Tín Ngưỡng Hắc Ám là do tôi thiết kế thật mà..!
"Cậu đi mua mấy miếng đùi gà cho tôi, tôi chưa no." Kim Jisoo nhìn chằm chằm vào Kim Bum.
"À, được được được!" Kim Bum lập tức đứng dậy chạy đi mua năm miếng đùi gà rồi bưng tới đặt trước mặt Kim Jisoo.
"Cái cậu vừa nói, tôi không hứng thú." Kim Jisoo vừa gặm đùi gà vừa trả lời.
Kim Bum: "..." Cô cũng ăn gà tôi mua rồi, còn là năm miếng lận đó, thế mà giờ lại nói không hứng thú?
"Người bạn học à, sếp chúng tôi đã nói rồi, chỉ cần cô giúp chúng tôi vượt qua được Tắc Linh thì cô muốn cái gì cũng được..." Kim Bum thấy Kim Jisoo từ chối liền vội vàng nói.
"Tắc Linh..." Kim Jisoo dường như có điều suy nghĩ.
"Sếp à, tôi tìm được Kim Jisoo rồi, cô ta đang ở cạnh tôi đây! Được, để tôi mở loa ngoài cô tự nói với cô ta nhé." Kim Bum gọi điện cho Park Hwayoung rồi mở loa ngoài.
Một giây sau, trong điện thoại vang lên một giọng nữ mềm mại: "Cô Kim à, xin chào, tôi là..."
"Tôi nhớ vừa nãy tôi đã nói với cậu là tôi không có hứng thú?" Kim Jisoo lia ánh mắt lạnh lùng về phía Kim Bum.
Kim Bum bị Kim Jisoo nhìn chằm chằm như thế thì lông tóc trên người dựng ngược hết lên, lập tức đưa tay ngắt điện thoại.
"Xin... xin lỗi." Trên trán Kim Bum chảy ra mồ hôi lạnh.
Mặc dù trông Kim Jisoo có vẻ rất bình tĩnh, nhưng bị cô ta quét mắt một cái thì không hiểu sao Kim Bum có cảm giác khó thở.
"Không sao chứ." Kim Jisoo nhàn nhạt nói.
"À à, người bạn học cứ ăn trước đi, có chuyện thì gọi cho tôi... À không, gửi tin nhắn cũng được."
Kim Bum nói xong liền chật vật xoay người chạy ra khỏi KFC.
Mà, Kim Jisoo sau khi ăn xong thì mút mút ngón tay, rồi rời quán KFC tìm tới trụ sở chính của History.
...
"Đứng lại! Nhìn cái gì, đang bảo cậu đó!"
Dưới lầu trụ sở chính của History, mấy nhân viên bảo vệ túm tụm ngăn Kim Jisoo lại.
"Cậu là ai mà cứ thế xông thẳng vào thể hả? Có biết đây là đâu không?" Có một tên bảo vệ dùng dùi cui chỉ thẳng vào Kim Jisoo.
Trụ sở chính của History không phải ai cũng có thể bước vào.
Tổng giám đốc của bọn họ chính là ngôi sao điện ảnh - Park Hwayoung, mỗi ngày không biết có bao nhiêu phóng viên với chó săn tin muốn đột nhập vào đâu.
"Nhấc cái đồ chơi của anh ra."
Kim Jisoo bị người bảo vệ kia chỉa dùi cui vào thì trên mặt liền nở một nụ cười khó hiểu, đôi mắt trong suốt bắt đầu có chút thay đổi.
"Cái con đàn bà, cút nhanh đi!" Nhân viên kia không nhịn được nói.
Kim Jisoo cũng chẳng thèm phản ứng bọn họ, chân của anh ta vừa chuyển đã không biết làm thế nào mà vòng qua mấy người bảo vệ kia đi thẳng vào phía trong.
"Mày bị điếc à!"
"Chó ở đâu ra đến tìm chết thế!"
Mấy nhân viên bảo vệ trở nên tức giận. Mấy ngày trước phía trên đã có lệnh, trong thời gian này tuyệt đối không cho phép phóng viên hay nhân viên tạp chí thời trang nào bước vào, nhất là mấy người lạ mặt.
Thấy Kim Jisoo chẳng thèm để bọn họ vào mắt, một nhân viên bảo vệ lập tức giơ dùi cui lên định đập vào người chị ta.
Những nhân viên bảo vệ này cũng có chút kiến thức, đối phó với hạng người này tuyệt đối không được đánh vào đầu. Nhỡ đâu có bị làm sao thì bọn họ cũng không đền nổi, vì vậy chỉ có thể mạnh mẽ đập vào thân thể mà thôi.
"Xoạt!"
Một gậy đập thẳng xuống, tiếng gió vang lên vù vù, xem ra lực đập không nhẹ.
"Bịch!"
Một giây sau nhân viên bảo vệ kia đờ đẫn đứng tại chỗ.
Kim Jisoo không thèm quay đầu lại mà chỉ dùng một ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, nhưng lại đủ sức mạnh để cản cái dùi cui kia lại.
Mấy nhân viên bảo vệ còn lại cũng biến sắc. 'Dùng một ngón tay cản lại dùi cui???'
'Nhưng... đây là dùi cui do một người nặng 80 - 90 kg đập xuống đó!'
"Chẳng phải tôi đã nói... mấy người cất cái đồ chơi này đi rồi sao..."
Kim Jisoo chậm rãi xoay người, trong mắt ánh lên vẻ bệnh hoạn điên cuồng.
"Rốp!"
Trong ánh mắt hoảng sợ của mấy nhân viên bảo vệ, cây gậy dùi cui đang được Kim Jisoo nắm trong tay bị bóp gãy.
"Đại ca! Mời vào bên trong! Có chuyện gì ngài cứ nói!"
Thái độ của tên vừa định nện vào đầu Kim Jisoo lập tức xoay ngược 180 độ, mấy người bảo vệ còn lại cũng sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, cô gái có khuôn mặt xinh đẹp này thật sự là người sao?
Kim Jisoo không tiếp tục chơi với mấy anh bảo vệ kia nữa mà xoay người tiến thẳng vào trụ sở chính của History.
Theo từng bước chân của Kim Jisoo...
"Ôi... đẹp quá, còn đẹp hơn của sếp Park Hwayoung nữa!"
"Cô gái này xinh quá đi, mấy ngôi sao dựa vào mặt để kiếm cơm cũng không đẹp được tới mức này!"
"Mấy người bị mù hả! Đẹp như thế nhất định là con trai!"
"..."
"à bạn học Kim, sao cậu tới đây!"
Kim Bum vừa từ phòng làm việc của Park Hwayoung đi ra thì trông thấy Kim Jisoo, gã còn tưởng mình hoa mắt.
"Mau mau mau, mau mời vào!"
Kim Bum lập tức tiến lên đưa Kim Jisoo vào phòng làm việc của Park Hwayoung.
...
Lúc này Park Hwayoung đang ngồi trong phòng lật xem tài liệu, nghe thấy giọng của Kim Bum thì cô ta hơi nhíu mày một cái. Vừa định ngẩng đầu lên nói thì lại nhìn thấy một người vô cùng xinh đẹp theo Kim Bum bước vào phòng làm việc.
"Kim Bum, vị này là?" Park Hwayoung không nhịn được mà tỉ mỉ quan sát Kim Jisoo.
Đúng là, Park Hwayoung từng xem qua ảnh Kim Jisoo trên tạp chí, nhưng bức ảnh đó quá mờ lại có chút bất đồng nên nhất thời cô ta không thể nhận ra người trước mắt chính là Kim Jisoo
Kim Bum nhanh chóng bước lên, khuôn mặt tươi cười nói: "Sếp, đây là Kim Jisoo."
"Kim Jisoo?"
Park Hwayoung có chút sững sờ, người xinh đẹp tuyệt trần này lại là quỷ tài của giới thiết kế thời trang Ý sao?
"Cô Kim, ngưỡng mộ đã lâu."
Park Hwayoung lập tức đứng dậy tiến lên đưa tay phải ra làm tư thế bắt tay.
Nhưng mà, Kim Jisoo lại đi lướt qua Park Hwayoung rồi ngồi xuống cái ghế của cô ta, anh nhấc cặp chân thon dài gác lên bàn rồi hời hợt nói: "Nói đi, bà chủ của History tìm tôi có việc gì."
"Sếp, Kim Jisoo... tính cách của cô ta là vậy, cô đừng..."
Thấy thái độ của Kim Jisoo đối với Park Hwayoung như vậy, Kim Bum rất sợ bà cô này sẽ nổi giận rồi gây ra chuyện không cứu vãn nổi nên mở miệng giải thích.
Nhưng mà thái độ của Park Hwayoung vẫn khá là bình thường, cũng chẳng tỏ ra để bụng mà cười nói: "Cô Kim, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chắc là cô đã nghe một chút từ Kim Bum rồi, vậy giờ để tôi nói kỹ lại một lần."
"Đang nghe đây." Kim Jisoo kéo cái mũ thấp xuống, dường như là đang tính ngủ.
"Cô Kim, trước cho phép tôi tự giới thiệu, tôi là Park Hwayoung cũng là bà chủ của History! History là một thương hiệu thời trang cao cấp, mà tôi lại rất thưởng thức những tác phẩm thiết kế của cô trước đây! Vì thế cho nên, tôi muốn mời cô về làm cố vấn thiết kế của History chúng tôi." Park Hwayoung nói thẳng.
"Ủa... phòng thiết kế của History không có ai sao." Kim Jisoo như cười như không nhìn hai người.
Kim Jisoo nói thế thì ngay cả Kim Bum cũng suýt nữa thì không nén nổi giận, bởi vì gã chính là người đứng đầu của phòng thiết kế! Nhưng mà, gã nào dám nổi giận với Kim Jisoo, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mặc Kim Jisoo muốn nói thế nào thì nói.
"Không dối gạt cô làm gì, gần đây phòng thiết kế của History chúng tôi có chút thiếu linh cảm nên định mức thị trường bị công ty đối thủ - Tắc Linh chiếm mất, nếu không thì cũng không dám làm phiền cô." Park Hwayoung cũng chẳng ngần ngại nói thẳng.
Việc cấp thiết bây giờ là phải áp đảo lại Tắc Linh, chỉ cần áp đảo được là mấy cái khác đều dễ nói.
Người có tài thì mà tính tình cổ quái thì cũng là bình thường, chỉ cần cô ta thật sự có bản lĩnh kia là được!
"Tắc Linh..." Kim Jisoo lẩm bẩm.
Về thương hiệu Tắc Linh này thì Kim Jisoo cũng từng nghiên cứu qua, nhà thiết kế của họ đúng là một thiên tài, từ mẫu mã cho đến cảm giác truyền tải đều rất hoàn mỹ, chỉ riêng điểm này thôi đã áp đảo History hoàn toàn.
History thì chỉ vì ra mắt trước nên người tiêu dùng đã có ấn tượng, hơn nữa những tác phẩm thành danh hồi trước đều được truyền thông quảng bá quá nhiều nên dư âm vẫn còn lại đến bây giờ. Cũng nhờ vậy mà bây giờ History mới có thể sánh ngang với Tắc Linh, chứ nếu không thì bọn họ đã bị Tắc Linh quăng mấy con phố rồi.
Nói trắng ra thì History hiện giờ đã tràn đầy nguy cơ, tuy nhìn trước mắt thì vẫn có vẻ hoành tráng đấy. Nhưng chỉ cần qua một thời gian nữa, nếu vẫn không thể đưa ra những tác phẩm xuất sắc thì chuyện History bị Tắc Linh giẫm nát chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nhà thiết kế của Tắc Linh rất xứng với cái danh thiên tài, những tác phẩm của người đó cũng khiến Kim Jisoo cảm thấy máu nóng trong người sôi trào.
Tuy rằng năm đó chỉ vì nhám chán quá không có việc gì làm mà học thiết kế thời trang, nhưng bất kể là lĩnh vực nào chỉ cần có thứ khiến cô ta cảm thấy thích thú thì Kim Jisoo rất vui lòng tiếp tục chơi thêm một chút.
Thấy Kim Jisoo trầm tư, Park Hwayoung cười hỏi: "Không biết Cô Kim đây có biết chút gì về Tắc Linh không?"
Kim Jisoo không trả lời Park Hwayoung, trong đầu cô ta đang hiện ra mấy tác phẩm thiết kế trong cửa hàng của Tắc Linh đêm hôm đó, rất cổ điển nhã nhặn, mang đậm hơi thở huyền bí đặc thù của văn hóa phương Đông. Những thiết kế ấy kích thích không ít linh cảm sáng tác của Kim Jisoo.
Nếu là cô ta thì cô ta sẽ xé nát cái gọi là nét đẹp huyền bí đấy, đánh vỡ tất cả những ràng buộc thông thường, sáng tạo ra bữa tiệc của bóng đêm và sự chết chóc.
"Nếu là Tắc Linh, thì tôi có chút hứng thú." Kim Jisoo kéo cái mũ ra, trong đáy mắt lộ ra một tia sáng nóng bỏng.
Đêm hôm đó cô đã từng nói với Rosé rằng, nhà thiết kế của Tắc Linh kém xa mình. Nhưng cô lại không hề tin, thậm chí còn chế giễu cô nữa. Cho nên hiện tại cô cũng không ngại vận động não một chút, để xem xem nếu so ra thì tác phẩm của ai mới tràn đầy ma lực cuốn hút.
Park Hwayoung đánh giá người đẹp đến yêu nghiệt cũng vái đầu chào thua trước mắt, trong mắt cô ta không khỏi lóe sáng, ý là muốn hợp tác sao...?
"Cô Kim, nếu có thể thì tôi muốn mời cô với mức lương cao tới làm trưởng phòng thiết kế của History chúng tôi." Park Hwayoung nhìn Kim Jisoo rồi dịu dàng cười nói.
"Sếp..." Kim Bum lập tức đổi sắc mặt, gã ta muốn phản đối nhưng lại bị một ánh mắt của Hwayoung chặn họng lại. Khuôn mặt gã bắt đầu trở nên u ám, gã ngậm cay nuốt đắng mời được Kim Jisoo tới đây, không ngờ Park Hwayoung lại để Kim Jisoo ngồi vào vị trí của gã. Lúc đầu chẳng phải đã nói rõ chẳng qua là mời tới cứu nguy lúc nguy cấp thôi sao...
"Ha, nhưng tôi không thấy hứng thú với History, cái khiến tôi hứng thú chỉ có Tắc Linh." Trong đáy mắt Kim Jisoo lóe lóe lên ánh sáng lạnh.
Nghe Kim Jisoo nói không hứng thú thì Park Hwayoung tỏ ra thất vọng còn Kim Bum lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Cô Kim, mạn phép cho tôi hỏi một câu, cô với Tắc Linh có mâu thuẫn gì sao?" Nghĩ tới đây, trong mắt Park Hwayoung không giấu nổi vẻ vui mừng.
"Không, chán quá sinh nông nổi thôi." Kim Jisoo nhếch môi cười nhẹ một cái.
"Khụ... ra là thế." Park Hwayoung có chút lúng túng, Kim Jisoo này quả giống y như lời đồn rằng chỉ làm việc theo ý muốn, hoàn toàn không câu nệ bất cứ thứ gì.
"Vậy Cô Kim muốn bao nhiêu tiền mới đồng ý ra tay?" Park Hwayoung lại hỏi.
"Không lấy một đồng, chẳng qua là do tôi ngứa nghề thôi." Kim Jisoo ném xuống một câu.
...
Tại Hongcheon-Gun.
Hiếm lắm mới có một ngày Rosé được nghỉ nên cô chuẩn bị vui chơi nguyên cả ngày với bánh bao nhỏ.
Nhưng, lúc vừa mua đồ ăn về đến nhà thì tiếng chuông di động lại reo lên, là Chung Kyu Yi gọi tới.
Hiển nhiên, khóe mắt Lalisa đã liếc thấy tên người gọi hiện trên màn hình.
Cảm nhận được ánh mắt của Vợ đại nhân, à không... Boss đại nhân thì Rosé lập tức tự giác mở loa ngoài rồi mới nghe điện thoại: "Alo, Qri à?"
"Chaeyoungie à, tớ có chuyện muốn nói với cậu, bây giờ cậu có rảnh không?"
'Hửm, Qri dùng giọng này là muốn nói cái gì?'
"Cái đó..." Rosé nuốt nuốt nước miếng 'cô có thể nói không rảnh được không? Chắc chắn là không thể!'
Vì thế Rosé chỉ có thể cố nhắm mắt tỏ vẻ quang minh chính đại nói: "Rảnh rảnh! Cậu nói đi!"
"Chuyện cậu cứu tớ với Jae Hwa hôm trước ý mà, ba tớ với ông nội cũng biết rồi..."
Nghe thấy thế, chân của Rosé lập tức mềm nhũn, mặt mũi tái xanh nhìn khuôn mặt vô cảm của Đại ma vương, 'ôi đệch! Toi rồi!'
Khó khăn lắm mới lừa được... cơ mà, cuối cùng thì cái kim trong bọc vẫn lòi ra, lại còn trong tình huống không có chút phòng bị gì nữa chứ...
'Quả nhiên là không nên làm chuyện xấu mà!'
Nhưng, điều khiến Rosé sợ hãi hơn là vẻ bình tĩnh của Đại ma vương, đây... lẽ nào... là cái gọi là "bình yên trước cơn bão tố" sao?
"Chaeyoungie... Chaeyoungie, cậu có nghe tớ nói không đó?" Rosé đột nhiên im lặng nên Chung Kyu Yi thấy làm lạ.
"Khụ, có nghe có nghe, sao ba với ông nội cậu lại biết thế? Chẳng phải đã thống nhất với nhau là không nói cho người nhà rồi sao? Thế Jae Hwa sao rồi? Chắc không bị đánh chết chứ?" Rosé mặt mũi đen ngòm hỏi lại.
"Jae Hwa bị ba tớ quất một roi, vết thương sâu lắm! Nhưng mà đã sơ cứu rồi nên cũng không có gì đáng ngại, may mà tớ không có việc gì chứ nếu không... chắc ba tớ đánh chết nó thật! Chaeyoungie à, lần này may mà có cậu..." Chung Kyu Yi thở dài nói.
"Cái đó... Qri này... cậu còn chuyện gì nữa không?" Rosé hỏi. Nếu không có chuyện gì thì cô muốn cúp máy đi tiếp nhận hình phạt của Đại ma vương hu hu hu...
Chung Kyu Yi nghe vậy thì vội vàng nói: "À, suýt nữa quên mất chuyện chính, hôm nay ba với ông nội tớ muốn mời cậu tới nhà ăn cơm, nên bảo tớ chuyển lời mời tới cậu!"
"Ơ cái này..." Rosé do dự, lén lén lút lút liếc Đại ma vương một cái.
Mấu chốt chính là cô sắp phải quỳ trên bàn giặt rồi, chẳng biết có đi được nữa hay không...
Sắc mặt Đại ma vương càng bình tĩnh thì cô càng thấy sợ a hu hu hu hu hu...
"Chaeyoungie, lần này nhất định cậu phải tới đó! Chuyện này mà không cám ơn cậu thì cả nhà tớ sẽ áy náy mãi mất, tất nhiên không chỉ vì chuyện tối hôm đó đâu! Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, ba tớ cũng nói với mẹ rồi, mẹ tớ còn cố ý xin bên quân đội để về nhà một chuyến đó, chỉ vì muốn gặp cậu thôi!"
Cái này... haizz, ngay cả mẹ của Chung Kyu Yi cũng về? Nghe nói công việc của Chung phu nhân có tính bảo mật rất cao, cả năm cũng chẳng về nhà được mấy lần!
"Thật ra thì mọi người không cần phải vậy đâu, chỉ tiện tay thôi mà! Chúng ta là bạn bè thì tớ giúp cậu mà cậu còn phải nói cám ơn sao? Chưa kể cậu cũng từng giúp tớ mà!"
"Chaeyoungie, mấy cái tớ làm thì sao coi là giúp gì chứ, còn chẳng thể nói là tiện tay nữa là... Tóm lại là hôm nay cậu nhất định phải tới, nếu cậu không tới thì cả nhà tớ sẽ áy náy!" Chung Kyu Yi nghiêm giọng nói.
Chung Kyu Yi đã nói đến nước này, Chung phu nhân cũng đã xin phép rồi. Rosé nghĩ nghĩ thấy dùng cách nào từ chối cũng không ổn lắm vì thế chỉ có thể nói: "Được rồi, tớ biết rồi, tớ sẽ đến!"
"Ừ ừ, đã nói là phải đến đấy nhé! Tớ chờ cậu!" Chung Kyu Yi vui vẻ tắt máy.
Nghe điện thoại xong, Rosé lập tức chạy như bay vào phòng bếp tìm tấm giặt quần áo, nghĩ nghĩ lại thấy có vẻ không đủ thế là lại không biết móc đâu ra một quả sầu riêng, sau đó nhanh chóng chạy về cạnh Đại ma vương.
Một tay cô xách tấm giặt, một tay ôm quả sầu riêng rón rén đứng cạnh Lalisa, vẻ mặt kia muốn bao nhiêu nịnh hót thì có bấy nhiêu: "Cục cưng à, chị chọn một cái đi! Chỉ cần chị bớt giận là được ~"
Lalisa vẫn không đổi sắc mặt, ánh mắt lần lượt quét qua tấm ván giặt đồ với quả sầu riêng trong tay Rosé, sau đó mi tâm giật giật liên hồi, xem chừng là muốn bùng nổ rồi: "Em... cho rằng mấy cái này là đủ rồi?"
'Này... này còn không đủ hả...!!!'
Rosé như bị sét đánh giữa trời quang, cô tuyệt vọng ném hai thứ kia đi, quyết định ra tuyệt chiêu cuối cùng.
"Ôi" một tiếng, Rosé lập tức ôm lấy bắp chân nho nhỏ của Mingie: "Bánh bao cứu mẹ với!"
"Hửm?" Mingie không hiểu gì nghiêng nghiêng đầu, mặc dù không biết tại sao tự dưng mẹ lại kêu cứu nhưng mà nhóc vẫn quả quyết ôm lấy mẹ, sau đó dùng ánh mắt tròn tròn của nhóc hung hăng trợn lên trừng ba mình.
"Con biết mẹ con làm gì sai sao?" Lalisa lạnh lùng lên tiếng.
Bánh bao nhỏ nhìn mẹ, sau đó lại không do dự tiếp tục trừng mắt tiếp với ba, hoàn toàn ra vẻ "mẹ con đúng là đúng, sai cũng thành đúng...
Mà Rosé thì vẫn ôm khư khư bánh bao nhỏ khóc tu tu.
Lalisa: "..."
Nhìn hai mẹ con như vậy, rốt cuộc vẻ mặt lạnh lùng của Lalisa cũng sụp đổ. Chị nhéo nhéo trán một cái rồi nói: "Được rồi, chuyện này chị đã biết từ lâu rồi."
Rosé nghe vậy thì sửng sốt, hả hả hả? Đại ma vương nói vậy là có ý gì?
"Chị... chị đã biết rồi?" Rosé trợn to hai mắt.
"Em nghĩ là em giấu giỏi lắm hả?" Lalisa dùng nửa con mắt nhìn Rosé.
Rosé lập tức thừa nước đục thả câu nịnh hót: "Ôi tình yêu của em, chị quả nhiên là rất yêu em, diễn xuất của em tốt thế mà chị vừa nhìn đã biết ngay!"
Lalisa liếc cô một cái: "Quen rồi thì biết."
Rosé: "..." Khụ, số lần cô phạm sai lầm đúng là đủ để quen ha ha ha...
Đôi mắt Rosé đảo đảo như rang lạc, đột nhiên cô nghĩ ra cái gì liền nói: "Em mới nghe tin dạo này mấy sòng bạc ngầm đều bị càn quét, mấy tên lưu manh cũng bị cảnh sát gọi đi uống nước chè... cho nên... chuyện này là do chị làm hả?"
Rosé càng nghĩ càng thấy đây chắc chắn là tác phẩm của Lalisa.
Lalisa không nói gì, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao quý lạnh lùng như vương giả của mình.
Rosé buông bánh bao nhỏ ra rồi chui tọt vào lòng bánh bao lớn, cô hôn một cái thật kêu lên cằm chị: "Boss đại nhân, cám ơn chị nha ~ nha ~ nha ~"
...
Sau khi mất hết công lực để trấn an hai cái bánh bao thì Rosé mới được cho phép rời nhà.
Vừa đặt chân vào Quân khu Đại viện thì đã có người đứng chờ để đưa cô vào tận cửa nhà họ Chung. Mà ở đó, một phu nhân có khí chất uyển chuyển thanh tịnh đang đứng, khi bà trông thấy cô thì hơi lộ vẻ hồ nghi nhưng cũng không có bước đến chào đón.
"Chaeyoungie! Cậu tới rồi!" Chung Kyu Yi chạy vọt ra từ trong nhà để nghênh đón Rosé.
Rosé mỉm cười chào lại.
Sau khi chắc chắn được cô gái mặc chiếc váy màu hồng nhạt tràn đầy nữ tính, tóc dài tới eo này chính là Rosé, Hong Hae-In tỏ vẻ không cách nào tin nổi: "Qri, đây... đây chính là Chaeyoungie mà con nói sao?"
Kế hoạch hôm nay của Rosé là ở cùng Lalisa với bánh bao nhỏ cho nên cô ăn mặc vô cùng thục nữ. Tóm lại là hình tượng con gái nhà lành 100%. Thế cho nên hình tượng này hoàn toàn khác biệt so với tưởng tượng của Hong Hae-In.
"Đúng rồi mẹ ạ!" Chung Kyu Yi kéo Rosé đến gần Hong Hae-In rồi giới thiệu: "Chaeyoungie, đây là mẹ tớ!"
"Cháu chào bác ạ." Rosé nhìn vị phu nhân có dung mạo trẻ hơn với tuổi thực trước mặt, gương mặt trái xoan cùng đôi mắt phượng toát lên khí chất của một mỹ nhân cổ điển. Bà với Chung Kyu Yi trông cứ như hai chị em gái vậy, trong mắt Rosé lướt qua một tia kinh diễm.
"Ừ, chào con, thật là một đứa bé ngoan, cuối cùng cũng gặp được con! Nghe mấy đứa nhà bác kể thì bác còn tưởng con... không ngờ con lại thục nữ như vậy... Nào, mau vào nhà rồi nói chuyện!" Hong Hae-In thân thiết kéo Rosé vào trong nhà.
Hong Hae-In chưa bao giờ trông thấy Rosé tận mắt, bà chỉ nghe con trai với chồng kể chuyện mà tự mường tượng ra hình dáng của cô như thế nào. Thiên tài bắn súng, thân thủ hàng đầu, đánh chết người cũng không biến sắc... Vì thế cho nên bà vẫn luôn cho rằng Rosé là một cô gái vô cùng... ừm, vô cùng dũng mãnh, ai dè kết quả lại trái ngược 180 độ luôn.
Trong phòng khách, Trang Jae Hwa đang ôm một quyển từ điển tiếng Anh gặm lấy gặm để, nếu nhai nó mà có thể thuộc được hết đống từ này thì chắc chắn cuốn từ điển này đã sớm nằm trong bụng cậu chàng rồi. Cậu ta vừa trông thấy Rosé thì hai mắt sáng rực, cứ như fangirl trông thấy idol vậy: "Chị Chaeyoungie đến rồi! Chị mau ngồi đi!"
Nói xong cũng vô cùng chân chó chạy đi rót nước bưng trà cho Rosé.
Hôm nay, Chung Jae Hwa mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần bò đơn giản, trông rất ra dáng thiếu niên 18 tuổi tươi ngon mọng nước.
Rosé quan sát hồi lâu mới không nhịn được mà trêu chọc: "Nếu trước đây cũng cũng ăn mặc như này thì sao bạn gái có thể đá cậu mà chạy theo người khác chứ?"
Chung Jae Hwa bị trêu thì có chút ngượng ngùng: "Chị Chaeyoungie, chị đừng có nhắc tới lịch sử đen tối của em chứ!"
"Có hả? Rõ ràng đang khen cậu đẹp trai mà!"
"Ha ha ha thật không vậy?"
...
Thấy thằng con không nên thân của mình hiện giờ cũng ra hình ra dáng, cảm xúc trong lòng Hong Hae-In cũng vô cùng ngổn ngang, ánh mắt của bà nhìn Rosé ngày càng cảm kích: "Mấy đứa cứ nói chuyện đi, dưới bếp vẫn còn hai món đang nấu nữa!"
Trang Jae Hwa nghe vậy lập tức đưa tay ra ngăn cản: "Mẹ... mẹ đừng đi! Con van xin mẹ đừng đi! Mẹ để bảo mẫu làm đi!"
Hong Hae-In không vui nói: "Nhà có khách, đương nhiên mẹ phải đích thân làm vài món tỏ thành ý chứ!"
"Thôi đừng mẹ ơi! Mẹ mà xuống là người ta lại tưởng rằng mẹ đang trả thù người ta ý chứ chả phải cảm tạ đâu!" Chung Jae Hwa lầu bầu.
Hong Hae-In nghe được lập tức đưa mắt quét qua, mặc dù tỏ vẻ tức giận nhưng trong mắt vẫn toát lên sự cưng chiều vô bờ bến: "Thằng nhóc thối này!"
Qri kề sát vào tai Rosé giải thích: "Mẹ tớ nấu nướng không được tốt lắm..."
"Ồ, ra là thế..." Rosé nhìn Chung phu nhân thân thiết với các con thì trong mắt cô thoáng qua vẻ ngưỡng mộ mà chính cô cũng không phát hiện ra.
"Chaeyoungie, con cứ chơi với Qri và Jae Hwa đi, đồ ăn xong ngay thôi!"
"Dạ vâng ạ, bác không cần để ý đến cháu đâu!"
...
Một lát sau, đồ ăn đã được chuẩn bị xong.
Trên bàn ăn hình tròn, hiếm khi cả nhà mới có dịp đoàn tụ đông đủ.
Chung Chin Mae bưng ly rượu đứng dậy: "Chaeyoungie, bác kính con một chén!"
Rosé cũng nhanh chóng bưng ly rượu đứng lên kính lại.
"Chị Chaeyoungie, em cũng phải kính chị một chén, em uống cạn còn chị thì không cần! Chị là con gái, đừng uống quá nhiều!" Chung Jae Hwa nói xong liền uống một hơi cạn cả chén.
Rosé bật cười lắc lắc đầu, thằng nhóc này cũng biết cô là con gái cơ đấy.
Sau đó Chung Kyu Yi với Hong Hae-In cũng lần lượt kính rượu Rosé.
Cuối cùng là Chung lão thủ trưởng, lúc ông đứng dậy thì Rosé cũng vội vàng đứng lên: "Ôi ông, ông làm vậy là con tổn thọ đấy!"
Bữa cơm này cả khách lẫn chủ đều vô cùng vui vẻ, chắc do nữ chủ nhân đã về cho nên bầu không khí cũng ấm áp hơn không ít.
Hong Hae-In càng tiếp xúc với Rosé thì càng thấy thích cô bé này, ngay cả hai đứa con ruột cũng quăng sau đầu. Lúc sắp đi còn cứng rắn nhét cho Rosé một đống quà lớn bà mang về, thậm chí còn tính đưa cho cô luôn chiếc vòng phỉ thúy đang đeo trên tay nữa. Nhưng mà, Rosé lại cương quyết từ chối chỉ nhận một ít đồ đặc sản mà thôi.
Cuối cùng, vẫn là Chung Chin Mae phái cảnh vệ đưa Rosé về.
Sau khi Rosé rời đi, trong phòng ngủ chính của Chung gia.
Hong Hae-In nhìn chồng rồi do dự mãi mới mở miệng: "Chaeyoungie là con gái của Hayoon thật sao?"
"Ừ, anh đã điều tra rồi, không sai đâu!" Chung Chin Mae châm một điếu thuốc, giọng điệu chắc chắn khẳng định.
Ánh mắt Hong Hae-In hơi trầm xuống: "Không ngờ cái cô em đầu óc không toàn diện của anh lại sinh được một cô con gái tốt như vậy! May mà con bé lớn lên ở quê chứ nếu để cô ta dạy dỗ thì không biết con bé sẽ thành cái dạng gì!"
"Em bớt nói mấy câu như vậy đi!" Chung Chin Mae thở dài.
"Em cứ có cảm giác chuyện Chaeyoungie bị gạt ra khỏi Park gia có chút kì lạ, hơn nữa rất có thể có quan hệ rất lớn với đứa con nuôi kia..." Hong Hae-In lầm bầm sau đó hỏi tiếp: "Thế Park lão gia tử thì sao? Có muốn nhận con bé về không? Park gia bọn họ lấy gùi bỏ ngọc, không biết tốt xấu! Chúng ta không biết thì cũng đành thôi những đã biết thì cũng không thể mặc kệ được đúng không?"
(Lấy gùi bỏ ngọc: người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp dựng đầy những trang sức quý giá, nhưng người nướcTrịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc. Thường được dùng để ví người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng [Trích trong bộ sách Hàn Phi Tử].)
"Chuyện năm đó, Park lão gia vẫn để trong lòng không buông xuống được, nhưng mà ông ấy vẫn rất thương con bé Chaeyoung, còn luôn dặn dò anh phải chăm sóc cho Chaeyoung thật tốt!" Chung Chin Mae nói.
"Tất nhiên phải chăm sóc thật tốt rồi! Nhà chúng ta chăm sóc Chaeyoung không phải vì nó là đứa bé chui từ bụng cô ta ra mà đơn giản chỉ là do chúng ta yêu quý đứa bé này, có gì mà phải ngại!"
Nghe vợ nói vậy Chung Chin Mae như ngộ ra chân lý: "Em nói rất có lý."
Hong Hae-In vẫn không yên tâm: "Mấy người đàn ông các anh thì biết gì mà chăm với chả sóc, đã thế lại còn muốn kéo một cô gái như hoa như ngọc như con bé nhập ngũ, đúng là chỉ có anh mới nghĩ ra được! Báo cáo của em chắc cũng được duyệt rồi, chờ em về rồi thì chuyện này cứ để em lo!"
Chung Chin Mae cười khẽ: "Phiền em rồi!"
Sau khi rời khỏi Chung gia, Rosé liền phi như bay tới Nine One Hannam "ân ái" với hai cái bánh bao, hôm sau lại dành cả ngày để cả nhà đi chơi Công viên Biển.
Xả hơi một chút rồi lại đâm đầu vào con đường kiếm tiền cưới vợ! À không cưới Boss đại nhân!
Khoảng thời gian này tốc độ phát triển của Tắc Linh có thể nói là như ngồi tên lửa.
Đầu tiên là, định mức thị trường có xu thế áp đảo History.
Thứ hai là, History cũng vấp phải sự nghi ngờ của truyền thông với đại chúng.
Từ sau mấy thiết kế xinh đẹp bắt mắt giúp History thành danh lúc ban đầu thì hiện tại bọn họ đã bắt đầu xuống dốc. Những bộ sưu tập mới ra mắt cũng hoàn toàn không đạt được chất lượng như lúc ban đầu. Thậm chí còn có chút cảm giác bắt chước lại chính tác phẩm cũ của mình nên dẫn đến người tiêu dùng rất bất mãn.
Mà, đối thủ lớn nhất của họ - Tắc Linh thì lại phát triển không ngừng. Dường như chỉ cần cách một đoạn thời gian sẽ lại có sản phẩm mới được đưa ra, từ chất lượng thiết kế mà nói thì đúng là vô cùng tuyệt vời. Đây cũng là lí do Tắc Linh kiếm được không ít khách hàng trung thành.
Dưới khu bình luận Instagram của History dường như ngày nào cũng có một ít quần chúng comment chất vấn, điều này khiến một số fan trung thành bất mãn, thậm chí còn chửi rủa lại.
[Tắc Linh thì là cái chó gì chứ! Chẳng qua cũng chỉ là ăn theo của History mà thôi!]
[Ê lầu trên, nếu không phải History đi đầu khai phá thị trường thì giờ này ai biết tới Tắc Linh chứ!]
[Ngành nào cũng thế thôi, đều cũng có một giai đoạn cạn kiệt ý tưởng, nhà thiết kế cũng vậy! Để cho người ta được yên đi mấy má!]
[Hừ đều là mấy đứa thủy quân do Tắc Linh mướn tới chứ gì? Nói History ăn cắp ý tưởng của Tắc Linh, hử, cười chết con người ta luôn đó! Mấy người ngu như vậy ba mẹ mấy người có biết không đó, ha ha ha. Lúc History thành danh thì còn chẳng biết Tắc Linh đang trôi nổi ở nơi nào đâu. Ăn cắp? Đúng là có ăn cắp nhưng là Tắc Linh ăn cắp của History nha mấy má! History người ta đã không muốn chấp nhặt rồi thì thôi, giờ còn muốn vừa ăn cắp vừa la làng, đúng là chỉ có những loại rác rưởi mới thích dùng đồ của nhãn hiện rác rưởi!]
[Tôi nghĩ tốt nhất vẫn cứ là nhìn vào sự thực mà nói đi, mấy tác phẩm hồi đầu của History khi mới ra mắt thực sự là rất kinh diễm, giúp History thành danh và chiếm lĩnh được thị trường. Còn mấy tác phẩm ra mắt hồi đầu của Tắc Linh đúng là có hơi hướng phong cách của History nhưng người ta lại có thêm "thần vận", cái này History lại không có... thế cho nên mới nói không có lửa làm sao có khói. Mà mấy chế này đưa ra thị trường trước chưa chắc đã là không đi ăn cắp của người khác đâu nhé!]
[Mẹ cái thằng lầu trên, nhìn phát là biết con chó của Tắc Linh rồi, Tắc Linh cho mày bao tiền thế!]
[Cho lầu trên ngàn like luôn!]
[Cười chết mất thôi, đám fan não tàn của History y như bầy chó dại chỉ biết cắn loạn, gặp ai cũng cắn!]
[Ha ha, tui chỉ muốn gửi tới đám chó ăn shit của Tắc Linh 1 bài hát: Build A Bitch ( nên sub từng lời nhạc)]
...
Fan của Tắc Linh và History gần đây cứ thích lôi nhau Instagram "hỏi thăm" nhau, thậm chí còn điên cuồng chiếm lĩnh thứ hạng tìm kiếm.
Trụ sở chính của History.
Park Hwayoung lướt di động đọc mất cái tin mới trên Instagram, tất cả đều là tin có liên quan đến History cùng Tắc Linh.
Hiện tại, tin tức trên mạng phần lớn đều chĩa mũi dùi vào việc Tắc Linh sao chép ý tưởng và phong cách của History, thấy càng ngày càng nhiều người tham gia vào đội ngũ chinh phạt thì khóe miệng Park Hwayoung không tự chủ được hơi nhếch lên.
"Kim Bum, Kim Jisoo thiết kế đến đâu rồi?" Park Hwayoung buông di động xuống hỏi Kim Bum.
"Cái này..." Kim Bum sửng sốt một chút, gã lắc đầu một cái tỏ ý chính mình cũng không rõ.
Từ sau khi Kim Jisoo vào History thì anh ta chiếm lấy luôn cái phòng thiết kế. Thậm chí, các nhà thiết kế khác cũng bị Kim Jisoo đuổi hết ra.
Thực ra thì Kim Bum cũng không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với Kim Jisoo thế cho nên gã cũng chẳng bén mảng đến phòng thiết kế làm gì.
Cái Park Hwayoung am hiểu nhất chính là tranh thủ thời cơ, hiện tại trên mạng đều đang sôi sục vấn đề "Tắc Linh sao chép". Nếu lúc này mà History lại có thể tung ra những thiết kế chất lượng thì đây chính là cơ hội để áp đảo Tắc Linh một lần nữa!
"Cùng tôi tới phòng thiết kế!"
Một lát sau, trong phòng thiết kế của History.
Bức tường trắng tinh ban đầu hiện giờ lại đầy rẫy những vết mực tàu, toàn là những hình vẽ khó hiểu tối nghĩa.
"Cô Kim, lúc nào thì tôi có thể xem được tác phẩm của cô?" Park Hwayoung cười khẽ nói.
Kim Jisoo đẩy mũ lưỡi trai ra nhưng cũng chẳng thèm phản ứng lại Park Hwayoung, chỉ dùng khóe mắt liếc về bản vẽ đang đặt trên bàn.
Park Hwayoung hiểu ý lập tức bước đến cầm những bản thiết kế kia lên quan sát cẩn thận.
"Đây..."
Chỉ trong chốc lát, mắt cô ta sáng quắc lên.
Tổng cộng có mười bản thiết kế, nhưng chỉ là từng phần rời rạc, nếu như chỉ nhìn từng cái một thì thấy hoàn toàn bình thường chẳng có chút ấn tượng nào, nhưng nếu đem cả mười bản thiết kế ghép lại thì thiết kế hoàn chỉnh của Kim Jisoo liền hiện lên trong mắt Park Hwayoung cùng Kim Bum.
Nội dung của nó dường như phảng phất một sức hút không cách nào chống cự, chỉ vừa liếc mắt đã lập tức sa chân.
"Bóng đêm, thống khổ... và chết chóc..."
"Tác phẩm này thuộc về phong cách phi thực tế, khiến người ta cảm nhận được cảm giác sa đọa. Những chi tiết trang trí được thêm vào là những thứ liên quan đến phù thủy, bóng đêm và sự nguyền rủa... chúng sẽ tạo nên cảm giác cô độc, hay sự tuyệt vọng khiến người xem mường tượng tới cảnh địa ngục A Tỳ đẫm máu đáng sợ..."
(Địa ngục A Tỳ: hay còn gọi Huyết Trì, là ngục nặng nhất. Những kẻ bất hiếu, không ngay thẳng, không tôn trọng người khác sẽ bị đưa vào đây chịu khổ trong bể máu.)
Kim Bum nghiêm túc đánh giá bản thiết kế này, trên trán gã dần thấm ra một lớp mồ hôi lạnh.
Tác phẩm này hoàn toàn khác với những tác phẩm từng sử dụng yếu tố bóng tối, cũng là tác phẩm có thể khiến yếu tố đặc biệt này đạt đến hiệu quả cao nhất. Nó u ám nhưng sẽ không khiến người xem cảm thấy khó tiếp nhận, bất kể là màu sắc hay những chi tiết phụ trợ đều có thể nói là hoàn hảo. Cho dù một cô gái bình thường không thể bình thường hơn mặc bộ trang phục này lên thì lập tức sẽ trở nên cao quý lạnh lùng, vô hình trung gây nên sự chú ý mãnh liệt.
"Thật là đẹp..."
Đôi mắt Park Hwayoung lóe lóe sáng, cũng từng có người giống Kim Jisoo sử dụng chủ đề Bóng Đêm làm chủ đạo cho các thiết kế của mình. Chính cô ta cũng từng tận mắt nhìn thấy những bộ có phong cách tương tự nhưng nếu thật lòng mà nói thì những thứ kia chỉ lòe thiên hạ được thôi. Những thiết kế đó khiến cho người xem có cảm giác không thoải mái, thậm chí còn có chút sợ hãi chứ đừng nói là dám mặc nó.
Mà, thiết kế của Kim Jisoo lại hoàn toàn khác biệt, mặc dù nó mang theo cảm giác tràn ngập tuyệt vọng nhưng lại không hề có cảm giác máu tanh, trái lại còn tạo ra cảm giác vô cùng cáo quý cùng sự thần bí của văn hóa phương Đông từ ngàn xưa.
Quan trọng nhất là thiết kế này quá bắt mắt, cực kỳ phù hợp với thị hiếu của đại chúng hiện giờ.
Park Hwayoung chỉ nhìn đã không nhịn được muốn chiếm làm của riêng.
"Cái này... chị thiết kế trong bao lâu?" Park Hwayoung cố gằng di dời đôi mắt từ bản thiết kế sang Kim Jisoo.
"Cái vấn đề này có ý nghĩa gì không?" Kim Jisoo hỏi ngược lại.
"Tôi chỉ có chút tò mò thôi." Park Hwayoung nói.
"Vậy thu cái sự tò mò của cô về đi." Khuôn mặt của Kim Jisoo vẫn vô cảm nhưng trong mắt đã tỏa ra hơi lạnh thấu xương.
Thái độ của Kim Jisoo khiến Park Hwayoung thấy không vui, nhưng cô ta không phải Kim Bum cũng chẳng phải nhân viên của History, hơn nữa cô ta còn phải mượn sức Jisoo để đạp Tắc Linh xuống vực sâu vạn trượng, thế nên cô ta chỉ có thể nhịn.
"Ha ha ha, Cô Kim đừng để bụng, tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi... Những thiết kế của chị khiến tôi hoàn toàn khâm phục, cho nên tôi định sản xuất số lượng lớn."
Park Hwayoung nói xong thì lại tiếp tục quan sát bản thiết kế, ước chừng mấy phút sau, cô ta lại hơi nhíu mày một cái.
Lúc trước không quá để ý nhưng hiện giờ Park Hwayoung đã phát hiện ra một tỳ vết rõ ràng, chỗ chi tiết hình La Sát bị thiếu tứ chi.
"Cô Kim, thiết kế của chị có chút thiếu sót." Park Hwayoung đặt bản vẽ xuống trước mặt Kim Jisoo rồi chỉ ra điểm thiếu sót.
Thấy thế Kim Jisoo liền đứng dậy, đôi mắt chẳng có chút tình cảm nào của con người nhìn thẳng vào Park Hwayoung.
Bị cô ta nhìn chằm chằm như vậy thì chẳng hiểu sao toàn thân Park Hwayoung cứng đờ.
"Cái loại tay mơ chó má như cô mà có thể nhìn ra được nó thiếu sót cái gì sao?" Kim Jisoo nhếch khóe miệng tạo thành một nụ cười tà mị: "Một thiết kế dang dở? Không phải nói dang dở cũng là một loại hoàn mỹ sao! Nếu đã như vậy thì cần gì phải phí công tốn sức hoàn thiện nó thêm. "
"Đúng thế, đúng thế, đúng thế! Bạn Học Kim nói đúng lắm! Sếp cũng chỉ quan tâm bạn học xíu thôi mà, cô Kim đừng để bụng nhé... ha ha..." Trong lòng Kim Bum phát lạnh, gã có thể đắc tội Park Hwayoung nhưng tuyệt đối không dám đắc tội Kim Jisoo.
Hơn nữa vấn đề liên quan đến thiết kế thì một kẻ ngoài nghề như Park Hwayoung mà lại dám nghi ngờ tác phẩm của Kim Jisoo sao. Lỡ như mà chọc tên này điên này thì cô ta sẽ biết cái gì gọi là tì vết... nhưng thực chất cái gã ta sợ nhất chính là Kim Jisoo sẽ lôi gã vào xử lý chung với Park Hwayoung.
"Thiết kế của bạn học Kim nhất định là muốn biểu đạt ý tứ "không hoàn mỹ cũng là một loại hoàn mỹ", trực tiếp làm lộ rõ sự thiếu sót của nó để chứng minh điều này đúng không, ha ha ha." Kim Bum ninh bợ nói.
"Cậu thì biết cái chó gì." Kim Jisoo kéo thấp mũ lưỡi trai xuống: "Đơn giản là vì tôi lười, không muốn thiết kế tiếp nên nó mới thành thế."
Nghe thế mặt mũi Kim Bum lập tức tối sầm, tên này cũng quá không nể mặt nhau rồi.
"Vậy ý của Cô Kim đây là gì?" Park Hwayoung hỏi dò.
Bởi vì, bây giờ cô ta cũng không nắm chắc được, dẫu là một thiết kế có thiếu sót nhưng cũng không ngăn được sự quyến rũ ma quái của bộ váy này. Nhưng không biết rốt cuộc Kim Jisoo này có ý gì đây, con người này cũng cổ quái quá rồi.
"Bộ đồ này History chỉ có thể sản xuất dưới năm mươi chiếc." Kim Jisoo hời hợt nói.
"Năm mươi?"
"Hạn chế số lượng sao?"
"Tác phẩm do tôi thiết kế là để thưởng thức chứ không phải để kiếm lời, biết chưa?" Kim Jisoo lạnh lùng nói.
"Được rồi, tôi hiểu rồi, trước hết tôi sẽ cho sản xuất 50 bộ." Park Hwayoung nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng vẫn đáp ứng.
Dù sao chỉ cần Kim Jisoo ở lại History thì sau này thiếu gì những tác phẩm thế này. Dẫu cho lượng sản xuất có ít cũng chẳng sao, như thế càng có thể đề cao giá trị của History.
"Chị Kim Jisoo, không biết thiết kế này tên là gì?" Trước khi đi, Park Hwayoung hỏi.
"Tín Ngưỡng Hắc Ám."
...
Rất nhanh, tác phẩm của Kim Jisoo được History đưa vào sản xuất, không nhiều không ít vừa đúng 50 bộ.
Mà bộ đầu tiên sản xuất ra được Park Hwayoung đem đi cất giữ. Sau đó, cô ta mời các phóng viên tạp chí thời trang cũng như một số người có sức ảnh hưởng trong giới tới trụ sở chính của History chiêm ngưỡng tác phẩm mới nhất.
Tín Ngưỡng Hắc Ám dường như có ma lực vậy, mỗi một màu sắc hay kiểu dáng lại có một sắc thái khác. Giới truyền thông vừa đưa tin, lập tức các tiểu thư danh viện và các vị phu nhân thái thái đều rối rít tới History muốn mua.
Nhưng, Park Hwayoung cũng thả luôn tin chỉ sản xuất 50 bộ, đây là mẫu thiết kế giới hạn hơn nữa tạm thời không bán.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà mỗi một bộ đều đội giá đến mức kinh người, thậm chí lên đến bảy con số.
Cũng nhờ chuyện này mà doanh thu của History lại lập tức tăng vọt, quả thật đã đưa History trở lại thời kỳ hoàng kim của mình.
Hiện giờ bảng xếp hạng từ khóa tìm kiếm của Instagram đã bị mẫu thiết kế này chiếm vị trí thứ nhất.
Tín Ngưỡng Hắc Ám vừa ra, Tắc Linh lại một lần nữa bị cư dân mạng phỉ nhổ.
[Đám chó của Tắc Linh đâu rồi, ra đây mà xem History hết thời này!!!]
[History người ta lười phản ứng lại Tắc Linh và vì dành toàn lực cho lần này đó! Căn bản là không phải cùng một tầng lớp thì so đo là gì! Hãy nhìn Tín Ngưỡng Hắc Ám đi kìa, giá lên tới bảy con số đó, số lượng toàn cầu chỉ có 50 bộ thôi đó, hiểu không? Nếu Tín Ngưỡng Hắc Ám mà sản xuất số lượng lớn thì Tắc Linh mấy người chỉ có nước húp cám! Ôi thương thay cho History, cứ bị lũ chó của Tắc Linh cắn mãi không buông, đúng là đồ lấy oán báo ơn.]
[Tín Ngưỡng Hắc Ám quả thực không sai nhưng cười người hôm trước hôm sau người cười, thủy quân của History hãy chờ đó.]
[Tắc Linh đúng là đồ không biết xấu hổ, sao chép ý tưởng của History thì thôi còn dám nói History hết thời, Tín Ngưỡng Hắc Ám vừa ra rồi đó, tự vả mặt chuộc lỗi đi!]
Tín Ngưỡng Hắc Ám vừa ra lập tức khiến cho fan của History cảm thấy phấn chấn trở lại, thanh thế của Tắc Linh bị đè xuống rất nhanh. Thậm chí quá nửa người hâm mộ hô to yêu cầu Tắc Linh nhanh chóng đưa ra thiết kế mới, nếu không thì sẽ từ fan sẽ biến thành anti fan.
...
Trụ sở chính của Tắc Linh.
Rosé nhìn chằm chằm vào tạp chí thời trang, lông mày không nhịn được mà nhăn lại.
"Không thể nào!" Dong YoungBae gắt gao nhìn chằm chằm tạp chí trong tay: "Kim Bum chắc chắn không thể thiết kế ra được tác phẩm như thế này!"
"Ý em là gì?" Rosé cũng nghe ra chút ý tứ trong lời của Dong YoungBae. Nếu Kim Bum thật sự có bản lĩnh này thì có cần phải ăn trộm thiết kế của cậu ta?
"Em cũng không rõ lắm." Dong YoungBae lắc lắc đầu: "Nhưng em có thể khẳng định, Kim Bum hoàn toàn không có bản lĩnh này! Em nghĩ hẳn là có người giúp History!"
"Bất kể có người giúp bọn họ hay không thì đây vẫn là một kích trí mạng với Tắc Linh, gần đây định mức thị trường đã đảo chiều, nếu vẫn tiếp tục thế này thì chắc chắn không phải là chuyện tốt." Rosé trầm ngâm nói.
"Không phải chỉ là một bộ Tín Ngưỡng Hắc Ám sao? Giám đốc Dong, anh mau thiết kế ra một bộ Tín Ngưỡng Thần Giới!"" Minguk đi vào đưa cafe cho Rosé rồi cổ vũ cho Dong YoungBae.
"Không dễ đâu." Trong mắt Dong YoungBae lóe lên tia sáng lạnh: "Tín Ngưỡng Hắc Ám có thể nổi như vậy cũng không phải là không có lí do! Thiết kế này vận dụng yếu tố hắc ám huyền bí trong văn hóa cổ xưa của phương Đông, đồng thời còn sát nhập cả thuyết sinh tử và luân hồi của Phật giáo một cách hoàn mỹ! Đây có thể coi là tác phẩm vô cùng hoàn hảo!"
Minguk nghe vậy liền mở to con mắt, lợi hại thế sao? Thậm chí cả Dong YoungBae cũng nói khó có thể vượt qua?
"Mà thiết kế này hoàn toàn nhằm thẳng vào chúng ta, hoàn toàn trái ngược với phong cách của chúng ta! Dùng một phong cách đỉnh cao đi nghiền ép một phong cách đỉnh cao khác... Rốt cuộc là ai?" Dong YoungBae siết chặt nắm tay.
Rosé không hiểu gì về thiết kế thời trang, nhưng làm một cô gái thì cô cũng rất biết thưởng thức.
Không thể không nói là cô rất thích thiết kế này cô, nếu không phải do History sản xuất thì nhất định cô sẽ phải kiếm lấy một bộ.
"Sếp, cho em chút thời gian." Dong YoungBae nghiêm túc nói.
"Chị tin tưởng em mà." Rosé cười cười, xem ra lần này Dong YoungBae gặp được đối thủ rồi.
Chỉ có điều, cô hết sức tò mò ruốt cuộc vị tôn thần mà History mời về là ai, theo như lời của Dong YoungBae thì người đó đang muốn dùng phong cách đối ngược để đánh bại Tắc Linh...
...
Sau khi ra khỏi Tắc Linh, Rosé lái xe mà có chút bực dọc, cô muốn làm cái gì đó để phát tiết. Cũng không biết có phải do Tín Ngưỡng Hắc Ám ảnh hưởng hay không mà trong đầu Rosé chợt lóe lên một người có hơi thở vô cùng phù hợp với cái gọi là Tín Ngưỡng Hắc Ám.
Vì thế cô tiện tay gọi một cú điện thoại.
"Có chuyện gì?" Điện thoại lập tức vang lên một giọng điệu lười biếng.
"Đại thần, đang làm gì đó." Rosé cười hỏi.
"Không làm, luyện công không cho phép xxx."
Rosé: "..."
"Kim Jisoo, có tin tôi cho chị vài phát tát không hả." Rosé không nhịn được mắng một tiếng.
"Cô hận tay cô đến nỗi muốn nó phế à?"
"Đừng nói nhảm, đại thần mau tới dạy tôi hai chiêu." Rosé nói
"Xem như là trả ơn cô lần trước sao?"
"Còn lâu..." Khó khăn lắm mới khiến tên này nợ cô được, sao có thể tùy tiện thả người chứ.
"À, vậy không đi."
"Đại thần đừng keo kiệt vậy mà, tôi mời chị ăn KFC nhé!"
"Cô đang ở đâu, tôi đến ngay!"
Rosé: "..."
...
Nếu có người nguyện ý mời đi ăn thì Kim Jisoo chắc chắn sẽ tới đúng hẹn, thậm chí không trễ nửa giây, huống hồ còn là món gà KFC mà chị ta yêu nhất nữa chứ.
Nhìn bộ dạng gặm thịt gà của Kim Jisoo, Rosé âm thầm lắc đầu. Đúng là lãng phí của trời.
"Thêm năm cái cánh gà nướng Orleans đi!" Kim Jisoo vẫn chưa thỏa mãn nói.
"Đừng ăn nữa, tôi đưa chị tới nơi hay hơn."
Không đợi Kim Jisoo ăn xong, Rosé đã đem người nhét vào trong xe.
Một lát sau tại một võ quán Taekwondo.
Kim Jisoo nghệt mặt nhìn mấy người đang khoa tay múa chân kia: "Đây chính là cái chỗ cô nói rất vui sao."
"Đến đến đến, đại thần, mau dạy tôi hai chiêu!"
Rosé tỏ vẻ sùng bái, dù Kim Jisoo là người điên nhưng chiến lực vô cùng dũng mãnh.
Cứ mỗi lần cùng Nhị sư huynh huấn luyện xong đều bị huynh ấy khinh bỉ Rosé cảm thấy rất ấm ức, thế nên cô thề nhất định phải học được hai chiêu để phản công.
"Không có hứng thú ra tay trước mấy phế vật này." Kim Jisoo không thèm động chân động tay mà lười biếng ngồi bệt xuống đất.
"Ranh con, mày nói ai là phế vật?"
Lập tức có mấy người cao to vạm vỡ tiến đến, người lên tiếng chính là một tên béo, nhìn cái cơ thể "đẫy đà" kia xem chừng cũng phải trăm cân.
"Xin lỗi... bạn tôi nói đùa ý mà." Rosé vội giải thích.
"Không phải chuyện của cô!" Tên béo kia tiến đến đẩy Rosé ra.
"Nhãi con, tao hỏi mày đấy, mày vừa nói ai là phế vật?"
Đám người nhanh chóng vây quanh Kim Jisoo.
Lúc này Kim Jisoo cũng thấy chả hiểu cái vẹo gì, chị ta nhìn quanh một vòng rồi nhìn về phía tên béo kia: "Tôi có nói nhằm vào ai đâu, tôi chỉ nói là mấy người ở đây đều là phế vật, cũng đâu phải chỉ nói một mình cậu, đừng nóng giận."
"Con mẹ nó, mày muốn đi chầu ông bà ông vải à?" Tên béo nổi khùng lên rồi lập tức xách cổ Kim Jisoo từ dưới đất lên.
"Hay cho nhãi con này, này thì cho mày thích lấy le trước mặt gái này!" Thấy Kim Jisoo bị nhấc lên, mấy tên khác cũng thi nhau mắng theo.
Rosé thấy vậy thì đầu đầy hắc tuyến, tên này cũng biết kiếm chuyện quá ha!
"Ê béo, nghe lời nào, bỏ tay ra." Kim Jisoo cười cười với tên béo kia.
"Mày nói ai béo hả con ranh con này? Ông lại đập phát cho mày chết tươi bây giờ!"
"Ê béo, mày có tin tao chỉ dùng một ngón tay cũng có thể đánh chết mày không." Kim Jisoo thu lại nụ cười trên mặt.
"Mày chán sống rồi!" Tên béo lập tức giơ nắm đấm lên hướng về phía mặt Kim Jisoo.
Nhưng mà một đấm này chưa chạm được vào chị ta thì bóng của một ngón tay lướt qua đụng trúng bụng của tên béo.
Mấy người xung quanh đứng chờ xem náo nhiệt, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra mà đã thấy tên béo hơn trăm cân kia nhẹ nhàng bắn văng ra.
"Bịch!" Tên béo ngã lăn ra đất, hai tay ôm lấy bụng kêu la không ngừng.
"Đó thấy chưa, tao đã bảo rồi mà mày không tin cơ, cái đồ thiếu đánh. Phế vật" Kim Jisoo lại ngồi xuống đất cười hềnh hệch nói.
Thấy thế, mấy học viên khác trong võ quán Taekwondo liền choáng váng, cái con gái kia mà lại có thể dùng một ngón tay bắn tên béo kia bay ra ngoài?
"Tên kia là loại quái vật gì vậy?"
"Chỉ dùng một ngón tay mà đánh bay 1 thằng 90kg á?"
"Võ công? Nội lực? Đệch, đừng bảo tao rằng tên này từ cổ đại xuyên tới đây đấy nhé!"
"Mày coi phim nhiều quá nên bị ngộ rồi hả? Xuyên cái lông ý mà xuyên!"
"Thân thể nhỏ nhắn như vậy lại có sức mạnh lớn như thế, chẳng lẽ đây là kình?"
"Kình? Kình là cái gì?"
"Mấy đứa không hiểu đâu, anh đọc được trong một cuốn sách cổ nói rằng con người muốn mạnh lên đầu tiên là phải tu lực, sau đó là tu hình, mà tu hình đến cực hạn sẽ tạo thành võ, võ xong sẽ sinh ra kình, gì mà ám kình, hóa kình... còn có cả luyện thành khí nữa!" Một vị nhìn có vẻ tầm bốn năm mươi tuổi đứng ra giải thích.
"Ôi sư huynh, anh đừng có mà giả thần giả quỷ nữa, cái đó mà có thật á?"
"Mấy tên nhãi nhép các câu, ánh mắt thiển cận quá đi! Sách cổ viết thế còn có thể là giả à, chỉ là do các cậu thiếu kiến thức thôi." Người trung niên lắc đầu một cái
"Xì, cái gì mà sách cổ chứ, chắc anh xem nhầm truyện chưởng rồi!"
"Được được được, coi như tôi chưa nói gì đi, các cậu giỏi thì đi mà đấu với người ta đi!" Người đàn ông kia nhún vai một cái.
Nghe thế đám người lập tức lắc đầu như trống bỏi, ngay cả cái tên béo 90kg cũng chỉ cần dùng một ngón tay thì ai dám đấu với tên kia chứ?!
"Xin lỗi... thật sự xin lỗi!"
Rosé lúng túng kéo Kim Jisoo rời khỏi võ quán.
Cô chỉ định tìm chỗ thích hợp để học mấy chiêu thôi mà cũng có thể chọc họa...
"Tôi nói này, chị cũng biết gây chuyện quá đấy." Rosé dừng xe, tức giận mà trợn mắt trừng Kim Jisoo.
"Cô nương à, là người ta muốn đánh tôi đó." Kim Jisoo tỏ vẻ vô tội.
"Chị không nói bọn họ là phế vật thì bọn họ đánh chị chắc?" Rosé có chút bất lực.
"Bọn họ là phế thật mà." Kim Jisoo nghĩ nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời.
Nghe Kim Jisoo nói thế khóe miệng Rosé méo xệch đi lúc nào không hay, cuối cùng cũng câm nín hẳn.
"Chỉ biết khua tay múa chân chả có tí ý nghĩa nào." Kim Jisoo tỏ vẻ thật nhàm chán.
"Ha ha, vị đại hiệp này, chị thì giỏi quá ha!" Rosé liếc Kim Jisoo một cái sau đó lại lôi chị ta xuống xe, chỉ chỉ vào một bức tường rồi cười lạnh nói: "Chị có ngon thì đập nó ý, chứng minh cho tôi xem, đại..."
Rosé còn chưa nói xong thì Kim Jisoo đã lướt qua.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Rosé nhìn chằm chằm bức tường bị Kim Jisoo vỗ một phát đã biến thành đống gạch vụn, cô đứng chết trân ngay tại chỗ.
Chỉ một chưởng lại có thể đánh nát nguyên cả bức tường, còn nát thành bột phấn luôn.
Rosé: "..." Đại thần! Xin hãy nhận của kẻ tiểu nhân này một lạy! Là tiểu nhân có mắt mà không trông thấy Thái Sơn!
Rosé có thể thề với trời, công lực cỡ này cô mới chỉ thấy trong tiểu thuyết thôi, chỉ có trong tiểu thuyết...
Nếu không phải đã có Nhị sư huynh thì Rosé nhất định sẽ quỳ xuống bái tên điên này làm thầy cho coi.
'Chậc, thật ra thì có Nhị sư huynh rồi vẫn có thể bái mà'... Rosé bắt đầu tính toán...
Nhưng mà ngẫm nghĩ lại một chút thì thấy chiêu này chưa chắc người bình thường đã học được, tốt nhất vẫn là học cái gì có thể bảo toàn được tính mệnh đã.
"Cô có thù oán với bức tường này à?" Kim Jisoo thu tay lại, khó hiểu nhìn về phía Rosé.
"Không có mà..." Rosé lắc lắc đầu.
"Không có? Không có thì cô bảo tôi đập nó làm gì, điên hả." Kim Jisoo xoay người trở lại trong xe.
Rosé: "..." Rốt cuộc thì ai mới là kẻ điên chứ! Cô chỉ tiện mồm nói một câu thôi, ai mà biết chị ta đập thật chứ! Người điên phải là chị ta mới đúng chứ?
"Hì hì, buổi tối đại hiệp muốn ăn gì cứ việc nói, tôi sẽ thỏa mãn chị... tiện thì chị dạy tôi hai chiêu nhé!" Trong lòng Rosé đã ói lên mửa xuống rồi, cơ mà trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nịnh nọt.
Vừa dứt lời thì di động bỗng vang lên, là Dong YoungBae gọi tới.
Thấy vậy, sắc mặt Rosé lập tức nghiêm túc trở lại: "Tôi biết rồi, tôi về ngay đây, hy vọng lần này có thể đè Tín Ngưỡng Hắc Ám xuống."
Rosé nói một câu sau đó lập tức cúp máy.
Lời Rosé vừa nói tất nhiên là Kim Jisoo nghe rõ ràng.
"Cô cũng biết Tĩn Ngưỡng Hắc Ám?" Kim Jisoo nhất thời đề lại tình thần.
"Tất nhiên biết chứ." Rosé cũng chẳng giấu diếm gì: "Tôi là bà chủ của Tắc Linh đấy nhá! Gần đây History tung ra tác phẩm mới gây ảnh hưởng rất lớn cho chúng tôi, mà thôi, có nói chị cũng chẳng hiểu đâu!"
Kim Jisoo trợn to mắt, kinh ngạc đánh giá Rosé: "Cô là chủ của Tắc Linh?"
"Có cần ngạc nhiên vậy không?" Rosé không vui nói.
"Sao không nói sớm, Tín Ngưỡng Hắc Ám là thiết kế của tôi đấy, thấy sao, không tệ đúng không!" Kim Jisoo vắt chân gác lên xe cười vô cùng đắc ý.
"Vâng là của chị, những tác phẩm nổi tiếng trên thế giới này cũng do chị thiết kế ra." Rosé liếc Kim Jisoo một cái, đời nào lại đi tin lời chị ta nói chứ.
"Tôi thiết kế thật đấy." Kim Jisoo nghiêm mặt nói.
"Tôi biết mà, là chị thiết kế." Rosé cũng hết sức phối hợp, còn nghiêm túc gật đầu một cái.
"Tôi nói thật..." Kim Jisoo cũng không ngu, chị ta biết rõ Rosé không hề tin mình.
"Nếu chị cứ tiếp tục nói nhảm thì có tin tôi đạp chị xuống xe không." Rosé nghiến răng mở cửa xe ra.
Vốn đang vì chuyện này mà đau đầu không thôi, thế mà người này vẫn cứ lảm nhà lảm nhảm mãi.
"Tín Ngưỡng Hắc Ám là do tôi thiết kế thật mà..."
Kim Jisoo còn chưa nói xong, kết quả là... bị Rosé đẩy ra khỏi xe.
Kim Jisoo gõ một cái lên cửa kính, vẻ mặt mờ mịt: "Là tôi thật mà..."
'Vèo!'
Vừa dứt lời Rosé đã đạp chân ga phóng đi mất hút, chỉ còn lại Kim Jisoo đứng ở ven đường hít khói.
Trụ sở chính của Tắc Linh.
Lúc Rosé chạy đến thì Dong YoungBae đang cùng đại sư Choegyeong thảo luận kịch liệt. Từ lúc ông đồng ý hợp tác tới nay thì vẫn luôn cùng Dong YoungBae nghiên cứu sản phẩm mới, nhưng vì History cho ra đời Tín Ngưỡng Hắc Ám mà hai người bọn họ không thể không làm một ít thay đổi so với thiết kế ban đầu.
"Choeg lão! Ngài đến rồi!" Thấy Choegyeong, Rosé liền lên tiếng chào hỏi.
Choegyeong gật đầu một cái: "Chuyện về Tín Ngưỡng Hắc Ám tôi đã biết."
"Choeg lão thấy thế nào?" Rosé muốn nghe về cái nhìn của Choegyeong.
"Ừ... rất tốt, rất đậm cảm giác nghệ thuật, nhưng mà nếu lấy phong cách làm nội dung tỉ thí thì chúng ta cũng không phải là hết cách." Choegyeong khẽ mỉm cười, xem ra ông đã có tính toán trong lòng rồi.
Dong YoungBae cũng hết sức kích động, cậu ta kéo Rosé vào khu hàng mẫu cho Rosé xem: "Sếp, chị mau nhìn cái này này!"
Trong kho hàng mẫu vốn có rất nhiều bộ quần áo khiến người ta hoa cả mắt, nhưng mà khi Rosé bước vào thì trong mắt cô lại chỉ thấy được một bộ duy nhất.
Nhìn chiếc váy dạ hội trắng muốt uốn lượn như áng mây trên tiên giới, Rosé thừ người mất mấy giây mới có thể phản ứng lại, trong giọng nói không giấu nổi sự thán phục cùng hưng phấn: "Đây là..."
Choegyeong vuốt chòm râu một cái rồi chậm rã nói: "Đây là Lạc Thần."
"Lạc Thần?" Rosé nghe cái tên này thì đôi mắt sáng rực: "Là tên của bộ váy này sao? Quả nhiên rất thích hợp!"
Trong đầu Rosé thoáng hiện lên một đoạn trong bài thơ Lạc Thần Phú.
[Hình dáng của nàng,
Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn.
Rực rỡ như cúc mùa thu, tươi tắn rạng rỡ như tùng mùa xuân.
Phảng phất như mặt trăng bị mây che lấp, phiêu diêu như tuyết bị gió cuốn.
Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm,
Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong.]
Đúng là rất hợp!
Bộ váy Lạc Thần này lấy phượng hoàng làm biểu tượng chủ đạo, điểm xuyến thêm những hoa tiết mây trắng dập dờn, hoàn toàn phô bày vẻ đẹp thần thoại cổ đại. Cả chiếc váy cũng lộ ra một cảm giác rất "tiên" cùng hơi thở thần bí xa xăm đến từ ngàn xưa, cùng với Tín Ngưỡng Hắc Ám trở thành hai thế lực Tiên - Ma đối nghịch.
Hơn nữa, còn khiến người ta cảm giác nhìn thấy một tương lai vô cùng tốt đẹp phía trước.
Một đóa hoa chỉ có thể nở rộ một lần, một chiếc lá chỉ có một lần tìm về cội.
Một khúc hát chỉ có thể cất vang được một lần, một người cũng chỉ có được một kiếp sống.
Tóm lại là bất kể là phong cách hay ngụ ý thì Lạc Thần hoàn toàn sinh ra để đối đầu với Tín Ngưỡng Hắc Ám.
"Quá tuyệt vời! Bộ váy này nhất định có thể phân cao thấp với Tín Ngưỡng Hắc Ám." Rosé hưng phấn nói.
Nhưng mà, sắc mặt của Dong YoungBae vẫn không hề thả lỏng: "Chỉ sợ đối phương vẫn chưa phát huy toàn lực... cho nên vẫn không thể xem thường! Chỉ sợ người kia còn có tác phẩm tuyệt vời hơn ở phía sau..."
Cậu ta chưa gặp được ai có thể khiến cậu ta có cảm giác nguy hiểm như thế này. Không biết người kia chỉ là tạm thời cấp cứu cho History hay đã bị History thu về...
'Nếu là vế sau chỉ sợ khó giải quyết rồi...'
...
Trụ sở chính của History.
Sau khi Kim Jisoo trở về cũng không nhàn rỗi, trái lại còn chủ động sáng tác mẫu thiết kế mới. Việc này khiến Park Hwayoung vui mừng không thôi.
"Kim Bum, tôi cần số lượng lớn Vân Cẩm!" Kim Jisoo gọi Kim Bum tới phân phó, trong ánh mắt chị ta hừng hực lửa cháy.
"Vân Cẩm?" Kim Bum sửng sốt.
Thân là một nhà thiết kế đương nhiên gã biết rằng, Vân Cẩm chính là tơ lụa thời cổ đại, là loại vải quý giá nhất, biết bao đời Đế vương đều sử dụng Vân Cẩm làm quần áo mặc thường ngày, chứng nó nó vô cùng quý giá.
Hiện tại cũng không ít nhãn hiệu thời trang sử dụng Vân Cẩm vào trong các thiết kế, nhưng loại Vân Vẩm đó so với Vân Cẩm chính thống lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
"Còn cần kim cương, tơ vàng, vải sợi tổng hợp cao cấp với ngọc lục bảo nữa." Kim Jisoo liên tiếp nói ra tên mấy loại nguyên liệu cần dùng.
Nghe những yêu cầu của chị ta, Kim Bum sợ đến ngây người. Kim Jisoo muốn làm cái gì đây... mỗi một thứ chị ta vừa nói ra đều là những thứ vô cùng quý giá.
Tơ vàng với kim cương và ngọc lục bảo thì chẳng cần phải giải thích nhưng vải sợi tổng hợp cao cấp chính là nguyên liệu để làm quần áo cho phi hành gia đó!
"Cái này... cô chờ một chút... tôi... tôi đi nói với sếp đã..." Kim Bum cười trừ một cái rồi vội vàng xoay người chạy đi.
Kim Bum nhanh chóng chạy tới phòng làm việc của Park Hwayoung, gã thuật lại đúng những yêu cầu của Kim Jisoo cho cô ta biết.
"Tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị cho cô ta." Park Hwayoung không nghĩ ngợi gì mà lập tức đồng ý.
Dù gì Kim Jisoo cũng đã chứng minh được thực lực của mình. Nên Park Hwayoung hoàn toàn đặt lòng tin vào chị ta, Kim Jisoo đòi những thứ kia tất nhiên là vì để tạo ra những tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ hơn, thế nên cô ta vô cùng mong chờ.
Hiệu suất của Park Hwayoung cũng khá nhanh, không tới hai ngày đã chuẩn bị đầy đủ những gì Kim Jisoo cần.
Lấy được thứ cần thiết, Kim Jisoo lại tiếp tục đuổi hết tất cả mọi người, chỉ còn mình chị ta "bế quan" trong phòng thiết kế.
Ba ngày sau, Kim Jisoo đem bản vẽ cùng những nguyên liệu được mình chế tác xong giao hết cho Park Hwayoung để cô ta dựa theo bản thiết kế tạo ra thành phẩm.
Sau khi Park Hwayoung nhìn bản thiết kế, ngay lập tức trái tim cô ta đập mạnh hơn bao giờ hết.
Bản thiết kế này như phảng phất hơi thở của đia ngục Tu La, trừ những tiểu quỷ thì phần lớn họa tiết đều được lấy cảm hứng từ các lại thần thú trong Sơn Hải Kinh.
So sánh ra thì tác phẩm này còn nghệ thuật hơn Tín Ngưỡng Hắc Ám nhiều.
"Cô Kim, thiết kế này tên là gì?" Park Hwayoung có chút hiếu kỳ.
"Chúng Sinh." Kim Jisoo trả lời.
"Tên rất hay, nhưng mà chỉ sản xuất một bộ thôi sao?" Park Hwayoung có chút không xác định.
"Nếu cô đủ tiền lại kiếm được nhiều nguyên liệu như vậy thì có thể cân nhắc việc sản xuất số lượng lớn." Kim Jisoo nhếch mép cười một cái.
Park Hwayoung lập tức lắc đầu, những nguyên liệu để tạo nên bộ trang phục này quá mức đắt giá, muốn sản xuất số lượng lớn thì History hoàn toàn không gánh nổi, chỉ một bộ thôi cũng đã có thể trở thành vật trấn bảo của công ty rồi.
"Ha, Tắc Linh sắp dẹp tiệm rồi." Khóe miệng Park Hwayoung nhếch dần lên, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.
Để hoàn thành "Chúng sinh" mất một tuần, thế nên đến ngày thứ 7 thì Park Hwayoung đã thả tin History sắp cho ra mắt "bảo bối trấn điếm", là bản nâng cấp của Tín Ngưỡng Hắc Ám."
Tin này vừa ra thì phía truyền thông lập tức ùa tới chầu trực bên ngoài trụ sở chính của History. Ai cũng muốn là người đầu tiên thấy được cái gọi là "bảo bối trấn điếm" của History.
Thậm chí có không ít fan hâm mộ trung thành của History live stream trực tiếp luôn. Những từ khóa liên quan đến "bảo bối trấn điếm" của History lập tức leo lên bảng xếp hạng của Instagram, cơ hồ là người người nhà nhà đều đang ngẩng đầu ngóng trông.
Thử nghĩ mà xem, chỉ cần một Tín Ngưỡng Hắc Ám đã nâng History lên một tầng cao mới, vậy thứ còn cao cấp hơn thì sao... thật là không dám tưởng tượng.
Fan của History càng hưng phấn thì càng "nhiệt tình" đi gây chuyện với fan của Tắc Linh, trên mạng chuyện này càng ngày càng ầm ĩ, hoàn toàn không có dấu hiệu hạ nhiệt.
Lúc đầu thì đôi khi fan của Tắc Linh còn đấu lại, nhưng càng về sau lại càng rơi vào trầm mặc, bởi vì phía bên Tắc Linh hoàn toàn không hề có động tĩnh đáp trả nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro