tác phẩm của giám đốc xuất hiện sẽ bị chửi thành cái dạng gì?
Rosé nghiến răng ken két, gân xanh trên trán nổi hết cả lên: "Hansin, cô là một đứa ngu nhất mà tôi từng biết! Có phải cô chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ có đúng không?"
Nói xong cô hít sâu một hơi cố gắng ổn định lại tâm trạng: "Còn chuyện gì nữa?"
"Còn có... đêm hôm đó, trên nóc Seoul Forest Trimage, chị em cũng thấy luôn cảnh người ta cầu hôn anh rồi...
"..." Rosé này đã không còn muốn nói thêm gì nữa. 'Còn chuyện gì đen đủi hơn được nữa không? Chẳng lẽ kiếp này mình phải trải qua chín chín tám mốt lần bị thiên lôi đánh thật hả! Lần nào cũng phải đánh cho da tróc thịt bong mới chịu à!'
"Anh Yeong, muốn cởi được chuông thì vẫn phải nhờ tới người buộc chuông, giờ em chỉ có thể trông cậy vào mình anh thôi!" Hansin tha thiết cầu xin.
"Có gọi tôi là ông nội tôi cũng chịu! Tôi thì làm gì có cách gì?" Rosé bực tức nói.
"Đừng mà, trạng thái của chị em dạo này quả thật có chút kì quặc, nếu thật sự không được nữa thì anh nói chuyện với chị ấy vài câu cũng được, em cũng muốn gánh vác thay chị ấy lắm nhưng chịh ấy chẳng chịu nói gì với em cả..." Ngữ khí Hansin vừa lạc lõng vừa thất vọng.
Lalisa trông thì lạnh lùng nhưng thật ra lại là một người rất nặng tình và hay bao che khuyết điểm.
Thân là em gái duy nhất của chị ấy thế nên từ trước đến nay cô ta vẫn luôn được bảo vệ chặt chẽ dưới đôi cánh của chị ấy. Bình thường trông có vẻ nghiêm khắc với cô ta nhưng chỉ cần là chuyện hơi nguy hiểm một chút thôi là chị ấy tuyệt đối sẽ không để cô phải đụng vào.
Bên dưới sự phồn thịnh của Manoban gia và BP là vô số cơn sóng ngầm nhưng hết thảy đều bị Lalisa chặn lại phía sau, còn những chuyện mà cô ta phải đối mặt thì chỉ có ánh mặt trời và huy hoàng...
Tại sân bay, Rosé hít sâu một hơi nhìn đồng hồ trên điện thoại, vừa đợi taxi vừa hỏi: "Chị của cô giờ đang ở đâu?"
Hansin vội nói: "Đang ở công ty! Mingie cũng ở đó!"
"Biết rồi, nửa tiếng nữa tới." Rosé nói xong liền gửi tin nhắn cho Taeyang, báo cho cậu ta biết cô sẽ đến muộn một chút, sau đó nhanh chóng bắt một chiếc xe đi thẳng tới tập đoàn BP.
Khoảng thời gian này cô bận đến nỗi xoay vòng vòng, tính ra cũng hơn nửa tháng rồi không gặp Lalisa. Nếu sinh mệnh của cô chỉ còn lại hơn một tháng, việc cô muốn làm nhất... tất nhiên là ở bên cạnh người mình yêu nhất...
Nhưng, chuyện cô phải làm thật sự quá nhiều, hơn nữa, khoảng thời gian này cô cũng không dám đối mặt với Lalisa, cô sợ mình sẽ mất khống chế mà làm ra chuyện gì đó.
Gần đây giá cổ phiếu của tập đoàn BP đang tăng vọt, thậm chí phá vỡ thành tích cũ cô còn tưởng Lisa rất ổn...
Sau khi tới công ty, Rosé ghé qua khu làm việc, phát hiện mắt mọi người ai nấy đều thâm quầng, trông như vừa bò từ mộ ra vậy, quả nhiên có được công trạng như vậy thì phải trả giá thật đắt...
Sau khi thấy Rosé, Hansin lập tức kéo cô vào góc không người: "Anh Yeong, anh nghĩ ra cách chưa?"
Rosé thờ ơ nhìn cậu: "Chưa!"
Hansin nghe vậy mất hết cả niềm tin, lầm bầm trong miệng: "Không tức là sắc, sắc tức là không... Tôi cũng xuất gia cho rồi... Như vậy có thể rời xa địa ngục về với thế giới tây phương cực lạc rồi..."
Rosé hung hăng đạp cho một cái: "Cút đi tìm một chai rượu tới đây cho tôi!" 'Mẹ nó, đúng là chỉ giỏi gây rắc rối cho mình!'
Hansin nghe vậy mắt liền sáng lên: "Anh Yeong, anh nghĩ ra cách rồi à?"
Rosé miết vai, vì ngồi máy bay lâu nên vai cô nhức mỏi vô cùng: "Đi mau!"
"Vâng vâng vâng, em đi ngay!"
Hansin nhanh chóng lấy cho cô một chai rượu ngon tới: "Anh Yeong, rượu tới rồi đây!"
Rosé cầm lấy chai rượu, mở ra rồi đổ hết lên người trước ánh mắt ngây dại của Hansin, sau khi giội xong, cô uống một ngụm rồi nhét trả chai rượu lại cho Hansin.
"Anh Yeong... anh... rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Hansin yếu ớt hỏi, cô cảm thấy vẻ mặt của Rosé lúc này thật đáng sợ.
Uống rượu xong, Rosé đeo khẩu trang lên rồi liếc Hansin một cái, nói: "Rape Your Sister." (đừng cố đi dịch nha, 18+ đấy, Editor ko chịu trách nhiệm ạ)
Nói xong rồi đi thẳng về phía phòng làm việc của chủ tịch.
Hansin: "..." 'Làm... chị Hai? Nanni2??????'
(Làm = rape, Nanni= cái j)
Mắt thấy Rosé đã bước chân vào phòng làm việc, Hansin mới tỉnh lại từ trong nỗi sợ hãi, rồi ngay lập tức chạy như bay đến ngoài cửa chờ đợi trong bất an.
...
Rosé chân trước mới vào cửa, chân sau Mingie đã bay đến.
Lần này, Rosé bay liên tục một tuần nên không có thời gian gặp Bánh bao nhỏ.
Ôm nhóc con hôn hôn một chút thì suýt nữa không bỏ xuống được. Sau cùng cũng nghĩ tới chính sự, bèn mềm giọng nói: "Cục cưng, con qua chơi với dì Hai của con một lúc nhé, đợi cô Chaeyoungie mười phút được không?"
Mingie ngoan ngoãn gật đầu sau đó chạy ra ngoài tìm Hansin.
Bên ngoài, Hansin đáng thương đã nóng ruột đến mức tim gan lộn nhào.
Nghe thấy câu mà Rosé nói với Mingie thì phản ứng đầu tiên của cô ta là 'mười phút... đủ không? Chị Hai của mình không đến nỗi nhanh như vậy chứ?' (Amen tui không biết gì hết nhaaaaa >,< )
Sau khi Mingie rời đi, Lalisa nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt như hóa thành sương mù dày đặc che dấu sự ưu tư trong lòng, giọng nói cũng vì đang cố ép bản thân bình tĩnh mà trở nên bình thản không chút gợn sóng: "Đã về?"
Nhiều ngày không gặp, cô gầy đi rất nhiều, khí chất tựa như cũng thay đổi không ít... dường như trở nên già dặn và lạnh lùng hơn, thậm chí trong mắt cũng tựa như có thêm những u ám phức tạp không thể nhìn rõ.
Hai người đều có chút ít thay đổi nhưng có lẽ điều duy nhất không thay đổi chính là cảm giác kích động muốn ôm cô vào lòng của chị...
Thời gian này, dù đã vô số lần khao khát bay đến gặp cô, cho dù chỉ là nhìn một chút thôi nhưng chị không dám. Bởi vì hiện giờ chị đang âm thầm làm vài chuyện, mà những chuyện đó lại khiến chị không cách nào đối mặt với cô. Biết rõ người kia là người mà cô yêu nhưng chị vẫn làm những chuyện có thể làm cô tổn thương...
"Ừ." Rosé bỏ túi xách với hành lí xuống, sau đó cởi áo măng tô khoác ngoài ra rồi tiến về phía Lalisa.
Rosé vừa mới tới gần bàn làm việc của Lalisa thì lông mày của chị đã hơi nhíu lại, giọng nói không chút vui vẻ nào: "Em uống rượu?"
"Ừ."
"Em đã hứa với Mingie sẽ không uống rượu." Cả người cô nồng nặc mùi rượu, hiển nhiên là đã uống không ít.
Hai tay Rosé chống xuống bàn làm việc, khóe miệng nhếch lên: "Thì sao? Chị muốn mách bánh bao nhỏ sao?"
Thái độ thờ ơ của Rosé khiến lông mày Lisa càng nhíu chặt hơn: "Nếu em tiếp tục không biết tự thương lấy bản thân mình, tôi sẽ xem xét việc tạm dừng công việc của em."
Cảm nhận được sự quan tâm một cách đặc biệt của chị, trái tim Rosé nhói đau từng đợt. Cái mạng nhỏ này của cô đã sắp không giữ nổi rồi, còn quan tâm thân thể làm cái gì? Còn có gì mà phải băn khoăn? Còn gì mà phải nhẫn nhịn....
Xem ra Lalisa nổi giận thật, lập tức giơ tay nhấc điện thoại nội bộ gọi cho Cho Boram.
"A lô..."
Trong nháy mắt Lalisa mở miệng, Rosé đột nhiên đưa tay nhất nút ngắt cuộc gọi.
Sau đó, trong ánh mắt tức giận của chị mà nghiêng người đặt môi mình lên môi chị...
Lisa vẫn duy trì tư thế nắm chặt điện thoại trong tay, biểu cảm trên mặt không từ nào hình dung nổi, thậm chí cả cơ thể cũng không dám cử động.
Đại khái là ba giây sau, Rosé mới từ từ rời đi, sau đó dùng đôi mắt nồng nàn nhìn chị, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt câu hồn lóe lên một vẻ mê mang lại ngây thơ vô tội: "Boss, chị có nhận hối lộ không?"
"Em say rồi." Đôi mắt thất thần của Lalisa rất nhanh khôi phục lại tiêu cự, sắc mặt cũng trở lại vẻ lạnh lùng.
"Boss, chị vẫn chưa trả lời tôi!" Rosé tất nhiên không thể nào dễ dàng bỏ cuộc, đôi mắt xinh đẹp vì tức giận mà càng trở nên sinh động.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hở vai màu đen không chỉ tôn lên làn da trắng sữa ngon miệng mà còn để lộ đường cong hấp dẫn của xương quai xanh.
Yết hầu của Lisa trượt lên trượt xuống, cố dồn ánh mắt tập trung vào tập tài liệu trên bàn, lạnh lùng nói: "Chờ em tỉnh thì chúng ta lại nói chuyện này, em đi nghỉ ngơi đi."
Vào giờ phút này, nội tâm của Rosé muốn tan vỡ rồi.
'Bà đây phải hạ bao nhiêu quyết tâm đấy chị có biết không hả? Không ngờ lại đụng phải bản nâng cấp của cục đá! Đại ma vương, chịđừng có kiên cường như vậy mà, nếu không thì đời này chị cũng đừng mong lăn được giường với cô em nào!'
Rosé nghiến răng, thôi được rồi, cái mặt mo này hôm nay phải vứt đi thật rồi: "Lalisa, em đi không có nổi ~ chị ôm em đi được không~"
Lần này thì ngay cả xưng hô cũng đổi! Lisa nghe cái giọng nũng nịu mềm nhũn của cô thì tay cầm bút xoẹt một cái, một vết mực dài xuất hiện trên văn kiện, nhưng mà vẫn chịu không ngẩng đầu lên chỉ bình bình nói: "Tự mình đi."
'Đệch!' Lần này Rosé nổi giận thật sự, cô không có nhiều thời gian đâu có biết không hả? Có biết hiện tại với cô, thời gian quý giá tới mức độ nào không?
Kể cả không lăn được thì ít nhất cũng phải cho cô chút sắc mặt tốt chứ! Lâu vậy mới gặp mà kết quả vừa mới thấy mặt đã cho cô một bản mặt lạnh băng như gió lạnh mùa thu, thổi bay cả lá rụng! (hahâhahahahaha....hôm nay xoài Úc rớt giá)
Rosé lập tức lấy điện thoại ra vẻ mặt xưng xỉa, tức giận nói: "Không ôm thì thôi! Tôi tìm người khác!"
Rốt cuộc thì Lisa cũng ngẩng đầu lên, khóe mắt liếc thấy ba chữ trên màn hình di động... Wol Se Kyung.
Một giây sau, ngón tay của Rosé còn chưa kịp bấm gọi thì cả người đột nhiên nhẹ bẫng, cả người như bay lên giữa không trung.
Rosé theo bản năng mà vòng tay qua cổ Lisa để giữ thẳng bằng, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
Vẻ mặt Lisa lạnh băng, sải bước bế cô tới phòng nghỉ trong văn phòng, có điều, dẫu cái bản mặt đó có thối đến đâu đi chăng nữa thì động tác đặt cô xuống vẫn rất nhẹ nhàng.
Lisa đặt cô xuống xong, rồi bắt đầu cởi giày lại đắp kín chăn cho cô đến khi chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn to cỡ bàn tay mới thôi. Chị cảnh cáo: "Ngủ!"
Rosé chớp mắt, gật đầu một cái tỏ vẻ mình là một bé ngoan, chỉ có điều hành động lại hoàn toàn trái ngược.
Trong nháy mắt Lisa rời đi, Rosé đột nhiên kéo tay chị lại, dùng toàn lực kéo một cái...
Lisa bị kéo ngã xuống giường nằm cạnh Rosé.
Vì ngăn không cho Lisa chạy, Rosé lập tức bổ nhào cả người lên người Lisa: "Em không ngủ được ~ Chị ngủ cùng em nhé ~"
Gân xanh trên trán Lisa giật giật: "... Rốt cuộc là ai cho em uống rượu?" 'Chị nhất định phải làm thịt nó!'
Trong phòng khách, Hansin đang trông Mingie đột nhiên hắt xì một cái: "Thằng nào dám chửi ông sau lưng hả?"
Lầm bẩm xong, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian đã qua một nửa rồi giờ chỉ còn lại năm phút thôi, chẳng biết tình hình bên trong thế nào.
Chẳng qua là vì cái mạng nhỏ này, bất luận tò mò đến cỡ nào Hansin cũng không dám xí xớn tới xem, chỉ có thể gắng gượng nhẫn nhịn mà tưởng tượng bậy bạ. Không biết là chị dâu định vuốt lông cho chị Hai kiểu gì, nhỡ đâu thất bại thì làm thế nào....
Rosé nhìn chằm chằm người đàn ông đang nằm bên dưới, đưa ngón tay vuốt nhẹ mi tâm đang hơi nhăn nhó của chị rồi từ từ chuyển sống mũi cao, ánh mắt lạnh lùng, cánh môi mỏng...
Dường như phải ghi nhớ kĩ từng đường nét của khuôn mặt này.
"Có được không?" 'Ở cạnh em được không? Cho dù chỉ là thêm vài giây.'
Cho dù biết lúc này Rosé không còn tỉnh táo nhưng Lisa cũng không chống đỡ được lời cầu xin như vậy: "Được."
Rosé rốt cuộc cũng lộ ra vẻ hài lòng, yên tâm nhắm mắt lại. Chỉ có điều vài giây sau đã lại thò đầu ra, ánh mắt sáng lòe lòe: "Em vẫn không ngủ được, hôn em một cái được không?"
"Ngủ!" Lisa sầm mặt lại, kéo chăn lên cao một ít.
"Ưm..." Vẻ mặt Rosé đầy thất vọng.
Thấy ánh mắt đáng thương kia, trái tim Lisa nhất thời mềm nhũn.
Dù sao cô cũng đang uống say thế nên chẳng biết bản thân đang làm cái gì đâu, Lisa nghĩ nghĩ, rồi hơi cúi đầu xuống...
Trong ánh mắt thất vọng của cô, hôn một cái.
Vốn dĩ chị chỉ định chạm nhẹ thôi nhưng lúc chị định rời đi thì Rosé đột nhiên ôm chặt lấy cổ chị, chủ động hôn lên môi chị...
Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn nhau, trước đây vì có thể thân cận hơn một chút với cô mà Lisa hao tốn không ít nơ ron thần kinh não nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động thân cận với chị...
Cái cảm giác ngọt ngào và mềm mại này khiến Lisa xao xuyến, không ai có thể diễn tả nổi cảm xúc trong lòng chị lúc này...
Trái tim khiến chị đắm chìm vào nụ hôn nhưng lý trí lại đang tự hỏi, hiện giờ cô đang hôn ai, lại coi chị thành người nào...
Hai bàn tay Lisa siết chặt lại thành nắm đấm, lý trì càng ngày càng đến gần bờ vực tan rã. Cuối cùng, chị trở tay ôm lấy cô đoạt lại quyền chủ động, nhưng Rosé lại đột nhiên gục đầu vào ngực chị...
Lisa hốt hoảng, vội vội vàng vàng đỡ cô dậy, kết quả lại thấy một khuôn mặt ngủ đến ngon ngọt...
Lalisa: "..." Cô nhóc này uống rượu một hồi, đem lý trí của mình đốt sạch từ trong ra ngoài, cuối cùng lại ngủ gật??? Có nên tiền trảm hậu tấu không????
Những ngày này Rosé thật sự mệt đến chết luôn, ngay cả lúc ngồi trên máy bay cũng bận bịu xử lí công việc.
Thế nên, cái tình huống đang giữa lúc kích thích nhất lại lăn ra ngủ thì chính bản thân cô cũng không ngờ đến...
Trong lúc mơ màng, cô cảm giác có một chiếc lông chim chạm vào trán cô, sau đó lại quẫy nhiễu trên môi cô, đầu tiên là hơi đau nhói nhưng sau đó rất nhanh lại trở nên dịu dàng...
Rosé mang theo cái cảm giác này chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc mở mắt ra thì ngoài cửa sổ trời đã tối mịt, Rosé giật mình một cái liền lập tức ngồi bật dậy, mò mẫm mở đèn ngủ đầu giường ra. Nhìn cái đồng hồ báo thức đặt bên cạnh đèn, thế mà cô đã ngủ suốt hai tiếng đồng hồ! 'Hự, rốt cuộc Hansin chết bầm cho mình uống cái khỉ gì mà chỉ một hớp đã ngất luôn thế này!'
"Sao lại ngủ lâu đến như vậy..." Cô vốn chỉ định cho bản thân nghỉ ngơi mười phút thôi bởi vì còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết, không biết phía bên Studio có gọi điện cho cô hay không.
Rosé vội vàng cầm di động lên kiểm tra thì phát hiện đã bị tắt máy: "Mẹ kiếp! Ai dám tắt di động của bà đây!" Lúc trước vẫn còn đầy pin, không thể nào vì hết pin mà sập nguồn được.
"Tôi tắt, có ý kiến?" Lúc này, trên ghế salon đối diện truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Rosé bị giọng nói lạnh cóng kia làm cho sợ đến phát run, sau đó cứng đờ ngẩng đầu nhìn về phía người đó: "Không có... Ngài thích tắt cứ tắt..."
"Bây giờ đã tỉnh táo chưa?" Lisa khép lại tài liệu trong tay, nhìn cô.
Rosé: "Tỉnh... tỉnh... rồi." Nhìn bộ dạng này là muốn tính sổ với cô đây mà.
Lisa: "Chúng ta nói chuyện một chút về công việc của em."
Rosé: "..." 'Quả nhiên'. Rosé lúc này mới nhớ tới chuyện mình nhào đến một nửa thì lăn ra ngủ 'bây giờ muốn hối lộ tiếp có kịp không huhuhu!'
"Xem đi." Lisa đưa tài liệu trong tay cho cô.
"Đây là cái gì?" Rosé mơ hồ nhận lấy: "Ồ, là quy định công việc à? Điều thứ nhất: Tổng thời gian làm việc mỗi ngày không được quá sáu tiếng? Hửm, như này có quá ít hay không? Luật pháp quy định là tám tiếng mà!"
Đang lẩm bầm thì thấy Lisa liếc mình một phát Rosé ngậm chặt miệng luôn 'được được được, ngài chính là luật pháp!'
"Điều thứ hai: Không được uống rượu..."
"Điều thứ ba: Một ngày phải ăn đủ ba bữa..."
"Điều thứ tư..."
Rốt cuộc Rosé cũng đọc được đến điều cuối cùng: "Điều thứ mười: Không được đút lót ông chủ? Hửm..."
"Thuộc chưa."
"..."
Dưới sự đốc thúc của Lisa, Rosé phải học thuộc hết mười điều này mới được cho đi. À, không phải là đi mà là đuổi, thật giống như sợ cô lại học Chí Phèo lăn ra ăn vạ ý... Cô đáng sợ đến vậy sao? Mà cũng có phải do cô muốn thế đâu chỉ tại chai rượu của Hansin có tác dụng quá thôi.
Ban đầu cô chỉ định nhào vào lòng Đại ma vương một chút để cho chị nguôi ngoai thôi, ai dè mọi chuyện đột nhiên thoát khỏi khống chế, vốn tình hình cũng không tệ ấy thế mà cô lại biến nó thành trò hề...
Dù sao cũng may là được nhào vào lòng Đại ma vương nên tâm trạng Rosé cũng khá hơn nhiều, giống như được ăn linh đan diệu dược vậy, lập tức từ tình trạng mỏi mệt căng thẳng hồi máu sống lại, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nói cô vuốt lông cho Lisa thì thà nói rằng Lisa trấn an cô còn đúng hơn. Khoảng thời gian này cô tự cho mình quá nhiều áp lực mà thực tế thì tình huống lại không hề nghiêm trọng như những gì cô nghĩ. Nếu đối phương muốn ra tay thì một năm nay đã có vô số cơ hội, thậm chí lần ghé thăm trước của Oh Dal cũng đủ để tiện tay xử cô luôn rồi.
Suốt một năm từ lúc cô rời khỏi tổ chức thì bên kia cũng không có động tĩnh gì, cô bất quá cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé không quan trọng thôi.
'Thừa dịp này nói rõ vài chuyện cũng tốt.'
Chẳng qua là khi đối mặt với một vài người hay một vài chuyện đã qua, cô sẽ không kìm được mà nhớ tới cái sự hoang đường khi đó, cái cô không cách nào đối mặt không phải Oh Dal, cũng không phải người kia... mà là quá khứ của cô...
Trên đường đến Studio, Rosé đang định gọi cho Taeyang thì có người gọi tới, là Hansin.
Hansin đang cực kì phấn khích: "Anh Yeong... anh Yeong... anh, anh Yeong anh Yeong!!!"
"... Cô bị nói lắp à?"
"Chị tôi cuối cùng cũng bình thường lại rồi! Cô hiến thân cho chị ấy sao???" Hánín nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng này, hơn nữa càng nghĩ càng thấy chắc chắn!
Rosé đen mặt nói: "Hiến cái rắm, cô đang nghĩ là chị của cô nhanh thế à?"
Hansin: "Ờ thì..."
Lúc trước Rosé nói chỉ cần mười phút thì đương nhiên Hansin sẽ không nghĩ tới chuyện kia nhưng mà kết cục Rosé lại ở trong đó suốt hai tiếng! Hai tiếng cũng không tính là ngắn chứ? Bất quá với trình độ nín nhịn đã lâu của chị Hai cô, thì ngần ấy thời gian... tựa hồ cũng không hợp lí lắm!
"Còn nữa, rốt cuộc cô đã cho tôi cái loại rượu rởm gì vậy?"
"Rởm cái gì mà rởm! Mấy vạn một chai đó bà nội! Được mệnh danh là một hớp là gục!" Hansin kích động nói.
"Đệch! Cô cho tôi uống cái một hớp gục kia là có cái ý gì?"
"Oan quá, tôi chỉ nghĩ cô muốn tặng rượu lấy lòng chị tôi thôi mà, nên tất nhiên là tìm cho cô đồ tốt rồi, ai mà biết cô lại dùng nó để tắm!"
"..." Không sai, bà đây đúng là đi hối lộ chị gái của cô, nhưng không phải dùng rượu, cái đồ ngốc này...
Nói chuyện với Hansin xong, lại nói vài câu với Mingie rồi Rosé mới gọi tới Studio.
"Alo, Minguk..."
"Chị Chaeyoung, không... không xong rồi! Giám đốc Dong xảy ra chuyện rồi! Chị... chị mau mau qua xem một chút đi!"
"Taeyang xảy ra chuyện gì? Cậu ấy làm sao?"
"Giám đốc Dong đột nhiên ngất xỉu à!"
Rosé hơi biến sắc: "Đang êm đẹp sao tự dưng lại ngất xỉu? Đừng hoảng, chị đang trên đường rồi sẽ tới ngay!" Thằng nhóc ngu ngốc này! Tám phần là mệt quá nên mới ngất đi đây mà!
Studio Tắc Linh.
Rosé vừa mới đẩy cửa đi vào đã thấy Taeyang sắc mặt tái nhợt ngồi giữa một đống giấy bị vo tròn, cậu trợ lý Minguk thì ngồi cạnh khóc đến đỏ cả mắt.
"Chị Chaeyoung! Chị tới rồi!" Minguk vừa mới thấy cô đã như thấy được ánh sáng cứu mạng, thút tha thút thít nghẹn giọng nói: "Em đã gọi xe cấp cứu nhưng bệnh viện bên kia nói hiện đang quá bận nên không cho xe tới được, mà một mình em lại không vác nổi anh ấy..."
Rosé ném túi xách với di động trong tay cho Minguk rồi cúi người, ôm ngang Taeyang nhấc lên, bế vào giường trong phòng ngủ...
Minguk nhìn giám đốc của mình được bế theo kiểu công chúa mà mồm há tròn như chữ O: "Chị Chaeyoung, chị đàn ông quá đi!!!"
"Là do giám đốc nhà em quá nhẹ! Chẳng phải chị đã bảo em chăm sóc cậu ta cho tốt sao? Tại sao mới mấy ngày không gặp cậu ta đã gầy như thế này!" Rosé nhăn trán.
Minguk nghe vậy thì tủi thân: "Chị Chaeyoung... em không khuyên được... chị không biết chứ, bình thường nhìn giám đốc Dong có vẻ ôn hòa nhưng một khi đã làm việc thì cứ như hóa điên ý, đáng sợ lắm. Như cún con biến thành ngao Tây Tạng ý, em chỉ cần làm ồn chút thôi là anh ấy sẽ mắng em. Đến đi bộ em cũng không dám bước mạnh chứ đừng nói là giục anh ấy ăn cơm nghỉ ngơi... Chị Chayeoung, hay là chị thử nói chuyện với anh ấy đi, anh ấy chỉ nghe lời chị thôi..."
'Cún con thành ngao Tây Tạng..'. So sánh này khiến cho đầu Rosé tràn đầy hắc tuyến: "Được rồi, về sau chị sẽ bảo cậu ta."
Rosé đưa tay sờ trán Taeyang, quả nhiên là nóng bừng bừng: "Lên cơn sốt nhẹ... Minguk, em chạy xuống lầu mua ít thuốc giảm sốt lên đây!"
"Dạ!" Minguk lạch bạch chạy đi mua thuốc.
Rosé với trợ lí chăm sóc Taeyang đến nửa đêm thì rốt cuộc cậu ta cũng tỉnh.
"Sếp..."
"Nằm im!" Rosé nhấn cậu ta về giường, vẻ mặt nghiêm trọng: "Lúc đầu tôi đã nói với cậu thế nào, thân thể chính là tiền vốn của cách mạng. Cái mạng nhỏ của cậu mà mất thì còn nói gì đến chuyện khác nữa, không biết còn tưởng tôi là loại bà chủ chỉ biết bóc lột sức lao động của nhân viên đấy!"
Bây giờ thì cô đã hiểu được một chút tâm tình của Lalisa, làm ông chủ thật khó...
"Không đâu, là tôi tự nguyện!" Taeyang vội vàng nói.
"Tự nguyện cũng không được! Tôi là bà chủ, cậu phải nghe lời tôi! Nếu không thì cậu tự đi mà làm ông chủ đi!" Rosé nhấn mạnh.
Taeyang vừa nghe đã lập tức đổi sắc mặt, hoảng hốt nói: "Bà chủ, sau này tôi sẽ không thế nữa!"
Nhìn bộ dạng tiều tụy của cậu ta, Rosé thở dài nói: "Cái bộ dạng này của cậu còn đòi đi tranh tài với ai được? Lần này để tôi với Mạt Mạt đi thôi còn cậu ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe!"
"Bà chủ, tôi cũng phải đi mà, đã là bước cuối cùng rồi! Tôi không sao, đến đó tôi cũng chẳng làm gì nhiều, chỉ cần nhìn chằm chằm sao cho tới lúc người mẫu lên sân khấu không xảy ra chuyện là được."
Taeyang nói xong thì vẻ mặt hơi tối: "Dù gì tôi cũng đã làm hết khả năng nhưng mà phần thắng của chúng ta lần này không lớn. Năm này phần thưởng lớn như thế chắc chắn Đới Uy sẽ lựa chọn tác phẩm tôi đắc ý nhất..."
Sắc mặt Rosé cũng không khá hơn, đối với Taeyang mà nói thì trận chiến lần này rất khó đánh. Bởi vì đối thủ của cậu ra không phải ai khác mà là chính mình.
"Không sao, cố hết sức là được rồi, lần này không được thì còn lần sau, lần sau nữa... Một ngày nào đó cậu nhất định có thể chiến thắng bản thân mình. Khả năng của cậu là vô hạn mà đối phương chỉ có một đống thiết kế chết, rồi cũng đến lúc dùng hết mà thôi, không việc gì phải sợ!"
Taeyang nhìn đôi mắt sáng ngời của người trước mắt, thân thể yếu ớt như thể được rót vào một nguồn năng lượng mới bèn dùng sức gật đầu mạnh một cái: "Đúng vậy!"
"Tốt lắm, yên tâm mà nghỉ ngơi đi, ngay mai còn có một trận đánh lớn đấy!"
...
Ngày hôm sau. Hội trường cuộc thi StarLight.
Là cuộc thi về thiết kế thời trang danh giá nhất của Hàn Quốc thế nên hội trường hôm nay được trang trí một cách xa hoa không gì sánh kịp và vô cùng huyền ảo.
Vị trí chỗ ngồi được bố trí treo trên không, cách mặt đất chừng hơn một mét, ánh đèn màu chiếu rọi khắp nơi. Hai con thuyền Noah xếp song xong tạo thành một sân khấu hình chữ T.
Một chỗ trong hội trường này cũng thuộc loại ngàn vàng khó mua, tất cả những người xuất hiện ở đây đều là người mẫu hay những người có tiếng trong giới. Lấy thân phận trong giới giải trí hiện giờ của Rosé thì đúng là không đủ tư cách xuất hiện ở đây. Cô phải dựa vào thân phận bà chủ của Studio có nhà thiết kế trúng tuyển mới lấy được một vé mời.
Rosé đưa Taeyang với Minguk vào trong, chưa đi được mấy bước đã bị người chặn đường.
Cuộc thi còn chưa bắt đầu mà các phóng viên đã điên cuồng vây quanh đối tượng được cho là có khả năng đoạt giải nhất năm nay, Kim Bum
"Kim Bum, trong cuộc thi lần này anh có lòng tin không? Mọi người đều nói giải nhất lần này nếu không phải thuộc về anh thì sẽ chẳng thuộc về ai cả!"
"Nghe nói ngay cả nhà thiết kế chiến thắng của mùa giải trước - David cũng dự đoán anh là người đoạt giải! Chuyện này là thật sao?"
"Lần này có rất nhiều người có tiếng của giới giải trí sẽ xuất hiện, bọn họ đều là fan của anh cả. Thậm chí còn mặc thiết kế của anh đến đây để cổ vũ nữa, anh có điều gì muốn nói về vấn đề này hay không?"
....
Vẻ mặt của Kim Bum vô cùng phấn khởi và hào hứng, hoàn toàn không thấy bóng dáng vênh mặt hất hàm trước đây, đối mặt với sự vây quanh của phóng viên cũng bình tĩnh trả lời: "Mỗi một mẫu thiết kế đều là tâm huyết của tôi, tất nhiên là tôi rất có lòng tin với các tác phẩm của mình. Nhưng chuyện tranh giải vẫn phải xem sự đánh giá của ban giám khảo! David là đàn anh trong nghề tôi rất tôn kính, tôi rất cảm ơn sự tán thưởng của anh ấy cũng như tình cảm của các vị mỹ nữ!"
Rosé với Taeyang còn chưa kịp phản ứng gì thì cậu trợ lý Minguk đã làu bàu: "Gì thế! Cái thằng này quá vô liêm sỉ rồi... cái gì mà tâm huyết... rốt cuộc là tâm huyết của ai!"
Ban đầu lúc mới được tuyển vào, Minguk cũng không biết Taeyang là ai, nhưng về sau càng xem những mẫu thiết kế của cậu thì càng thấy quen mắt.
Bởi vì những người làm nghề sáng tạo căm thù nhất chính là sự đạo nhái, cho nên cậu ta mới không nhịn được mà nói việc giám đốc của mình đạo nhái phong cách thiết kế của Kim Bum là không tốt các kiểu. Dù sao cũng thật sự coi thường chính giam đốc mình.
Lúc ấy Taeyang cũng chẳng phản bác lại một câu nào, vẫn cắm đầu vẽ tối ngày như cũ.
Ở chung một thời gian, cậu ta mới dần phát hiện ra vấn đề, Taeyang nói đơn giản thì chính là loại người dùng tính mạng của mình để thiết kế, người như vậy thì làm sao có khả năng làm mấy chuyện đầu cơ trục lợi, ăn cắp ý tưởng được? Sau đó cậu ta mới quấn lấy Rosé hỏi thật lâu, mới biết câu chuyện đáng sợ bên trong...
Sau khi chặn mất mười mấy phút, các phóng viên mới chịu tản ra đi phỏng vấn những thí sinh khác.
Taeyang chỉ là một gương mặt mới, hôm nay lại còn ốm nên đeo khẩu trang, thế nên tất nhiên là chả ai để ý đến. Có điều ba người họ lại rất vui vẻ với việc này, lập tức chạy tới hậu trường để chuẩn bị.
Lúc Taeyang lướt qua, Kim Bum tựa hồ có chút nghi ngờ mà nhìn theo bóng lưng của cậu ta một cái nhưng rất nhanh đã thu mắt lại, tiếp tục à ơi với mấy người đang lấy lòng nịnh hót.
Hậu trường.
Bên trong đang sôi sục chuẩn bị, thậm chí có người mẫu chỉ mặc đồ lót đi đi lại lại. Trong đây có không ít nhà thiết kế và trợ lý là nam nhưng các cô đã sớm quen rồi, hoàn toàn không coi bọn họ là đàn ông.
Đoán chừng Taeyang chưa thấy qua cảnh này bao giờ nên trong mắt có chút lúng túng, có điều đến lúc kiểm tra quần của người mẫu thì ánh mắt lại lập tức trở nên nghiêm túc.
"Oa... thật là nhiều siêu mẫu nha! Dáng người đẹp quá! Em đúng là quả nhiên được Chúa an bài đi bên giám đốc, nhìn mà chảy nước miếng!" Minguk nuốt nước bọt.
Lúc này có một người mẫu hùng hùng hổ hổ sải bước đi về phía bọn họ: "Nhường đường! Đừng cản đường!"
Người mẫu biểu diễn của Taeyang đang thay quần áo bị đẩy một cái, xem tư thế là chuẩn bị đạp phải mẫu thiết kế...
May mà Rosé nhanh tay lẹ mắt túm được eo người mẫu, cẩn thận giúp cô ta đứng vững lại, nếu không thì không chỉ người bị ngã mà quần áo cũng khó giữ được.
"Này! Cô làm cái gì vậy? Thiết kế của chúng tôi suýt nữa thì bị cô làm hỏng rồi!" Minguk nóng nảy xông ra chặn người mẫu kia lại.
Người kia quét mắt nhìn thiết kế trên người người mẫu một cái, thấy đây là một mẫu có phong cách rất giống phong cách thiết kế của Kim Bum thì vẻ mặt cô ta trở nên khinh bỉ: "Cái thứ rẻ rách đạo nhái mà còn muốn lừa tiền à? Có tin tôi khiến mấy người bị hủy bỏ tư cách thi đấu không! Cút!"
Minguk vốn định phản bác lại nhưng cô nhận ra người này chính là siêu mẫu thế giới Lolita vô cùng nổi tiếng trong giới lại có quan hệ với ban tổ chức nữa. Hôm nay nếu đắc tội cô ta tuyệt đối không có quả ngọt để ăn nên chỉ có thể cố nén tức giận.
"Lolita thân yêu, mau tới đây thay đồ nào!" Cách đó không xa có tiếng gọi.
Lolita lập tức lộ ra một nụ cười, đi về phía đối diện: "Oa, giám đốc Kim, bộ này thật đẹp quá!"
"Đẹp chứ! Tôi đã nói cô nhất định sẽ thích mà!" Kim Bum đắc ý.
"Quá đẹp luôn! Không hổ là giám đốc Kim, lần nào cũng khiến tôi bất ngờ! Khó trách ngay cả David cũng nói lần này giải StarLight nhất định thuộc về anh!" Lolita nói xong rồi nhìn lướt qua hướng đám người Rosé: "Có điều, cái giải này đúng là càng ngày càng tệ, loại thiết kế nào cũng có thể trúng tuyển! Mới nãy đám kia còn muốn lừa tôi đấy, rõ ràng là sao chép phong cách của anh mà! Đúng là thật nực cười!"
Kim Bum tỏ thái độ không quan tâm, hào phóng cười: "Hà hà hà, cái giới này chính là như vậy, quen là được rồi!"
Lolita sờ chiếc váy kia, càng nhìn càng thích: "Vẫn là anh Kim lợi hại, thiết kế nào cũng khiến người ta ngưỡng mộ! Chả trách thầy David lại bảo anh sinh ra để thiết kế thời trang!"
...
Thấy chiếc trong tay Kim Bum, sắc mặt Taeyang trắng bệch trong nháy mắt.
"Giám đốc Dong, anh sao vậy?" Thấy sắc mặt Taeyang không đúng, Minguk lập tức lo lắng hỏi.
Rosé nhíu mi: "Tên Kim Bum này cũng ác thật, dám chọn mẫu này..."
Taeyang rất thường xuyên nhắc tới chiếc váy này với Rosé, cô nhớ mỗi lần nhắc đến nó vẻ mặt cậu lúc nào cũng hớn hở hạnh phúc.
Giọng nói Taeyang khô khốc: "Đó là tác phẩm khi linh cảm tôi dồi dào nhất, là tác phẩm hoàn hảo nhất trong lòng tôi, nằm trong bộ sưu tập Sinh Mệnh, bộ sưu tập đó có tổng cộng 6 mẫu thiết kế, vừa đủ cho Kim Bum tham gia cuộc thi này..."
Rosé vốn còn định an ủi mấy câu nhưng Taeyang đã hít sâu một hơi rồi tự bình tĩnh lại, không những thế còn trấn an Rosé: "Bà chủ, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, cô cứ ra ngồi trước đi tôi sẽ theo sau!"
Rosé quan sát thấy trạng thái cậu ta coi như ổn định rồi mới vỗ vai một cái: "Được, có chuyện gì thì gọi tôi! Minguk, em trông chừng cậu ta, nếu cậu ta khó chịu chỗ nào phải báo cáo chị ngay lập tức!"
"Dạ, kể cả giám đốc có cắn em thì em cũng sẽ tìm chị báo cáo!"
"Thế mới ngoan, chị là chỗ dựa của em, yêu tâm đi!"
Nghe hai người nói chuyện, Taeyang dở khóc dở cười, trong dòng máu lạnh như băng đang chảy trong người bỗng có một tia ấm áp ngấm vào. Cậu cẩn thận cầm lấy chiếc váy dự thi lần này, trong đôi mắt u ám lóe lên những tia sáng không rõ...
...
Cuộc thi sắp bắt đầu, trong hội trường cực kì náo nhiệt.
Các phóng viên phỏng vấn các thí sinh xong, hiện đang tranh nhau phỏng vấn những người nổi tiếng đến tham dự hôm nay.
Gần đây Tuyết Mùa Hạ sắp khởi chiếu thế nên đang được quảng bá rầm rộ trên các phương tiện truyền thông, nữ chính Park Hwayoung vì thế mà vô cùng được săn đón, cộng thêm việc Kim Bum - nhân viên của History là thí sinh hot nhất năm nay, thế nên cơ hồ là một nửa số phóng viên đều vây quanh cô ta.
"Cô Park, làm sao cô phát hiện được Kim Bum vậy? Có thể chia sẻ câu chuyện của hai người một chút được không?" Các phóng viên rối rít đưa ra câu hỏi.
Park Hwayoung cũng không biết nghĩ tới cái gì mà trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng rồi mở miệng nói: "Thật ra Bá Nhạc* phát hiện ra Kim Bum không phải là tôi mà là hôn phu tôi. Sau đó tôi thấy cũng không tệ nên mới nói chuyện tìm hiểu với cậu ta, thấy khá tiềm năng nên mới quyết định đầu tư..."
(*Bá Nhạc: một nhân vật tài giỏi trong việc phải hiện ngựa tốt, về sau người Trung Quốc hay dùng để ám chỉ những người tìm được nhân tài giỏi.)
"Hóa ra vẫn còn một đoạn giai thoại như vậy! Hai vị đúng là biết nhìn xa trông rộng, ngay cả tầm mắt cũng tốt giống nhau!"
"Tuyết Mùa Hạ chưa ra mắt mà đã thu hút nhiều sự chú ý đến vậy, e là đến khi ra mắt chắc sẽ phá đảo phòng vé năm nay mất! Hơn nữa nghe nói Tuyết Mùa Hạ còn tham gia mấy giải thưởng lớn nữa! Năm nay đúng là năm được mùa của Hwayoung rồi!" Có phóng viên tâng bốc nói.
"Ha ha ha đúng thế, đúng thế tôi còn chuẩn bị xong cả bài báo Hwayoung đoạt giải Ảnh hậu của giải nghệ thuật BaekSang rồi đó!"
...
Cho đến khi dẫn chương trình tuyên bố cuộc thi bắt đầu thì các phóng viên mới tản đi, trở lại vị trí của mình.
Vị trí Rosé tương đối vắng vẻ, ở tít một cái góc xa. Cô đang nhân lúc ban tổ chức phát biểu mà nhắm mắt dưỡng thần thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói khiến người ta khó chịu.
"Ơ... Đây chẳng phải là Đại minh tinh Rosé- Park Chaeyoung sao? Cô cũng đến đây xem cuộc thi sao? Cô không biết muốn vào đây là cần vé mời à? Cừ tùy tiện lao vào không chừng bị người ta đánh đó!"
Người nói chính là Jang Seol, cô ta đang khoác tay Park Hwayoung.
Trong đôi mắt lười biếng của Rosé thoáng qua một chút khó chịu, chậm rãi ngước mắt nhìn Jang Seol một cái rồi ra vẻ kinh ngạc nói: "Ồ! Cô Jang đây đổi nghề làm bảo vệ à?"
Jang Seol sửng sốt một lát rồi ngay lập tức giận dữ nói: "Mày mới là bảo vệ!"
Rosé tỏ vẻ bửng tỉnh gật đầu một cái: "Ôi xin lỗi, hóa ra chỉ là chõ mũi vào việc của người khác, là tôi hiểu nhầm."
"Mày!!!" Jang Seol giận gần chết.
Park Hwayoung đứng một bên hòa giải: "Chaeyoung, Jang Seol chỉ có ý tốt thôi, ở đây chỗ ngồi được quy định sẵn rồi, không thể tự tiện ngồi..."
Rosé nhắm hai mắt lại, chẳng muốn lãng phí một giây đồng hồ nào với những người này.
Jang Seol kéo Park Hưayoung đi về phía chỗ Vip: "Kệ cô ta, dù sao đến lúc đó cũng chẳng phải là chúng ta mất mặt! Chỗ khác thì thôi nhưng cô ta lại không biết xấu hổ mà đến đây, cô ta thì biết cái gì là thời trang chắc?"
Park Hwayoung chần chừ nói: "Có lẽ cô ấy thực sự được mời?"
Jang Seol tỏ vẻ chắc chắn nói: "Sao có thể! Chỗ ngồi hôm nay khó mua lắm đấy, ngay cả mẹ mình cũng phải nhờ tới rất nhiều người mới lấy được đó, suýt nữa thì không thể đi cùng cậu được rồi!"
"Quan hệ của cô ấy với Hansin Manoban tựa hồ không tồi..." Park Hwayoung cố ý nói.
Jang Seol nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ: "Xem ra cũng chẳng coi trọng cô ta lắm nếu không lấy năng lực của Hansin Manoban thì hoàn toàn có thể cho cô ta một ghế ở hàng Vip rồi chứ sao có thể ngồi ở cái góc đó chứ! Loại người như vậy thật buồn nôn! Ôm đùi khắp nơi, chỗ nào cũng thấy bóng dáng cô ta!"
Nói xong còn hừ một tiếng, hưng phấn nói: "Được rồi, kệ cô ta. Đúng rồi Hwayoung, chờ lát nữa trao giải xong chúng ta đến thẳng khách sạn Diamond đi, tớ đã đặt sẵn một phòng để chúc mừng cậu rồi đó!"
Park Hwayoung trách cô ta: "Còn chưa biết có được giải không mà!"
"Cái gì mà không biết? Tớ đã sớm nghe ngóng trong các thí sinh lần này thì thực lực của đội các cậu là mạnh nhất đó, giải thưởng không về tay cậu thì về tay ai!" Nói xong còn thần thần bí bí nói thầm với Hwayoung: "Tớ để mẹ nghe ngóng giúp, lần này giải nhất chính là Kim Bum đấy, cậu yên tâm đi!"
Park Hwayoung nghe vậy con mắt sáng rực, cơ mà trong miệng thì vẫn vờ khiêm tốn nói: "Hay là cứ chờ kết quả đi rồi hãy nói!"
Đang nói thì Kim Bum cũng ngồi xuống, Jang Seol thấy vậy thì trêu đùa: "Ái chà chà, Đại tài tử của chúng ta tới rồi! Lần này mà được giải thì người muốn đào cậu đi lại nhiều hơn rồi?"
"Người đẹp Jang nói gì thế, bà chủ chính là cha mẹ tái sinh của tôi đấy! Tôi có bay lên trời cũng không thể rời bà chủ được đâu!" Kim Bum vốn là một kẻ biết lợi dụng, công phu nịnh hót cũng thuộc hạng nhất, dỗ Jang seol và Park Hwayoung cười tít mắt.
Bên kia, Taeyang với Minguk cũng ngồi xuống cạnh Rosé.
"Chuẩn bị xong rồi sao?"
"Vâng." Taeyang gật đầu, những gì có thể làm đều đã làm, bây giờ chỉ có thể ngồi chờ kết quả thôi.
Rất nhanh, ban tổ chức cũng phát biểu xong, cuộc thi chính thức bắt đầu. Trên sân khấu chữ T, ánh đèn phát sáng lập lòe, tác phẩm của thí sinh đầu tiên bước lên.
Nhà thiết kế này thực lực cũng không tầm thường, trên màn hình led có giới thiệu sơ qua về thí sinh: Kwon Ji-yong, nghệ danh GD người từng đạt giải StarLight lần thứ XVII. Hiện tại đang là giám đốc công ty thiết kế G-dragon và Ủy viên Hiệp hội Thời trang Hàn Quốc, từng được trao tặng danh hiệu Nhà thiết kế thời trang ưu tú...
Chủ đề thiết kế của GD là về con giáp, mượn ý tưởng hoa văn mười hai con giáp của Hàn Quốc khiến cả sân khấu bừng sáng lên.
Chỉ có điều, sau những giây phút hào nhoáng ngắn ngủi thì cảm giác đầu tiên của mọi người chính là những mẫu này có vẻ quen mắt.
"Chậc, ngay cả GD cũng hết thời rồi sao? Đây rõ ràng là phong cách của Kim Bum mà!"
"Từ khi Kim Bum nổi tiếng với những trang phục có họa tiết phục cổ thì giờ ai ai cũng chạy theo ý tưởng này, sắp thành đầy đường rồi!"
"Quan trọng là những nhà thuyết kế đó có cố sức sáng tạo đến mấy cũng chẳng ra thể thống gì, hoàn toàn không có loại cảm giác hài hòa tự nhiên như Kim Bum!"
...
Minguk nghe những người xung quanh bàn tán trong lòng toát mồ hôi lạnh. 'Chỉ là hơi giống thôi cũng đã bị chửi như thế rồi, vậy chờ đến lúc tác phẩm của giám đốc xuất hiện sẽ bị chửi thành cái dạng gì?'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro