Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trước giông bão thường rất bình yên?

Phản ứng đầu tiên của mọi người là, Đại vương vạn năm chơi tàu ngầm - Lisa thế mà lại xuất hiện trong nhóm chat của gia tộc?

Phản ứng thứ hai là, ôi trời, cha con nhà này cứ y như người mẫu trong tạp chí ấy!

Thật muốn lén lút mang Mingie về nhà!

Thật muốn gả con gái sang quá!

Nếu không phải xã hội bây giờ nghiêm cấm họ hàng không thể kết hôn, thì chỉ sợ mấy cô con gái trong cái group chat này đã tranh nhau đến mức sứt đầu mẻ trán rồi.

[Oa, cháu ngoan của mình thật đáng yêu! Con gái của mình thật đẹp lại soái khí ngút trời] Manoban lão phu nhân kích động đến mức không biết nên khen ai trước mới được.

[Lisa à, bộ quần áo của con và Mingie là ai mua đó? Có phải là cô gái mà con thích không?] Manoban phu nhân chỉ cần nhìn một cái liền biết đây không phải là gu thẩm mĩ của con trai mình.

[Ừm]

[Mẹ biết ngay mà, con thì làm sao có thể chọn bộ quần áo có phong cách như thế này được! Nhìn xem trông sáng sủa đẹp đẽ biết bao nhiêu! Suốt ngày chỉ mặc đồ tối thui, thế nên cũng khiến Mingie đen sì một màu như con! Quả nhiên vẫn cần đến bàn tay của phụ nữ!]

[Ảnh cũng là do cô gái đó chụp sao?] Manoban lão gia cũng nhịn không được mà hỏi.

[Ừm]

[Không sai]Manoban lão gia hiển nhiên là rất hài lòng.

Lisa bình thường không thích chụp ảnh, Mingie lại càng không, cho nên ảnh của hai người họ ít ỏi đến đáng thương, nhất là ảnh chụp chung, thế nên hai ông bà không hẹn mà cùng lựa chọn lưu lại mấy tấm ảnh này cất giữ.

[Ôi má ơi! Chị dâu tương lai cũng thật là nghịch thiên! Thế mà có bản lĩnh khiến chị mặc màu này, còn ngoan ngoãn chụp ảnh nữa chữ! Trước đây em có tặng cho chị một bộ màu sắc tương tự, lúc đó chị còn khinh bỉ gu thẩm mĩ của em nữa chứ]

Ngay đến cả Hansin cũng chui lên gọi đối phương một tiếng 'chị dâu tương lai', đám thân thích nhiều chuyện không nhịn được nữa, tất cả đều truy hỏi xem rốt cuộc Lisa ngắm trúng con gái nhà nào.

Lisa trực tiếp đáp lại bằng hai chữ: [ Chuyện riêng]

'Ý là đây là chuyện riêng của tôi, không cho phép bất kì ai nhúng tay.'

Thế nên cái đám thân thích lắm chuyện đang chuẩn bị tìm hiểu tình huống đều không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Lisa chính là người cầm quyền của cả gia tộc, vinh hoa phú quý của Manoban gia, của họ tất cả đều là dựa vào chị, lời của chị chính là thánh chỉ.

Vào giờ phút này, nhìn thấy nội dung tin nhắn và ảnh trong group chat còn có một người nữa: Yang Dae-jung.

Daejung nhìn chằm chằm vào cái câu "Có phải là người con gái mà con thích không" mất nửa ngày, sau đó liền lập tức nhắn tin cho Rosé.

[Chaeyoung có phải bà vừa mới chụp ảnh cho Lalisa và Mingie đúng không?]

[Đúng thế, làm sao ông biết, ông nhìn thấy tụi tui à?] Rosé nhớ hôm nay Daejung cũng không có cảnh quay, nghĩ thầm, không lẽ cái gã này lại lén lút chạy sang đây?

[Hứ, bà dì của tôi gửi ảnh trong group khoe khoang, mọi người đang khen ầm ầm kìa]

Rosé thấy thế liền rất vui, tạch tạch nhắn lại: [Ha ha, có thật không, khen tôi chụp đẹp à?]

Daejung suýt chút nữa thì đập di động: [Cái con nhóc này, trọng điểm không phải là cái đó!]

[Vậy thì tui nên chú ý đến cái gì đây?]

[Tôi nói cho bà biết, mới nãy............. ]

Daejung đang định nói rằng Lisa up ảnh vào nhóm thừa nhận đây là do người con gái mình thích chụp. Nhưng nghĩ đến chuyện mình đã nói ba lần liên tục mà con nhóc này vẫn không tin, tạm thời cảm thấy vẫn chưa đủ chứng cứ, nói ra không chừng lại bị đập cho một trận. Cho nên quyết định phải tìm được chứng cứ chính xác khiến cô nàng tâm phục khẩu phục không thể cãi nữa mới được!

[Ngày mai có hai cảnh của chúng ta! Bà đừng có đến muộn đấy! ]Daejung đánh trống lảng.

[Tôi đến muộn bao giờ!]

[Nếu không có gì ngoài ý muốn, bà mà ăn tỏi hay sầu riêng chết với tôi đó nghe chưa?]

Ăn tối xong, Rosé do dự một lúc lâu rồi mới đến tìm Lalisa.

Trên ban công tĩnh lặng. Lisa cũng không thúc giục, chỉ lặng lẽ đứng ở đó, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.

Rosé hít sâu một hơi, quay sang nhìn về phía người đang đứng bên cạnh, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Lisa, chuyện chị nói, tôi đã suy nghĩ kĩ rồi. Tôi đồng ý với chị, có thể ở lại đây thêm ba tháng, nhưng ba tháng sau, tôi nhất định phải rời khỏi đây!"

Cho dù giữa bọn họ chẳng có gì, nhưng một cô gái chưa kết hôn sống ở trong nhà người khác, tình ngay lý gian, quá dễ để dẫn đến những hiểu lầm không đáng có

"Cám ơn." Lisa thở phào, đồng thời trong con ngươi cũng lướt qua vẻ tối tăm được che giấu vô cùng kín kẽ.

"Ngày mai cô có cảnh diễn không?" Lisa hỏi.

Rosé thở dài một hơi, gật đầu: "Có."

Lisa thấy cô có vẻ khó chịu, quan tâm hỏi: "Sao thế, cảnh quay ngày mai rất khó à?"

Rosé nằm bò ra lan can, chống cằm: "Khó thì không khó, cảnh hôn thôi mà, nhưng mà đối tượng là Daejung, tôi sợ mình sẽ quẳng gánh giữa chợ mất! Nhỡ đâu diễn đến một nửa, không nhịn nổi mà đập cậu ta thì sao? Hoặc là phì cười!"

"Cảnh hôn ......." Lisa khẽ híp mắt, chị biết bộ phim này có vài cảnh hôn từ lâu rồi nhưng chị vẫn luôn trốn tránh vấn đề này, bởi vì chị lo rằng sẽ không khống chế nổi mà làm ra những chuyện khiến cô chán ghét mình.

Lúc này, Rosé đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vỗ đầu nói: "À, đúng rồi, Lisa, có chuyện này..... tôi phải cảm ơn anh."

"Cái gì?" Lisa có chút bất an.

"Tôi vừa mới biết nhà đầu tư rót vốn vào đợt trước là Han Tổng, là chị ngầm chỉ định để tôi đóng vai nữ thứ đúng chứ? Thế nên, cảm ơn chị." Rosé thật lòng nói cám ơn.

"Em không trách tôi là tốt rồi."

"Tôi là loại người không biết tốt xấu thế sao, nên cám ơn thì chắc chắn là phải cám ơn rồi!"

"Không cần khách khí, chỉ là thuận tiện mà thôi." Thực tế thì, chị làm điều này hoàn toàn là vì cô, Daejung mới là đứa được ăn ké.

Rosé nghĩ ngợi hồi rồi nói: "Tiện thì tiện nhưng tôi cũng được lợi rất nhiều mà, nói cám ơn suông thì thật không có thành ý. Hay là lúc nào tôi có thời gian, để tôi xuống bếp nấu cho chị và cục Bánh bao một bữa được không? Tuy rằng bình thường tôi chẳng mấy khi xuống bếp, nhưng tôi nấu ăn ngon lắm đấy! Nếu không vì vào giới giải trí thì tôi đã đi làm đầu bếp lâu rồi!"

Hôm sau.

Rosé vừa đến phim trường, từ xa đã trông thấy một đám thiếu nữ đang túm tụm gần trường quay, ở giữa là một cái đầu vàng choé, vừa nhìn một cái liền biết đó là Daejung và đám fan của anh ta.

Rosé muốn tránh đi nhưng không ngờ vừa mới đi được mấy bước, trong đám đông đã vang lên tiếng hét ----- "Ah! Là Ninh Tịch kìa!"

Rosé nghĩ thầm thôi xong rồi, đang định giơ tay lên che mặt, không ngờ mấy cô nhóc đó lại chạy đến trước mặt cô ngoan ngoãn xếp thành hàng, sau đó đồng loạt cúi người xuống nói: "Xin lỗiiii~"

Xong rồi, mấy cô nhóc hai mắt sáng ngời nhìn cô chằm chằm, mồm năm miệng mười nói:

"Chúng em xin lỗi chị, chị Ninh Tịch, trước đây chúng em hiểu nhầm chị! Xin chị đừng chấp nhặt chúng em, chị nhất định phải diễn tiếp vai Song Heejin nhé!"

"Đúng thế, đúng thế! Chị diễn thực sự quá tuyệt vời, bọn em cực kì thích cặp đôi của chị với tiểu Yang ở trong phim!"

"Đoạn video có mười mấy giây đó, em xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần!"

....

Rosé bị mấy cô nhóc làm cho chẳng hiểu gì cả, vô thức quay sang nhìn Daejung.

Daejung vui vẻ giải thích: "Hôm trước đạo diễn Won chẳng công bố một số cảnh quay còn gì, trong đó có một đoạn của cảnh bắt cóc chúng ta diễn hôm nọ. Sau khi xem xong thì bọn họ đang từ anti chuyển thành fan của cô luôn rồi, thật đúng là, nhìn thấy tôi bị đè mọi người vui thế cơ à!"

"Ồ...." Hoá ra là thế.

Làm fan rất hiếm khi có cơ hội được tiếp xúc với các nghệ sĩ trong thực tế, thế nên, các tác phẩm phim ảnh đều thành nơi để các fan tự thẩm du với nhau.

Nếu như nam thần nhà mình sắp đóng cặp với cô nào đó, phản ứng đầu tiên của bọn họ có thể là có chút đố kị. Nhất là khi đó lại là một nữ diễn viên cực kì xấu xa tồi tệ, họ sẽ càng thấy bất công cho thần tượng của mình mà sinh ra một cảm giác 'anti' mạnh mẽ. Nhưng nếu trong tình huống ngược lại, fan sẽ coi mình là diễn viên đóng cặp với thần tượng, từ đó mà thỏa sức YY.

(*YY: tiếng lóng, ám chỉ sự tưởng tưởng, thẩm du.)

"Daejung! Daejung! Nghe nói hai người có rất nhiều cảnh thân thiết đúng không? Có cảnh hôn không?" Có một fan kích động hỏi.

Daejung nhướng mày: "Có chứ, hôm nay có này."

"AAAAAA...!" Những tiếng hét vang dội lập tức vang lên.

"Bọn em có thể đứng ngoài quan sát được không? Có được không? Có được không?" Các cô gái kích động gào lên truy hỏi.

"Cảnh quay hôm nay là cảnh ngoài trời, mọi người chắc có thể đứng nhìn từ xa, nhưng xa như thế thì không chắc đã nhìn rõ đâu." Daejung trả lời.

"Không sao, không sao, chúng em mang đủ đồ nghề đi rồi!" Mấy cô gái ào ào rút ra ống nhòm ra.

Rosé câm nín.

'Bao nhiêu người nhìn thế này, áp lực đúng là không nhỏ mà!'

Trong phòng nghỉ. Rosé nhịn không được đành hỏi: "Là cảnh hôn nhưng mà rốt cuộc là cảnh thứ bao nhiêu?" Bởi vì dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, lịch quay cũng thay đổi nhiều, cô chỉ biết đại khái chứ cũng chẳng biết cụ thể là như thế nào.

Daejung hưng phấn lật kịch bản xoàn xoạt: "Là cảnh đêm hội trung thu, tối hôm qua tôi hỏi đạo diễn rồi!"

Rosé lập tức hồi tưởng lại cảnh đó: "Đêm hội trung thu? Thế chẳng phải là cảnh nụ hôn đầu của Song Heejin và Jin Hyun à?"

"Đúng, chính là cảnh đó đấy!" Daejung nói rồi nhướng mày dí sát vào người cô hít hít ngửi ngửi: "Bà có nhớ tối qua tôi nói gì không đấy? Có ăn cái gì không nên ăn không?"

Rosé đập cho anh ta một phát: "Tôi giống cái kiểu người không chuyên nghiệp đến thế à?"

"Đấy là do bà nói đấy nhá, nếu bà mà dám chơi tôi, tôi mách đạo diễn!" Daejung nhìn cô chằm chằm với cái vẻ mặt không tin tưởng, bị cô cho vào bẫy bao nhiêu lần rồi, không cảnh giác không được.

Rosé lườm anh ta một cái: "To đầu như thế vẫn còn chơi trò mách lẻo? Ông ấu trĩ nó vừa vừa thôi!"

Daejung "hừ" một cái, quay đi: "Không thèm nói chuyện với bà nữa, tôi phải đi nghiên cứu kịch bản xem lát nữa phải diễn thế nào!"

Rosé xoay cái ghế của anh ta lại; "Ông nghiên cứu cái mông ấy mà nghiên cứu! Dù sao đến lúc đó cũng bị tôi cưỡng hôn mà thôi! Quay ra đây, tôi có chuyện muốn hỏi ông!"

Daejung: "... " Wtf, anh không thể nghiên cứu lát nữa làm thế nào để bị cưỡng hôn à?"Bà muốn hỏi cái gì?" Giọng điệu của Daejung chẳng vui vẻ gì.

"Vai của Han Jiun xử lí sao rồi?"

"Đương nhiên là thay diễn viên rồi, tôi nghe anh Seok nói là sẽ đổi thành người của bên YG chúng tôi, hình như là một ca sĩ mới nổi hay sao đó! Mặt mũi cũng được, nhưng lại không có kinh nghiệm diễn xuất, tôi thấy cô ta chưa chắc đã cân được! Đúng rồi, bà biết chuyện của Han Jiun chưa?"

"Han jiun lại làm sao?"

"Còn làm sao nữa, chuyện to như thế, vợ cả nhà người ta phát hiện ra, gọi người lột sạch rồi đánh cho cô ta một trận giữa đường, còn bắt cô ta cút khỏi Seoul nữa kìa, bằng không lần sau sẽ giết chết cô ta luôn! Tôi còn tưởng cô ta bị dồn đến nước này sẽ làm gì đó với bà cơ, bây giờ xem ra không cần lo nữa rồi!" Daejung càng nói càng kích động: "Chae...Rosé này, sao mà tôi thấy chuyện này hình như hơi thuận lợi quá rồi thì phải?"

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đạo diễn: "Rosé, Daejung , đi hoá trang đi, cảnh tiếp theo đến lượt hai người đấy!"

Lúc này, màn đêm vừa mới buông xuống, ánh sáng vừa phải, tổ đạo cụ đã chuẩn bị xong cảnh quay, diễn viên quần chúng cũng đã vào vị trí.

Hoá trang xong, Daejung hiếm hoi lắm mới thấy có chút căng thẳng như thế này.

Tuy là anh đã từng hẹn hò với Rosé, nhưng ngay đến cả sợi tóc của cô anh cũng chưa từng được chạm đến chứ đừng nói là hôn.

'Không ngờ phải đến lúc đóng phim mới có cơ hội.'

Đang hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại tâm trạng thì đột nhiên bị đập một cái rõ mạnh từ đằng sau, Rosé buộc đuôi ngựa, trang phục phóng khoáng tiêu sái đi đến: "Làm cái gì thế hả, ông căng thẳng đấy à?"

"Biến! Ai căng thẳng? Ông đây diễn cảnh hôn còn nhiều hơn là gạo bà ăn đấy nhé!" Daejung bực bội đẩy cô ra, bên vai bị cô vỗ đến phát đau.

Lúc này đạo diễn Won đi đến, vẻ mặt chần chừ: "Cảnh này không có cách nào để clear bối cảnh xung quanh được, hai người có vấn đề gì không?"

Bình thường khi diễn những cảnh như thế này, để tránh khiến diễn viên cảm thấy ngại không phát huy được, có lúc sẽ đuổi hết mọi người đi chỉ để lại nhân viên hỗ trợ quay.

Rosé ung dung nhún vai: "Tôi thì ok thôi! Tiền bối Yang nói rằng anh ấy đóng cảnh hôn còn nhiều hơn gạo tôi ăn, chắc chắn là càng không cần rồi!"

Đạo diễn Won cười ha hả: "Vậy chúng ta bắt đầu thôi!"

Sau đó, ông an ủi hai người bọn họ: "Bởi vì đây là nụ hôn quan trọng nhất của cả bộ phim, cho nên yêu cầu của tôi khá cao. Nhưng mà, dù sao thì đây cũng là lần đầu hai người hợp tác với nhau, mở đầu quay không ổn cũng không sao, chúng ta cứ từ từ, có thể thử mấy lần!"

Nghe đạo diễn bảo có thể thử mấy lần, khoé miệng Daejung cứng đờ, anh hoàn toàn không có cảm giác được an ủi mà trái lại, tim còn đập nhanh hơn cả trống giục.

'Gặp quỷ cmn rồi! Đóng cảnh hôn thôi mà, mày đập cái gì mà đập!'

Tất cả mọi người, không ai phát hiện ra có mấy cái máy quay HD siêu nét chỉ nhỏ cỡ con ruồi đang lượn lờ khắp trường quay. Mà ở đầu một con đường, cách địa điểm quay phim chưa đến 100m, một chiếc xe màu đen lẳng lặng đỗ ở đó.

Trên màn hình lớn ở khoang sau chiếc xe đang hiện rõ từng góc của phim trường.

Lisa mặc một bộ vest tối màu, áo sơ mi cài kín đến tận cúc trên cùng, ngón tay thon dài chống trên trán, con ngươi u ám ánh lên thứ ánh sáng phát ra từ màn hình, chị không nói một lời nào, chỉ nhìn cô gái vừa hoá trang xong xuất hiện trên màn hình.

Hansin ngồi bên cạnh chốc chốc lại thò đầu ra ngoài ngó nghiêng, chốc lại quay vào nhìn màn hình trong xe, vẻ mặt rối rắm: "Chị, chị đã chuẩn bị kĩ như thế rồi mà sao chẳng làm gì cả vậy? Thế này còn không bằng ở nhà nhắm mắt làm ngơ luôn cho rồi, kiểu này khác tự tìm ngược đâu?"

Nói rồi, kiêng dè nhìn khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ của bà chị lờ mờ trong cảnh nửa sáng nửa tối, lại lẩm bẩm tự nói với mình: "Không bộc phát trong im lặng thì huỷ diệt trong lặng im... Sao cứ có dự cảm sẽ có chuyện xấu xảy ra nhỉ!"

Dù sao cô cũng ở bên Lisa từ nhỏ đến lớn, cho nên quá rõ tính cách của chị ấy. Cái bà này nhìn bề ngoài thì có vẻ cực kì lạnh lùng, cao ngạo đến vô dục vô cầu, nhưng trên thực tế thì chỉ cần là thứ bị chị ấy đánh dấu thuộc lãnh địa của mình, thì sẽ có ham muốn chiếm hữu cực kì đáng sợ.

Kể từ khi Rosé xuất hiện, biểu hiện của Lisa dường như chỉ toàn là ấm áp tươi sáng, nhưng Hansin biết, chỉ cần là thứ mà chị ấy muốn, thì tuyệt đối không có gì là không giành được. Biểu hiện bình tĩnh như vậy thôi nhưng không chịu nổi một đòn, nói không chừng một lúc nào đó "bùm" một cái là nổ nát bấy cho mà xem.

Mấy ngày gần đây quả tim của cô cứ treo như treo ngược trên cành cây vậy, nhất là khi biết thằng nhóc Daejung từng có một quãng thời gian với Rosé. 'Ôi, nể tình thằng nhóc này là cháu mình, sau này tìm cơ hội nhắc nhở nó vậy! Bằng không chết lúc nào còn không biết đâu!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro