Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tại sao cả thế giới này đều hắt hủi tôi!




Hansin muốn ra ngoài chạy như điên một vòng! 'Thật hâm mộ quá! Có con thật tốt! Giống như có thần trợ giúp vậy! Đại khái là vì hạnh phúc đến quá bất ngờ nên Lalisa không kịp phản ứng lại.'

Mặc dù Mingie vẫn là lá bài tẩy lớn nhất của Lisa nhưng đây là lần đầu tiên Mingie chân chính trợ giúp chị như vậy.

'Là bởi vì chuyện tối nay sao? Đúng là trong cái rủi có cái may!'

Cuối cùng thì Lisa ở lại, chó độc thân Hansin khóc như mưa đi về nhà một mình.

Trong phòng ngủ.

Rosé nằm với Mingie trên giường, hát ru dỗ nhóc ngủ còn Lisa ngồi mép giường phía bên kia, một đoạn ống tay vẫn được Mingie nắm lấy.

Đợi Mingie ngủ rồi, Rosé hỏi: "Nếu không thì tối nay chị ngủ với Mingie đi? Tôi ngủ phòng dành cho khách."

"Ngủ cùng nhau." Lisa nói.

Rosé nghe vậy thì sửng sốt, lúng túng gãi đầu một cái: "Như vậy hình như không ổn lắm?"

Lisa: "Không sao, tôi không ngại."

Rosé: "..." 'Đại ma vương... ngày càng bại hoại! Boss đại nhân cũng đã nói không ngại bị chiếm tiện nghi, chẳng lẽ cô còn có thể nói mình ngại sao? May mà giường cũng lớn, ở giữa còn có banh bao nhỏ nữa tính ra thì cũng chẳng có vấn đề gì.'

Rosé tắm xong bước vào phòng thì Lisa đã nằm trên giường, mái tóc khi vừa tắm xong còn hơi xù xù, dịu dàng nhìn Mingie đang say ngủ, điều này khiến trái tim Rosé không cẩn thận mà đột nhiên đập bình bịch.

Nghe tiếng bước chân, Lisa ngẩng đầu lên: "Uống hết sữa rồi đi ngủ."

"..." Sao có cảm giác như Lisa đang chăm hai đứa bé vậy.

Rosé uống sữa xong rồi bò lên cạnh Mingie.

Lisa tắt đèn phòng, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ mờ mờ, sau đó cúi người hôn trán con gái một cái.

Thấy Rosé nhìn mình, Lisa hơi nhướng mày: "Cũng muốn hôn chúc ngủ ngon sao?"

Rosé mở to mắt lắc đầu. Cô chỉ cảm thấy dáng vẻ Đại ma vương dịu dàng chăm sóc Mingie rất mê người nên mới nhìn thêm vài lần thôi mà! Nào có ý đồ bất chính gì!

Trong đôi mắt Lisa thoáng qua một nét cười, đột nhiên nghiêng người nhào qua phía Mingie, dưới con mắt trợn tròn của Rosé đặt xuống môi cô một nụ hôn.

Rosé: "!!!" Má! Đại ma vương đang làm cái gì! Đã bảo chỉ ngủ cùng Mingie thôi cơ mà?

Lisa híp hai mắt lại, giấu đi một tia ám muội nơi khóe mắt: "Đây là thù lao hôm nay tôi giúp em."

Rosé: "..."

Buổi sáng hôm sau.

Rosé mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác chưa bao giờ có giấc ngủ ngon như đêm qua, cả một đêm không mộng mị. Hơn nữa cả người cũng ấm áp, hơi nóng xông lên khiến đầu óc cứ mơ màng.

'Không được, còn phải dậy làm bữa sáng thật ngon cho Mingie nữa!'

Rosé cuối cùng cũng tự ép mình mở mắt ra. Kết quả, vừa mới mở mắt đã bị một lồng ngực trần đập vào mắt... Sấm sét ầm trời!!!

'OMG! Cái tình huống gì đây? Tại sao... Mình sẽ ngủ thành thế này!'

Không biết cô chạy đến cạnh Lisa kiểu quái gì hơn nữa cả người cũng đè lên chị, cho nên quần áo ngủ của Lisa cũng bị cô cọ cọ cho rơi ra, lộ ra một mảng da thịt trần trụi... mà tay cô thì đang đặt lên trên bụng của chị.

Rosé giật mình một cái, nghiêng nghiêng ngả ngả muốn bò dậy, nhưng mà chưa kịp lén lút trốn đi thì bàn tay của cô đã vô tình ấn nhẹ vào Lisa, hơn nữa còn ấn vào chỗ không nên ấn...

Người trên giường khẽ hừ một tiếng rồi từ từ mở mắt ra, từng chút ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trong đôi mắt rồi hình thành hình ảnh ngược của gương mặt ngu ngốc đang kinh hoàng thất thố của cô...

Rosé nuốt nước bọt, đôi mắt xoay rồi lại xoay, nghĩ làm thế nào để giải thích cái tình huống chết tiệt trước mắt này.

'Tình huống này cũng cực kì khó giải thích rồi! Có bị bắt gian tại trận cũng không khó giải thích thế này!'

Đầu óc Rosé cũng sắp nổ tung rồi, nhưng mà một giây sau cô đã biết, chút kích thích đó của cô cũng chẳng coi vào đâu. Bởi, Lisa dùng đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ kia nhìn cô một cái rồi đột nhiên quay mình...

Rosé chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc tỉnh táo lại thì người đã bị đặt trên giường, đầu óc vẫn còn choáng váng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Trên đầu liền có một bóng râm đổ xuống, ngay sau đó là một nụ hôn đau nhói trên môi, Lisa hôn vô cùng kịch liệt, ngón tay hơi sần cực kì có kĩ xảo bóp cằm Rosé, chiếc lưỡi nóng hổi lập tức tiến vào, tùy ý càn quét dùng sức quấn lấy chiếc lưỡi của cô...

Rosé hoàn toàn bị hành động bất ngờ của Lisa làm cho đờ đẫn, cộng thêm dưỡng khí trong lồng ngực càng ngày càng ít khiến cho đầu óc không thể nào tập trung suy nghĩ.

Thậm chí, tình cảm bị kiềm chế nơi đáy lòng đã lâu suýt chút nữa thì bị nụ hôn này kéo ra, thiếu chút nữa không nhịn được mà đáp lại Lisa. Càng thảm hơn chính là vì khoảng cách quá gần mà cô phát hiện tiếng tim đập thình thịch của cô và Lisa...

'Park Chaeyoung! Tỉnh táo! Bảo bối Mingie vẫn còn nằm đây đấy!'

Hết cách, cô tỉnh táo nhưng Lisa thì không, nụ hôn này giống như chị đang muốn tháo rời từng bộ phận của cô ra rồi nuốt vào bụng.

Rosé bó tay, không biết làm gì hơn ngoài dùng hết sức cắn trả, trong nháy mắt khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi. Lông mày Lisa nhăn lại, động tác cũng chậm dần.

Rosé thừa một giây chậm trễ này vội vàng đẩy chị ra, thở hổn hển nói: "Này, Lalisa! Chị... chị đang bị mộng du sao?" '... Nếu đang mộng du thật thì hỏi cũng vô ích! Không đúng, chẳng phải mộng du đều vào ban đêm mới phát bệnh sao? Bây giờ trời đã sáng rồi!'

Đầu óc mơ hồ của Lisa cũng dần dần tỉnh táo lại: "Không phải."

Rosé chớp mắt một cái, trong lòng đánh cái hoảng: 'phải không?'

Ngón tay Lisa lùa tay vào mái tóc xốc xếch, hai mắt vẫn còn lưu lại vẻ ngái ngủ chưa lui: "Xin lỗi, vừa rồi không tỉnh táo, cữ ngỡ còn đang mơ."

Rosé: "..." Câu trả lời này... Cô còn có thể nói gì đây? Chẳng lẽ trong giấc mơ của Đại ma vương... chị làm thế với tôi???

Hơn nữa Lalisa của vừa nãy quá khác với Lalisa lúc bình thường ở trước mắt cô... nụ hôn vừa rồi thật sự quá bá đạo! Bá đạo đến nỗi khiến trái tim cô đập rộn lên...

"Vừa nãy em... đang làm gì?" Không đợi Rosé nói chuyện, Lisa đột nhiên đặt câu hỏi, hơn nữa ngay câu đầu tiên đã đem bản thân từ thủ phạm chuyển thành người bị hại.

Nghe được câu hỏi này, Rosé chột dạ: "Cái đó... cái đó... tôi nói là tôi cũng không biết thì chị có tin không?"

Ánh mắt Lisa nhìn Rosé sâu hun hút, vẻ mặt kia hiển nhiên là không tin.

Vẻ mặt Rosé vô cùng chân thành: "Boss đại nhân, tôi thề với trời, thật sự tôi không biết tại sao mà vừa tỉnh ngủ đã thành như thế! Thật ra bình thường tôi ngủ cũng không tệ thế... túm cái váy lại, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi!"

Rosé nói xong nhỏ giọng lầm bầm: "Còn chưa hỏi tội chị vừa làm vậy với tôi... nói sao thì cũng coi như hòa nhau chứ?"

Lisa tựa hồ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Được, coi như hòa nhau."

Rosé cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà vừa mới thở ra đã cảm thấy là lạ chỗ nào 'cái này không đúng nha... chỗ nào hòa nhau chứ, rõ ràng là tôi thua thiệt hơn mà? Thôi kệ, ai bảo mình lăn đến đó trước chứ, nếu không Lisa cũng không làm chuyện vừa rồi...'

"Cái đó... Boss đại nhân, có thể đứng lên không? Tôi còn phải làm bữa sáng!" Rosé yếu ớt nói.

Lisa cũng không lập tức đứng dậy mà chỉ nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng u ám.

Rosé hoàn toàn không biết dáng vẻ của mình lúc này.

Cô nằm dưới thân chị, hai gò má đỏ ửng, đôi môi hơi sưng, quần áo ngủ cũng hơi xốc xếch, những lọn tóc dài đen nhánh rơi tán loạn trên gối trắng...

Lisa không nhịn được tự hỏi 'rốt cuộc mình phải làm thế nào để nhẫn nhịn?'

"Lalisa?" Rosé bị nhìn chằm chằm có chút sợ.

Lisa phục hồi tinh thần, đứng dậy xuống giường, Rosé lập tức chạy biến như nhanh như thỏ...

Rosé rất nhanh chóng làm một bàn đồ ăn sáng đầy đủ hương sắc, sau đó gọi Lisa và bánh bao nhỏ tới ăn.

Hình như hôm nay bánh bao nhỏ khá là vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn còn rạng rỡ hơn mấy phần so với bình thường.

Rosé còn đang cảm thấy chuyện tối qua Lisa ngủ lại đây có chút không thích hợp, nhưng hiện tại nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của Mingie thì bản thân lại bắt đầu vui mừng vì tối qua Lisa đã ở lại.

Trong lòng cô bánh bao nhỏ vĩnh viễn đều là số một, chỉ cần bánh bao nhỏ vui vẻ là tốt rồi, mọi thứ còn lại đều là mây bay~!

Ăn sáng xong thì thời gian vẫn còn sớm, Lisa liền ngồi ở salon xem báo, hiếm khi bánh bao nhỏ dính lấy Lisa. Nhóc đang cầm một quyển sách viết bằng ngôn ngữ nào đó mà Rosé cũng không hiểu nổi rồi dùng tập viết bàn luận với appa.

Dưới ánh mặt trời, một lớn một nhỏ ấm áp như bức tranh sơn dầu, không hiểu sao lại khiến người ta tĩnh tâm lại, còn có cảm giác yên bình nữa.

Cho đến khi di động của Rosé đột nhiên vang lên. Rosé cúi đầu nhìn thì hơi hoảng, là ông nội gọi tới...

Lisa thấy vẻ mặt cô không đúng liền hỏi: "Sao vậy? Ai gọi tới?"

"Ông nội tôi!" Rosé nhăn tít lông mày lại 'chẳng phải tối qua đã nói xong rồi sao? Chẳng lẽ ông nội lại đổi ý?'

Rosé gãi đầu một cái, có chút lo lắng nhận điện thoại: "Alo, ông nội ạ..."

"Chaeyoungie! Ông nội hỏi, có phải con có chuyện gì giấu ông hay không?" Bên kia di động, Park lão gia tử không vòng vo mà trực tiếp hỏi thẳng luôn, giọng điệu nghiêm túc lạ thường.

Rosé sửng sốt một chút: "Gì ạ? Không có đâu ạ! Ông nội muốn nói chuyện gì?"

"Là chuyện của Wol Se Kyung!"

Nghe được cái tên này, Rosé nhất thời có dự cảm xấu 'chẳng lẽ Wol Se Kyung nói cái gì với ông nội? Anh ta không giữ thỏa thuận nói lại với người nhà sao? Không thể nào? Anh ta không giống với loại người đó!'

"Ông nội, anh ấy làm sao? Con thật sự không biết ông nói chuyện gì!"

Bên kia di động, giọng của Park lão gia tử rất kích động: "Con không biết? Vậy con nói cho ông tại sao hôm qua hai đứa vừa mới gặp nhau mà hôm nay thằng bé lại muốn xuất gia làm hoà thượng!"

Rosé: "..." Ông mới... mới nói cái gì?

Rosé bị lão gia tử dọa cho sợ đến ngu người: "Ông nội, ông ông... khụ, ông nói cái gì? Xuất gia làm hòa thượng???"

"Wol Se Kyun muốn xuất gia làm hòa thượng??? Ông nội chắc chứ? Ông nội, có phải ông đang đùa con không?" Rosé không cách nào tin tưởng lời ông cô vừa nói.

Nghe được đối thoại của Rosé và Park lão gia tử, Lisa ngồi một bên cũng lộ vẻ kinh ngạc, sau đó chân mày nhăn lại...

Cứ nghĩ rằng chuyện của Wol Se Kyung đã giải quyết xong từ tối hôm qua, không ngờ hôm nay lại xảy ra biến cố này.

Park lão gia tử cả giận nói: "Con đó, ông lừa con làm cái gì, thằng nhóc kia đã chạy lên chùa rồi, buồi chiều sẽ làm lễ quy y, là thật trăm phần trăm đó, ông còn có thể gạt con à?"

Nghe thế Rosé hoàn toàn ngây ngẩn: "Cái... cái này làm sao có thể? Có phải có nguyên nhân gì khác không? Tại sao lại nói là do con chứ?"

"Còn có thể có nguyên nhân gì khác à, trước khi gặp con thì người ta đang yên ổn, ăn một bữa cơm với con xong thì đột nhiên nói với người nhà muốn vào chùa cắt tóc đi tu! Con là hiềm nghi lớn nhất!" Park lão gia tử khẩn thiết nói: "Chaeyoungie, con nhất định phải nghĩ cho kĩ, tối qua lúc ăn cơm rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Xuất gia cũng không phải chuyện nhỏ! Nếu có liên quan đến con thì ông biết ăn nói thế nào với người ta?"

Lúc này Rosé có chút chột dạ... 'Trên thực tế thì tối qua xảy ra không ít chuyện... Chẳng lẽ... chẳng lẽ cách mình dùng để Wol Se Kyung từ bỏ ý định hơi quá đáng? Má! Cũng làm gì quá đáng đến độ muốn đi xuất gia chứ?'

"Ông nội, bây giờ ông đang ở đâu?" Cô mơ hồ nghe thấy tiếng tụng kinh truyền đến từ đầu bên kia.

"Ông đang ở chùa Pháp Hoa, ông nội với cha mẹ Kyung đều ở đây. Chaeyoungie, bất kể thế nào con cứ tới một chuyến đi, trong điện thoại nói không rõ được."

"Được, con biết rồi, ông đừng có vội, con tới ngay đây!"

Sau khi cúp máy, Rosé phức tạp nhìn Lisa một cái 'là vì Đại ma vương ra tay nên mới có lực sát thương lớn đến thế à?'

"Wol Se Kyung muốn xuất gia?" Lisa hỏi.

Rosé gật đầu một cái: "Đúng vậy, hơn nữa hình như bởi vì tôi nên mới thế, bây giờ tôi phải chạy đến chùa Pháp Hoa một chuyến."

"Tôi đi cùng em."

"Mà... hay là thôi đi, nhỡ đâu bị người ta thấy lại bị kích thích thì sao chứ?" Rosé đau khổ nói.

"Tôi chỉ đưa em đến cửa chùa."

"Nhưng mà chị sắp đi làm mà!"

"Buổi sáng không có việc gì, chỉ có một cuộc họp nhưng Hansin có thể thay mặt tôi chủ trì." Lisa nói xong liền gọi cho Hansin.

Di động bên kia vang lên tiếng nói sung sướng của Hansin: "Ôi chị Hai, sớm như này sao lại gọi cho em? Chậc chậc, có chuyện gì đó..."

"Cuộc họp buổi sáng anh không đến được, em chủ trì đi." Lisa bình tĩnh nói.

Hansin vừa nghe vậy lập tức kích động: "Chà chà chà... không tới được? Tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ chị với Chaeyoungie..."

"Wol Se Kyung muốn xuất gia, chị phải đi cùng Chaeyoung đến chùa Pháp Hoa một chuyến." Lisa nói một câu cắt đứt mấy suy nghĩ không nên thân của em mình.

"Em... phụttt..." Di động truyền đến tiếng Hansin phun máu: "Xuất gia? Chị đùa em đấy à?"

Cúp máy xong, Hansin cũng có chút không biết làm thế nào, chuyện này cũng quá kịch tính rồi... Quan trọng nhất là, thời khắc trọng yếu thế này sao cô có thể không có mặt chứ?

Hansin quả quyết gọi điện cho trưởng bộ phận nào đó, yêu cầu ông ta chủ trì cuộc họp sau đó lặng lẽ chuồn đến chùa Pháp Hoa.

Chùa Pháp Hoa.

Lisa với Mingie chờ trong xe còn Rosé nhanh chóng chạy xuống tìm ông nội.

Vòng qua đám đông đến dâng hương, Rosé chạy thẳng về sân sau đại điện. Chạy qua mấy hành lang, tít trong một đình viện mới thấy bóng người quen thuộc, trừ ông nội ra còn có Wol Kaem cùng một nam một nữ trung niên. Hẳn đây chính là cha mẹ của Wol Se Kyung.

"Ông nội..."

"Chaeyoungie à, mau đến đây! Mau đến đây!" Park Mason thấy cháu gái chạy tới thì vội vàng đứng dậy dắt tay cô.

"Ông nội, cô, chú..." Rosé chào hỏi từng người, tâm tình có chút bất an.

Ba người Wol gia thấy Rosé cũng kích động ngênh đón, Wol phu nhân thấy cứu tinh đến thì kéo nhẹ tay cô: "Con chính là Chaeyoung à? Quả nhiên là một đứa bé ngoan, khó trách Kyung nhà chúng ta trở về cứ khen con ưu tú!"

Rosé vốn cho là Wol phu nhân sẽ chỉ trích cô một trận nhưng không ngờ bà lại khen ngợi mình nên có chút ngây ngẩn.

"Đứa bé ngoan, đừng khẩn trương. Vừa nãy trong điện thoại ông nội con chỉ nói quá lên thôi, mọi người đều biết chuyện này không có liên quan gì đến con hết, tối qua Kyung đã nói với chúng ta, nó cảm thấy với tính cách của hai đứa chỉ thích hợp làm bạn..."

Nghe đến đây Rosé vừa thấy thở phào nhẹ nhõm lại vừa thấy áy náy. Lúc trước cô vẫn hoài nghi Wol Se Kyung, không ngờ anh không những không nói gì xấu mà còn nói tốt cho cô. Thật đúng là làm bậy mà... bây giờ Rosé thật hy vọng Wol Se Kyung là mấy tên cặn bã con nhà giàu, như vậy cô còn dễ xử lý một chút, nhưng lần này...

Wol phu nhân kéo Rosé, hốc mắt đỏ ửng: "Gọi con tới cũng không có ý gì khác, chẳng qua là chúng ta nghĩ hết cách rồi nhưng vẫn không hiểu vì sao đang êm đang đẹp nó lại đòi xuất gia, cho nên mới ôm hy vọng cuối cùng gọi con đến! Tối qua nghe giọng của Se Kyung thì nó cực kì tán thưởng con, con thử trò chuyện với nó xem, không chừng nó nghe con khuyên nhủ thì sao, bé ngoan, con có thể giúp cô khuyên nhủ Kyung sao?"

Wol Kaem đứng một bên lên tiếng: "Cái gì mà cực kì tán thưởng chứ, ba thấy thằng nhóc này tám phần là vừa ý Chayeoungie rồi, thích con bé thật đấy! Ngày đó ba bảo sắp xếp cho nó đi coi mắt nó còn định từ chối đấy, kết quả vừa mới nói đó là tiểu thư Park gia thì nó đã hỏi là tiểu thư nào, ba bảo là Chaeyoungie thì nó lập tức đồng ý..."

"Vậy sao lúc về nó lại bảo Chayeoungie không phải loại hình nó thích, nói cái gì mà hợp làm bạn?" Wol phu nhân khó hiểu.

Lúc này Wol lão gia mới lên tiếng: "Tính của con trai bà đâu phải không biết, cái gì cũng không tranh, còn trẻ đã thích Phật, tính tình càng ngày càng lạnh nhạt... Tôi thấy tám phần là Chaeyoungie tỏ ra là không có ý với nó nên nó quyết định quy y để trốn tránh sự thật!"

Không đợi Rosé phải giải thích cho bọn họ thế nào thì mấy người lớn đã tưởng tượng ra được đại khái. Mặc dù thực tế không hẳn như vậy nhưng thà để cho bọn họ hiểu lầm như vậy còn hơn, đỡ cho cô phải nghĩ xem ăn nói thế nào.

Wol phu nhân nghe Wol lão gia phân tích cũng cảm thấy hợp lí: "Chẳng lẽ thật sự Kyung vì chuyện này mà lẩn quẩn trong lòng sao... cái này sao có thể?"

Vẻ mặt Wol lão gia nghiêm trọng: "Lúc trước nó say mê Phật học tôi đã lo lắng ngày này sẽ xảy ra, quả nhiên... ngay từ đầu nên ngăn cản nó tiếp xúc với mấy thứ linh tinh này!"

Wol lão gia tử còn đang định tức giận vì câu "mấy thứ linh tinh" của con trai nhưng nghĩ đến tình cảnh cháu trai mình bây giờ cũng chẳng nói nên lời. Ông dù tin Phật nhưng không có nghĩa ông chấp nhận cho cháu trai mình làm hòa thượng...

Rosé thấy cha mẹ với ông của Wol Se Kyung đối thoại như vậy cũng hiểu, tại sao con người anh ta lại tốt đến vậy.

Người lớn trong nhà đều là những người ôn hòa biết quan tâm, đầu tiên là an ủi cô rồi đến tận giờ vẫn chưa nói một câu hoài nghi hay chỉ trích nào, đều là đổ lỗi cho bản thân chính họ.

Chính bởi như vậy Rosé mới càng thêm áy náy. Người ta vất cả mãi mới nuôi lớn được một cậu con trai, kết quả lại bởi vì cô mà đi làm hòa thượng, cô đúng là đã tạo nghiệt lớn rồi!

Vốn còn có chút không chắc chắn nhưng nghe bọn họ nói chuyện thì hiểu nếu bọn họ cũng không tìm được nguyên nhân khác vậy chỉ có thể vì chuyện tối hôm qua. Lúc ấy vẻ mặt của Wol Se Kyung cũng có chút... không đúng...

"Thế này đi, dù sao con cũng tới rồi, dù con không chắc chắn nhưng con sẽ cố hết sức thử xem có được không?" Rosé đề nghị.

Wol phu nhân nghe vậy liền cảm kích: "Quá tốt! Chaeyungie, thật cám ơn con!"

Wol lão gia cũng hòa hoãn mấy phần: "Con cũng không cần quá áp lực, chuyện này cũng chẳng quan hệ đến con, cứ thử một lần là được!"

Hai người tuy an ủi Rosé những rõ ràng bản thân họ cũng vô cùng khẩn trương thấp thỏm, dẫu sao giờ phút này Rosé là hy vọng duy nhất của bọn họ.

Rosé hít sâu một hơi, hướng tới phòng tụng kinh mà Wol phu nhân chỉ cho cô.

Sau lưng, Park Mason trầm giọng thở dài: "Hy vọng Chaeyoungie có thể đả động được Kyung..."

Thật ra thì ông cũng không ôm hy vọng gì, bởi vì lần này thằng bé có vẻ rất kiên quyết, dẫu cho thật sự có liên quan đến Chaeyoungie thì có khuyên nữa cũng chưa chắc thằng bé đã quay đầu.

Rosé hớt ha hớt hải cuối cùng cũng tìm được chỗ của Wol Se Kyung.

Đi hết những bậc thang đá xanh thì thấy một cái sân nhỏ thanh tịnh, trong sân có mấy cây hoa mai tỏa ra mùi thơm ngát thấm lòng người, khiến cho tâm tình người ta thoáng chốc bình tĩnh lại.

Cửa phòng đọc kinh mở ra, chợt thấy một chiếc mành cỏ đung đưa nhè nhẹ trong gió phát ra tiếc vang lóc cóc. Trừ cái này ra thì không gian rất yên tĩnh, như thể thế bên ngoài và nơi đây là hai thế giới khác nhau.

Rosé bước lên chậm rãi đi tới cửa, hơi do dự một chút sau đó đưa tay ra vén chiếc rèm kia lên.

Sau khi tầm rèm được vén lên, đập vào mắt cô là một chiếc cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là một mảnh rừng trúc xanh ngát, trong phòng có đầy những bình phong kinh văn. Wol Se Kyung cứ lẳng lặng ngồi trên một cái bồ đoàn, trong tay cầm một quyển kinh thư, vẻ mặt thành kính mà chuyên chú hoặc là nói thanh tâm quả dục.

Cho dù lúc này Wol Se Kyung vẫn đang mặc một bộ âu phục nhưng khí chất trên người đã không khác gì một hòa thượng đã quy y cửa phật.

Thấy Wol Se Kyung như vậy khiến Rosé kinh hãi.

'Chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà thôi sao anh ta tựa như biến thành một người khác thế này? Lúc trước tuy anh ta cũng có khí chất xuất trần nhưng vẫn còn dính chút khói lửa nơi trần thế nhưng bộ dáng của hiện tại dường như đã có vẻ nhìn thấu hồng trần!'

Rosé nhức đầu, tình huống của Wol Se Kyung xem ra còn khó giải quyết hơn cô tưởng tượng.

'Không được, không thể chưa đánh đã lui được, má nó, nghiệt mình gây ra mình phải gánh, huống chi cha mẹ với ông nội người ta vẫn còn đang chờ tin tức của cô đấy.'

Rosé ổn định lại tâm tình, sau đó nhấc chân đi vào.

Đại khái là vì nghe được tiếng bước chân, tay cầm kinh thư của Wol Se Kyung hơi ngừng một chút sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.

Thấy người tới là ai, đáy mắt Wol Se Kyung vẫn yên tĩnh không chút gợn sóng như một chiếc giếng cổ.

"Park thí chủ..."

Nghe ba chữ này Rosé thiếu chút nữa hộc máu 'hự ngay cả "Park thí chủ" cũng dám nói, anh ta muốn trốn vào cửa Phật thật à!'

Rosé nhéo mi tâm, dứt khoát đặt mông ngồi đối diện Wol Se Kyunrồi khoanh chân lại, sau đó thở dài nói: "Tôi nói này... anh zai à, một lời không hợp liền đòi xuất gia? Rốt cuộc anh muốn cái gì?"

Se Kyung: "Đây là kết quả do bần tăng đã suy nghĩ cặn kẽ nếu Park thí chủ đến để khuyên nhủ vậy thì ngài có thể đi rồi."

"Là do tôi sao?" Rosé dứt khoát đưa ra câu hỏi.

Se Kyung: "Hết thảy đều xuất phát từ tâm của chính mình, không liên quan đến người khác."

Rosé hít sâu một hơi: "Vậy tôi có thể hỏi anh lý do chứ? Rốt cuộc là tại sao anh lại làm như này? Coi như là vì chuyện tối hôm qua, anh thích tôi rồi lại phát hiện tôi đã có người yêu... nhưng thế cũng không đến nỗi đòi xuất gia chứ, cái này quá không khoa học..."

Se Kyung: "Hết thảy đều chỉ là một ý niệm, nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục, nhất niệm sinh, nhất niệm tử."

Rosé thật muốn khóc: "Đại thần, ngài có thể nói tiếng người sao?"

"Park thí chủ, nếu ngài đến đây vì áy náy thì không cần như vậy, đây là bần tăng tự nguyện." Se Kyung nói.

"Vậy ba mẹ với ông nội anh thì sao? Anh không quan tâm chắc? Bọn họ nuôi anh nhiều năm như thế mà kết quả anh chẳng nói chẳng rằng chạy đi xuất gia?"

"Hết thảy đều có duyên phận, bần tăng với bọn họ đã hết duyên, bọn họ còn có Se Kyo."

Rosé nhớ ra Wol Se Kyung từng nói với cô, anh ta còn có một em trai. 'Má nó chứ, hóa ra anh ta đã chuẩn bị hết rồi, xem ra là quyết tâm xuất gia luôn chứ không phải đùa giỡn!'

"Đại thần, Wol tiên sinh, Kyungie? Kính nhờ ngài nghĩ kĩ một lần nữa được không, xuất gia không phải là chuyện nhỏ đâu! Ba ngày, anh đợi thêm ba ngày suy nghĩ cho kĩ rồi quyết định cũng không muộn!" Rosé ý đồ dùng kế trì hoãn.

"Ý bần tăng đã quyết, xin thí chủ về đi, sau hôm nay thí chủ có thể gọi pháp hiệu của bần tăng - Chin Mae." Kyung bắt đầu tiễn khách.

"Chin Mae... là thành thật nhưng anh có thành thật không đấy! Wol Se kyung! Anh quyết không đổi ý đúng không?" Rosé tức giận, người này rõ ràng nhìn có vẻ dễ nói chuyện nhưng sao lại cứng đầu như vậy! 'Thật muốn đánh anh ta ngất xỉu rồi xách về!'

Vẻ mặt Wol Se kyung vẫn không thay đổi, giống như một tảng đá sừng sững đã trải qua biết bao năm tháng.

Rosé nói hơn nửa ngày, miệng lưỡi cũng sắp tứa máu rồi những vẫn không thuyết phục nổi người kia, đến tận lúc ông nội cô gọi điện.

Rosé đi ra ngoài nhận điện thoại: "Alo, ông nội..."

"Chaeyoungie đó à, sao đi lâu thế? Hai đứa nói chuyện thế nào rồi?"

Vẻ mặt Rosé âm trầm: "Thật xin lỗi ông nội, có thể khuyên được gì thì cũng đã khuyên hết rồi ạ, nhưng mà.... hình như vô dụng..."

Park lão gia tử ở đầu bên kia thở dài một tiếng: "Được rồi, đã sớm nghĩ tới kết quả này rồi, Chaeyoungie, con quay lại đi!"

Rosé cắn răng: "Không vội, ông nội, làm phiền mọi người chờ con một chút, mọi người cứ tìm chỗ nghỉ ngơi rồi ăn gì đi, con muốn thử lại lần nữa."

"Hazz đứa nhỏ này... được rồi... đừng quá miễn cưỡng! Mà khoan, chú Wol của con có lời muốn nói."

Bên kia di động đã thành cha của Wol Se Kyung: "Chaeyoungie, con trở về đi, con không biết Kyung nhà ta đâu, nó nhìn thì tưởng mềm tính lắm nhưng chỉ cần chuyện nó đã quyết thì tuyệt đối không đổi ý, con có khuyên thế nào cũng vô ích thôi."

"Đúng đó Chaeyoungie, con đừng tự làm khó mình, chúng ta cũng không trách con đâu, chuyện này không quan hệ gì đến con cả." Wol phu nhân cũng khuyên nhủ một câu, rất sợ cô bé kia ôm hết trách nhiệm vào người.

"Cô chú, con hiểu, anh ta không đụng tường sẽ không quay lại, mọi người cứ để con thử lần nữa!"

...

Một lát sau, Rosé cúp máy, vẻ mặt liên tục thay đổi.

Đánh ngất rồi xách đi chỉ là hạ sách. Nếu Wol Se Kyung không chịu thay đổi chủ ý thì có xách về rồi thì anh ta cũng lại chạy đến cho mà coi.

'Hiện tại nên làm cái gì bây giờ!'

Cùng lúc đó, dưới một cây đại thụ cách chùa không xa, có một chiếc xe lẳng lặng đậu tại đó. Bên trong xe, Lisa đang nhìn đồng hồ trên di động, lông mày hơi nhíu lại.

"Hừ, đã lâu thế rồi sao chị dâu vẫn chưa ra?" Lúc này Hansin đã chạy đến hội họp với Lisa.

Lisa mở cửa xe đi ra ngoài rồi châm một điếu thuốc, hiển nhiên là tâm tình có chút bực bội.

Hansin gãi đầu một cái cũng đi theo xuống xe: "Chờ ở đây cũng không phải một biện pháp, nếu không chúng ta vào xem thế nào?"

"Chị không thể vào."

"Chậc... được rồi... đúng là chị không quá thích hợp... nhỡ đâu Chaeyoungie vất vả lắm mới khuyên được người về lại bị chị kích thích đi cạo đầu luôn thì làm sao..." Hansin lầu bầu, sau đó mở miệng nói: "Vậy để em đi thôi! Em len lén đi thám thính là được rồi! Lỡ đâu Wol gia bên kia ép chị dâu, rồi chị dâu phải bất đắc dĩ phải thỏa thuận cái gì thì sao, ví dụ như phải cho Wol Se Kyung cơ hội, đồng ý qua lại gì gì đó vậy thì không xong rồi!"

Ánh mắt Lisa tối dần, đây cũng là điều chị lo lắng nhất.

Hơn nữa lấy tính cách Rosé thì nếu Wol gia làm người hiền lành thì chắc chắn sẽ vắt óc tìm cách lôi tên Wol Se Kyung về cho họ.

"Chị Hai, vậy em đi xem, nếu có chuyện gì em sẽ báo cho chị! Thời khắc mấu chốt em sẽ ngăn chị dâu lại!" Thấy Lisa không nói gì, coi như ngầm chấp thuận thế là Hansin lập tức nhanh nhảu chạy vào chùa.

Trong xe Mingie nhô cái đầu nhỏ ra giơ tập giấy: [Appa, cần Mingie giúp một tay sao?]

Nhìn dáng vẻ xem ra, sau buổi tối hôm qua Mingie đã triệt để tự nguyện phối hợp với chị rồi.

Ánh mắt Lisa dịu dàng nhìn con gái: "Cám ơn con, nhưng mà chuyện này con không giúp được."

Bánh bao nhỏ thất vọng cụp cái đầu nhỏ xuống.

Rosé lại đi vào phòng đọc kinh một lần nữa.

Cùng lúc đó, Hansin đã nghe ngóng được chỗ của Wol Se Kyung liền nhanh chóng chạy tới.

Wol Se Kyung thấy Rosé trở lại trên mặt vẫn không có biểu cảm gì giống như trong thế giới của anh ta chỉ còn lại cuốn kinh thư trước mặt, trong lòng cũng chỉ còn Phật tổ, một lòng hướng Phật.

Rosé đi thẳng tới bên cạnh Wol Se kyung, giật đi cuốn kinh thư trong tay anh ta.

Wol Se kyung bị cướp mất kinh thư cũng không giận, vẫn bình tĩnh như cũ.

Rosé tiện tay lẳng cuốn kinh thư đi, sau đó đột nhiên tới áp sát gần Wol Se Kyung, dùng đầu gối đè lên người anh ta, một tay khác chống lên cạnh bàn trà nhỏ để bên cạnh, khuôn mặt gần đến mức cơ hồ chỉ cách một hơi thở...

Đôi lông mày lạnh nhạt của Wol Se kyung hơi cau lại một chút, không dễ phát hiện.

Vừa muốn mở miệng nói cái gì, Rosé đã không cho anh ta cơ hội trực tiếp đè lại bả vai, đem anh đặt dưới thân, đồng thời thân thể cũng đè lên...

Bên ngoài phòng đọc kinh, Hansin vừa mới ghé vào cạnh cửa sổ liếc trộm vào đã thấy một màn kinh hoàng như vậy.

'Chị dâu đè lên Wol Se Kyung... đè lên... đè lên...' Trong phút chốc, ba hồn bảy vía Hansin bay sạch! 'Trời ạ!!!!!!!!! Mình vừa mới nói có chuyện gì sẽ báo cho Lisa đấy thế này... này... thế này thì phải báo cáo kiểu gì! Đây là giết người! Làm thế nào? Làm thế nào? Làm thế nào? Bây giờ mình có nên trực tiếp xông vào cản lại không ?'

Wol Se Kyung thanh tâm quả dục phối thêm Rosé hoang dại khó kiềm chế. Cao tăng với yêu quái chính là tổ hợp kinh điển! Sao đột nhiên Hansin lại thấy hai người kia xứng đôi một cách quỷ dị như vậy chứ?

'Chết rồi chết rồi! Nếu như bị chị Hai biết mình có loại suy nghĩ này thì chắc chắn chết không có chỗ chôn! Không được toàn thây mất! Chết tiệt!'

Rosé đè Wol Se Kyung vẫn chưa là gì, cô dùng ngón tay ấm áp mềm mại lướt qua mi tâm của Wol Se Kyung, kéo đến môi, hơn nữa còn dần dần sát gần lại...

Giờ phút này, Wol Se Kyung giống như một hồ nước đọng gặp phải bão táp, toàn thân căng thẳng như một cây cung được kéo căng hết sức, ngón tay thon dài siết chặt, hô hấp cũng hoàn toàn rối loạn. Mắt thấy đôi môi Rosé sắp chạm vào thì Kyung giật mình, hai mắt nhắm chặt lại, hơi nghiêng đầu, lỗ tai đỏ như muốn nhỏ máu...

Nhưng mà ngay tại lúc tâm thần chấn động thì bên tai nghe được một giọng nói lạnh lùng băng giá: "Trần duyên chưa đứt! Lục căn không tịnh! Wol Se Kyung, anh thì xuất gia cái gì? Cái gì mà quy y cửa Phật? Không sợ làm ô nhục thánh địa Phật môn sao?"

Vừa dứt lời, cả người căng thẳng của Wol Se Kyung lập tức lạnh xuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Ngoài cửa sổ, đôi mắt Hansin sáng lấp lánh. 'Ối! Chị dâu đẹp trai chết đi được! Thật là không thể ngờ tình huống sẽ chuyển biến thế này! May mà mình không xúc động mà vọt vào nếu không thì hỏng cả kế hoạch của chị dâu...'

Wol Se Kyung há miệng muốn nói cái gì nhưng chẳng thể thốt ra nổi một chữ.

Cho dù là lúc cùng bàn luận Phật pháp với Min Uk đại sư anh cũng chưa từng thua... nhưng bây giờ anh lại á khẩu không trả lời được. Bởi vì không khống chế được lòng mình, không khống chế được tình cảm của mình, không khống chế được dục vọng...

Thấy Wol Se Kyung không nói lời nào, Rosé híp hai mắt lại: "Làm sao? Anh vẫn không chịu thừa nhận? Muốn tôi tiếp tục sao?"

"Không... không cần..." Trong đôi mắt Kyung thoáng qua vẻ kinh hoàng, vẻ mặt khổ sở nói: "Cô nói đúng, quả thật tôi... đúng là... tôi lục căn không tịnh..."

Rosé lúc này mới đứng dậy, sau đó đưa tay về phía Wol Se Kyung rồi kéo anh ta lên.

Mặc dù biết chiêu này có chút tàn nhẫn nhưng đối với tình hình của Wol Se Kyung lúc này thì chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.

Vào giờ phút này, trên mặt Wol se Kyung đã không còn vẻ tĩnh lặng như nước, anh hoàn toàn không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào.

Tất cả mọi người đều không hiểu, thậm chí cả Rosé cũng không hiểu tại sao anh phải quyết định như thế. Đợi suốt năm năm đột nhiên có một cơ hội bày ra trước mặt mình, còn chưa kịp lĩnh hội đã lập tức tan thành bọt biển. Nếu chưa bao giờ hy vọng có lẽ anh sẽ không thất vọng đến vậy. Đến tận bây giờ mỗi lần nhớ lại cái cảnh tượng hai người ôm hôn nhau, trái tim Wol Se Kyung lại đau như xé ra vậy.

Khi đó anh đã nhớ ra, người này là chủ tịch của tập đoàn BP - Lalisa Manoban.

Mặc dù mới chỉ gặp qua một lần lúc R&L Gemmiferou khánh thành nhưng anh sẽ không nhận sai. Nếu như là bất kì một ai khác thì có lẽ Wol Se Kyung còn có cơ hội cạnh tranh nhưng đây là Lalisa, là Lalisa... Trận chiến này còn chưa bắt đầu cũng đã định sẵn anh là kẻ thất bại.

Với một gia cảnh tốt, từ bé đến lớn vẫn thuận buồm xuôi gió mà không có bất cứ trắc trở nào khiến cho anh không có ham muốn với bất cứ thứ gì. Bởi vì chỉ cần anh muốn thì đều có được dễ như trở bàn tay, cho nên dần dần hình thành cái tính không tranh đấu bất cứ một cái gì, cuộc sống đối với anh mà nói thì có cũng được, không có cũng chẳng sao. Sự tồn tại của anh trên thế gian này thật giống như một người người ngoài cuộc đứng xem hết thảy.

Cho đến khi Rosé xuất hiện...

Sự xuất hiện đó đã hoàn toàn phá vỡ tầng ngăn cách kia, để cho anh lần đầu tiên có cảm giác mong muốn một cái gì đó. Chính bởi vì quá trân quý cho nên lúc mất đi mới có thể tuyệt vọng đến vậy. Cái anh muốn thì trên đời chẳng cầu xin được ở đâu.

Khi anh đến tìm Min Uk đại sư, cầu xin ngài nhận lấy mình thì ngay cả Min Uk đại sư cũng đồng ý cho anh quy y, bởi vì khi đó tâm cảnh của anh đã đạt đến trạng thái "Tứ đại giai không".

Nhưng hiện tại chỉ vì một động tác nho nhỏ của cô đã đem anh kéo về trần gian bụi bặm. Có lẽ cô thật sự là số kiếp của anh! Trên mặt Wol Se Kyung đã có chút chấp nhận thỏa hiệp.

Thấy vậy Rosé âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô đã thành công rồi.

"Về nhà thôi?" Rosé nhìn Wol Se Kyung

"Tôi cần nói một tiếng với Min Uk đại sư."

Rosé vừa nghe thì lập tức cảnh giác: "Vậy tôi đi cùng anh!"

Vất vả lắm mới kéo được người về, nhỡ đâu trò chuyện với Min Uk đại sư kia mấy câu lại quay đầu về làm hòa thượng thì cô tìm ai khóc đây!

Wol Se Kyung định nói là không cần nhưng nhìn ánh mắt của cô thì biết cô đang lo lắng cái gì nên cũng chỉ có thể để cô đi cùng.

Trong đại điện.

Min uk đại sư có vẻ không ngạc nhiên về chuyện Wol Se kyung có mặt ở đây, chẳng qua là khi nhìn thấy Rosé thì ánh mắt có chút biến hóa.

"Phương trượng, thật xin lỗi. Đồ nhi trần duyên chưa dứt, tâm cảnh không vững, tự cảm thấy lúc này chưa có tư cách quy y."

Lúc Rosé đối diện với Min Uk đại sư thật ra có chút chột dạ, dẫu sao trong chuyện này cũng là cô dùng trò vặt mới thành công thôi, đừng nói Wol se Kyung chưa phải hòa thượng, dẫu cho có là hòa thượng chân chính thì vào cái tuổi tinh lực tràn trề này liệu có mấy ai giữ được bình tĩnh.

May mà Min uk không truy cứu, cũng không hỏi bất cứ cái gì: "Hết thảy đều có duyên phận, con đi đi."

Rosé nhìn Lão tăng có vẻ đặc biệt cao thâm trước mặt mình thì có chút hiếu kỳ.

'Đây chính Min uk đại sư trong truyền thuyết? Vậy cái vòng ngọc kia là do ông ấy khai quang? Chậc chậc, thật vất vả mới nhìn thấy chân nhân, nếu ông ấy có thể bói một quẻ may rủi cho mình thì tốt biết bao.'

Ngay lúc này thì Min uk đại sư chủ động lên tiếng: "Nữ thí chủ có chuyện?"

"Tôi sao?" Nếu Min Uk đã chủ động hỏi thì Rosé cũng đành mặt dày lên tiếng, cùng lắm là bị từ chối thôi mà: "Đại sư đúng là tinh tường, quả thật có chút... là như thế này, gần đây tôi luôn có chút không yên lòng, không biết Đại sư có thể chỉ điểm mấy câu?"

Min uk nghe vậy thì dùng ánh mắt khó đoán nhìn cô mấy lần, sau đó nói nhỏ vài câu với tiểu hòa thượng đứng bên cạnh. Chốc lát sau, tiểu hòa thượng kia cầm giấy bút đến, sau đó ông cầm bút lông vẽ lên trên giấy...

Đến khi Rosé được cầm tờ giấy kia nhìn một cái, vẻ mặt có chút sửng sốt.

'Vừa rồi Đại sư không viết chữ, mà là... vẽ một đóa hoa! Đây là ý gì?' (hmm.... 1 là cuộc sống nở hoa hoặc là.........)

Rosé vốn đang định hỏi cho rõ ràng, nhưng lúc này có một chú tiểu chạy đến nhắc Min uk, pháp hội sắp bắt đầu rồi.

Min uk hình như cũng không có ý định giải thích, cứ thế mà chào tạm biệt cô và Wol Se Kyung rồi đi mất.

Rosé đành quay sang hỏi Wol Se Kyung bằng một khuôn mặt ngu đần: "Anh Wol, anh khá là hiểu Đại sư, anh xem ông ấy vẽ cho tôi một đóa hoa thế là có nghĩa gì?"

Wol Se kyung cầm lấy tờ giấy, cẩn thận ngắm nghía một hồi nhưng cũng không đoán được như thế nào: "Tâm tư của Phương trượng tôi cũng không có cách nào phỏng đoán."

Wol Se Kyung nói rồi nhìn cô với ánh mắt có hơi ngạc nhiên: "Mỗi ngày đều có rất nhiều người tới hỏi Đại sư những câu tương tự nhưng ngài ấy chỉ thường trả lời một câu "Tất cả đều tự có duyên pháp" không ngờ lần này ngài ấy lại tự tay phê cho cô."

Khóe miệng của Rosé cứng đờ, nhỏ giọng đáp: "Nghe anh nói như thế... tuy rằng cảm thấy rất vinh hạnh nhưng mà đóa hoa này cũng thật khó hiểu quá đi mất... thôi, để sau rồi từ từ nghĩ vậy!"

Lúc rời khỏi đại điện, Wol Se Kyung quay người nhìn chăm chăm vào tượng phật trong đại điện rất lâu.

Rosé đặt tay lên vai của Wol Se Kyung, xoay anh ta lại không cho nhìn nữa: "Ài, đừng có nhìn nữa mà, làm hòa thượng thì có gì hay? Cả ngày đều phải tụng kinh niệm phật, không được uống rượu, không được ăn thịt! Hôm nào đấy tôi mời anh uống rượu, dẫn đi ăn thịt, đưa anh đi chơi xả láng luôn, đảm bảo sau này anh không muốn đi tu nữa cho mà xem! Tôi bảo này, cuộc sống không thể chêu trọc gái thì khác gì cá mắc cạn..."

Rosé vắt hết óc, thao thao bất tuyệt nói về những ưu điểm của việc không xuất gia, cuối cùng thì Wol Se Kyung cũng không nhìn tượng phật nữa mà quay sang nhìn cô, đôi mắt trong suốt không có bất cứ thứ gì, ngoại trừ... bóng dáng của cô.

Vật lộn cả nửa ngày trời,Rosé cũng coi như là không phụ sự ủy thác đưa Wol Se Kyung bình an quay về.

Lúc đó, Wol phu nhân đang không ngừng khóc lóc, bà chẳng còn mong chờ gì việc con trai bà sẽ thay đổi quyết định nữa rồi.

Wol lão gia cũng buồn rười rượi.

Wol lão gia tử tuy không nói gì nhưng áp lực cũng rất lớn, dù sao chuyện cháu nội mình thích phật học cũng có phần là do bị ảnh hưởng một cách vô thức từ ông.

"Sao mà lâu thế nhỉ..." Parl lão gia tử bất an ngó ra ngó vào cả buổi.

Wol lão gia tử lại thở dài một tiếng: "Lão Park, gọi Chaeyoungie về đi thôi, bọn tôi lại nghĩ cách khác vậy."

"Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế này thì có thể nghĩ ra cách nào khác đây?" Wol phu nhân nhìn đồng hồ: "Còn nửa tiếng nữa là Kyungie phải xuống tóc rồi!"

Dứt lời lại càng khóc tợn: "Nếu như Kyungiecủa con đi tu thật, con cũng sẽ cắt tóc đi làm ni cô!"

Wol lão gia nghe thế thì phát hoảng: "Bà... bà đang nói vớ nói vẩn cái gì thế! Đúng là hồ đồ mà!"

"Tôi hồ đồ gì! Con trai đi tu rồi, tôi còn cái gì mà luyến tiếc nữa chứ!"

"Vậy Kyo với tôi thì sao?"

...

Cả nhà đang u buồn thì đột nhiên nhìn thấy một người đang đi từ đầu hành lang tiến về phía này.

Là Rosé quay về.

Wol phu nhân đang định tiến lên an ủi Rosé mấy câu, bảo cô không cần quá để ý nhưng không ngờ ngay sau đó bà lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi theo sát sau lưng Rosé.

Đó là con trai bảo bối của bà!

Vẻ mặt của Tịch phu nhân sững sờ rồi tiếp sau đó là kinh ngạc, bà run rẩy nói: "Kyungie..."

"Kyung..."

Ba người nhà họ Wol nhìn thấy Wol Se Kyung đều vừa kinh ngạc lại vui mừng nhưng trong lòng cũng không khỏi thấp thỏm 'lẽ nào trước khi xuống tóc nó đến gặp mặt mình lần cuối?'

Mãi cho đến khi Wol Se Kyung đi đến trước mắt bọn họ, gọi từng người một: "Ba, mẹ, ông nội, ông Park..."

'Không còn là thí chủ này, thí chủ nọ nữa rồi! Thế... thế này... là đã thay đổi quyết định rồi, không đi tu nữa đúng không?'

Wol phu nhân hai mắt đỏ hồng, không nhịn nổi mà ôm con trai khóc òa lên: "Kyungie à, con dọa chết mẹ rồi!"

Wol lão gia mặt cũng đầy vui vẻ: "Chaeyoungie, cám ơn cháu! Cám ơn!"

Nếu không có Rosé thì suýt chút nữa cả vợ và con trai ông đều đi tu hết cả rồi!

"Cháu gái à! Cháu làm sao mà khuyên được nó thế?" Trên khuôn mặt của Wol lão gia tử cũng tràn đầy xúc động.

"Đúng đó Chaeyoungie, cô thật không biết cảm ơn con như thế nào mới phải!"

Rosé đương nhiên là không thể nói thẳng cho bọn họ biết mình làm thế nào liền vội vã xua tay nói: "Khụ, cô chú, ông thực ra cháu cũng có làm gì đâu, lúc cháu đến thì anh ấy đã bị mọi người nói cho xiêu lòng rồi, cháu chỉ hưởng sái công lao của mọi người mà thôi!"

"Con bé này, cháu khiêm tốn quá rồi!" Wol phu nhân ngắm nhìn cô gái trước mặt, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt trong suốt sạch sẽ, ăn mặc cũng đơn giản mà hào phóng, thật đúng là càng nhìn càng thích.

Hơn nữa, con trai mình ai khuyên cũng không được thế mà cô gái này chỉ đi một chuyến thôi đã khuyên được rồi, bà càng chắc chắn tâm tư của con trai mình với cô gái này không hề bình thường.

Nếu như hai đứa nên đôi nên lứa, vậy thì khỏi phải lo lắng con trai bà sau này lại có ý định đi tu nữa rồi.

"Chaeyoungie à, tối sang nhà cô cùng ăn một bữa cơm đi! Dù sao thì lần này cũng phải cảm ơn cháu cho đến nơi đến chốn!"

Wol lão gia tử gật gù: "Điều này là chắc chắn rồi!"

Park lão gia tử đứng bên cạnh thấy thái độ của người nhà họ WOl như thế đương nhiên là biết bọn họ đang nghĩ gì, ông cũng vui vẻ khi nhìn thấy việc thành.

Cùng lúc đó, trong một chiếc xe màu đen bên ngoài chùa.

"Chị Hai, em về rồi! Chị cứ yên tâm, chị dâu đã làm xong việc rồi! Hơn nữa còn rút lui an toàn, không mất một cọng tóc!" Hansin cố ý dùng giọng điệu như không hề có gì kì lạ xảy ra để báo cáo với ông anh mình.

Nhưng mà, Lisa là ai chứ.

Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy liếc nhìn một cái, Hansin không hiểu tại sao cũng rùng mình một cái: "Chị... sao thế?" Thật đúng là cố gắng lắm mới không nói lắp bắp.

Lisa hơi nheo mắt, ánh mắt như thể xuyên thấu cả linh hồn, âm u nói: "Rút lui an toàn?"

"Dạ, đúng thế! Làm sao ạ?" Biểu cảm trên mặt của Hansin rất vô tội.

"Nói thật!" Bầu không khí xung quanh Lisa bỗng nhiên trở nên nặng nề.

Hansin chớp chớp đôi mắt hoa đào, ánh mắt chân thành không gì sánh nổi nói: "Chị Hai, em nói thật mà! Chị dâu hoàn toàn không hề đáp ứng bất kì một yêu cầu quá đáng nào của Wol Se Kyung cả, cũng không nói ra chân tướng sự việc tối qua! Thế chẳng phải là rút lui an toàn thì là gì!"

'Ha ha ha, nói thật có mà chết à, mình còn yêu đời lắm.'

Cái cách đó của Rosé người ngoài nhìn vào thì thấy thông minh lắm, oách lắm nhưng đối với Lisa mà nói nó lại chẳng khác gì một đòn hủy thiên diệt địa cả. Thảm nhất là, lúc đó Hansin vì sửng sốt nên không kịp thời cản lại! Chỉ cần riêng chuyện này thôi là đã đủ chết một trăm lần rồi!

"Đừng để chị nhắc lại lần thứ hai." Trong khoảnh khắc Lisa vừa dứt lời, xung quanh như thể có cơn cuồng phong ập đến, bầu không khí đè nén đến cực điểm.

Vốn dĩ chị cũng không muốn tìm hiểu nhiều nhưng vì hiểu quá rõ Hansin, biểu hiện của con nhóc này càng bình tĩnh thì chắc chắn sẽ có chuyện, hơn nữa còn không phải là chuyện nhỏ.

Trạng thái này của Lisa, Hánín đã từng gặp một lần vào rất nhiều năm trước, khi Lụisa bắt đầu thanh lọc nội bộ của gia tộc họ Mânban. Cái khí thế trong khi thẩm vấn đó đã khiến cho tên gián điệp kia sợ đến mức tè cả ra quần!

Hansin thầm chửi thề một tiếng 'má nó, em là em ruột của chị đó, chị dùng cái kiểu bức bách phạm nhân đó để đối phó với em à! Nhân tính ở đâu! Biết sao được, từ sau khi chị dâu xuất hiện đứa em này đã bị cho ra rìa.'

Trong lúc Hansin còn đang âm thầm phỉ nhổ, Lisa đã mở rộng áp lực bao phủ khắp nơi. Hơn nữa, thần kì ở chỗ là nó chỉ hướng vào Hansin, mà tránh khỏi Mingie đang vùi đầu vẽ tranh.

Đối diện với ánh mắt đóng băng ngàn dặm của bà chị mình, Hansin rởn hết cả da gà, chân cẳng càng lúc càng run lẩy bẩy... 'oh shit! Shit! Không được rồi! Không chịu nổi nữa rồi!!!'

"Chị dâu thực sự không làm gì mà, chẳng qua chỉ đẩy ngã Wol Se Kyung rồi đùa giỡn một chút mà thôi, cái tên Wol Se Kyung đương nhiên là không chịu được rồi, lúc đó mặt đỏ đến mức thấy máu luôn. Sau đó, chị dâu liền nhân cơ hội đó dùng phép khích tướng nói hắn ta lục căn không tịnh, làm bẩn cửa Phật, không xứng xuất gia..." Hansin dùng tốc độ nhanh nhất nói một lèo.

Nếu như La đại ma vương mà có ma pháp thật thì chỉ sợ là lúc này cửa kính xe đều vỡ nát cả ra rồi, thực vật trong vòng một trăm dặm không thể sống sót.

Hansin sợ đến mức tim sắp ngừng đập đến nơi, yên lặng ôm lấy Mingie - người duy nhất ở ngoài cơn cuồng nộ, tìm kiếm sự che chở.

Mingie nãy giờ còn đang chăm chú vẽ tranh, cũng không nghe thấy Hansin nói cái gì, thấy dì Hai đột nhiên ôm lấy mình, nhóc nhăn nhó cúi đầu viết xoàn xoạt một hàng chữ lên giấy: [Độc quyền của cô Chayeoungie] Có nghĩa là... cục cưng đây chỉ thuộc về cô Chayeoungie, dì không thể tùy tiện ôm được.

Hansin đọc xong, câm nín khóc thành dòng sông... 'Hu hu hu! Tại sao cả thế giới này đều hắt hủi tôi!'

Về phía Rosé, bởi vì Lisa còn đang chờ cô cho nên cô lịch sự từ chối lời mời ăn tối của nhà họ Wol, nhưng mà bởi vì nhiệt tình khó mà chối từ nên cô đã đồng ý lần sau nếu có thời gian nhất định sẽ đến.

"Tôi về rồi đây! Đã xong việc hết rồi! Đi thôi!"

Rosé vừa mới mở cửa xe ra, Hansin lập tức thảm thiết gào lên nhào đến: "Chị dâu, hai người bọn họ bắt nạt em!"

"Ha ha, chị dâu...? Xem ra không đánh cho cô một trận thì cô vĩnh viễn không nhớ được đúng không?" Rosé bẻ bẻ đốt ngón tay.

Hansin nhất thời như thể chịu đả kích rất lớn, mặt mũi tràn đầy thất vọng: "Cái thế giới vô tình này, tôi cũng đi tu luôn cho xong..."

Rosé không để ý đến anh ta, lôi tờ giấy Min uk đại sư vẽ cho cô ra ngắm nghía.

Hansin ngay lập tức bị thứ trong tay Rosé thu hút sự chú ý, vẻ mặt đầy cảnh giác hỏi: "Chị... Anh Oh, đây là cái gì thế? Một đóa hoa! Chẳng lẽ là do Wol Se Kyung tặng cho anh?"

"Ăn nói linh tinh, đây là chữ mà Min Uk đại sư phê cho tôi!"

"Hả? Nhưng đây rõ ràng là một đóa hoa mà!" Hansin tỏ vẻ thị lực của mình rất tốt.

Rosé lật đi lật lại ngắm nghĩa một hồi vẫn không nhìn ra có ý gì: "Hazz, đại sư đúng là đại sư, hoàn toàn không hiểu có nghĩa gì luôn!"

Nói rồi hai mắt sáng lên ghé đầu sang ghế lái bên cạnh: "Boss đại nhân, chị học rộng hiểu nhiều, nhất định là sẽ biết, anh giúp tôi nhìn một chút xem nào?"

Mái đầu của cô gái nhỏ kề sát bên tai Lisa, hơi thở nóng ấm quanh quẩn, sự lạnh lùng xung quanh Lisa mới giảm đi đôi chút, chị nhận tờ giấy trên tay Rosé nhìn thoáng qua, một lúc sau, chị khẽ cau mày: "Phương trượng tại sao lại phê chữ cho em?"

Rosé gãi gãi đầu nói: "Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu, bảo là dạo này tôi luôn cảm thấy thấp thỏm không yên, hỏi xem ông ấy gợi ý gì đó được không, sau đó ông ấy liền vẽ cho tôi một đóa hoa, cũng không nói gì cả, à... hay là ông ấy khen tôi xinh nhỉ?"

Đóa hoa này... quả thực là rất khó có thể đoán được hàm ý của nó, trong thoáng chốc Lisa cũng không nghĩ ra được là có ý gì.

Đúng lúc này, Hansin cũng sáp đến, vẻ mặt rất hiếu kì: "Cái này rất khó giải à? Ý tứ của Min uk đại sư rất rõ ràng mà!"

"Rõ ràng? Chỗ nào?" Rosé có chút câm nín, quả nhiên tư duy của Hansin đúng là không giống người thường.

Hansin chớp chớp mắt: "Vấn đề mà cô hỏi chắc là hỏi về cát hung, kiếp nạn chứ gì! Min Uk đại sư vẽ cho cô một bông hoa đào... ý chẳng phải là đang nhắc nhở sắp tới cô sẽ có kiếp đào hoa sao!"

Rosé: "Kiếp... đào... hoa..."

Lisa: "..."

Trên mặt của Hansin tràn đầy vẻ vô tội: "Tôi nói sai gì à?"

Vẻ mặt của Rosé đen như đáy nồi: "Cô nói cũng...có lý lắm!" Cô không thể phản bác được câu nào luôn. Hơn nữa, càng nghĩ càng cảm thấy có lý, gần đây cô thật sự thấy có dấu hiệu của kiếp đào hoa nha!

Không chỉ là Rosé, ngay cả Lisa cũng cảm thấy rất có lý.

Rosé khổ sở vò đầu: "Má nó chứ! Chẳng lẽ thế thật! Vậy tôi phải làm thế nào đây? Đại sư cũng không nói với tôi cách phá giải! Tôi có cần quay lại lần nữa để hỏi cách phá không?"

"Cái này mà còn cần hỏi Đại sư à? Cô hỏi tôi là được rồi! Cách phá giải đương nhiên là tìm một người để kết hôn rồi, như thế thì sẽ không còn phạm phải đào hoa nữa!" Gương mặt của Hansin hiện lên vẻ đương nhiên là thế, hơn nữa còn nhìn vào khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của chị ruột mình nói với ngữ điệu đầy sâu xa: "Đây chính là phương thuốc diệt hoa đào trong truyền thuyết đó! Và đây là phương thuốc hữu hiệu nhất luôn!"

Sắc mặt của Rosé càng kém: "Kết hôn... đùa nhau à, thế thì khác nào là không có cách nào giải đâu? Ơ mà không, Hansin tại sao tôi lại đi nghe cô nói vớ vẩn nhỉ! Ai bảo nhất định là kiếp đào hoa đâu!"

"Đã vẽ cái hoa đào to thế rồi còn gì, không phải là kiếp đào hoa thì là cái gì?"

Rosé cáu giận lườm cô ta một cái: "Thế không thể là vận đào hoa được à? không thể là ý tứ khác được à?"

"Ha ha..." Hansin cười gượng lẩm bẩm: "Nếu như cô có vận đào hoa thì đó chính là kiếp nạn của chị tôi đấy! Lại còn là sinh tử kiếp nữa chứ!"

Đúng lúc này, "Tinh" một cái, di động của Rosé vang lên, báo có tin nhắn mới.

Rosé vẫn còn đang không nghĩ ra rốt cuộc đóa hoa đó có nghĩa là gì, vô thức cầm điện thoại lên nhìn một cái, kết quả sau khi nhìn xong thì... Hồn bay phách lạc!!!

"Này! Chaeyougie, cô làm sao thế? Nhìn thấy cái gì mà sợ thế?" Hansin hỏi nhỏ.

Lúc này vẻ mặt của Rosé quả thật khiến người ta phát sợ, mặt tái xanh tái mét như thể vừa gặp ma.

Lisa cũng nhíu mày nhìn sang.

Rosé đỡ lấy cái trán hơi choáng vì bị kích thích quá lớn, quả thực muốn bóp chết Hansin luôn. 'Cái tên mồm quạ đen này! Cái tốt không linh mà linh toàn cái gì đâu! Kiếp đào hoa chết tiệt sợ là đã đến tìm bà rồi đấy!!!'

Một lúc lâu sau Rosé mới miễn cưỡng khôi phục lại bình tĩnh, sau đó quay sang nói với Lisa: "Boss đại nhân, tôi có chút chuyện cần phải xử lý, tối nay không thể quay về thế nên tối nay chị có thể trông Mingie giúp tôi được không?"

"Lúc nào thì về?" Lisa hỏi.

Vẻ mặt của Rosé có hơi sửng sốt: "Tôi... cũng không chắc, nếu nhanh thì là sáng ngày mai, còn muộn thì có thể là hôm sau nữa... tóm lại, khi nào xong việc tôi sẽ lập tức gọi điện thông báo với chị!"

Nói rồi cô ôm Mingie vào lòng, siết thật chặt: "Cục cưng à, cô có chút chuyện phải đi ra ngoài một lát, con ở nhà ngoan ngoan nghe lời Appa nha!"

Lisa nhìn cô gái nhỏ, trong đôi mắt lóe lên sự lạnh lẽo: "Tôi đưa em đi."

"Hả, không cần đâu, không cần đâu! Tôi tự đi là được rồi!"

Rõ ràng Rosé không muốn nói quá nhiều, vội vội vàng vàng xuống xe, trên mặt thoáng hiện lên sự kinh hoàng trước nay chưa từng thấy.

Lisa nhìn theo bóng dáng hấp tấp lên xe taxi của Rosé, đôi mắt càng lúc càng trở nên đen đặc.

-------

(Cùng Đoán xem là bé Chaeng nhà ta đọc được tin nhắn từ ai nào)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro