
Thấy dáng dấp nhỏ xinh, cộng thêm khuông mặt trắng trẻo mềm mại đáng yêu, ngẩng đầu lên chào mình, vẻ mặt Chung Chin Mae liền mềm đi không ít, nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
Sao ông lại cảm thấy con bé này khang khác với lúc ông gặp ở bữa tiệc nhà họ Manoban nhỉ? Hình như đã hoạt bát hơn.
Còn vẻ mặt của Chung Dong Yul thì tràn ngập hiền từ, ông duỗi bàn tay thô ráp ra xoa xoa đầu bánh bao nhỏ: "Bé ngoan!"
Cũng chẳng biết có phải là vì lớn tuổi nên phá lệ thích trẻ con hay không, lần đầu tiên trông thấy cô nhóc này đã khiến ông thích rồi.
Cách đó không xa, Chung Jae Hwa nhìn thấy Lalisa và Lalisa phiên bản mini thì liền mất hứng bĩu môi: "Chị Chaeyoungie, ánh mắt của chị làm sao đó, nhiều đàn ông như thế, sao lại nhất thiết cứ coi trọng Lalisa!"
Rosé nhướng mày: "Bởi vì chị ấy đẹp trai!"
Chung Jae Hwa nghẹn họng, nhìn khuôn mặt như điêu như tạc kia của Lalisa mà không tài nào phản bác nổi, vì thế bèn nói: "Sao chị lại nông cạn thế nhỉ, con của chị ta lớn như thế kia rồi?"
Rosé: "Ngại quá đi mất, chị thích nhất là con chị ấy đó!"
Chung Jae Hwa: "..."
Một cái bánh bao nhỏ vừa trắng vừa mềm, chả có chút khí phách nào thì có cái gì hay mà thích chứ?
"Chị Chaeyoungie, em cảm thấy chị thích hợp ở bên anh lính oai phong hơn đó, chờ em nhập ngũ rồi em sẽ để ý giúp chị, chắc chắn sẽ tìm được người còn đẹp trai hơn Lalisa gấp trăm lần, sau đó sinh một đứa con có khí chất bá đạo như chị, thế chẳng phải tốt hơn à..."
Hình tượng phóng khoáng bá đạo của Rosé trong đầu Chung Jae Hwa đã trở nên bất diệt, người con gái mạnh mẽ, dũng cảm, trí tuệ, kiên nhẫn, chính trực, nữ thần của cậu sao có thể bị trói buộc trong gia đình hào môn như con chim hoàng yến thế được!
Này, quả thật là đau đớn vô cùng.
Lúc này trong mắt Rosé chỉ còn con trai bảo bối của mình, nào có thời gian mà để ý tới thằng nhóc động kinh Chung Jae Hwa, cô vui vẻ đi tới trước mặt bánh bao nhỏ.
Tới gần liền thấy đôi mắt của bánh bao nhỏ đang sáng rực nhìn vào khẩu súng trong tay Chung Jae Hwa, Rosé cúi người xuống cười nói: "Bảo bối, con muốn chơi à?"
Bánh bao nhỏ lập tức mở to đôi mắt tròn đen nhánh của mình lên: "Có được không ạ?"
Rosé bèn cười nói: "Đương nhiên là được rồi!"
Nghe thấy Rosé đồng ý cho Mingie nghịch súng, bất kể là Lalisa hay Chung Chin Mae và Chung Dong Yul cũng đều không cảm thấy có vấn đề gì cả, ngược lại còn cảm thấy như đó là chuyện đương nhiên.
Nhà họ Chung là gia đình quân nhân lâu đời, Chung Dong Yul lớn lên nơi sa trường không nói, lúc Chung Jae Hwa vừa biết đi, Chung Chin Mae cũng đã lấy súng cho cậu làm đồ chơi, lúc khoảng 3 - 5 tuổi, Chung Chin Mae còn thường dẫn cậu tới những chỗ như sân tập bắn để luyện tập.
Chung Jae Hwa kế thừa thiên phú của nhà họ Chung, từ bé đã có thiên phú cũng rất thích súng ống, chỉ tiếc có một dạo thế cục chính trị quá hỗn loạn, nhà họ Chung lại đứng đầu sóng ngọn gió, bọn họ bận rộn tranh đấu mà bỏ bê việc dạy dỗ Chung Jae Hwa, bỏ qua thời kì phát triển quan trọng nhất của cậu ta. Đến lúc muốn dậy dỗ uốn nắn lại thì lại dùng phương pháp quá mạnh mẽ, suýt nữa đã hủy đi mất một mầm non tốt...
Chung Jae Hwa trông thấy dáng vẻ dịu dàng cưng chiều kia của Rosé thì khinh thường bĩu môi nói: "Chị Chaeyoungie, chị cẩn thận không lại làm thương cái cánh tay nhỏ bé của nó! Không phải ai động vào súng lúc 3 - 5 tuổi mà cũng bắn được 10 điểm như em đâu!"
"Nếu Mingie có thể bắn được 10 điểm thì sao?"
Lúc này, một giọng nói non nớt vang lên nhưng chẳng hiểu sao nó lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Chung Jae Hwa lập tức đưa mắt nhìn về phía bánh bao nhỏ, vẻ mặt đầy buồn cười: "Ha! Khẩu khí không nhỏ nhỉ! Đã động đến súng bao giờ chưa?"
Mingie: "Chưa từng."
"Chưa từng mà còn dám phát ngôn bừa bãi à! Nếu nhóc mà bắn được 10 điểm thì chú sẽ gọi nhóc là ba luôn!"
Vừa dứt lời, Chung Chin Mae lập tức trợn mắt nhìn thằng con trai.
Chung Jae Hwa sờ mũi: "Khụ khụ khụ... Dù sao thì cũng chính là ý đó đó! Nếu nhóc mà bắn được 10 điểm thì nhóc muốn chú làm gì cũng được!"
Mingie nghiêm khuôn mặt nhìn Chung Jae Hwa biểu cảm không chút thay đổi nói: "Nếu như Mingie bắn được 10 điểm, chú không được châm ngòi ly gián trước mặt mẹ của Mingie nữa!"
Đệt, sao tai con nhóc này thính thế, cậu ta nói nhỏ vậy mà nó cũng nghe được.
Mặt Chung Jae Hwa lập tức đỏ rần lên sau đó cứng đầu cứng cổ nói: "Chú châm ngòi ly gián bao giờ, những gì chú nói đều là thật hết có được không hả? Còn nữa, chị ấy mà là mẹ nhóc hả, nhóc đừng có gọi bậy gọi bạ!"
"Là mẹ của Mingie!" Sau khi nghe thấy câu nói của Chung Jae Hwa, vẻ mặt của Mingie trở nên lạnh lẽo chưa từng thấy, rõ ràng là đã thật sự tức giận.
Sau đó, bánh bao nhỏ nhấn từng chữ nói với Chung Jae Hwa: "Nếu Mingie bắn được 10 điểm, chú phải nói "mẹ là mẹ của Mingie" một trăm lần!"
Chung Jae Hwa không thèm để ý nói: "Nói thì nói! Chú mà phải sợ nhóc à!"
Chung Chin Mae ở bên cạnh thấy con trai nhà mình đã mười tám tuổi rồi mà còn ngây thơ tranh cãi với một đứa trẻ năm tuổi thì lập tức đen mặt nói: "Jae Hwa, không được phép làm bậy!"
Mặt mo của Chung Dong Yul cũng có chút không nhịn nổi nữa: "Cái thằng nhóc thối này, to đầu rồi mà còn ức hiếp một đứa trẻ, có biết xấu hổ là gì không hả!"
"Không sao đâu ạ." Lalisa thấy vậy thì lại chẳng buồn để ý.
"Sao lại mắng con, rõ ràng là mọi người đều thấy nó khiêu khích con cơ mà..." Chung Jae Hwa không phục bắt đầu lèm bèm.
"Là Mingie khiêu khích, nếu Mingie không làm được thì Mingie sẽ nhận lỗi với chú, Mingie sẽ gọi chú là anh một trăm lần."
"Được được được ~ Chú chờ nhóc gọi chú là anh một trăm lần."
...
Rosé biết Mingie không phải là kiểu trẻ con nghịch ngợm tùy hứng, cô nhóc đang rất nghiêm túc và cũng đang thật sự tức giận.
"Bảo bối, con thật sự muốn đánh cược à?"
Bánh bao nhỏ nhìn Rosé, trong mắt của nhóc mẹ là món đồ trân quý nhất thế gian này, không ai có thể xâm phạm: "Mẹ, mẹ là mẹ của con."
Rosé thấy thái độ của bánh bao nhỏ kiên quyết như thế, cuối cùng đành đi chọn một khẩu súng cho cô nhóc.
Dù sao cũng chỉ là hai đứa trẻ con nghịch ngợm với nhau nên Lalisa cũng không thèm để ý, Chung Chin Mae và Chung Dong Yul thấy vậy cũng không lên tiếng ngăn cản.
Rosé chọn cho bánh bao nhỏ một khẩu súng ngắn hạng nhẹ, sức giật không lớn nhưng cũng đã quá sức với một đứa trẻ năm tuổi, thậm chí có cầm được chắc súng trong tay hay không cũng đã là một vấn đề rồi.
Cũng vì mấy người lớn ở đây đều là dân chuyên nghiệp nên cô mới dám để Mingie chơi như thế.
"Bảo bối, chúng ta chơi cho vui thôi nhé, bởi vì mẹ đã là mẹ của con rồi, con không cần chứng minh với bất cứ ai hết, biết chưa?" Rosé trấn an cậu nhóc.
Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong đôi mắt lại sáng ngời một cách lạ thường.
"Nào, để mẹ dạy con cầm súng!" Rosé cẩn thận kiên nhẫn dạy bánh bao nhỏ cách cầm súng và cả cách nhắm sao cho chuẩn nữa.
Chung Jae Hwa ở cạnh đó bô bô xen vào: "Ấy ấy ấy ấy, sao ngón tay lại đặt đó được... Đơn giản như thế mà cũng sai nữa... Lúc chú ba tuổi..."
Rosé trợn mắt lên: "Có phải là muốn chị dùng đao thật luận bàn với cậu một chút không."
Chung Jae Hwa nuốt nước miếng, lắc đầu như trống bỏi, đồng thời trong lòng cũng vô cùng ê ẩm, mẹ nó, cái dáng vẻ như gà mẹ bảo vệ gà con này là gì thế hả, cái con nhóc mềm mại như bánh bao này có gì tốt chứ! Cũng chỉ là dáng vẻ mũm mĩm một chút, trắng trẻo một chút, dễ thương một chút thôi mà!
Lalisa nhìn Rosé kiên nhẫn chỉ dạy cho Mingie, cùng với vẻ mặt học tập chăm chú của con gái, trong mắt chị bỗng xuất hiện một tia sáng nhạt không dễ gì phát hiện ra.
Năm tuổi bắn được 10 điểm.
Nếu không phải là đứa trẻ có được di truyền thiên phú siêu đẳng từ gia tộc họ Chung như Rosé và Chung Jae Hwa thì tuyệt đối là không thể làm được.
Nhà họ Manoban đời đời kinh doanh, con cháu chỉ được truyền thụ nền giáo dục quý tộc, rõ ràng là không thể nào có thiên phú quá lớn trong lĩnh vực này được.
"Bảo bối, con nhớ rõ chưa?"
"Mẹ, Mingie nhớ rõ rồi ạ." Mingie ngoan ngoãn gật đầu.
"Được, vậy chúng ta thử một chút nào! Khống chế hô hấp thật tốt, ba điểm trên một đường thẳng..." Rosé đứng bên cạnh chỉ dẫn.
Mingie nắm chặt súng trong tay nâng họng súng lên, vì dáng người hơi nhỏ bé nên góc bắn hơi chếch lên trên mới ngắm vào bia ngắm phía trước.
Ba người Chung Chin Mae, Chung Dong Yul và Lalisa đang trò chuyện ở gần đó thấy vậy cũng lập tức quay sang nhìn cô bé.
Nhìn thấy tư thế cầm súng của Mingie, đôi mắt của Chung Chin Mae và Chung Dong Yul cũng không nhịn được mà sáng lên mấy phần.
Khuôn mặt của Chung Dong Yul lộ ra vẻ kinh ngạc: "Đứa bé này... không nhìn ra là lực cổ tay cũng không tệ..."
Chung Chin Mae cũng khẽ gật đầu: "Dáng đứng cũng vững vàng."
Nói xong lại nhìn thoáng qua Lalisa, xem ra bình thường chắc đứa trẻ này cũng trải qua huấn luyện, may mà không bị nhà họ Manoban dạy thành một con mọt sách.
Hiện tại thể chất của Mingie đã tiến bộ vượt bậc, đã sớm bỏ xa bạn bè cùng lứa vài con phố, vì thế việc cầm súng, nổ súng cũng không phải là quá khó đối với nhóc.
Chung Jae Hwa ở bên cạnh thấy dáng ngắm bia chuẩn của Mingie thì cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cứ "hừ hừ" bắt bẻ: "Chỉ được cái mã thôi thì ích gì!"
Vừa dứt lời, "đoàng" một tiếng, Mingie đã bắn phát súng thứ nhất.
Tất cả mọi người vô thức nhìn về phía bia ngắm bắn.
Một lát sau, bảng điểm hiện lên số điểm: 0 điểm.
Bầu không khí yên lặng một cách quái dị.
Sau đó, Chung Jae Hwa ôm bụng cười ngặt nghẽo: "Ha ha ha ha ha ha... 0 điểm! còn chả bắn trúng bìa! Cho dù chú có bịt mắt cũng không thể không bắn trúng bia được! Ha ha ha ha... Thê mà còn nói khoác là bắn được 10 điểm, cười chết tôi rồi..."
Rosé đen mặt lườm Chung Jae Hwa: "Đây là lần đầu tiên Mingie động vào súng có được không hả! Sao mà một phát ăn ngay 10 điểm được, thuận lợi nổ súng được đã là lợi hại lắm rồi!"
Thật ra, Rosé nói không hề sai, quả thật là như vậy, bình thường mấy đứa trẻ khác còn chẳng dám sờ, cho dù có dám cũng không khống chê được, làm gì có đứa nào nổ súng được ngay từ lần cầm đầu tiên.
"Tuổi nhỏ mà được như thế là giỏi rồi!" Chung Chin Mae và Chung Dong Yul cũng mở miệng nói.
"Ai bảo vừa rồi nó to mồm thế chứ..." Chung Jae Hwa "hừ hừ".
Phát thứ nhất bắn không trúng, lại còn bị Chung Jae Hwa chế giễu thê nhưng vẻ mặt của Mingie vẫn không thay đổi chút nào, ngược lại ánh sáng trong mắt còn sáng hơn.
Rosé chưa từng thấy dáng vẻ hưng phấn như thế của thằng bé bao giờ vì vậy tâm tình cũng vui lây theo, cô ngồi xổm xuống dịu dàng nói: "Bảo bối, chơi vui không?"
Mắt bánh bao nhỏ sáng lấp lánh, ra sức gật đầu.
"Vậy chúng ta tiếp tục chơi ha! Chúng ta không cần để ý tới cái tên quỷ ấu tri kia!" Rosé nói xong lại lườm Chung Jae Hwa cái nữa.
Thế là bánh bao nhỏ lại giơ súng lên lần nữa.
"Đoàng" một tiếng, 3 điểm.
"Không tồi không tồi! Trúng bia rồi! Tiếp tục nào!" Rosé đứng bên cạnh cổ vũ.
"Đoàng", 4 điểm.
"Bảo bối giỏi quá đi! Lại tiến bộ rồi!" Khuôn mặt Rosé ngập vẻ vui mừng.
Chung Jae Hwa thấy thế thì khóe miệng hơi giật giật: "Chị có cần phải khen khoa trương vậy không! Bắn dở thế kia mà còn khen lấy khen để! Nêu em bắn như thế thì ba em đã sớm đánh chết em rồi đó!"
Rosé làm lơ "quỷ ấu trĩ", tiếp tục cổ vũ cho bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ lúc này cũng đã hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui thú bắn súng.
"Đoàng", 5 điểm.
"Đoàng", 6 điểm.
"Đoàng", 7 điểm.
Lúc bảng điểm hiện lên con số 9,2, ánh mắt của Chung Chin Mae và Chung Dong Yul bắt đầu thay đổi, chỉ có mình Chung Jae Hwa là vẫn khinh thường như cũ.
"Con nhóc này cũng may mắn nhỉ! Bắn được 9,2 điểm! Nhưng 10 điểm không phải cứ ăn may là được đâu!"
Vừa dứt lời, "đoàng" một tiêng 10 điểm!
"Đoàng", lại 10 điểm tiếp!
Hai lần 10 điểm liên tục, Chung Jae Hwa đang trào phúng thi suýt cắn phải lưỡi mình, lắp bắp nói: "Con nhóc này... quả nhiên là may mắn thật..."
Vừa mới dứt lời, Mingie lại "đoàng" thêm phát nữa, 10 điểm lần thứ 3.
Chung Jae Hwa: "Ba lần 10 điểm? Như thế này thì có phải là... may mắn quá rồi không?"
"Đoàng", lại thêm 10 điểm nữa.
Sau đó, lại "đoàng" "đoàng" "đoàng" vang lên, mỗi lần Mingie bắn đều trúng ngay hồng tâm, không xê xích một chút nào.
Không chỉ có Chung Jae Hwa đứng ngẩn tò te ra, mà khuôn mặt của Chung Chin Mae và Chung Dong Yul cũng tràn đầy kinh ngạc. Ngay cả Rosé cũng bị Mingie dọa cho ngây người, vừa rồi cô còn đang cổ vũ khích lệ nhóc mà giờ đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Sau quãng thời gian ngắn ngủi, Mingie không chỉ bắn được 10 điểm mà phát nào phát nấy đều trúng hồng tâm, không khác gì một tay thiện xạ cừ khôi.
Mãi lâu sau, Rosé mới ngơ ngác bật ra một câu: "Ôi... thần linh ơi! Lalisa... con của chị cũng nghịch thiên quá đi! Gen này đúng là quá trâu rồi!"
Lalisa:"..." Vợ à, có vẻ như cái này không phải từ gen của chị đâu.
Lúc này đây, nhìn con gái càng bắn càng nghiện, bắn phát nào chuẩn phát đó thì nội tâm Lalisa lại càng phức tạp.
Chị dám chắc rằng trong nhà họ Manoban, bao gồm cả chị, không có một ai có năng khiếu về phương diện này, đây cũng là lần đầu tiên con bé được sờ đến súng.
Thiên phú của Chung Jae Hwa từ cha và ông, còn thiên phú của Rosé thì dường như cũng là từ huyết mạch nhà họ Chung.
Vậy còn Mingie thì sao? Thiên phú của Mingie từ đâu mà ra?
Cái ý niệm sinh ra từ kết quả điều tra của Hansin, giống y như một hạt giống được gieo xuống đất từ từ nảy mầm và trở thành cây cổ thụ chọc tròi.
Dù sao Mingie vẫn còn nhỏ, cổ tay không thể nâng lâu quá được, Rosé sợ tay bánh bao nhỏ bị thương, chơi thêm một chốc liền kêu con bé ngừng lại.
Bánh bao nhỏ lưu luyến buông súng, vẻ mặt hoàn toàn chưa thỏa mãn.
Xưa nay, bánh bao nhỏ đối với cái gì cũng không có quá nhiều hứng thú, giờ lại nhìn thấy được dáng vẻ này của con bé thì Rosé rất vui, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy thân thiết hơn.
Lúc đầu, Chung Chin Mae vẫn có chút thành kiến vì Mingie là con riêng của Lalisa, nhưng sau khi chứng kiến màn vừa rồi thì chẳng còn tí thành kiến nào nữa. Ánh mắt ông nhìn cô nhóc mà sáng lòe lòe, thậm chí còn sáng hơn cả lúc nhìn thấy Rosé: "Đứa trẻ này... đúng là rất có thiên phú! Thiên phú còn cao hơn cả Jae Hwa nữa!"
Thậm chí rất có thể sẽ vượt qua được cả Rosé nữa.
Chung Jae Hwa lệ rơi đầy mặt, ba, con đã đủ mất thể diện lắm rồi, ba đừng nói nữa được không, con sắp phải gọi người khác là ba rồi đây này, hu hu hu!
Lúc này bánh bao nhỏ mới nhớ tới chuyện quan trọng nhất, lạnh lùng nhìn về phía Chung Jae Hwa: "Đừng có quên lời hứa của chú."
Dù sao thì Chung Jae Hwa cũng không đến nỗi đánh cược với trẻ con mà còn lật lọng, vì vậy chỉ có thể nén đau thương nói: "Sau này chú sẽ không châm ngòi ly gián nữa."
"Còn nữa."
"Rosé là mẹ cháu, là mẹ cháu... là mẹ cháu..."
Khuôn mặt nghiêm túc, căng cứng của bánh bao nhỏ lúc này mới giãn ra, nở nụ cười mỉm thỏa mãn, trông vô cùng đáng yêu.
Chung Jae Hwa nhìn nụ cười dễ thương kia của bánh bao nhỏ thì không nhịn được mà rùng mình...
Móa! Sao trong chớp mắt thôi mà cậu lại thấy con nhóc đáng ghét này cũng đáng yêu được nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro