Tên cầm thú hành hạ Cheyoungie đêm đó là Lalisa
Nghe thấy mọi người bàn tán như thế, Jun Ji-Hyun mặt mũi sầm sì nhìn về phía Rosé với ánh mắt căm thù.
'Con ả đáng chết, rốt cuộc nó đã làm gì thế?'
Tại sao cô ta lại không nói được lời thoại? Tại sao cô ta lại - không - thể - nói - nổi - lời thoại???
'Lẽ nào... lẽ nào... con ả đó... cô ta đang áp diễn mình? Không! Không thể nào!'
Cái bình hoa chỉ biết dựa vào mặt để bò lên làm sao biết "áp diễn" được, phải biết trong giới giải trí người có thể làm được trò áp diễn này rất hiếm. Mà, áp diễn lại chỉ có thể dùng được với đám người mới, bản lĩnh vẫn non, Rosé này làm sao có thể áp diễn được cô ta...
Dù Jun Ji-Hyun có không muốn tin như thế nào, nhưng sự thật vẫn rành rành ra đó, cô ta bị Rosé áp diễn đến mức NG 13 lần...
"Chậc chậc chậc... thật hung tàn quá đi mất..." Yang Dae-jung xem say sưa.
'Ài, có một số người... sống yên lành không được à? Sao cứ tự đâm đầu vào chỗ chết thế không biết!'
Yang Dae-jung lại nghĩ tới chuyện mấy hôm nay tâm trạng của Rosé cứ như đang ở trên mây, nhưng mà không ngờ chỉ vì Jun Ji-Hyun mới hơi đụng đến bà dì nhà mình một tí thôi, thế mà con nhóc đó đã xù hết cả lông lên...
Nghĩ đến đó, vẻ mặt của Yang Dae-jung ảm đảm dần, trong mắt khó nén được sự buồn rầu.
Anh biết, một khi bà dì nhà mình vào đoàn kiểu gì thì kiểu cũng bị nhét thức ăn cho chó đầy mồm, nhưng mà không ngờ ngay hôm đầu tiên đã suýt bội thực...
Cùng lúc đó, kể từ khi cái cảnh này bắt đầu quay Woon YooNa không hề nói một câu nào, chỉ lẳng lặng ngồi dưới tán cây râm mát. Gương mặt yêu nghiệt chìm vào trong bóng râm lờ mờ, nhìn không rõ biểu cảm, mà hai tên vệ sĩ đứng đó thì sống lưng cứng đờ một cách quái dị, như kiểu sắp đánh nhau đến nơi.
Bọn họ đi theo lão Đại lâu như thế, rất hiểu tâm tình của lão Đại, bây giờ tâm trạng của ngài ấy... cực kỳ không tốt.
"Chị Ji-Hyun, có cần tiếp tục nữa không? Nếu không em đi nói với đạo diễn để ngày mai quay tiếp nhé..." thấy Jun Ji-Hyun NG liên tục, ả trợ lý thử hỏi dò ý kiến cô ta.
Nhưng mà, câu nói này lại chẳng có tác dụng gì lại còn khiến Jun Ji-Hyun phát khùng lên, "Nói cái gì mà nói! Quay tiếp!"
Bây giờ mà cắp đít chạy, chẳng phải sẽ khiến tất cả mọi người cười nhạo cô ta rồi còn gì?
Dưới sự kiên quyết của Jun Ji-Hyun, lần quay thứ 14 bắt đầu.
Tất cả các nhân viên đều lên tinh thần để tiếp tục quay.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, nhìn về Rosé ở phía đối diện, Jun Ji-Hyun không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi, con ả này... thật sự là quá tà tính...
Lại sắp đến câu thoại mà cô ta nói 13 lần mà vẫn không thể thành công rồi.
Tay cầm kiếm của Jun Ji-Hyun rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Kim Haneul: "............ thì ta sẽ giết cả nhà kẻ đó!"
Lần này sự thể hiện của Rosé vẫn khiến người ta kinh ngạc thán phục, diễn đi diễn lại bao nhiêu lần như thế, mọi người cũng chán đến phát ngán rồi thế mà cô vẫn có thể khiến người khác hòa vào cảnh phim. Hơn thế nữa, mỗi lần thể hiện đều diễn vô cùng trọn vẹn, bản lĩnh như thế chỉ cần là người có chút hiểu biết về nghề đều sẽ thán phục không thôi...
Duy nhất có một điều khác đó chính là, Jun Ji-Hyun kinh ngạc phát hiện ra, dường như thứ sức mạnh bóp nghẹt cổ họng cô ta, khống chế cô ta đã biến mất, cô ta vội nắm lấy cơ hội này cuối cùng cũng nói ra được đoạn thoại vì nghĩa lớn tiếp đó...
"Cắt! Qua! Tốt lắm!" Won U-jin kích động cực kỳ hô cắt.
Tuy rằng quay đi quay lại 14 lần liên tục nhưng lại giá trị vô cùng, cả hai diễn viên đều diễn bằng toàn bộ thực lực của mình, quả thật là đặc sắc vô cùng.
"Ji-Hyun à, vừa nãy tôi mới nói rồi đấy thôi là người ai chả có lúc tâm trạng không tốt, chẳng qua chỉ NG có mấy lần thôi mà, đừng để ý! Cô xem lần này chẳng phải là tốt lắm đấy thôi!" Won U-jin nhân cơ hội này hòa giải xích mích lúc trước.
Nhưng mà vẻ mặt của Jun Ji-Hyun vẫn không tốt lên được là mấy, có điều bây giờ cô ta đã kiệt sức, ngay cả sức để nói cũng không có nữa.
'Chết tiệt... là cô ta đã coi thường con ả đê tiện đó...'
Mấy cảnh quay tiếp sau đó, đại đa số đều là của Rosé.
Trong đó có một cảnh là cảnh đánh nhau của Rosé và nam phụ Jeon Bo Gum, một cảnh là cảnh tình cảm của Rosé và nam chính Yang Dae-jung.
Sau 14 lần NG của Jun Ji-Hyun vừa nãy, khuôn mặt Rosé lại chẳng có nét mệt mỏi nào, ngược lại còn tập trung tuyệt đối vào bộ phim, kéo cả Jeon Bo Gum lẫn Yang Dae-jung nhập vai theo. Hai cảnh này qua rất nhanh hơn nữa hiệu quả còn tốt cực kỳ, nói là bằng chất lượng của phim điện ảnh cũng không quá lời.
Won U-jin nhìn cảnh đánh nhau đặc sắc như thể có thù giết cha của Rosé và Jeon Bo Gum, cảnh tình cảm Rosé kéo Yang Dae-jung nhập vai theo, diễn xuất phát huy vượt cả bình thường, dường như làm cho tất cả mọi người đều khóc theo mà cười toe tóe.
Một ngày quay phim cuối cùng cũng kết thúc.
Rosé cuối cùng cũng có cơ hội đi tìm bảo bối nhà cô.
Vừa đến nơi vắng vẻ, Rosé lập tức đẩy Lalisa lên bức tường phía sau, bổ nhào đến cắn lên môi chị.
Lalisa "hừ" nhẹ một tiếng nhưng bàn tay lại ôm lấy eo cô để cô có thể tiện "hành hung" chị hơn...
"Cô ta chạm vào cái tay nào của chị! Tay này! Hay là tay này?" Trong đôi mắt của Rosé ngập tràn ánh lửa.
Thấy dáng vẻ ăn dấm của cô gái nhỏ, còn cả cảnh xù lông bùng nổ vừa rồi nữa, đôi mắt của chị không kìm được mà sáng rực lên, chị cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ bừng của cô sau đó bật cười khẽ.
"Chị còn cười à!" Rosé lườm chị.
"Yên tâm, cô ta không có động vào chị." Lalisa "vuốt lông" con mèo nhỏ.
"Nhưng em thấy hết cả rồi! Thấy cô ta chạm ngực vào chị!" Nói tới đây, Rosé lại phát hỏa.
"Em nghĩ chị sẽ để cô ta chạm được vào chị sao?" Bàn tay to lớn của Lalisa vuốt ve mái tóc như muốn xù lên của cô, sự u ám giữa hai hàng lông mày cả ngày nay giờ cũng dần tan đi: "Chị đã tránh ra phía sau, chỉ là góc của em nhìn thì trông giống như có tiếp xúc với nhau thôi."
Hóa ra tại góc độ mà cô nhìn nhầm à, cô nói mà, sao Đại ma vương có thể để người ta tùy tiện sàm sỡ mình như vậy được...
Nghe đến đây, cơn giận trong lòng Rosé lúc này mới nguôi đi được một chút.
Hừm, cô thấp thỏm lo lắng bao lâu như thế, cứ sợ Lalisa sẽ rơi vào hũ giấm, thật không ngờ, kết quả chính mình lại suýt bị chết chìm trong giấm chua... thật đúng là...
Sau khi bình tĩnh lại, tâm trạng bất an mấy ngày nay của cô cũng ổn hơn rất nhiều, tình cảm của cô và Lalisa không đến nỗi bị ảnh hưởng chỉ vì chút chuyện nhỏ đó. Nếu bên phía Lalisa không sao, cô hoàn toàn không có gì phải lo lắng cả...
Nói rồi Rosé và Lalisa cùng đi tới bãi đậu xe, bỗng có hai người từ phía đối diện đi tới, là Jun Ji-Hyun và trợ lí của cô ta.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
"Sao đi đâu cũng gặp phải cái bình hoa vỡ này thế nhỉ, đúng là thật xúi quẩy!" Ả trợ lí của Jun Ji-Hyun lại giở giọng chê bai.
Jun Ji-Hyun vừa trông thấy Rosé thì muốn lập tức giết cô nhưng vẻ mặt đó lại rất nhanh chóng biến mất, cô ta trào phúng nhìn về phía Gwa Myung Woo bên cạnh cô, ác ý nói: "Hừ, Rosé... không biết... nếu quản lí và fan của cô biết cô bao nuôi tên tiểu bạch kiểm này, chơi quy tắc ngầm với hậu bối cùng công ty... thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?"
Nghe tới đây, Rosé hơi cau mày lại.
'Ừ hứ? Quy tắc ngầm?'
Cô thích cái từ này! Càng thích "đối tượng" quy tắc ngầm của cô đấy.
Jun Ji-Hyun thấy Rosé không thèm để tâm, sắc mặt càng thâm trầm, cô ta lạnh lùng nói: "Rosé! Cô tưởng tôi không có chứng cứ thì không làm gì được cô chắc? Hừ, tôi nói cho cô biết, lời của Jun Ji-Hyun tôi trong làng giải trí, không cần phải có bằng chứng!"
Sự thật thì, với thân phận và địa vị của Jun Ji-Hyun, nếu cô ta phanh phui chuyện của Rosé và Gwa Myung Woo, mọi người không tin mười phần thì cũng phải tin tới tám chín.
Nghe thấy vậy, Rosé cười gằn một tiếng, sau đó không nhanh không chậm móc điện thoại ra, mở một đoạn video lên rồi từ từ nói: "Lời Jun ảnh hậu nói tất nhiên không cần phải có bằng chứng rồi, còn chúng tôi chỉ là nhân vật nhỏ bé... nói chuyện tất nhiên cần phải có chút chứng cứ!"
Vừa dứt lời, chỉ thấy trong điện thoại là cảnh Jun Ji-Hyun liên tục bị NG, sau khi liên tiếp NG liền phát điên lên ngay trong trường quay, thậm chí còn có cảnh cô ta nổi trận lôi đình nữa.
Sau khi đoán được việc Jun Ji-Hyun có khả năng đã biết quan hệ giữa cô và Gwa Myung Woo, Rosé đã sớm dặn Soyoung giúp cô quay lại cảnh này.
Có câu nói "có là vua cũng thua thằng liều", cô NG thì không sao nhưng với Jun Ji-Hyun thì lại thành chuyện lớn, huống hồ Jun Ji-Hyun lần này lại NG nhiều lần trước mặt một hậu bối, một người mới, một bình hoa, một người của phái thần tượng mà cô ta luôn khinh thường.
Jun Ji-Hyun không ngờ Rosé lại cao hơn một tay, sắc mặt lập tức thay đổi, tức tím cả mặt: "MÀY!"
Nếu như đoạn video này bị truyền ra ngoài, có khi còn nghiêm trọng hơn scandal của Rosé và Gwa Myung Woo. Trong làng giải trí, scandal là chuyện quá thường tình, tuy sẽ bị ảnh hưởng nhưng ảnh hưởng có hạn, huống chi Jun Ji-Hyun lại chỉ nói miệng, không có đủ chứng cứ gây sốc thu hút người khác.
Nhưng đối với Jun Ji-Hyun mà nói, đoạn video trong tay Rosé sẽ khiến hình tượng mà cô ta đã khổ tâm dựng bấy lâu nay bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Vậy nên, Rosé chắc chắn Jun Ji-Hyun tuyệt đối sẽ không dám manh động.
Thấy đã đạt được mục đích, Rosé cũng chẳng thèm nhiều lời với cô ta, cô khoác tay Gwa Myung Woo ngay trước mặt cô ta sải bước rời đi.
Phía sau, Jun Ji-Hyun suýt nữa thì tức phát ngất.
"Cưng à, có em ở đây, cưng đừng sợ!"
Rosé trưng ra bộ dạng "tổng tài bá đạo" che chở "tiểu tình nhân" của mình, có thể nói cô diễn trò "quy tắc ngầm" này cũng quá là chuyên nghiệp rồi.
Lalisa khẽ ho một tiếng, cố nén cười nói: "ừm."
Thấy dáng vẻ bảo vệ của cô, trong đầu Lalisa không khỏi hiện lên câu nói trong phim ban nãy của cô: "nếu như ai dám động đến một sợi tóc của hắn... thì ta sẽ lấy đầu kẻ đó... Nếu như kẻ nào nào dám khiến hắn bị thương... thì ta sẽ giết sạch cả nhà kẻ đó..."
Tim Lalisa bỗng cảm thấy mềm xụi và ấm áp, không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cô...
Nhưng, Lalisa còn chưa kịp lại gần thì bồng có người tập kích một đòn về phía chị.
Cơ thể Rosé nhanh chóng phản ứng kịp, cô lập tức kéo Lalisa ra phía sau rồi trực tiếp đánh về phía kẻ đánh lén.
Có điều, Rosé lại chỉ đánh vào không khí bởi vì đối phương vừa nhìn thấy cô lập tức đã thu đòn về.
"Ai!!!" Rosé nhìn kĩ lại, khi thấy rõ người vừa đánh lén là ai, cô trợn tròn cả mắt: "Teak So...?"
Lúc này, Teak So đang nhìn chằm chằm Lalisa đang ở phía sau lưng cô bằng ánh mắt hình viên đạn, chỉ muốn giết quách anh đi.
'ơ... Sao cảnh này quen thế không biết...'
Phản ứng của anh chàng này giống y hệt lần Hansin trông thấy Gwa Myung Woo.
Rosé gãi gãi đầu không biết làm sao.
Lúc này, cô mới nhớ ra việc Teak So cũng ở đây, đồng thời cũng nhớ ra, hình như lúc sáng Teak So cũng đã nhìn thấy cô với Gwa Myung Woo có những tiếp xúc thần mật rồi. Vối tính cách nóng nảy và xốc nổi của Teak So, có thể nhịn tỏi giờ mới ra tay đã là sự dằn vặt cực bi thảm rồi.
Ánh mắt Teak So như muốn ăn tươi nuốt sống Gwa Myung Woo, cậu ta không nói hai lời liền tách Rosé ra tấn công về phía Gwa Myung Woo đang ở sau Rosé.
Nhưng, có Rosé ở đây, chắc chắn ngay đến một sợi tóc của Gwa Myung Woo Teak So cũng đừng mong động vào được.
Teak So liên tục tấn công nhưng đều bị Rosé ngăn lại, đừng nói đến việc tẩn tên tiểu bạch kiểm kia, ngay đến động cũng không thể động được vào, thật tức chết mà.
Mẹ nó, đã biết mình chạy tới làm vệ sĩ cho bà chủ chính là tự rước lấy nhục, nhưng giờ ngay đến việc đối phó với một tên tiểu bạch kiểm cũng không làm được thì Boss còn cần tới cậu làm gì nữa! cậu còn mặt mũi nào mà đối mặt với Boss nữa đây!
Đại ma vương khi đối diện với cấp dưới đang sắp suy sụp tới nơi vẫn không hề có chút tự giác nào, cảm giác được bà xã bảo vệ đúng là rất tuyệt.
Sau khi đòn tấn công cuối cùng thất bại, Teak So thật sự sụp đổ, hai mắt đỏ ngầu nhìn Rosé và tên tiểu bạch kiểm bên cạnh cô lên án: "Chaeyoung tiểu thư, sao cô có thể làm ra chuyện này sau lưng Boss... tuy... tuy Boss của tôi nghiêm túc, cứng nhắc, không hiểu phong tình không biết dỗ dành phụ nữ, lúc điên lên thì không khác gì Diêm vương..."
Nghe tới đây, Rosé không nhịn nổi nữa, cô vùi đầu vào lòng Lalisa cười như điên: "Ha ha ha... cưng à, cưng nghe thấy thuộc hạ của mình có đánh giá về cưng thành thật như vậy, cảm thấy thê nào?"
Teak So lập tức ngẩng phắt đầu lên nhìn Gwa Myung Woo với ánh mắt không thể tin nổi.
'Bà chủ nói vậy... là có ý gì...'
Lalisa bất lực nhìn cô gái đang cười xấu xa trong lòng mình, chị thản nhiên nhìn Teak So nói: "Là tôi."
Lần này, Lalisa dùng giọng thật của mình.
Âm thanh quen thuộc vừa vang lên, cả khuôn mặt của Teak So như thể trời sụp đến nơi: "BOSS!!!"
Một lát sau, trên xe.
Teak So vừa lái xe vừa không ngừng nhìn qua gương chiêu hậu đánh giá người phía sau.
Rosé đang mệt mỏi dựa lên người Lalisa, cô ngáp liên tục, hai mắt díp lại rơm rớm nước.
Hôm nay quay nhiều cảnh quá, lại tốn rất nhiều sức, vừa thả lỏng một cái liền không thể chổng đỡ nổi nữa.
Lalisa giúp cô điều chỉnh tư thế thoải mái hơn: "Mệt thì ngủ một lát đi."
Rosé mông lung gật đầu, cô nằm lên đùi Lalisa nhắm mắt lại, không lâu sau liền truyền tới tiếng hít thở khe khẽ.
Lalisa móc từ hộp để đồ ra một tấm chăn đắp lên người cô, sau đó không thèm ngẩng đầu ra lệnh cho đang người lái xe phía trước: "Chỉnh điều hòa cao lên một chút."
Bộ não Teak So còn chưa kịp loát, cơ thể nhanh chóng chỉnh điều hòa cao lên.
'Ặc... Cái phản xạ có điều kiện đáng sợ này. Người này... thật sự là Boss của cậu ta sao!?'
Tuy hoàn toàn là một gương mặt khác, nhưng lại không hề có cảm giác thấp kém, khí chất của ngài ấy, nhất cử nhất động đều vô cùng cao quý, đặc biệt là ánh mắt cưng chiều của ngài khi nhìn Rosé... 'Ôi, đúng chuẩn Boss nhà cậu ta rồi!'
Cậu ta cũng biết đến cái gọi là mặt nạ da người này, nhưng hoàn toàn không ngờ Boss nhà mình lại dùng cách này để đi quay phim cùng với Rosé, đây đúng là sủng đến nghịch thiên rồi!
Gwa Myung Woo...
Hóa ra Boss bắt đầu đi đóng phim từ hồi Song Kính, ngài ấy muốn tự mình bảo vệ Chaeyoung tiểu thư sao...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Teak So khó tránh khỏi có chút ảm đảm, nếu không phải do mình đánh mất niềm tin của Boss, Boss cớ gì phải làm đến mức này...
Buối tối tại Hongcheon-Gun.
Rosé sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy liền lập tức chạy vào bếp làm bánh.
Annie lo lắng chạy tới: "Anh Yeong, hay cứ để em giúp đi! Nhiều bánh như vậy anh làm tới bao giờ mới xong!"
"Không cần đâu, cũng sắp xong rồi." Rosé khoát khoát tay nói.
"Ting" một tiếng, lò nướng mở ra, mùi thơm của bánh tỏa ra thơm phức.
Rosé đeo bao tay dày mở lò nướng, lấy bánh ra ngoài.
Annie đang định hỏi một chút bánh như vậy sao mà đủ được, nhưng đến lúc nhìn thấy chỗ bánh mới ra lo xong thì... không biết nên nói gì nữa.
"Xong rồi!" Rosé nhanh chóng lấy bánh đã làm xong gói vào hộp, sau đó vỗ tay một cái.
Rosé làm tám miếng bánh quy, trên mỗi miếng bánh viết một chữ bằng mứt hoa quả, ghép lại thành: Chín - nghìn - chín - trăm - chín - mươi - chín - cái.
'Chín nghìn chín trăm chín mươi chín cái bánh quy, hoàn hảo!'
Muốn đối phó với cái tên thần kinh không có logic kia thì phải là Thần của logic mới được!
Ôm tâm trạng giải quyết sớm cho dứt điểm, vừa làm xong một cái là Rosé lập tức chạy tới ngoại thành đưa bánh, sau khi giao cho Mười Sáu xong thì cũng lập tức biển mất dạng.
Rosé không hề biết, sau khi cô rời khỏi đó không lâu, phía bên ngoài cổng của cái nhà ma kia có một chiếc xe đen xì y như một oan hồn đỗ lại trước cửa nhà.
Người lái xe nhanh chóng xuống xe, vòng ra sau, cẩn thận mở cửa cho người ngồi phía sau.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc trang phục cổ có tóc hoa râm, ước chừng khoảng hơn năm mươi tuổi bưóc xuống, Yong Sin và bốn tên vệ sĩ nghiêm nghị đi theo phía sau.
Ông ta vừa bước vào cửa, Oh Dal đã đích thân ra ngoài tiếp đón với một thái độ cực kì cung kính: "Sư phụ!"
"ừm." Người đàn ông kia mặt không chút thay đổi đáp một tiếng rồi hỏi: "YooNa đâu?"
"Ở trong phòng ạ."
Ông sải bước đi vào phòng, dọc đường tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, không ai dám thở mạnh tiếng nào.
Trong phòng ngủ trên lầu.
Woon YooNa Đang ngả người trên chiếc ghế nằm ngoài ban công, trên chiếc bàn thấp bên cạnh có đặt một quyển kịch bản và một hộp bánh quy.
Nghe thấy tiếng động, chị quay lại nhìn người tới, lười nhác nói: "Chú Kim, ngọn gió nào thổi chú đến đây thế?"
Sắc mặt của Kim Huyn có chút khó coi, ông nhấc tay ra lệnh cho những người khác lui ra ngoài, sau đó đanh mặt nói: "YooNa, đừng quên mục đích về nước của cháu! Rốt cuộc là Manoban gia hay phụ nữ!"
Dưới ánh trăng, sắc mặt Woon YooNa lạnh lẽo dần, chị lạnh lùng nói: "Tất nhiên là phụ nữ rồi."
Kim Huyn bị nghẹn lại: "Woon YooNa!"
"Ha ha ~ cháu đùa tí thôi mà ~ đừng sốt sắng như vậy ~" Woon YooNa khẽ cười một tiếng.
Sắc mặt Kim Huyn lúc này thật sự không tốt một chút nào, người trước mặt là do một tay ông nuôi lớn, trên thế gian này người hiểu nó nhất cũng là ông. Nhưng, không biết bắt đầu từ khi nào, ông ngày càng không hiểu nổi nó nữa...
"Tự trong lòng cháu biết rõ là được!" Kim Huyn buông một câu rồi đanh mặt đi ra ngoài.
Ngoài hành lang, Oh Dal đang đứng thẳng lưng đợi ở ngoài.
"Oh Dal, con qua đây với ta một chút."
Oh Dal có vẻ sớm đã liệu được việc Kim Huyn sẽ tìm anh ta, hai tay bên hông hơi nắm lại, đi theo Kim Huyn vào thư phòng.
Dưới ánh đè mờ ảo, sắc mặt Kim Huyn có chút lạnh lẽo: "Dal à, kì hạn ba tháng đã hết, đừng nói với ta, các con nhiều người như vậy mà một tên Oh Dong Hae cũng không bắt được!"
Con ngươi Oh Dal tức tốc phủ lên một màu ảm đạm, anh quỳ sụp xuống: "Sư phụ, Oh Dong Hae nó..."
Kim Huyn giơ tay ngắt lời anh: "Dal, ta biết con lớn lên từ nhỏ với nó, tình như tay chân, sao ta có thể không đau lòng được? Thường ngày nó có quậy phá thế nào ta cũng đâu nói nửa lời? Nhưng lần này, là phản bội sư môn, nể tình thầy trò, ta mới bảo con ra tay, như thế đối với nó cũng đã là nương tay lắm rồi!"
Nói đến đây, ánh mắt Kim Huyn mang theo tia áp bức cùng nhắc nhở: "Ta cho con thêm bảy ngày, Dal, đừng để ta thất vọng!"
...
Cùng lúc đó, tại Park gia.
Trong nhà treo đèn kết hoa, mọi người đang ăn uống linh đình tại phòng khách tổ chức tiệc.
Hôm nay là ngày tốt tổ chức lễ đính hôn cho hai nhà Lee-Park.
Vì chỉ là lễ đính hôn, nên tất cả mọi người ở đây đều chỉ là họ hàng của hai nhà, dù vậy, khí thế nơi đây cũng đủ nhộn nhịp, người đến đều là những người có máu mặt.
"Chúc mừng, chúc mừng!"
"Hai đứa trẻ đúng là một cặp tài sắc vẹn toàn trời sinh!"
...
Mọi khách quý xuất hiện đều ra sức khen tặng và chúc mừng, như thể tất cả những lời Park Shin Hye nói Park Hwayoung trong buổi tiệc rượu hôm ấy chưa từng xảy ra.
Giờ đây, tất cả cổ phần trong tay Park Shi Ho đã giao hết cho Park Hwayoung, tháng sau Lee gia sẽ cử hành hôn lễ đón Park Hwayoung về. Người có mắt cũng biết hai đứa con gái nhà họ Park ai quan trọng hơn, thế nên không ai lại đi nhắc tới chuyện đó trong trường hợp này cả.
Park Hwayoung khoác tay Lee Hanchee đi tiếp khách, nhận ánh mắt chúc phúc và ngưỡng mộ của tất cả mọi người, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Đây mới chỉ khởi đầu thôi, tương lai... những thứ cô ta có được... sẽ càng nhiều... càng nhiều hơn nữa...
Tiếc là, con khốn Rosé kia hôm nay không ở đây, không thể tận mắt chứng kiến tất cả những điều này.
Mà cũng chẳng sao, tháng sau là hôn lễ của cô ta rồi, tới lúc đó người của cả thành phố này đều sẽ chứng kiến, con khốn đó có muốn trốn cũng không trốn nổi!
Một tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy suy nghĩ của Park Hwayoung, cô ta lấy điện thoại ra nhìn, là một dãy số lạ.
"Alo? Ai đấy ạ?" Nghĩ là một vị khách nào đó gọi tới nên Park Hwayoung hỏi với giọng rất ngọt ngào, khách khí.
"Hwayoung... là mẹ... là mẹ đây..."
Park Hwayoung lập tức thay đổi sắc mặt, cô ta bịt điện thoại lại, mỉm cười với Lee Hanchee nói: "Han, em đi nghe điện thoại chút nhé."
"Ừm, đi đi."
Park Hwayoung vội vàng cầm điện thoại ra ngoài sân, giọng nói ngọt ngào ban nay giờ không còn nữa, cô ta lạnh lùng nói: "Không phải tôi đã bảo bà đừng gọi điện thoại cho tôi rồi mà?"
Bên kia hơi sững lại một chút, sau đó mới truyền ra giọng nói quẫn bách: "Hwayoung... mẹ nghe nói hôm nay là lễ đính hôn của con... mẹ chỉ muốn..."
"Im đi!" Một tiếng "mẹ" kia như chạm phải dây thần kinh yếu nhất của Park Hwayoung, cô ta lạnh lùng ngắt lời người đầu dây bên kia.
Kim Mindeulle đại khái cũng ý thức được điều kiêng kị của con gái nên bà vội sửa miệng: "Mẹ chỉ muốn chúc mừng con một tiếng thôi..."
"Khỏi đi, chỉ cần bà coi như không có tôi thôi là tôi đã cảm kích bà lắm rồi!"
"Phải rồi, mấy hôm trước Daeshim có tới tìm con..."
"Bà còn dám nhắc tới Daeshim, tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi, các người tuyệt đối không được tới Park gia rồi! Rốt cuộc bà có nghe tôi nói không thế hả? Có phải muốn hại chết tôi rồi bà mới vui không?" Vừa nhắc tới chuyện đó, lửa giận của Park Hwayoung lại bùng lên, cô ta không hề hỏi hôm đó Đường Nặc tới Park gia rốt cuộc là vì chuyện gì.
"Hwayoung, con nói như vậy khiến mẹ rất đau lòng, mẹ cũng biết con ở Park gia không dễ dàng gì, vì không muốn gây thêm rắc rối cho con nên mấy năm nay chúng ta không hề tới tìm con lần nào, nhưng lần này thật sự không còn cách nào khác nên mẹ mới bảo Daeshim tới tìm con một chuyến..."
"Đủ rồi, giờ tôi đang bận lắm, không rảnh để nói với bà những chuyện này, bà nói thẳng ra đi, cần bao nhiêu tiền. Nhưng chỉ một lần này thôi! Các người nên rõ, các người không hề nuôi tôi được ngày nào, tôi không có nghĩa vụ gì với các người hết, càng không phải cái máy rút tiền của các người!" Park Hwayoung vừa nghe giọng điệu của đối phương đã đoán chắc là vì tiền, nên liền tỏ ra chán ghét vô cùng.
"Không phải... Hwayoung, con hiểu lầm rồi... mẹ không phải vì tiền..."
Kim Mindeulle không thể ngờ được con gái lại hiểu lầm mình như vậy, nếu không phải vì mấy tên lưu manh kia mà khiến gia đình cùng đường mạt lộ, sao bà lại tới làm phiền nó chứ. Nhưng đối phương lại chẳng hỏi vì sao Daeshim tìm nó hay trong nhà xảy ra chuyện gì để bà có cớ để giải thích cả.
"Hwayoung, sao lại ở đây một mình thế này?" Phía sau truyền tới giọng của Jeong Da-eun.
Park Hwayoung không đợi Kim Mindeulle giải thích, vội vàng dập máy.
"Dì..." Park Hwayoung trưng ra nụ cười ngoan ngoãn làm tiền của mình.
"Con ngoan! Mấy ngày nữa là gọi mẹ chồng rồi! Dì đợi ngày này năm năm rồi đấy!" Mẹ Jeong Da-eun từ ái kéo tay Park Hwayoung.
Từ sau khi thân phận của Park Hwayoung bị bại lộ, thái độ của Jeong Da-eun đối với cô ta lạnh nhạt đi không ít, kể cả khi Park Shi Ho đưa hết cổ phần cho cô ta rồi, nhưng chung quy vẫn khó có thể hồi phục lại giống như trước kia.
Park Hwayoung không ngờ thái độ của bà ta đối với cô ta hôm nay lại tốt như vậy, khó tránh khỏi có chút bất ngờ, vậy nên cô ta liền trưng ra vẻ mặt ngượng ngùng cùng cảm động: "Có thể có một mẹ chồng như dì, là phúc phần của Hwayoung con!"
Mẹ Lee tỏ ra rất hài lòng, kéo tay Park Hwayoung lại nói vài lời thân thiết, sau đó liền chuyển chủ đề: "Hwayoung à... ngày kết hôn, người nhà con có mời Chung gia không?"
Nghe đến đó, Park Hwayoung hơi sửng sốt, tối nay thái độ của Jeong Da-eun tự dưng lại tốt với cô ta như thế hóa ra vì nhà họ Chung...
Park Hwayoung nhất thời lộ ra vẻ mặt khó nói: "Cái này... con không thấy ba mẹ con nói gì... Trong danh sách khách mời... hình như không có người nhà họ Chung..."
Jeong Da-eun cau mày lại, sau đó lại kéo tay Hwayoung nói một cách đầy ẩn ý: "Hwayoung, giờ tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà rồi, thế nên có những chuyện dì vẫn muốn nói vài câu, trên đời này làm gì có cha mẹ nào sai? Làm cha làm mẹ chẳng phải đều vì muốn tốt cho con cái sao? Mẹ con và phía nhà họ Chung xa cách nhau lâu như vậy cũng nên buông tay rồi. Con nói có phải không?"
Park Hwayoung cân nhắc một chút: "Tất nhiên con cũng mong mẹ con có thể tiêu tan hiềm khích với ông ngoại, cả nhà hòa thuận bên nhau, nhưng... tính cách của mẹ con, dì cũng rõ rồi đấy..."
Con ngươi Jeong Da-eun khẽ động động, bà ta nhanh chóng nói tiếp: "Đứa ngốc này, có những chuyện tự mẹ con nói tất nhiên sẽ thấy mất mặt, mà Chung gia cũng cần một bước đệm... lúc này tất nhiên phải dựa vào lũ trẻ các con rồi. Tháng sau con với Lee Hanchee tổ chức hôn lễ là một cơ hội hiếm có!"
"Nếu lúc này, con chủ động mời nhà họ Chung, cho Chung gia một bước thềm để bước xuống, Chung gia chỉ cần có ý hòa giải, nhất định sẽ tới tham dự."
"Đến lúc đó chỉ cần Chung gia tới, trong ngày tổ chức đại hôn của con, mẹ con kể cả có khó chịu đến thế nào, chắc chắn cũng sẽ không tỏ ra mặt. Nhân lúc bầu không khí đang tốt, mọi người nói rõ những chuyện trước kia ra, chẳng phải sẽ cởi bỏ được mâu thuẫn rồi sao? Nói cho cùng, năm ấy Chung gia không đồng ý cho mẹ con kết hôn với ba con, cũng vì cảm thấy không môn đăng hộ đối. Giờ Park gia phát triển như thế, con lại biết điều, thông minh, tài giỏi... giờ lại có quan hệ thông gia với Lee gia chúng ta, Chung gia có thế nào cũng sẽ thay đổi thái độ thôi..."
Jeong Da-eun hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Park Hwayoung không phải con đẻ của Park gia, bởi vì ngay đến cả Chung Hayoon cũng chỉ thừa nhận Park Hwayoung là con gái mình. Chung gia tất nhiên cũng sẽ như vậy, chứ không chẳng lẽ lại đi gần gũi với Rosé – cái đứa bị Park gia đuổi ra khỏi nhà sao?
Mẹ Lee Hanchee nói nghe cũng rất có lý nhưng trên mặt Park Hwayoung lại chẳng thấy có chút vui mừng nào.
Chuyện Jeong Da-eun nghĩ tới, chẳng lẽ cô ta không nghĩ tới sao?
Cô ta sớm đã lén gửi thiếp mời qua nhà họ Chung rồi, nhưng qua bao ngày rồi mà bên đó vẫn chẳng thấy có phản hồi gì, rõ ràng không hề để ý tới ý của nhà họ Park bọn họ.
Vốn dĩ dựa vào giao thiệp của cô ta trong làng giải trí, công ty của cô ta và số cổ phần của Park gia mà cô ta có trong tay, sau này cô ta có gả đến nhà họ Lee cũng thừa sức đứng vững.
Nhưng, hôm nay chuyện cô ta không phải con ruột nhà họ Park đã bị lộ, chuyện này y như quả bom hẹn giờ treo trên đầu cô ta. Thế nên nếu chỉ những thứ này thì vẫn không đủ, chỉ khi nào có được sự trợ giúp của Chung gia thì cô ta mới có thể vô tư mà sống được...
Tất nhiên Park Hwayoung không thể nói thẳng cho Jeong Da-eun biết việc Chung gia xem thường Park gia, vậy nên cô ta nói: "Dì à, con hiểu ý của dì, về phía nhà họ Chung con sẽ cố gắng mời bằng được."
Thấy Park Hwayoung là một đứa thông minh hiểu được ý của mình, lúc này Jeong Da-eun mới hài lòng gật đầu.
Con ngươi Park Hwayoung thoáng lóe lên một tia âm hiểm, phía nhà họ Chung, hừ, xem ra cô ta phải nghĩ cách khác rồi...
Sáng ngày hôm sau, tại tập toàn BP.
Cuộc họp hội đồng quản trị của công ty vừa kết thúc, những người khác lục tục rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại Chun Ae Manoban và Lalisa.
Trong khoảng thời gian này, vì tình trạng của Mingie ngày càng tốt lên, đã khôi phục lại như những đứa trẻ bình thường khác, hơn nữa lại ngày càng thông minh lanh lợi, khiến bầu không khí của Manoban gia cũng tốt lên nhiều.
Nhưng không lâu sau đó sẽ tới cuộc họp của gia tộc, nỗi lo chèn ép lên Chun Ae Manoban bao lâu nay lại chuẩn bị phát tác.
"Lisa, sắp tới cuộc họp gia tộc rồi, thân là người đứng đầu dòng họ, đến lúc đó con phải ăn nói thế nào với mọi người đây? Chẳng lẽ con lại nói với họ... bà chủ tương lai của dòng họ là một diễn viên không có gia thế sao?"
Lalisa nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt không có chút biểu cảm nào: "Con không cần phải giải thích với bất cứ ai cả."
Lời này khiến cơn lửa giận của Chun Ae Manoban bùng lên: "Con ngồi ở vị trí này, sao có thể nói ra lời vô trách nhiệm như vậy?"
Lalisa: "Chính là vì con ngồi ở vị trí này nên mới vậy."
Nếu ngồi ở vị trí này rồi mà ngay đến người chị yêu cũng không thể bảo vệ nổi, chị việc gì phải ngồi đây nữa.
Chun Ae Manoban tràn đầy bất lực cùng mệt mỏi, ông hạ giọng xuống: "Lisa, con có người con gái con thích, chuyện đó rất bình thường. Ba cũng không phản đối con qua lại với cô ấy, con muốn chiều chuộng cưng chiều con bé ấy thế nào cũng được, nhưng vị trí bà chủ của dòng họ đâu phải là trò đùa?"
Với thân phận của Lalisa, muốn loại con gái thế nào mà chẳng được, kể cả chị muốn thì vài ba cô cũng chẳng có vấn đề gì cả, bỏ ra chút tiền bao nuôi là được. Nhưng người chị lấy lại là chuyện của cả một gia tộc.
Ngoài chuyện này ra, chuyện Chun Ae Manoban lo lắng nhất vẫn là Mingie...
Sau một hồi trầm mặc, Chun Ae Manoban lại nghiêm mặt nói: "Lisa, kể cả con có không thích IU đến thế nào nhưng cũng không thể không thừa nhận, với gia thế của IU, ít nhất tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện giống như chuyện Mingie bị bắt cóc ba năm trước!"
"Nhưng Rosé thì sao, con có dám bảo đảm một người nghệ sĩ lăn lộn trong tầng lớp thấp nhất như cô ta, khi nhìn thấy mọi thứ của Manoban gia, sẽ không nảy sinh bất cứ tư tưởng độc ác nào hay lợi dụng Mingie làm gì đó không? Nhất là khi Mingie lại tin tưởng cô ta như vậy!"
Nói đến đây, Chun Ae Manoban dừng lại một chút, có chút hối hận: "Sớm biết con tìm tới tìm lui lại chọn một cô gái như vậy, không bằng khi ấy tra rõ ra thân thế của mẹ Mingie là ai rồi đón thẳng mẹ đẻ nó về cho rồi!"
Chun Ae Manoban nói nhiều như vậy cũng không biết Lalisa có nghe vào tai không, chị ngồi trên ghế chủ tịch, một tay đỡ trán, rõ ràng là không có chút tập trung nào.
Trông dáng vẻ mềm không ăn, cứng cũng chẳng nuốt của anh, Chun Ae Manoban đen mặt "hừ" một tiếng rời đi.
Cuộc trò chuyện của hai cha con lại một lần nữa tan rã trong không vui.
Một lát sau, Hansin dè dặt thò đầu vào phòng họp.
"Khụ, có phải ba lại nói mấy chuyện nhàm tai rồi không? Haizz, giờ không phải vẫn còn sớm sao! Đợi đến khi cuộc họp gia tộc mở ra, tất cả mọi người đều bâu lại giới thiệu con gái cho chị mới gọi là đáng sợ!" Nghĩ tới cảnh tượng mấy năm trước, Hansin bất giác run lên.
"Kết quả khi nào thì có?"
Mắt Hansin lập tức sáng lên: "Chiều nay, lát nữa em sẽ tới viện đợi lấy kết quả giám định! Em làm ở bệnh viện trong quân khu Seoul, tuyệt đối uy tín!"
Lalisa lạnh lùng đảo mắt nhìn qua, Hansin lập tức thề thốt: "Chị, em xin thề, chuyện này em không nói cho bất cứ ai, ai cũng không nói hết, chị cứ yên tâm đi!"
Hansin nói xong, khẽ ho nhẹ một tiếng, không nhịn được hỏi: "Anh... kết quả giám định thân nhân... chị... rốt cuộc hi vọng là phải... hay không phải?"
Rốt cuộc là chị hi vọng phải hay không phải?
Lalisa hơi run lên, nhưng vẫn không mở miệng.
Nếu chị biết đáp án câu hỏi này, tinh thần cũng sẽ không bất an như vậy.
Hansin gãi đầu cũng tự cảm thấy vấn đề này nan giải thật: "Haiz, em tới bệnh viện đây, mọi thứ cứ đợi có kết quả đã rồi nói sau vậy, giờ có nghĩ cũng toàn chỉ tự làm khó mình thôi!"
...
Tại Hongcheon-Gun.
Hôm nay Rosé không có cảnh quay, nên cô có thể nghỉ ở nhà.
Trong vườn hòa đào rụng đầy sân, xen lẫn là mùi dược thảo thơm mát.
Annie vui sướng mang thảo dược ra phơi nắng, Rosé và Park Jiyeon ngồi uống trà ăn điểm tâm dưới giàn hoa.
"Nhân qua viện trúc cùng sư chuyện trò. Kiếp phù sinh cũng được nhàn nửa ngày... Cuộc sống thế này thật là thích quá đi..."
Thấy Rosé trưng ra vẻ mặt hưởng thụ, tâm trạng Park Jiyeon cũng theo đó mà tốt hơn.
Thật ra, từ sau khi ra viện chuyển về đây, tâm tình của cô vẫn rất tốt, yên bình tĩnh lặng chưa từng thấy.
Vì cô không cần phải lo được lo mất, cũng không cần lo lắng bị ai dắt mũi hay khống chế nữa cả.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Park Jiyeon.
"Alo?" Park Jiyeon thu lại nét mặt ôn hòa, lạnh lùng nghe máy.
"Jiyeon à, con có ở nhà không? Ba tới tìm con nhé? Ba có chuyện này rất quan trọng muốn bàn với con!"
"Con không có nhà, hiện tại đang ở chỗ Chaeyoungie, ba có chuyện gì?"
Giọng của Park Chin Hae lại vô cùng phấn khởi: "Có chuyện! Có một chuyện tốt! Con có biết Jeong Tae Hyuk không? Là ông chủ lớn có tài sản hơn triệu vạn ấy, có quyền có thế hơn Lee gia nhiều. Lần trước trong buổi tiệc, Jeong tổng vừa gặp đã rất thích con, hôm nay chủ động cho người liên hệ với ba, nói muốn gặp con, khi nào con rảnh thì ra gặp người ta ăn bữa cơm nhé..."
"Con không rảnh, dập máy đây." Park Jiyeon nói vài câu rồi dập máy.
"Chú Hai gọi đến à?" Rosé hỏi, nhưng thấy vẻ mặt của Park Jiyeon, chắc chắn đối phương chẳng nói được câu gì hay ho rồi.
Park Jiyeon gật đầu: "Giục chị về nhà xem mắt."
Rosé tối sầm mặt lại: "Còn chưa chịu từ bỏ à! Lần này lại là ai nữa?"
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, mấy tên quen với Park Chin Hae đều là những tên cặn bã chẳng đáng tin, làm gì có chuyện giới thiệu được cho Park Jiyeon người tử tế.
Park Jiyeon: "Jeong Tae Hyuk."
Nghe thấy cái tên này, Rosé lập tức nổi khùng lên: "Má nó chứ! Ngay đến một lão già năm sáu chục tuổi mà cũng giới thiệu cho chị, rốt cuộc ông ta có phải cha ruột chị không vậy!"
Cô biết Park Chin Hae không đáng tin, nhưng không ngờ lại không có giới hạn đến vậy.
Tên Jeong Tae Hyuk này là vua đánh bạc ở khu Gwangjin, bài bạc thành thói, đúng là rất có quyền có thế. Nhưng, tuổi đã ngoài năm mươi rồi, tính cách thì háo sắc phong lưu, không biết đã đổi tới mấy bà vợ, còn chưa kể bao nhiêu vợ bé nữa.
Giao Park Jiyeon cho loại người như vậy có khác gì bức chị ấy vào con đường chết?
Xem ra Park Chin Hae thấy Park Shi Ho làm thân được với nhà Lee gia nên chó cùng rứt giậu rồi, thật không ngờ ngay đến loại người này cũng muốn giới thiệu cho Park Jiyeon.
Sắc mặt Park Jiyeon đàm đạm, ngược lại trông chẳng có vẻ gì là tức giận, như thể cô sớm đã quen với việc này rồi vậy.
Rosé cau mày, lo lắng cân nhắc: "Chỉ sợ chú Hai sẽ không chịu hết hi vọng thôi..."
"Sớm biết ông ấy sẽ thế này, chỉ là không ngờ còn nhanh hơn những gì chị tưởng tượng..." Park Jiyeon khẽ thở dài: "Tháng sau là chị tốt nghiệp rồi, chị định... sẽ ra nước ngoài."
"A..." Rosé bỗng thấy đau khổ: "Chị Jiyeon, chị định ra nước ngoài làm việc à?"
Park Jiyeon gật đầu: "Chị đã nộp hồ sơ vào mấy công ty chị thích ở Los Angeles rồi."
Rosé xót xa không nỡ, nhưng cũng không thể không thừa nhận đây là cách tốt nhất đối với Park Jiyeon: "Vậy cũng tốt... chỉ cần chị vui là được! Ra nước ngoài phát triển cũng rất tốt! Bên đấy em cũng có vài người bạn, nếu đến lúc ấy cần giúp gì nhất định phải nói với em nhé!"
"Ừm, cảm ơn em Chaeyoungie." Park Jiyeon cảm kích: "Nếu không có em..."
Thấy Park Jiyeon lại bắt đầu cảm tạ, Rosé vội ngắt lời cô: "Là người một nhà cả, chị nói cái này làm gì!"
"Hả? Chị Jiyeon chuẩn bị ra nước ngoài sao?" Annie có chút không nỡ.
"Phải! Annie, cảm ơn em thời gian này đã chăm sóc cho chị!" Mấy ngày nay ở chung với nhau, Park Jiyeon cũng rất thích người bạn nhỏ này của Rosé.
"Có gì đâu ạ, chị gái của Anh Yeong cũng là chị gái em! Nếu chị muốn đi thì nói trước với em, về em sẽ chuẩn bị cho chị mấy đơn thuốc, sau đó sẽ viết cách điều dưỡng cho chị!"
"Cảm ơn em..."
...
Trong một nhà hàng tây tại Seoul.
"Jungkook... Jungkook?" Kool Ji-Eun khua tay trước mặt người đàn ông.
"Gì thế?" Jeon Jungkook đang ngẩn ngơ bỗng định thần lại.
"Jungkook, anh sao thế, mấy ngày nay hồn cứ ở đâu đâu ấy, chẳng phải chuyện của cô gái kia đã giải quyết xong rồi sao?" Kool Ji-Eun lo lắng hỏi.
Ánh mắt Jeon Jungkook tối lại, anh ta miết thái dương, miễn cưỡng cười nói: "Không sao, vì không nghỉ ngơi đủ thôi..."
Kool Ji-Eun nhíu mày: "Anh đừng có thức đêm nữa, thường ngày cũng ít uống rượu thôi, nếu không sức khỏe có tốt đến mấy cũng không chịu nổi đâu."
"Ừm, anh biết rồi." Jeon Jungkook khôi phục lại vẻ bình thường: "Gần đây không phải em bận lắm sao? Sao bỗng dưng lại rảnh hẹn anh thế này?"
Kool Ji-Eun lấy ra một tập hồ sơ đưa tới: "Jungkook, lần này em tìm anh là vì có chuyện muốn nhờ anh giúp... người này, anh có thể tra giúp em tung tích của anh ta được không?"
Jeon Jungkook đảo mắt nhìn tập hồ sơ: "Người này là ai?"
"Xin lỗi, đây là chút chuyện riêng của em." Kool Ji-Eun không tiện nói, cũng biết Jeon Jungkook sẽ không hỏi nhiều.
Jeon Jungkook gập hồ sơ lại, hít sâu một hơi cố gắng xóa đi hình bóng trong đầu đi, hiện tại ngay đến cả ở trước mặt Kool Ji-Eun cũng không thể tập trung nổi: "Anh sẽ cố gắng nhanh chóng tra ra giúp em."
Kool Ji-Eun liền nở nụ cười cảm kích: "Cảm ơn anh, Jungkook! Lúc nào em cũng làm phiền anh cả!"
Jeon Jungkook: "Phải rồi, lần trước vốn đồng ý với em chuyện hẹn nói chuyện với Lisa, nhưng gần đây cậu ta bận quá, không rảnh lúc nào cả."
Kool Ji-Eun nghe vậy cũng không để tâm nói: "Không sao, Manoban gia dạo này quả thật rất bận, bên phía Lisa... thôi bỏ đi... cứ thuận theo tự nhiên vậy..."
Thấy vẻ mặt Kool Ji-Eun không giống trước kia, Jeon Jungkook có chút ngỡ ngàng.
'IU... cuối cùng cũng chịu từ bỏ rồi sao?'
Anh không biết bản thân mình đã đợi ngày này bao lâu, không biết bao lần từng đặt giả thiết, nếu không có Lalisa làm trở ngại, anh nhất định sẽ dùng mọi cách để theo đuổi cô.
Nhưng lúc này, có lẽ anh đã bị sự áy náy hổ thẹn đối với Jiyeon làm nhạt nhòa đi, tâm trạng anh không dấy lên được ngọn sóng nào cả, càng chẳng có sự nhiệt tình hay kích động như trong tưởng tượng trước kia nữa...
Tại Nine One Hannam.
Hansin đang ôm chiếc cặp đựng giấy tờ trong lòng, chạy nhanh vào trong sân nhà ông anh như tên trộm.
Vừa vào tới cổng, lại đụng ngay một người khiến anh sợ đến nỗi suýt chút nữa thì hồn bay phách tán: "ôi., đệch! Chae... Chaeyoungie!!!"
"Cô sao thế, sao trông thấy tôi mà cứ như nhìn thấy ma vậy!" Rosé ngờ vực cau mày đánh giá Hansin.
Hansin ôm chặt lấy chiếc cặp đựng giấy tờ, gương mặt đẹp trai bị dọa tái mét, con mẹ nó, chị còn đáng sợ hơn cả ma nữa đấy biết không!!!
"Chaeyoungie, chị... sao chị lại tới đây? Hôm nay không phải quay phim à?" Hansin khó khăn lắm mới đem con tim suýt nữa thi vỡ vụn nhét trở lại lồng ngực được, cố gắng trấn tĩnh hỏi.
Trông thấy ánh mắt trốn tránh của Hansin, trán thì đổ đầy mồ hôi, còn lắp ba lắp bắp, hai mắt Rosé nheo lại: "Có phải cô lại làm chuyện xấu gì đấy không?"
"Không có! Ai bảo em làm chuyện xấu chứ! Em moe với ngoan ngoãn, đáng yêu thế này, có chị làm chuyện xấu ấy, cả nhà chị làm chuyện xấu!" Hansin vội vàng phủ nhận.
Rosé giật giật khóe miệng, làm gì mà kích động thế, thế càng khả nghi đấy nhé!
"Tay cô đang cầm cái gì thế?" Rosé theo phản xạ nhìn chằm chằm vào chiếc cặp đen trong lòng Hansin.
Con tim bé nhỏ của Hansin run lên: "Cặp! Chị không biết tự biết nhìn à?"
Rosé không dừng lại ở đó, tiếp tục hỏi: "Trong cặp đựng gì? Sao trông cô căng thẳng thế?"
"Tất nhiên là giấy tờ rồi! Là giấy tờ cơ mật! Không căng thẳng sao được?"
"Vấn đề là... Sao nhìn thấy tôi cô lại trở nên căng thẳng như thế?"
Hansin sắp khóc đến nơi rồi: "Không nói chuyện với chị nữa, em còn phải nhanh chóng mang cái này vào cho chị em!"
Khóe miệng Rosé nhếch lên, cố tình chặn lại trước mặt Hansin, cô nheo mắt bước lại gần, dáng vẻ như một tên lưu manh ác bá đang bức ép một người phụ nữ đoan chính vậy: "Aiz ~ Đừng đi mà ~ Tôi càng nhìn càng thấy cô khả nghi ~ Chắc không phải là... thứ trong chiếc cặp này có liên quan gì đến tôi đấy chứ?"
Á!!! Chị Haiiiii!!! Cứu em!!!
Hansin phát ra tiếng kêu rên từ tận sâu trong tâm hồn, chị Hai đã bảo chị tuyệt đối không được để bất cứ ai biết, mà đối tượng không được biết nhất lại là Rosé!
Sao cô lại đen đủi thế này, vừa đến đã đụng ngay phải cô, thảm nhất là cô còn không đánh lại được cô ấy nữa...
Đúng lúc tay Rosé sắp chạm được tay vào tập công văn trong lòng Hansin, bỗng có người dịu dàng ôm lấy eo cô.
"Đang làm gì thế?" Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp ôn hòa của Lalisa.
Rosé nhất thời bị người phía sau chuyển dời sự chú ý, cô quay lại ôm lấy eo Đại ma vương, cười xấu xa: "Em trêu Hansin tí cho vui ấy mà! cậu ấy sắp bị em làm sợ chết khiếp rồi ha ha ha..."
Hansin:"!!!"
Sao lại có thể như thê được chứ! Người dọa người có thể dọa chết ngưòi được đấy có biết không hả?
"Hàng năm người trong dòng họ sẽ gửi tới một số thứ... ừm... là thông tin của một số cô gái..." Hansin nhìn Rosé, bất đắc dĩ giải thích, trong ánh mắt vẫn còn đọng lại một chút lo lắng.
"Ặc... Tôi còn tưởng là thứ gì chứ! Tôi có nhỏ mọn vậy sao! Thật là!"
Rosé bĩu môi, nhớ lại lần cô đang đợi Lalisa trong văn phòng của chị, không ngờ vô tình thấy một đống ảnh xem mắt trên bàn. Lúc ấy phản ứng của Lalisa còn quá hơn cả Hansin, chỉ vì sợ cô hiểu lầm mà chạy hộc hộc từ chồ công xưởng đang thị sát về.
Đối với Lalisa thì cô hoàn toàn không có gì phải hoài nghi cả.
Nguy cơ đáng sợ như thê mà chỉ cần một câu nói đã hoàn toàn giải trừ.
Đối với khả năng diễn xuất cùng mỹ nhân kế của chị Hai thì Hansin chỉ có thể thốt lên hai từ "thán phục", cô ta liền thuận theo nói: "Được rồi, được rồi... Em cũng biết chị chắc chắn không xem... thôi thì để một mình em tự thẩm mấy thứ này vậy."
Nóng xong thì chạy mất hút.
Thoát được Chaeyoungie đã rồi nói sau!
"Sao tự dưng lại tới đây?" Lalisa nắm tay Rosé kéo vào trong phòng.
"Hôm nay em được nghỉ, buổi sáng ở nhà nghỉ ngơi với chơi cùng chị Jiyeon, buổi chiều tới chơi cùng con gái bảo bối của em! Mingie đã tan học chưa?
"Đã về, vừa nãy còn hỏi có thể đến chỗ em được không."
"Tất nhiên được chứ, thật ra thì hai người cũng không cần ngại chị Jiyeon, chuyện của chúng ta em cũng đã nói với chị ấy rồi! Sau này chị có thể mang Mingie đến tìm em!"
"Ukm."
Lalisa tỉnh bơ liếc sau lưng một cái, xác định Hansin đã chạy thoát.
Bánh bao nhỏ chỉ mới nghe được tiếng bước chân của Rosé thôi đã chạy như bay từ trên lầu xuống, sau đó lao vào lòng ngực Rosé: "Mẹ"
Lúc bình thường Mingie đối với xung quanh khá đạm mạc, mặc dù hiện tại đã có thể nói chuyện nhưng cũng chẳng khác trước kia là bao. Lúc Rosé không có ồ đây thì không nói bất cứ một câu nào, nhưng chỉ cần Rosé xuất hiện thì chắc chắn sẽ có tiếng "mẹ" ngọt đến ngấy người. Hơn nữa mỗi một câucô nhóc nói với Rosé đều phải có thêm chữ "mẹ" kia nữa, thực là khiến cho lòng người ta tan chảy.
Nếu người không biết chuyện nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ này, chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì mà nghĩ rằng đây chính là một đôi mẹ con ruột.
"Bánh bao, nhìn mẹ mang cho con cái gì này! Hì hì..."
Rosé kéo cái túi bên cạnh ra, bên trong là rất nhiều loại súng.
Dĩ nhiên là súng đồ chơi thôi.
"Hiện giờ con còn bé quá nên không thể chơi súng thật đuợc, mẹ chơi súng nước với con được không?"
"Được! Mẹ, Mingie thích súng phun nước!"
"Đi gọi ba đến chơi cùng chúng ta nha ~ nhiều người chơi mới vui Rosé nháy mắt với Mingie.
Bánh bao nhỏ do dự một hồi, sau đó mới nhấc cái chân ngắn ngủn chạy tới cạnh Lalisa, ngước khuôn mặt tê liệt lên nhìn chị rồi nói: "Cùng nhau."
Thấy bánh bao nhỏ đổi thành bộ dạng cao ngạo lạnh lùng chỉ trong một giây thê này thật khiến Rosé dở khóc dở cười.
Bánh bao nhỏ gọi ông nội, gọi bà nội, gọi chú Hai, thậm chí cũng rất lễ phép với người lạ.
Cơ mà tại sao cứ nhất quyết không thèm gọi Lalisa là ba chứ?
Rosé với Mingie chơi điên cuồng hết một buổi chiều, sau bữa cơm chiều thi một lớn một nhỏ chơi mệt quá nên cùng lăn ra ngủ.
Lalisa dịu dàng nhìn hai mẹ con nằm trên giường.
Chị cúi người hôn lên trán Rosé với Mingie, sau đó giơ bàn tay ấm áp của mình lướt theo mí mắt Rosé rồi đến sống mũi, đôi môi... cho tới kéo tận xuống vùng bụng bằng phẳng của cô... Lalisa cực kì nhẹ nhàng vuốt ve....
Trước khi gặp Rosé thì Lalisa không có bất cứ mong đợi hay ham muốn gì trong cuộc đời này, nhưng sau khi gặp được cô thì hết thảy những thứ như hôn nhân, gia đình, đứa bé... toàn bộ những thứ chị chưa bao giờ mong muốn có được, lại chỉ vì có liên hệ với cô mà trở nên cực kì quan trọng với chị...
Vừa nghĩ tới chuyện rất có thể Rosé chính là mẹ ruột của Mingie, vừa nghĩ tới chuyện cô gái mà chị yêu tới tận xương tủy này vì chị mà sinh ra một đứa bé thì trong lồng ngực của chị lại dâng lên một cảm giác hạnh phúc, sự cảm động khó diễn tả được...
Đứa trẻ... đứa trẻ của chị và cô...
Cùng lúc đó, trong căn biệt thự nào đó thì cá chép nhỏ của chúng ta sắp bị hành đến suy nhược thần kinh.
Mặc dù mới trôi qua có mấy tiếng thôi, nhưng phải trông nom một cái bí mật to bằng trời thế này mà không được xem thì có khác nào là sự tra tấn tàn nhẫn nhất đối với Hansin cô đâu.
Ngay lúc Hansin không nhịn được nữa mà mon men đến gần kết quả giám định ADN thì Lalisa gọi điện tới.
Lalisa: "Qua đây."
Vừa nghe thấy chị Hai yêu dấu gọi, Hansin nhất thời bộc phát ra tốc độ thi chạy từ hồi đi học ra bay thẳng tới phía đối diện.
Lần này, dù là chị Hai đã gọi đến, nhưng vì lúc trưa bị Rosé dọa sợ nên Hansin vẫn lén lén lút lút quan sát nửa ngày để chắc chắn phụ cận không có ai rồi mới chui vào nhà.
"Chị Hai! Chaeyoungie ngủ chưa?" Hansin bám cửa thở hổn hển nói.
"Rồi."
"À à à..." Hansin rón rén men theo cửa vào thư phòng. Sau đó vội vàng khóa trái lại rồi mới yên tâm lau mồ hôi.
Ánh mắt Lalisa rơi vào cặp màu đen trong tay Hansin.
Hansin cần thận mở khóa kéo của cặp tài liệu rồi cẩn thận rút ra một tờ giấy, sau đó lại cẩn thận đặt lên bàn đọc của Lalisa.
Một tờ giấy mỏng manh mà nặng tựa ngàn cân.
Thật ra thì đến lúc này Hansin vẫn có cảm giác không chân thực... bởi vì chuyện này... thật sự quá... quá kì diệu!
Hansin đợi nữa ngày mà vẫn không thấy Lalisa có ý định xem thì khẩn trương nuốt nước miếng: "Chị Hai, có vấn đề gì sao?"
Lúc này, trên mặt Lalisa có vô vàn cảm xúc biến hóa, cứ như thể thứ trước mắt đang nắm giữ sự sống chết của chị.
Không biết qua bao lâu mà Lalisa vẫn không hề đụng vào tờ kết quả, vì thế Hansin thử thăm dò nói: "Chị Hai à, thật ra thì em cảm thấy chị đừng nghĩ nhiều... cái tên cầm thú năm đó sao có thể là chị được chứ! Lần giám định này là để chứng minh sự trong sạch của chị mà! Dù chị không xem thì cũng phải để em liếc xem chứ! Nói thế nào thì cái này cũng là do em vượt qua cái chết mà cầm về đấy! Em coi xong không nói cho chị là được chứ gì?"
Thấy Lalisa vẫn không lên tiếng, Hansin đi tới mò mò vào cái tờ giấy trên bàn: "Em nhìn đây... em xem thật đây... em đảm bảo sau khi xem xong thì chị mà không hỏi, em tuyệt đối sẽ không nói..."
Hansin nói xong thì lập tức hóa thân thành sói đói mà "vèo" một cái cầm tờ kết quá lên, hơn nữa còn trực tiếp xem một dòng cuối cùng.
Dựa theo quy luật di truyền của gen, phối hợp với kết quả giám định quan hệ thân thích, tổng hợp phân tích 19 cặp STR cho kết quả như sau. Kết quả kiểm tra cho thấy Rosé có đủ điều kiện yêu cầu phù hợp để xác nhận là mẹ ruột của Hyomin Manoban, quan hệ huyết thống xác xuất là 99,9999%...
Căn cứ vào kết quả phân tích DNA thì Rosé chính là mẹ ruột của Hyomin Manoban...
Nhìn dáng vẻ Hansin sau khi xem xong kia thì cho dù Lalisa không tự mình xem, chị cũng biết kết quả là như thế nào.
Rosé... thật sự là mẹ ruột của Mingie...
"Chị Hai... chị... chị nhìn em làm gì.. em không nói cái gì đâu mà..."
Nhưng trong mắt Hansin lúc này đang chạy dòng chữ sáng lấp lánh: 'A a a a a a a a a a a a trời ơi trời ơi trời ơi Chaeyoungie là mẹ ruột của Mingie! Tên cầm thú hành hạ Chaeyoungie đêm đó là chị gái mình...'
*Lời lý giải của Editor: thật ra thì mình không muốn đi sâu vào khoa học đâu, nhưng mà mình muốn nó xảy ra như vậy cho hợp lý. Vì nguyên tác thì nữ chính là mẹ ruột của Mingie, 5 năm trước Rosé bị Hwayoung dụ đi thụ tinh và cũng là lần thí nghiệm đầu tiên của bên Bệnh viên Quân Khu, lần đó chỉ có Rosé thành công. Trùng hợp là lần đó Hansin cũng lén mang trứng của Lisa đến thụ tinh. Đoạn này về sau sẽ lý giải rõ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro