Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tôi đích thân tới đây vì 1 vị đại tiểu thư mà chuẩn bị tiệc tối!


Bữa tiệc bắt đầu, trước tiên là nhà sản xuất phim, đạo diễn, diễn viên chính cùng những thành viên đóng vai trò chủ chốt của đoàn làm phim lên phát biểu.

Khi tất cả mọi người đã phát biểu xong thì MC đi lên sân khấu một lần nữa: "Hôm nay có một quý ngài muốn mượn sân khấu này của chúng ta mà thổ lộ mấy câu, mong mọi người hoan nghênh!"

"WOAAA..."


Nhận thức được đây là Lee Hanchee chuẩn bị cầu hôn, tất cả mọi người đêu hoan hô, thét chói tai, các phóng viên cũng bắt đầu tác nghiệp, mọi người cũng cầm di động chuẩn bị quay chụp lại, bầu không khí nóng đến cực điểm.

Cách bên trái Rosé không xa, Park Hwayoung kích động nhìn Hanchee đang chậm rãi đi lên sâu khấu, sau đó tỉnh bơ liếc về phía Rosé nở một nụ cười giễu cợt.

Hôm nay Hanchee mặc một bộ âu phục màu trắng, Hwayoung cũng mặc một cái váy đuôi cá màu trắng, nhìn như có vẻ họ đang mặc đồ đôi, trông càng xứng.

Hanchee cầm micro lên, hơi xấu hổ nói: "Khụ, xin lỗi tôi có chút hồi hộp, để tôi bình tĩnh lại đã."

Hội trường vang lên tiếng cười khẽ, mọi người kiên nhẫn chờ đợi.

Im lặng ba giây, Hanchee đưa mắt nhìn về phía Hwayoung, rồi dùng thanh âm ấm áp như gió xuân chậm rãi nói:

"Hwayoung, lần đầu gặp em là vào năm năm trước tại vườn hoa nhà em. Lúc đó em mặc một chiếc váy màu trắng đẹp đến nỗi chị ngỡ mình gặp được một thiên thần. Cái khoảnh khắc trông thấy em, chị đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lần sau gặp lại thì em lại mặc bộ đồng phục học sinh gọi chị một tiếng chị Han, ngay lúc ấy chị đã muốn cùng em chung sống cả một đời này. Trong năm năm, từ lúc mới gặp nhau rồi quen biết, rồi đến thấu hiểu nhau, chúng ta đã cùng trải qua những niềm vui, nước mắt, hạnh phúc và cả thất bại. May mắn làm sao em và chị, chúng ta vẫn còn bên nhau..."

Con gái khó chống cự nhất chính là những cảnh tượng thế này, không ít các cô gái nghe mà nước mắt lưng tròng. Soyoung dù không thích Hwayoung nhưng nghe Hanchee tỏ tình thì cô bé vẫn rất cảm động.

Nhưng Soyoung lại đột nhiên phát hiện biểu cảm của Rosé có chút không đúng..."Chaengie... chị Chaengie... chị sao thế? Chị không sao chứ? Sắc mặt tệ quá... có phải khó chịu chỗ nào không?"

Rosé nhéo mi tâm một cái: "Chị không sao?" 'Hừ, khá khen cho câu yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, muốn chung sống một đời.'

Lúc ã gặp Hwayoung thì vẫn chưa chia tay với cô đâu. Thế mà có thể yêu ngay từ cái nhìn đầu, muốn chung sống cả đời với một người đàn bà khác... 'Nước mắt? Thất bại? Xem ra mình chính là nước mắt với thất bại của bọn họ, là tảng đá chặn con đường tình yêu chân chính đó đây...'

Lúc này Lee Hanchee đang cầm một chiếc nhẫn kim cương thật lớn rồi quỳ một chân xuống: "Hwayoung, gả cho chị đi, hãy để chị dùng hết quảng thời gian sau này của chị để chăm sóc cho em, chúng ta bên nhau cả cuộc đời còn lại, được không?"

"Đồng ý điiii..."

"Đồng ý điiii..."

"Hwayoung! Mau đồng ý điiii..."


...

Tất cả mọi người trong hội trường đều kêu gào ủng hộ Lee Hanchee.

Park Hwayoung che miệng khóc không thành tiếng. Mọi người tránh ra thành một con đường, Hwayoung bước từng bước đi về phía Hanchee trên sân khấu. Trong ánh mắt khẩn trương của ã ta mà chậm rãi gật đầu một cái: "Em đồng ý."

"Woa!!! Hôn nhau đi! Hôn nhau đi!"

"Hôn đi! Hôn đi!!!"


.......
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Hwayoung dùng ánh mắt như thể từ trên cao nhìn xuống hướng về Rosé đang chìm nghỉm trong đám người, trên mặt cô ta là hào quang của kẻ thắng cuộc.

'Park Chaeyoung, mày thấy không? Người mà mày yêu nhất đã hoàn toàn thuộc về tao!'

Mà lúc này trên mặt Rosé chẳng có nửa điểm biểu tình, càng không có cái gọi là đau buồn. Cách mà Hwayoung thường dùng nhất là đem những thứ cô quan tâm nhất ra để kích thích cô. Nhưng bây giờ, những cái mà Hwayoung có thể lấy ra thì trong mắt Rosé từ lâu đã chẳng đáng giá một đồng.

Trên sân khấu, một đôi mỹ nữ được ông trời tác hợp đang hôn nhau say đắm, dưới sân khấu những ánh đèn loang loáng thay phiên nhau chớp lên. Bởi vì có nhiều người live stream nên trên mạng cũng sắp bùng nổ...

Không ngoài suy đoán của mọi người, một thời gian dài sau này đầu đề trên báo xem chừng đều là màn cầu hôn thế kỷ này của Park Hwayoung.

Màn cầu hôn trịnh trọng này khép lại, bữa tiệc mới chính thức bắt đầu...

Trong hội trường không thiếu những người yêu thích ẩm thực, thậm chí còn có phóng viên của chuyên mục ẩm thực cũng chạy tới vì nghe đồn bữa tiệc tối nay do William Fei đích thân thực hiện. Hiện giờ mọi người đều phấn khích chờ đợi thực thần ra sân.

Chỉ một bữa tiệc này cũng đủ để thành một bài báo rồi.

Lúc này Bang Ah đột nhiên kêu lên một tiếng: "Ế! Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện!"

Giọng của Bang Ah rất lớn khiến tất cả mọi người đều nghe thấy, vì vậy mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía cô ta. Thấy đã hấp dẫn được sự chú ý, Bang Ah cố làm ra vẻ tò mò nhìn về phía Rosé: "Rosé à, người hôm qua viết thư tình theo đuổi cô ấy, chả phải bảo hôm nay sẽ vì cô mà chuẩn bị một bất ngờ lớn sao? Sao đến giờ còn chưa thấy đâu?"

Được Bang Ah nhắc nhở, những người khác cũng bắt đầu nhớ tới rối rít phụ họa: "Đúng rồi, bức thư tình kia còn bảo cái gì mà chuẩn bị món quà quý giá mê người nhất cơ mà!"

"Chúng tôi đều tò mò chết đi được, thật đáng mong đợi mà!"


"Cái gì bất ngờ? Lại có người muốn chuẩn bị món quà bất ngờ gì à?" Vài phóng viên không hiểu đầu cua tai nheo ra sao lập tức hỏi dò.

"Chính là cái cô đóng vai nữ thứ Rosé ấy, hôm qua lúc đóng máy cô ấy đột nhiện nhận được một bức thư thật thâm tình nha!" Bang Ah vừa nói vừa móc ra một tờ giấy màu hồng.

Thấy tờ giấy kia thì khuôn mặt của Soyoung bỗng trắng bệch: "Sao có thể như vậy! Rõ ràng em ném bức thư ý đi rồi mà! Sao lại trong tay cô ta được!"

Rosé cũng nhíu mày.

"Chị Chaeyoung, đều là em không tốt, em không nên vứt bừa bãi, đúng ra em nên đốt nó luôn mới phải! Làm sao bây giờ... làm sao bây giờ..." Soyoung gấp đến nỗi bắt đầu run rẩy.

Rosé vỗ vỗ mu bàn tay của cô an ủi: "Không sao, chỉ là thư tình thôi mà, Bang Ah xâm phạm quyền riêng tư của người khác ngay chốn công cộng thế này thì hình tượng của cô ta cũng hủy, về sau chúng ta có thể phản kích lại!"

Hốc mắt Soyoung đỏ hết lên: "Nhưng mà thật mất mặt... hôm nay có nhiều người như thế... đều là do em..."

Bang Ah bên kia không chỉ đọc to thư tình một lần nữa ngay trước mặt mọi người, mà lại còn đem bức thư kia truyền tay cho tất cả mọi người thấy. Có phóng viên nhìn thấy thì cười ầm lên rồi bắt đầu điên cuồng chụp lại...

Lee Hanchee thấy thế hơi nhíu mày: "Người theo đuổi Chaengie liệu có vấn đề thần kinh không? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Trong mắt Hwayoung lóe lên một nét cười ác ý, nhưng trên mặt lại tỉnh bơ nói: "Nhìn giọng trong bức thư thì đúng là có vẻ bị thần kinh rồi. Tám phần là một người có cuộc sống nghèo nàn, thấp kém lại nhạt nhẽo cho nên mới thông qua việc theo đuổi mà lấy được chút ỷ lại cho tinh thần. Loại người như vậy thật ra có rất nhiều, Chaeyoung cũng xui xẻo quá mới bị loại người này ám vào..."

Bang Ah truyền tay xong thì đến gần Rosé, chớp mắt hỏi: "Thế nào Rosé? Sao cô không nói gì? Món quà bất ngờ của cô có tới hay không? Mọi người thật sự rất mong chờ đấy!"

"Đúng vậy đúng vậy! Bảo người ta nhanh lên đi! Chúng tôi đều rất ngóng chờ!"

"Phốc, chắc tên nghèo kiết xác đó không phải là đưa một xe bánh ngô hấp đến chứ?"


"Tôi chưa bao giờ ăn bánh ngô hấp đâu! Hôm nay xem ra được mở mang đầu óc rồi..."

........

Tất cả những phóng viên, những người đang live stream đều đang chờ xem náo nhiệt.

Trong góc, Soyoung không chịu nổi nhục nhã cùng cảm giác tự trách mà len lén rơi nước mắt. Cái Rosé không chịu nổi nhất chính là nước mắt của con gái vậy nên sứt đầu bể trán chỉ đển an ủi cô nàng. Nhưng khi các phóng viên phát hiện Soyoung khóc lóc thì lập tức đem ống kính hướng về phía Soyoung...

Ngay lúc Rosé chuẩn bị phát hỏa thì "Ầm" một tiếng, cửa phòng hội trường bị người đẩy ra.

Mọi người lập tức quay đầu lại, chỉ thấy trước cửa là giám đốc khách sạn mặc một bộ đồ cực kì nghiêm chỉnh đang đứng ở cửa, mà phía sau ông ta một người đàn ông cao to...

"Loảng xoảng."

Không biết là người nào đánh rơi dao nĩa xuống đất làm phát ra âm thanh chói tai.

Những phóng viên vừa nãy luôn ca ngợi đồ ăn của William Fei thì lập tức kích động, vẻ mặt phấn khích đứng lên nhìn người đàn ông phía sau lưng giám đốc: "Wil... liam... Fei..."

So với những tấm ảnh trên tạp chí kia, thì bản thân William Fei rất có sức hút, nhất là mấy nữ diễn viên vừa nhìn thấy William Fei thì lập tức ra vẻ cao quý, tựa hồ là muốn hấp dẫn ánh mắt của anh ta.

Nét đẹp con lai cộng thêm danh tiếng là đầu bếp hàng đầu, trên người trừ bỏ hương thơm của đồ ăn thì còn có mùi vị đàn ông ngào ngạt.

"Người đứng kia hình như là giám đốc khách sạn thì phải, nhưng người con lai phía sau là ai?" Có người chưa từng thấy hình William Fei liền thuận miệng hỏi.

"Là William Fei!!!" Phóng viên ẩm thực đột nhiên kích động gọi ra tên người kia.

"Ah? Anh ta chính là William Fei sao! Đẹp trai như thế? Tôi còn tưởng rằng ngôi sao lớn nào đó!"

Nghe được đó là William Fei thì không ít người ngẩn ra, sau đó chen lấn chạy về phía cửa xin chụp hình chung. Trên mặt William Fei vẫn mang nụ cười thản nhiên, cũng không từ chối mấy yêu cầu nhỏ này, đáp ứng từng yêu cầu một của mọi người.

Soyoung siết tay thật chặt, thỉnh thoảng liếc về phía Rosé, vẻ mặt cô nhóc đầy tức giận cùng tủi thân: "Đúng là làm trò! Bọn họ để William Fei ra mặt chụp chung với khách khứa thế này, ngày mai những phóng viên kia lại có bài để viết, cái gì mà cầu hôn lãng mạng, cái gì mà tiền nhiều như biển mời cả được cả William Fei đến cho khách khứa tự sướng..."

Rosé lắc đầu, dùng ánh mắt bảo Soyoung không nên nói bậy bạ. Ở chốn công cộng thế này có thể nói ít câu nào thì tốt câu nấy. Nếu chẳng may bị ai đó nghe được thì khó tránh khỏi bị gièm pha.

May mà lúc này tất cả mọi người đều đang tập trung vào William Fei nên không ai nghe được Soyoung nói cái gì.

"Gì chứ, diễn xuất của ả Park Hwayoung không bằng chị, vẻ ngoài với nhân phẩm cũng chẳng thể so sánh với chị nhưng vì cái gì mà hết lần này đến lần khác cô ta đều gặp may như vậy!" Soyoung không chỉ tủi thân cho mình mà còn bất mãn cho cả Rosé.

Trong lòng cô bé Soyoung, vẻ đẹp và diễn xuất của Rosé thì có cái nào không ép chết Park Hwayoung kia, quan trọng nhất phải có nhân phẩm, nhân phẩm, nhân phẩm!

Trong đoàn làm phim thì độ tồn tại của Hwayoung đúng là rất lớn, cũng có vẻ thân thiện dễ gần. Nhưng sự thực thế nào thì người khác có thể không biết chứ Soyoung ngày nào cũng đi theo Rosé sao có thể không biết.

Mọi người cứ nói Rosé ghen tị với Hwayoung, muốn cướp vị trí của cô ta nhưng sự thật thì Rosé căn bản không hề để ý đến cô ta, rõ ràng lần nào cũng là ả ta chủ động khiêu khích.

...


"Thật vinh hạnh, tối nay có thể vì tiểu thư Park Hwayoung mà tự tay dâng lên mỹ thực, cũng chúc mừng ngài Lee Tổng đây ôm được mỹ nhân về nhà!" William Fei ưu nhã bước lên phía trước vui vẻ nói với Hwayoung cùng Lee Hanchee.

"Tôi cũng rất vinh hạnh vì có thể mời được ngài Fei tới." Hwayoung mỉm cười gật đầu.

"Cám ơn bạn tốt của tôi!" Hanchee thân mật ôm William Fei một cái.

Lúc này toàn hội trường đã xôn xao.

Thực thần cỡ như William Fei này có sức ảnh hưởng không thua gì một ngôi sao sáng giá, tiệc đóng máy thế này mà muốn mời anh ta thì khó như lên trời. Nhưng vì quan hệ của Lee Hanchee với William Fei không tệ nên William Fei mới chịu đồng ý ra tay.

"Oh my god, Hwayoung hạnh phúc chết đi được!"

"Nếu như có người nguyện ý vì tôi mà làm như vậy..."

"Đừng mơ, cô nghĩ rằng ai cũng mời được William Fei sao, Hanchee chỉ có một mà William Fei cũng chỉ có một mà thôi!"


Một đám nữ diễn viên vây quanh Park Hwayoung líu ra líu ríu nói không ngừng.

"Đúng vậy, thực thần William Fei này cực khó mời nha, huống chi anh ấy còn là đệ tử thân truyền của Alainpassa nữa đó, thân phận thế này... có mấy ai có thể mời được!"

"Được rồi, thưa các vị khách quý, tiếp theo đây tôi sẽ chuẩn bị tiệc tối, xin quý vị hãy chờ đợi một chút!"
William Fei rời khỏi hội trường đi chuẩn bị đồ ăn.

Thấy William Fei rời đi, những phóng viên ẩm thực vội vã chạy theo sau. Bọn họ không muốn bỏ qua bất cứ một hình ảnh nào của William Fei.

Đồ ăn ngon còn kèm thêm cả trai đẹp thì dù bất cứ làm gì cũng đẹp!

Ngay lúc William Fei cùng những phóng viên kia rời đi không lâu thì cửa hội trường lại bị mở ra lần nữa. Mọi người cứ tưởng rằng William Fei đã chuẩn bị xong, nhưng không ngờ người tới không phải là William Fei mà là một vị đầu bếp ngoại quốc hơi lớn tuổi...

"Tại sao một đầu bếp lại tới?" Bang Ah thấy người vừa đến mặc đồng phục đầu bếp liền có chút nghi ngờ, không hiểu nổi nói: "Ai biết vị đầu bếp này không?"

Nghe tiếng Bang Ah thì mọi người lập tức lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt. Bọn họ cũng không phải mấy phóng viên ẩm thực kia làm sao biết người này là ai.

Rosé ngồi trong góc mà sắc mặt thay đổi liên tục.

Vị đầu bếp người nước ngoài ngoài này sao lại nhìn có chút giống Alainpassa... Nhưng Rosé cũng không dám xác định, cho nên không lên tiếng. Chắc có lẽ chỉ là người giống người mà thôi.

"Các vị khách quý, tôi đích thân tới đây vì 1 vị đại tiểu thư mà chuẩn bị tiệc tối!" Vị đầu bếp ngoại quốc mở miệng nói.

"Chuẩn bị tiệc tối?"

"Kỳ quái, là vì Hwayoung sao? Nhưng đầu bếp chính tối nay không phải William Fei sao?"


"Đây là đầu bếp từ đâu tới vậy?"

Park Hwayoung có chút khó hiểu nhìn về phía Hanchee, bỗng như nhớ tới cái gì liền quay sang Bang Ah nhẹ nhàng nhắc: "Chắc là đến vì Rosé đi!"

Bang Ah lập tức hiểu ra, cô ta bật cười một cái hô to: "Nha... Hóa ra là vì Rosé đại mỹ nhân của chúng ta mà tới chuẩn bị tiệc tối đây mà! Chẳng lẽ chính là bất ngờ mà tên nghèo kiết xác theo đuổi Rosé đại mỹ nhân mời tới sao? Ha ha, đúng là đủ bất ngờ cũng đủ vui mừng nha!"

Nghe Bang Ah nói vậy, những diễn viên trong tổ kịch kia lập tức hiểu ra, bọn họ nhìn về phía Rosé mà cười nhạo không dứt.

Quả nhiên là không so sánh thì không đau lòng mà... So sánh thế này lại càng thảm hại, thật là nỗi đau chồng chất...

Lee Hanchee mời là thực thần có danh hiệu Michelin - William Fei, mà người theo đuổi Rosé thì mời ai? Đầu bếp từ cái quán vỉa hè nào tới đây? Thôi dù sao cũng mời một người ngoại quốc tới, coi như cũng hạ vốn gốc.

"Ha ha ha, tên nghèo kiết xác đó quả thật cũng tốn công theo đuổi Rosé, nhưng mà... không có bản lĩnh thì thôi đừng có tự làm mình mất mặt chớ..."

"Ý, mấy người nhìn kia, vị đầu bếp kia còn mang theo dụng cụ của mình tới, chẳng lẽ ông ta muốn thái rau tỉa hoa sao, đúng là một đầu bếp chuyện nghiệp mà!"


Câu này vừa nói ra mọi người đã ôm bụng cười to, thậm chí nữ diễn viên còn cười đến độ chảy cả nước mắt.

Tuy đã biết có thể hôm nay Rosé sẽ bị mất mặt, mất mặt đến mức này cũng là ngoài ý muốn...

Vị đầu bếp ngoại quốc kia bị cười nhạo vẫn rất bình tĩnh, ông ta lấy ra những dụng cụ của mình mà chỉ cần là người hơi có kiến thức một chút đều biết những dụng cụ kia cực kì quý giá.

Nhưng những dụng cụ này có giá trị cao đến đâu đi nữa thì nhìn bề ngoài cũng khó nhận ra được điểm khác biệt. Thấy vị đầu bếp lôi dụng cụ ra, đám Bang Ah càng cười lớn tiếng hơn nữa, trong hội trường tiếng cười nhạo vang lên mãi không dứt.

Trong góc, khuôn mặt Soyoung đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Hiện tại không biết có bao nhiêu ánh mắt đang chờ xem kịch vui hướng về Rosé. Bất kể Rosé có quan tâm hay không nhưng cảm giác khó chịu bây giờ là thật. Trong lòng Soyoung đã sớm mắng chửi tên nghèo kiết xác kia hàng trăm lần, vốn đã đủ mất mặt giờ lại gây ra chuyện khiến cả thiên hạ chê cười!

Đúng lúc Park Hwayoung muốn nói gì đó, thì William Fei cùng với các phóng viên ẩm thực lại đột nhiện chạy ra hội trường.

Những người phục vụ của khách sạn cẩn thận bưng món sò điệp sốt nấm truffle* vừa chuẩn bị xong ra cho mọi người.

(*Giá của nấm trufle là khoảng 4.300 USD/kg - giá cồi sò điệp dùng cho món này khoảng 300k/kg.)


----------------------

Editor: mọi người ơi lịch làm việc mình thay đổi nên có thể 5-10 ngày mới có chap mới, nhưng mà có thời gian mình sẽ tranh thủ up cho các bạn. Huhu thả sao cho mình có động lực đi ToT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro