Tớ không sao hết! Chaeyoungie! Tỉnh lại đi mà, được không?
Trong khoản thời gian kế tiếp, Rosé và Park Alice cùng đến The Sun đàm phán, cuối cùng cũng thành công kí được hợp đồng đại lý.
Mà đại lý này, lại là một trong những cổ đông lớn của The Sun, còn có thực lực lớn hơn cả Deung Gun bên New World!
Thời gian này, Park Alice và Rosé cứ chạy qua chạy lại giữa Seoul và Munsan, tự mình xử lí việc khai trương đại lý tại The Sun. Hành động này đã khiến cho vị cổ đông kia rất có hảo cảm.
Chuyện khiến Rosé không ngờ được là, trước hôm khai trương một ngày, cô lại gặp một người quen cũ tại The Sun.
Song Hye Kyo...
Điều khiến cô kinh ngạc không phải là gặp lại Song Hye Kyo, mà là người đàn ông đi cùng cô ấy, trông đẹp trai cao ráo trẻ trung. Lúc này, anh ta đang xách túi lớn túi nhỏ, trong tay còn cầm một que kem ân cần đưa cho Song Hye Kyo...
"Cô Rosé, lâu rồi không gặp! Không ngờ lại gặp được cô ở đây! Chuyện lần trước vẫn chưa kịp cảm ơn cô, cùng tới chỗ nào ăn bữa cơm được không?" Song Hye Kyo chủ động đưa ra lời mời.
Song Hye Kyo của ngày hôm nay hoàn toàn khác với vẻ điên cuồng tiều tụy lúc trước, trên người cô tỏa ra sự dịu dàng tươi tắn của phụ nữ, có vẻ như gần đây sống khá ổn.
"Vị này là..." Người đàn ông nhìn Rosé hỏi.
"Là Rosé, là người lần trước em nói với anh đấy."
"Hóa ra cô là Rosé..." Người đàn ông lập tức lộ ra vẻ mặt hòa nhã: "Vậy thì phải mời khách là đúng rồi, không biết cô Rosé có rảnh không?"
Rosé từ trong sự kinh ngạc hoàn hồn lại: "Có chứ! Có người mời tất nhiên là rảnh rồi!"
Tại một nhà hàng gần đó.
Người đàn ông kia cũng biết có nếu có mặt anh ta ở đó thì hội phụ nữ nói chuyện sẽ không tiện, nên cũng không làm phiền họ, đưa họ tới nhà hàng rồi rời đi: "Ăn xong thì gọi điện cho anh, anh tới đón em."
Song Hye Kyo: "Ừm."
Sau khi anh ta đi khỏi, Song Hye Kyo tựa vào lưng ghê, nhìn Rosé hỏi: "Dạo này có quay phim không?"
"Quay xong hết rồi, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng sắp chiếu rồi." Rosé đáp.
"Đạo diễn nào thế?"
"Jang Do Yoon."
"Trùng hợp thế, bộ phim đầu tiên khi tôi mới vào nghề cũng hợp tác với đạo diễn Jang đấy..." Song Hye Kyo không khỏi cảm khái một câu.
Năm ấy Song Hye Kyo đóng nữ chính trong bộ phim thứ hai của Jang Do Yoon.
Đó là một bộ phim kinh điển, tới giờ vẫn không bộ nào có thể vượt qua được, đồng thời cũng là bộ phim gây dựng được chỗ đứng cho Song Hye Kyo trong làng giải trí.
Chỉ tiếc Song Hye Kyo là thiên kim tiểu thư, vào làng giải trí cũng chỉ để chơi mà thôi, cô chỉ diễn có bộ phim đó rồi kết hôn luôn.
Tuy cô đã giải nghệ lâu rồi nhưng mà danh tiếng vẫn còn, thế nên chuyện của Ho Wook Dal lần trước mới có nhiều người chú ý tới vậy.
Sau khi hỏi han nhau vài câu, Song Hye Kyo nhìn Rosé nói: "Cô không có gì muốn hỏi à?"
Rosé vừa xong cũng rất tò mò, chỉ là ngại hỏi, nếu Song Hye Kyo đã chủ động nhắc tới, vậy cô cũng không e dè nữa: "Khụ, tiền bối, người đàn ông ban nãy...?"
"Là chồng tôi." Song Hye Kyo đáp, Song Hye Kyo thấy Rosé gọi mình một tiếng "tiền bối", cảm thấy nghe cũng không tệ.
"Hả..." Rosé vốn muốn hỏi cô với Ho Wook Dal đã ly hôn chưa, giờ xem ra không cần hỏi nữa rồi, người ta không chỉ ly hôn, còn nhanh chóng tái hôn rồi nữa kìa.
'Chẳng trách lại xuất hiện ở thành phố Munsan, hóa ra là đã lấy chồng ở đây!'
Rosé lập tức bật ngón cái lên: "COOL!!!"
Song Hye Kyo bị phản ứng của cô chọc cười: "Vậy sao?"
"Tất nhiên rồi! Nói thật, trước đây tôi vẫn luôn lo lắng, sợ cô sẽ lại mềm lòng! Lúc đó có thể thấy cô thật sự rất yêu Ho Wook Dal, bởi vì cô biết gã khốn đó đã ngoại tình rồi mà vẫn tha thứ cho... Có điều thế cũng tốt, nữ thần chính là nữ thần! Quyết đoán lắm!" Rosé ra thế ôm quyền.
Song Hye Kyo cười khổ: "Tôi nào có dứt khoát được như cô nói, thật ra chính vì tôi do dự thiếu quyết đoán nên mới kéo dài nhiều năm như vậy... Thậm chí, nếu không phải sau đó Bang Ah tìm tới tận cửa, khiến tôi nhìn rõ được bộ mặt thật của bọn họ, nói không chừng tôi thật sự sẽ lại giẫm lên vết xe đổ cũng nên!"
"Bang Ah dám vác xác tới tận cửa sao?" Rosé dường như có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc ấy: "Tuy li hôn là phương án đúng đắn... nhưng như vậy có phải đã dễ dàng cho Bang Ah quá rồi không?"
Song Hye Kyo cười lạnh: "Xem ra dạo này cô không xem tin tức mấy nhỉ."
Rosé chớp mắt, nhún vai nói: "Cô nói tin tài chính à? Tôi chỉ xem tin giải trí thôi!"
"Ho Wook Dal phá sản rồi."
"Phá sản rồi... ơ, vậy thì Bang Ah..." Tuy Rosé có chút kinh ngạc, nhưng chuyện này vẫn nằm trong dự đoán của cô. Khi ấy, công ty bất động sản do Ho Wook Dal sở hữu sớm đã bị Lalisa đì cho thoi thóp ngắc ngoải, mà nhà Ho Wook Dal còn bức Song Hye Kyo đi nữa, ắt chỉ còn con đường chết.
"Cô nghĩ sao?" Song Hye Kyo nhìn cô đầy ẩn ý.
Rosé nhíu mày: "Chắc cô ta sẽ không bỏ đứa nhỏ rồi chuồng êm đấy chứ?"
Ho Wook Dal phá sản rồi, sao Bang Ah có thể tiếp tục theo gã được.
"Hừ, công ty phá sản, Bang Ah lại phá thai, Ho Wook Dal lập tức về tìm tôi..."
Rosé lộ ra thần sắc lo lắng: "Với tính cách của tên khốn nạn đó, chắc chắn sẽ lại bám dính lấy cô không chịu buông, không đồng ý ly hôn đúng không?"
"Bị cô đoán trúng rồi."
"Vậy sau đó cô làm thế nào để thoát khỏi tên đó?"
"Đối phó với loại người này còn có thể làm thế nào được nữa? Người nhà tôi tìm người đến đánh hắn một trận, thế là hắn ta liền lập tức biết điều, nếu không... chẳng lẽ tôi còn phải nói lí lẽ với hắn à?"
Rosé lộ ra vẻ mặt hả hê, xem ra Song Hye Kyo thật sự đã buông xuống rồi: "Giờ người đó của cô... xem ra đối xử với cô rất tốt nhỉ?"
Nhắc tới người đàn ông kia, thần sắc lạnh lùng của Song Hye Kyo bỗng dịu xuống vài phần: "Ừm, anh ấy quả thật... đối xử với tôi rất tốt... Anh ấy thích tôi rất nhiều năm, nhưng tôi vẫn luôn thờ ơ với anh ấy, vì anh ấy kém tôi năm tuổi lận. Khi ấy, tôi cảm thấy anh ấy còn trẻ quá, không tin là anh ấy nghiêm túc, lại cảm thấy một thằng con nhà giàu như vậy không dựa dẫm gì được."
"... Không ngờ, anh ấy lại đợi tôi bao nhiêu năm qua, sau khi biết tôi ly hôn liền lập tức tới tìm tôi. Mới đầu tôi vẫn không chấp nhận anh ấy... bởi vì lúc đó tôi rất tự ti. Hơn nữa, người nhà anh ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý để một người phụ nữ vừa mới ly hôn, lại còn lớn hơn anh ấy nhiều tuổi như vậy bước chân vào cửa được..."
Rosé nhíu mày, cảm thấy đúng là rất nan giải: "Sau đó thì sao?"
Song Hye Kyo nói tiếp, vẻ mặt trông càng nhu hòa: "Khi ấy, tôi nói thẳng với anh ấy, thể chất của tôi rất khó mang thai, có thể cả đời này không thể có con được, muốn anh ấy thấy khó mà lui... Kết quả, anh ấy liền đưa cho tôi một tờ chẩn đoán của bệnh viện rồi nói với tôi: vừa hay, anh cũng không thể có con được."
Rosé há hốc mồm: "Vậy cũng được sao? Anh ta thật sự... không thể có con được à?"
Song Hye Kyo sờ bụng mình: "Tôi mang thai rồi, cô nói xem?"
Rosé nhất thời kinh hỉ: "Thật á! Cô có thai rồi? Chúc mừng, chúc mừng!"
Khỏi cần hỏi cũng biết rõ ràng là người đàn ông kia đã gạt cô ấy.
Song Hye Kyo nhìn cô gái trước mặt đang thể hiện sự vui sướng từ tận đáy lòng thay cho cô, trong lòng bỗng có chút cảm động: "Cảm ơn!"
Nhắc tới chuyện này, đến Song Hye Kyo vẫn còn chưa hết kinh ngạc: "Sau khi tôi phát hiện mình có thai, tôi sợ phát khiếp, còn tưởng là con của Ho Wook Dal, đang định lén đi nạo, nào ngờ bị anh ấy phát hiện. Lúc đó, anh ấy mới nói sự thật cho tôi biết, sau đó liền đưa tôi tới bệnh viện làm kiểm tra kĩ hơn, tính ra thời gian quả nhiên là con của anh ấy, rồi ba mẹ anh ấy cũng chịu đồng ý chuyện của bọn tôi..."
Rosé nghe vậy mà chấn động.
May mà ông trời không phụ lòng người tốt, cuối cùng Song Hye Kyo cũng đợi được đứa bé của mình.
"Còn về Bang Ah, tôi cũng lười chẳng buồn nghe ngóng xem cô ta thế nào. Nhưng có người nói với tôi, nghe nói vì danh tiếng quá kém nên bị phong sát, giờ chạy đi đóng cái loại phim kia rồi..." Lúc nhắc tới Bang Ah, thần sắc của Song Hye Kyo cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, như thể chỉ đang nói về một người xa lạ.
"Thật xin lỗi, khi ấy đã hiểu lầm cô, còn nói những lời như vậy với cô nữa. Giờ tôi không thể uống rượu được, nên tôi xin lấy trà thay rượu, kính cô một ly nhé!" Song Hye Kyo xin lỗi một cách chân thành.
Ngoài việc xin lỗi ra, cô còn muốn cảm ơn Rosé nhiều hơn, nếu không phải nhờ Rosé vạch trần lời nói dối của Ho Wook Dal, cô sẽ không có ngày hôm nay...
Rosé vội kính lại một ly: "Khách khí quá, khi đó cô cũng không biết chuyện mà."
Song Hye Kyo tỏ ra hơi lo lắng nhìn cô, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ nói một câu: "Cũng chúc cô và người ấy... có thể thuận lợi mọi điều."
"Cảm ơn." Rosé có chút ngạc nhiên, hơi hơi nhướng lông mày: "Tôi còn tưởng cô muốn khuyên tôi đừng như thiêu thân lao đầu vào lửa cơ."
Song Hye Kyo khẽ cười: "Người thành đạt như Lalisa Manoban, đổi lại là tôi, e rằng cũng không thể không nhào tới được, huống hồ là một cô gái trẻ như cô! Hơn nữa, tôi có thể nhìn ra Lalisa thật sự yêu cô. Từ sau khi tôi mang thai, tôi liền cảm thấy... mọi thứ trên thế gian này cái gì cũng đều có thể xảy ra hết, không phải sao?"
"Đương nhiên rồi, tôi vẫn luôn nghĩ vậy mà!"
Nghe thấy câu chuyện đầy năng lượng như vậy, tâm trạng Rosé cũng tốt đẹp hơn nhiều.
...
Sau khi chia tay với Song Hye Kyo, Rosé trở về khách sạn chuẩn bị cho buổi khai trương ngày mai.
Nào ngờ, trong buổi lễ khai trương chính thức lại gặp lại Song Hye Kyo.
"Song... à không, Shin Phu nhân?"
"Tới xem xem, không hoan nghênh à?" Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Rosé, Song Hye Kyo cười nói.
"Tất nhiên là hoan nghênh rồi, chỉ là có chút ngạc nhiên thôi! Cô đang mang thai, không sao chứ?" Hôm qua lúc nói chuyện với Song Hye Kyo, Rosé chỉ tiện mồm nói một chút về việc sao cô lại tới Munsan và hôm nay cô sẽ khai trương, không ngờ cô ấy lại đích thân tới chúc mừng.
"Chỉ vài bước chân thôi mà, có chuyện gì được chứ? Mọi người đừng coi tôi như thủy tinh nữa được không!" Chắc Song Hye Kyo thường ngày ở nhà hay bị chồng nói vậy nên nghe thấy có hơi không vui.
Nhưng Rosé nào dám sơ suất, cô vội đỡ lấy thai phụ này như đỡ "lão phật gia".
"Shin Phu Nhân! Sao cô lại tới đây! Không kịp đón tiếp từ xa, thật có lỗi!" Người phụ trách của The Sun vừa thấy Song Hye Kyo liền giật mình, vội chạy tới nghênh tiếp.
"Tôi tới chúc mừng bạn!" Song Hye Kyo tùy ý nói.
Song Hye Kyo không chỉ là thiên kim danh giá của Seoul, chồng cô cũng là tài phiệt thế gia số một số hai ở đây.
Không ngờ được rằng, bà chủ của Tắc Linh lại là bạn của bà lớn này, thế nên thái độ của người phụ trách bên The Sun cũng tăng lên không ít, càng coi trọng cái cửa hàng đại lý này hơn.
"Shin Phu Nhân, mời vào trong! Sớm biết cô tới, tôi đã cho bọc hết các góc cạnh lại rồi, nếu không lỡ động phải đâu thì chết tôi!"
Có ai không biết vị Shin tổng kia cưng chiều bà xã này đến thế nào chứ!
Rosé ở bên nghe thấy vậy thì hạn hán luôn nó lời, được lắm, đúng là nhân tài nịnh bợ.
Song Hye Kyo đỡ trán: "Cô thấy chưa? Giờ tôi đi tới đâu cũng vậy đấy! Còn phải chịu đựng cái cảnh này bảy tháng nữa cơ!"
Rosé khẽ cười: "Đồng cảm!"
Lúc Rosé nói câu này, tuyệt đối không ngờ... sau này sẽ có một ngày, chính cô mới là cái người đáng được đồng cảm nhất...
Cách đó không xa, Park Alice và Minguk thấy Rosé đang nói chuyện vui vẻ với Song Hye Kyo thì đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Lúc trước họ còn phát sầu lên vì vụ không mời được người thích hợp làm người "tọa trấn" cho lễ khai trương, không ngờ chớp cái Rosé đã mời được phu nhân của Triệu gia tới đây rồi.
Vị phu nhân này không chỉ có danh tiếng trong làng giải trí, mà bản thân cô và nhà chồng đều là gia đình danh giá, quả thật rất hợp với địa vị và yêu cầu của Tắc Linh.
Sự thật nhanh chóng chứng minh được hiệu quả việc Song Hye Kyo có mặt tại đây lần này còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của họ.
Sau khi Song Hye Kyo mang thai, cô ít khi giao du với bên ngoài, lâu lắm không xuất hiện trước mặt truyền thông. Lần này, giới truyền thông thành phố Munsan sau khi biết được tin liền chen nhau tới, đã thế còn thu hút thêm được lượng fan cứng của Song Hye Kyo nữa. Mới chỉ ngày đầu khai trường, cửa hàng gần như đã được bán sạch, doanh thu ngày đầu lên tới trăm vạn!
So ra thì, cửa hàng của History tại New World vào ngày đầu khai trương vắng vẻ hơn nhiều, gộp cả hai ngày lại, doanh số còn không bằng con số lẻ của Tắc Linh tại The Sun.
Sau khi buổi lễ khai trương kết thúc, Rosé cố tình nán lại vài ngày, muốn xem xem tình hình buôn bán của Tắc Linh tại The Sun như thế nào.
Sau vài ngày quan sát thì thấy doanh số mỗi ngày đều vô cùng khả quan.
Hiện tại, Rosé càng lúc càng bội phục quyết sách của Park Alice hơn, lượng khách hàng cao cấp ở The Sun quả nhiên nhiều hơn bên New World không biết bao nhiêu lần, đây đúng là một bước khởi đầu tuyệt vời.
Còn đối với Park Alice và Minguk, hai người lại cảm thấy Rosé mới là thần kì, lần nào cô cũng khiến họ có được sự kinh hỉ ngoài ý muốn. Sự góp mặt của Song Hye Kyo quả thật khiến danh tiếng của Tắc Linh tại Munsan như hổ mọc thêm cánh.
Lúc này, Deung Gun thì đang hối hận phát điên lên, sớm biết như vậy, trước đó không nên đổi ý mới phải!
Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, mọi thứ đều đã định cả rồi...
...
Tin tức nhanh chóng truyền tới Seoul, sau khi Park Hwayoung biết được chuyện này liền nổi trận lôi đình, lôi Boem Jeong Suk ra chửi cho một trận.
Cô ta làm sao cũng không thể ngờ được, Tắc Linh không chỉ nắm lấy The Sun mà ngay đến cả Song Hye Kyo cũng tới đó nâng đỡ cho bọn họ. The Sun tuyệt đối không có mặt mũi lớn tới vậy, nhất định là người bên Tắc Linh đã mời được Song Hye Kyo...
'Chết tiệt! Gần đây rốt cuộc bị làm sao mà không có chuyện gì thuận lợi thế này!'
Park Hwayoung phiền muốn chết, cô ta lại lấy chiếc điện thoại kia ra, bực bội nói với người đầu dây bên kia: "Chuyện lần trước tôi nhờ anh thế nào rồi? Sao vẫn chưa có kết quả?"
"Vội cái gì, đã cắn câu rồi, đợi thu lưới thôi." Người đàn ông đầu dây bên kia không nhanh không chậm trả lời.
Nghe vậy, Park Hwayoung mới thở nhẹ một hơi, nhưng đáy mắt vẫn lướt một tia hung ác: "Nếu được thì lúc ra tay mạnh tay chút, như vậy sẽ càng thật hơn!"
"Yên tâm đi, chuyện này không cần cô phải dạy tôi! Chuyện của tôi, cô đừng có quên đấy!" Người đàn ông kia trầm giọng nói.
Park Hwayoung có chút buồn bực nói: "Không phải nói sẽ tìm cơ hội làm giúp anh rồi sao? Tháng sau là có đợt hàng từ Los Angeles về Seoul rồi! Sẽ không có vấn đề gì đâu, chỉ cần anh làm tốt chuyện của tôi, chuyện gì cũng dễ bàn bạc hết!"
...
Seoul, Nine One Hannam.
Trong phòng làm việc của Lalisa Manoban, bánh bao nhỏ đang bò trước bàn làm việc của ba, chớp đôi mắt to tròn nhìn ba mình hỏi câu hỏi mà con bé đã hỏi tới lần thứ sáu trong ngày hôm nay: "Bao giờ thì mẹ về ạ?"
Mấy ngày nay, cuộc đối thoại của Lalisa Manoban và Mingie hầu như chỉ là:
"Bao giờ thì mẹ về ạ?"
"Sao mẹ vẫn chưa về thế ạ?"
"Hôm nay mẹ có về không ạ?"
"Ngày mai mẹ có về không ạ?"
...
Lalisa Manoban miết miết mi tâm, gập laptop lại rồi nghiêng đầu nhìn ô con gái với ánh mắt phức tạp.
Mấy ngày gần đây, Mingie đã gọi mẹ, gọi ông, gọi bà, còn gọi cả cô út nữa.
Tuy mỗi lần Mingie nói chuyện với Hansin đều khiến Hansin tức điên lên nhưng chị có thể nhìn ra kì thực Mingie rất thích Hansin, bởi vì số lần Mingie nói chuyện với Hansin chỉ thua mỗi Rosé, hầu như lần nào cũng sẽ đáp lại.
Còn chị...
Cho tới giờ vẫn chưa nghe thấy Mingie gọi chị một tiếng "Appa".
Mỗi khi Mingie tìm chị thì chỉ nói hoặc hỏi chị về những chuyện có liên quan tới Rosé, ngoài vậy ra sẽ không nói gì nữa cả.
Nói chị hoàn toàn không để ý, đó là chuyện không thể.
"Mingie, qua đây, chúng ta nói chuyện một lát." Lalisa Manoban vẫy tay với Mingie.
Mingie chỉ mong ngóng mẹ về, làm gì còn tâm trạng đâu mà trò chuyện nữa, ìu xìu như bánh đa thiu luôn.
"Con không muốn gọi Appa à?" Lalisa Manoban đi thẳng vào vấn đề.
Thấy Lalisa Manoban nói vậy, gương mặt nhỏ nhắn của Mingie nhất thời đờ ra tại chỗ.
Quả nhiên, con bé thật sự không muốn nên mới không gọi chị.
"Vì sao thế? Có thể nói cho ta biết không?" Lalisa Manoban cố gắng mềm giọng ra hỏi.
Nhưng mà, sắc mặt Mingie lại càng trở nên khó coi hơn. Thậm chí, cô nhóc còn không muốn nói chuyện với chị nữa mà móc luôn tập viết lâu lắm nhóc không dùng tới ra.
Hiện tại, tuy Mingie đã có thể nói chuyện nhưng cô nhóc vẫn không thay đổi thói quen mang theo tập viết bên người.
Sau đó, Lalisa Manoban lại thấy con gái dùng lực viết: [Đều tại Appa hết?]
TạiAppa??? Lalisa Manoban nhìn mấy chữ này, tỏ ra khó hiểu: "Ý con là gì?"
Trong mắt bánh bao nhỏ tràn ngập ấm ức, bi phẫn rồi lại cúi đầu tiếp tục viết: [Đều tại Appa nên Mingie mới không có từ bụng mẹ chui ra, Mingie muốn được từ bụng mẹ chui ra!!!]
Vành mắt cô nhóc đỏ lừ giơ tập viết lên, trông như sắp khóc đến nơi.
Nhóc biết, tuy mẹ Chaeyoungie vẫn luôn đối xử với nhóc rất tốt, nhưng lại không phải là mẹ đẻ của nhóc, không phải là người sinh ra nhóc.
Chỉ nghĩ tới điều này thôi nhóc đã giận Appa vô cùng rồi! Sao appa không cùng mẹ Chaeyoungie sinh ra nhóc chứ!
Lalisa Manoban thấy con gái nói vậy thì ngẩn ra, đúng là muốn khóc không được muốn cười cũng không xong.
'Logic của con nhóc này...'
Tất nhiên là chị cũng muốn sinh với Rosé rồi, nhưng nếu như con do chị với Rosé sinh ra, vậy đó cũng đâu phải là Mingie đâu...
Nhưng Lalisa Manoban không có cách nào giải thích những điều này cho Mingie hiểu được.
Hoặc có lẽ, không cần chị phải giải thích.
Trong lòng Mingie cũng tự mình hiểu rõ chuyện này rồi. Chỉ là, con bé đang giận với ấm ức vì nó không phải do Rosé sinh ra...
Bầu không khí giữa hai ba con bỗng trở nên ngưng trọng, nhưng đúng lúc này điện thoại Lalisa Manoban vang lên, là Rosé gọi tới.
"Alo?"
"Boss đại nhân, nhớ em không?" Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói vui vẻ của cô, chỉ nghe không thôi cũng biết bên đó chắc đang rất thuận lợi.
"Nhớ." Chưa bao giờ nhớ như lúc này. Bà xã, em mà không mau trở về, chị sẽ bị con gái hành hạ chết.
"Hê hê, em sắp lên máy bay rồi, tối nay sẽ về tới Seoul, nhưng tới lúc đó cũng muộn lắm rồi thế nên sẽ không quấy nhiễu giấc ngủ của hai người đâu, sáng mai em sẽ tới thăm chị với Mingie."
"Chị đi đón em."
"Lần này em đi cùng với Minguk và giám đốc Alice mà, chị muốn dọa chết họ à? Em bắt xe về là được rồi! Ngoan nhé! Đúng rồi, Mingie ngủ chưa? Chưa ngủ thì cho em nói chuyện với con bé vài câu đi?"
Thế là Lalisa Manoban liền đưa điện thoại cho đứa con sớm đã không thể chờ được nữa.
"Mẹ ~" Bánh bao nhỏ vừa nghe thấy giọng Rosé đã tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với "Mingie giận dữ" ban nãy.
...
Cùng lúc đó, tại sòng bạc dưới lòng đất nào đó.
Chung Jae Hwa đang đỏ ngầu hai mắt, nhìn chằm chằm vào lá bài trên tay, lòng bàn tay đã bắt đầu toát mồ hôi, mọi người xung quanh cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Lá bài từng chút từng chút lộ ra, lúc nhìn thấy toàn bộ lá bài, hai tên bạn lưu manh của Chung Jae Hwa ngồi bên cạnh đã kích động đến mức nhảy chồm lên, Chung Jae Hwa quăng lá bài trên tay xuống: "Đồng chất! Đưa tiền, đưa tiền đây!!!"
Một đống thẻ bạc được đẩy tới, Chung Jae Hwa mừng đến đỏ hây hây cả hai má.
Kế hoạch sau khi tốt nghiệp của cậu ta là đi vòng quanh thế giới, nhưng mà người nhà chắc chắn sẽ không đồng ý, thậm chí còn áp dụng trừng phạt kinh tế đối với cậu ta nữa.
Thế nên dạo này, cậu ta luôn nghĩ cách để kiếm tiền, có người bạn biết được bèn giới thiệu cho cậu ta tới đây thử vận may.
Tuy cậu ta ham chơi, nhưng cũng biết có những thứ không thể dính vào được. Cơ mà, lần này thật sự cũng vì thiếu tiền quá, lại thấy mấy anh em tốt thắng được không ít nên mới tới thử xem thế nào.
Mới đầu cậu ta cũng không dám chơi to, nhưng không ngờ hôm nay lại hên đến vậy, mới theo có một lát mà đã được mấy trăm triệu thẻ rồi.
Sau đó, Chung Jae Hwa lại mở thêm ba ván, ván nào cũng thắng, số tiền cậu ta cần cũng đã hòm hòm rồi, tính chuẩn bị đi về. Nhưng mà, thấy hôm nay son quá thành ra lại không nỡ, vậy nên bị bọn bạn giật dây lại tiếp tục ở lại chơi tiếp....
Trong một góc cách đó không xa, một tên tóc vàng xăm trổ đầy tay đang lộ ra một nụ cười bỉ ổi, gã nhấc điện thoại lên gọi một cú: "Cá đã cắn câu, thu lưới!"
Một lát sau, một tên đeo chiếc dây chuyền vàng to đùng trên cổ ung dung chen vào đám người, đứng trước mặt Chung Jae Hwa: "Này người anh em! Tôi nhìn cậu nửa ngày, ai cũng nói hôm nay cậu đỏ lắm, tôi lại không tin, có dám chơi với tôi một ván lớn không?"
"Chơi thì chơi, tôi sợ anh chắc!"
Một tiếng sau, tất cả số thẻ bạc Chung Jae Hwa thắng được đều thua sạch.
Gã đeo dây chuyền vàng đắc ý cười lớn gạt hết chỗ thẻ bạc tới trước mặt mình: "Nhóc à, chú vẫn còn non lắm!"
"Thêm một ván nữa!" Chung Jae Hwa sầm mặt, vỗ mạnh xuống bàn.
"Chơi cái gì mà chơi! Thua đến cái quần cũng chẳng còn nữa rồi! Về tìm mẹ bú sữa đi!"
Gã vừa dứt lời, cả sòng bạc liền cười ầm lên.
Lúc này, Chung Jae Hwa thật sự thua đến cái quần cũng không còn nữa, quần áo trên người cậu ta đều là hàng hiệu, đã bị cởi hết ra làm cọc, ngay đến chiếc ví da chị cậu ta tặng hồi sinh nhật cũng bị thua mất.
Vốn định đến đây kiếm chút tiền làm lộ phí, ai ngờ lại thua sạch sành sanh thế này. Nhưng mấu chốt là vốn dĩ cậu ta đã thắng được rất nhiều tiền, cơ mà giờ lại bị thua sạch, thế thì sao có thể cam tâm được đây: "Anh đứng lại! Đánh thêm ván nữa với tôi! Nếu tôi thua tôi sẽ viết cho anh một cái giấy nợ!"
Gã đeo vòng vàng cười lớn: "Ha ha ha ha... cậu em à, ông đây không có hứng với cái trò viết giấy nợ! Ông chỉ thích tiền tươi thóc thật!"
"Mẹ nó! Tôi mà thèm vào tí tiền đó ấy à, có chơi không! Nếu tôi thua tôi lập tức bảo người mang tới cho anh!" Chung Jae Hwa quát lớn.
"Chậc... Xem ra không chơi ván này thì cậu vẫn không chịu chấp nhận hiện thực rồi rồi, ông đây đành làm người tốt chơi cùng cậu ván nữa!"
Một lát sau...
Chung Jae Hwa ngồi đần độn trên ghế: "Không thể nào... không thể nào! Chơi lại!"
Gã kia nghe thấy vậy thì hung tợn nói: "Chơi cũng được, cậu trả tôi năm trăm vạn cậu nợ tôi trước đi!"
"Tôi... Lát tôi trả hết cho anh một lượt!" Vừa nghe thấy mình nợ tới tận năm trăm vạn Chung Jae Hwa không nhịn được biến sắc mặt.
"Đệch! Thằng oắt con, mày chơi tao đấy à! Đã để mày nợ năm ván rồi! Còn nợ nữa! Mày nghĩ bố mày là ai? Dám giở trò này với tao à! Lập tức bảo người mang tiền đến đây cho tao! Nếu không..."
Chung Jae Hwa vốn còn muốn nói, kết quả lũ đồng bọn của gã đeo dây chuyền lại vây tới, tên nào tên nấy đều trông cũng như lũ đầu trâu mặt ngựa.
Lưng Chung Jae Hwa ướt sũng mồ hôi, cậu ta vội kéo hai thằng bạn bên cạnh lại: "Chúng mày có mang tiền theo người không?"
"Bọn tao làm gì còn nữa, có bao nhiêu đưa hết cho mày rồi còn gì!"
"Đúng đấy, cả đồng hồ của tao cũng đặt vào đấy luôn rồi!"
"Đệch! Làm thế nào bây giờ, tại chúng mày cứ kéo tao tới đây chơi đấy!" Chung Jae Hwa phát điên lên.
"Jae Hwa à, mày nói gì thế, còn không phải vì thấy mày thiếu tiền nên bọn tao mới có lòng tốt đưa mày tới đây à? Đánh bạc có thắng có thua, hên xui không phải thứ mà chúng ta có thể khống chế được!"
"Bớt lắm mồm đi, mặc kệ chúng mày nghĩ cách gì, mau mau xoay tiền cho tao!
"Năm trăm vạn đấy, bọn tao xoay đâu ra cho mày được!"
...
"Mấy đứa chúng mày bàn bạc xong chưa! Không nôn được tiền thì để lại một cái tay cho tao!" Gã đeo vòng quát.
Nhất thời mặt Chung Jae Hwa trắng bệch ra: "Gấp cái gì, không phải tôi đang xoay đây à?"
Cậu ta cẩn thận đánh giá mấy tên này, ngoài tên đeo vòng vàng kia ra, đầu xỏ còn một tên tóc vàng nữa, ánh mắt rất hung ác. Mấy tên còn lại thì trên người đều là những hình xăm khoa trương, thậm chí còn có cả sẹo, nói năng rất thô lỗ, vừa nhìn đã biết là dân du côn.
Tóm lại, vừa nhìn đã thấy là loại người không dễ dây vào rồi!
Lúc này, hai tên bạn Chung Jae Hwa đưa mắt nhìn nhau, sau đó một tên nói: "Jae Hwa này, hay thế này mày xem được không, tao với Cường ra ngoài gom tiền cho mày trước, nếu cứ ở đây chửi nhau mãi cũng không có cách gì!"
"Đúng đấy đúng đấy! Bọn tao sẽ nhanh chóng gom tiền mang tới cho mày!"
"Chúng mày nhanh lên cho tao đấy!"
"Rồi rồi rồi..." Hai tên kia chạy như bay ra ngoài.
Tiếp đó, Chung Jae Hwa bị đưa tới một cái kho hàng bỏ hoang cách đó không xa.
Sau khi đám người kia đưa cậu ta tới đây thì mặc kệ cậu ta, qua một góc vừa uống rượu vừa ồn ào đánh bạc, vì chỗ bọn chúng chỉ có một lối ra duy nhất, nên Chung Jae Hwa hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát.
Chỗ này không chỉ âm u mà lại còn khá hẻo lánh, e rằng có bị giết chết ở đây cũng chẳng có ai biết...
Nghĩ tới đây, sống lưng Chung Jae Hwa không khỏi lạnh toát.
Nếu là bình thường, bị ép thế này, cậu ta sẽ gọi người trong nhà tới, nhưng lần này chuyện lớn như này, nhỡ bị người trong nhà biết được thì cậu ta xong đời mất! Thế nên cậu ta đành phải đặt hi vọng duy nhất vào hai thằng bạn kia!
Nhưng... từng giây từng phút qua đi, hai tên kia vẫn chẳng có động tĩnh gì, ngay đến một cuộc điện thoại cũng không có...
"Này, thằng nhóc! Sao bạn mày vẫn chưa tới! Chắc không phải chạy mất rồi đấy chứ?" Tên đeo vòng vàng đạp Chung Jae Hwa một cái hỏi.
"Không thể nào! Để tôi gọi điện thoại cho bọn nó! Nói không chừng chắc đang trên đường tới rồi cùng nên!" Chung Jae Hwa cuống cuồng gọi điện.
Kết quả, đầu dây bên kia reo mười mấy tiếng vẫn không có ai nhấc máy, sau khi tự động ngắt kết nối, Chung Jae Hwa lại gọi tiếp, lần này thì tắt máy hẳn luôn.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, Chung Jae Hwa run rẩy gọi cho thằng bạn còn lại, kết quả cũng vẫn tắt máy!
"SHIT!" Chung Jae Hwa suýt nữa thì đập cả điện thoại.
Thường ngày đi chơi với nhau có lần nào không phải cậu ta trả tiền đâu, ngay đến chơi gái cũng là cậu ta bỏ tiền với mượn xe cho hai thằng kia chơi, kết quả tới lúc gặp chuyện thì lại chơi trò mất tăm mất tích!
"Chạy thật rồi à?"
"Đệch! Chơi bọn tao chắc!"
Đám người kia thấy thế liền nổi giận.
"Đợi đã! Chờ chút! Chắc chắn bọn họ sẽ tới, chắc đang lo tiền thôi, năm trăm triệu Kwon không phải là con số nhỏ, cũng cần chút thời gian chứ!" Chung Jae Hwa cuống lên.
Nhưng lần này đám người kia đã mất hết kiên nhẫn rồi: "Kệ con mẹ mày! Tao thấy thằng oắt con nhà mày là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không! Chặt tay nó cho tao!"
"Các người dám! Các người có biết tôi là ai không! Ba tôi là Chung Chin Mae đấy..." Trong lúc hoảng sợ cực độ, Chung Jae Hwa đã buột miệng nói ra.
Mấy tên kia vừa nghe thấy thế không hề tỏ ra kinh sợ, ngược lại còn cười lớn: "Ha ha ha ha ha ha... Chung Chin Mae là bố mày! Vậy Chung Dong Yul còn là ông nội tao nữa đấy! Một thằng vô dụng như mày mà là con trai của Chung Chin Mae á? Tao nhổ vào!"
"Các... các người!" Chung Jae Hwa tức giận đỏ mặt tía tai.
"Chặt tay nó cho tao!" Tên đeo vòng vàng ra lệnh, tên tóc vàng liền cầm một cái dao phay sắc nhọn đi tới, một tên khác thì đang đè tay Chung Jae Hwa xuống.
Đám du côn này! Thật sự muốn chặt tay cậu sao!
Chung Jae Hwa vốn lăn lộn, gây thị phi ở Seoul này vô số lần, nhưng nể mặt nhà họ Chung cũng chẳng có ai dám làm gì cậu ta cả, đây là lần đầu tiên có người dám làm như vậy với cậu ta.
Có hỗn hào thế nào thì dù sao cậu ta cũng chỉ mới mười tám tuổi, Chung Jae Hwa sợ đến nỗi run cầm cập, sắc mặt trắng bệch, liều mạng vùng vẫy: "Đợi đã! Chờ chút! Cho tôi một cơ hội nữa! Tôi sẽ lập tức gọi điện bảo người mang tiền tới! Lần này nhất định sẽ mang tới! Tôi hứa! Tôi hứa mà!"
Tên đeo vòng vàng và tên tóc vàng đưa mắt nhìn nhau, sau đó nói: "Nói rõ, bọn tao cần tiền tươi!"
"Biết rồi! Biết rồi!"
Chung Jae Hwa vừa phụ họa, vừa run rẩy bấm điện thoại cho Chung Kyu Yi.
"Alo, Jae Hwa à? Muộn thế này rồi em còn ở đâu đấy? Sao còn chưa về?" Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh có chút lo lắng cùng trách cứ.
"Chị! Cứu em! Mau mang năm trăm triệu Kwon tới đường cụt Cảng phía Nam, ở đây có một cái nhà kho bị bỏ hoang! Mau lên!" Chung Jae Hwa không dám nhiều lời, hét ầm lên.
"Đã xảy ra chuyện gì! Em nói rõ xem nào!!!" Giọng Chung Kyu Yi cũng thay đổi.
"Chị đừng hỏi nữa, mau mang tiền tới đây là được rồi!!! Mạng sống của em nằm trong tay chị đấy!"
"Em không nói rõ đã bảo chị kiếm cho từng ấy ấy tiền! Năm trăm triệu là con số nhỏ sao? Không phải em lại đánh ai vào viện rồi đấy chứ?"
"Không... không phải..." Thấy đám người kia đang nhìn mình chằm chằm như hổ rình mồi, Chung Jae Hwa đành nhắm mắt nói: "Em đánh bạc... nợ người ta năm trăm triệu."
"Đánh bạc? Chung Jae Hwa mày điên rồi sao!!! Thứ đó mà mày cũng dám động vào à!" Bên kia truyền tới tiếng hét tức giận của Chung Kyu Yi.
"Chị... chị nhỏ tiếng thôi! Em xin chị đấy! Mau cứu em với! Nếu chị không tới, bọn họ sẽ chặt tay em mất! Em xin chị đấy chị ơi! A!!!" Chung Jae Hwa đang nói thì bị tên bên cạnh đạp cho một cái mà thảm thiết kêu lên một tiếng.
"Các... các người đừng động vào nó, tôi sẽ lập tức mang tiền tới! Đừng có động vào nó nghe chưa!" Chung Kyu Yi gào ầm lên.
Tên đeo vòng vàng cầm điện thoại của Chung Jae Hwa lên nói: "Cho cô 30 phút, cứ quá một phút tôi sẽ chặt một ngón tay của nó!" Nói xong, liền dập điện thoại cái bụp.
Tại Chung gia, Chung Kyu Yi sắc mặt cực kì khó coi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bị ngắt tín hiệu.
Dâm ô! Cờ bạc! Ma túy! Đó là những thứ mà người nhà Chung gia không được phép dính vào, chỉ cần dính vào một chút thôi, ba thật sự có thể bắn chết nó!!!
Càng không thể báo cảnh sát, nếu báo, tương lai của Jae Hwa sẽ bị hủy hoại mất...
May mà tối nay ba không ở nhà...
Chung Kyu Yi hết cách, đành gom góp lo tiền cả đêm rồi chạy thẳng tới chỗ đối phương nói để chuộc người.
Từng giây từng phút qua đi, Chung Jae Hwa như bị dày vò trong chảo dầu.
Cũng không biết chị có thể gom được tiền tới không, chắc chị sẽ không bỏ mặc cậu ta chứ?
Vừa nghĩ tới hai thằng bạn bỏ mặc mình, Chung Jae Hwa càng nghĩ càng thấy sợ...
"Còn ba phút nữa!" Tên đeo vòng vàng nhìn đồng hồ trên tay nói.
Tên tóc vàng thổi thổi vào con dao sắc trong tay: "Yên tâm đi, kĩ thuật của anh mày tốt lắm, một dao là đứt... Đảm bảo không đau chút nào... Vết cắt cũng gọn gàng đẹp đẽ lắm..."
"Còn... Còn ba phút nữa cơ mà! Vội cái gì!" Chung Jae Hwa run rẩy nói.
Tên đeo vòng vàng cười lạnh một tiếng, tiếp tục uống rượu với đồng bọn.
Cuối cùng...
Ba phút cũng đã qua đi...
Chỉ ba phút thôi nhưng với Chung Jae Hwa lại như cả thế kỷ.
Gã tóc vàng cho gã xăm kín người bên cạnh một ánh mắt, tên đó lập tức thả chai rượu trong tay xuống rồi đi tới đè tay Chung Jae Hwa xuống.
Tên tóc vàng nhỏ một bãi nước miếng lên lưỡi đao: "Nhãi con, hết thời gian rồi! Nói coi, cắt ngón nào trước?"
Ánh mắt ghê tởm như rắn độc của gã quét qua mười ngón tay của Chung Jae Hwa, khiến cậu chàng sợ đến nỗi bắt đầu điên cuồng giãy dụa: "Buông tôi ra buông tôi ra! Ba tôi là Chung Chin Mae, ông nội tôi là Chung Dong Yul! Mấy người dám động vào tôi thì người nhà tôi không bỏ qua cho mấy người đâu!"
"Ha ha ha... Mày chắc chứ? Mày có là con trai của Chung Chin Mae thật thì sao, dù gì cũng chỉ là một thằng phế vật thôi! Tao có phế mày thì sao? Nói không chừng người nhà của mày còn cảm kích tao vì đã giúp họ dạy dỗ cái thằng phế vật như mày đấy!"
"Em trai à, nếu mày vẫn không hiểu thì để tao dạy cho mày hay, cuộc sống không dễ dàng như mày tưởng đâu! Nợ tiền mà không trả thì cái giá phải trả đắt lắm đó, ở đâu cũng có đạo lý này thôi! Còn nhà mày thì tao ngại đếch gì! Muốn làm lớn chuyện thì chúng mày có giỏi cứ làm đi, để xem ai là người chịu thiệt hơn!"
Gã tóc vàng hoàn toàn không sợ hãi, vừa nói vừa tách một ngón tay của Chung Jae Hwa ra, chuẩn bị chém dao xuống ngón út.
"Aaaaaaa...." Chung Jae Hwa hét ầm lên.
"Dừng tay!!!" Cùng lúc đó cũng vang lên tiếng thét của một cô gái ở cửa kho hàng.
Gã tóc vàng nhìn cô gái kia một cái, sau đó gã dùng sống dao vỗ vỗ lên mặt Chung Jae Hwa: "Gào cái gì, tao đã cắt đâu! Còn chưa chạm vào nữa là!"
Chung Jae Hwa nhìn ngón tay út vẫn chưa đứt rời mà nước mắt nước mũi tèm lem. Cậu ta ôm hy vọng nhìn về người ở phía cửa như nhìn cái phao cứu mạng cuối cùng: "Chị... chị... cứu em!!!"
Cậu ta luôn nói mình có bạn khắp thiên hạ, cả ngày xưng anh gọi em với bọn họ. Nhưng đến những lúc thế này thì sao... Người cậu ta có thể xin giúp đỡ, có thể bất chấp tất cả mà đưa tay về phía cậu ta, lại chỉ có một mình bà chị mà cậu ta luôn chê phiền phức này.
Trong lòng Chung Jae Hwa không biết có cảm giác gì...
Chung Kyu Yi thở hồng hộc, thấy đối phương còn chưa ra tay thì trên mặt lộ rõ vẻ may mà mình đến kịp. Ánh mắt cô nhìn Chung Jae Hwa tràn thất vọng và tức giận.
Ánh mắt thô tục của tên tóc vàng quét khắp người Chung Kyu Yi sau đó đểu giả mở miệng: "Mang tiền tới chưa?"
"Đã mang tới! Đúng như mấy người yêu cầu, năm trăm triệu! Không thiếu một xu!" Chung Kyu Yi ném một cái vali về phía bọn họ.
Tên đeo vòng vàng xách lấy cái vali rồi kéo đồng bọn đi kiểm tiền. Mấy người đàn ông xúm vào rồi bắt đầu đếm đếm.
Bởi vì thời gian quá gấp gáp nên Chung Kyu Yi không chuẩn bị đủ tiền mặt, trong vali còn có cả vàng, châu báu... đem tất cả cộng lại chắc chắn giá trị không dưới con số kia.
Một hồi lâu sau có người hô lên: "Lão đại, không có vấn đề gì! Cô nàng này cũng đủ thành thật!"
"Bây giờ thả người được chưa?" Chung Kyu Yi lạnh mặt hỏi.
"Tất nhiên!" Tên tóc vàng chớp mắt, sau đó hai tên đồng bọn lập tức buông Chung Jae Hwa ra.
"Chị!" Khuôn mặt Chung Jae Hwa tèm lem nước mắt nước mũi vội vàng chạy về phía chị mình.
Chung Kyu Yi nhịn cơn giận trong lòng xuống, cô biết đây không phải là nơi để nói chuyện, việc quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà ngay lúc hai người định rời đi thì cánh cửa đột nhiên bị mấy tên khốn kia đóng lại.
Tên tóc vàng nhướng mày: "Cô em, định đi đâu đấy!"
"Chẳng phải đã đưa tiền cho mấy người rồi sao? Còn muốn gì nữa đây?"
"Tôi nói là để em trai cô đi, chứ đâu có bảo để cô đi!" Ánh mắt dâm đãng của tên tóc vàng quét qua quét lại trên người Chung Kyu Yi.
"Các người có ý gì! Tiền đã cầm rồi sao có thể lật lọng!" Chung Jae Hwa nổi giận.
Tên đeo vòng vàng cười ầm lên: "Ha, đưa là một chuyện, nhưng mà hai đứa mày chậm chạp thế thì chẳng phải chúng tao nên thu ít tiền lãi sao?"
"Tiền lãi?" Chung Kyu Yi có dự cảm xấu.
"Lãi cái chó gì! Chúng mày cố ý gây sự đúng không!" Chung Jae Hwa giận đến nổ phổi, may mà được Chung Kyu Yi kéo lại.
Mấy tên kia người đông thế mạnh, nếu xảy ra chuyện gì thì hoàn toàn bất lợi đối với hai người họ.
"Muốn thêm tiền sao? Được thôi, tôi có thể đi lấy nhưng cần chút thời gian!" Chung Kyu Yi nói.
Tên đeo vòng vàng với tên tóc vàng nhìn nhau một cái rồi lộ ra nụ cười quỷ dị. Gã tóc vàng sờ sờ cằm, dùng ánh mắt dâm tục nhìn cô: "Tiền thì không cần, mấy anh cũng chẳng thiếu chút tiền đó! Chỉ cần cô em ở lại chơi với mấy anh em tôi một đêm thì khoản tiền lãi này coi như xong!"
Chung Jae Hwa không nhịn được nữa xông lên: "Khốn khiếp! Tao giết chết cả lũ chúng mày!"
Nhưng mà cái thân gà bệnh của cậu ta sao có thể là đối thủ của mấy tên to con này. Lập tức có một tên mặt sẹo vọt ra từ đám người cho Chung Jae Hwa một đấm đo ván: "Thằng oắt! Tao cho mày láo đấy à! Mẹ nó chứ! Ở đây rồi mà còn dám láo với tao à!"
Cùng lúc đó có một tên đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen xăm trổ toàn thân, mặt mũi dâm tục bước từng bước tới gần Chung Kyu Yi...
Chung Kyu Yi hoàn toàn không ngờ được lần này Chung Jae Hwa lại chọc tới loại người như vậy. Nhưng lúc này có nói gì cũng không kịp nữa rồi, cô chỉ có thể lảo đảo bước lui về sau từng bước một...
Nhưng dù sao đi nữa thì Chung Kyu Yi cũng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, đứng giữa một lũ đàn ông bặm trợn thì có thể trốn đi đâu. Cô vừa mới chạy được vài bước thì đã bị một tên đàn ông nắm lấy đẩy ngã xuống đất, cái áo khoác bên ngoài bị gã ta xé rách lộ ra chiếc váy ngủ mỏng manh bên trong...
"Ồ, cô em này thật hiểu lòng người quá ha! Mặc thế này tới đây nè..." Sự dâm đãng lan tràn trong đôi mắt gã, những người xung quanh cũng bắt đầu cười ầm lên.
Chung Kyu Yi nghe tin Chung Jae Hwa bị bắt thì lòng như lửa đốt, đối phương cũng chỉ cho 30 phút để xoay tiền nếu không thì lập tức chặt ngón tay. Như thế thì cô làm gì có thời gian mà thay quần áo, chỉ có thể vội vội vàng vàng khoác thêm cái áo bên ngoài rồi chạy đi, ngay cả giày cũng không kịp thay mà đi nguyên đôi dép trong nhà tới. Thậm chí do lúc nãy chạy gấp quá mà giờ chỉ còn có một chiếc...
"Buông ra! Buông tôi ra!" Chung Kyu Yi giãy dụa quơ tay tát một cái.
Tên xăm trổ bị tát một phát thì nổi giận, hắn ta ra sức xé quần áo của Chung Kyu Yi...
"Khốn khiếp! Dừng tay cho tao! Có bản lĩnh thì đánh với tao đây này! Đừng có mà động đến chị tao!!!" Chung Jae Hwa thấy Chung Kyu Yi bị đè xuống đất thì khuôn mặt trở nên vặn vẹo, vừa nãy cậu ta còn bị đánh cho thoi thóp trên mặt đất mà giờ này đã lập tức vùng dậy điên cuồng đánh đập hai tên đàn ông canh giữ bên cạnh.
"Chúng mày không được động vào chị tao! Không được động vào chị tao! Có giỏi thì đánh với tao này!!!"
Chung Jae Hwa sau khi tránh thoát sự kèm cặp của hai gã kia liền vọt về phía Chung Kyu Yi định đẩy tên đàn ông khốn nạn kia ra...
Kết quả là bị hắn ta đấm cho tới tấp vào mặt, mấy tên đàn ông bên cạnh cũng nhào về phía Chung Jae Hwa...
"Jae Hwaa!!!" Chung Kyu Yi túm lấy quần áo xốc xệch mà thét lên một cách thê lương.
Một giây sau, Chung Kyu Yi lập tức bị tát một cái ngã lăn ra đất, gã xăm trổ túm lấy tóc cô kéo vào trong góc: "Con khốn! Mày gào cái gì mà gào! Chờ lát nữa tao cho mày gào đủ!"
"Chị!!! Chúng mày buông chị tao ra.... Aaaa..." Chung Jae Hwa bị mấy tên vây vào đánh đập dã man, dần dần cậu ta không phát ra được một âm thanh nào mà chỉ có thể gắt gao nhìn hướng Chung Kyu Yi bị kéo đi.
Đôi mắt Chung Jae Hwa gần như trợn lồi ra ngoài, bên trong giăng đầy những tơ máu đan xen cùng nước mắt trong suốt. Nhưng cậu ta lại chẳng thể làm bất cứ cái gì mà chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, trơ mắt nhìn chị mình bị người ta làm nhục.
Chung Jae Hwa cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung, lúc này cậu ta chỉ có thể gào những tiếng kêu yếu ớt như một con thú bị nhốt trong lồng: "Chúng mày không được động vào chị tao! Không được động... đừng động vào... đừng động vào chị ấy..."
Chưa bao giờ Chung Jae Hwa lại thấy hận bản thân mình như lúc này! Hận chính bản thân mình!
'Cậu ta muốn giết chết chính mình! Hận không thể một dao chấm dứt mạng sống của mình!'
'Cậu ta chỉ là một thằng súc sinh...'
...
Bên cạnh cửa kho hàng, tên đeo vòng vàng châm thuốc cho gã tóc vàng, trên mặt gã lộ ra mấy phần do dự: "Chắc được rồi chứ? Bên kia cũng chỉ bảo hù dọa chút cho bọn nó sợ thôi mà!"
"Vội cái gì? Nếu đã dọa thì phải dọa đến nơi đến chốn chứ! Chẳng phải người kia đã bảo muốn làm "anh hùng cứu mĩ nhân" sao? Đã thế thì tất nhiên phải làm cho càng giống thật càng tốt, như thế mới có hiệu quả!" Tên tóc vàng túc tắc trả lời.
Gã đeo vòng vàng nhìn về phía Chung Kyu Yi trong góc rồi lộ ra một nụ cười thô bỉ: "Chỉ sợ là tiếp tục nữa thì lão K không nhịn được nữa thôi? Cô ta đúng là ngon quá mà!"
"Ha, không nhịn được... không nhịn được thì vừa hay cho mấy anh em chúng ta chơi vui vẻ một lúc!" Gã tóc vàng nhìn phía người đàn ông đã bắt đầu mất không chế trong góc kia rồi cười lạnh nói.
Gã đeo vòng vàng biến sắc: "Này, mày đừng có làm ẩu! Cô ta là con gái của Chung Chin Mae đó!"
"Biết biết... tao tự có chừng mực mà!" Tên tóc vàng chậm chạp móc di động ra, chuẩn bị gọi cho "khách hàng".
Nhưng mà, ngay lúc đó lại có một người lẳng lặng xuất hiện ở cửa. Người đó mặc một chiếc váy màu đỏ rượu vang, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài màu đen, mái tóc xoăn tự nhiên rơi trên đầu vai...
Một người phụ nữ đẹp như yêu tinh.
Điếu thuốc trong miệng tên đeo vòng vàng rơi trên mặt đất, tên tóc vàng cũng quên cả gọi điện thoại. Thậm chí, cái tên đang xé quần áo của Chung Kyu Yi sau khi nhìn thấy cũng ngây ngẩn.
"Chaeyoungie! Mau chạy đi! Mau rời khỏi đây đi!!!!!"
Lúc nãy, thừa dịp những người đó không chú ý Chung Kyu Yi vội vàng bấm một dãy số rồi nhanh chóng gửi tin cầu cứu. Nhưng ngay khi nhận ra đó là số của Rosé thì Chung Kyu Yi lập tức hối hận, cô sợ Rosé sẽ vì mình mà rơi vào cảnh nguy hiểm...
Nhìn thấy Rosé một thân một mình tới đây thì Chung Kyu Yi vô cùng sợ hãi, cô vội vàng hét to bảo Rosé mau rời khỏi đây.
Khi ánh mắt của Rosé rơi vào góc tối trong cái kho hàng thấy Chung Kyu Yi quần áo xốc xếch gần như khỏa thân bị một tên đàn ông đè dưới thân thì không kiềm chế nổi sát khí trong mắt.
Gã tóc vàng nhìn chằm chằm Rosé, trên mặt lộ rõ vẻ dâm tà: "Ôi, lại thêm một cô em nữa này! Đúng lúc đang lo không biết phân chia thế nào đây!"
Nhưng mà gã vừa dứt lời thì một tiếng gió ập đến, một cú đá nặng nề nện vào thái dương của gã khiến gã nằm im hôn đất luôn.
Những người khác thấy tình hình không đúng lập tức trở nên cảnh giác, đồng loạt xông lên...
Nhưng mà thân pháp của cô gái này thật vô cùng quỷ dị, bất kể bọn họ làm cách gì cũng không tiếp cận cô ta được, trái lại liên tiếp bị cô ta đập cho nằm im luôn.
Đám người này từng gặp vô số tên cớm lợi hại, cũng từng tránh thoát vô số lần truy bắt nhưng lại chưa từng gặp qua một đối thủ đáng gờm đến như thế này.
Lai lịch của cô gái này rốt cuộc là gì...
Rosé lạnh lùng đạp cho mấy tên khốn nạn kia nằm trên đất rên rỉ, rồi bước dần từng bước đến gần Chung Kyu Yi.
"Chae... Chaeyoungie..." Chung Kyu Yi dùng tay che đi thân thể của mình, cả người không khống chế được mà run lên.
Rosé cởi áo khoác ngoài của mình xuống rồi khoác lên người Chung Kyu Yi.
"Chaeyoungie! Cẩn thận!!!"
Chung Kyu Yi thấy tên đàn ông xăm trổ kia không biết bò dậy từ lúc nào, trong tay hắn ra đang cầm một cây côn lớn đập về phía đầu Rosé.
Rosé lập tức đẩy Chung Kyu Yi vào góc tường rồi mới xoay người lại, cô không lùi lại mà lựa chọn tiến tới cho tên kia một cái đạp mạnh vào cổ tay trước khi gã kịp nện thanh côn xuống. Cây gậy rơi xuống đất phát ra âm thanh "lạch cạch", ngay sau đó cái gã săm trổ lại nhận thêm một cú đá nữa ngã ngửa ra đất.
Đến tận lúc nằm ngửa ra đất rồi gã ta vẫn không hiểu tại sao cô gái này lại có thể ra tay nhanh như vậy, hơn nữa mỗi chiêu đều chính xác nhắm vào điểm trí mạng của gã.
Rosé từ trên cao nhìn xuống tên đàn ông vừa định làm nhục Chung Kyu Yi, sau đó cô cúi người nắm lấy cổ áo gã nhấc lên và một đấm vui vẻ hạ xuống cái mặt bị ổi của gã, tiếp theo lại một đấm, lại một đấm...
Trên mặt Rosé không có bất cứ biểu tình gì, tựa như đã tách biệt hoàn toàn với thế giới mà chìm vào thế giới riêng của mình. Động tác của Rosé cứ như một cỗ máy móc vô tri, không ngừng đấm đá vào người đàn ông kia, trong kho hàng trống trải chỉ có thanh âm "bụp bụp bụp" vang lên không dứt....
Khuôn mặt của tên xăm trổ đã dần không thể nhận dạng, mà nắm tay Rosé cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ...
Máu kia không biết là máu của tên xăm trổ hay là máu của Rosé do dùng sức quá mạnh mà bật ra nữa...
Nhưng mà Rosé vẫn không dừng lại, càng đấm càng hăng. Dường như cô không còn là con người nữa mà trở thành một con ác quỷ đang bò ra từ địa ngục...
Tất cả đều sợ đến ngây người.
Mấy tên du côn khác cũng đều nhũn chân ngã xuống đất, ánh mắt kinh hoàng.
Ngay cả Chung Jae Hwa với Chung Kyu Yi cũng cảm thấy sợ hãi.
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên từ sau lưng Rosé: "Con khốn này! Mày dừng tay lại ngày cho tao! Lập tức giơ hai tay lên!"
Tên đeo vòng vàng không biết móc đâu ra một khẩu súng, gã hướng họng súng đen ngòm nhằm thẳng vào đầu Rosé.
Chung Jae Hwa với Chung Kyu Yi thấy thế lập tức đổi sắc mặt: "Chaeyoungie..."
Rosé ném cái gã trong tay ra rồi từ tốn lấy mu bàn tay lau đi vệt máu bị bắn lên nơi khóe miệng, ánh mắt cô dời về phía gã đeo vòng vàng đang lăm lăm cầm khẩu súng...
"Giơ hai tay lên! Tiến lại đây! Tự cởi quần áo của mày ra cho tao!" Gã đeo vòng vàng gầm lên.
"Chaeyoungie..." Chung Kyu Yi hốc mắt đỏ bừng: "Mục tiêu của mấy người chẳng phải là tôi sao? Để cô ấy đi!"
"Vốn là vậy nhưng giờ thì khác rồi! Con khốn này làm anh em của tao bị thương mà còn muốn đi? Đừng hòng!!!"
Mấy tên đàn ông nằm trên đất thấy vậy cũng rối rít bò dậy, sau đó hung ác vây quanh Rosé.
Bầu không khí trong chốc lát đã căng thẳng đến tột đỉnh.
"Jae Hwa, che mắt QRi lại." Rosé bình tĩnh nói.
Chung Jae Hwa bất giác làm theo yêu cầu của Rosé, lảo đảo chạy tới rồi lấy tay che lại đôi mắt của chị mình.
Ngay tại lúc cậu ta kịp che lại mắt của Chung Kyu Yi thì trong bóng đêm trống trải đột nhiên vang lên một tiếng "đoàng!!!".
Gã đeo vòng vàng trợn mắt ngã sóng xoài trên mặt đất, trên trán của gã còn có một lỗ máu đang chảy ra máu tươi tanh nồng.
Mà trong tay Rosé không biết từ khi nào đã xuất hiện một khẩu súng, lúc này họng súng vẫn chĩa thẳng về nơi gã đeo vòng vàng từng đứng.
Khi tên cầm đầu ngã xuống, những tên côn đồ vây quanh Rosé cũng lập tức biến sắc theo. Một tên trong đó mò xuống hông mình theo bản năng nhưng quả nhiên là không có gì cả.
Khẩu súng trong tay người đàn bà kia rõ ràng là súng của gã, không biết cô ta đã cướp được tự lúc nào.
'Đáng chết!'
Ba lão Đại của bọn họ, một người thì bị đá cho một phát đến giờ vẫn còn đang ngất, một người bị đấm cho máu thịt lẫn lộn còn một người thì bị cô ta bắn một phát chết tươi luôn. Ba tên này vốn cũng chẳng phải là hạng loăng quăng gì, chỉ là gần đây mới bắt đầu hoạt động ở khu vực Seoul, chuyên trà trộn vào các sòng bạc lớn làm ít "đơn hàng tươi", thậm chí còn buôn bán cả súng đạn. Ấy vậy mà hôm nay lại toàn bại trong tay một cô gái!
Nếu nói Rosé vừa rồi lạnh mặt đấm người là một kẻ điên, vậy thì giờ phút này Rosé đang cầm súng trong tay nhất định là một cỗ máy giết người không có bất cứ tình cảm gì...
Có chỗ nào là một người đẹp nũng nịu gì chứ, đây đường đường chính chính là một nữ ma đầu!
Chung Jae Hwa tận mắt thấy được cảnh tượng Rosé nổ súng giết người, nên cả khuôn mặt của cậu ta hiện giờ trắng đến không còn giọt máu.
Mặc dù cậu ta cũng thuộc dòng dõi gia đình quân nhân nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta được tận mắt thấy cảnh giết người ở gần thế này, một người đang sống sờ sờ cứ thế mất mạng.
Chung Jae Hwa cũng từng nghe cha và ông nội kể nên cũng coi như biết một chút, dẫu cho tài năng bắn súng có cao cỡ nào đi nữa thì huấn luyện và thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Kể cả có là cảnh sát chuyên nghiệp hay là tay súng bắn tỉa cũng phải được huấn luyện nhiều năm mới dám hướng súng về phía người sống. Thậm chí sau lần đầu tiên giết người thì không ít người phải chiến đấu với bóng ma trong lòng một thời gian dài...
Nhưng mà Rosé thì bất kể là trước khi nổ súng hay sau khi đã bắn xong đều không có chút biến hóa nào trên khuôn mặt...
Bỗng nhiên thấy cảnh một người còn sống sờ sờ trước mặt mình biến thành một cái xác lạnh lẽo, Chung Jae Hwa tuy có sợ hãi nhưng cảm xúc khâm phục đối với cô gái trước mặt đã áp đi nỗi sợ đó. Đồng thời cậu ta cũng càng thêm phỉ nhổ chính bản thân mình...
Mặc dù cậu ta có hơi dại đời nhưng tuyệt đối không có ngu, lúc nhìn thấy tên đeo vòng vàng kia cầm lấy khẩu súng thì cậu ta đã biết mấy tên này chắc chắn không phải hạng lưu manh bình thường. Nếu chỉ là mấy tên đầu đường xó chợ thì làm sao có súng!
Nếu không nhờ phát súng của Rosé khiến bọn chúng sợ hãi thì sợ rằng bây giờ đám côn đồ này đã điên cuồng phản công rồi.
"Chaeyoungie!!!" Chung Kyu Yi nghe được tiếng súng thì lập tức kinh sợ, cố gắng sức kéo tay Chung Jae Hwa đang che mắt mình ra.
Khi thấy người ngã xuống là tên đeo vòng vàng kia còn Rosé vẫn an toàn đứng đó thì mọi lo lắng của Chung Kyu Yi mới dỡ xuống, đồng thời trong mắt cũng ánh lên sự lo âu...
'Phát súng kia... là Chaeyoungie bắn?'
"Con đĩ! Mày... mày chết chắc rồi! Mày... mày giết người! Mày dám giết người!!!" Một tên côn đồ sợ hãi run rẩy hét lên.
Vẻ mặt Rosé cứ như thể nghe được chuyện gì buồn cười lắm, cô nhếch môi lên: "Cho nên? Có cần tao báo công an giúp không?"
"Mày mày mày..." Mấy tên côn đồ trố mắt nhìn nhau, một chữ cũng không hé ra được.
Ba tên cầm đầu trong lúc say rượu đã từng tiết lộ rằng chúng là ba đối tượng bị cảnh sát phát lệnh truy nã, thậm chí còn khoe khoang nói rằng chúng đã từng đánh chết biết bao tên cớm lần theo. Cái loại tội phạm truy nã thì có bị bắt cũng bắn chết tại chỗ mà thôi, có báo cảnh sát cũng bằng thừa!
Mở sòng bạc, bắt cóc tống tiền, hiếp dâm không thành, mỗi một tội đều là tội chung thân cả! Bọn chúng có báo cũng phải vào tù bóc lịch!
Mấy tên côn đồ nhìn nhau một cái rồi rối rít đưa ra kết luận rằng, người phụ nữ trước mắt này còn đáng sợ hơn ba tên ôn thần kia cộng lại, tốt nhất là chạy!
Vì thế đám người bắt đầu rối rít nhấc chân lên chạy tháo mạng.
Nhưng mà, bọn chúng vừa mới bước được mấy bước thì sau lưng lại vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Đứng lại!"
Tất cả lập tức dừng lại theo bản năng.
"Tao cho chúng mày đi đấy à?" Giọng nói y hệt như thanh âm vang lên từ địa ngục khiến bắp chân mấy tên côn đồ run rẩy không ngừng.
Rosé hơi rũ mắt xuống, giấu đi sự hưng phấn cùng điên cuồng như dã thú lâu ngày chưa đi săn.
Cô cố ý không báo cảnh sát mà một thân một mình tới đây thì sao có thể cho phép... đám khốn nạn này rời đi dễ dàng như vậy...
'Tối nay đừng ai mong có thể rời khỏi đây!'
Ánh mắt của Rosé giống như ánh mắt đang nhìn người chết lướt qua từng người, giọng nói lạnh lẽo không có chút độ ấm: "Vừa nãy, có những ai chạm vào cô ấy."
"Không phải em! Không phải em!"
"Em cũng không!"
"Em thề là em chưa từng chạm vào một sợi tóc của cô ấy!"
...
Trong phút chốc tất cả đám côn đồ đều thi nhau thề sống thề chết, chỉ còn thiếu nước đem cả 18 đời tổ tông ra mà thề.
Rosé chậm rãi lướt về một tên răng hô mỏ nhọn đang lén lút định chạy đi. Lúc nãy khi tên xăm trổ xé quần áo của Khả Nhi ra thì chính gã ta là người đã đè tay của cô ấy lại...
Cái gã răng hô kia phát hiện tầm mắt của Rosé nhìn về phía mình lập tức cảm thấy không ổn, nhưng mà căn bản là gã ta cũng chẳng có thời gian mà chạy trốn, lập tức bên tai gã ta vang lên một tiếng "đoàng!!!"
Tiếp theo đó là một tiếng gào chói tai cùng dòng máu bắn tung tóe như pháo hoa từ cổ tay gã. Vì đau đớn quá mức mà gã ta nằm lăn lộn trên mặt đất.
"Con khốn nạn! Tao phải lấy mạng của mày!!!"
Gã run rẩy móc lấy súng lục ra định bắn, nhưng gã vừa mới giơ súng ra thì đã bị Rosé bắn rớt trong nháy mắt, gã ôm tay lăn lộn trên mặt đất không ngừng rên.
'Con mẹ này nhất định không phải người!!!'
"Chị Hai xin tha mạng!"
"Xin chị tha mạng! Chúng em không hề chạm đến một đầu ngón tay của bạn chị mà!"
"Thật đó, chị tin chúng em đi!"
...
Có súng cũng vô dụng chứ đừng nói những kẻ tay không tấc sắt. Đến giờ phút này thì cả ý định phản kháng cũng mất sạch, mấy tên còn lại cũng "bịch bịch bịch" thi nhau quỳ xuống xin tha thứ.
Nhưng mà, Rosé chẳng hề có ý buông tha bọn họ, sát khí xung quanh cô ngày càng dày đặc. Khẩu súng trong tay từ từ chỉa thẳng vào đầu của tên răng hô.
Hai cái tay của gã đã thành "đồ trang sức", lúc này gã đã không còn chút sức chống trả nào mà chỉ có thể hèn mọn như một con dê con chờ người ta đến làm thịt.
"Chị Hai! Em xin lỗi! Em không biết gì hết cả! Em chỉ là thằng chạy việc cỏn con thôi mà, lão Đại bảo em làm cái gì thì em làm cái đó! Oan có đầu nợ có chủ, việc này không có liên quan gì đến em hết, em xin chị..." Gã răng hô hoàn toàn chìm trong sợ hãi, không ngừng kêu la xin tha mạng.
"Mày chạm vào cô ấy." Vẻ mặt Rosé chẳng có chút dao động nào, cô thật sự muốn giết chết gã khốn nạn này.
"Không có! Em không có! Em... em chỉ chạm tay cô ta một chút thôi... không không không... em không cố ý như vậy... xin chị tha cho em một mạng... xin chị..." Đũng quần của gã bắt đầu tí tách rỉ ra từng giọt chất lỏng màu vàng nhạt tanh tưởi.
Rosé không có kiên nhẫn nghe gã ta lảm nhảm, gã ta la lối quá om sòm khiến sự tàn nhẫn trong mắt Rosé càng mất không chế. Trong đầu cô lặp đi lặp lại hình ảnh Chung Kyu Yi bị gã đàn ông kia đè xuống đất...
Những hình ảnh ấy... dần dần trùng khớp với những hình ảnh của năm năm trước... điều đó khiến đầu Rosé đau như muốn nứt ra, đồng thời cũng ngày càng mất không chế....
Rosé siết chặt cò súng, càng ngày càng chặt, gần như một giây sau là đầu đạn đã ngay lập tức lao ra khỏi họng súng rồi...
Nhưng đúng vào thời điểm đó lại có một đôi tay mềm mại ôm lấy cô từ đằng sau: "Chaeyoungie! Đủ rồi! Đủ rồi! Cậu tỉnh lại đi! Tớ không sao rồi! Tớ không sao hết! Chaeyoungie! Tỉnh lại đi mà, được không? Chaeyoungie... Chaeyoungie..."
Âm thanh lo lắng sốt sắng của Chung Kyu Yi vẫn một mực vang lên bên tai Rosé. Sống lưng cứng đờ của cô dần thả lỏng, những tia máu đỏ hằn trong mắt cũng dần dần rút đi.
Ngay khi Rosé hạ súng xuống thì những tên côn đồ còn lại cũng cuống cuồng nắm chặt cơ hội mà chạy trốn ra ngoài.
Khóe mắt Rosé liếc bọn họ một cái, sau đó cho cái tên đang xách vali tiền lên một phát súng vào chân. Tên đó thét thảm lên một tiếng rồi run rẩy đưa vali tiền lại cho "nữ ma đầu" rồi mới lảo đảo rời đi...
'Mẹ nó chứ! Năm trăm triệu đó! Thôi kệ, tính mạng vẫn hơn...'
"Tiền cũng lấy lại rồi, Chaeyoungie à, chúng ta mau rời khỏi đây thôi!" Chung Kyu Yi sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên vội vã thúc giục Rosé.
"Hai người đi trước đi, mình dọn dẹp chút đã." Rosé nói.
"Nhưng mà..." Chung Kyu Yi hiển nhiên không yên tâm khi để Rosé lại một mình.
"Đi đi." Rosé dịu dàng vỗ bả vai Chung Kyu Yi một cái để an ủi cô không cần lo cho mình, sau đó lia ánh mắt sắc như dao về phía Chung Jae Hwa: "Mau lăn lại đây, đỡ chị của cậu!"
"À...dạ" Chung Jae Hwa lồm cồm bò dậy, nhưng do hấp tấp quá mà bị vấp chân vào xác tên đeo vòng vàng tí thì ngã. Cu cậu vội vàng chạy đến cạnh Chung Kyu Yi rồi cẩn thận đỡ chị mình ra ngoài.
Rosé lưu loát dọn dẹp tất cả dấu vết của mình lưu lại hiện trường, sau đó lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.
Với tình huống như này thì cảnh sát chỉ đưa ra kết luận là một đám côn đồ tụ tập lại rồi đánh nhau dẫn đến tử vong mà thôi. Huống hồ lúc nãy khi giao thủ Rosé đã phát hiện mấy tên này không phải dân lưu manh bình thường, giọng nói của bọn chút hơi có chút âm điệu của cư dân khu Tam Giác Vàng, tám chín phần là là mấy tên bị truy nã trốn qua đây...
( Khu Tam Giác Vàng: là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanma, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới.)
'Sao Chung Jae Hwa lại chọc tới đám người này được?'
Rosé cũng không rảnh để nghĩ nhiều mà nhanh chóng rời khỏi hiện trường, bóng người mảnh mai dần biến mất trong màn đêm...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro