Tiểu Mandoo đại náo Manobal gia!!
Lisa cúi đầu nhìn tiểu mandoo đang ôm đùi, vừa nhìn đã hiểu cô bé muốn gì, không cần nghĩ ngợi liền cự tuyệt:
" Không được!! Tối qua con đã đến đó rồi!"
Ánh mắt long lanh như chú mèo con nhõng nhẽo nhanh chóng chuyển hướng đến chiếc điện thoại trên bàn.
"Tối nay con đã gọi 1 lần rồi!"
Hansin lúc này mới hiểu, hoá ra là con bé này đang nhớ tiểu thư Park.
Tiểu mandoo biết rất khó để thuyết phục được Appa liền chạy bình bịch đến trước mặt Hansin, dùng lại chiêu cũ, ôm chặt lấy đùi cậu ta.
Hansin được phen ngỡ ngàng với bé con:
"Đừng, đừng, đừng, bảo bối con đừng có làm vậy với ta mà, con biết thừa ta không chịu được con làm nũng mà!"
Tuy rằng bình thường Tiểu Mandoo luôn đơ đơ hơi ngơ 1 chút, nhưng một khi con bé muốn xin xỏ ai cái gì thì ôi, cái thần thái đó, cái vẻ mặt đó đúng là đáng yêu chết đi được ấy. Lúc bé con ngẩng đầu nhìn người ta bằng cặp mắt to tròn sáng lấp lánh như sao trời đó, quả thật khiến người ta hận không thể hái sao trời xuống cho nó. Người duy nhất trong nhà có thể miễn dịch với chiêu này chỉ có thể là Manobal Tổng- Lalisa.
"Bảo bối ơi. Bảo bối à! Con có làm nũng với ta cũng vô dụng thôi, ta không đánh lại được Appa con đâu!"- Hansin cười khổ nhún vai nói với mandoo.
Vừa mới dứt lời, Tiểu Bảo ngay lập tức liền buông tay ra.Vô cùng quyết đoán. Vẻ mặt như kiểu bị người lớn trong nhà cướp mất đi bảo bối trân quý của Mingie làm Hansin không thể nào nhịn cười.
"Ối bảo bối ơi, con không cần phải gấp gáp hay nôn nóng đến vậy đâu. Nếu sau này Appa con cưới được cô Rosé thì giờ khắc nào con cũng được gặp cô ấy."- Hansin 1 tay chống vào tường tay còn lại ôm bụng cười nói.
Khuyên răn thế nào cũng không ăn thua, nũng nịu thế nào cũng không được như ý, con bé dậm bình bịch đẩy cửa chạy ra khỏi phòng.
"Làm sao bây giờ Hai?"- Hansin nhún vai hỏi Lisa.
"Tối nay nó ăn cũng không ít đâu."- Lisa thản nhiên đáp.
Có nghĩa là, trong khoảng thời gian ngắn nhóc con sẽ không dùng được chiêu tuyệt thực. Hansin nghe Lisa nói thế cũng yên tâm. Nó là một đứa trẻ thì cần gì đến kế sách gì, chỉ cần hai chữ 'ăn vạ' là xong hết.
Và đương nhiên, bọn họ đã xem thường Tiểu Công Chúa của Lisa rồi......
"Xoảng... Rầm...."
Đấy chưa đầy 2 phút ở dưới nhà đã vang động rồi! ^^
Cả hai quay sang nhìn nhau một cái rồi lập tức chạy xuống nhà xem xem đang xảy ra chuyện gì. Chẳng qua mới chỉ có mấy phút, phòng khách dưới nhà đã tan hoang, cái bình hoa cổ đặt ở góc phòng khách đã nát bét, tất cả những thứ gì có thể đổ ngã được đều đổ ngã bằng sạch......
"Manoban Hyomin!!"
Bình thường rất hiếm khi Lisa gọi thẳng cả họ tên của mandoo ra như vậy, chỉ khi cơn giận đã ở đỉnh điểm.
Uy lực Lisa tỏa ra thật kinh người, ngay cả Hansin cũng không chịu được chứ đừng nói gì đến mandoo bé bỏng. Mingie bị vẻ mặt đáng sợ của Lisa doạ cho run rẩy, cô bé càng kích động, vừa gào thét vừa chạy khắp phòng đập phá loạn xạ.
Hansin vội vàng đuổi theo sau nhưng lại không dám đuổi sát quá, trên rất toàn là mảnh sành, không cẩn thận con bé mà ngã xuống một cái thì hậu quả đúng là không tưởng tượng được.
"Chị ! cứ thế này nữa thì không ổn đâu, hay là gọi cô ấy qua đây một chuyến đi?"- Hansin suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng hỏi.
"Không cho phép gọi."- Lisa lạnh giọng quát.
"Hai, Mingie vẫn là một đứa trẻ mà, nó đâu phải là cấp dưới của chị đâu, chị cũng nghiêm khắc với nó quá rồi đấy, chiều nó một tí thì có sao đâu? Có đứa trẻ con nào mà không ương bướng nghịch ngợm phá phách?"- Hansin khổ sở khuyên can.
"Chị dạy con mình như thế nào, chưa đến lượt em xen vào." Lisa mặt mày lạnh băng, có vẻ cậu đã kiên quyết không thể để Mingie có thói quen không đạt được mục đích liền lăn ra ăn vạ.
Hansin bị kẹp giữa hai người bối rối không biết nên làm thế nào, thật sự là đau đầu muốn chết đi được.
Chuyện này nhỡ một cái mà để hai cụ bên kia biết được, rồi truy tra ngọn nguồn, rất có khả năng chuyện cậu đưa Bảo Bối đến quán bar sẽ bị vỡ lở.
"Ông trời ơi! Có ai đến giúp con không!"
Nhân lúc Lisa chạy đi bắt Mingie, Hansin vội vã rút điện thoại ra lén lút gọi cho Rosé ......
......
Buổi tối, Rosé đang vừa đọc kịch bản vừa chat với bạn câu được câu không.
Yêu Vương: Park Chaeyoung, cái tên KK lỗi thời này của bà có thể đổi đi được không? Nhìn đau hết cả mắt
R の LiliRoseSunflower: Yêu Vương mà không đau mắt à? Đúng là chó chê mèo lắm lông.
Yêu Vương: Khụ, tháng sau tôi về, đến sân bay đón tôi!
R の LiliRoseSunflower: Không đi, không rảnh.
Yêu Vương: Nhớ đến đón tôi!
R の LiliRoseSunflower: Đã bảo là không có thời gian mà lại!
Yêu Vương: Rốt cuộc thì có đến không nào?
R の LiliRoseSunflower: Đối phương không muốn tiếp tục nói chuyện với bạn, hơn nữa còn ném cho bạn một con chó.
Yêu Vương: Đối phương nhận con chó mà bạn ném, hơn nữa còn cắn cho nó một miếng.
R の LiliRoseSunflower: Con chó có cảm giác như sắp bị thông đến nơi.
Yêu Vương: Oh fuck! Bà còn đen tối hơn cả tôi đấy! Còn nữa, ai thông.
R の LiliRoseSunflower: Đứa nào đen tối trước, cấm nói tiếp, bà đây còn phải đọc kịch bản.
Yêu Vương: Chỉ là một vai nữ thứ mà thôi, có cái gì hay ho chứ! Hai chúng ta dù gì cũng từng có một khoảng thời gian tốt đẹp, bà có cần phải tuyệt tình thế không?
R の LiliRoseSunflower: Tôi có thời gian tốt đẹp với nhiều người lắm, ông thì tính thứ mấy?
Yêu Vương: Park Chaeyoung! Bà cứ đợi đấy!
Rosé tắt máy tính, tập trung đọc kịch bản. Đọc được một lúc, điện thoại đột nhiên reo lên, là một dãy số lạ.
Cô tưởng là điện thoại của bên đoàn làm phim nên vội vã nghe máy.
**KK: Kakaotalk ứng dụng chat
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro