Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thế giới này có quy tắc riêng của nó. Hiểu không?

Lalisa hơi nghiêng đầu nhìn lên bả vai, trên đó có mấy vết đỏ do Rosé cào ra trong lúc vô tình.

"Lúc nào được uống rượu mừng đây?" Oh Dong Hae trêu chọc.

Ánh mắt Lalisa như tan ra: "Tùy cô ấy."

Phát hiện lúc Lalisa nhắc đến Rosé thì vẻ mặt trở nên vô cùng dịu dàng, lại dung túng cưng chiều, trong mắt Oh Dong Hae ngoài ý cười ra còn xen lẫn chút lo âu. 'Tùy cô ấy? Nếu phải đợi Tiểu sư muội thì hóa ra cả đời này cũng không được uống à? Theo như những gì mình biết thì Tiểu sư muội là người tôn thờ chủ nghĩa độc thân mà! Mình quả thực không tin ai có bản lãnh có thể khiến Tiểu sư muội bước chân vào nấm mồ tình yêu này, dẫu cho có là Lalisa cũng vậy.'

Đường Lãng không rõ quan hệ của Lalisa với Rosé hiện giờ là loại quan hệ gì, bao nuôi? Tình nhân? Hay là người yêu? Bất kể là loại quan hệ nào thì Oh Dong Hae cũng chẳng quan tâm lắm. Bởi vì dù là tính cách, ngành nghề hay cuộc sống, thậm chí cả giá trị đạo đức của hai người họ cũng có sự chênh lệch quá lớn.

'Tiểu sư muội là kiểu người hoạt bát không kìm chế được, còn Lalisa lại là kiểu người kiêu ngạo lạnh lùng như núi băng ngàn năm không tan... sự kết hợp này giống như truyện viễn tưởng ấy. Hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra cảnh hai người này ở chung một chỗ là như thế nào, tất nhiên là bao gồm cả cảnh trên giường......'

Sáng sớm, Rosé mơ mơ màng màng mở mắt ra. Cô nhìn xung quang căn phòng một vòng, thấy Lalisa đã dậy rồi, đang ngồi trên ghế salon đối diện. Trên ghế còn có thêm một cái laptop, chị đang chuyên chú nhìn biểu đồ chằng chịt những con số trên màn hình.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vào phòng nhảy nhót trên đầu vai, trên những sợi tóc của chị như thể mạ một vầng hào quang, hình ảnh đẹp đến không tưởng tượng nổi. Rosé không hiểu sao lại nhớ tới một câu nói: 'Điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, là mỗi sáng thức dậy đều có chị ở bên.'

Dường như phát hiện được ánh mắt chăm chú trên người mình, Lalisa ngẩng đầu, nâng mắt khỏi màn hình đối diện với ánh mắt của Rosé: "Em dậy rồi."

"Ừm." Rosé mê mang gật đầu rồi ngáp một cái.

Lalisa bỏ laptop xuống rồi đứng lên, bước tới cạnh giường. Chị cúi người xuống hôn nhẹ lên môi cô.

Rosé: "Ưm..." Lúc ban đầu chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm nhưng càng ngày nụ hôn càng sâu hơn, dùng sức cũng ngày càng nhiều. Cảm giác ẩm ướt lan xuống tận cổ, để lại một vết đo đỏ...

Rosé cong người lên theo bản năng, ngón tay siết chặt ga trải giường phía dưới. Vừa mới tỉnh ngủ đã bị một nụ hôn công chiếm. Rosé bị hôn đến choáng váng đầu óc, mặc dù đầu óc còn chưa tỉnh nhưng cơ thể đã tỉnh trước rồi.

Khi cái đầu của Lalisa càng ngày càng xuống thấp, trái tim Rosé đập rộn lên, đưa tay đẩy vai chị một cái: "Này... mới sáng sớm..."

"Là em dụ dỗ chị trước." Giọng của chị hơi khàn.

Rosé đầu đầy hắc tuyến: "Em dụ dỗ chị... em dụ dỗ chị lúc nào hả? Em vừa mới tỉnh ngủ, trừ mở mắt ra thì chưa làm cái gì có được không!"

"Em dùng loại ánh mắt đó nhìn chị." Lalisa khóa chặt Rosé trong ánh mắt tối tăm.

"Ánh mắt gì?" Rosé chớp mắt, cố nhớ lại 'Ừm, hình như ánh mắt lúc nãy mình nhìn Lalisa... quả thực có chút vấn đề...' Bởi vì tối qua đã nói rõ tâm ý với chị, cũng tháo xuống lớp phòng bị trong lòng, không còn che dấu điều gì nữa nên khó tránh khỏi lộ ra chút cảm giác chân thực của mình. Rosé ôm lấy khuôn mặt chị, không nhịn được bật cười: "Boss đại nhân, ngài cũng dễ bị dụ dỗ quá rồi? Tưởng chị là đại thần cấm dục chứ?"

Câu trả lời của chị là hôn cô lần nữa...

"Chaeyoungie~..."

"Ừ?"

"Chúng ta về nước nhé. Bác sĩ nói rằng vết thương của em đã ổn định rồi, có thể di chuyển được rồi."

"Vâng! Em đã muốn về từ lâu rồi!"

Hai người lại nằm trên giường quấn quýt một lúc lâu sau mới dậy. Lúc Rosé mặc quần áo, liếc xuống nhìn một cái liền mặt mũi méo xẹo, trên cổ, xương quai xanh, thậm chí còn kéo dài xuống dưới nữa đều chi chít những dấu hôn... 'May bây giờ là mùa đông, có thể mặc áo cao cổ che đi.'

Nhưng mà lúc nói với cô y tá muốn mặc áo cao cổ vẫn khó trách khỏi ngượng ngùng. Cô y tá nhìn trông cũng không lớn tuổi nhưng là người đã kết hôn rồi, vừa nghe thấy yêu cầu của cô là biết ngay tại sao, bèn lập tức nói: "Ôi, ngài Manoban cũng thật là, phu nhân vẫn còn đang bị thương mà! Tại sao không biết kiềm chế một chút chứ! Vết thương chắc chắn lại nứt ra rồi đúng không? Cái chỗ đó rất dễ bị đụng phải... tôi còn đặc biệt nhắc nhở cậu ấy trong khoảng thời gian này tốt nhất là không nên ngủ chung mà..."

Vết thương của Rosé nằm ở đùi non, nếu như làm cái việc đó đó thật miệng vết thương đúng là rất dễ nứt ra lần nữa... Cô y tá rất lo lắng, vẫn cứ nói mãi chuyện này.

Rosé đỡ trán, chỉ đành nói thằng, "Chị y tá, không cần lo lắng, chúng tôi không có làm việc đó." Không ngờ y tá lại nhắc nhở Lalisa cả chuyện này, thật đúng là quá chuyên nghiệp...

"À... không làm à... ko làm thì tốt! Ngài Manoban thực sự rất yêu cô nha!" Nhưng mà, cô y tá cũng không vì thế mà yên tâm ngược lại càng thêm lo lắng: "Nhưng mà, cứ nhịn như thế không tốt cho sức khỏe của ngài ấy đâu! Bằng không tôi dạy cho cô mấy cách nhé, không cần làm cũng có thể giải quyết, cô không phải xấu hổ..."

Rosé: "Ôi..." hình như có cái gì đó sai sai... 'chị y tá à, tại sao đột nhiên chị lại chuyển nghề sang dạy chuyện phòng the thế?'

"Đang nói chuyện gì vậy?" Đúng lúc này Lalisa bước vào.

Rosé vội tỏ vẻ trong sáng: "Không có gì!"

"Đi thôi, vé máy bay đã đặt xong rồi."

"Ừm." Rosé rất tự nhiên giơ hai tay ra.

Lalisa bước đến, cúi xuống bế cô lên. Lúc hai người rời đi, bộ trưởng Naka cùng một đám người đến sân bay tiễn đưa, cảnh tượng cực kì hoành tráng này khiến cho người có diễn xuất tốt như Rosé cũng cảm thấy có hơi chột dạ.

Lúc về, Lalisa đặt chuyến bay của hãng hàng không quốc tế mà không dùng trực thăng, bởi vì máy bay dân dụng bay ổn định hơn. Không gian bên trong khoang hạng nhất khá là rộng rãi thoải mái, Lalisa điều chỉnh lại ghế dựa thấp xuống, đắp chăn lông dê lên cho cô: "Ngủ một lát đi."

"Không ngủ được..." Rosé lắc đầu, có chút lo lắng nói: "Lalisa... chị nói xem, nếu như đám người bộ trưởng Naka mà phát hiện ra chị lừa họ thì làm thế nào? Chắc sẽ không dẫn đến những tranh chấp quốc tế chứ?"

Lalisa cười khẽ: "Thế thì chỉ có nước nhờ em cứu chị thôi!"

"Hả...?" Rosé nhất thời ngẩn ra 'Ý của Lalisa lẽ nào là muốn làm giả thành thật?'

Vì không muốn làm khó cô, Lalisa dừng lại chủ đề này, chị đưa tay vuốt vuốt tóc cô: "Đùa em thôi, yên tâm đi, bọn họ đã có cái mà họ muốn rồi, cho nên kể cả có biết cũng chẳng sao."

Rosé gật đầu, thế mới yên tâm được phần nào.

Lục Đình Kiêu nói xong, đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô: "Chaeyoungie, chị có thể hỏi em vấn đề này không?"

"Cái gì..?"

"Tại sao sự lựa chọn cuối cùng của em lại là chị?"

"Vấn đề này ấy à... ừm... để em nghĩ đã..." Rosé trầm ngâm một lúc lâu sau đó trả lời: "1% của nguyên nhân đương nhiên là vì chị chín chắn đáng tin cậy, lại thông minh, xinh đẹp và đối xử với em tốt như vậy nữa..."

Lalisa nhướng mày: "Còn 99% còn lại thì sao?"

Rosé chớp chớp mắt: "99% còn lại, đương nhiên là vì Bánh bao bảo bối rồi."

Lalisa: "..." Hạng mục cộng điểm này của Mingie... có phải quá nghịch thiên rồi không... Nháy mắt một cái là đã được cộng thêm 99 điểm...? Thật đúng là không biết nên vui hay nên buồn! Nhìn thấy vẻ cười trộm như con cáo nhỏ của cô gái, vẻ mặt Lalisa đầy bất đắc dĩ: "Em đấy..."

Lúc Rosé và Lalisa xuống máy bay đã là chiều tối, đến đón hai người chỉ có một mình tài xế.

"Hansin đâu?" Lalisa thuận miệng hỏi một câu.

Lái xe trả lời có vẻ lúng túng: "Nhị tiểu thư có việc bận, cho nên không thể tự đến được ạ."

Nghe được câu này, Rosé lập tức nhướng mày, dài giọng nói: "Bận? Tôi thấy là cô ta không muốn gặp tôi thì có!"

Lái xe: "..."Quả thật, Chaeyoung tiểu thư đoán không sai tẹo nào. Nguyên văn Nhị tiểu thư nói là: "Tôi không đi! Tôi không muốn gặp cô gái đó nữa, sau này có tôi thì không có cô ấy, có cô ấy thì không có tôi!"

Lisa đương nhiên là đoán ra được nguyên nhân tại sao Hansin không đến: "Có cần giải thích với nó một chút không?"

Rosé lắc đầu, xì một tiếng nói: "Không cần! Đến lúc đó để tự cô ta nhìn thấy em, em muốn dọa chết cô ta! Hứ, ai bảo cô ta thích lắm mồm..."

Tài xế nhìn hai người ngồi đằng sau, càng nhìn càng cảm thấy lạ, bầu không khí giữa hai người này sao cứ cứ... 'haiz thật khó giải thích.' Anh ta vô thức liếc nhìn Jeong trợ lý ngồi bên cạnh bằng ánh mắt nghi ngờ, 'tình huống gì thế này?'

Jeong Poong giả đò ngó lơ không ừ hứ lấy một tiếng, dùng ánh mắt trả lời anh ta 'anh hỏi tôi tôi biết hỏi ai? Dù sao kể từ khi Chaeyoung tiểu thư bị thương được cứu về, bầu không khí giữa hai người đó đã lạ lạ rồi' cậu ta còn nghi ngờ có khả năng là "trong hoạn nạn thấy chân tình" rồi ấy chứ. 'Nhưng mà, rốt cuộc có đúng thế hay không thì vẫn cần phải quan sát... Dù sao thì lúc ở nước ngoài, hai người đó đóng giả làm vợ chồng, ai biết được rốt cuộc bầu không khí mập mờ cùng những biểu hiện ân ái đó của hai người là giả hay là thật.'

Jeong Ponong đang nghĩ vẩn vơ như vậy thì ngồi ở ghế sau, Lalisa đột ngột nghiêng người sang bên cạnh hôn Rosé...

Tài xế đang lái xe nhìn thấy cảnh này qua gương chiếu hậu thì trượt tay một cái, suýt chút nữa thì làm cái vô lăng gãy đôi 'Ông chủ! Tôi đang lái xe mà! Ngài đừng có đột ngột hù người ta thế chứ!'

Jeong Poong giờ thì mắt trợn tròn mồm há hốc, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: 'Hay lắm, giờ không cần quan sát thêm nữa rồi...Thế này thì chuyện ở bên nhau là "ván đã đóng thuyền" rồi còn gì! Với tính cách của Boss nếu như không phải trong trường hợp đối phương đã xiêu lòng thì sẽ không bao giờ có những hành vi tùy tiện như này. Trời ạ! Cậu có nhìn nhầm không? Có phải đang nằm mơ không đấy? Boss cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi a a a a...!'

Ở ghế sau, Rosé bị người ta hôn bất ngờ, cũng sững sờ chẳng kém gì anh tài xế và Jeong Poong, vội đẩy Lalisa ra, cho dù cô có bình tĩnh thế nào đi nữa thì lúc này gương mặt cũng không kìm được mà đỏ lên: "Này, chị làm gì thế! Đang giữa ban ngày ban mặt đấy nhé!" Quan trọng nhất là, đằng trước còn có người nữa mà!!!

Lalisa nhìn cô, dáng vẻ bình tĩnh thong dong nói: "Vừa nãy em rất đáng yêu nên nhất thời chị không kiềm chế được."

Rosé: "...." 'Đệt, thế lại là lỗi của mình à? Mình chỉ nói mỗi một câu muốn dọa chết Hansin thôi mà? Rốt cuộc đáng yêu ở đâu chứ, có chỗ nào mà khiến chịh không kiềm chế được? Thế mà cũng có thể khiến chị hứng thú à? Thật đúng là... hoàn toàn không theo được suy nghĩ của Đại ma vương...'

Đằng trước, tài xế vì đảm bảo an toàn cho chính mình rất tự giác đóng lại tấm vách ngăn phía sau, phi lễ chớ nhìn.

Rosé phồng mồm trợn má, có vẻ rất bực tức, cô hoàn toàn có lý do nghi ngờ Lalisa vì 99 điểm vừa nãy cộng cho Mingie mà cố tình trả thù cô... (em đoán xem nào ^^)

Nhìn thấy vẻ sinh động của cô gái nhỏ, ánh mắt của Lalisa dần dần tối thẫm lại như một xoáy nước sâu không đáy, hút lấy tâm hồn người ta... Lý do chị không kìm lòng được mà luôn nhìn cô, muốn thân cận cô... chỉ đơn giản là bởi vì chị không có cảm giác an toàn.

Sau khi tới Seoul Forest Trimage, Lalisa đưa cô đến trước cửa nhà.

"Mấy ngày này, em tốt nhất ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng chạy loạn." Lalisa nghiêm túc dặn dò cô.

Rosé ngoan ngoãn gật đầu: "Chắc chắn rồi, cái chân này của em dù có muốn chạy cũng không chạy nổi!"

Lần này Lalisa lại tỏ vẻ nghi ngờ. Chị dám chắc, cho dù cả hai chân có bị trúng đạn đi nữa thì cũng không ngăn được cô chạy khắp nơi...

Rosé cũng biết "tiền án" của mình quá nhiều nên chột dạ khẽ ho một tiếng: "Thật mà, đảm bảo không chạy lung tung! Em thề đấy!"

Sau ba lần đảm bảo nữa, Lalisa mới miễn cưỡng tin tưởng: "Vậy chị đi đây."

"Hửm? Đi nhanh thế à! Vẫn còn sớm mà, không vào nhà uống chén nước rồi hẵng đi sao?" Rosé vô thức mở miệng nói.

Nhưng mà không hiểu sao vẻ mặt Lalisa thoáng cái đã trở nên nguy hiểm: "Em có biết đối với một người đang yêu mà nói thì câu vừa rồi có nghĩa là gì không?"

Mặt mũi Rosé đen sì ngay lập tức, khóe miệng méo xệch: "Chị nghĩ cái gì thế! Chỉ là bảo chị vào nhà uống cốc nước thôi mà! Chỉ là ý ở trên mặt chữ mà thôi! Chứ đâu có mời chị gì gì đó! Lalisa Manoban, sao giờ đầu óc chị đen tối thế?"

Lalisa đưa tay tóm chặt eo cô, dùng sức thô lỗ nuốt lấy môi lưỡi cô như thể muốn thông qua nụ hôn này truyền lại tất cả cảm xúc chôn sâu trong lòng cho cô: "Bị lây của em đó."

Rosé: "..." Lại là lỗi của mình à...Còn nữa, tại sao bây giờ Đại ma vương cứ hở ra một cái lại bắt đầu hôn hít thế...

Sau khi rời khỏi căn hộ của Rosé, Lalisa không về nhà ngay lập tức mà lại đi đến bờ sông.

"Boss, ngài không về nhà sao...?" Jeong Poong chần chờ bước lên hỏi một câu. Rõ ràng là đã tu thành chính quả rồi, tại sao lại cảm thấy Boss vẫn còn nhiều tâm sự thế nhỉ?

"Ừm." Dưới những cơn gió sông lành lạnh, Lalisa đốt một điếu thuốc, giọng điệu khá là bình thản.

Jeong Poong cũng không tiện hỏi nhiều chỉ đành đi trước. Lalisa hiển nhiên là đang muốn ở một mình, chút tinh tế này cậu ta vẫn phải có. Thế nên Jeong Poong và tài xe liền lái xe đi về trước.

Đi đến nửa đường, điện thoại của tài xế vang lên, Hansin gọi đến. "A lô, Nhị tiểu thư!"

"Chị tôi đâu? Đón được chưa?" Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của Hansin có đôi chút không được tự nhiên.

"Dạ rồi ạ, đã đón được rồi ạ, Nhị tiểu thư có chuyện gì không ạ?"

"Vậy sao vẫn chưa thấy về?" Kiểu này thì Hansin đang đợi ở nhà rồi.

"À, Đại tiểu thư vẫn chưa về, cậu ấy đưa cô Chaeyoungie về nhà trước sau đó một mình đến bờ sông." Tài xế trả lời theo đúng sự thật.

"Cái gì??? Chị tôi muốn nhảy sông!!!!!!!!" Không đợi tài xế nói tiếp, Hansin đã điên cuồng gào lên một tiếng rồi cúp điện thoại.

Tài xế bị tiếng hét của anh ta chấn điếc cả tai, ngây ra: "Tôi... tôi bảo Đại tiểu thư muốn nhảy sông lúc nào? Tôi chỉ bảo là Đại tiểu thư ra bờ sông thôi mà!" Rốt cuộc thì Nhị tiểu thư nghe cái kiểu gì mà thành ra như thế?

Khóe miệng Jeong Poong cứng đờ: "Tư duy của Han tổng trước giờ vẫn không giống người thường."

Sau khi gọi điện thoại cho tài xế xong, Hansin vội vội vàng vàng phóng hết tốc độ đến bờ sông mà Lalisa thường hay đến mỗi khi tâm trạng không tốt.

"Má ơi... chị ơi... đợi một chút... chị đừng có nghĩ quẩn mà! Chị còn có em nữa mà!" Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên bờ sông, Hansin hớt hơ hớt hải chạy đến, bổ nhào về phía Lalisa muốn đẩy chị ngã.

Lalisa nhạy bén phát giác được đằng sau lưng có người cho nên vô thức tránh sang bên cạnh. Kết quả, lại nhìn thấy cái bóng quen quen cho nên nhanh tay tóm lấy cổ áo Hansin, kéo cô ta lại trước khi cô ta bổ nhào xuống sông.

Lalisa dập vội điếu thuốc trong tay, cau mày hỏi: "Em đang làm cái gì thế?"

Hansin tí nữa thì tự mình lao xuống sông, hoảng hốt vỗ ngực: "Đương nhiên là đến ngăn cản chị nhảy sông rồi!"

"..." Lalisa câm nín mất mấy giây mới gằn từng chữ một nói: "Ai bảo với em chị muốn nhảy sông?"

"Tài xế nói! Anh ta bảo chị muốn nhảy sông! Ờ... không cần biết là ai nói nhưng mà chịHai, chị đừng có nghĩ quẩn mà!!!"

Lalisa bất đắc dĩ thở dài, cái bệnh hoang tưởng của em gái chị lại tái phát rồi.

"Thế giới to như thế, phụ nữ nhiều như vậy, kiểu gì cũng sẽ có một người thích hợp với chị thôi! Chị không thể nào vì một lần thất tình mà mất đi hy vọng với cuộc sống được!" Hansin vắt hết óc khuyên bảo.

"Ai bảo với em chị thất tình?"

"Chaeyoungie đã tỏ tình với người kia rồi còn gì! Và thành công nữa, có đúng không?" Gương mặt Hansin tràn đầy bi phẫn.

Lalisa liếc cô ta một cái, gật đầu nói: "Ừm."

"Biết ngay mà, em biết ngay mà!!! Chị đừng cản em, em phải đi chém cái con ả khốn khiếp đó thành tám khúc vứt xuống sông cho cá ăn..."

"Người mà cô ấy tỏ tình, là chị."

Hansin sặc nước miếng, ho khù khụ: "Nà ní???? WTF"

"Cái ả khốn khiếp là chị à? À nhầm, em xin lỗi! Thế đối tượng mà Chaeyoungie tỏ tình là chị thật à? Chị, có phải chị chịu kích thích quá lớn cho nên rối loạn tinh thần không?"

Ánh mắt của Lalisa lạnh như băng lườm cô ta một cái, hiển nhiên là không phải đang đùa, lại càng chẳng rối loạn tinh thần gì cả.

Nhưng, ngược lại bản thân Hansin lại cảm giác mình sắp rối loạn thần kinh đến nơi. Lục Cảnh Lễ nhất thời phát điên, vòng đi vòng lại một chỗ bảy bảy bốn mươi chín vòng: "Chị Hai!!! Chị nói thật đấy à, đối tượng tỏ tình của Chaeyoungie thật sự là chị? Chuyện này thật đúng là không thể tin được! Không thể nào, không thể thế được, không thể chứ... tại sao bỗng dưng tôi lại không hiểu thế giới này rồi... tôi là ai... tôi đang ở đâu... tôi tên là gì..."

Lalisa lại châm một điếu thuốc nữa. Nói thật, sau khi nhìn thấy phản ứng của Hansin, chị cũng coi là được an ủi phần nào, bởi vì hóa ra chịh còn coi là bình tĩnh chán. Cho dù là phản ứng vừa nãy của Jeong Poong và tài xế hay là phản ứng của Hansin, tất cả đều giống nhau: 'Không thể nào.'

Hansin lẩm bà lẩm bẩm mất mấy phút cuối cùng mới dần bình tĩnh lại, khôi phục được chút năng lực suy nghĩ: "Không đúng, không đúng, nếu như đối tượng mà Chaeyoungie bày tỏ là chị thì tại sao chị còn có cái vẻ này thế, tại sao còn muốn ra đây hứng gió lạnh làm chi?"

Lalisa: "Kích động quá, cần bình tĩnh một chút."

Hansin: "Hớ..."

Nhìn thấy cái vẻ câm nín của Hansin, khóe miệng Lalisa khẽ nhếch lên thành một đường cong, tâm trạng nặng nề dường như cũng vơi đi phần nào.

Quả thật chị cần bình tĩnh lại. Tất cả xảy ra quá đột nhiên, cho đến tận bây giờ chị đều không có cảm giác chân thực. Sợ rằng một khi tỉnh giấc thì lại phát hiện ra đây là một giấc mơ, càng sợ cô chỉ là rung động nhất thời mới nói ra những câu đó, sợ cô quay lưng liền hối hận, sợ hoa quỳnh sớm nở tối tàn...

Điều tàn nhẫn và đau khổ nhất không phải là mãi không có được mà là có được rồi lại mất đi. Bên ngoài thì vui vẻ ngọt ngào nhưng trong lòng lại giày vò như lửa đốt. Cô đã từng giới thiệu với Taeyang, "chị ấy là sếp, là bạn bè, là ân sư, là Bá Nhạc của tôi..."

Vậy chị bây giờ... được coi là gì của cô... Có thể là sau khi trải qua sống chết nên mới không muốn mình có hối tiếc, mới kích động nói ra những lời đó, trong hoàn cảnh lúc đó tình cảm của cô dành cho chị cũng rất có khả năng là bị phóng đại lên khi đứng trước nguy hiểm... Mà... sau khi nói ra rồi thì sau này như thế nào? Và cả tương lai của bọn họ nữa... rất có khả năng là cô hoàn toàn chưa nghĩ đến...Cho nên vấn đề này cứ lặp đi lặp lại trong đầu chị nhưng cuối cùng chị vẫn không hỏi cô. Nó giống như cái hộp Pandora vậy, cho dù rất muốn biết bên trong có cái gì nhưng lại sợ hãi không dám mở ra.

"Cho nên... cho nên... chị không phải là thất tình mà là yêu rồi?" Hansin hỏi đi hỏi lại để xác nhận.

Lalisa hướng ánh mắt về phía mặt sông nơi mặt trời đang dần dần chìm xuống: "Có thể cho là thế."

"Tại sao lại bảo là có thể? Nếu hai người đã có ý với nhau thì chẳng phải cứ thế mà tiến tới bước yêu đương sao? Cũng không đúng nha... quan hệ sau khi thấy hợp ý nhau thực ra cũng nhiều loại lắm, không chỉ có quan hệ yêu đương đâu...ví dụ như là 419, rồi là bạn giường này, lâu dài thì có bao nuôi này..." Hiển nhiên là Hansin rất "học rộng biết nhiều" về vấn đề này, phân tích cũng đâu vào đấy lắm. Mãi cho đến lúc phát hiện vẻ mặt của bà chị mình còn lạnh hơn cả gió sông, cái gã này mới vội vàng dừng cái mồm liến thoắng của mình lại: "Khụ khụ khụ... thực ra thì cũng dễ phán đoán lắm! Trong khoảng thời gian sau khi Chaeyoungie tỏ tình với chị, hai người có ấy ấy ấy không?"

"Không có." Nhưng đó là vì cô đang bị thương, nếu như lúc đó cô không bị thương chị cũng không dám chắc... tình huống sẽ phát triển ra sao nữa...

Mặc dù đúng như những gì đã đoán trước, Hansin vẫn thở dài tiếc rẻ sau đó an ủi nói: "Không có cái đó thì cơ bản có thể loại trừ những khả năng khác nha, chắc chắn là quan hệ yêu đương thuần khiết không thể thuần khiết hơn được nữa rồi!" Vừa mới nói xong, không hiểu cái đầu Lục Cảnh Lễ lại nghĩ ra cái gì mà mặt dại ra, trên mặt toàn biểu cảm xong đời rồi: "Thôi tàn rồi... quan hệ yêu đương hình như càng đáng sợ hơn... tại sao mình có thể lại quên mất cái này chứ..."

Hansin vò đầu bứt tai xoay mòng mòng: "Theo như những gì em điều tra, bạn trai của Chaeyoungie... chưa có ai sống sót qua một tuần cả! Đại đa số chỉ có ba bốn ngày! Ngay cả một ngày cũng có! Thằng nhóc Yang Daejung hình như là lâu nhất, tròn một tuần! Đáng sợ nhất... nhất... nhất là, Chaeyoungie từ trước đến giờ không chơi trò "tình cũ không rủ cũng tới", đối với bạn trai cũ đều tàn nhẫn như gió thu thổi bay lá vàng, tuyệt đối không có khả năng tái hợp!!! A a a a a aaaaa! Không phải lần này cô ấy lại giống với mấy lần trước chứ?"

Hansin ôm đầu gào thét xong thì vội quay sang hỏi: "Chị hai, bây giờ chị là ngày thứ mấy rồi, ngày thứ mấy rồi?"

Vẻ mặt của Lalisa sầm sì: "Ngày đầu tiên." Theo lý thuyết thì dựa vào thái độ của Rosé đối với chị, dường như cô ấy đã chấp nhận ở bên cạnh chị nhưng Lalisa vẫn không hiểu tâm trạng bất an này của mình bắt nguồn từ đâu.

Bị Hansin nói linh tinh phân tích loạn xị ngậu một trận thế mà chị lại đột nhiên hiểu ra... Quan hệ của anh và Rosé, cho dù có xác định nhưng cũng như kiếp bèo dạt, gió thổi qua liền tan, quá yếu ớt dễ vỡ. Thế nên chị mới lo lắng được mất như thế.

Nghe Lalisa trả lời, Hansin cũng không biết lấy từ đâu ra một cuốn vở nhỏ, viết xoèn xoẹt mấy nét bút như thể vừa tra sách trời, sau đó an ủi: "Chị Hai, không có chuyện gì đâu, qua bảy ngày này là chị đã thành công rồi, đánh bại tất cả tình địch trong quá khứ! À không đúng... Không phải tất cả, còn có Lee Hanchee nữa, thời gian của Lee Hanchee quá dài! Mục tiêu quá cao, tạm thời chúng ta chưa nói đến! Cứ vượt qua mấy ngày hôm nay đã rồi tính!"

Nói xong bèn vô cùng trịnh trọng vỗ vai Lalisa: "Chị Hai! Em sẽ giúp chị! Nhất định em sẽ dùng hết bản lĩnh của đời em giúp chị vượt qua cửa ải khó khăn này! Nhất định không thể để chị trở thành người yêu cũ được!"

Người yêu cũ... Người yêu cũ... Người yêu cũ...Ba chữ kia quả thật như ba hòn núi lớn, đổ ập xuống người Lalisa, khuôn mặt chị ngay lập tức đen hoàn toàn. Chị nhìn cuốn sổ nhỏ trong tay Hansin, có cảm giác như trên đó đang viết thời gian tử vong của mình vậy...

~~Seoul Forest Trimage.~~

Lúc này, Rosé đang uốn éo trên ghế salon hóng hớt tin đồn trên mạng cũng không hề biết rằng có một chiếc xe lái từ bờ sông về rồi lẳng lặng đỗ dưới lầu nhà cô. Sau khi về nhà, vì trên máy bay Rosé đã ngủ đủ rồi nên hiện tại tinh thần vô cùng phấn chấn, bèn mở tin tức giải trí xem mấy tin gần đây, quan trọng nhất là để ý hiệu quả tuyên truyền của Tuyết Mùa Hạ.

Kết quả là không ngờ, vừa xem xong cô sợ giật cả mình. Cô chỉ không lên có mấy hôm thôi mà, hôm nay tin tức nào cũng liên quan đến Tuyết Mùa Hạ, còn nổ ra một cuộc chiến. Nguyên nhân của cuộc chiến này là dưới nỗ lực không ngừng tuyên truyền của đoàn phim, Tuyết Mùa Hạ chưa công chiếu mà đã thu hút được sự quan tâm đông đảo của quần chúng, lượt tiếp cận ngày càng nhiều.

Có điều ngay từ đầu, mọi người đều chỉ tập trung về nam chính và nữ chính trong phim đầu tiên. Nhưng qua một thời gian thì lượng quan tâm nữ thứ Song Heejin và nam thứ Jin Hyun đã từ từ đuổi kịp và vượt lên, một số người sau khi xem trailer phim lại bắt đầu quay ra đề cử, khen ngợi dàn diễn viên phụ, khiến cho danh tiếng của nam nữ phụ áp đảo hẳn nam nữ chính.

Vì vậy, fans hâm mộ của nam nữ chính đương nhiên sẽ không vui. Ngòi nổ của mọi việc là trailer thứ hai. Đoàn làm phim thấy nam nữ phụ thu hút khá nhiều người quan tâm nên quyết định hùa theo sự yêu thích của quần chúng cho cắt ghép biên tập lại trailer tăng thời gian xuất hiện của Rosé và Yang Daejung, đến nỗi gần như ngang hang với Park Hwayoung và Song Haein. Có fans hâm mộ còn tính được chính xác rằng thời gian xuất hiện của nữ phụ Rosé thậm chí còn nhiều hơn nữ chính Park Hwayoung 3 giây nữa. Chuyện này khiến fans hâm mộ của Park Hwayoung vốn đang bất mãn hoàn toàn nổi điên.

[Mẹ nó! Đoàn phim làm ăn kiểu gì thế! Lại chơi trò giọng khách át giọng chủ? Ai mới là nữ chính đây hả? Một nữ phụ nhỏ bé mà còn xuất hiện nhiều hơn Park Hwayoung của chúng tôi!]

[Chúng tôi chỉ muốn thấy Hwayoung không muốn thấy hồ ly tinh độc ác kia!]

[Cái khỉ gì thế này! Đừng có làm ô uế mắt chúng tôi nữa!]

[Nữ phụ và nam phụ cướp cảnh như thế, việc này mà cũng thích hợp à? Đoàn làm phim hẳn có mờ ám rồi! Đúng là khó coi!]...

Ngay lập tức fans của Yang Daejung liền thị uy.

Vì fans của Hwayoung như đám chó điên, kéo cả Yang Daejung vào nên không ít fans của Daejung không chịu nổi nữa.

[Mấy người mù mắt rồi à? Nhan sắc của Rosé rõ ràng là nằm trên Park Hwayoung mười con phố đấy!]

[Mờ ám cái chó gì! Mấy người chửi cứ chửi nhưng đừng có liên lụy người khác! Hình ảnh của Yang Daejung tuyệt vời như thế, đương nhiên là phải chiếu nhiều rồi! Làm như đoàn làm phim ai cũng ngu như mấy người!]

[Đây là trailer thứ hai, trailer đầu đã giới thiệu nam nữ chính rồi, trailer hai chú trọng nam nữ phụ thì sao. Có chỗ nào không hợp lí chứ? Đúng là ghen ăn tức ở!]...

Tóm lại là fans của Hwayoung và Song Haein làm loạn, cuối cùng lại khiến fans của Yang Daejung nổi khùng, hai bên liền đấu võ mồm mà sức chiến đầu của fandom Yang Daejung đã vốn nổi danh khắp chốn, bởi thế hai bên lập tức nổ ra một trận đấu võ mồm rung trời lở đất.

Rosé thấy mà nổi hết cả da gà, may mà lần này mình cùng phe với Yang Daejung, thầm nghĩ sau này phải đối xử tốt với Yang Daejung một chút, tên này thống lĩnh cả một đoàn quân thiếu nữ vô địch như thế.

Lần này đối phương cũng chỉ là mắng cô rồi lỡ có mấy câu nhắc tới Yang Daejung mà thôi, vậy mà fans của anh ta đã cắn đối phương đến nỗi máu tươi đầm đìa. Ninh Tịch vừa xem tin tức, vừa gọi điện cho Yang Daejung.

Đầu bên kia đổ chuông mấy lần, Daejung mới chậm chạp nhận điện thoại, còn chưa đợi Rosé nói gì đã đùng đùng nói một hơi: "Đừng có kể cho tôi tình hình sau khi tỏ tình của bà, tôi không muốn nghe chút nào, không muốn nghe, không muốn nghe, thế nhé, không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, bye bye bye bye bye, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã chết..."

Rosé đen cả mặt: "Ông bị thần kinh đấy à! Ai muốn kể với ông chuyện sau khi tỏ tình của tôi!"

Bên kia điện thoại yên tĩnh một hồi mới vang lên giọng cảnh giác của Daejung: "Vậy bà gọi cho tôi làm gì?"

Rosé vừa load tin tức, vừa mở miệng: "Tôi chuẩn bị khen ông đó!"

"Khen tôi?" Daejung càng cảnh giác hơn: "Bà mà cũng tốt tính thế à?"

"Đúng vậy, tôi vừa về nhà, đang xem tin tức!" Rosé trả lời.

Vừa nói thế, Yang Daejung đã liền biết cô đang nói chuyện gì, anh ta như lập tức phục sinh, đắc chí nói, "Sao nào? Đoàn quân thiếu nữ nhà tôi có sức chiến đấu được đấy chứ?"

"Quá được luôn ấy! Đúng là trâu bò thật! Ôi chao, thật hâm mộ quá! Không biết bao giờ tôi mới có một đoàn quân như thế nhỉ! Cảm giác thật an toàn! Nghĩ đến đã thấy vui rồi!" Giọng nói của Rosé tràn đầy hứng khởi.

"Bà còn non và xanh lắm!" Yang Daejung ra vẻ tiền bối, một giây sau lại đột nhiên chuyển chủ đề: "Đúng rồi, bà tỏ tình xong thế nào rồi?"

"..." Rosé nghe vậy liền câm nín, nói: "Chẳng phải vừa rồi ông còn bảo không muốn biết ư? Con gái cũng không trở mặt nhanh như ông!"

"Bà kệ tôi!Park Chaeyoung, có nói hay không! Bà tỏ tình chưa? Kết quả thế nào? Tình hình bây giờ ra sao?" Yang Daejung hỏi dồn dập.

Rosé cố ý hừ hừ hơn nửa ngày rồi mới từ từ mở miệng: "Tình hình bây giờ là... bạn Yang Daejung, sau này đừng có không biết lớn bé gọi thẳng tên của trưởng bối như thế nữa, hãy gọi tôi là dì Cả hay mợ Cả đi!"

Yang Daejung: "..." Bạn gái cũ biến thành mợ... Lúc này trong lòng Yang Daejung chỉ có bốn chữ thôi - ngày chó đẻ rồi!

Giang Mục Dã hít sâu một hơi, gào lên với điện thoại: "Mợ ông nội bà ấy! Park Chaeyoung, đây là bà đang ép tôi đấy, bà bất nhân đừng có trách tôi bất nghĩa, tôi muốn đi tố cáo với Cho Boram, nói với cô ấy là bà lén yêu đương vụng trộm sau lưng cô ấy!"

Rosé nghe xong lập tức bùng nổ: "Mẹ nó! Yang Daejung ông đừng có mà không biết xấu hổ như thế! Có anh em nào như thế không?"

"Anh em cái rắm ấy! Bà không phải là mợ của tôi à?"

"Ông dám đi tôi chặt gãy chân chó của ông! Này... Này..."

Tút tút tút... Bên kia điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút, rõ ràng là đã dập máy 'Đệt! Không phải tên này định đi cáo trạng với chị Boram thật đấy chứ? Đàn ông mà lại thích chơi trò mách lẻo! Ôi ôi ôi... Xúc động là ma quỷ mà!'

Sao cô lại quên mất chị Borami chứ! 'Hự, hồi trước mình còn thề son sắt với chị ấy là sẽ không có yêu đương trong thời gian này, bây giờ chẳng phải là tự vả vào mặt mình rồi ư! Sắc đẹp làm ngu người rồi! Đúng là bị sắc đẹp làm ngu người mà!'

Rosé đang chuẩn bị gọi lại cho Yang Daejung thì màn hình điện thoại đã chớp sáng, người gọi tới là... Cho Boram!!!

'Mẹ nó! Tên lông vàng chết tiệt kia mách lẻo thật đấy à?'

Điện thoại vẫn kiên nhẫn vang lên, Rosé buồn bực vò đầu bứt tai cuối cùng cũng chỉ có thể chịu chết nhận điện thoại, giọng nói run run: "Chị Boram~..."

"Chaeyoung, chị có chuyện muốn hỏi em, em phải trả lời thành thật cho chị." Phía bên kia đầu dây, giọng nói của Cho Borami vô cùng nghiêm túc.

Rosé lập tức nghe lộp bộp trong lòng, nghĩ thầm 'lần này xong rồi!'

"Khụ, chuyện gì vậy ạ chị Boram?" Rosé vẫn kiên trì giả vờ không hiểu.

Cho Boram hỏi: "Quan hệ giữa em và Hồ Hồng Đạt là thế nào?"

"Quan hệ của tụi em ư... đợi... đợi đã... đợi một chút..." Rosé ngẩn người: "Chị Boram, chị vừa nói ai cơ?"

"Ho Wok Dal."

"Ho Wok Dal là ai?" Rosé ngơ ngác 'không phải là Lalisa Manoban à?'

Bên kia điện thoại như có tiếng thở phào: "Em không biết là tốt rồi."

"Rốt cuộc là chuyện gì thế?" Rosé bắt đầu phản ứng kịp, dường như chuyện này không đơn giản như cô nghĩ. Làm cô hết hồn, cô còn tưởng là cái tên Giang Mục Dã kia chạy đi mách lẻo thật chứ!

"Ho Wok Dal là Tổng giám đốc công ty bất động sản WOK DAL, trên mạng đồn là em được ông ta bao nuôi, chị đã cố hết sức bảo với bên phòng quan hệ công chúng (PR) xóa hết những bài liên quan và tin tức cả trên Instagram nữa nhưng vì Tuyết Mùa Hạ sắp công chiếu nên gần đây em rất được chú ý, tuy rằng bây giờ tạm thời lắng xuống nhưng rất có thể sẽ lại bị đào bới lên!"

"Bên PR bảo chị hỏi em một chút xem có quan hệ với đối phương thật hay không nhưng mấy hôm nay em đang nghỉ ngơi nên chị không muốn phiền đến em..." Cho Boram giải thích đơn giản một chút về tình hình hiện tại.

Lần bắt cóc này Rosé vì không muốn gây ra phiền phức không cần thiết nên đã bảo Yang Daejung gạt Cho Boram và phía đoàn phim, chỉ nói với bên ngoài rằng cô nghỉ ngơi ở nhà.

Mấy hôm liền Cho Boram không liên hệ với cô chắc là vì giải quyết chuyện nhạy cảm này. Cho dù Cho Boram có tin cô, thế còn bộ phận PR thì sao? Người không biết còn tưởng cô có tật giật mình nên mới trốn đi. Bởi thế nên chắc chắn thời gian này, Cho Boram đã phải chịu áp lực rất lớn...

Rosé lập tức thấy áy náy: "Chị Borami, em xin lỗi, lần sau em sẽ không tùy tiện ngắt liên lạc nữa, em thật sự không quen Ho Wok Dal kia cũng không hề có quan hệ gì với ông ta, chị yên tâm đi!"

"Vậy là tốt rồi." Lâm Chi chi thở dài, lập tức lo lắng nói: "Có điều, Chaeyoung, chị vẫn phải nói nhiều một câu, chị sẽ không can thiệp quá sâu vào chuyện riêng của em nhưng em phải tự nhận thức được chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm!"

Trước kia lúc quản lí Dara, Cho Boram chưa hề quan tâm đến đời sống cá nhân của Dara. Nhưng từ khi làm quản lí cho Rosé lại như chim sợ cành cong, chỉ sợ đời sống cá nhân của cô ấy có vấn đề, hiện tại Rosé là vận may lớn nhất của cô, cũng là nguy hiểm lớn nhất của cô, tốt nhất là không nên gặp phải chuyện xấu gì cả. Đối với một nữ minh tinh, cứ lộ ra scandal là rất dễ đi tong sự nghiệp.

Rosé bị Cho Boram nói vậy lại chột dạ, vội vàng đáp: "Em biết rồi, chị Boram!"

Ngắt điện thoại của Cho boram, Rosé khẽ thở phào, đồng thời lại chau mày 'Ho Hong Dal, chuyện quỷ quái gì thế này?'

Cô thử search keyword, sau đó lại tìm được một vài tin tức liên quan.

[Nữ phụ đẹp nhất Thiên Hạ được bao nuôi, kim chủ là trùm bất động sản Ho Wok Dal.]

[Người đàn ông thần bí sau lưng Rosé!!! ]

[Chuyện động trời của nữ phụ "giọng khách át giọng chủ" trong Tuyết Mùa Hạ: Được thương nhân giàu có đập tiền vào nâng đỡ!]

...

Những bài này cũng nhiều nên vẫn chưa có mấy người chú ý, chắc hẳn là kết quả của bộ phận PR và Cho Boram.

Rosé vừa xem vừa sờ cằm, cảm thấy chuyện có chỗ nào đó là lạ. Chuyện tung tin thất thiệt này có rất nhiều trong giới, nếu không có bằng chứng cụ thể thì cũng chẳng mấy ai tin, chẳng gây ra được sóng gió gì mấy nhưng lại có một điều khiến cô chú ý. 'Nếu như có người cố ý muốn hắt nước bẩn lên người mình, thuận tiện nói lập lờ nước đôi là được tại sao lại phải nói rõ tên Ho Wok Dal kia?'

Cùng lúc đó, tại công ty giải trí FJ, trong văn phòng của Jimin.

"Bây giờ phim còn chưa chiếu mà Rosé đã được chú ý như thế, lần trước điều khiển fans đi công kích cô ta không ngờ lại bị đám fans hâm mộ của Yang Daejung chọc gậy bánh xe... Nếu như đợi chiếu phim rồi, cô ta chắc chắn sẽ nổi danh chỉ sau một đêm nhờ bộ phim này!" Jimin vẻ mặt vô cùng khó coi. Cô ta bất chấp để nịnh nọt Park Hwayoung, vậy mà lại sắp phải chứng kiến Park Hwayoung thất bại ê chề, đây chẳng phải là tát vào mặt cô ta một cái rồi ư!

"Scandal trước đây tung ra thế nào rồi?" Park Hwayoung bình tĩnh hỏi một câu.

"Bị phía Cho Boram dập tắt rồi, chẳng có lấy chút bọt nước! Dù sao cũng không có bằng chứng!" Jimin không hiểu sao Park Hwayoung lại muốn làm chuyện vô ích như thế nữa.

Park Hwayoung cười lạnh một tiếng, móng tay được trau chuốt tỉ mỉ quét qua hình ảnh Rosé trên màn hình máy tính: "Gấp gì chứ, đây chỉ là bước đầu mà thôi, tôi tự có cách để dìm cô ta xuống!"

Jimin nghe vậy liền lộ vẻ lo lắng: "Hwayoung, em muốn làm gì? Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút! Vì lần trước chúng ta vu oan Rosé dùng đạo cụ khiến em bị thương nên mọi người đã bắt đầu nghi ngờ em rồi, nếu như lần này..."

"Câm miệng!" Park Hwayoung như bị giẫm phải đuôi, sắc mặt lập tức thay đổi. Nhắc tới chuyện đó cô ta liền uất hận, trước kia cô ta nói gì là Lee Hanchee nghe nấy nhưng bây giờ phải e dè hơn rất nhiều.

"Không cần chị lắm miệng, tôi tự có chừng mực!" Lần trước gặp chuyện như thế, đương nhiên lần này cô ta sẽ cẩn thận, cho dù bọn họ có điều tra thì cũng không tra ra được là cô ta.

Hwayoung nói xong liền bình tĩnh gọi điện thoại: "Alo, Bang Ah, dạo này thế nào rồi? Ngày mai cùng đi dạo phố nhé?"

Bên kia điện thoại, giọng Bang Ah nghe chẳng còn chút sức lực nào: "Em nào có tâm trạng dạo phố nữa?"

"Vẫn là vì chuyện lần trước à?" Park Hwayoung ân cần hỏi thăm.

"Chị Hwayoung, làm sao bây giờ, lần này em chết chắc rồi..."

Đôi mắt Park Hwayoung lập lòe: "Sao thế được... thật ra chị có một ý hay này, tuyệt đối có thể khiến em thoát thân an toàn!"

"Thật à? Vậy chị mau nói đi! Bây giờ em đã đi đến bước đường cùng rồi!" Bang Ah vội vàng hỏi.

"Hay là thôi vậy, ý này có vẻ không hay lắm, lại còn liên lụy người khác..." Giọng Park Hwayoung có vẻ khó xử.

"Chị Hwayoung! Bây giờ em đã sắp thân bại danh liệt rồi! Hơi đâu ra mà lo cho người khác được nữa! Xin chị hãy nói với em đi! Chẳng phải chúng ta là chị em tốt nhất sao?"

"Chuyện này... Thôi được rồi..."

...

Rosé thấy chuyện kia cũng không mấy ảnh hưởng nên về sau cũng không chú ý nữa, Cho Boram an ủi rằng chỉ cần cô không có chút quan hệ gì với Ho Wok Dal thì chị ấy sẽ xử lí phía bên kia.

Kết quả là không ngờ rạng sáng hôm đó, mọi chuyện lại trở về như cũ, chuyện kia đột nhiên nổ bùng trên mạng!

"Chaeyoung! Nhanh lên mạng đi! Có chuyện rồi! Đọc tin đứng đầu Instagram ấy!" Rosé nhận được điện thoại của Cho Boram lúc còn đang say ngủ, nghe thế liền lập tức tỉnh táo lại, gấp gáp mở laptop ra.

Sau đó cô liền thấy tin tức đứng đầu Weibo.

[ Ho Wok Dal: Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi trịnh trọng xin lỗi người nhà tôi, tôi xin hứa sẽ quay về nhà, sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như thế nữa! Cảm ơn mọi người đã quan tâm!] Dưới tin weibo này, mọi người đều đang hỏi rốt cuộc ai là tiểu tam.

[Mẹ nó, chồng của Song Hye Kyo lại vụng trộm bên ngoài! Thức khuya mới biết đêm dài, ở trong chăn mới biết chăn có rận! Hồi trước hai người bọn họ ân ái thế cơ mà, tôi còn từng gato với họ đấy!]

[Tiểu Tam là ai Tiểu Tam là ai Tiểu Tam là ai! Cầu chân tướng! Cầu tin tức! Sao đột nhiên lại xảy ra việc này, chẳng hề có chút dấu hiệu gì cả!]

[Tôi không tin tôi không tin tôi không tin! Kyo nữ thần của tôi đẹp như thế, chồng cô ấy sao có thể ngoại tình được...]

[Tiểu Tam chính là Rosé trong Tuyết Mùa Hạ đấy, thật ra cũng chẳng phải đột nhiên, lúc trước cũng có tin này, chẳng qua không mấy ai chú ý mà thôi!]

[Cổng thông tin: Ở đây có ai muốn biết chuyện không!]

...

Ngay sát sau tin đó chính là tin đã có từ lâu trên Insta, một người tự xưng là biết chuyện, kể lại chuyện Rosé được Ho Wok Dal bao nuôi. Trước kia không có ai chú ý đến bài đăng này mấy vậy mà bây giờ đã có hơn nghìn lượt bình luận rồi.

Song Hye Kyo vốn là một nữ nghệ sĩ danh tiếng, kết hôn với Ho Wok Dal, hai người họ vẫn thương show hình ân ái trên Insta, là hình mẫu lí tưởng của mọi người. Bởi thế nên sau khi chuyện này bị tung ra những kẻ chửi bới tàn nhẫn nhất chính là fans của Song Hye Kyo.

Bên cạnh đó, fans của Park Hwayoung cũng thừa cơ xông lên như nấm mọc sau mưa...

[Ha ha ha ha ha ha... Thấy chưa! Tôi đã nói là có mờ ám mà! Mấy người còn không tin.]

[Lần này fans của Yang Daejung đẹp mặt rồi... chỉ là một đám chó cắn loạn không phân rõ trắng đen, lần này chắc bọn họ cũng biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác rồi!]

[Thế này thì khác gì làm gái chứ? Hwayoung diễn cùng cô ta đúng là đen đủi mà!]

...

Lúc này, fans của Yang Daejung cũng không còn dám nói gì nữa. Fandom của Yang Daejung có đội ngũ quản lí hùng mạnh, trưởng câu lạc bộ fans căn dặn các thành viên không được lên tiếng trước khi điều tra được sự thật, đừng khiến nam thần nhà mình bị bôi đen lần nữa.

Tuy thế nhưng vẫn có một vài thành phần quá khích vào thằng Insta mắng chửi Rosé lẫn Yang Daejung, lời lẽ quả thật rất khó nghe...Vì thế chỉ một câu ngắn gọn của Ho Wok Dal thôi đã đẩy Rosé lên đầu sóng ngọn gió.

"Đệt! Mẹ nó đúng là nằm không cũng trúng đạn! Tự dưng đúng lúc này lại up cái status như thế không phải chơi nhau quá rồi sao!" Rosé cáu kỉnh.

"Chị đã cố gắng hết sức để liên hệ với bên Ho Wok Dal rồi, mong là ông ta có thể ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện nhưng giờ muộn thế này chắc cũng ngủ mất rồi, tạm thời không liên lạc được. Nếu là hiểu lầm, chỉ cần ông ta đứng ra làm sáng tỏ là tốt rồi nhưng chuyện này thật sự đúng là trùng hợp quá, chân trước em vừa mới có scandal với ông ta, chân sau ông ta đã up cái status khiến người ta hiểu lầm như vậy, sợ là...." Cho Boram trầm ngâm. "Có người cố tình muốn chơi em?"

Rosé cau mày: "Chắc không phải đâu... Ho Wok Dal dù sao cũng có thân phận là Tổng giám đốc, ai có khả năng điều khiển ông ta hãm hại em chứ? Hơn nữa, tự rước phiền toái vào người chỉ vì gây chuyện với một minh tinh nhỏ, bị thần kinh à!"

Cho Boram: "Thế nên chị vẫn cho rằng khả năng cao chỉ là hiểu lầm thôi, sáng mai chị sẽ đích thân tới chỗ của ông ta một chuyến, mong là sẽ không có biến cố gì."

Rosé gật dầu, "Cũng chỉ có thể đợi tới mai thôi."

"Tạm thời em đừng có bất cứ động tĩnh gì, giờ em ra ngoài chỉ khiến fan càng kích động hơn thôi, giải thích cũng không có ai nghe, chuyện này chỉ có thể để tên Ho Wok Dal đứng ra nói mới được."

"Vâng, em biết rồi." Sau khi dập diện thoại, Rosé hiển nhiên không thể ngủ được, cô chốc chốc lại lên mạng xem tình hình.

[Nghiêm khắc yêu cầu phong sát những nghệ sĩ "bẩn", cắt bỏ tất cả đất diễn của Rosé! Nếu không sẽ kiên quyết chống lại Tuyết Mùa Hạ]

[Đồng ý! Thời đại này cái giá phải trả cho việc làm sai trái cũng thấp quá rồi đấy, làm ra chuyện tổn thương tới người khác mà còn sống tự do tự tại như thế à, quá kinh tởm!]

[Kyo nữ thần của chúng tôi khí chất hơn Rosé mười dãy phố! Ho Wok Dal có phải mù rồi không?]

[Tiện nhân, đi chết cả nhà đi! Tránh xa Yang Daejung của bọn này ra!]

...

Rosé chống cằm, thở dài. Thời đại này fan cũng mất khống chế thật đấy, vì cách qua một màn hình máy tính chẳng ai biết ai bên bất luận có nói gì cũng không cần phải trả giá, thế nên càng ngày càng nhiều anh hùng bàn phím xuất hiện, cũng không cần biết sự thật thế nào nói ra những lời vô trách nhiệm còn tự xưng là nghĩa hiệp...

Giờ đã là một giờ sáng rồi, Rosé vẫn đang lội Insta, tránh để tới lúc xảy ra chuyện gì mới lại không biết. Đang chuẩn bị đi pha cafe uống cho tỉnh táo, điện thoại bỗng vang lên, có một tin nhắn mới.

[La cải xanh: Chưa ngủ à?]

Rosé đang định trả lời, đột nhiên ý thức được chuyện gì đó... Cô vội đi tới cửa sổ, thò đầu ra nhìn xuống. Chân cô đã có thể đi lại từ từ, chỉ cần cẩn thận một chút là được.

Quả nhiên, cô thấy chiếc xe quen thuộc đỗ dưới lầu, cạnh cửa sổ xe sáng lên một chấm đỏ nhỏ, hình như đang hút thuốc.

[Chaeyoungie: Chị đang ở dưới nhà em à?] Rosé vừa gửi tin nhắn vừa dùng ánh sáng điện thoại vẫy xuống dưới.

Rất nhanh, Rosé thấy chiếc xe đó mở cửa ra, một người bước từ trong xe xuống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có thể ngờ ngợ thấy một bóng người cao lớn hơi ngẩng đầu lên. Tuy không nhìn rõ mặt chị nhưng có thể cảm thấy được là chị đang nhìn cô.

Tim Rosé hơi đập nhanh, cô gọi luôn điện thoại: "Alo..."

"Ừm."

"Sao chị... sao chị lại ở dưới nhà em?" Rosé hỏi.

"Không biết." Đầu bên kia truyền tới một giọng nói mát lạnh như mang theo cơn gió đêm, phảng phất vài phần cô đơn.

'Không biết? Trả lời kiểu gì vậy?' Có điều, tim Rosé bỗng mềm xuống: "Nếu em không phát hiện ra, chắc không phải chị định ở đó cả đêm đấy chứ?"

"Chắc thế."

"Lalisa Manoban!!! Chị lên đây đi."

Lalisa sững mất mấy giây sau đó nói: "Thôi không cần đâu."

"Lên đây!"

"Ừm."

Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên. Rosé vội vàng chạy ra mở cửa.

Thấy Lalisa vẫn đứng yên ở cửa, cô vươn tay ra kéo chị vào: "Em còn có thể ăn chị được nữa hay sao mà trơ ra vậy?"

Trên mặt Lalisa hiện lên một tia bất đắc dĩ. Chị đâu có sợ cô, chị đang sợ chính mình thôi. "Em đang làm gì thế?" Thấy cô muộn thế rồi vẫn chưa ngủ, trên giường còn bật laptop, Lục Đình Kiêu không khỏi nhíu mày.

Rosé gãi đầu, đi tới bên giường ngồi xuống, lại ôm laptop lên: "Xảy ra chút chuyện nhưng cũng không quá đáng lo."

Lalisa hơi thay đổi sắc mặt, chị sải bước đi tới. Nhìn qua đại khái chị cũng hiểu rõ được tình hình, sau đó liền rút điện thoại ra.

Rosé kịp thời phát hiện, cô nhanh tay đè tay chị lại: "Chị làm gì thế?"

"Gọi điện cho Ho Wok Dal."

Rosé giật giật khóe miệng: "Dùng dao mổ trâu giết gà à! Không đúng, của chị phải là Thanh Long Yển Nguyệt Đao mới đúng! Chị Boram đã chuẩn bị sáng mai đích thân tới công ty WOK DAL một chuyến rồi!" Rosé nói xong, sắc mặt hơi trầm xuống, cô cảm thấy có những chuyện buộc phải bàn bạc với Lalisa "Lisa, mình nói chuyện đi." Rosé nghiêm túc nhìn chị.

Nghe thấy lời này của cô, Lisa bỗng thấy căng thẳng lạ thường, chị lập tức đứng thẳng lưng, "Được."

Nhìn phản ứng của Lisa, Rosé tỏ ra khó hiểu 'Chị ấy hồi hộp như vậy làm gì? Trông mặt cứ như mình sắp làm ra chuyện gì bội tình bạc nghĩa lắm vậy...' Rosé đắn đo suy nghĩ, sau đó mới mở lời: "Chị cũng biết đấy, chị Boram ngay từ đầu đã đưa ra ba điều kiện, hiện tại em không thể yêu đương, kết quả, em lại gây án thế này..."

Rosé thở dài, cô sờ lên gương mặt xinh đẹp của Lisa: "Mỹ nhân à, vì chị em có thể không màng tất cả!"

Lalisa tóm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang làm loạn của cô, không khỏi bật cười: "Thế nên?"

Rosé nói câu đó ra xong xấu hổ không biết nói gì nữa: "Thế nên, chuyện của hai chúng ta phải giữ bí mật!"

"Thế thôi hả?"

"Chính thế đấy, không chị tưởng em muốn nói gì nữa?" Rosé cũng biết như vậy quả thật có hơi bất công với Lisa nên cô lại cẩn thận dỗ dành: "Em biết như thế có hơi tủi cho chị nhưng đây là công việc của em, em cũng bất đắc dĩ lắm!"

"Yên tâm, chị sẽ phối hợp cũng sẽ không can thiệp hay nhúng mũi vào công việc của em."

Rosé cảm động rưng rưng nước mắt: "Hu hu hu, Boss à, chị thật tốt..."

Còn chưa nói hết, Lalisa lại bồi thêm một câu: "Nhưng chị cũng có yêu cầu."

"Chị nói... Chị nói đi, chỉ cần em có thể làm là được!" Rosé vội nói.

"Nếu em có chuyện gì không thể giải quyết được, dù cho em có phản đối chị cũng vẫn sẽ nhúng tay vào, chị là ông chủ của em nhưng cũng là người yêu của em, chị không thể nhìn cô gái của mình bị ức hiếp mà ngồi yên mặc kệ được." Nói đến đây, ánh mắt Lalisa lạnh xuống: "Chị biết em có cách đặc thù của em để giải quyết vấn đề nhưng từ nay về sau chị không cho phép em dùng cách đó nữa. Thế giới này có quy tắc riêng của nó. Hiểu không?"

Rosé hiểu, Lalisa đang chỉ việc lần trước cô cầm súng đi bức cung tên chuyên viên đạo cụ kia. Chuyện đó đúng là do cô quá kích động, nếu khi ấy không có Lisa thu dọn tàn cục, tên đó mà công khai việc cô cầm súng uy hiếp hắn, vậy hậu quả...

Khi mới về nước, cô đã thề sẽ rũ sạch tất cả quan hệ trong quá khứ, nhưng... Thật ra, khi một người sống trong một thế giới cứ động tí là lấy việc đánh giết ra để giải quyết vấn đề quá lâu, sau khi trở về với thế giới bình thường quả thực sẽ có một khoảng thời gian dài không thể thích ứng được. Lalisa nói không sai, thế giới này cũng có quy tắc riêng của nó.

Rosé liền tỏ ra ngoan ngoãn: "Biết rồi thưa Boss! Nếu bị bức quá em lại đi ôm đùi chị là được chứ gì!"

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, thần sắc Lalisa mới từ từ thả lỏng: "Ừm."


Nói rồi, anh thấy trên đầu giường cô có một gói cafe mới xé một nửa liền tỏ ra không tán đồng: "Sức khỏe của em còn chưa hồi phục hoàn toàn, không được thức đêm, ngủ sớm đi."

"Hả? Nhưng vừa mới náo loạn lên thế nên giờ đầu óc em vẫn đang kích động lắm, không ngủ ngay được!" Rosé chống cằm, lẩm bẩm đầy vẻ lo lắng.

Bỗng nhiên, không biết cô nhớ đến chuyện gì đó, mắt sáng lên: "Hì hì hì! Nửa đêm canh ba gió mát thế này, hay bọn mình làm chút chuyện gì đấy thú vị đi?"

Giọng Lalisa biến khàn: "Làm gì?"

Một lát sau...

"A A A A... Đừng..."

Trong phòng ngủ truyền ra từng đợt tiếng Rosé la hét a a a a ầm ỹ...

Còn Lalisa vẫn thờ ơ nhìn cảnh gào khóc thảm thiết trong máy tính trên nền nhạc kinh khủng, chị đen mặt. 'Cái mà em gọi là... chuyện thú vị, chính là xem phim ma sao?'

Rosé trốn cả người trong chăn chỉ lộ ra mỗi cái đầu nhỏ, sợ đến trắng bệch cả mặt, thỉnh thoảng lại kêu lên vài tiếng: "Á á á... Trong ngăn kéo... trong ngăn kéo có ma... đừng mở ra..."

Lisa cạn lời: "Đáng sợ như thế sao em còn xem làm gì?"

"Thế mới kích thích chứ! Em xem bao nhiêu là phim rồi, chỉ mỗi phim ma là chưa xem thôi! Vì... vì em sợ ma hu hu hu..." Rosé đau khổ nói.

Lalisa nghe vậy nhíu mày, rõ ràng cảm thấy rất kinh ngạc, hiếm lắm mới thấy cô cũng biết sợ cái gì đó.

"Nên lúc em một mình em sẽ không dám xem đâu, may hôm nay lại có chị ở đây, tất nhiên phải nắm lấy cơ hội tốt này rồi!" Ninh Tịch hưng phấn nói.

Lalisa xoa đầu cô: "Sau này chị xem với em."

Rosé gật đầu như giã tỏi, hơi hốt hoảng nhìn Lalisa. Vốn dĩ cô còn tưởng ở một mình lâu rồi, bên cạnh tự nhiên có thêm người sẽ không quen...Nhưng hiện tại, cô nằm trong chăn xem phim ma còn Lalisa lại ngồi cạnh xem cùng cô, thì ra cảm giác có người bên cạnh cũng thật tuyệt... Đại khái vì khí thế Đại ma vương quá mạnh khiến độ khủng bố của bộ phim cũng hạ xuống mức thấp, cô xem phim đến nỗi đang xem dở còn ngủ luôn được cơ mà...

Thấy cô gái của mình ngủ ngon, Lalisa tắt máy tính rón rén vén lại chăn cho cô. Vừa đứng dậy, điện thoại trên người bỗng rung lên từng đợt.

Người gọi tới: Jung Kook.

Ánh mắt nhu hòa của Lalisa bỗng lạnh xuống, anh cầm điện thoại lên ra ban công nghe máy.

"Alo..."

"Alo... Lalisa đấy à..." Đầu dây bên kia phát ra hơi thở mong manh như thể chịu sự khuất nhục gì đó.

"Tra ra thế nào rồi?" Lalisa hỏi.

"Chuyện của tên Oh Dong Hae kia tôi đã khổ lắm rồi! Nhưng... còn người phụ nữ kia... xin lỗi... cờ thiếu một nước, công dã tràng rồi! Tôi vốn suýt chút nữa đã tra ra thân phận gốc gác của hắn rồi nhưng người bên đó không biết lại nhận được tin gì trước, chặt đứt tất cả các manh mối! Tôi như tằm xuân đến chết vẫn nhả tơ, đuốc cháy khô mà lệ cũng cạn! Đừng ngược đãi tôi thêm nữa! Tôi không làm nữa đâu!"

"Mảnh đất phía đông thành phố."

"Giờ tôi đi tra tiếp ngay đây! Dù cho có phải hao tổn đến ánh sáng cuối cùng của cuộc đời tôi cũng nhật định sẽ tóm được đuôi tên đó cho cậu!" Jung Kook đổi giọng đến là nhanh.

"Ừm."

Lalisa đang định dập máy, Jung Kook phía đầu bên kia bỗng gọi giật lại: "Đợi đã... Tuy chuyện này chưa tra ra nhưng tôi có được một số tin tức khác."

"Gì?"

"Tên Satan kia lần này bị cậu bức ép đến mức bắt đầu phải tẩy trắng toàn bộ rồi, nói không chừng không lâu nữa sẽ đổi thân phận khác để về nước tìm cậu đấy, cẩn thận..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro