Tự dưng thấy nhớ chị với cục Mandoo ý mà!!
Hơi lạnh thấm người này thật sự quá, quá.... quá quen thuộc...
Thế nên trong đầu Dae-jung như có cái gì đó lóe lên, vô thức nghiêng đầu nhìn Gwa Myung Woo.
Sau đó, anh liền trông thấy Gwa Myung Woo làm một động tác khiến anh ta giật mình...
Cậu ta đưa tay miết mi tâm. Đó là thói quen lúc dì anh ta muốn áp chế cảm xúc.
Cùng là động tác nhưng những người khác nhau làm sẽ có cảm giác khác nhau, cơ mà Gwa Myung Woo lại làm không khác Lalisa là mấy, hơn nữa, hiện giờ Gwa Myung Woo cũng không phải là đang diễn!
'Clmn!!!!!!!!!!!!!! Chẳng lẽ Gwa Myung Woo thật là dì dịch dung thành sao? Trực giác của Chaeyoungie hóa ra lại nhạy cảm đến thế?'
Khuôn mặt Dae-jung đầy vẻ sợ hãi, tính chạy qua "báo cáo" với Rosé, nhưng đúng lúc này, dường như đối phương phát hiện ra tầm mắt của anh. Trong đôi mắt bình thản của đối phương lập tức lóe lên vẻ lạnh lẽo, đóng băng cả người anh lại!
'Đó là ánh mắt cảnh cáo!'
Sống lưng Dae-jung lập tức cứng ngắc, bản năng muốn sống khiến anh chàng lập tức giơ tay lên làm động tác kéo khóa trên miệng!
'Dì! Dì! Cháu không thấy gì hết! Cháu sẽ không nói gì hết!!!'
Thời gian trôi qua từng phút từng giây... một lát sau, chắc hẳn người kia xác định được Dae-jung sẽ không lắm miệng thì vẻ cảnh cáo đáng sợ kia mới lui dần đi, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Dae-jung bị dọa đến nỗi sau lưng toát mồ hôi lạnh thẩm ướt cả một mảng áo!
'Này này! Quả thật là chỉ cần theo chân Chaeyoungie, chuyện thần kì thế nào đều cũng có thể xảy ra! Kích thích quá rồi đó!'
Cùng lúc đó, trong phim trường, Rosé đang vui vẻ nói chuyện phiếm với Kyu Yi thì những người khác đều nhìn về phía hai người xì xào bán tán... không có bất kì ai biết chuyện Dae-jung vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
"Bà mẹ nó! Chung đại tiểu thư thế mà lại đến thăm "tên kia"! Thấy chưa thấy chưa! Thấy tiền bối cậu thế nào chưa! Anh ta còn không biết xấu hổ hơn tất cả chúng ta cộng lại đó! Tức chết tôi tức chết tôi! Sao Chung tiểu thư lại có quan hệ tốt với tên kia như thế? Chắc chắn là cô ấy bị cái lưỡi dẻo quẹo của tên đó lừa gạt rồi!"
Rõ ràng là ngự tỷ cao quý lạnh lùng, ấy thế mà trước mặt Rosé thì lại như em gái hiền lành nhà bên vậy, quá là phản khoa học!
Ko Nyeo Moo nhìn chằm chằm vào hai người kia, sau đó đạp Kim Beom một cái. "Câm miệng! Tiền bối là nữ đó có nhớ không?"
Kim Beom ha ha một tiếng: "Ahahah cậu còn biết là nữ cơ à? Là nữ thì cậu còn tức giận ghen ghét như vậy làm chi?"
"Câm miệng!" Ko Nyeo Moo dùng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đáp lời cậu chàng!
Trong đoàn phim, Rosé là người đối xử với cô dịu dàng nhất và cũng là người thân thiết với cô nhất. Cô vẫn luôn cảm thấy mình là người đặc biệt nhất của Rosé, bây giờ đột nhiên lại có một cô gái cao quý hơn xuất hiện, đập tan ảo tưởng của cô, cô có thể vui vẻ được sao?
Sau khi Kyu Yi tới, Rosé lập tức gác mọi chuyện khác sang một bên, kéo cô ngôi xuống bên ghế.
"Mình xin lỗi Chaeyoungie, mình vốn định qua sớm một chút, nhưng lại phải trông em trai..." Kyu Yi lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Em trai cậu thế nào rồi?" Rosé hỏi.
"Tối qua về là liền đi ngủ, hôm nay vẫn ở nguyên trong nhà, thoạt nhìn tâm tình có vẻ không tốt lắm, nhưng cũng an ổn hơn nhiều." Kyu Yi trả lời.
Ông nội thì mắc bệnh tim nếu không cẩn thận rất dễ phác tác, ba thì lại nóng tính không khống chế được cơn giận, mà mẹ thì lai bân biu công tác quanh năm không ở nhà. Kyu Yi chỉ còn cách đẩy hết mọi việc trong tay đi toàn tâm toàn lực trông coi cậu em trai này. Trước khi đi đâu cũng phải dặn dò người giúp việc trong nhà có chuyện gì cũng phải thông báo cho cô trước, không được phép báo cho ông nội, báo xong lỡ lại xảy ra chuyện gì thì lúc đó không lường được hậu quả. Đến bây giờ nhớ lại chuyện hôm đó cô vẫn còn sợ hãi không thôi.
Cơ mà chính bản thân cô cũng biết, thằng nhóc Chung Jae Hwa này e là sẽ chẳng chịu ngồi yên được bao lâu. Muốn cậu ta trở nên ngoan ngoan thì chặng đường này còn dài lắm.
"Thế thì tốt." Rosé gật đầu.
Sau khi bị cảnh cáo, vốn đang ngồi thu lu một góc, nhưng sau khi nghe được mấy câu này thì Dae-jung cũng không nhịn được nữa: "Má nhà nó chớ! Thể hóa ra bà bận lên bận xuống cả tối qua là vì giúp cô ta đó hả? Làm thế quái nào mà hai người lại chơi được với nhau thế?"
"Liên quan gì đến ông, con gái nói chuyện cấm chõ mõm!"
Sau khi trò chuyện được một lúc thì cảnh tiếp theo cũng đã bắt đầu.
Rosé bảo Kyu Yi ngồi tại chỗ nghỉ của mình, còn nhét một cái gối dựa và đắp thảm chống lạnh của mình cho cô ấy nữa, tiếp đó lại bảo Soyoung đi mua cho cô ấy một cốc cacao nóng... thế rồi mới yên tâm đi quay phim.
Còn Dae-jung thì lại chẳng có một cái gì, đứng cô đơn trong gió lạnh thôi Vèo Vèo.
"Cũng cùng là đến phim trường chơi, vì cái lông gì mà đãi ngộ khác nhau nhiều thế hả! Rosé bà là cái đồ có hơi gái vào người là không biết anh em gì nữa sất!"
Sắc mặt của Dae-jung đen sì, nghiến răng nghiến lợi, 'hừ lạnh một tiếng, ai bảo bà ác với tôi thế, ờ, cho bà ác với tôi này! Tôi tuyệt đối không nói cho bà biết Gwa Myung Woo là ai, bà chết chắc rồi đó!'
Nghĩ rồi len lén liếc trộm Gwa Myung Woo một cái, chỉ thấy đối phương đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình tĩnh. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, anh còn tưởng bản thân mình đang nằm mơ.
Kyu Yi nhìn thấy vẻ mặt căm phẫn của Dae-jung thì đưa đĩa điếm tâm ra: "Muốn ăn không?"
"Không cần!" Dae-jung lầu bầu một tiếng, sau đó lại liêc nhìn cô ta: "Rốt cuộc tại sao hai người lại quen biêt nhau?"
Kyu Yi ngọt ngào nhớ lại: "Chúng tôi quen nhau trong bữa tiệc mà Hansin tổ chức lần trước, lúc đó Chaeyoung giả trai. Hôm đó có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra may mà Rosé kịp thời giải vây cho tôi... Lần thứ hai gặp lại là ở nhà tôi..."
Kyu Yi thao thao bất tuyệt kể lại quá trình mình quen biết với Rosé, sau khi nghe xong Dae-jung liền làm ra vẻ mặt "thế giới quan của anh ta đã bị sụp đổ".
'Biến tình địch của mình thành tình địch của Lalisa! Con nhóc này quả thật không phải là người nữa rồi!!!'
Đột nhiên lại có cảm giác đồng tình với Lalisa là sao ta...
"Không nói chuyện với anh nữa, tôi phải xem Chaeyoungie diễn!" Thấy cảnh quay sắp bắt đầu, Kyu Yi lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm không dời mắt về phía trường quay trước mặt, biểu cảm như thể fan cuồng.
Trước khi bắt đầu quay, Rosé đột nhiên đi đến trước mặt Dae-jung, đè thấp giọng nói: "Tí nữa nhờ ông chú ý hộ phản ứng của cái gã kia nhé!"
Dae-jung đương nhiên biết cô đang nói đến Gwa Myung Woo, liền chột dạ hỏi: "Cảnh lát nữa bà diền là cảnh gì?"
Rosé: "A, dồn sofa..."
Dae-jung: "Từ từ đã... dồn sofa là cái quỷ gì?"
'Park Chaeyung bà đừng có mà tự đâm đầu vào chỗ chết thế chứ!'
Cảnh quay này Rosé đóng cặp với Jang Ga-Eun.
Nam chính trong phim tất cả mọi mặt đều rất ưu tú duy chỉ có một điểm là, một khi đối diện với con gái thì chân tay sẽ luống cuống, cả IQ lẫn EQ đều tụt về âm.
Nam chính đã yêu thầm một cô gái từ rất lâu, nhưng khổ nỗi vì cái tật xấu này của mình mà không biết làm thế nào để theo đuổi được cô ấy.
Trong phòng khách, một Do Hyun với hình tượng luôn trau chuốt cẩn thận giờ đây mặt mày tiều tụy, đầu bù tóc rối, thẫn thờ ngồi trên sofa, vẻ mặt như thể trên đời này không còn gì để luyến tiếc nữa.
Đúng lúc này, Ko Bi Syeol đẩy cửa bước vào, dáng vẻ đẹp trai ngời ngời, tạo thành sự đổi lập mạnh mẽ với hình tượng của Do Hyun.
"Do Hyun đại thiếu gia của tôi, chỉ là theo đuổi con gái mà thôi, thế mà cũng hành hạ anh đến cái mức này sao?" Ko Bi Syeol vừa nói vừa lấy hai lon bia từ trong tủ lạnh ra, quẳng một lon cho Do Hyun.
Do Hyun ngửa đầu tu một ngụm, khổ não nói: "Tôi thực sự không biết phải làm thể nào!"
Ko Bi Syeol im lặng ngồi một bên uống bia, lúc cúi xuống nhìn lon bia, trong mắt lóe lên sự khổ sở. Rõ ràng dáng vẻ của chàng thanh niên này vô cùng sáng chói rực rỡ, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy vô cùng tịch liêu. Và cô đơn...
Ko Bi Syeol nhanh chóng che giấu tất cả những cảm xúc trong đôi mắt lại, đặt lon bia trong tay xuống rồi tiến đến ngồi cạnh Do Hyun: "Có khó đến thế sao? Nào, qua đây, tôi dạy anh! Bây giờ, tôi là anh, anh là em gái đó!"
Ngay lập tức, Do Hyun như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng: "Được, vậy tôi nên làm thể nào?"
"Anh không cần phải làm gì cả..." Ko Bi Syeol nói rồi đột nhiên chống một cánh tay lên lưng ghế sofa đằng sau lưng Do Hyun.
Cái tư thế này thoáng chốc đã khiến hai người sát lại gần nhau.
Do Hyun khó hiểu nhăn mày, không hiểu rốt cuộc cậu chàng này muôn làm gì.
Ngay vào lúc này, ánh mắt của Ko Bi Syeol đột nhiên trở nên chăm chú, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt: "Tôi thích em, em có thể làm người yêu tôi không?"
Khoảnh khắc mà cô lên tiếng, biểu cảm và ánh mắt của cô đã hoàn toàn biến đối.
Ánh mắt này chỉ có người yêu đến mức sâu đậm, ngày nhớ đêm mong nhưng lại cầu mà không được mới có thể có. Trong đó có sự đè nén, nồng nhiệt, điên cuồng như thể muốn hủy diệt hết tất thảy và cả dịu dàng bao dung... nói cô đang dạy Do Hyun làm thế nào để tỏ tình, thì thà nói rằng cô đang tỏ tình với Do Hyun thì đúng hơn...
"Cậu..."
Đối diện với một đôi mắt xinh đẹp đong đầy tình cảm nồng nhiệt của Rosé, Jang Ga-Eun hoàn toàn sững sờ.
May mà đây cũng đúng là phản ứng của Do Hyun trong kịch bản, Do Hyun cũng bị ánh mắt của Ko Bi Syeol làm cho sững sờ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả nhân viên có mặt tại hiện trường đều phải xuýt xoa thành tiếng, đặc biệt là mấy cô gái trẻ.
"Òa, kabedon của nam thần kìa, ước gì mình là Do Hyun..."
"Ôi nhìn ánh mắt kia kìa, chân tôi cũng mềm nhũn ra rôi..."
"Cái tên Do Hyun này chắc chắn là đầu bị cửa kẹp, thế mà còn không nhìn ra Ko Bi Syeol thích anh ta!"
Dae-jung đang tập trung quan sát, nghe thấy mấy đứa con gái đang ríu rít thảo luận không ngừng mới sực tỉnh, vội vàng liếc sang nhìn Gwa Myung Woo đang trong góc một chỗ khá yễn tỉnh để dưỡng tâm và quan sát mọi thứ.
Vẫn ổn, vẫn ổn... lúc Rosé quay phim, phản ứng của người nào đó còn tính là khá bình tĩnh, ít nhất trên mặt thể hiện là như Vậy.
"Được! Cắt! Cảnh này diễn rất tốt!" Jang Do Yoon hài lòng hô cắt.
Jang Ga-Eun thở phào một hơi, như thể Vừa trút được gánh nặng. Cậu ta còn cho rằng hôm nay Rosé sẽ lại tiếp tục gây khó dễ như hôm qua, không ngờ mọi thứ lại thuận lợi đến thế, thuận lợi đến mức anh ta dường như không thể tin tưởng được. Bản thân hoàn toàn bị cô ta kéo vào mạch phim, bất tri bất giác đã diễn xong cảnh này...
Sau khi quay xong, Rosé lập tức kéo Dae-jung ra một góc: "Sao rồi, sao rồi? Gwa Myung Woo có phản ứng gì đặc biệt không?"
Dae-jung cân nhắc giữa tình huynh đệ và cái mạng nhỏ của mình một lúc rồi quả quyết đáp: "Không có, tất cả đều bình thường! Mà, lúc nãy anh Yoo Seok vừa gọi điện lại báo Gwa Myung Woo chỉ là một người làm công bình thường, tự học diễn xuất mà thôi, đừng có cả ngày nghĩ ra ba cái trò kì quái được không?"
Rosé miết cằm: "Quả nhiên là do dạo gần đây tôi bận quá, không có thời gian hẹn hò với Boss đại nhân thế nên mới nhớ chị ấy tới nỗi sinh ảo giác!"
Dae-jung: "... Tôi lạy bà, lần sau muốn "rải thức ăn của chó" thì có thể báo cho tôi biêt trước được không?"
'Tự nhiên bị nhét đầy một mồm.'
Lúc này, Kyu Yi vừa nghe điện thoại xong vội vàng chạy đến:"Cheyoungie, cậu diễn hay quá đi, thật muốn xem tiếp một lúc nữa, nhưng... tiếc là mình phải đi rồi, vừa nãy trong nhà gọi điện thoại đến báo là em mình lại chạy ra ngoài mất rồi..."
"Sao cái thằng nhóc này phiền thế nhỉ..." Rosé cau mày, lo lắng nói: "Cậu đi đường cẩn thận nhé, cần mình giúp gì thì cứ gọi, lúc nào cũng được."
"Ủ, mình nhớ rồi!"
"A từ từ, đúng rồi, còn có thứ này mình muôn tặng cho cậu."
"Đây là mẫu mới thiết kế dành cho mùa sau của studio mình đó, chưa có mặt trên thị trường đâu, nếu cậu không chê thì cầm lấy mặc ở nhà nhé!" Rosé nói rồi lấy một bộ quần áo
"Woa... đẹp... đẹp quá!" Kyu Yi lấy cái váy ra ngắm nghía, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng: "Làm sao mà chê được chứ, bộ váy này đẹp như vậy! Nhưng mà, mình không có gì để tặng lại cho cậu, làm thế nào bây giờ? Lần trước vốn định tặng cậu quần áo, kết quả lại không tặng được..."
Dae-jung đứng bên cạnh nhìn cảnh này đã không biết đã nôn mửa bao nhiêu lần.
Đàn ông tán gái giỏi đến mấy cũng chẳng bằng con nhóc này thở mấy câu, đến thăm phim trường thôi thế mà cũng tỉ mỉ chuẩn bị quà, tặng cho người ta! Vì cái lông gì mà anh không có?
Thôi được rồi! May! May mà anh ta không có! May mà bạn học Chaeyoung từ trước đến giờ vẫn luôn đối xử với anh rất hung tàn! Bằng không á, haha ha...
"Cheyoungie, anh đây đi nhé, bà đóng phim cho tốt vào, đừng có làm mấy chuyện ngu xuẩn như hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, quan trọng nhất là đừng có mà tán gái nữa. Vô ý trêu phải cũng không được, "thủ thân" một chút, biết chưa?" Dae-jung nghiêm túc lải nhải, anh ta thực sự đã "tận tâm tận lực" lắm rồi đấy.
Không phải là anh không nói cho cô biết, mà từ lúc mới bắt đầu anh đã trong trạng thái "như nằm trên bàn chông" rồi. Không cần nghĩ cũng có thể biết, anh ta mà nhỡ mồm để lộ ra một cái thì sẽ có kết cục như thế nào...
"Lông Vàng, ông lại lên cơn à?" Rosé cạn lời, sao cứ cảm thấy Dae-jung quái quái thế nào ấy nhỉ.
"Không có gì, không có gì, tóm lại bà phải nhớ kỹ những gì người anh em này nói đấy, anh đây phải đi thật rồi! Bye nha..."
Ánh mắt sau lưng càng lúc càng khiếp người, sau khi tạm biệt Rosé, Dae-jung liền vội vã té khỏi đoàn làm phim.
Không dễ gì mới thoát khỏi tầm mắt của người nào đấy, cơ mà vừa chạy đến chỗ đỗ xe thở phào một cái, liền nhìn thấy trước xe của mình có một người đang đứng - Gwa Myung Woo.
"Dì... dì à..." Sắc mặt Dae-jung trắng bệch, tí nữa thì tiểu cả ra quần, vội vàng lắp ba lắp bắp chào một câu.
Dae-jung nhìn xung quanh một lượt theo bản năng, kết quả lại thấy cả bãi đỗ xe tối tăm không một bóng người, thật giống hiện trường giết người bịt đầu mối...
Lúc này, Gwa Myung Woo đang im lặng dựa vào nắp xe ô tô, trên tay kẹp một điếu thuốc, đầu điếu thuốc lập lòe ánh đỏ. Khuôn mặt chìm trong bóng tối không nhìn thấy rõ đường nét, anh ta khi không nói một lời nào lại càng khiến người ta sợ hãi.
"Khụ, khụ... dì... không ngờ... không ngờ lại là dì nha! Cháu thề, cháu nhất định sẽ giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không nói cho Rosé biết! Vừa nãy cậu cũng thấy rồi đấy, cháu không nói bất cứ điều gì cả. Đương nhiên, sau này cháu cũng tuyệt đối sẽ không lén lút nói gì hết!"
Dae-jung thề thốt cả nửa ngày, "Gwa Myung Woo" vẫn chắng có phản ứng gì.
Khí thế của "Gwa Myung Woo" lúc này thực sự quá đáng sợ, mồ hôi ứa ra từng giọt trên trán Dae-jung, cuối cùng anh chàng không chịu nổi nữa mà cắn răng nói tiếp: "Nếu cần, cháu sẽ yểm trợ dì một tay!"
Vừa mới dứt lời, áp lực nặng nề khiến Dae-jung không thở nối vừa nãy đột nhiên biên mât.
"Gwa Myung Woo" rũ mắt, dập tắt điếu thuốc trong tay rôi dùng giọng nói trâm khàn mà Dae-jung quen thuộc nói: "Ngoan."
Nói rồi, quay người đi mất.
Một chữ "ngoan" này đủ để khiến lông tơ trên người Dae-jung sợ đên mức dựng đứng lên.
Ôi cha mẹ ơi, có phải lúc nãy chỉ cần anh ta nói sai một chữ thôi là sẽ bị diệt khẩu luôn rồi phải không?
Cho dù không phải là dì cháu ruột thịt thì cũng đừng có ác với nhau thế có được không? Cứ phải dọa cho anh sợ chết khiếp mới được à!
Kết thúc công việc, Rosé vốn định quay về studio trước một chuyến xem thế nào, cơ mà sau một hồi nghĩ ngợi, cuối cùng cô vẫn về Nine One Hannam trước.
Sau này lịch trình quay phim sẽ càng ngày kín mít, đến lúc đó cô càng ít có thời gian để gặp Đại Ma vương và Mingie bảo bối.
Lúc đi ngang qua tiệm hoa, không hiểu ma xui quỷ khiến gì cô lại rẽ vào mua một bó hoa hồng đỏ rực thật to.
Trong phòng khách, Lalisa mặc quần áo ở nhà đang đọc báo.
Những đường nét hoàn mỹ không chút khuyết điểm, đôi chân thon dài, vòng eo rắn chắc...
Rosé bất tri bất giác đứng ngẩn ở đó mà ngắm nghía một lúc lâu.
Mãi cho đến khi Lalisa cảm giác được có người đang nhìn mình mà ngẩng đầu lên, kết quả lại thấy cô gái nhỏ đang ôm một bó hồng rất lớn đứng ngây ra ngắm mình.
Khi ánh mắt của hai người gặp nhau, Rosé mới sực tỉnh, hớn hở chạy đến nhét bó hoa trong tay vào lòng chị: "Boss đại nhân, tặng chị nè!"
Vẻ mặt của Lalisa có hơi sững sờ, vẻ lạnh lùng trên gương mặt cũng dịu dàng đi mấy phần: "Cảm ơn em."
Lalisa nhận lấy bó hoa, nhẹ nhàng ngửi hương thơm của những cánh hoa vẫn còn ướt sương. Gương mặt của chị không những không bị hoa hồng cướp mất sự rực rỡ mà ngược lại còn trở nên chói mắt hơn, đẹp như thể hình ảnh trong phim Full HD 108OP.
Rosé ôm má lầm bẩm: "Ôi ôi, thật đúng là... chịh không phải yêu tinh gì gì đó đấy chứ? Sao em lại cảm thấy mình sắp bị chị mê hoặc đến mức chết mê chết mệt rồi..."
"Là sao?" Lalisa nhướng mày.
Đuôi lông mày hơi nhướng lên kia lại khiến cho tim Rosé đập thình thịch thêm một hồi nữa: "Chị còn hỏi nữa à, hại em ngay cả lúc đóng phim cũng không thể tập trung được. Hôm nay, em cứ cảm thấy một cậu diễn viễn nam trong đoàn làm phim của em cực kì giống chị, đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi, độc ngấm sâu vào tim mất rồi..."
Từ trước đến nay, khi quay phim cô chưa bao giờ bị phân tâm vì bất kì chuyện gì!
Lalisa vuốt nhẹ những cánh hoa, khóe môi nhếch lên, giọng nói trầm khàn vang lên: "Có cần thử cách lấy độc trị độc không?"
'Móa móa móa! Lại dụ dỗ cô nữa kìa!'
Rosé gào một tiếng rồi bổ nhào vào trong ngực chị, cánh hoa bay lả tả rơi xuống đất.
Lalisa cười khẽ, đưa tay ôm cô vào lòng rồi thở dài: "Chị chỉ sợ, một ngày nào đó em sẽ sinh ra kháng thể với loại độc này..."
Rosé tự nhiên cảm giác được sự bất an của chị, ngay lập tức phản bác: "Không thể nào! Độc của chị là chất độc không thuốc giải! Hơn nữa còn có tính độc quyền nữa! Trúng độc của chị rồi sẽ không trúng độc khác được đâu!"
"Em ấy à..." Lalisa vuốt vuốt tóc cô, sau đó lại nghiêm túc nói: "Chị đã đọc qua kịch bản của em rồi, vẫn còn khá nhiều những cảnh quay nguy hiểm đấy. Nhất định phải chú ý an toàn, không được phép liều mạng, biết chưa?"
"Ủm, em biết rồi!" Rosé gật đầu lịa lịa.
Tuy rằng số cảnh quay nguy hiểm trong bộ phim này thua xạ bộ phim bị Ryang Byeok cướp mất, thế nhưng vân tính là có.
Trong phim này có tương đối nhiều cảnh đánh nhau, còn có một cảnh rơi xuống vực nữa... nhưng mà chỉ cần bố trí các biện pháp an toàn thích đáng thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Đêm khuya, trong thư phòng.
Lalisa đang nghe điện thoại của Jeong Poong.
"Alo..."
"Khụ, Boss... có chút chuyện phải xin chỉ thị của chị..."
"Nói."
"Theo em biết, bộ phim mới của cô Rosé hình như đã bắt đầu quay. Trước đây chị dự định xếp Heung Kang vào đoàn làm phim để đảm bảo an toàn cho cô Rosé. Bây giờ ý của Boss như thế nào ạ?" Jeong Poong thử thăm dò.
Hai hôm nay, Heung Kang và Teak So vì vụ đợt trước không dám tự mình đi hỏi Boss mà cứ bám riết lấy cậu ta mãi, cậu ta không còn cách nào đành phải hỏi ý sếp hộ hai cái thằng đần này.
"BOSS, có cần sắp đặt cho Heung Kang Vào đoàn làm phim không? Hay Teak So chẳng hạn?" Jeong Poong dè dặt hỏi.
"Không cần."
Jeong Poong nơm nớm lo sợ thăm dò hồi lâu, kết quả là Boss chỉ quăng cho cậu ta hai chữ rồi cúp máy luôn.
'Chẳng lẽ là vì bộ phim này không có nhiều cảnh nguy hiểm? Không đúng nha... với tính của Boss mà nói, cho dù chỉ có một cảnh nguy hiếm thôi, chắc chắn cũng sẽ không coi thường...'
"Trợ lý Poong, thế nào? Thế nào rồi?"
"Boss bảo thế nào? Em đi hay Heung Kang đi?"
Thấy Jeong Poong cúp điện thoại, Heung Kang và Teak So vội chum đầu vào hỏi.
Jeong Poong nhìn cả hai người: "Ai cũng không đi, Boss không có ý đê hai người đên đó."
Nghe đến đấy, Heung Kang và Teak So đưa mắt nhìn nhau một cái, thoáng cái sắc mặt thay đổi.
"Trợ lý Poong, anh chắc chắn chứ?"
"Tại sao thế?"
Jeong Poong có chút bất lực: "Hai đứa chúng mày. Teak So, lúc đầu Boss giao trách nhiệm cho cậu, cậu từ chối không nhận. Heung Kang, cậu tự ý rời bỏ vị trí thì thôi, đã thể lại còn đẩy Cheyoung tiểu thư vào hoàn cảnh nguy hiểm! Các cậu cho rằng với tính cách của Boss thì còn có thể dùng các cậu lần thứ hai nữa sao? Hai cậu bỏ ý nghĩ đó đi cho tôi, đừng có nghĩ đến nó nữa, rất có khả năng Boss đã phái người khác đến bảo vệ cô ấy r6i!"
"Sao thể được! Tôi đã cố ý đi thăm dò rồi! Căn bản là chắng có người nào được cử qua đó cả!" Teak So kích động nói.
"Chẳng lẽ là người của Ám Bộ? Có phải chúng ta đã hoàn toàn bị Boss vứt bỏ rồi không..." Gương mặt to lớn của Heung Kang tràn ngập thất vọng.
Jeong Poong lắc lắc đầu: "Đã chỉ cho các cậu con đường sáng từ sớm mà các cậu không đi, bây giờ còn trách được ai? Nhưng mà đừng lo lắng, chuyện không nghiêm trọng đến mức đó đâu, chẳng qua chỉ là BOSS sẽ không giao nhiệm Vụ gì quá quan trọng cho các cậu mà thôi."
"Thế mà còn không nghiêm trọng!!!" Teak So hai mắt đỏ cạch, gào lên.
Giờ cậu ta đã hối hận đến mức xanh ruột rồi! Cậu ta đã từng là thuộc hạ mà Boss coi trọng nhất, ngay cả nhiệm vụ bảo vệ bà chủ mà Boss cũng tín nhiệm mà giao cho cậu ta, thể nhưng cậu ta lại bị chính sự kiêu ngạo cuồng vọng của mình hủy hoại...
—-------Seoul Forest Trimage—-----------
Về đến nhà, Rosé chuẩn bị đánh một giấc thì đột nhiên điện thoại rung lên.
Vừa nhìn một cái, vẻ mặt của cô liền thay đổi! Người gửi tin nhắn là Oh Dal.
Sau khi từ Dibu trở về, bên đó cũng chẳng có tin tức gì nữa, thê nên cô cũng sắp quên luôn chuyện này đên nơi rôi...
Bây giờ Đại sư huynh gửi tin nhắn cho cô là có ý gì đây?
Trực giác của Rosé mách bảo, đây chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.
Tin nhắn lần trước là để làm nhiệm vụ cầu hôn - cấp S, lần đó suýt nữa thì khiến cô sợ gân chêt... Nhưng mà, những chuyện như thế này, trốn tránh cũng không thế giải quyết được gì.
Vẻ mặt cô tràn đầy nặng nề, giằng co một lúc lâu, cuối cùng Rosé cũng mở tin nhắn đó ra đọc.
Trên màn hình chỉ có một dòng chữ: "Quán rượu số 8, nửa tiếng sau gặp."
Chỉ có một địa điểm, đơn giản đến mức kì quái. Cơ mà vẫn là phong cách thường ngày của Oh Dal, hoàn toàn không để người khác có cơ hội để từ chối.
Nửa đêm nửa hôm, Đại sư huynh hẹn cô ra quán rượu để làm gì?
Rosé đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng một lúc lâu, rồi mới nhắn lại cho Oh Dal: [Có chuyện gì thê?]
[Mau tới.]
Oh Dal chỉ trả lời lại bằng mấy chữ đơn giản.
'Mọe! Không thể nói trước là có chuyện gì được à, để cô còn chuẩn bị tâm lý nữa chứ. Không thì lại giống như lần trước, bị dọa cho sợ gần chết?'
Rosé tức giận nhắn lại: [Huynh nói có chuyện gì trước đi đã!]
Kết quả là, màn hình hiện lên dòng chữ: [Tin nhắn của bạn gửi đi không thành công.]
"Fuck!" Cô quên béng mất là Oh Dal chi cấp cho cô quyền được gửi một tin nhắn mỗi ngày.
'Mợ Nó chứ! Tức chết mất thôi!'
Rosé bực bội vò đầu bứt tai, dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc ra ngoài, trước khi đi còn cầm theo khẩu súng mà Lalisa tặng cho cô.
'Đại sư huynh thế nhưng lại về nước.Lần này rốt cuộc lại là chuyện gì...'
Rosé ôm sự bất an lên đường, trong đầu liên tục xuất hiện hàng trăm ngàn suy đoán khác nhau, cảnh tượng nào cũng máu me tàn bạo.
Nửa tiếng sau mới đến quán bar, vừa đúng thời gian đã hẹn.
Từ lúc Rosé nhận được tin nhắn, liền lo lắng đến mức không kịp thay quần áo. Trên người vẫn mặc đồ nam, tay thì đeo đôi găng đen lúc lái moto, chân đi đôi giày da đen sải bước đi vào quán bar.
Quán bar này là một trong những quán bar nổi tiếng nhất của Seoul. Giờ này lại là giờ đông khách nhất, trên sàn nhảy giữa quán, một vũ nữ ăn mặc khiêu gợi đang múa cột, trong quán chỗ nào cũng tràn ngập tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng tiếng hò hét ầm 1...
Địa điểm gặp mặt này rõ ràng không phù hợp với tính cách của Đại sư huynh, điều này khiến cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Cơ mà, nếu là Nhị Sư huynh thì chắc chắc huynh ấy sẽ thích mây chô như thể này.
Rosé xuyên qua đám đông đi thẳng một mạch về phía trước, trên đường cô còn bị vài cô em gạ gẫm. Cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trong góc cách sàn nhảy không xa.
Trên mặt người đàn ông vẫn đeo cặp kính gọng Vàng như thường ngày, sự nho nhã, lịch lãm trên người anh ta hoàn toàn không phù hợp với cái ồn ào huyên náo của quán bar này.
Đương nhiên đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài.
Rosé đứng cách Oh Dal khoảng ba bước, chần chừ không dám lại gần.
Đề phòng có bẫy.
"Lại đây." Thấy Rosé vẫn đần độn đứng sững ở đó mà không chịu tiến tới, đôi mắt dưới tròng kính hiện lên vẻ thiếu kiên nhân.
Rosé vèo một cái, chạy đến ngồi xuống nhưng mà giữa hai người vẫn giữ một khoảng cách, sống lưng cô căng cứng: "Đại sư huynh, lần này huynh gọi muội đến là để...?"
"Soạt" một cái, Oh Dal đột nhiên lấy một bó hoa từ sau lưng ra.
Chân Rosé mềm nhũn suýt nữa thì quỳ luôn tại chỗ: "Không phải chứ? Lại nữa à..."
Oh Dal không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt như sắp giết người.
'Này... rốt cuộc là tặng hoa hộ người ta hay là bị người khác thuê đi giết người thể này?'
Rosé chỉ có thể nơm nớp lo sợ nhận lấy. Cơ mà trong bụng lại đang oán thầm, 'ha ha ha, khó trách cả cái tổ chức này đều là một đám độc thân. Cái đám thần kinh này, không có cô kéo cao EQ của bọn họ lên, xem chừng tất cả đều muốn độc thân cả đời đây mà...'
Khác với lần trước là lần này ai đó không để Oh Dal quỳ một gối xuống nữa, mà thay vào đó chỉ là tặng cô một bó hồng đen.
Ý nghĩa của hoa hồng đen...' em có là ác ma, tôi vần cứ yêu.'
Nhìn bó hoa này, trong đầu Rosé không khỏi hiện lên thứ cảm xúc kì quái.
Lúc này, Oh Dal đột nhiên mở miệng: "Gọi điện thoại."
"Hả? Gọi cho ai?" Rosé ngẩn ra.
Oh Dal: "Oh Dong Hae."
Rosé: "Nhị sư huynh á?"
Oh Dal: "Gọi cậu ta đến đây."
Rosé nghe xong liền đần ra.
'Hự! Hóa ra đây mới là mục đích chính của Đại sư huynh chứ gì! Chẳng trách lại hẹn gặp ở đây! Thế nhưng lại lợi dụng cô để dụ Nhị sư huynh ra!'
Lần trước Nhị sư huynh dùng cách đê tiện như thể để thắng Đại sư huynh, nếu như giờ gọi Nhị sư huynh đến, vậy thì kết cục của huynh ấy...
"Khụ khụ, Đại sư huynh, có phải huynh nhầm rồi không? Làm sao mà muội có thể liên lạc được với Nhị sư huynh chứ! Không giấu huynh, sau lần gặp mặt trước, muội đã không liên lạc gì với huynh ấy rồi." Rosé tỏ ra chân thành trả lời.
Oh Dal thong thả chỉnh lại cổ tay áo: "Nếu như cậu ta không đến, muội giúp huynh thư giãn gân cốt chút vậy!"
"Từ từ từ từ... alo, Nhị sư huynh! Đến quán bar số 8 uống rượu nhé! Đúng đúng, quán bar số 8! Nhanh lên nhé! Đợi huynh đấy! Ở đây có nhiều cô em xinh đẹp lắm! Nhanh nhanh nhanh! Không có tiền không sao, tiểu đệ đây bao hết!"
Rosé dùng tốc độ nhanh nhất để gọi điện sau đó nhìn Oh Dal Với vẻ mặt thành kính: "Đại sư huynh... thể này đã được chưa?"
Oh Dal nhấc ly rượu vang trên bàn lên nhấp một ngụm, chất lỏng đỏ tươi như máu thấm lên đôi môi mỏng, đôi mắt sau cặp kính lóe sáng, tràn ngập hơi thở khát máu của dã thú.
'ực... Nhị sư huynh... ngàn lần xin lỗi...Đại sư huynh thực con mọe nó đáng sợ nha hu hu hu!'
Cũng không biết rốt cuộc Đại sư huynh lần này về nước là vì chuyện gì, nhưng mà mục đích tóm được Nhị sư huynh chắc chắn còn quan trọng hơn nhiệm vụ cấp S gì gì đấy.
Dù sao thì lần trước cái chiêu đó của Nhị sư huynh quả thật quá đê tiện!
Giờ phút này, Rosé hoàn toàn không dám nói gì với Oh Dal nữa, bởi vì không cần nhìn cũng biết trạng thái của Oh Dal lúc này đang ở trong khoảng nguy hiểm cực han.
Ngẩng đầu tu ực một hơi hết ly bia trên bàn, ánh mắt Rosé lại len lén nhìn Oh Dal. Dường như huynh ấy đang không chú ý đến mình, chút lương tâm nhỏ bé còn sót lại khiến cô lén lút rút điện thoại ra, nghĩ xem có nên nhắn cho Oh Dong Hae một cái tin cảnh báo nguy hiểm không...
Kết quả là, ngón tay vừa mới rớ được cái điện thoại, Oh Dal như thể có thiên lí nhãn, vung ánh mắt đầy sát khí về phía cô.
Trái tim bé nhỏ của Rosé run lên, vội vàng nịnh nọt cười nói: "Muội... muội nhắn cho Nhị sư huynh một cái tin, báo cho huynh ấy biết chúng ta đang ngồi ở đâu thôi mà... để tránh cho huynh ấy tìm không thấy..."
Oh Dal chìa tay ra, tỏ ý bảo cô đưa điện thoại cho anh ta.
Rosé lập tức chắp hai tay đưa điện thoại cho anh ta bằng tư thế vô cùng cung kính.
Sau đó cô liền nhìn thấy Oh Dal đang nhắn tin cho Oh Dong Hae bằng điện thoại của cô.
'Đại sư huynh nhắn cái gì vậy?'
Rosé hiếu kì nghiêng đầu sang nhìn, thể là thấy những ngón tay trắng bệch không có tí máu nào y như Vampire của Oh Dal thong thả soạn tin nhắn: "Bàn 13 khu C nhé, Nhị sư huynh nhanh lên, đợi huynh đến quẩy cùng đấy -"
Gửi tin nhắn xong, Oh Dal quẳng điện thoại trả Rosé với vẻ mặt không biếu cảm.
Rosé: "..."
Thấy Đại sư huynh bắt chước giọng điệu của mình để nhắn tin, da gà da vịt của Rosé sởn hết cả lên.
Rốt cuộc "khát vọng" muốn cho Nhị sư huynh "ăn hành" của huynh ấy to lớn đến mức nào chứ!!!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Rosé quả thực như đang ngồi trên đống lửa, một giây dài như một năm: "Khụ, nếu thế thì... nếu Đại sư huynh muốn xử lý việc riêng giữa mình và Nhị sư huynh, Vậy thì muội có thể đi được chưa? Muội đảm bảo sẽ kín mồm kín miệng! Huynh cũng biết muội không có cái gan đó mà!"
"Không thể" Oh Dal không thèm suy nghĩ mà đáp luôn.
"Tại... tại sao ạ? Muội ở lại đây cũng có tác dụng gì đâu?" Rosé mểu máo hỏi.
"Giết gà, dọa khỉ"
"Hự..." Rosé hóa đá tại chỗ luôn, nước mắt chảy thành sông.
Không cần hỏi, con gà đó là Nhị sư huynh, còn cô chính là con khỉ đó.
Trong lúc Rosé ỉu xìu như cọng bún thiu thì điện thoại sáng lên, là Oh Dong Hae gọi đến.
"Alo, Tiểu sư muội, bàn 13 khu C là ở đâu?" Đâu bên kia điện thoại Vang lên giọng nói vui vẻ của Oh Dong Hae.
"Huynh... huynh đến rồi à? Sao mà nhanh thế?" Rosé kinh ngạc hỏi, đồng thời đưa mắt nhìn về phía cửa.
"Chẳng phải muội bảo là có rất nhiều cô em xinh đẹp còn gì - Đương nhiên là phải nhanh rồi..." Oh Dong Hae hớn hở trả lời.
Lúc này, Rosé đã nhìn thấy Oh Dong Hae đi vào từ cửa chính, cái gã này rõ ràng còn cố ý chải chuổi vẻ ngoài nữa. Bộ quần áo da ôm sát lấy dáng người thon dài rắn chắc, vạt áo mở rộng, để lộ một khoảng ngực lớn màu đồng rắn rỏi, cái nhẫn bạc hình đầu lâu Xương chéo lóe lên ánh sáng bén nhọn, mái tóc xoăn tự nhiên chải ngược lên để lộ vầng trán cao, khóe miệng luôn giữ vững một nụ cười nhếch mép, cả người từ trên xuống dưới đều hiện rõ một chữ: "dân chơi".
Rosé siết điện thoại, một tay khác N ra động tác cầu xin chúa ban phước lành, sau đó mở miệng nói: "Bọn em ở hướng 9 giờ Với huynh..."
"Ô ồ... huynh nhìn thấy muội rồi! Nhưng mà sao không thấy mấy cô em xinh đẹp đâu? Các cô em đâu hết rồi? Tiểu sư muội, mắt muội bị chuột rút à mà sao cứ giật giật mãi thế..." Oh Dong Hae đầu óc chỉ một mực nghĩ đến chuyện chơi bời, hoàn toàn không hề nhận ra ánh mắt nhắc nhở của Rosé, vừa đi về phía Rosé vừa nói.
Góc mà Rosé đang ngồi rất tối, từ góc độ của anh ta chỉ nhìn thấy Rosé đang ngồi trên sofa một mình, bên trái không có cô em nào cả, còn bên phải...
'Cái đệt!!!'
"Tiểu sư muội, cái thứ đang ngồi bên phải muội là gì thế hả!!!". Khi nhìn rõ người đàn ông tao nhã, lịch sự đeo kính gọng vàng, tay đang nâng một ly rượu vang yên tĩnh ngồi đó, Oh Dong Hae sợ đến mức suýt nữa thì quăng luôn cái điện thoại trong tay đi.
Giọng củạ Rosé đúng kiểu sống không băng chết: "Như huynh đã thây, ngôi bên phải muội là Đại sư huynh."
"Móa nhà cô chứ Oh Yeong! Mấy cô em xinh đẹp mà cô đã bảo với anh đâu hà! Cô thế mà dám bán luôn cả anh đi à! Mọe nó chứ, cô chết chắc với anh rồi!!!" Oh Dong Hae vừa tức giận mắng vừa cắm đầu chạy.
Nhưng mà, làm sao có thể chạy được đây.
Vừa mới quay người đi một cái, eo đã bị thít chặt lại, một cái roi màu bạc như con rắn quấn lấy eo anh ta, kéo một cái, cả người anh chàng đã lăn lông lốc về phía sau, "bộp" một tiéng đập phải thân thể lành lạnh u ám nào đây.
Oh Dong Hae cố giằng giằng cái roi bên hông ra, không hề xi nhê gì, thế nên đành nghiêng đầu, nuốt nước bọt, cười gượng lên tiếng: "Hi - Bảo bối - Lâu quá không gặp • Không ngờ vừa mới gặp nhau em lại nhiệt tình thế... Thật ngại quá đi mất..."
Rosé che mặt không nỡ nhìn cái cảnh thê thảm này: "..." Chết đến nơi rồi vẫn còn dám ngả ngớn...
Những ngón tay đang túm hai tay Oh Dong Hae bẻ quặt ra sau của Oh Dal bỗng nhiên dùng lực thật mạnh, giọng nói của anh ta u ám, tỏa ra thứ khí lạnh chết người: "Còn có thứ nhiệt tình hơn này, có muốn thử không?"
Cổ tay của Oh Dong Hae lập tức truyền đến cơn đau đớn như thể sắp bị bẻ vụn đến nơi, gào khóc thảm thiết: "Bảo bối nhẹ tay thôi nhẹ tay thôi! Chơi hỏng anh rồi, sau này ai đánh nhau. Với em nữa! Còn ai chơi. Với em trò "em là gió anh là cát, chúng ta quấn quýt triền miên đến chân trời nữa..."
"Câm mồm!" Oh Dal tóm người kéo xềnh xệch ra khỏi quán bar.
Hai người một người đằng trước, một người bị khống chế phía sau, người khác nhìn vào chỉ thấy đó là anh em bạn bè có quan hệ khá thân thiết với nhau thôi.
Rosé vốn dĩ định lỉnh đi luôn, kết quả hai người đàn ông đằng sau đã đồng thời lên tiêng.
Oh Dal: "Quên huynh nói gì rồi à?"
Oh Dong Hae: "Khốn nạn! Muội mà dám vứt huynh lại một mình, huynh có làm quỷ cũng không tha cho muội đâu!"
Rosé: "..."
Rosé lau nước mắt, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo, vẻ mặt đau khổ lẩm bẩm: "Kể cả muội có chuồn mất thì cũng có làm sao đâu... chẳng qua khác mỗi chỗ là không nhìn thấy huynh chết với trơ mắt nhìn huynh chết mà thôi."
"Biết ông đây sẽ chết mà còn bán ông hử?" Oh Dong Hae gào thét.
Rosé cũng tức điên: "Mợ, huynh cũng không phải là không biết Đại sư huynh đáng sợ đến mức nào, nếu huynh là muội, huynh có dám nói không bán muội không?"
Oh Dong Hae hét to ngay lập tức: "Đương nhiên là bán rồi! Cô coi anh là thằng ngu chắc!"
Rosé: "..."
Mười lăm phút sau, Oh Dal đưa người đến đầu một con hẻm nhỏ vắng vẻ.
Trước mặt là ngõ cụt, hai bên là tường cao, đăng sau lưng Oh Dal nơi ánh trăng mờ ảo soi xuống là đường ra duy nhất.
Thật đúng là một nơi thích hợp cho việc diệt khẩu trong đêm...
Sau khi được thả lỏng, Oh Dong Hae vội vàng tru tréo xoa xoa cái cổ tay của mình: "Má nó chứ, Oh Dal, chẳng qua ông đây chỉ thắng em một lần thôi mà? Rốt cuộc em nghĩ thế nào thế?"
Khóe miệng Rosé giật giật, thế mà còn dám nhắc đền từ "thắng" cơ đây, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết...
Quả nhiên vẻ mặt của Oh Dal thoáng cái đã nhăn tít, ngón tay thon dài đặt lên gọng kính trên mặt mình: "Chọn cách chết đi."
Oh Dong Hae nuốt nước bọn đánh ực: "Anh có thể chọn cách chết "dục tiên dục tử" được không?"
"Tôi thấy cậu chưa thấy quan tài chưa biết sợ đúng không?" Oh Dal chậm rãi tháo cặp kính gọng vàng của mình ra.
Oh Dong Hae nhìn thấy thế thì hoảng hốt: "Ấy ấy ấy... đừng đừng đừng... đừng mà! Đừng có hơi tí thì tháo kính ra có được không? Chúng ta có gì thì cứ từ từ nói đi!"
Nhưng hiển nhiên là câu nói này đã quá muộn, không có cặp kính che lấp, đôi mắt tràn ngập sát khí của Oh Dal hiện ra một cách rõ ràng.
Những ngón tay của Oh Dal luồn vào mái tóc rồi vuốt ngược lên, đồng thời anh ta cũng vung tay trái lên, cặp kính gọng vàng vẽ một đường cong prabol xinh đẹp bay về phía Rosé.
Rosé thấy thế vội vàng nịnh nọt chạy lên cẩn thận đón lấy, vung nắm tay lên cổ vũ: "Đại sư huynh cố lên..."
Oh Dong Hae: "Khổn kiếp, nếu ông đây mà còn sống thì kiểu gì đập cho cô một phát chết nhăn răng!"
Rosé vẫy vẫy tay: "Sống được trước đã rồi hẳng hay nhé Nhị sư huynh -"
Vừa mới dứt lời, Oh Dal đã lao đến tấn công như thể một con dã thú đang đói khát, chiêu nào chiêu nấy cũng đều rất hung tàn, hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng...
Rosé ôm cái kính và bó hoa đen sì sì, đứng lùi dần về phía đầu ngõ: "Nhị sư huynh, lần này huynh xong phim thật rồi đó, võ công của Đại sư huynh lại tăng lên rồi!"
"Câm miệng! Chẳng lẽ ông đây lại là thằng dễ chọc à? Hôm nay ông đây phải chứng minh xem ai mới là người đứng đầu trong cái nhà này... ui da..."
"Đánh nhau. Với tôi mà cậu còn dám phân tâm!"
Oh Dal và Oh Dong Hae đánh đến trời đất mù mịt, Rosé thấy dường như hai người đã đang dùng hết thực lực của bản thân vào trận đánh này.
Đến sau cùng, hai người không nói với Rosé câu nào nữa, thậm chí hoàn toàn quên tất cả mọi thứ xung quanh.
Hơn hai trăm chiêu qua đi, năm ngón tay của Oh Dal cụp lại như vuốt ưng tóm chặt lây động mạch của Oh Dong Hae: "Tại sao?"
Sắc mặt Oh Dong Hae thoáng thay đổi, nhưng lập tức lại trở nên cợt nhả cười một cái, anh nghiêng người tránh thoát sát chiêu của Oh Dal, hơn nữa còn chủ động ra chiêu công kích sắc bén: "Phân tâm với anh cũng rất nguy hiểm đó nha!"
Rosé trầm mặc nhìn hại người bọn họ, cô nhìn thấy nét thống khổ trong đôi mắt của Đại sư huynh...
Tại sao... Cô biết Đại sư huynh đang hỏi Nhị sư huynh tại sao lại phản bội.
Vốn dĩ bản thân cô là lính nhảy dù nhảy vào giữa chừng, đi thì đi thôi cũng không có gì, nhưng Nhị sư huynh thì lại khác?
Nhị sư huynh từ trước đến nay vẫn luôn coi tổ chức là nhà mình, coi Đại sư huynh như anh cả, coi sư phụ như cha, rốt cuộc là cái gì đã khiến anh ấy bất chấp tất cả mà phản bội lại mọi thứ?
"Oh Dong Hae! Tôi hỏi cậu lại một lần nữa! Tại sao?". Đôi mắt của Oh Dal long sòng sọc lên.
Không biết trong khoảng thời gian này Oh Dal dành cho chính mình sự huấn luyện ma quỷ như thế nào, và thực lực của anh ta đã tăng lên đến mức Oh Dong Hae dần dần không thể chống đỡ được nữa.
Mấu chốt nhất là, cô cảm nhận được rõ ràng, càng về sau Nhị Sư huynh hình như lại càng không muôn đánh tiếp với Đại sư huynh nữa.
Nhưng mà, Đại Sư huynh một khi đã ra tay thì sẽ tuyệt đối không dừng lại được. Bởi vì, chính bản thân anh ấy không dừng lại được, nếu Oh Dong Hae mà cứ tiếp tục thế này, không chết thì cũng thành phế...
Mắt thấy những ngón tay Oh Dal đang bóp cổ Oh Dong Hae càng lúc càng siết chặt, Rosé nghiến răng, thả hết mọi thứ trong tay xuống, trong nháy mắt đã lao vào giữa hai người, dùng toàn bộ sức lực ra đánh một chiêu vào cánh tay Oh Dal.
Hai người lập tức tách nhau ra. Oh Dong Hae vuốt vuốt cổ họng, ho sặc sụa.
Ánh mắt Oh Dal đỏ cạch nhìn Rosé đang chắn giữa hai người bọn họ: "Tránh ra."
Rosé vội nói: "Đại sư huynh, huynh bình tĩnh lại một chút đi đã! Có chuyện gì thì mọi người ngồi xuống bình tĩnh nói cho rõ ràng không được hay sao?"
Oh Dal cúi xuống nhặt kính lên rồi dùng đôi mắt nhìn hai người: "Oh Dong Hae, và cả em nữa, Oh Yeong, tôi cho hai người cơ hội cuối cùng để trở về tổ chức."
Tuy rằng cô rất luyến tiếc Đại sư huynh, Tam sư tỷ, rất rất luyến tiếc những huynh đệ đó...Nhưng mà, cô đối với bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là một người khách qua đường, sau cùng thì vẫn phải quay lại quỹ đạo của chính mình mà thôi...
"Xin lỗi Đại sư huynh, có lẽ huynh cũng biết tình trạng hiện tại của muội bây giờ, muội không thể quay về với cuộc sống đánh đánh giết giết đó nữa rồi. Mà, điều quan trọng nhất nữa là, trong tổ chức thật cmn quá là ít các cô bé đáng yêu! Muội đã muốn phỉ nhổ không biết bao nhiêu lần rồi đấy được chưa? Vì phúc lợi của nhân viên, tuyển thêm vài cô bé nữa thì chết à?" Nói đến câu cuối cùng Rosé quả thật đã tức điên lên rồi.
Oh Dong Hae: "..."
Oh Dal: "..."
Mấy tên đàn ông như bọn họ còn chưa oán hận gì thì thôi, thể mà cô đã lòng đầy căm phân là thể nào? Đừng có bảo với bọn họ, nguyên nhân cô rời khỏi tổ chức là vì cái này đấy nhé?
Nhắc lại mới nhớ, ban đầu quả thực cô đã vì chuyện này mà cãi nhau không biết bao nhiêu lần với Satan, lần nào cùng bị cự tuyệt một cách vô tình. Sau rồi, cô bé đáng yêu ngoan ngoãn duy nhất Annie cũng là do Rosé "tiền trảm hậu tấu" cứu lại rồi đưa về tổ chức, sau khi mang về rồi thì tí nữa bị Satan trực tiếp quẳng ra ngoài, hai người lại cãi thêm một trận rất to nữa.
Oh Dal bóp trán, quay sang hỏi Oh Dong Hae: "Còn cậu thì sao?"
Vẻ mặt của Oh Dong Hae vẫn bất cần đời như thế, nhưng lần này ánh mắt lại cương quyết chưa từng thấy: "Tuyệt đối không có khả năng này."
Oh Dal đeo kính lên: "Tôi biết rồi."
Nhưng ngay sau đó lại ngước lên nhìn về phía Oh Dong Hae một lần nữa: "Người đến lần tới, sẽ không phải là tôi nữa đâu."
Có nghĩa là ngoại trừ anh ấy ra thì sẽ vẫn còn có người khác đên tìm Oh Dong Hae.
Rosé chỉ là "lính nhảy dù" lại vẫn chưa từng chính thức bái sư. Với lại, thứ mà cô am hiểu nhất vẫn là súng ống, võ công gì gì đó thì hoàn toàn là một đứa gà mờ, nhưng Oh Dong Hae thì khác, anh ta từ nhỏ đã bái nhập sư môn, phản bội sư môn thì sẽ bị thanh lý môn hộ.
Oh Dong Hae nghe thể liền nhướng đôi mắt đào hoa lên: "Ngoài em ra, thì tôi còn sợ ai nữa đây?"
Oh Dal nhắm mắt lại rồi lại mở ra, ánh mắt sắc bén: "Nếu như sư phụ đích thân đến thì sao? Giữ cái mạng quan trọng hơn, đừng có cợt nhả nữa!"
Với tư chất của Oh Dong Hae, chỉ cần anh ta muốn, đừng nói vượt qua Oh Dal, cho dù muốn vượt qua Sư phụ chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Đến cuối cùng, Oh Dal vẫn không tiếp tục truy hỏi tại sao Oh Dong Hae lại phản bội, anh ta sợ cái lý do đó ngay đến anh ta cũng không có cách nào thừa nhận.
Oh Dong Hae giơ bàn tay đặt lên trán, làm một động tác tuân lệnh: "Đương nhiên rồi, phải giữ cái mạng này để "đánh" với em chứ! Ngoài anh ra, ai có thể thỏa mãn được em đây!"
Rosé: "..."
Rosé còn đang lo lắng thì kết quả là đùng một cái, bị nhét một mồm thức ăn cho chó, đau đến mức không muốn sống nữa chống tay đỡ tường: "Hai người... đủ lắm rồi đấy nghe!"
Oh Dong Hae ngay lập tức ngửa mặt lên trời cười to: "Báo ứng đấy, báo ứng đấy! Ông đây nhìn cô và Lalisa sắp mù mắt đến nơi rồi đẩy, biết không?"
"Huynh đang ghen tị thì có! Ghen tị muội đã thoát kiếp FA! Huynh là đồ cẩu độc thân vạn năm!"
Đệt! Ai là cẩu độc thân hả? Anh đây vẫn còn Tiểu Dal dal đấy nhé!
Ánh mắt của Oh Dal hơi tối lại nhìn hai người cãi nhau: "Tôi đi đây."
Rosé: "ơ! Nhanh thế sao! Cũng không biết lần tới gặp nhau là bao giờ đây..."
"Sẽ gặp lại nhau nhanh thôi." Oh Dal nhìn cô với ánh mắt sâu xa, sau đó liền quay người di mât.
Nhìn theo bóng lưng đơn độc càng lúc càng xa của Đại sư huynh, trong lòng Rosé bỗng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy kì quái: "Sẽ gặp lại nhanh thôi... ý của Đại sư huynh là gì vậy?"
Oh Dong Hae liếc cô một cái: "Lần này Oh Dal về nước không phải là ngẫu nhiên đâu, e rằng bọn họ đã bắt đầu di dời về trong nước rồi."
Thoáng cái vẻ mặt của Rosé đã thay đổi: "Cái gì... ý của huynh là bao gồm cả Satan á? Cô ta mà cũng về nước à? Không phải thế chứ?"
Oh Dong Hae nhún vai: "Sự thật bày trước mắt kìa."
Rosé: "... bây giờ muội bắt đầu luyện võ tử tế liệu có còn kịp không?"
Oh Dong Hae rất không nể tình mà vỗ một cái lên cái đầu của cô: "Tiểu sư muội, cô nghĩ cô là anh sao? Chỉ bằng thiên phú này của cô ý hả, có bắt đầu luyện từ khi còn trong bụng mẹ cũng không kịp!"
Rosé đen cả mặt: "Có thiên phú thì giỏi lắm chắc! Thiên phú của huynh có tốt hơn nữa cũng vẫn không đánh lại Đại sư huynh! Mỗi lần đều bị Đại sư huynh đè còn gì!"
"Đó là do không nỡ đánh nên mới để cậu ấy thắng đó!" Oh Dong Hae ra vẻ chính đáng nói.
"Rõ ràng là ung thư lười giai đoạn cuối còn cố cãi, uổng cho cái thiên phú kia rơi vào một tên cặn bã như huynh." Rosé khinh bỉ, sau đó lập tức nói: "Có gì mà hơn người chứ, dù sao em cũng có cái đùi để ôm!"
Hừ... Không được! Tối nay bị kích thích quá lớn nên thần kinh mới rối loạn, cô phải tìm bảo bối Mingie chữa thương mới được.
Rosé tiện tay nhét bó hoa đen thùi lùi kia vào lòng Oh Dong Hae, sau đó cưỡi xe gắn máy gào rú phóng đi.
"Cái khỉ gì đây?" Oh Dong Hae nghệt mặt nhìn bó hoa hồng đen, sau đó chợt thấy một tấm thiệp màu hồng lấp ló giữa cái đống đen xì kia.
Trên đó viết: "Không có em thì chị chỉ là một cái xác không hồn. Không có em tình cảm của chị như chết lặng. Không có em khuôn mặt chị trở nên âm trầm không vui Vẻ. Không có em trái tim chị như ngừng đập. Không có em chị không có động lực gì để tồn tại. Chị chỉ là một dòng suối nhỏ hăng hái chảy về phía em - là nơi biển khơi bát ngát, em có đồng ý thu nhận chị không? Biển lớn xinh đẹp, dòng suối nhỏ đang đợi câu trả lời của em..."
Đọc tới đây Oh Dong Hae ôn ngực, bộ dạng như bị trúng độc hận không thể hộc một ngụm máu ra cho rồi: "Đờ cờ mờ! Cái khỉ mợ gì vậy!"
Không cần nghĩ cũng biết bó hoa này là ai tặng, cái bài thơ sến sấm chảy nước lênh láng, giết người không đên mạng này là ai viết. 'Khó trách mới không đến mấy ngày mà Tiểu sư muội đã bị Lalisa câu đi! Đáng đời!'
—--Nine One Hannam.--------
Hiện giờ đã là đêm khuya, Lalisa vốn ngủ không sâu nên lúc này nghe được tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân nhè nhẹ, chị bèn tỉnh dậy bước xuống lầu, không ngờ lại nhìn thấy Rosé đang ở trong phòng khách: "Rosé? Muộn thế này sao em..."
Lời còn chưa dứt, Rosé đã bạch bạch chạy tới nhón chân hôn lên môi chị một cái.
Hơn nửa đêm lại không hiểu sao được bà xã hôn cho một cái khiến đầu óc chị có chút không tỉnh táo, nhưng mà không sao, có bản năng là đủ rồi.
Một cánh tay lực lưỡng hữu lực vòng qua ôm lấy eo của Rosé, ngón tay trượt dài theo sông lưng làm nụ hôn này sâu hơn nữa.
Không khí lành lạnh lúc nửa đêm dần dần được hâm nóng.
Hơi thở quen thuộc khiến Rosé bình tĩnh lại, cô giương mắt nhìn người đang ôm mình rồi nói: "Boss đại nhân, cầu thu lưu! Tối nay em có thể ngủ chung với Mingie bảo bối không? Vừa nãy đã trả thù lao rồi đó!"
Ánh mắt sâu hút của Lalisa nhìn cô chăm chăm, rôi trâm giọng nói một câu: "Một cái hôn là đủ sao?"
"Cũng đúng, Mingie đáng yêu như thế thì ít nhất cũng phải hai cái!" Rosé quả quyết hôn thêm miếng nữa.
Lalisa cười khẽ nhận thù lao của cô: "Sao đột nhiên lại chạy tới đây?"
"Tự dưng thấy nhớ chị với cục Mandoo ý mà! Ngay bây giờ em muốn ôm Mingie quá! Em đi tắm thay quần áo đã!" Rosé không chờ nổi nữa.
"Đi đi." Rosé chạy vụt đi thật nhanh như một cơn gió, một cánh hoa hông màu đen nương theo cơn gió này mà bay từ người cô rớt xuống đât.
Ngón tay của Lalisa nhẹ nhàng nhặt cánh hoa đó lên, ánh mắt hơi trầm xuống.
Rosé tắm rửa thay quần áo xong thì rón ra rón rén đi thẳng tới ngủ cạnh Mingie.
Cũng không biết từ lúc nào... Lalisa với Mingie đã trở thành nguồn cảm giác an toàn của cô, trở thành minh chứng tồn tại của cô trên thế gian này.
Chỉ cần nhìn thấy hai người bọn họ thì cô lại có dũng khí, lại có động lực đê sông tiêp, những mối lo âu bất an trong lòng cũng được dẹp yên.
Lalisa cũng đi tới mép giường giúp hai mẹ con kéo chăn cho tốt, sau đó chị nhìn cô: "Đã xảy ra chuyện gì à?"
Rosé nhẹ nhàng ngồi dậy rồi tựa vào lòng Lalisa. Cô nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng quyết định không gạt chị: "Thật ra thì tối nay em đi gặp một người... không biết chị có nhớ không, chính là Đại sư huynh của em đó... chính là người đàn ông đeo kính đã mang em đi lúc ở Philadelphia y."
"Nhớ" Lalisa hơi gật đầu, trong mắt lóe lên một thứ ánh sáng kì lạ rồi nhanh chóng biên mât.
"Ừ, chính là anh ấy, tối nay đột nhiên anh ấy hẹn em ở quán bar. Nhưng mà, chị đừng có lo lắng, anh ấy không làm khó gì em cả. Chì là lần trước Nhị sư huynh chơi bẩn mà thắng anh ấy nên lần này anh ấy tìm Nhị sư huynh đánh một trận thôi. Sau đó thì có vài chuyện liên quan đến việc Nhị sư huynh rời tổ chức, tóm lại thì Đại sư huynh thật ra không có ác ý, thậm chí còn âm thầm trợ giúp với nhắc nhở tụi em nữa..." Rosé giải thích.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó em nghe Nhị sư huynh nói, dường như bọn họ tính chuyển về trong nước, bao gồm... cả người kia." Rosé chần chừ một chút mới nói, sắc mặt cũng hơi đổi.
Nghe được ba chữ cuối, cánh tay Lalisa bỗng nhiên siết chặt lại, thậm chí nhiệt độ không khí xung quanh cũng giảm xuống trong nháy mắt. Sau một lúc khá lâu, Lalisa mới khô khốc mở miệng: "Cho nên, ý của em là gì?"
Rosé không hiểu sao lại thấy hơi lạnh, cô len lén liếc mắt nhìn sắc mặt âm trầm của người bên cạnh, sao đột nhiên tâm tình của chị ấy lại trở nên không tốt thế này: "Hửm? Em có ý gì đâu? Đối với người kia hay là đối với chuyện này? Dù thế nào thì em vẫn cảm thấy thật phiền phức! Em chả muốn có bất cứ liên quan gì đến bọn họ nữa, em chỉ muốn yên yên ổn ổn sống cuộc sống của em, diễn phim của em, kiếm tiền của em, sống chung với người em yêu và bảo bối của em nữa! Như thế thật là tốt!"
Đi đôi với lời nói của Rosé là việc sắc mặt của Lalisa cũng dần dần trở lại bình thường.
Dù sao đó cũng từng là người yêu cũ của cô, chưa kể cô đã vì người kia mà cự tuyệt chị rất nhiều lần, cho nên chị lo lắng nhỡ đâu... nhở đâu người kia về nước sẽ khiến trái tim của cô dao động thì sao...
"Đừng lo lắng, có chị ở đây thì sẽ không có bất kỳ người nào có thể ép em làm chuyện em không muôn."
"Ủừ! Cho nên em mới chạy tới đây ôm cái đùi lớn mà..."
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua chấn xong rơi vào trong phòng khiến cả căn phòng này trở nên thật ấm áp.
Cửa sổ nằm ở đối diện chiếc giường nhỏ, trên giường Mingie mơ mơ màng màng tỉnh lại giữa chăn nệm êm ái. Cái tay nho nhỏ vừa mới động một cái thì liền cảm thấy đụng phải cái gì đó rất kỳ quái, ấm áp phập phồng, hơn nữa còn mềm mềm thơm thơm...
???
HÚ? Nhóc con ngáp một cái sau đó mở mắt ra. Mingie theo thói quen mà nghiêng đầu một cái thì đập vào mắt chính là mẹ Chaeyoungie đang nằm bên cạnh!
Mę!
Bánh bao nhỏ mở to đôi mắt tròn tròn, cứ như là đám con nít thấy được cả một căn phòng toàn kẹo với đồ chơi.
Nhóc không thích kẹo, nhóc cũng không thích đồ chơi, nhóc chỉ thích mẹ Chaeyoungie thôi.
Bánh bao nhỏ lăn một cái rồi ngồi dậy, ánh mắt của nhóc chăm chú nhìn không chớp vào người đang ngủ say. Sau đó nhóc cẩn thận duỗi một ngón tay mềm mềm ra chọc mặt Rosé một cái, rồi lại chọc thêm một cái nữa.
Mềm. Rất Ấm. Hạnh phúc quá đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro