Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tôi đoán chắc là đi bắt cô rồi, cô cẩn thận đó nha!

"Ai đến vậy??" Daejung không nén nổi tò mò nhìn về phía Dae Seungi, nãy giờ mắt anh ta cứ giật giật liên hồi.....

Dae Seungi vội vội vàng vàng giải thích cho bọn họ nghe: "Lát nữa Tổng giám đốc của tập đoàn BP Lalisa Manoban sẽ đến đây thị sát, đạo diễn đã đi đón rồi, độ quan trọng của cảnh quay lần này không cần tôi nói cho hai người nữa rồi đúng không? Thế nên hôm nay nhất định phải diễn cho thật tốt biết chưa?"

Rosé ngây ra: "Lalisa? Phó đạo diễn, có phải là ông nhầm rồi không? Phải là Hansin mới đúng chứ?"

"Không sai đâu! Han tổng cũng đến! Mau đi chuẩn bị đi!" Dae Seungi nói rồi vội vàng chạy đi dặn dò những nhân viên khác trong đoàn.

Rosé ngoáy ngoáy lỗ tai: "Lông vàng, vừa nãy tôi không nghe nhầm đấy chứ? Phó đạo diễn bảo là Lalisa?"

"Bà không nghe nhầm đâu, tôi cũng nghe thế đấy." Mặt của Dae Jung sầm sa sầm sì. Mẹ! Thảm nào mình lại cứ có dự cảm không lành!!!

Dae Seungi vội vàng đi dẹp hiện trường, đuổi hết những người không liên quan đi, sau đó nhanh chóng chuẩn bị ghế ngồi, ô che, đồ uống sẵn sàng.

Một lúc sau, người cuối cũng cũng xuất hiện.

Dẫn đầu là Lalisa - gương mặt lạnh lùng, vest đen giày da, khí thế bức người, Hansin lắc lư theo sau, vây quanh hai người là những nhân vật quan trọng của đoàn làm phim, Kwon Ji-yong đang thao thao bất tuyệt giới thiệu về đoàn làm phim cùng với tiến độ của công việc...

Won U Jin nhiệt tình đưa hai người đến vị trí quan sát tốt nhất: "La đổng, Han tổng! Hôm nay hai vị đến quả thật đúng lúc, cảnh quay ngày hôm nay rất đặc sắc!"

"Thế à? Cảnh hôm nay là cảnh gì vậy?"
Hansin ném một quả nho vào miệng, có chút hứng thú hỏi.

Won U Jiin thao thao bất tuyệt một hồi về tình tiết trong kịch bản: ".... Sau khi thay đổi kịch bản chỉ còn duy nhất một cảnh hôn này thôi, chúng tôi sẽ cố gắng đạt được hiệu quả hoàn mỹ nhất...."

"Ôi má ơi...." Hansin lau mồ hôi --- Cái định mệnh nhà nó! Thế mà lại là cảnh hôn!!! Vừa mới đến đã gặp đúng phải cảnh hôn, hơn nữa hình như còn là cảnh hôn của cái hôm mưa đá nhân tạo nữa chứ! Cái số này đúng là! Cạn cmn lời luôn rồi!

Từ đầu đến cuối Lisa vẫn không tỏ vẻ gì, chị tuy ngồi ở đây nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hồn chị không ở đây, chẳng nói năng gì cũng chẳng chú ý tới tình hình xung quanh..

Won U Jin có chút lúng túng, dù sao ông cũng đã sớm nghe đồn về tính tình của vị này, cho nên cũng không để ý, nói tiếp: "Diễn xuất của Rosé và Daejung đều rất tốt, hiếm có một cái nữa chính là bọn họ phối hợp với nhau rất ăn ý, những cảnh quay chung của bọn họ trên cơ bản chỉ cần một lần là hoàn thành!" Trong lòng đạo diễn đang nghĩ, ông khen nghệ sĩ của công ty bọn họ chắc là không sai đúng không?

Lisa ngồi ngay ngắn trên ghế, tiện tay đón lấy chén trà Hansin đưa đến, nhẹ nhành thở ra hai chữ: "Thế sao?"

"Đúng thế, đúng thế! Không biết ngài có xem tin tức giải trí hay không, hai cảnh quay hôm qua khó như thế mà bọn họ chỉ cần một lần là qua..."
 Won U Jin tiếp tục lải nhải, càng nói lại càng cảm thấy sống lưng mình lành lạnh....

Hansin khẽ ho một tiếng, kịp thời chặn đề tài này lại: "Được rồi được rồi, bắt đầu đi!"

"Được được, chúng ta bắt đầu thôi!" Won U Jin như được đại xá vội vàng chạy đi chuẩn bị.

"Bộ phận ánh sáng, máy quay... Mọi người chuẩn bị nào! Các diễn viên vào vị trí!"

Mọi nhân viên trong đoàn đều nơm nớp lo sợ chuẩn bị mọi thứ, chỉ sợ có cái gì không ổn, mẹ ơi, Đại boss đang đích thân quan sát đấy!

Lisa bận rộn trăm bề, đâu ra thời gian quản lý mấy việc lặt vặt của công ty, huống chi là còn đích thân đến quan sát, đây là chuyện trước giờ chưa từng có! Sau này mang chuyện này đi lấy le với bạn chắc mát mặt lắm!

Cảnh quay đã chuẩn bị xong xuôi, hai diễn viên chính cũng đi ra từ khu nghỉ.

Khoảng khắc Rosé mặc một bộ nam trang đen đỏ xen kẽ, đẹp trai ngời ngời bước ra.....

Won U Jin cũng không biết có phải mình nhầm hay không, ánh mắt mọi thứ đều là vô hình của Lisa trong thoáng chốc đã có tiêu cự.....

Rosé đứng từ xa liếc về phía Lisa và Hansin, ngay lập tức nhận được hồi âm của Hansin, cô ta chỉ chỉ vào cái điện thoại trong tay mình, ý bảo chị Hai biết hết cả rồi.

Ánh mắt của Rosé từ từ chuyển đến người của Lisa, ánh mắt đầy tính xâm lược của chị khóa chặt lấy cô, giống như dã thú săn mồi trước khi mùa khô đến.

Thư kí trường quay vừa hô action, Rosé lập tức xốc lại tinh thần, vội vã điều chỉnh trạng thái bắt đầu nhập vai...

Sau khi Heejin tức giận cãi vã với Jin Hyun rồi bỏ đi, sắc trời càng ngày càng tối, tìm mãi không thấy người đâu, Jin Hyun càng lúc càng sốt ruột.

Song Heejin thực ra đã sớm phát hiện ra Jin Hyun nhưng cô cố tình không xuất hiện, tinh nghịch đi theo sau Jin Hyun, nhìn dáng vẻ vì mình mà sốt ruột vội vã của anh, trên khuôn mặt anh khí hiện lên vẻ yêu kiều nữ tính hiếm thấy.

Rosé thể hiện vẻ ngây ngô e lệ của thiếu nữ đang yêu cực kì chuẩn xác. Cuối cùng Song Heejin có chút không nỡ nhìn Jin Hyun lo lắng như thế, khi Jin Hyun sắp tuyệt vọng đến nơi thì cô đội một chiếc mặt nạ quỷ mua ở một gánh hàng rong bên đường, nhào đến sau lưng vỗ mạnh một cái lên vai anh, giọng nói đắc ý lại hân hoan:

"Bác sĩ Jin, anh đang tìm tôi sao?"

Daejung đầu tiên là ngây ra, sau đó trên khuôn mặt là sự vui mừng đến phát điên, kích động đến mức ôm chặt cô vào lòng: "Heejin......"

Phản ứng đầu tiên của Hansin không phải là tiếp tục xem tiếp mà quay sang nhìn chị mình, sau đó... kinh hoảng gỡ tay chị mình ra: "Chị, chị ơi, nhẹ chút, nhẹ chút, cái cốc này là thủy tinh đó, không phải hợp kim titan đâu, nhớ này... đây chỉ là diễn... chỉ là diễn mà thôi..."

Còn chưa nói hết câu, crack... một phát, cái ly đã nứt luôn một đường...

Lúc này, Rosé đang chầm chậm tháo mặt nạ xuống, trong đôi mắt lấp lánh phản chiếu đủ màu sắc, đầy yêu thương nhìn Daejung, sau đó nghiêng người, từ từ kề sát vào anh ta.....

"Xong rồi, xong rồi, xong rồi... Lần này thì chằng có chuẩn bị gì hết rồi!" Hansin không nhịn được lấy tay che mắt, nhưng không nén nổi tò mò mà he hé những kẽ ngón tay ra để nhìn trộm.

1 giây trôi qua...

2 giây trôi qua...

3 giây trôi qua...

4 giây trôi qua....


A .....Tình huống gì đây?

5 giây sau, Rosé vẫn không hôn được, cô đột nhiên đỡ trán: "Xin lỗi, tôi không điều chỉnh được trạng thái, lại lần nữa đi!"

Rosé thế mà lại NG?? Tất cả mọi người trong đoàn làm phim bao gồm cả hai vị đạo diễn cùng nhà sản xuất đều cực kì kinh ngạc!

Nhưng mà, bọn họ có thể hiểu được. Khí tràng của Đại boss quả nhiên quá mãnh liệt! Bọn họ ngồi không còn thấy áp lực chứ đừng nói gì đến Rosé.

"Không sao, không sao, chúng ta điều chỉnh tâm trạng cho tốt rồi làm lại lần nữa!" Won U Jin trấn an nói.

Soyoung vội chạy đến đưa cho Rosé một chai nước: "Chị Rosé cố gắng lên!"

Rosé tu ừng ực hết chai nước. Daejung đứng bên cạnh liếc cô một cái: "Không ngờ cũng có lúc bà luống cuống cơ đấy!"

Sắc mặt của Rosé kém cực kì: "Đừng có mà ngồi đấy nói mát! Dì của ông đáng sợ đến mức nào ông còn không biết hay sao, tôi đố ông phát huy được như bình thường dưới ánh mắt như đòi mạng của chị ta đấy!"

Rất nhanh, lần quay thứ hai bắt đầu.

Song Heejin đứng đằng sau vỗ vai: "Bác sĩ Jin, anh đang tìm tôi sao?"

Jin Hyun quay lại ôm chặt lấy cô: "Heejin..."

Đạo diễn Won: "Cắt! Rosé, chú ý một chút đến biểu cảm của mình, sao đột nhiên lại thất thần?"

Rosé: "Xin lỗi!"

Lần quay thứ ba bắt đầu.

Song Heejin: "Bác sĩ Jin, anh đang tìm tôi sao?"

Jin Hyun: "Heejin..."

Won Ujin: "Cắt! Rosé, thời gian cô nhìn đối phương quá dài rồi, nhiều nhất là 3 giây sau đó liền hôn luôn, biết chưa?"

Rosé: "Vâng."

Lần quay thứ tư

Won U Jin: "Rosé, biểu cảm của cô sao cứng thế! Cô nhìn đi đâu vậy?"

Lần thứ năm...

Lần thứ sáu... Cuối cùng, Rosé NG liên tiếp sáu lần!

Sau cùng ngay cả Daejung cũng sắp điên, lúc quay về phòng nghỉ anh ta đi qua đi lại, phát rồ nói: "Fuck! Ông đây sắp bị bà ép thành đau tim rồi! Rốt cuộc bà có hôn được không đấy? Dứt khoát một phát cho xong đi có được không?"

Rosé vò đầu bứt tai: "Má nó! Bà đây mới đau tim này! Ông không thể bảo bà dì của ông về được à? Cái ánh mắt đó cứ như là máy quét X quang ấy! Ai mà hôn cho nổi!"

Daejung hừ lạnh một tiếng: "Dì tôi đến đây vì bà, tôi làm gì có cách nào để cô ấy quay về!"

Rosé lôi bộ tóc giả trên đầu ra vứt cái xoạch lên bàn, "Mẹ nó chứ! Bà đây đúng là đen như chó!"

"Khụ... này này, chú ý hình tượng của bà đấy..." Thấy Rosé sắp mất kiềm chế, Daejung nhắc nhở. Có thể thấy, áp lực phải chịu của Rosé là rất lớn. Anh ta chưa bao giờ thấy cô trong trạng thái nóng nảy như thế này bao giờ cả. Nhìn từ một góc độ khác, cũng có thể nói... Sự ảnh hưởng của Lisa đến cô là vô cùng lớn. Còn lớn hơn so với những gì mà anh ta đã tưởng tượng. Chí ít chưa một ai có thể ảnh hưởng đến trạng thái diễn xuất của Rosé.

Lúc này, Won U Jin trán đẫm mồ hôi bước vào phòng nghỉ, ông ta đến trước mặt Rosé ân cần nói chuyện với cô: "Rosé à? Rốt cuộc hôm nay cô làm sao thế? Có phải là có mặt Lisa ở đó nên cô căng thẳng quá không? Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh nghe chưa! Lúc này không thể hoảng loạn được!"

Rosé đầy áy náy cúi đầu: "Thật xin lỗi đạo diễn, đã khiến ông khó xử rồi!"

"Ôi, không có gì đâu, diễn viên ai mà chẳng có cảnh NG, ai biết được hôm nay boss lại đến cơ chứ, mọi người chẳng ai chuẩn bị gì! Đừng nói là cô, tất cả mọi người có mặt ai mà không căng thẳng chứ! Có cần tôi gọi quản lý của cô đến không?" Won U Jin đề nghị.

Rosé lắc đầu: "Không cần đầu, không cần làm phiền đến chị Boram đâu, tôi ổn rồi, đạo diễn cứ bắt đầu đi ạ!"

"Cô có chắc chắn không?"

"Tôi chắc chắn."

......

Ba phút sau, lần quay thứ bảy bắt đầu. Rosé đi đến trước ống kính, nghiến răng ken két, hung hăng lườm về phía Lisa một cái, ai đó dùng nắp chén gẩy gẩy lá trà trong chén, dáng vẻ nhàn nhã.

'Cái gã chết tiệt này! Một trăm phần trăm là chị ta đang cố ý.' Lực sát thương còn hung tàn hơn cả mưa đá! Quả thật là thần khí NG!

"Heejin...." Daejung ôm lấy Rosé. Thực ra anh ta cũng bị áp lực rất lớn đấy biết không? Mỗi lần ôm Rosé đều cảm giác sau lưng mình như thể bị vạn mũi tên xuyên thủng!

Rosé tháo mặt nạ trên mặt ra, ánh mắt say đắm nhìn đối phương ba giây, sau đó từ từ kề sát vào Daejung..... Đến đây mọi thứ vẫn thuận lợi, nhưng mà lúc cô sắp thành công, ánh mắt đòi mạng đó lại một lần nữa ép cô phải thoát khỏi vai diễn khiến cô không có cách nào để tiếp tục hôn nữa.

'Đáng chết!' Con ngươi của Rosé lóe sáng, ngoài dự đoán của tất cả mọi người đột nhiên cô đội lại mặt nạ. Một giây sau, qua cái mặt nạ, bất thình lình cô đặt một nụ hôn lên môi Daejung.

Giữa quảng trường rộng lớn, trong ánh sáng nhấp nhoáng của lồng đèn, gió mát thổi nhẹ, thiếu nữ cách một cái mặt nạ hôn lên môi của người thiếu niên vẫn còn đang kinh ngạc..... Cảnh này thế nhưng lại còn đẹp hơn, rung động hơn cả với nụ hôn trực tiếp.

"Cắt, qua!" Won U Jin kịp thời phản ứng lại, vội vã hô dừng.

"Không sai, không sai, Rosé, cô xử lý thế này, giống như kiểu ôm tỳ bà che nửa mặt, hiệu quả còn tốt hơn!" đạo diễn khen ngợi, những người khác trong đoàn đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Won đạo diễn hài lòng là tốt rồi." Rosé cười gượng.

Mẹ nó chứ! Diễn một cảnh hôn ngọt ngào thắm thiết mà thôi, thế mà còn mệt hơn cả diễn cảnh đau thương, thật đúng là tốn tâm tốn sức, quá đủ rồi! Một giây sau ánh mắt cô không tự chủ được mà liếc về phía nào đấy...

Nhà sản xuất đang thao thao bất tuyệt với Lisa cái gì đó, Lisa chỉ yên tĩnh ngồi tại chỗ, giống như một bức tranh có sắc thái âm trầm trong lâu đài cổ, không biết đã bị ngăn cách với thế giới bao lâu, trầm lặng, lạnh lẽo, cô độc, trong ánh mắt hiện lên sự tịch liêu khiến tim người ta đau nhói... Rosé bị ánh mắt đó đả thương, vội vàng bỏ chạy.

"Rosé, cô đi đâu thế?"

"Toilet!!!"


......

Rosé cầm điện thoại, vừa đi vừa nhanh chóng nhắn tin cho Hansin hỏi thăm tình hình....

[Han tổng, rốt cuộc chị Hai cô muốn làm cái gì????]

Hansin nhanh chóng trả lời lại: [Tôi làm sao mà biết được!Tối qua chị ấy xem xong tin tức có cảnh cô ôm Daejung và bài phỏng vấn của hai người thì đã có gì đó lạ lạ rồi, sáng sớm nay thì lại thấy tin hai người hẹn nhau chơi game thâu đêm, thế là liền dẹp luôn cả cuộc họp để đến đây thị sát đấy!!]

[Chị ấy có nói với cô rốt cuộc chị ấy định làm gì không, hoặc có kế hoạch gì không? ] Rosé vội vàng hỏi, dù sao thì biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.

[Tính cách của chị tôi không phải là cô không biết, chuyện như thế này sao chị ấy có thể nói cho tôi biết được?]

[Vậy... vậy chị ấy có chỗ nào là lạ không? Cô nhớ lại thật kĩ cho tôi xem nào!]

[Lạ ấy à... Hình như có một chuyện! Tối hôm qua sau khi xem tin tức về cô xong liền lạnh lùng nhìn trừng trừng đĩa củ cải trên bàn, sau đó dặn dò quản gia là sau này đừng làm món này nữa! Cô có thấy kì quái hay không? Ngay cả tôi thông minh như thế này cũng không nghĩ ra hành động đó của chị ấy là có ý gì!...]

Trong đầu Rosé lập tức xuất hiện hai chữ củ cải. Xem ra Lisa đã hoàn toàn hiểu nhầm cô và Daejung rồi! Rosé nghĩ nghĩ một lát, lại nhắn tiếp: [Tình hình của chị Hai cô như thế nào rồi? Còn ổn không?]

Cô đã bị ép đến mức dùng tất cả trí thông minh để nghĩ ra cái cảnh hôn qua mặt nạ này đấy...

[Ổn cái gì mà ổn, lúc cô hôn thằng nhóc đó, tôi cảm giác chỗ tôi như thể là một cái hầm băng sâu hàng chục nghìn mét ở Bắc Cực ấy! cô hiểu không?]

[Ồ......]

[À đúng rồi, Chaeyoungie, cô đang ở đâu? Cẩn thận một chút! Chị Hai tôi bây giờ không ở trong phạm vi tầm mắt tôi, cũng không biết đã chạy đâu mất rồi, tôi đoán chắc là đi bắt cô rồi, cô cẩn thận đó nha!]

Cái khoảnh khắc Rosé xem xong tin nhắn mà Hansin gửi đến, trước mặt đột nhiên tối sầm, ngay sau đó một khí thế bức người lập tức ập đến. Một giây sau, vòng eo bị siết chặt, trong lúc trời đất quay cuồng, cô bị đẩy vào phòng vệ sinh bên cạnh, kèm theo một tiếng "rầm", lưng cô đập vào cửa đau điếng, còn chưa kịp hét lên, âm thanh vừa ra khỏi miệng đã bị hơi thở nóng rực cắn nuốt bằng sạch...

Bởi vì thiếu dưỡng khí mà đầu óc dần trở nên lơ ma lơ mơ, trong đầu Rosé chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất... Fuck! Cái tên Hansin chết tiệt này! Cô cố ý chơi tôi đấy hả? Sao không nhắc tôi sớm???

Cho tới tận bây giờ, Lisa trong mắt cô vẫn là một người ga lăng, nghiêm cẩn, lịch sự, có tiết chế nhưng bây giờ nụ hôn này lại tràn ngập sự xâm lược thậm chí cả sự hủy diệt, đánh sụp tất cả những gì mà cô biết trước kia.

Thắt lưng bị siết chặt dường như sắp gãy ra đến nơi, khoang miệng quanh quẩn vị tanh mặn của máu khi đôi môi bị cắn nát, lưỡi cũng bị quấn quýt đến tê dại, cứ có cảm giác như thể mình sẽ bị ăn tươi nuốt sống đến nơi...

"Ư... La..." chỉ cần cô có một chút phản kháng nào sự kìm kẹp của đối phương lại gia tăng thêm, thật giống như một tên bạo quân chuyên quyền độc đoán.

Người trước mắt như thể một dã thú nhìn thấy máu tươi mất đi lí trí, lạ lùng đến khiến cô phát hoảng...

Rosé lặng lẽ rút một cái trâm gỗ dùng để búi tóc trên đầu ra, nhanh chóng dí sát đầu nhọn của cây trâm vào cái cổ không phòng bị gì của người nọ: "Lisa, chị mà còn không tỉnh táo lại, đừng trách tôi giúp chị tỉnh táo!"

Lissa càng lúc càng lùi xuống dưới, nụ hôn dừng trên xương quai xanh của cô nhưng chỉ trong chốc lát, như thể đang khiêu khích cô, lại như thể không sợ gì chị lại hôn lên môi cô, không có ý gì là ngừng lại cả...

"Chị..." Nội tâm Rosé giờ phút này sâu sắc cảm nhận được sự bất lực. Cái tên này như thể biết đọc ý nghĩ của người khác ấy. Biết cô không thể tổn thương chị, chị biết cô... không nỡ có phải không?

Trong đầu đột nhiên nhớ đến một câu chuyện, có một cô gái đem lòng yêu một người đàn ông phải chịu lời nguyền biến thành quái vật, nhưng cô vẫn không rời bỏ anh ta, thậm chí còn vì không để anh ta làm hại dân làng rồi bị đuổi giết, lặng lẽ dùng máu thịt của mình để nuôi anh ta... Lúc đó sau khi đọc câu chuyện này cô cảm thấy cô gái trong chuyện đúng là một đứa ngốc. Nhưng bây giờ chính bản thân cô lại biến thành kẻ ngốc nghếch ấy.

Nụ hôn của Lisa vẫn đang lưu luyến trên vành tai mẫn cảm của cô, Rosé rốt cuộc cũng có cơ hội để mở miệng vội vã nói: "Lalisa Manoban, chị đã quên chị đã đáp ứng gì với tôi rồi hay sao? Hay chị muốn lật lọng?"

Người trước mặt hình như cuối cùng cũng khôi phục lại chút tỉnh táo, dừng lại một lát rồi mới khàn khàn trả lời cô: "Thị sát."

Rosé suýt chút nữa bị chị làm cho tức đến bật cười: "Thị sát? Có cái kiểu thị sát như của chị à? Chị ngồi lù lù ở đó thì ai mà đóng phim cho được?"

"Chuyên nghiệp." Chị lại nói ra một từ khác.

"Ý chị bảo là tôi không chuyên nghiệp? Sao chị... thôi được rồi! Hôm nay quả thực tôi không chuyên nghiệp cho lắm, nhưng mà lần sau tuyệt, đối, sẽ, không, thế, nữa! Còn nữa, nếu như đến để thị sát, vậy bây giờ chị đang làm gì đây?" Rosé gằn từng chữ một.

Lisa như một đứa trẻ con vừa giành lại được món đồ chơi yêu thích, ôm cô thật chặt, im lặng không nói gì.

Lúc này, tâm trạng Rosé rối bời, trong đầu toàn là những thứ đen tối mà trước đây cô luôn khống chế bản thân không được nghĩ tới hiện tại đang ùn ùn kéo đến, buộc cô phải đối mặt, buộc cô phải hạ quyết tâm...

Cứ như thế không biết bao lâu, khi cô suýt nữa thì chết chìm trong vòng tay ấm áp như mặt trời của người nọ, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, hít một hơi thật sâu, cô nói: "Lalisa, trước đây chị cho tôi thời gian bảy ngày, không cần đợi bảy ngày đâu, bây giờ tôi có thể trả lời chị."

"Tôi không muốn nghe." Vẻ mặt Lisa căng thẳng, lập tức cúi xuống hôn cô, muốn ngăn không cho cô nói tiếp.

Thần sắc của Rosé có chút bất đắc dĩ, cô nghiêng đầu tránh đôi môi của chị: "Lalisa, chị hãy nghe rõ những gì tôi nói đây."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro