Tiểu ma vương nổi giận!
Daejung đau đầu muốn chết: "Nhưng mà công việc trong tay em thì làm sao... Chẳng lẽ thay người?"
Yoo Seok trầm ngâm trong chốc lát, sau đó phân tích: "Cũng không đến nỗi phải thay người. Tuyết Mùa Hạ là phim hành động, có không ít cảnh quay lớn, thời gian quay cũng tương đối dài, anh có thể đàm phán với đạo diễn đẩy tất cả những cảnh của em xuống sau cùng, nếu có tổn thất sẽ do chúng ta phụ trách, Won U Jin chắc cũng đồng ý."
Daejung buồn bực gãi đầu: "Xem ra cũng chỉ có thể như vậy. Mẹ nó, gần đây làm cái gì cũng không thuận lợi. Dự án hợp tác với HN coi như là ván đã đóng thuyền mà cũng có thể xảy ra vấn đề, quay cảnh hôn thôi mà cũng có thể đổ mưa đá giữa mùa hè..."
Daejung càng nói càng cảm thấy không đúng, cuối cùng vỗ đệm một cái: "Con mẹ nó! Lalisa! Dì vô sỉ quá rồi đấy!"
...
Manoban gia.
Nhìn Appa mang cô Chaeyoungie say mèm về nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mingie đầy ý trách cứ cùng lên án.
Lalisa thả Rosé xuống giường, nhìn thấy ánh mắt của con gái thì nhướng mày nói: "Không phải là ta để em ấy uống."
Khuôn mặt của Mingie vẫn mang ý trách cứ cùng lên án.
Lisa bất đắc dĩ: "Được rồi, là ta sai, ta không trông chừng tốt cô ấy."
Thấy được thái độ thành khẩn của Appa, Mingie mới thu ánh mắt bất mãn lại, rồi lạch bạch chạy vào phòng vệ sinh, một lát sau, cầm một chiếc khăn mặt ấm ra, cởi giầy, bò lên giường, cẩn thận ngồi bên cạnh lau mặt cho Rosé, lau mặt xong lại lau tay, tỉ mỉ từng chút một.
Nhìn bộ dáng hiếu thuận của con gái, Lisa vừa vui mừng, vừa thở dài.
Ngay cái thân Appa ruột này còn chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ như vậy đâu.
"Ưm... đau đầu... quá..."
Bánh bao nhỏ nghe thấy Rosé khó chịu rên hừ hừ, liền đau lòng không thôi, vội vàng sáp lại thổi thổi cho cô.
Ánh mắt Lisa khẽ đảo, nhìn con trai nói: "Đây là yêu cầu công việc của cô Chaeyoungie, kể cả ta cũng không cách nào can thiệp được, nhưng mà con thì không phải thế, con có thể thử khuyên cô ấy sau này đừng uống nhiều như thế nữa, cô ấy khá là nghe lời con."
Lời này đủ để bánh bao nhỏ nghe lọt tai, nghiêm túc gật đầu một cái, bày tỏ nhóc đồng ý nhận nhiệm vụ quan trọng này.
Buổi sáng hôm sau...
Rosé vừa tỉnh lại đã thấy bánh bao nhỏ nằm ở mép giường, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị, nhìn qua có vẻ rất không vui.
Rosé vội vàng ngồi dậy: "Hửm, bảo bối sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Sao lại bày ra bộ dạng như này, trông y hệt Appa con nha?"
Rosé vừa buồn cười vừa nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc.
Bánh bao nhỏ nhanh chóng cầm tập viết ra, sau đó lật từng trang từng trang.
Rosé nhìn vào, hóa ra bánh bao nhỏ dùng những hình tượng sinh động vẽ một loạt các bức tranh liên hoàn, vẽ từ tim, mạch máu, dạ dày, ống tụy cho đến các cơ quan nội tạng đều miêu tả kĩ càng tác hại của rượu đối với thân thể...
Lật xong hết, bánh bao nhỏ nghiêm nghị nhìn cô, ý tứ rất rõ ràng.
Rosé ho nhẹ một tiếng: "Khụ, bảo bối à, thực ra rượu không đáng sợ như con nghĩ đâu, nó giúp giảm cholesterol có hại, tăng tự tin, kích thích trí não, còn có thể kiểm soát cân nặng..."
Rosé giơ ngón tay đếm đếm, mặc dù biết là bánh bao nhỏ quan tâm cô, nhưng cô không thể tùy tiện đáp ứng việc mà mình không thể làm, làm sao cô có thể không uống rượu được chứ?
Bánh bao nhỏ vừa nghe, trong đôi mắt đen nhánh lập tức hiện lên sự tức giận cùng thất vọng, ngay sau đó quay đầu chạy ra ngoài.
"Ôi, đừng đi mà..." Rosé lúng túng gãi đầu.
Một lát sau, Rosé rửa mặt xong cũng chạy xuống lầu, vẫn chào hỏi bánh bao nhỏ như hàng ngày: "Ây, bảo bối, chào buổi sáng!"
Nhưng, bánh bao nhỏ không thèm để ý, hơn nữa còn lạnh lùng hất khuôn mặt nhỏ nhắn sang một bên.
Rosé: "Ây..."
Lisa đang ngồi xem báo thấy vậy thì nhướng mày, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Rosé: "Hai người cãi nhau?"
'Thật đúng chuyện hiếm có.'
Rosé sờ sờ mũi: "Cục Mandoo đáng yêu vừa khuyên tôi cai rượu, tôi nói với nó uống rượu cũng có nhiều cái lợi, sau đó nó giận..."
Thì ra là thế, Lisa gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Rosé đảo mắt, lập tức tìm đồng minh: "Lisa, chị nói với Mingie đi, uống rượu cũng có rất nhiều lợi ích đúng không?"
Cô thấy bình thường Lisa cũng đi xã giao chắc chắn phải uống rượu, vậy nên nhất định sẽ về phe cô.
Lisa nhìn khuôn mặt đầy mong đợi của Rosé, lại nhìn khuôn mặt đang tức giận của con gái, anh đưa nắm tay lên miệng ho nhẹ một tiếng: "Uống rượu quả thật có lợi..."
Rosé lập tức kích động vỗ đùi: "Bánh bao, con xem, cô nói có sai đâu mà?"
Bánh bao nhỏ lập tức tặng cho Appa ruột một cái ánh mắt khinh bỉ, tối hôm qua rõ ràng appa đề nghị nhóc nói, thế mà cô Chaengie mới nói có một câu đã lập tức phản bội nhóc.
'Đúng là đồ không có nguyên tắc!'
Thấy ánh mắt như đang nhìn phản đồ của con gái, Lisa bật cười rồi nói tiếp: "Nhưng mà, lợi ích của uống rượu lại không bù được tác hại của nó, hơn nữa muốn uống rượu có lợi thì chỉ được uống ở mức vừa đủ. Cho nên, trừ những trường hợp khó tránh khỏi thì nên uống càng ít càng tốt."
Nói xong lại bồi thêm một câu: "Gần đây tôi cũng bắt đầu kiêng rượu."
Chị vừa dứt lời, Rosé như thể muốn phá sản, buồn bã gục xuống bàn: "Boss đại nhân, đã bảo là làm đồng minh mà..."
Một lúc lâu sau, cô mới tiếp nhận sự thật rằng chỉ có bánh bao nhỏ mới là đồng minh của mình, Rosé giơ tay đầu hàng nói: "Được rồi được rồi, cô biết rồi, sau này cô sẽ cố gắng uống ít đi, không thể hiện cũng không đấu rượu với người khác nữa, có thể không uống thì nhất định không uống! Bây giờ bảo bối có thể tha thứ cho cô chưa?"
Mingie nhìn kĩ Rosé, chắc chắn thái độ của cô là thành khẩn rồi mới gật đầu một cái, còn đưa ra cái tay mập mạp do được nuôi dưỡng tốt những ngày qua, học theo động tác lúc cô khen ngợi nhóc mà xoa đầu cô, tựa như đang nói: vậy mới là bé ngoan.
Rosé dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại đầy ắp cảm giác ấm áp khi được người khác quan tâm, cô ôm lấy bánh bao nhỏ hôn một cái: "Bảo bối tức giận cũng đáng yêu như thế, mỗi ngày cô đều yêu con hơn một chút rồi, làm sao đây?"
Ánh mắt Mingie lấp lánh, rất vui nha.
Người mỗi ngày đều bị ngược một lần ngồi phía đối diện: "....."
Con gái chị chỉ cần nhẹ nhàng là có được thứ mà chị dùng trăm phương ngàn kế cũng không lấy được...
Phòng làm việc của Chủ tịch công ty bất động sản Pong Seo.
Joo Hee Seong vẻ mặt hung dữ, đập bàn "rầm" một cái: "Không thể nào! Trước đây chúng ta luôn làm như vậy nhưng chưa từng thấy BP tính toán cái gì, vậy tại sao lần này lại có vấn đề?"
Giám đốc cũng rất lo lắng: "Có thể là vì gần đây nội bộ của BP có sự thay đổi, kiểm định chất lượng khá nghiêm. Chuyện lần này hoàn toàn là dựa vào thái độ bên BP, nếu bọn họ mắt nhắm mắt mở thì chúng ta liền thoát, dù sao thì cũng là chất lượng của chúng ta có vấn đề, là chúng ta vi phạm hợp đồng..."
Joo Hee Seong nghe vậy thì phát rồ: "Vậy bây giờ phải làm thế nào?"
"Nghe nói lần này là đích thân Lalisa hạ lệnh hủy bỏ, chỉ sợ là phải ra tay từ phía cô ta..." Giám đốc trầm ngâm nói.
Joo Hee Seong vừa nghe thế thì càng nóng nảy: "Lalisa dầu muối đều không ăn, đưa tiền hay đưa đàn bà hay đàn ông cũng không hữu dụng, bảo ra tay từ chỗ hắn thì khác nào bảo chỉ còn một con đường chết? Không... từ từ... đàn bà... có lẽ có người dùng được..."
Đến đoàn làm phim, Rosé được thông báo kế hoạch quay đã được sửa toàn bộ, nguyên nhân là do gia đình của Daejung xảy ra vấn đề nên xin nghỉ dài hạn.
'Cái tên này lúc bình thường cứ có chuyện gì đều thích ở cạnh mình lải nhải nửa ngày chuyện lần này lớn vậy mà không nói gì với cô hết sao?'
Rosé lập tức gọi điện hỏi xem thế nào.
Giọng điệu của Daejung quả thật không tốt: "Sao tôi phải nói với bà? Không phải bà chê tôi phiền toái, chê tôi hay xen vào việc của người khác sao? Không phải mong tôi cút xa chừng nào tốt chừng đấy sao? Lần này như ý bà mong muốn rồi nhé"
Rosé nghe mà cũng nóng máu: "Yang Daejung, ông ăn phải thuốc súng à?"
Daejung đang vô cùng bực mình, anh đang tự giận mình, giận bản thân quá ngu xuẩn, sau cùng cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại một chút mới mở miệng nói: "Tôi đang ở công ty của ba tôi, hôm nay bận như chó ý, chắc không cách nào thoát thân được, buổi tối rảnh thì lên game một chút, tôi có đồ tặng cho bà, sinh nhật vui vẻ! Còn nữa, tôi có gửi mấy thứ vào email, bà tự mình xem đi, tin hay không tùy bà, thế thôi nhé, bye!"
"Thằng này..." Rosé bất đắc dĩ nhìn chiếc di động đã ngắt cuộc gọi.
Lúc này, đạo diễn Won chạy tới thông báo với cô: "Rosé à, chuyện của Daejung cô cũng biết rồi đi! Vốn hôm nay định tiếp tục quay cảnh hôn của hai người, nhưng giờ chuyển thành cảnh giữa cô và Hwayoung, thứ tự lát nữa sẽ cho người báo cho cô!"
Rosé gật đầu: "Dạ em biết rồi!"
Nói xong cô liền tìm một góc vắng vẻ, vùi mình dưới bóng cây đọc kịch bản.
Đang đọc xuất thần, bên tai truyền tới một loạt tiếng bước chân, khóe mắt liếc một cái lại là bóng người khiến cô chán ghét - Hanchee. Bởi vì hôm nay là sinh nhật Hwayoung nên Hanchee xin nghỉ hẳn một ngày chỉ để đến đoàn làm phim với cô ta. Mấy cô gái trong đoàn làm phim ai cũng sắp chết gì ghen tị rồi.
Rosé không muốn nói chuyện, chỉ hơi nhấc mi mắt lên, ý hỏi anh ta đến có chuyện gì.
Hanchee đưa cho cô một chai nước lạnh, cẩn thận hỏi: "Chaengie, sinh nhật của Hwayoung, em sẽ đến chứ?"
Rosé không nhận, nhìn cô ta giống như đang nhìn một con ngu: "Chị nhất định phải hỏi cái vấn não tàn như vậy sao?"
"Chaengie à, hôm nay cũng là sinh nhật của em, nếu em về thì chúng ta có thể cùng nhau tổ chức! Chị cũng đã hỏi bác trai và bác gái, hai bác cũng đồng ý rồi!"
Rosé đảo cặp mắt trắng dã: "Thật cám ơn vì các người đã bố thí!"
Hanchee hơi nhíu mày, thở dài một cái: "Chaeng ah~, chị sắp không nhận ra em rồi, rốt cuộc thì đến bao giờ em mới có thể trở lại là Chaeyoungie hiền lành hiểu chuyện như trước đây? Chuyện năm đó đều do chị sai, nếu không phải vì chị thì Hwayoung cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, em muốn trách thì trách chị là được rồi, Hwayoung vô tội. Những năm gần đây, cô ấy vẫn luôn sống trong áy náy, chuyện cô ấy hy vọng nhất là có được lời chúc phúc của em, chị thật mong em có thể tới!"
"Áy náy? Vô tội? Nực cười" Mỗi lần nói chuyện với Hanchee, Rosé đều cảm thấy như mình đang nghe chuyện cười: "Áy náy vì đã chiếm lấy thân phận của tôi, áy náy vì đã cướp đi cha mẹ của tôi, áy náy đã ngủ với người yêu của tôi? Vậy cô ta phải áy náy nhiều đấy! Còn nữa, đừng nói với tôi hai chữ hiền lành, năm đó tôi không được gọi là hiền lành, mà gọi là ngu!"
Sắc mặt Hanchee ngày càng khó coi, ngay sau đó lại kiên định nói: "Chaeyoung, chỉ cần em đồng ý tha thứ cho Hwayoung, ngoại trừ việc bảo chị làm chứng trước tòa thì chị có thể làm bất cứ cái gì em yêu cầu!"
"chị chắc chắn?" Rosé nhướn mày.
"Chị chắc chắn." Hanchee gật đầu.
Rosé bỏ kịch bản xuống nhìn Hanchee: "Được thôi, vậy tôi muốn trong bữa tiệc sinh nhật tối nay chị nói chia tay Park Hwayoung. So với khuất nhục tôi phải chịu năm đó thì có phải đã quá mức hiền lành?"
Sắc mặt Hanchee trắng nhợt: "Chaeyoung, chuyện..."
"Chaeyoung! Sao chị có thể như vậy?" sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng nức nở của Hwayoung.
Rosé khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên nói: "Tôi làm sao?"
Vẻ mặt Hwayoung như thể vừa tức giận vừa thương hại cho cô: "Quả nhiên chị vẫn không quên được Hanchee, cho nên mới hận em như thế, chị hận em đoạt mất chị ấy! Nhưng mà sao chị có thể ích kỉ như vậy, dùng phương thức đê hèn như thế chia cách chúng em? Hanchee căn bản là không yêu chị, chị làm như thế này thì có ý nghĩa gì?"
Thấy Hwayoung đã kích động đến sắp không thở nổi, Hanchee vội vàng vỗ nhẹ lưng an ủi cô ta: "Hwayoung, em đừng kích động, Chaeyoung chỉ là thuận miệng mới nói như thế..."
Rosé cười khanh khách nhìn hai người diễn một vở kịch sinh tử: "Không phải tôi thuận miệng nói, trừ phi câu vừa rồi của chị cũng chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi!"
"Hanchee, chị nhìn chị ấy kìa! Chúng ta thành tâm thành ý, ăn nói khép nép cầu xin chị ấy tha thứ, nhưng chị ấy có chịu đâu! Hết lần này đến lần khác làm khó chúng ta! Chẳn lẽ chị thật sự phải đáp ứng yêu cầu vô sỉ của chị ấy sao?" Hwayoung hoảng hốt, bất lực ngửa đầu nhìn Lee Hanchee.
"Bé ngốc, làm sao có thể..." Hanchee dịu dàng xoa đầu cô ta, sau đó dùng vẻ mặt chính khí mà nói với Rosé: "Thật xin lỗi Chaeyoung, yêu cầu này chị không thể đáp ứng!"
Rosé cũng mất hết hứng thú chơi đùa, sao một tràng cười nhạo ánh mắt cô trở nên bén nhọn như dao: "Vậy thì cảm phiền biến khỏi tầm mắt của tôi."
"Park Chaeyoung, thái độ của chị đây là sao? Có sai cũng là tôi sai, không liên quan gì đến Hanchee cả, sao chị lại nói với chị ấy như vậy?" Hwayoung ra vẻ bất bình giùm Hanchee, ra sức bảo vệ chị ta.
Rosé vỗ tay: "Tình cảm của hai vị đây đúng là kinh thiên động địa, khiến người ta phải rơi lệ! Vậy thì Park Hwayoung, cô có đồng ý làm bất cứ việc gì để chuộc tội, có thể vì Hanchee mà làm bất cứ điều gì không?"
Hwayoung nghe vậy thì nhíu chặt chân mày, ai mà biết người đàn bà này sẽ dựng cạm bẫy gì chờ cô ta đây, nhưng câu trả lời mà Hwayoung có thể nói thì chỉ có đúng một câu: "Dĩ nhiên! Chị muốn thế nào?"
Rosé cố ý trầm ngâm thật lâu: "Đã như thế thì không cần Lee Tổng phải chia tay cô, chỉ cần cô từ bỏ thân phận Đại tiểu thư của Park gia, trở lại Oh gia làm Oh Hwayoung của cô là được, vậy thì mâu thuẫn giữa ba chúng ta sẽ lập tức xóa bỏ, thế nào?"
Hwayoung trợn mắt thật to, giống như nghe được chuyện gì cực kì đáng sợ, cô ta mất khống chế lắc đầu: "Không... không thể! Chaeyoung, sao chị có thể tàn nhẫn như vậy? Tại sao chị lại ép tôi phải rời bỏ cha mẹ, ép tôi rời đi nơi tôi đã sống suốt hai mươi mấy năm qua, tôi..."
Rosé chịu hết nổi xua tay cắt lời cô ta: "Được rồi được rồi, diễn xuất thảm hại như vậy thì đừng diễn nữa, chọc mù con mắt người ta rồi! Tôi đã sớm bảo các người cách tôi xa ra cơ mà, rõ ràng chính là mấy người tự mình bò đến cầu xin tôi nói ra yêu cầu để được tôi tha thứ, còn nói cái gì cũng làm được. Tôi nói ra rồi lại thành người vô tình, vô sỉ! Hừ, cái gì mà bù đắp, nói thì dễ nghe đấy, nhưng với điều kiện là méo được ảnh hưởng tới lợi ích của mấy người! Các người không thấy giả dối nhưng tôi thì phát tởm đó! Thế nên đối với hai người tôi chỉ có một câu: CÚT ĐI CHO NƯỚC NÓ TRONG!"
Lee Hanchee cùng Hwayoung chán nản về đến phòng hóa trang.
Hwayoung luống cuống đứng cạnh Hanchee, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt: "Hanchee, chị có trách em không? Trách em không đồng ý yêu cầu của Chaeyoung..."
Hanchee đau lòng đưa tay lau đi nước mắt của cô ta: "Sao chị lại trách em được?"
Hwayoung lập tức như được cứu rỗi mà nhào vào lòng cô ta: "Hanchee, cám ơn chị, cám ơn chị đã tin tưởng em, hiểu em. Em không phải là không bỏ được vinh hoa phú quý của Park gia, em chỉ không muốn phải rời xa cha mẹ. Vừa nghĩ đến việc phải rời bỏ họ, không còn được gặp nhau nữa là em liền..."
"Ngoan, đừng khóc, chị biết, chị biết mà..." Hanchee vỗ nhẹ vào lưng cô ta, thở dài nói: "Là do chị quá ngây thơ, cho rằng cô ta vẫn là Chaeyoung của trước đây. Hwayoung, chị hứa với em, từ nay về sau chị sẽ không vì cô ta mà khiến em chịu thiệt thòi nữa, sẽ không để cô ta làm tổn thương em nữa!"
"Hanchee..." Hwayoung si mê nhìn người trước mắt, hai cánh tay trơn mịn vòng qua cổ chị ta rồi nhón chân áp đôi môi của mình lên đôi môi nóng bỏng kia.
"Đang trong đoàn làm phim đấy, nhỡ đâu bị ai thấy..."
"Thấy thì sao, chị là người yêu quang minh chính đại của em mà!" Hwayoung hờn dỗi, ngồi trên đầu gối chị ta, đầu ngón tay vuốt nhẹ vành tai, nhanh chóng cởi cúc áo của Hanchee ra.
'Hừ, Park Chaeyoung, tao muốn làm tình với người yêu của mày đấy, sao nào?'
Một lát sau, trong phòng hóa trang vang lên những tiếng thở dốc mập mờ.
"Ưm... A! Hanchee, chị thật tuyệt! Mạnh một chút! Mạnh thêm chút nữa..."
"Hanchee, chị thấy em với Chaeyoung thì ai hơn? Hửm? Ai hơn?"
"Đương nhiên là em!" Nếu xét về ngoại hình thì thực ra Chaeyoung cao hơn cô ta một bậc, chẳng qua là Chaeyoung quá mức hướng nội lại hay thẹn thùng. Nhất là ở phương diện chuyện trên giường thì hoàn toàn không biết một tí gì chứ đừng nhắc tới việc chủ động khiến Hanchee vui vẻ như thế này.
Ban đầu, quả thật chị ta thích Chaeyoung ở chỗ cô đơn thuần, giản dị, không giống những cô gái khác mà chị ta biết, nhưng ở chung một thời gian thì lại thấy nhàm chán, tẻ nhạt.
Nhưng mà, Chaeyoung của hiện tại cùng cô bé năm đó tựa như hai người hoàn toàn khác, giống như...Giống như một yêu tinh... (Đúng rồi hiền quá cho chị cắm cái sừng dài 80m)
Rõ ràng tính cách trở nên tệ hại, lại còn bất chấp lí lẽ nhưng lại khiến người ra không thể rời mắt khỏi cô...
Tiếng thở dốc càng ngày càng gấp gáp, trong nháy mắt đã đến đỉnh tột cùng của khoái cảm, thì ngay tại giây phút đó trong tâm trí chị ta lại hiện lên một khuôn mặt thờ ơ, như cười như không...
"Chị Hwayoung, sắp bắt đầu quay rồi, để em gọi người vào trang điểm cho chị được không?" Tiểu trợ lí đỏ mặt, lúng túng đứng ngoài cửa gọi với vào.
Cô nàng đi theo Hwayoung đã lâu, những chuyện như này cũng đã thành thói quen.
Cái gì mà ngọc nữ thanh thuần... rõ ràng là dâm nữ*. Thật muốn cho fan của Hwayoung biết nữ thần trong lòng bọn họ lúc trên giường thì lẳng lơ đến như nào...
Phía bên Rosé cũng đã sớm chuẩn bị xong, đợi khoảng nửa tiếng thì Hwayoung mới chậm rãi đi ra.
"Xin lỗi đã khiến mọi người chờ lâu, hôm nay da tôi không được tốt lắm nên trang điểm mất nhiều thời gian quá." Hwayoung áy náy, giải thích với mọi người. Giọng cô ta khàn khàn, lúc nhìn Rosé lại mang theo một vẻ nhàn nhạt đắc ý cùng khiêu khích. Lúc đi ngang qua cô, Hwayoung còn cố ý kéo cổ áo xuống lộ ra dấu hôn đỏ thẫm.
Khuôn mặt ửng đỏ, đáy mắt đầy ý xuân, trên người còn tỏa ra mùi hương ám muội như thể chỉ sợ mọi người không biết cô ta vừa mới làm chuyện gì xong.
Gân xanh trên trán Rosé nhảy nhảy, nếu không phải là đang quay phim thì cô tuyệt đối không muốn hô hấp chung một bầu không khí với con ả này.
Won U Jin vỗ tay một cái: "Được rồi, mọi người đã đến đủ rồi thì bắt đầu đi! Chú ý nào, ACTION!"
Hoàng hôn. Trong một Công viên thoáng đãn.
Hai cô gái đứng đối diện nhau, một người toàn thân đen huyền bí, một người đồ trắng thanh thuần.
Ánh mắt của Lee Hyeon đầy vẻ chính nghĩa: "Song Heejin, tôi có thể thông cảm cho việc cô muốn báo thù thay cho anh trai nhưng cô giết Yoon Min còn chưa đủ sao, chẳng lẽ muốn phá hủy cả cơ ngơi này mới hài lòng?"
Tay áo của Heejin bay trong gió, cô dùng ánh mắt như nhìn một con kiến hôi mà quan sát người đang đứng trước mặt: "Cái cơ ngơi này vốn là Song gia nhà tôi đổi mạng mà có, bây giờ tôi muốn phá hủy nó thì có sao?"
Lee Hyeon nghe vậy liền căm phẫn nói: "Cô... Cô thật không thể nói lý! Nhà cô ai cũng từng là một vị giám đốc tài ba đầy chiến lược, cũng từng bảo vệ cơ ngơi này, vậy mà tại sao lòng dạ lại cô nhỏ mọn như vậy? Chẳng lẽ cô muốn nhìn thấy mấy trăm nhân viên cùng hàng nghìn công nhân trực thuộc phải thất nghiệp?"
Tóc của Heejin bay trong gió, đôi mắt nhìn những móng tay dài tinh xảo, điên cuồng nói: "Tôi chết rồi thì cần gì phải sợ cái công ty thối nát này bị hủy diệt?"
"Quá hoàn hảo!" Won u Jin kích động đến nỗi ngoài từ hoàn hảo ra ông không biết nên dùng từ gì khác để hình dung nữa.
Hôm nay, Lee Hee A cố ý đến trường quay vì cảnh quay này, sau khi xem xong thì thở phào một cái, lộ vẻ an tâm: "Thật ra thì trong bộ phim lần này, nhân vật khiến tôi dốc nhiều tâm huyết nhất không phải là Lee Hyeon mà là Song Heejin. Lúc đầu, khi tôi tạo ra Song Heejin, vốn không phải dùng con mắt phản diện để xây dựng, chính diện hay phản diện đều là do khán giả quyết định. Mà khán giả hiểu nhân vật ấy như thế nào thì phải nhờ vào diễn viên rồi. Diễn không tới thì Song Heejin chính là một nhân vật khiến tất cả mọi người đều hận, nhưng nếu diễn được cái hồn của Song Heejin thì đây sẽ là nhân vật có chiều sâu nhất phim!"
Rosé hiển nhiên là trường hợp sau.
Won U Jin hưng phấn, dáng vẻ chắc chắn nói: "Tôi có dự cảm, Rosé có thể dùng vai diễn này đoạt giải thưởng!"
Kwon Ji-yong cũng gật đầu phụ họa: "Đúng là một hạt giống tốt, FJ mất đi một Han Jiun nhưng lại có được một Rosé, đúng là kiếm lời!"
"Cắt! Rất tốt! Mọi người nghỉ một chút, chuẩn bị cảnh kế tiếp!"
Cảnh quay lần này chỉ cần một lần đã xong, đạo diễn tâm tình đang buồn bực vì chuyện của Daejung cũng tốt lên khá nhiều.
Trở lại chỗ nghỉ ngơi, Hwayoung vừa ngồi xuống đã lập tức gọi trợ lí tới hỏi: "Vừa nãy bên đạo diễn nói cái gì?"
Cô trợ lí muốn nói lại thôi, dáng vẻ không biết nên nói thế nào cho phải.
"Khen Rosé?" Hwayoung cười nhạt.
Trợ lí gật đầu: "Đạo diễn nói Rosé diễn rất hoàn hảo. Biên kịch nói khả năng diễn xuất của Rosé quá tốt, có thể diễn được Song Heejin chân chính. Nhà sản xuất cũng khen Rosé, nói về sau cô ấy có thể còn phát triển hơn cả Han Jiun. Đạo diễn còn nói..."
"Còn nói cái gì?"
"Còn nói Rosé có thể dùng vai diễn này dành giải thưởng..." Cô trợ lí yếu ớt nói.
Hwayoung đập một phát lên tay ghế vịn: "Khẩu khí lớn thật đấy, muốn có giải thưởng cũng phải nhìn vào bối cảnh, tưởng ngon ăn vậy hả? Dẫu cho cô ta có giải thì thế nào, cao nhất thì cũng chỉ là cái giải nữ phụ, chẳng phải là làm nền cho tôi sao?"
Trợ lí liên tục gật đầu phụ họa: "Chị Hwayoung nói phải! Một vai hồ ly tinh như cô ta sao có thể so sánh với chị! Khán giả cũng đâu phải người mù!"
Sắc mặt Hwayoung đã lấy lại bình tĩnh, nhưng mây đen giữa mi tâm vẫn chưa tan đi, cô ta đè thấp giọng xuống: "Lúc trước sắp đặt mấy chuyện kia, giờ có thể thực hiện rồi!"
Trợ lí kinh hô một tiếng, sau đó vội vàng che miệng: "Phải làm thật sao ạ? Nhưng mà nguy hiểm lắm! Nhỡ đâu chị..."
"Nhiều lời thế làm gì, tôi bảo cô đi thì cô đi đi!" Hwayoung có vẻ không kiên nhẫn.
"Dạ, vậy để em đi thông báo với người kia..."
Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói ân cần: "Hwayoung, em sao thế? Sắc mặt không được tốt lắm?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro