Tôi tôi tôi... là tôi!!! Tôi là vợ chị ấy!!
"Chúng ta...?" Rosé nghe vậy lập tức đổi sắc mặt, trong mắt thoáng qua vẻ kinh hoàng, cô có cảm giác như mình rơi vào bẫy vậy: "Liên quan gì đến tôi! Tôi không đi! Tôi tới là để nói rõ với cô, chuyện giữa chúng ta đã thanh toán sạch sẽ từ lâu rồi! Từ nay về sau, đường ai nấy đi, mời cô đừng can thiệp vào chuyện riêng của tôi nữa!"
Người phụ nữ chống đầu, như cười như không nhìn cô: "Hửm, thanh toán xong? Honey à, em vốn là của tôi, sao có thể thanh toán được?"
Rosé giận chết đi được: "Chó má! Ai là của cô!"
"Hửm? Không phải tôi vậy thì là ai? Lalisa Manoban?"
Không khí xung quanh lập tức trầm xuống.
"Ai cũng không phải! Tôi là của chính tôi không được à?"( hửm? vâng Lisa là của chị chứ chị nào là của Lisa đâu he!!!)
Hiển nhiên người kia không bị mấy lời này thuyết phục, ngón tay quấn một lọn tóc của cô, giọng điệu nguy hiểm nói: "Honey, tôi có thể cho em ra ngoài chơi một chút nhưng mà điều đó không bao gồm việc em cắm sừng tôi! Cho nên bây giờ, tôi thu hồi quyền tự do của em."
"Thối lắm! Hai chúng ta đâu phải người yêu của nhau, mà cô có biết cái gì là gọi yêu không hả?"
"Không biết, em định dạy tôi?"
"Dạy cái em gái cô!"
"Tôi không có em gái."
"..." Rosé dứt khoát ngậm miệng, giữ chút sức lực để tỉnh táo. Cô nghiêng đầu dựa vào cửa xe, nhìn ra màn đêm tối om, trong đôi mắt lưu ly lướt qua một chút tuyệt vọng. 'Nếu bây giờ mà đi cùng cô ta, rất có thể... mình sẽ không về được nữa......'
---
Trong một khách sạn của thành phố London.
Tối qua, người của đoàn làm phim sõa suốt một đêm, ai cũng ngủ thẳng tới giữa trưa mới bò dậy. Buổi trưa cả đám đi ăn cơm mới phát hiện thiếu một người.
"Ý? Sao không thấy Rosé? Cô ấy ăn rồi à?"
"Không biết nữa, gọi điện hỏi chút xem!" Yang Daejung lấy di động ra gọi cho Rosé, kết quả là không gọi được liền nhíu mày nói: "Tắt máy rồi."
"Tối qua cô ấy cùng chúng ta uống rượu đúng không? Chắc không đến nỗi bây giờ vẫn không dậy nổi chứ?" Biên kịch Lee Hee A hỏi.
Yang Daejung đứng lên: "Tôi đi xem một chút."
Daejung đi tới phòng Rosé nhấn chuông cả ngày cũng không thấy người bên trong có phản ứng gì.
"Cái quỷ gì vậy? Không đi cùng mọi người mà lại trốn đi quẩy một mình? Thật chẳng có nghĩa khí gì cả!" Daejung bực mình, cũng không xen vào nữa mà đi xuống ăn cơm.
Sau bữa trưa, thấy thời gian cách chuyến bay về nước càng ngày càng gần mà ngay cả cái bóng của Rosé cũng không thấy đâu.
Yang Daejung vốn đang xù lông cũng bắt đầu cảm giác được có chuyện gì không đúng. Rosé mặc dù nhiều khi chơi rất điên nhưng tuyệt đối không bao giờ để trễ chính sự. Sao có chuyện chơi đến giờ còn chưa về?
"Sao thế? Vẫn không liên lạc được với Rosé sao?" Won U Jin hỏi.
"Ừ." Yang Daejung không yên lòng nhìn di động.
Won U Jing liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Nếu không đi thì sẽ muộn chuyến bay mất."
Daejung vẫn ngồi im: "Mấy người về trước đi, tôi ở đây chờ cô ấy."
Quách Khải Thắng cau mày nói: "Tôi cũng chờ với cậu! Để mấy người khác đi trước." Dẫu sao lần này cũng là ông dẫn đoàn, nếu thành viên trong đoàn xảy ra chuyện ông vẫn phải phụ trách tới cùng. Vì vậy các thành viên khác về nước trước, Won U Jin và Yang Daejung ở lại chờ Rosé.
Won U Jin với Daejung đã gọi mấy lần nhưng di động của Rosé vẫn luôn trong tình trạng tắt máy.
Lúc này hai người cũng bắt đầu lo lắng, đi hỏi thăm xem có ai thấy Rosé không nhưng mọi người đều nói không để ý, sau cùng họ phải xin xem camera an ninh.
Thủ tục lấy camera an ninh của khách sạn có chút loằng ngoằng, đợi đến lúc bọn họ xem được thì trời cũng đã tối. Camera an ninh ghi rõ tối qua Rosé vừa về đến khách sạn đã ngủ, ban đêm cũng không bước chân ra ngoài cho đến tận sáng hôm sau mới rời đi. Mà đi đến tận giờ vẫn chưa trở lại...
"Rốt cuộc là chạy đi chỗ nào chứ, đến giờ còn chưa về!" Yang Daejung nhăn chặt lông mày. Nhìn quần áo mà Rosé mặc trên người cũng không có vẻ là đi chơi. Chưa kể lúc cô ra cửa là sáng sớm...
Won U Jin đi qua đi lại trong phòng, vẻ mặt lo lắng: "Trị an của nước Anh không tốt lắm... Mặc dù thành phố London này không tệ lắm nhưng mấy chỗ xung quanh chẳng thể nào nói là an toàn cả, chắc Rosé sẽ không rời khỏi thành phố London chứ? Hôm qua cô ấy không nói với cậu hôm nay cô ấy đi đâu sao?"
Yang Daejung lắc đầu: "Không nói gì cả, kéo cô ấy đi uống rượu cũng không đi, nói là phải về ngủ bù!" Hai người bắt đầu tìm người từ giữa trưa nhưng mà đến tận đêm khuya vẫn không có tin tức nào......
Cùng lúc đó tại Seoul, trong một bữa tiệc thương nhân nào đó.
Lalisa mặc cả cây vest đen đứng trước cửa sổ sát đất, vẻ mặt có mấy phần không yên lòng.
Sau lưng, Jung Kook đi tới khoác tay lên bả vai anh, vẻ mặt không thể nhìn nổi nữa: "Này này này, cậu lại đang nghĩ cái gì đấy, sao gần đây thấy cậu cứ có vẻ không yên lòng? Đến tiệc rượu không lo uống rượu, hồn vía cứ đi đâu ấy?"
Vừa dứt lời, JungKook chú ý tới màn hình di động vẫn đang sáng của Lisa, một giây sau vẻ mặt anh ta như thể sắp bị chói mù mắt chó: "Mẹ nó! Chói! Chói mắt quá! Đây là cái loại đồ chơi gì hả? Lalisa, có phải cậu uống nhầm thuốc rồi hay không?"
Lalisa liếc anh bạn tốt một cái, vẻ mặt lạnh như băng như thể cảm thấy lời của anh ta xúc phạm đến cái di động của chị vậy. Màn hình chờ trên di động của Lalisa là một bức ảnh gồm Mingie, Rosé và chị, đúng tiêu chuẩn của hình ảnh một nhà ba người.
Trong hình cả ba người đều làm một tư thế hai tay chống má cực kỳ đáng yêu, trên mặt ba người đều dán rất nhiều những hình dán nho nhỏ, trên đầu còn kẹp thêm đôi tai mèo hồng hồng. Nếu như chỉ có Rosé và Mingie mà nói thì tấm hình này còn đáng yêu, cơ mà cộng thêm một cái mặt liệt của Lalisa vào thì tấm hình này lập tức trở nên vô cùng quỷ dị.
Cho nên, cũng khó trách Jung Kook lại bị chói mắt: "Đệch, cậu mà đi chụp cái loại đồ chơi này sao! Thật phục cậu quá! Không biết còn tưởng cậu bị cái gì ám vào người!"
Lalisa hoàn toàn không để ý tới anh bạn tốt còn đang phỉ nhổ, mở máy nhắn tin cho Rosé: [Xuống máy bay chưa?] Nếu như không bị trễ giờ thì hẳn là chuyến bay của Rosé đã hạ cánh.
Bởi vì chị có việc xã giao nên mới không thể tự mình đến đón. Lisa gửi tin tức xong, di động bên kia vẫn không có người trả lời. Một lát sau, di động của Lisa vang lên, vốn nghĩ là Rosé nhưng không ngờ lại là Yang Daejung.
"Alo, dì à!!!" Giọng nói của Daejung nghe kích động lạ thường.
"Có chuyện gì?"
Lúc này Yang Daejung cũng không dám dấu diếm cái gì, ở đây tuy anh lạ nước lạ cái nhưng nếu có Lisa ra mặt thì lấy mạng lưới quan hệ của Lisa sẽ thuận lợi hơn nhiều, vì thế Daejung nói thẳng: "Dì, không thấy Chaeyoung đâu! Cô ấy đã mất tích cả ngày nay! Cháu đã báo cảnh sát nhưng camera chỉ tra được là cô ấy đã vào Philadelphia. Mà không biết an ninh bên kia xảy ra cái gì mà hoàn toàn không ghi được bất cứ hình ảnh nào. Cháu còn định chạy qua đó xem nhưng biên giới bên kia đã bị giới nghiêm, cháu lo cho Chaeyoung quá..."
"Cháu nói cái gì?" Philadelphia....Chẳng phải Chaeyoung chỉ đi quảng bá phim ở Bruxelles thôi sao, tại sao phải chạy tới Philadelphia?
Bên cạnh, JungKook run run, chà xát hai cánh tay: "Lalisa, làm sao thế? Sao sắc mặt khó coi như vậy?"
"Trước ngày mai tôi phải biết thân phận mấy người kia." Lisa bỏ lại những lời này rồi nhanh chóng rời đi...
"Đệch! Ngày mai... Tôi có liều cái mạng chó này cũng không đủ thời gian mà!" Sau lưng, Jung Kook đang chửi thề.
Nhưng mà nhìn bộ dạng vừa rồi của Lisa thì xem ra xảy ra chuyện lớn gì rồi, vì vậy Jung Kook cũng không dám trì hoãn nữa, lập tức quay lại buổi tiệc làm việc.
Mười phút sau...Trong bầu trời đêm xuất hiện một chiếc trực thăng. Trên đùi Lisa để một chiếc laptop màu đen, vẻ mặt âm trầm như bầu trời sắp có bão.
Quả nhiên toàn bộ mạng lưới internet của Philadelphia đều bị tê liệt, giống như đang cố ý che dấu cái gì đó. Qua nửa tiếng sau, anh mới tìm được vài đoạn phim đứt đoạn...
Mặc dù chỉ là mấy hình ảnh ngắn ngủi những cũng đủ khiến Lisa hồn phi phách tán!
Chị thấy Rosé bị một đám người đuổi giết và bị trúng đạn... Giọng nói của Lisa thậm chí bắt đầu run nhẹ: "Đi... Philadelphia."
Jeong Poong ngồi một bên thấy những hình ảnh trong màn hình kia cũng hoảng sợ, nghe được lời của Lisa mới đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Boss, hiện giờ Philadelphia vô cùng hỗn loạn, lúc này mà qua đó thì quá nguy hiểm."
Vừa dứt lời Lisa đã quăng cho một ánh mắt vô cùng đáng sợ, Jeong Poong chỉ có thể ngậm miệng.
'Chết rồi chết rồi....Ngàn lần vạn lần bà chủ đừng có việc gì nha...Nếu không....'
Sau khi nhìn những hình ảnh kia Lalisa hoàn toàn không biết bản thân làm cách nào mà chống đỡ được, giống như vừa dạo qua một vòng quỷ môn quan vậy.
Chị nhắm mắt lại, ba giây sau lúc mở ra thì đôi mắt đã lại trở về trạng thái âm trầm như hồ sâu ngàn năm, không thấy một tia gợn sóng. Chị cầm lấy di động gọi một cuộc điện thoại "Bộ trưởng Naka, xin lỗi vì đêm rồi còn quấy rầy."
"A ~ Ngài Manoban đó à, vị khách tôn quý của tôi, đêm khuya cô gọi đến là có chuyện gì gấp sao?" Giọng điệu như thể là bạn tốt.
"Quả thật là có chuyện muốn nhờ."
"Hửm? Ngài Manoban cứ nói!"
"Tôi muốn ngài cho tôi mượn một nhánh quân đội."
"Cái gì? Cái... này..." Không ngờ Lalisa vừa mở miệng đã yêu cầu hỏi mượn một đội quân, đối phương lập tức tỉnh cả ngủ: "Ngài Manoban, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi cần phải đến Philadelphia một chuyến."
"Ngàn lần không thể! Hiện giờ toàn Philadelphia đang bị một bang mafia Ý khống chế, cho dù có là chuyện hết sức khẩn cấp cũng xin ngài đợi thế cục ổn định..."
"Vợ tôi ở trong tay mấy người đó."
Nghe được câu nói này của Lalisa, ngài Bộ trưởng ở đầu dây bên kia nhất thời kinh hãi: "Cái gì? Những người này đúng ăn gan hùm mật gấu rồi!"
Lalisa là một trong những thương nhân chủ chốt trong việc đầu tư vào nước Bỉ, có quan hệ không cạn với chính phủ nước Bỉ. Hiện tại vợ của cô ta lại bị bắt cóc ở trong địa phận nước Bỉ, nhỡ đâu mà có chuyện gì vậy thì hậu quả...
Nhưng mà, hiện giờ tình huống phía bên Philadelphia vô cùng phức tạp, động một phát là không dễ gì rút ra. Quan trọng nhất là chỉ còn nửa năm nữa thôi là ông ta hết nhiệm kỳ rồi, ông ta chỉ muốn an an ổn ổn làm nốt nửa năm này, thậm chí còn không muốn tranh công gì hết. Nào ngờ lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.
Lalisa tất nhiên cũng rõ ràng nỗi băn khoăn trong lòng ông ta: "Ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng dùng phương thức hòa bình để giải quyết vấn đề."
'Cố gắng.... ý là không loại bỏ khả năng giải quyết bằng vũ lực?' Ngài Bộ trưởng toát cả mồ hôi lạnh. Nhưng mà vẫn phải cứu người nha!
Biên giới nước Bỉ. Từ trên không, một chiếc trực thăng từ từ hạ xuống.
Cửa buồng vừa mở ra, Lalisa mặc cả cây vest đen bước xuống, sau lưng là Jeong Poong. Bởi vì chuyện xảy ra quá bất ngờ cho nên lúc lên trực thăng Lisa không kịp mang thêm bất cứ một người nào.
Tại vùng đất hẻo lánh này, một ông già đầu tóc bạc phơ chờ chị đã lâu.
Thấy Lisa xuất hiện, ông lão kia nở một nụ cười, vui vẻ tiến lên bắt tay Lisa một cái: "Ngài Manoban, không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, trước hãy để tôi bày tỏ sự áy náy."
Lisa cũng rất lịch sự: "Bộ trưởng NaKa, đêm khuya mà làm phiền thật hết sức áy náy."
Nếu là bình thường thì Lisa tuyệt đối sẽ không làm phiền vị bộ trưởng này, bởi vì dính dáng quá nhiều tới chính phủ cũng không phải chuyện gì tốt. Nhưng mà hiện giờ Rosé sống chết còn chưa rõ, chuyện khẩn cấp thế này chị cũng không lo được nhiều như vậy.
NaKa thở dài: "Gần đây Philadelphia đang bị mafia Ý khống chế, tuy chúng tôi có chèn ép nhưng tình hình trong nước hiện giờ cũng tương đối khẩn trương nên tạm thời chưa kịp xử lý, vạn vạn không ngờ tới vợ của ngài lại đột nhiên xuất hiện ở Philadelphia, thậm chí còn xảy ra chuyện..."
Lalisa là thương nhân hàng đầu của Hàn Quốc, không chỉ nắm trong tay mạch máu kinh tế của cả nước mà đồng thời cũng là đối tác đầu tư trọng yếu của của nước Bỉ, thế nên chính phủ nước Bỉ cũng rất coi trọng Lalisa. (À cái này thì về sau sẽ rõ, gia tộc Manoban đứng đầu nền kinh tế và mang lại nhiều lợi ích cho kinh tế Hàn cũng như là ngoại giao với quốc phòng cũng tốt nên đàm phán về Kinh tế thì Manoban gia đứng đầu)
Mà không chỉ riêng nước Bỉ, nghe đồn Lisa còn đầu tư số tiền lớn ở vài nước khác nữa, thực lực cực kì hùng hậu, có thể chị ta cũng không đơn giản chỉ là thương nhân. Nếu không thì một Bộ trưởng như ông ta cũng không cần phải khẩn trương đến độ nửa đêm tự mình tới đón.
Nghĩ đến việc vợ yêu của Lisa xảy ra chuyện ở Philadelphia thì cái mặt già của ông Bộ trưởng cũng không nén nổi tức giận. Nếu vì chuyện này mà Lisa có oán hận gì với nước Bỉ rồi rút lại đầu tư, thậm chí còn đưa đến vài sự tranh chấp khác... chuyện này quả thực rất khó xử.
Jeong Poong yên lặng theo sau lưng Lisa, trong tay vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của Rosé thông qua thiết bị
Nước Bỉ là một nước nhỏ, đất đai tương đối cằn cỗi, tuy kinh tế không thể so sánh với các quốc gia khác trên thế giới nhưng trong tay bọn họ lại có trong tay một lực lượng quân đội không hề nhỏ. Hơn nữa gần đây nước Bỉ có phát sinh chiến tranh với một ít các nước nhỏ khác, khiến không ít doanh nhân nhìn thấy tiềm năng của họ.
Chỉ có điều, lực lượng quân sự của nước Bỉ dù không nhỏ nhưng phương diện kinh tế quả thật khiến người ta nhức đầu. Nhất là sau khi chiến tranh bùng nổ lại cần tiền bạc chống đỡ mà nước Bỉ lại chưa xây dựng đủ lực lượng kinh tế cho nên cực kì coi trọng những nguồn đầu tư nước ngoài như Lalisa.
"Ngài Bộ trưởng đừng khách sáo, trước mắt vợ tôi ở Philadelphia không rõ sống chết, tôi cần mượn một nhánh quân đội chính quy." Vẻ mặt Lisa nhìn có vẻ bình thản nhưng quan sát cẩn thận sẽ phát hiện ra sự âm trầm đang dâng lên trong đôi mắt kia.
"Này... Ngài Manoban, chắc ngài cũng biết, trước mắt nướcBỉ đang trong tình trang chiến sự khẩn trương, quân đội chính quy..." Bộ trưởng tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
"Ngài có ý gì." Lisa nhìn vị Bộ trưởng bằng một con mắt đầy thâm ý.
"Là như này, trước mắt nước Bỉ còn có vài hạng mục đầu tư khá là trọng yếu mà những hạng mục này lại có liên quan đến quân đội, nếu ngài Manoban đây... nguyện ý đầu tư thì tôi nghĩ chuyện ngài muốn điều động một nhánh quân đội chính quy cũng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là không biết ý của ngài Manoban thế nào?" Bộ trưởng âm thầm quan sát thái độ của Lalisa.
Jeong Poong hơi nhíu mày, tên Bộ trưởng này rõ ràng là thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của!
Giọng Lisa đột nhiên trầm xuống: "Bộ trưởng, hiện giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện làm ăn với ngài."
"Vậy... chuyện này cũng không dễ lo liệu lắm đâu, muốn điều động quân đội chính quy cũng cần một ít thời gian..." Lão Bộ trưởng cố ý tỏ vẻ khổ sở.
"Được rồi." Lisa gật đầu.
Nghe được lời này của Lisa, bộ trưởng NaKa vui chết đi được nhưng lời tiếp theo của Lisa đã khiến ông ta đổi sắc mặt.
"Đã thế thì Manoban gia sẽ rút toàn bộ đầu tư ở nước Bỉ rồi qua nước Đan Mạch tìm hạng mục đầu tư mới vậy." Lalisa nói xong cũng không thèm nhìn ngài Bộ trưởng thêm cái nào, chị dẫn Jeong Poong đi về phía trực thăng.
"Xin ngài dừng bước..." Lúc này, NaKa lập tức khẩn cấp ngăn Lisa lại. Ông ta vốn nghĩ Lalisa đang lo lắng nhất định sẽ đáp ứng đầu tư thêm vài hạng mục nhưng không ngờ chị lại hoàn toàn không nể mặt chút nào. Nếu Lisau thật sự rút hết những hạng mục đầu tư ở nước Bỉ thì chỉ sợ phía trên sẽ trách tội xuống, đến lúc đó người không hay ho là ông.
"Ngài Manoban, mấy cái tôi vừa nói cũng chỉ là chuyện sau này, việc cấp bách bây giờ chẳng phải là giải quyết vấn đề sinh tử của vợ ngài sao?"
"Vậy chuyện quân đội chính quy thì sao?" Lisa nhìn về phía tên bộ trưởng, ánh mắt lạnh như băng.
"Cái này... trước tiên sẽ điều động cho ngài một đội ba trăm người được hay không?" NaKa tựa như đang hỏi ý Lục Đình Kiêu."
"Ba trăm người..." Hai mắt Lisa híp lại. Tình huống của Philadelphia trước mắt chị cũng không rõ ràng, tốt xấu lẫn lộn, này còn chưa nói tới việc băng mafia kia trước mắt vẫn còn là một ẩn số, chỉ có ba trăm người là hoàn toàn không đủ. Nếu như trăm người có thể giải quyết vấn đề thì chị cần gì phải tốn công thế này, tự dẫn người của mình tới là được rồi, tìm tên Bộ trưởng này làm cái quái gì?
"Vậy bốn trăm người?" Thấy vẻ mặt Lisa không tốt, tên Bộ trưởng lại nói.
Nhưng mà Lục Đình Kiêu vẫn nhìn chằm chằm ông ta như cũ, một chữ cũng không nói.
NaKa có chút sôt ruột, xoa hai tay nói: "Vậy theo ý quý cô thì như thế nào."
"Hai mươi chiếc xe tăng, năm chiếc máy bay chiến đấu, trừ người lái xe tăng và phi công lái máy bay ra thì thêm năm trăm người trang bị vũ khí hạng nhẹ nữa." Lisa hời hợt nói.
Lisa nói xong, NaKa lập tức đờ đẫn, thiếu chút nữa chửi ầm lên rồi. 'Này sao không đi cướp luôn đi? Căn cứ tình hình chiến sự hiện nay căn bản không có nổi hai mươi chiếc xe tăng, năm máy bay chiến đấu thì dù có cũng không thể tùy tiện điều động!'
"Không được! Tuyệt đối không được! Cái này không thể được!" NaKa có chút kích động.
"Nếu đã không được thì Lisa tôi cũng không còn gì để nói, cáo từ."
"Ngài Manoban! Những gì ngài yêu cầu thật quá đáng! Với tình hình hiện tại chúng tôi chỉ có thể điều động được năm chiếc xe tăng, hai máy bay chiến đấu mà thôi!"
"Được." Lalisa gật đầu.
"Cái gì..." Lão Bộ trưởng còn chưa kịp phản ứng lại, hình... hình như ông ta bị Lalisa bẫy rồi? Đường đường là Bộ trưởng của nước Bỉ, lăn lộn hơn nửa đời trong giới chính trị mà lại bị một tên doanh nhân lừa vào bẫy...
Hiển nhiên Lisa là một người cực kì am hiểu tâm lý đàm phán, đầu tiên đưa ra một yêu cầu mà đối phương hoàn toàn không thể đáp ứng, sau đó mới đề cập đến thứ mà mình thật sự cần, như thế dễ dàng hơn nhiều.
Naka có hơi bất đắc dĩ: "Năm chiếc xe tăng, cộng thêm hai chiếc máy bay chiến đấu cùng với ba trăm người vũ trang đầy đủ, lực lượng này đã đủ để bình định được Philadelphia rồi, ngài La, ngài xem không có vấn đề gì chứ?"
"Được rồi." Lalissa nói.
Nhìn vẻ mặt ai oán của Naka, Lalisa bình tĩnh nói: "Ngài không cần lo lắng, nếu như có tổn thất xảy ra, tôi sẽ bồi thường tất cả, hơn nữa như tôi đã nói sẽ cố gắng hết sức dùng phương thức hòa bình để giải quyết."
"Có sự bảo đảm của ngài Manoban đây tôi liền yên tâm, vậy xin mời." Bộ trưởng Naka cùng Lisa lên máy bay, bay về phía căn cứ quân sự gần nhất.
--Philadelphia.
Lúc này Augustine đang bị mấy gã to con đưa về phía ngoại ô của Philadelphia. Một đội ngũ hơn trăm người, giờ chỉ còn lại hai mươi mấy người, quần áo trên người còn bị lột sạch.
Hyeri và Oh Dal còn coi như có chút tính toán, giữ hơn bảy, tám chục tên thuộc hạ của Augustine lại làm con tin sau đó tước sạch vũ khí, bắt Augustine phải mang đủ tiền đến mới cho chuộc người, đặc biệt là Hyeri còn cho người lột sạch quần áo của bọn họ!
Quần của Augustine bị máu ngấm vào biến thành màu đỏ sậm, nửa người dưới đã bị Oh Dal thẳng tay phế bỏ.
"Santan, Oh Dal... sẽ có ngày tao sẽ khiến chúng mày... sống không bằng chết!" Gương mặt của Augustine xám như tro tàn, trong đôi mắt hiện lên hơi thở tàn bạo. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì đám người Satan và Oh dal đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng đáng tiếc là, ánh mắt không thể giết người.
"Lão Đại, bây giờ chúng ta phải làm thế nào... cảnh sát của Philadelphia toàn một lũ vô dụng, nhìn thấy Satan là chạy trối chết, hại chết chúng ta." Thực ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, người hại chết bọn họ không phải là người khác mà chính là Augustine, nếu không phải gã ta muốn động đến người phụ nữ của Satan, mọi người sao có thể rơi vào tình cảnh ngày hôm nay.
Nửa người dưới của Augustine đã bị Oh Dal phế bỏ nhưng mà vì để gã sống tiếp, Oh Dal và Lee Hyeri còn tìm bác sĩ phẫu thuật khâu vết thương và tiêm thuốc tê cực mạnh cho gã! Chỉ là cái nửa người dưới này còn quan trọng hơn cái tai nhiều...
"Tao sẽ khiến chúng nó trả một cái giá đắt hơn thế này trăm ngàn lần! Tao phải khiến cho chúng nó sống không được mà chết cũng không xong!" Augustine gần như là gào lên.
Nghe thế hơn hai mươi thuộc hạ của gã ta đều lắc đầu ngán ngẩm, 'vị Satan đó là người như thế nào chứ, biệt hiệu của người ta là Vua của thế giới ngầm đấy, đừng nói đến Satan ngay cả Oh Dal đều có thể giết chết Augustine dễ như trở bàn tay, gã muốn dựa vào cái gì để báo thù? Dựa vào mồm không à?'
Giờ khắc này, Augustine đã ầm thầm tính toán mọi thứ 'trước tiên phải thông báo chuyện này lên phía trên, phía trên nhất định sẽ không chịu để yên! Đến lúc đó...'
"Phạch phạch phạch...Phạch phạch phạch..."
Đúng vào lúc nào, bỗng nhiên xung quanh đây lại vang lên tiếng cánh quạt máy bay ầm ầm, trong không trung cũng sáng rực ánh đèn. Hai chiếc máy bay chiến đấu đột nhiên xuất hiện, quanh quẩn trên bầu trời ngoại ô Philadelphia, đèn pha chiếu sáng rực từng góc trời, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.
"Trực thăng ở đâu ra vậy?"
"Trực thăng... kì lạ...? Mẹ nó chứ, đây là máy bay chiến đấu quân sự!!!"
Không biết là ai hét lên một tiếng, hơn hai mươi người có mặt ở đó đều ngẩng lên đánh giá thật kĩ, sắc mặt bất giác trắng bệch, quả thật là máy bay chiến đấu, hơn nữa lại còn là máy bay chiến đấu của nước Bỉ nữa chứ!
"Có chuyện gì thế? Tại sao máy bay chiến đấu của quân đội nước Bỉ lại xuất hiện ở Philadelphia?!!" Tên thuộc hạ nào đó trên trán ứa mồ hôi lạnh.
Trong bụng nghĩ thầm 'chẳng lẽ chính phủ nước Bỉ muốn ra tay thanh trừng mafia ở Philadelphia? Nhưng mà thế lực của bọn họ tuyệt đối không thể khiến chính phủ nước Bỉ chú ý mới đúng, hơn nữa trong khoảng thời gian này, chiến tranh bùng nổ ở nước ngoài, chính phủ làm sao có thể lãng phí sử dụng lực lượng quân sự tại Philadelphia? Nhưng... đó đích thực là máy bay quân dụng của nước Bỉ, không hề sai!'
"Xe tăng kìa!"
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, những chiếc xe tăng to lớn xuất hiện trong tầm mắt của Augustine và đám thuộc hạ. Đám người Augustine đã hoàn toàn đần thối tại chỗ, bọn họ chỉ muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì...
Hai chiếc máy bay quân dụng, năm cái xe tăng chiến đấu của nước Bỉ đột nhiên xuất hiện ở Philadelphia điều này khiến đám người Augustine đều sửng sốt ngây ra tại chỗ, thậm chí sự hận thù trước đó của Augustine với Satan và Oh Dal cũng biến mất trong chớp mắt.
Rất nhanh chóng, mấy chục chiếc xe quân dụng xuất hiện, trên mỗi một chiếc xe đều có các binh sĩ chính quy tay cầm vũ khí, ánh mắt sắc bén dò quét toàn bộ hiện trường.Không bao lâu sau, một chiếc xe quân dụng màu trắng đỗ lại trước mặt đám người Augustine.
Cửa xe mở ra, người đầu tiên đi ra là một người đàn ông mặc quân phục, nhìn quân hàm thì có thể thấy cấp bậc của anh ta là Thượng Úy.
"Đứng lại!" Thượng Úy liếc nhìn đám người Augustine, hô lên một tiếng.
Ngay lập tức, đám binh lính hơn trăm người võ trang đầy đủ xông đến, giương họng súng đen ngòm chĩa vào đám người Augustine. Giờ khắc này, cả người Augustine ướt sũng mồ hôi lạnh, đám người này là quân đội chính quy của nước Bỉ!
Lúc này Augustine còn có chút ảo tưởng, cảm thấy nước Bỉ phái quân đội chính quy đến Philadelphia không phải là nhằm vào bọn họ mà có lẽ là vì Satan!
'Đúng, nhất định là Satan!Trong lòng Augustine lại càng chắc chắc, chỉ có cấp bậc như Satan mới có thể khiến nước X phái quân đội chính quy đến đối phó'
"Tên là gì!" Một vị hạ sĩ đi đến trước mặt Augustine, tay cầm súng chỉ vào gã quát.
"Augustine Cavendish!"
"Khốn kiếp!" Hạ sĩ gầm lên, khẩu súng tiểu liên trên tay đập thẳng vào mặt Augustine.
Thấy Augustine bị ngã nhào xuống đất, đám thuộc hạ phía sau không ai dám ho he một tiếng.
"Người đâu, giao ra đây!" Gã hạ sĩ phẫn nộ quát, sau đó chĩa súng về phía gã Augustine đang rên rỉ khó nhọc trên mặt đất, dường như bất kì lúc nào cũng có thể nổ súng.
"Người..., người gì cơ, ở đâu ra người nào!" Augustine hoàn toàn bị cú đập vừa nãy đánh cho ngu người, bây giờ tự nhiên đòi người, gã ta đâu biết ai với ai.
"Khốn khiếp, còn không giao người ra, tao bắn chết mày!" Gã hạ sĩ giơ chân lên đạp mạnh vào bụng Augustine.
Augustine liên tiếp chịu hai lần đòn, suýt nữa thì bất tỉnh.
"Ngài Manoban, có phải tên này không?" Cửa xe mở ra, Lalisa xuống xe.
Lalisa gật đầu, theo hình ảnh trên camera giám sát truyền về, quả thật là tên này. 'Nhưng mà, giờ gã và đám thủ hạ cả người đều trần truồng, đặc biệt là gã Augustine nửa người dưới tràn đầy vết máu, chắc chắn là đã gặp phải gì đó, Chaeyoung giờ này... chắc không còn ở trong tay gã ta nữa.'
"Vợ tao ở đâu." Lisa trước tiên là ngăn gã hạ sĩ hành hung Augustine, sau đó cúi người xuống dùng ánh mắt lạnh lẽo như băng đánh giá Augustine từ trên xuống dưới.
"Vợ... mày, vợ mày là ai!" Cả người Augustine rụt lùi về phía sau, hơi thở tàn bạo thuộc về người phụ nữ này áp bức gã ta đến mức gã ta dường như không dám nhìn thẳng.
"Park Chaeyoung, người phụ nữ mày bắt đi và bắn vào đùi." Tuy giọng điệu của Lalisa vẫn bình thản nhưng trong mắt lại hiện lên thứ ánh sáng lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.
"Park Chaeyoung... tao... tao không biết cô ta, có phải mày tìm nhầm người rồi không?" Trong bụng Augustine hốt hoảng 'con nhỏ đó, rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Đầu tiên là Satan, bây giờ cả quân đội của nước Bỉ cũng xuất hiện, mà tên Thượng Úy dường như rất khách khí với người đàn ông này, chẳng lẽ là Thiếu tá, Thượng tá? Làm loạn nửa ngày thế mà lại là vì con nhỏ đó! Người phụ nnữ trước mặt luôn nói Park Chaeyoung là vợ hắn, vậy Satan thì sao, lẽ nào con nhỏ đó không phải người phụ nữ của Satan...'
Ngay sau đó, Augustine đã không còn tâm tư đâu mà nghĩ đến những thứ này, gã ta không thể thừa nhận là mình đã từng hạ thủ với Rosé. Thế nên, Augustine chết sống gì cũng không chịu thừa nhận mình biết Rosé.
"Không nói?" Lisa đứng dậy, ánh mắt bễ nghễ mang theo cảm giác áp bách phủ chụp xuống: "Nếu mày muốn thế, tao có rất nhiều cách có thể khiến mày mở miệng."
Trên trán gã Augustine mồ hôi ròng ròng, đánh giá người phụ nữ lai lịch bất minh trước mặt, trong bụng nghĩ thầm, nếu người này có thể khẳng định rằng tất cả là do mình làm vậy thì chắc chắn đã có đủ bằng chứng, giờ gã ta có nói dối như thế nào đi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có thể chịu khổ hơn mà thôi.
"Cô gái đó, vừa nãy... bị người ta cướp đi rồi!!!" Sau một lúc đắn đo, Augustine quyết định nói thật.
"Tại sao lại bắt cóc Manoban phu nhân! Nói!" Gã hạ sĩ đứng bên cạnh giơ báng súng lên, lại một đòn nữa giáng xuống nện vào Augustine. Đám binh sĩ này tính khí chẳng tốt đẹp gì cho lắm.
Ngay lập tức trên mặt của gã Augustine đã có thêm một vết rạch dài kèm theo tiếng gào như heo bị chọc tiết.
"Nói mau, Manoban phu nhân bị ai cướp đi, bằng không tao bắn chết mày!"
Không đợi Augustine mở miệng, gã Thượng Úy đi đến trước mặt Lisa nhỏ giọng nói: "Ngài Manoban, vừa nãy thông qua kiểm tra camera giám sát biết được vợ của ngài quả thực đã bị một đám người khác bắt đi, hiện giờ những người đó vẫn đang trong địa phận Philadelphia."
"Một đám người khác..." Lisa chau mày. 'Chaeyoung, em ở Philadelphia rốt cuộc đã làm gì, lại chọc phải những ai.'
"Ngài Manoban, những người này... e rằng không phải những kẻ bình thường." Gã Thượng Úy nói với vẻ mặt nghiêm trọng, trong đoạn video thu được từ camera giám sát, phát hiện không ít xe bọc thép quân sự, còn cả súng máy hạng nặng nữa.
Nghe gã Thượng Úy thông báo, Lisa hình như đã có phán đoán, không hề do dự nói: "Đi cứu vợ tôi."
"Vậy những người này làm thế nào?" Gã Thượng Úy nhìn Augustine và đám thuộc hạ nằm trên đất: "Nếu không bắn chết?"
Lisa nghe thế thì lắc đầu, trong đầu anh lại hiện lên cảnh đám người này dùng lời nói nhục mạ Rosé thậm chí còn xé rách quần áo của cô, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi nhớ là, quân đội các anh có một hệ thống thẩm vấn, đúng không?"
Gã Thượng Úy thoáng cái đã hiểu ý chị: "Ha ha, tôi hiểu ý của ngài rồi, đám người này cứ giao cho tôi, tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng đâu."
"Làm phiền rồi." Lisa gật khẽ.
"Giải đám người này lên xe trước, xong việc rồi mang đi!" Gã Thượng Úy hạ lệnh cho hạ sĩ đứng bên cạnh áp giải đám Augustine lên xe.
Giờ phút này, Augustine đã hoàn toàn tuyệt vọng, mặt như tro tàn, gã ta vốn nghĩ rằng bị Oh Dal phế đi đã là kết quả tuyệt vọng nhất rồi nhưng ai ngờ chuyện đáng sợ hơn vẫn còn chờ ở phía sau. (bỏ tật ghẹo vào cô gái nắm trong tay hai sinh mạng đang giữ đâu toàn bom hạt nhân không ạ)
Hệ thống thẩm vấn của quân đội nước X, tuyệt đối là địa ngục Tu La...
...
Nửa tiếng sau, ở một nơi nào đó của Philadelphia.
Hai chiếc máy bay chiến đấu đột nhiên xuất hiện trên không trung cùng với đó là những chiếc xe tăng chiến đấu ngăn cản đám người Satan lại.
Những chiếc xe bọc thép của bọn họ tuy có trang bị vũ khí hạng nặng nhưng khi đối diện với xe tăng chiến đấu của quân đội cũng không dám tự ý hành động.
"Quân đội của nước Bỉ?" Yong Sin thấy vậy không khỏi sửng sốt. 'Chẳng lẽ động tĩnh tối nay quá lớn khiến quân đội nước Bỉ chú ý?'
Giờ phút này hai phe đang giằng co, trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng nhưng mà trước mắt không ai dám tự ý hành động.
"Chuyện gì thế?" Bởi vì đội ngũ đột ngột dừng lại, chiếc xe màu bạc phía sau vang lên tiếng hỏi của một người phụ nữ.
Trong xe, Rosé ỉu xìu ngồi bên cạnh, bởi vì mất máu quá nhiều nên gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô hoàn toàn chẳng có hơi sức đâu mà đi chú ý bên ngoài đang xảy ra cái gì nữa, nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng chỉ khẽ nhấc mí mắt lên, sau đó lại nhắm lại.
Oh Dal từ một chiếc xe bọc thép đi xuống xem xét một lát rồi quay về bên cạnh chiếc xe nhỏ màu bạc, "Là người bên phía quân đội."
Trong xe, Satan nghe thế ánh mắt liền lạnh đi: "Ồ?" Philadelphia từ trước đến nay vẫn là một nơi chẳng ai quản lý, thế mà lần này quân đội lại đi chõ mõm vào chuyện của người khác? Hơn nữa, nhìn tình hình này thì chắc là đã điều động hết tất cả những thiết bị quân sự có thể điều động được đến đây rồi...
"Thú vị đấy." Satan nhếch mép cười, mở cửa xuống xe.
Trên chiếc xe tăng đối diện, gã Thượng úy nhìn thấy người phụ nữ tóc bạc bước xuống từ trên xe, ngay lập tức khóe miệng trở nên cứng đờ, trước đấy lúc xem camera giám sát đã có dự cảm không lành rồi, không ngờ cái ã này lại quay về thật...
Quay về thì quay về, cô muốn quậy thì đóng cửa mà quậy đừng có chọc đến chúng tôi, nhưng lần này cô lại chọc đến một một nhân vật lớn, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.
"Thượng úy Valemount, hạnh ngộ nha~! Hôm nay sao lại có thời gian rỗi đến tìm tôi uống trà thế này?"
Yong Sin bên cạnh toát mồ hôi lạnh vì giọng điệu ngông cuồng của Satan 'hự, cái gã này đúng là chẳng bao giờ biết khiêm tốn cả, vốn dĩ tình cảnh của bọn họ đã rất nguy hiểm rồi, bây giờ còn chọc phải đám người của quân đội, không cẩn thận một cái thì hôm nay sợ là không thể an toàn rút lui được.'
Gã Thượng úy nghe thế vẻ mặt trở nên sắc lạnh nhưng lại không thể nổi giận chỉ có thể trầm giọng nói: "Giao người cô vừa mới bắt đi ban nãy ra đây, mọi người đều bớt việc!" Hắn ta vẫn còn nhớ chỉ thị của cấp trên, giải quyết trong hòa bình.
Nếu chỉ có một mình Augustine thôi còn dễ làm, bây giờ phải đối mặt với cái vị này... nếu như hai bên đánh nhau, ảnh hưởng quá lớn!
Satan nghe thế thì nhướng mày, người mà mình bắt? "Không biết tôi đã bắt ai?" ả ta tỏ vẻ rất hứng thú hỏi lại.
Valemount chỉ nghĩ là anh ta đang nói dối, đang định mở miệng khuyên nhủ, thì Lalisa đã đi xuống. Trên người chị vẫn là bộ suit đen thẳng thớm khi vừa bước ra khỏi bữa tiệc, xung quanh anh như thể mang theo băng giá, đôi mắt sâu thẳm không độ ấm đánh giá Satan, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: "Vợ của tôi."
Khoảnh khắc chị xuất hiện, ánh mắt của Satan liền thay đổi, vốn toàn là sự thờ ơ trong nháy mắt đã trở nên sắc bén, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói ra vài chữ: "Lalisa Manoban..."
Hai người phụ nữ đứng cách nhau chỉ có mười mấy bước, một tà, một lạnh đối đầu nhau, không khí dường như đang có mùi thuốc súng và những tia lửa điện không thể nhìn thấy.
Trong chiếc xe con màu bạc cách đó không xa, Rosé giật mình choàng tỉnh dậy. 'Chuyện gì xảy ra vậy? Vừa nãy mình ... vừa nãy sao nghe giống giọng nói của Lalisa vậy nhỉ? Không đúng, sao có thể như thế được? Làm sao Lalisa lại có thể xuất hiện ở cái nơi quỷ quái này chứ? Nhất định là ảo giác...'
Ánh sáng trong mắt Rosé vừa mới hiện lên rồi lại biến mất rất nhanh, nhưng thực tế vẫn còn sót một chút mong đợi, cô yếu ớt nhìn ra ngoài cửa xe. Ngay sau đó, khi cô đã nhìn rõ ràng tình hình bên ngoài liền ngây người ra tại chỗ.
Trước một đám xe tăng và máy bay chiến đấu đen sì, bóng dáng cao lớn vững vàng như ngọn núi băng đứng đó không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy ấm áp đến mức muốn khóc... 'Lalisa Manoban...Thế nhưng...thực sự là chị...'
Sau một khoảng im lặng đến mức không thể thở nổi, người đàn ông tóc bạc đứng trước mặt Lisa mới mở miệng: "Ha ha ha, thật buồn cười, ai là vợ của cô?"
Không đợi Lisa trả lời, một cái đầu đã thò ra từ cửa sổ của chiếc xe con màu bạc, vừa vẫy tay vừa gào thét nói: "Tôi tôi tôi... là tôi!!! Tôi là vợ chị ấy!! Boss đại nhân!!! Cứu mạng!!!"
Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái nhỏ, gương mặt lạnh như băng của Lalisa thoáng cái đã nứt vỡ: "Chaeyoungie..."
Từ sau khi nghe được cuộc điện thoại của Yang Daejung, tuy chỉ là mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi thế nhưng lại dài như cả mấy đời. Cuối cùng bây giờ cũng đã gặp được cô rồi!
Nghe thấy tiếng Rosé, vẻ mặt của Satan hoàn toàn không giữ nổi nữa, lập tức quay ngoắt lại quát to: "Là cái mông! Cút vào trong xe cho ông! Oh Dal, đưa cô ấy đi cho tôi!" Nhìn thấy là phiền lòng! Ở ngay trước mặt thế này rồi mà còn dám cắm sừng tôi! Phản! Phản rồi!
Yong Sin khẽ ho một cái, Lee Hyeri sờ mũi ngửa mặt nhìn trời, Oh Dal biểu cảm như thể đã đoán trước, lĩnh mệnh tiến vào xe khởi động máy.
Nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa sổ lướt qua càng lúc càng nhanh, Lisa cách mình càng lúc càng xa, Rosé bám chặt vào thành cửa sổ xe ô tô, đau khổ khóc hu hu: "Hu hu hu... tôi không đi... tôi không đi...Boss đại nhân cứu tôi... cứu tôi..."
Nhìn thấy gương mặt đáng thương của cô gái nhỏ, tim gan của Lisa quặn thắt, nhiều hơn thế nữa là cảm giác vui mừng điên cuồng không thể nói rõ. 'Cái ã tóc bạc này không phải là người em ấy thích sao? Tại sao vừa nãy em ấy lại thừa nhận nói là... vợ của mình... Chẳng lẽ bọn họ đang cãi nhau? Hay là...'
Đúng lúc này Satan đã kiềm chế được cơn giận dữ, vẻ mặt khinh thường mà xì một tiếng nói: "Hừ, lúc bảo bối nhà tôi đang gặp nguy hiểm thì cô ở đâu? Tôi cứu cô ấy, giờ cô mới đến tranh công hả?"
'Bảo bối nhà tôi?' Nghe được bốn chữ này, vẻ mặt của Lisa lập tức lạnh lùng đáp trả: "Nội nhân gặp nguy hiểm là do ai mà ra?"
"Cô..." Satan cứng họng. Quả thật cái gã Augustine đó là vì anh ta nên mới trút giận lên Rosé, nếu như không phải ả ta hẹn gặp Rosé ở đây thì cô cũng sẽ không gặp nguy hiểm.
Sau đó không biết ả ta nghĩ đến cái gì mà trên gương mặt lại hiện lên vẻ nghi ngờ, nghiêng đầu sang hỏi Lee Hyeri: "Con nhóc thối đó đổi tên thành Nội Nhân từ khi nào vậy?"
Trên trán Lee Hyeri chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh: "Khụ, Lão Đại, nội nhân không phải là tên mà là một cách gọi vợ mình, đại khái là... là...giống với nghĩa của từ bà xã đó..."
Satan lập tức gào lên: "Fuck! Nội nội cái mông! Đăng kí chưa hả! Mày mới là nội nhân ấy."
Thấy Manoban phu nhân vẫn an toàn, gã Thượng úy coi như mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục khuyên bảo: "Thả Manoban phu nhân ra thì hai bên coi như không có gì, nhưng nếu mà cô vẫn còn tiếp tục ngang bướng thì đừng trách chúng tôi sử dụng vũ lực!"
"Hừ, cầu còn không được." Satan không những không sợ hãi mà ngược lại càng tỏ ra hưng phấn, con ngươi màu nâu nhạt như dã thú nhìn chằm chằm về hướng Lisa.
Yong Sin thấy thế thì nhíu mày: "Satan, không thể được! Thuyền sắp đến rồi! Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức, không nhất thiết phải xung đột với bọn họ!" Ông ta hiển nhiên là cực kì phản đối hành động của Satan, vì một người phụ nữ mà phá hỏng kế hoạch, trước đấy khi dùng trận thế lớn như vậy để đối phó với Augustine, ông ta đã không đồng ý rồi, chỉ sợ phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn, kết quả giờ tình hình còn tệ hại hơn cả tưởng tượng của ông nữa.
"Satan nhẫn nhịn một chút thì sóng êm gió lặng, giao người lại cho bọn họ trước được không? Chúng ta sau này có thể lại..."
"Câm mồm!"
Lee Yong Sin đành đưa mắt sang cầu cứu Lee Hyeri.
Hyeri cũng nhún vai tỏ vẻ không giúp gì được, cũng không biết tại sao cái gã này mỗi lần đụng đến chuyện có liên quan đến Lalisa là lại hăng máu như gà chọi. Huống chi, lần này còn liên lụy đến cả Tiểu sư muội, giờ phút này, ai khuyên cũng đều chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro