Sờ bàn tay nhở bé dưới gầm bàn
"Oh Yeoang tôi ghét anh nhất!!!" Hei-ran bật khóc chạy mất.
Rosé vỗ vỗ vai Chin Hae: "Còn đứng đực ra đó làm gì, mau đuổi theo đi!"
Chin Hae ngây ra mất một lúc rồi mới phản ứng lại, đập tay với Rosé một cái, sau đó vội vã đuổi theo.
Sau một hồi trò chuyện với mọi người, Rosé đội lại mũ bảo hiểm cho Mingie: "Các anh em, hôm nay tôi đưa con theo nên không tiện, tôi đi trước đây, lần sau sẽ mời mọi người đi ăn thịt nướng uống bia xả láng!"
"Đây là cậu nói đó nhé!"
"Đúng thế! Không được cho chúng tôi leo cây đâu đấy! Đúng rồi, lúc đó nhớ mang theo cả vợ cậu đi cho tôi xem mở rộng tầm mắt nhé!"
"Ha ha, đúng đúng... nhất định phải đưa đi cùng đấy!"
Rosé lườm mấy gã đó một cái, sẵng giọng: "Biến! Đã bảo là đại mĩ nhân rồi, mấy ông nghĩ tôi có thể để cô ấy tới trước mặt đám sói đói bọn ông sao?"
"Xì!!!" Cả đám xì dài một tiếng.
Bóng đêm dần dần lùi đi, chân trời dần dần hiện lên những vệt sáng, bất tri bất giác trời đã sắp sáng rồi. Rosé men theo đường quốc lộ đến một con hẻm nhỏ. Từ đằng xa đã ngửi thấy mùi hương cực kì mê người của thức ăn bay đến.
Rosé dừng xe ôm Mingie xuống: "Đói rồi đúng không, cô đưa con đi ăn món ngon nha!"
Rosé dắt Mingie bước vào một tiệm ăn nhìn trông có vẻ đã lâu đời nhưng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, cô gọi một lồng Dimsum và hai bát mỳ vằn thắn.
Dimsum vỏ mỏng nhân nhiều, mỳ vằn thắn cũng đầy đủ nguyên liệu, phủ một lớp dầu vừng đặc chế thơm lừng, rải lên một chút hành thái nhỏ, chẳng mấy chốc Rosé đã ăn hết chuẩn bị đánh chén sang bát thứ hai.
Ngẩng đầu lên nhìn bánh bao nhỏ, thấy thằng bé cũng ăn hết một bát tô đầy ự, hơn nữa còn đang liếm môi tỏ vẻ vẫn còn chưa thỏa mãn.
Rosé bật cười: "Cái bụng của con sao chứa được nữa, đồ ăn ngon cũng không thể ăn quá nhiều trong một lần được, một bát là đủ rồi, nào thử một cái Tiểu Long Bao đi! Cái này cũng rất ngon đấy!"
Vừa nói vừa gắp một cái chấm một ít giấm rồi thả vào cái bát nhỏ của thằng bé. Lần này bánh bao nhỏ ăn rất từ tốn, như thể không nỡ ăn hết.
Rosé chống cằm nhìn bánh bao nhỏ đến thất thần, càng nhìn lại càng thấy khó chịu, hít sâu một hơi kiềm chế lại tinh thần mới dời ánh mắt đi được. Bánh bao nhỏ ăn hết một cái Tiểu Long Bao, khuôn mặt buồn buồn tiếc nuối.
"Lần sau..." Suýt chút nữa thì Rosé bật thốt lên câu "Lần sau lại đưa con đến.", cổ họng cô nghẹn lại.
Ăn sáng xong, Rosé nhìn điện thoại, đã sắp sáu giờ rồi. Còn hai tiếng nữa là phải đưa bánh bao nhỏ về rồi, còn quay lại phim trường quay phim nữa...
Chỗ này cách Seoul Forest Trimage rất gần, Rosé đưa con bé về căn hộ của cô, rửa mặt cho thằng bé để tránh khiến cho hai ông bà hoảng hốt. Với sự quan tâm lo lắng của hai ông bà, chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được kiểu chơi như thế này...
Mingie nhìn thấy gương mặt sạch sẽ của mình trong gương, ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm.
Rosé lấy cái bút nhớ màu hồng trên bàn trang điểm vẽ râu mèo và cái mũi hồng hồng cho thằng bé, nhìn vào trông thật giống một chú mèo con đáng yêu.
Sau đó cô liền vẽ y hệt thế cho bản thân mình: "Meo o~ Đáng yêu không~"
Tiểu Bảo sờ sờ râu mèo trên mặt mình, vẻ mặt của thằng bé giờ mới khá hơn một chút. Ninh Tịch ôm con bé đang ủ rũ ngồi lên giường: "Mingie có buồn ngủ không nào? Con có muốn ngủ một lát không?"
Bánh bao nhỏ lập tức lắc đầu, đôi mắt mở to.
"Ồ, vậy chúng ta làm gì bây giờ... Để cô nghĩ xem nào..."
Rosé cố gắng suy nghĩ, chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa là cô phải trả lại Mingie rồi, cô còn có thể làm gì với Mingie đây, làm gì để có thể khiến con bé đặc biệt vui vẻ.
Nghĩ nghĩ, cũng không biết là làm sao nữa, trong nháy mắt tâm trạng của cô bỗng sụp đổ, nước mắt đã kìm nén rất lâu đột nhiên không thể đè nén được nữa...
Có thể là vì đã đè nén quá lâu, cho dù biết rằng đang ở trước mặt bánh bao nhỏ, không nên như thế này nếu không sẽ khiến con bé sợ. Nhưng mà cô thực sự chịu không nổi nữa.
Bánh bao nhỏ ngồi trên giường, ngồi ngẩn ra nhìn Rosé gục trên gối khóc không thành tiếng, cả người cũng dại ra, trong mắt tràn đầy luống cuống và kinh hoàng.
Mãi một lúc sau, nó mới thử vỗ vỗ lên lưng cô như cô bình thường vẫn hay trấn an nó. Nhưng mà nó vừa mới vỗ nhẹ mấy cái, cô Chaeyoung lại càng khóc dữ hơn. Bánh bao nhỏ sợ hết hồn không dám làm gì lung tung nữa.
Con ngươi đen nhánh đầy lo lắng nhìn Rosé, đôi mắt của con bé cũng bắt đầu nhưng nhức, nó cũng muốn khóc. Nhưng mà nó không thể khóc! Cô Chaeyoung còn cần nó!
Bánh bao nhỏ cố gắng ép mình không khóc, lôi một cái điện thoại di động nhỏ từ trong túi ra. Thực ra nó cực kì ghét cái thứ lạnh như băng này, không thích việc chỉ có thể liên lạc được với cô Chaeyoung của nó bằng cái thứ này, cho nên nó mới cố chấp không chịu dùng.
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua bánh bao nhỏ chủ động dùng điện thoại mới mà Lisa chuẩn bị cho nhóc. Bánh bao nhỏ nhanh chóng gửi cho appa mình một cái tin nhắn: [Khóc]
Trong căn nhà cũ của nhà Manoban, Lisa đang ngồi trước bàn đọc sách ở thư phòng, sau khi đọc được tin nhắn của Mingie liền ngồi thẳng dậy, suýt chút nữa là làm vỡ cái cốc đặt bên cạnh.
Chị lập tức nhắn lại hỏi: [Ai khóc? Cô Chaeyoung?]
Mingie chỉ nhắn lại một chữ: [Ukm]
Lisa ngay lập tức hiểu được lý do tại sao Rosé lại khóc. Nhưng mà đối với lời cầu cứu của con gái, chị cũng bó tay đành chịu. Thực sự thì chị chẳng có bất kì kinh nghiệm gì để dỗ con gái đang khóc cả.
Lisa bật máy tính lên bắt đầu nghiên cứu. Mingie đã thúc giục liên tiếp hai lần liền, Lisa mới vội vàng gửi một bức ảnh cho cô bé, trong ảnh là một mẩu chuyện cười.
[Để cô ấy đọc cái này thử xem sao.]
Mingie vội vã đưa bức ảnh cho cô Chaeyoung xem, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng bất an. Rosé mắt mũi rưng rưng ngẩng đầu lên, loáng thoáng nhìn thấy một đoạn văn trên di động của Mingie:
"Ngày xưa, Táo và Lê là đôi bạn thân, nhưng sau này Táo chuyển nhà đi mất rồi cho nên bọn họ hẹn nhau rằng mười năm sau sẽ quay lại nơi này. Mười năm sau, Táo lại trở về nơi đó, nhưng mà đợi mãi mãi rồi mà vẫn không thấy Lê xuất hiện. Táo đợi mãi đợi mãi... cuối cùng biến thành cái màn hình plasma."
"Phụt!" Rosé đang khóc thì bật cười, quả thực dở cười dở khóc: "Bảo bối, chuyện cười này của con... nhạt quá đi mất!"
Hơn nữa, không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, rất giống phong cách của ai đó. "Xin lỗi bảo bối, cô vừa nãy có chút mất kiểm soát... cô đi rửa cái mặt đã nhé!" Rosé lúng túng sụt sịt đứng dậy đi vào toilet.
Cô đúng thật là, trong đầu thì muốn trấn an Mingie, thế mà cuối cùng lại phải để Mingie dỗ ngược lại mình.... Sau khi Rosé vào toilet rồi, Mingie lén lút nhắn một cái tin gửi đi: [Cười ]
Lisa ở đầu bên kia đang căng thẳng cuối cùng cũng được thở phào một cái. Ngay sau đó, anh không yên tâm nhắc con gái mình một câu: [Còn nhớ những gì ta dặn con chứ!]
Nhìn thấy Mingie nhắn lại một chữ [Vâng], chị mới yên tâm đôi chút.
Đúng vào lúc này, cánh cửa thư phòng đột nhiên bật mở, Hansin thất kinh lao vào trong, biểu cảm trên mặt như thể trời sụp xuống đến nơi.
"Chị Hai, thôi chết rồi, ông già nhà mình về sớm hơn dự kiến, hơn nữa đã về đến cổng rồi kìa!!!"
Lisa gật nhẹ: "Ừm."
Hansin sắp khóc đến nơi, "Ôi trời ơi! Ừm thế nghĩa là sao? Rốt cuộc thì chị có cách nào không? Với cái tính cố chấp của ông già nhà mình, nhỡ đâu không chịu nổi kích thích lại ra làm cái gì đấy thì sao? Ai mà khuyên cho nổi!"
Mà thảm nhất là người để cho Mingie đi với Rosé chính là anh đấy! Hansin tựa hồ đã đoán ra được tình cảnh bi thảm của mình trong tương lai...
Lúc này, dưới nhà đã vang lên tiếng bước chân, tiếp sau đó vang lên tiếng đối thoại giữa lão gia tử và người hầu.
"Tình hình của Mingie hôm nay như thế nào rồi?"
"Thưa lão gia, Tiểu công chúa vẫn chưa dậy ạ."
"Ừ, để ta lên xem thế nào."
Lão gia tử dồn hết sự chú ý lên đứa cháu nội bảo bối, về đến nhà việc đầu tiên đương nhiên là đi thăm Mingie.
Hansin phi như bay xuống nhà, giơ hai tay ra cản trước mặt mặt Lão gia tử: "Ba! Ba có đói không! Ba đi ăn sáng trước đã! Mẹ con từ sáng đến giờ vẫn đang bận rộn trong phòng bếp kìa!"
"Đợi lát nữa rồi ăn, ba lên xem Mingie đã."
"Thôi, ba ăn rồi lên xem sau! Không ăn là đồ ăn nguội mất đấy!"
"Lạnh thì để người hầu hâm nóng lại là được rồi!"
"Như thế thì mất hết dinh dưỡng rồi còn gì!"
Manoban lão gia giờ mới phát hiện ra có cái gì đó lạ lạ, ông sầm mặt không vui nhìn anh: "Cái con nhóc thối tha này, có phải là con lại gây ra chuyện gì nữa rồi không?"
Hansin cười khan gãi đầu nói: "Con... con đâu có! Con thì có thể gây ra chuyện gì đây!"
Lúc này, lão phu nhân đi ra từ phòng bếp: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi đấy, gọi Mingie dậy ăn sáng đi! Ngủ nhiều quá cũng không tốt đâu!"
Thôi xong..... Lần này thực sự không trốn được nữa rồi...
Thấy vẻ mặt của Hansin có cái gì đó lạ lạ, lại cứ chắn trước cửa phòng không cho bọn họ vào, hai ông bà liền phát hiện ra có chuyện gì đó không đúng.
Ông Manoban tức giận gạt cô ta sang một bên đẩy cửa bước vào.
Trong phòng trống không, chẳng có ai. Vẻ mặt của ông Manoban thoắt cái liền thay đổi, đen sì như bão tố sắp đến: "Mingie đâu???"
Nữ hầu chịu trách nhiệm chăm sóc Mingie sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, kinh hoàng nói: "Sao lại thế này... Tiểu công chúa rõ ràng là vẫn ngủ trong phòng mà!"
"Các người làm ăn kiểu gì thế hả? Bao nhiêu người mà không trông nổi đứa một đứa trẻ con!"
Hansin thấy tình hình có vẻ mất kiểm soát, đang chuẩn bị đứng ra gánh tội thì đúng lúc này đằng sau lưng cô bỗng vang lên một giọng nói lành lạnh: "Mingie không phải là phạm nhân."
Lão gia giận tím mặt quát: "Cái con khốn này! Mày đưa Mingie đi đâu rồi? Có phải mày lại đưa đến chỗ con nhỏ đó không! Cái thứ không bằng súc sinh, Mingie là con ruột của mày, mày lại giao nó cho một đứa con gái phẩm hạnh không ra gì như thế à!"
Đến mức này thì Lão phu nhân cũng không chịu được: "Lisa, lần này con hồ đồ quá rồi! Làm sao có thể để Mingie đi cùng với cô gái ấy được?"
Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, Hansin vội nói: "Ba, mẹ... có mấy lời con đã giấu từ trong lòng rất lâu rồi, dù ba mẹ có đánh gãy chân con, hôm nay con cũng phải nói!"
"Giống như chị Hai con đã nói vừa nãy, Mingie là cháu của ba mẹ chứ không phải là phạm nhân, hai người trông giữ nó nghiêm khắc như thế, đối với Mingie mà nói thì nơi này chẳng khác gì cái nhà tù?"
"Tuy rằng mấy ngày hôm nay ở đây vẫn rất ngoan ngoan, nhưng có ngày nào là nó thực sự vui vẻ không? Bọn con chẳng qua chỉ là để Mingie đi cùng người bạn tốt nhất của nó - người cô mà nó thích nhất, hai người làm gì mà như trời sắp sập đến nơi thế?"
"Súc sinh! Hai đứa chúng bay đã quên mất tại sao Mingie lại biến thành như thế này rồi hay sao?" Lão gia nói rồi vung tay tát cho Hansin một phát.
Lisa kéo Hansin ra phía sau chị. "Bốp" một cái, một cái tát đau điếng giáng lên mặt của Lisa...
"Chị!" Hansin giật bắn: "Chị không sao chứ!"
Ông Manoban nhìn bàn tay của chính mình, ông có chút sững sờ, từ nhỏ đến lớn, Hansin ăn đòn không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên ông đánh đứa con lớn luôn luôn khiến ông vừa lòng.
Lisa lau vết máu rỉ ra ở khóe môi, sắc mặt lạnh như băng: "Con thà để Mingie chết đi từ lần ngoài ý muốn đó còn hơn là để nó sống như bây giờ."
"Mày... mày..." Lão gia tử ôm ngực, lùi lại về sau mấy bước, suýt chút nữa thì ngất đi vì quá kích động.
Lão phu nhân vội chạy đến đỡ ông: "Lisa, sao con có thể nói như thế! Dù cho cách làm của mẹ và ba con có gì không đúng, con cũng không nên nói ra những lời mất dạy như thế! Có cái gì còn quan trọng hơn là sống?"
Lão gia khó khăn lắm mới xuôi xuôi xuống một chút, đứt quãng ra lệnh cho thủ hạ tâm phúc đứng bên cạnh: "Hyun Ki, cậu đi... dù bây giờ Mingie có ở đâu đi nữa cũng mang nó về ngay cho tôi!"
Nói rồi ông lạnh lùng nhìn hai đứa con của mình: "Còn hai đứa chúng mày, từ ngày hôm nay không cho phép bước vào nhà cũ một bước!"
Hansin nghe thế liền giãy nảy: "Ba, ba làm thế này là chuyên quyền độc đoán đó! Paraol còn không như ba! Ba..."
Còn đang định lải nhải tiếp, Lisa đã dùng ánh mắt cấm anh nói tiếp nữa.
Không còn cách nào khác, Lục Cảnh Lễ đành câm nín. Thật đúng là hoàng đế không vội thái giám hốt hoảng, bây giờ đã là lúc nào rồi, rốt cuộc thì chị Hai có để lại hậu chiêu gì không đấy?
Không cần Lão gia tử phái người ra ngoài tìm, Rosé cũng sắp đưa Mingie về rồi, đến lúc đó hai bên chạm mặt, cảnh tượng sẽ còn khủng khiếp đến mức nào nữa đây... Cô quả thật không dám tưởng tượng mà!
Quả nhiên, lúc Hyun Ki lĩnh mệnh điều động tất cả nhân thủ ra ngoài tìm kiếm Mingie thì đã có người hầu chạy như bay vào nhà, kích động hét lên: "Lão gia! Lão phu nhân! Tiểu công chúa... Cô ấy về rồi ạ! Cô ấy đang đứng ở cửa sau đấy ạ!"
"Cái gì? Mingie về rồi à?" Lục Sùng Sơn đứng bật dậy, sau đó đen mặt hỏi: "Tiểu công chúa về cùng với ai?"
"Cùng... cùng với một cô gái ạ... một cô gái trông rất xinh đẹp..." Người hầu run rẩy lắp ba lắp bắp nói.
"Quả nhiên là vậy! Ta ngược lại muốn xem xem! Người phụ nữ này có bản lĩnh gì mà lại có thể khiến hai đứa bay thi nhau nói đỡ cho cô ta như thế!"
Bây giờ ấn tượng của Manoban lão gia về Rosé đã tệ hại đến cực điểm, trong lòng ông, cô chính là một đứa con gái hồng nhan họa thủy, lòng dạ thâm sâu khó lường.
Lão phu nhân vốn dĩ đứng ở thế trung lập, hiện tại sau khi trải qua chuyện này bà đã hoàn toàn đứng về phe của Lão gia tử.
Thế nên, Lão gia tử, Lão phu nhân, cộng thêm cả Lisa và Hansin, phía sau kèm theo một đoàn người quản gia lẫn người hầu, một đám người ùn ùn kéo về phía cổng của hậu viện...
Cùng lúc đó, Rosé đang lo lắng không thôi gọi điện cho Hansin, vừa nãy cô hình như nhìn thấy một cô hầu gái ló đầu ra nhìn, dường như là đã phát hiện ra cô và Mingie rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu chứ...
Chết tiệt, sao mãi không gọi được cho Hansin vậy? Rốt cuộc cái tên này đang làm gì thế không biết? Lúc đang sốt hết cả ruột, ánh mắt của Rosé liếc vào trong sân, ngay sau đó cô liền ngẩn ra.
Cô thấy dẫn đầu một đoàn người là một ông lão mặt mũi âm trầm trông vô cùng đáng sợ, bên cạnh có một bà cụ rất có khí chất, vẻ ngoài chăm sóc khá tốt, đi sau là Lisa và Hansin, nối đuôi là một đống người hầu...
Tất cả bọn họ đang ùn ùn kéo về phía cô! Ôi! Trời! Đất! Ơi!!! Cái tên Hansin chết tiệt kia! Tình huống này rốt cuộc là như thế nào!!!
Lao gia tử nhìn cháu nội bảo bối bên cạnh Rosé trước, sau khi chắc chắn bé con không việc gì, ông liền bắn ánh mắt sắc bén về phía Rosé.
Cho dù Manoban Lão gia đã "thoái vị" đã lâu, nhưng dù sao cũng là người từng tung hoành ngang dọc ở Seoul này bao năm, khí thế cũng đủ khiến người khác run sợ.
Vì lát nữa Rosé phải tới thẳng phim trường, nên cô đã thay một bộ đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng đơn giản, trang điểm cũng rất nhẹ nhàng.
Chỉ là Lão Manoban không chú ý đến những điều này, trong lòng ông giờ chỉ ngập tràn suy nghĩ cô gái trước mặt đã cấu kết với hai đứa con bắt cóc cháu nội bảo bối của ông ra khỏi nhà cả đêm! Đúng là to gan lớn mật! Thách thức quyền uy của ông!
Lão gia hung hăng đi về phía Rosé, càng tới gần, bầu không khí càng trở nên ngột ngạt, căng thẳng... Nhưng vào đúng lúc này, mọi chuyện lại đảo ngược tình thế...
Mingie vốn đang đứng yên bên cạnh Rosé, lúc này bỗng buông tay cô ra, sải bước đôi chân ngắn cũn cỡn của mình, lon ton chạy về phía ông bà nội...
Hai người vừa thấy cháu nội bảo bối chạy về phía mình liền cảm thấy đau xé lòng, phản xạ theo điều kiện nghĩ rằng Mingie chắc chắn đã chịu ấm ức nên liền cùng nhau ngồi xuống chuẩn bị vỗ về, an ủi nhóc.
Kết quả, sau khi Mingie bảo bối chạy đến trước mặt họ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác dần nở ra nụ cười tươi rói. Ngay sau đó, khi hai người vẫn chưa hết kinh ngạc, Mingie lao tới, hôn lên mặt bà nội một cái trước, sau đó cũng hôn lên mặt ông nội một cái cho công bằng.
Giờ phút này.
Lão gia tử: "...."
Lão phu nhân: "...."
Hansin há hốc miệng hình chữ O.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ngay đến Rosé cũng cảm thấy kinh ngạc khi thấy cảnh này. Người duy nhất tỏ ra bình tĩnh ở đây có lẽ chỉ có Lisa - Người nắm rõ mọi thứ trong tay. Khoảng hơn mười giây sau, hai người vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Lão phu nhân cứ tưởng mình đang nằm mơ, bà không thể tin nổi, "Tôi... Tôi đang nằm mơ hả? Bảo bối của chúng ta... vừa mới hôn tôi...?"
"Nó cũng hôn tôi kìa." Lão gia tử nghiêm túc bổ sung thêm.
Ngọn lửa giận trong lòng ông đã hoàn toàn bị dập tắt, ngay đến đốm lửa nhỏ cũng chẳng còn. Vì để giữ sự uy nghiêm của mình, ông cố gắng áp chế sự kích động trong lòng, sau đó từ từ đứng dậy, chắp tay sau lưng, ánh mắt lại hướng tới Rosé phía đối diện, ho nhẹ một tiếng, nói:
"Ừm, cô đây là... cô Chaeyoung phải không, cảm ơn đã đưa Mingie của chúng tôi về, nếu không chê, mời cô vào nhà ngồi chơi một lúc!"
Lão phu nhân lập tức phụ họa: "Phải đấy phải đấy! Đến rồi thì mau vào nhà ngồi đi! Vừa hay tôi mới chuẩn bị xong bữa sáng, cùng vào ăn một chút đi!"
"Ơ, cháu vừa mới..." Ăn rồi ạ.
Rosé còn chưa kịp nói hết đã bị Lão phu nhân nhiệt tình kéo vào nhà.
Rosé: "..."
Hansin từ đầu tới cuối đều đờ ra khó hiểu: "..." --- Thế cũng được ấy hả?
Rosé tiến thoái lưỡng nan, không biết làm thế nào, đành phải hướng mắt cầu cứu tới người mà cô vẫn luôn né tránh ngay đến nhìn cũng chẳng dám nhìn - Lisa. 'Boss đại nhân! Cứu mạng!!!'
Lisa nhìn vẻ mặt đau khổ của cô gái đang hướng về phía mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, băng tuyết trong đáy mắt chậm rãi tan ra như làn nước dịu dàng...
Rosé cũng không hiểu chuyện gì, rõ ràng ánh mắt Lisa vẫn lạnh lẽo như thế, nhưng cơn sóng lớn trong lòng cô trong phút chốc lại hóa thành gió xuân khẽ thổi xuống dòng suối nhỏ đang chảy xuôi dòng, cảm thấy thật yên lòng.
"Chị! Bà chị ruột của tôi ơi! Chị nói thật cho em biết, chiêu này của Mingie có phải là do chị dạy không? Có phải ngay từ đầu chị đã lên kế hoạch sẵn sàng chỉ đợi tới lúc này để phản công thôi có đúng không? Đệch mẹ! Nếu chị đã lên kế hoạch ngay từ đầu thì cũng phải nói cho em biết một tiếng chứ! Hại em sợ đến nỗi suýt bay mất cả hồn!" Hansin lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt kinh hồn bạt vía.
Lisa liếc mắt nhìn thằng em sợ suýt nữa thì tụt huyết áp bên cạnh mình, hiếm lắm mở miệng giải thích: "Mặt mày em chẳng giữ nổi chuyện gì cả, nếu bị ba mẹ biết Mingie được dạy mới làm thế, vậy thì sẽ càng cảm thấy phản cảm với Chaeyoung hơn chứ sao."
"Ặc... Mặt em... khó tin đến thế cơ à?" Hansin khóc lóc.
Ngay đến việc bẫy cô mà cũng bẫy có lí như vậy, hoàn toàn không thể phản bác lại được... Có điều, sau khi xua tan được mối nguy hiểm, Hansin nhanh chóng hồi máu, hưng phấn phàn nàn với chị của mình: "Chị, vừa xong chị có thấy vẻ mặt của ba mẹ mình không? Buồn cười quá thể! Ba rõ ràng mừng phát điên thế mà vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, mẹ thì lôi lôi kéo kéo Rosé như cướp con gái nhà lành ấy! Chaeyoungie lúc đấy còn đờ cả ra!"
Hansin nhớ lại vẻ mặt Rosé lúc ấy, lòng tự thấy an ủi hơn nhiều, ít nhiều trông cô cũng ngu không khác gì cậu.
Trong phòng khách kiểu cách Hàn xưa, các loại thức ăn phong phú đã được bày đầy lên bàn. Chỉ là ăn sáng thôi có cần phải khoa trương hơn mở tiệc thế này không. Nhưng, Rosé vẫn mơ hồ ngồi xuống trước bàn ăn.
Ngồi đối diện cô là hai ông bà nội của Mingie. Bên phía Rosé có Hansin và Lisa.
Hết cách, Rosé đành phải chủ động mở miệng tự cứu mình: "Thật sự rất cảm ơn lời mời thịnh tình của phu nhân, nhưng cháu đã ăn rồi ạ." --- Cháu đã ăn rồi! Nên giờ hãy thả cho cháu đi đi!
Cùng một lúc mà phải đối diện với Đại ma vương và cả ba mẹ của chị ta nữa, áp lực thật sự quá lớn mà!
"Ăn rồi à? Vậy là Mingie cũng ăn rồi?" Lão phu nhân lập tức hỏi.
"Vâng." Rosé dè dặt trả lời, cũng không nói nhiều lời.
"Sáng nay Mingie ăn những gì rồi?"
"Mingie ăn một bát mỳ vằn thắn lớn với mấy cái Dimsum ạ."
"À à, thế thì ăn cũng no đấy chứ!" Lão phu nhân gật đầu, lại thân thiết hỏi: "Thế con bé có bị nôn ra không?"
Lão gia tử nghe vậy cũng nghiêm túc nhìn qua.
Rosé lắc đầu: "Không ạ."
Hai người cùng thở phào.
"Thế xem xem cháu thích ăn gì thì nếm thử một chút đi!" Lão phu nhân nói rồi tự mình bưng đĩa cá rán đưa cho cô.
Lời mời thịnh tình như thế này khó có thể từ chối, Rosé đành phải cảm ơn. Lúc này, Lão gia tử khẽ ho một tiếng, ông liếc mắt nhìn vợ của mình.
Lão phu nhân hiểu ngay, lại mở miệng nói: "Cô Park, thấy bảo tối qua cô đưa Mingie của chúng tôi ra ngoài chơi à?"
Cuối cùng cũng tới rồi!!!! Rosé căng cứng dây thần kinh, "Cháu xin lỗi, cháu không..." Rosé vốn định nhận tội vì chưa có sự đồng ý của hai người đã tự ý đưa Mingie ra ngoài...
Nhưng đúng lúc này, bàn tay trái đang đặt trên đầu gối của cô bỗng được một bàn tay ấm áp che phủ, hơn nữa còn nắm lấy, như một kiểu ra hiệu và nhắc nhở.
Vì quá bất ngờ, Rosé giật mình hoảng sợ như mèo bị giẫm phải đuôi, suýt nữa thì nhảy bật lên, bị nghẹn thức ăn, ho sặc sụa: "Khụ khụ khụ..."
Lisa làm như người sờ tay con gái nhà người ta chẳng phải là chị, bình thản đưa cho cô một cốc nước, sau đó động tác không gì có thể tự nhiên hơn, đưa nước tới tận miệng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro