Sinh nhật lãng mạn nhất mà cô từng có!
'Chaeyoung ah~, phải làm sao đây? Tôi căn bản không tốt đẹp như trong tưởng tượng của em đâu. Có những lúc tôi thật sự rất sợ hãi khi em dùng ánh mắt tin tưởng đó nhìn tôi. Nếu như có một ngày em phát hiện ra tôi không giống như những gì em tưởng tượng... Em có rời khỏi tôi?'
...
Mới hơn 5 giờ sáng, Lisa đã bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Vừa mở cửa đã thấy Hansin sốt ruột đứng ở ngoài: "Chị ơi, chị đừng vội mắng em, lần này là chuyện gấp thật, chị mà không về Mingie sẽ phá tan hoang cái nhà ra mất! Bọn họ không liên lạc được với chị, cũng không gọi cho Chaeyoung được, chỉ có thể gọi cho em!"
Lúc này, từ đằng sau vang lên giọng nói tỉnh táo của Rosé: "Mingie làm sao vậy? Tôi lập tức quay về đây!"
Nói xong lập tức cầm túi lên còn thuận tay giúp Lisa thu dọn đồ đạc: "Mau đi thôi, đi thôi!"
Ba người ngay lập tức quay về nhà Manoban.
Vừa mới vào trong sân, Rosé chết sững.
"Cái tình huống gì thế này? Những thứ này là cái gì thế?" Rosé dụi mắt, kinh ngạc nhìn một đám vật thể hình người sáng bóng bằng kim loại đang chạy loạn khắp nơi, cô xuyên đến tương lai rồi à?
Hansin chớp mắt: "Không nhìn ra à, người máy đấy!"
Rosé quả thật sắp điên đến nơi: "Đương nhiên là biết rồi... nhưng mà làm sao mà lại lắm người máy thế này?"
Hansin đau đầu nói: "Đây chính là một trong những thú vui của Mingie, nhưng nó đã lâu lắm không lôi ra chơi. Lần này thì hay rồi, vừa bị kích thích một cái liền lôi hết ra, cứ như cảnh Zombie công thành ấy..."
Đám người máy đang đập phá, đào đất, chạy loạn, ngắt cây bẻ cành, đạp hoa... một con còn nhấc cả một cô hầu gái lên nữa, tiếp theo đó là tiếng kinh hô của đám người hầu, toàn cảnh hỗn loạn...
Liếc thấy cô hầu gái sắp ngã xuống đất, Rosé vội vàng lao ra đỡ lấy cô gái ấy.
"Nayeon, cô không sao chứ?"
Nayeon còn hoảng sợ vỗ vỗ ngực mình, sau đó nhìn Rosé với vẻ đấy cảm kích: "Cảm ơn Cô Chaeyoung! Cô đã về rồi, cô mau đến xem tiểu công chúa đi."
Ở trong nhà, những người hầu, nhất là mấy cô gái, luôn luôn có thái độ bài xích cảnh giác với Rosé. Chỉ có Nayeon là bởi vì thường xuyên đến đoàn làm phim đưa nước ép cho cô nên mới tiếp xúc nhiều. Nayeon cảm thấy Rosé không hề ỷ vào chuyện được Đại tiểu thư và Tiểu công chúa yêu thích mà tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, thái độ vừa ôn hoà lại khiêm tốn, dễ nói chuyện, cho nên ấn tượng của cô về Rosé rất tốt.
Thấy Rosé nhanh nhẹn lao ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, Lisa ngồi trong xe nhìn ra với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hansin thò đầu ra khỏi cửa sổ oán thán: "Chaeyoungie, sao cô lại như thế chứ? Cướp mất phần của tôi rồi? Ôi! Cứu vớiiiiiiiiiiiiiii..."
Đang nói thì cánh tay cô ta đã bị một con người máy tóm chặt lấy.
"Chị ơi, cứu em! Chị mau tắt cái thứ chết tiệt này đi!" Vừa nãy Hansin còn đang gào lên muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, giờ lại gào lên kêu cứu.
Lisa làm vẻ mặt thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ: "Lần trước Mingie vừa mới sửa lại chương trình rồi, chị có muốn phá giải cũng mất cả tiếng."
"Một tiếngggggg? Tay em hỏng mất! AAAAAA đau, đau..."
"Vậy giờ Mingie đang ở đâu?" Rosé vội vàng hỏi.
"Chắc là đang ở phòng điều khiển." Lisa vội vã xuống xe: "Để tôi đưa em đi."
"Được." Hai người vội vã chạy về hướng phòng điểu khiển.
Một lát sau, Lisa kêu quản gia chuẩn bị một chiếc xe gần giống với loại xe ngắm cảnh nhanh chóng đưa cô đến một căn nhà nhỏ phía sau sân golf.
Căn nhà này có thiết kế vô cùng kì quái, chất liệu vừa giống như thủy tinh lại vừa giống một loại kim loại không biết tên nào đó, vừa nhìn là biết sản phẩm công nghệ cao, rất có cảm giác tương lai.
Manoban quá lớn, Rosé ở lâu như vậy cũng chưa dạo hết được, đây là lần đầu tiên cô tới chỗ này.
"Phần móng của căn nhà này một cỗ máy, có thể tự di chuyển theo hướng mặt trời, bao bên ngoài căn nhà là phủ những tấm pin hấp thụ năng lượng mặt trời. Nhiên liệu để cung cấp cho căn nhà này hoàn toàn là năng lượng mặt trời, quản gia với người giúp việc ở căn nhà này đều là người máy hết." Lisa đảm nhiệm chức vụ "hướng dẫn viên du lịch" giải thích cặn kẽ cho cô mọi thứ.
"Thật ngầu quá!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Rosé bừng sáng, kích động y như đứa bé tìm thấy đồ chơi mới.
"Thích thì có thể thường xuyên tới đây chơi, lát nữa sẽ cài đặt quyền hạn ra vào cho em. Trước đây cứ nghĩ emkhông thích mấy thứ này nên không đưa em tới đây."
"Đâu có, đâu có! Tôi cực thích mấy đồ kiểu này nha! Khi còn bé từng tưởng tượng có một ngày sẽ bị UFO bắt cóc, khi lớn lên sẽ yêu một anh người máy nha! Chỉ nghĩ thôi đã thấy cực kì lãng mạn!"
Lisa: "..." Chắc là không nên cài quyền ra vào cô ấy.
Hai người đi tới cửa, đột nhiên một người máy từ đâu rơi xuống, hai mắt nó lóe lóe ánh sáng đỏ, bắt đầu quét Rosé cùng Lisa.
Quét đến Lisa, người máy đột nhiên dùng cái giọng điện tử rè rè nói: "Master... Master..."
Người máy ngắt quãng phát ra âm thanh "Master", bộ dạng như muốn báo cáo nhưng lại không dám, nhìn vô cùng thảm, xem ra người máy này chính là quản gia.
Lisa thở dài, mở ra bảng điều khiển sau lưng người máy, không biết chị làm cái gì mà đôi mắt của người máy kia đột nhiên tối sầm, không còn phản ứng.
Rosé vội vàng chạy tới sờ nó một cái: "Sao nó lại không động đậy nữa thế này? Chắc không phải là chết rồi chứ? A, không đúng... không phải hỏng rồi chứ?"
"Không sao, để sửa lại là được rồi."
Rosé thở phào một cái, "Ha, vậy thì tốt, nếu không thì tiếc quá, người máy này trông cũng đẹp trai!"
Lisa: "..." Thôi, không sửa nữa.
Lisa đi thẳng vào nhà chính, Rosé chạy theo phía sau nhìn xung quanh, vẻ mặt lo lắng: "Rốt cuộc Mingie ở đâu vậy?"
Trong phòng khách chỉ có người máy chạy khắp nơi, phát hiện ra Rosé với Lisa thì đồng loạt xông tới trước mặt hai người.
Sau đó chúng nó coi như không thấy Lisa, nhào thẳng vào Rosé.
"A a a, chúng nó muốn làm gì? Tại sao tất cả lại nhằm vào tôi?" Rosé sợ hết hồn, thân thủ cô có tốt hơn nữa cũng không đấu lại được người máy tường đồng vách sát đâu!
Lisa duỗi tay đặt dưới nách cô, nhẹ nhàng nhấc cô sang một bên, tránh được móng vuốt của một trong những người máy nhào tới, bất đắc dĩ nói: "Bởi vì em chưa được cấp quyền hạn, cho nên chúng nó nghĩ em đang đột nhập vào đây."
"Vậy làm sao bây giờ?" Lúc nói chuyện, Rosé bị đám người máy quăng qua quăng lại nhiều lần, quăng đến chóng cả mặt.
"Ở gần tôi."
"A? Phải dựa vào gần bao nhiêu?" Rosé mờ mịt.
"Mingie ở phòng điều khiển trên tầng cao nhất, bây giờ chúng ta có hai lựa chọn. Một là đánh bại hết bọn chúng rồi xông vào..."
"Nhiều như này đánh sao được? Thứ hai là gì?" Chất liệu của những người máy này cô chỉ nhìn thôi cũng thấy đau tay, cô không muốn đánh nhau với bọn chúng đâu!
"Thứ hai..." Lisa liếc mắt nhìn cô một cái: "Tôi ôm em đi lên, bởi vì chúng nó sẽ không tấn công tôi."
Rosé chớp mắt, sau đó không do dự đưa tay ra: "Ôm."
Nhìn cô gái này lần đầu tiên chủ động giơ hai tay với mình, đôi mắt lạnh như băng của Lisa vậy mà dâng lên một chút rung động.
"Aaaa! Lại đến kìa! Lalisa, chị mau lên!" Rosé ba chân bốn cẳng nhào mà nhảy lên người chị.
Quả nhiên, cô vừa bám vào Lisa thì đám người máy kia cũng không tấn công cô nữa.
'Thật thần kỳ!'
Thân thể mềm mại thơm ngát đột nhiên nhào tới, Lisa giật mình một cái mới phản ứng lại, ôm ngang người cô, sau đó bước từng bước về phía cầu thang xoắn ốc.
Đây cũng là lần đầu tiên chị ôm cô lúc cô còn tỉnh táo, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với cô như vậy.
Thật hy vọng con đường này mãi không có điểm cuối...
Nếu Hansin biết suy nghĩ lúc này của chị gái mình... ừm...
Lisa với Rosé cùng lên lầu, đám người máy kia chỉ dám đi đằng sau, duy trì một khoảng cách không xa không gần.
Rosé vì để giữ thăng bằng nên vòng tay qua cổ Lisa, hơi thở lạnh lùng cùng khí tức dễ chịu của ngươi phụ nữ này kết hợp với hình ảnh một đoàn người máy bám theo phía sau, không hiểu sao cô lại thấy tình cảnh hiện tại lãng mạn chết đi được!
Chỉ có điều bong bóng màu hồng không kéo dài được lâu.
Ngay lúc hai người họ đi lên tầng cuối cùng, chuẩn bị mở cánh cửa màu bạc kia ra, những người máy sau lưng đồng loạt vang lên tiếng "cạch cạch, lạch cạch", sau đó chúng nó đồng loạt đưa ra những cánh tay kim loại về phía hai người họ, cánh tay biến chuyển một hồi lại lộ ra thiết bị nhìn tương tự như một họng súng.
Rosé hoảng sợ: "Mẹ kiếp! Đùa nhau à? Tôi còn tưởng chúng nó chỉ là đồ chơi thôi?"
'Cho một đứa trẻ mới có năm tuổi chơi mấy đồ có tính sát thương cao như vậy cũng được sao?'
Cô không biết có nên ói mửa phương thức giáo dục con của Lisa như thế này không nữa?
"Bây giờ phải làm sao nữa?" Rosé muốn khóc lắm rồi.
Bọn họ chỉ muốn đến tìm Mingie thôi mà, tại sao còn phải vượt ải như đáng quái thế này, cứ làm như đang đánh cấm địa trong trò chơi ý.
Lisa túm lấy hai vai của cô rồi đẩy cô lên cánh cửa phía sau lưng, tiếp đó cả người chắn trước mặt cô, một tay còn chống lên cánh cửa phía sau.
Rosé trầm mặc ba giây, nuốt nước miếng, sâu xa nói: "Boss đại nhân, chị có biết tư thế của chị cực kì đúng chuẩn không?"
Ngay lúc đó, khóe mắt Rosé liếc thấy người máy phía sau lưng Lisa bắn tới một viên đạn, "Lisa! Cẩn thận!"
Nhưng đã muộn mất rồi, Lisa che chở cho cô kín đến độ gió thổi không lọt, thân thể phát ra một tiếng đau đớn.
"Lisaaa!!!" Rosé hoảng sợ.
"Tôi không sao." Lisa chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Làm sao có thể không sao? Chị sao rồi? Tôi đưa chị đi... Ụa..." Rosé nói được một nửa thì đột nhiên trong dạ dày đảo lộn một trận: "Lisa, chị thối quá... cái gì mà thối thế?"
Lisa đen mặt cởi áo khoác của mình ra, chỉ thấy sau lưng của chiếc áo vest đắt tiền là một bãi gì đó sệt sệt nhìn vô cùng tởm.
Rosé bịt mũi, biết anh không sao thì thở phào nhẹ nhõm, nói không nên lời: "Cái thứ đồ chơi gì đây, không phải là shit chứ?"
Lisa ném áo khoác ra thật xa, mặt không đổi sắc nói: "Cá trích thối đóng hộp, nghe nói là loại đồ hộp thối nhất trên thế giới, là ý tưởng của Hansin."
Khóe miệng Rosé giật giật: "Han tổng thật giỏi quá.... cái này đâu chỉ thối, đây chính là vũ khí sinh hóa đó!"
Vừa dứt lời, cánh cửa sau lưng cô mở ra...
"Vào thôi." Lisa dắt tay cô đi vào bên trong. Động tác vô cùng tự nhiên.
Rosé nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, mặc dù biết Lisa làm vậy là do sợ có gì bất trắc nhưng trong lòng cô vẫn có cảm giác khác thường.
Căn phòng điều khiển này tối vô cùng, chỉ có thể thấy ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ mấy chục cái máy tính đang hoạt động.
Rosé đi theo Lisa vào, cuối cùng tìm thấy Mingie ở cạnh chiếc máy lớn nhất.
Đó là một cỗ máy khổng lồ được bao quanh bằng vô số đường dây, Mingie ngồi trên chiếc ghế được thiết kế riêng cho nhóc, lặng im nhìn chằm chằm vào vô số những câu lệnh trên màn hình, bên cạnh nhóc có một người máy cỡ nhỏ, súng trong tay nó đang chĩa thẳng về phía Lisa và Rosé.
Nhìn biểu cảm lạnh lùng đờ đẫn trên khuôn mặt Mingie, Rosé cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay nào đó bóp chặt, đau đến không thể thở được.
"Bảo Bối..." Cô run rẩy gọi nhẹ một tiếng.
Mingie vẫn nhìn chằm chằm màn hình, không có bất cứ phản ứng nào.
Rosé thấy thế liền sợ hãi, lúc trước cô đã từng nghe Lisa nói qua nhưng chưa bao giờ tự mắt trông thấy bộ dáng tự bế của Mingie.
"Làm sao đây... đều là tôi sai...."
"Chaeyoung, đừng tự trách mình, không sao đâu, tình huống như này rất thường gặp, em gọi nó thêm mấy lần là được rồi." Lisa an ủi.
Thực tế thì do đối phương là Rosé nên Lisa mới đề nghị như vậy, chứ nếu đổi thành người khác thì làm gì có chuyện đơn giản như thế.
Rosé cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, cẩn thận bước từng bước một đến bên cạnh Mingie.
Đầu của con người máy nhỏ kia chuyển động theo từng bước chân cô, Mingie vẫn như cũ, không có chút phản ứng nào.
Rosé đi tới bên cạnh Mingie, sau đó từ từ ngồi xuống, cẩn thận túm lấy cái tay nhỏ của nhóc: "Bảo Bối... cô về rồi... Thật xin lỗi... tối hôm qua cô gặp một số chuyện cho nên mới không về..."
Rosé không biết nên giải thích thế nào cho hợp lí, chỉ có thể khó chịu cúi đầu thật thấp.
Không biết qua bao lâu, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một cái nắm tay nho nhỏ.
Sau đó, cái nắm tay kia từ từ mở ra, trong bàn tay bụ bẫm là một chiếc kẹp tóc màu hồng. Trên chiếc kẹp có chừng trăm viên kim cương nhỏ màu hồng phấn xếp thành một hình trái tim, dưới ánh sáng lạnh lẽo của máy móc, chiếc kẹp tỏa sáng lấp lánh.
"Đây là..." Rosé ngẩng đầu lên, vừa mừng vừa sợ.
Lisa đứng một bên nhìn chiếc kẹp nhỏ trong lòng bàn tay của con gái, nói: "Đây là quà sinh nhật của Tiểu ma vương này tặng em."
"Tặng tôi..." Đây là là kim cương thật đó nha! Rosé có chút khó xử.
Lisa nhìn ra tâm tư của cô, lên tiếng giải thích: "Chỉ là loại thông thường thôi, không đáng tiền, chỉ có điều, 99 viên đá đó đều là do nó tự mình đính vào."
Rosé nghe xong lập tức cảm động đến mức trái tim cũng mềm nhũn, cô không cầm lấy chiếc kẹp kia mà nói với Mingie: "Giúp cô cài lên được không?"
Mingie có chút chậm chạp đưa mắt dời đến chiếc kẹp, sau đó dùng đôi tay nhỏ bé, vụng về mà cài lên tóc cô.
Rosé sờ cái kẹp một cái, vui vẻ nói: "Đẹp không?"
Tiểu ma vương gật gật đầu.
Rốt cuộc Mingie cũng phản ứng lại, Rosé không nhịn được nữa, kéo Mingie vào trong ngực.
Cùng lúc đó, "Phụt" một tiếng, người máy nhỏ đứng bên cạnh bắn pháo hoa giấy ra, còn phát luôn bài Happy Birthday.
Đôi mắt Rosé hơi ướt, ngửa đầu nhìn những mảnh giấy đầy màu sắc tung bay khắp nơi, "Cám ơn bảo bối, đây là sinh nhật lãng mạng nhất mà cô từng có!"
Bánh bao nhỏ vì cô mà bỏ công bỏ sức chuẩn bị quà sinh nhật cũng như sự bất ngờ, từ lúc bắt đầu luôn tràn ngập mong đợi nhưng lại rồi từng chút một mà rơi vào khoảng không lạnh như băng vì không liên lạc được với cô...
Đối với nhóc mà nói thì quá trình này tàn nhẫn biết bao nhiêu?
Nghĩ đến chuyện này, trái tim Rosé như bị dao cắt, ôm Mingie không muốn buông tay...
Lisa vốn không muốn quấy rầy hai người, nhưng vì chút tình cảm chị em còn sót lại nên đành lên tiếng nhắc nhở: "Chaeyoung, bảo Mingiê thu hồi những người máy kia đi."
"A, đúng đúng..." lúc này Rosé mới nhớ ra còn một đám người máy vẫn còn đang đập phá ở bên dưới, cánh tay của Hansin vẫn còn trong tay người ta nha!
Vì vậy cô vội vàng nói với bánh bao nhỏ: "Bảo bối, con có thể gọi bọn chúng về không?"
Mingie gật đầu, sau đó nhìn vào màn hình, mấy ngón tay ngắn một mẩu linh hoạt thao tác trên bàn phím.
Rosé nhìn thấy thế, sùng bái nói: "Sao bảo bối lại lợi hại thế này chứ, cô còn nghĩ con chỉ biết vẽ thôi đấy? Thật quá mức lợi hại! Cô trước đây cũng được coi là học bá*, cái gì cũng điên cuồng học, nhưng chỉ có thứ đồ chơi này là chịu thua, cái gì là lập trình C, ngôn ngữ C++, ác mộng của đời cô đó nha, nhưng mà con mới có 5 tuổi mà đã giỏi như thế! Đúng là thiên tài!"
(*Học bá: chỉ nhưng người có thành tích xuất sắc, hiểu biết sâu rộng khi ngồi trên ghế nhà trường, cái gì cũng biết.)
Vẻ mặt bánh bao nhỏ vẫn đạm mạc không để lộ quá nhiều biểu tình, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia sáng vui vẻ.
Nhưng mà, Lisa đứng một bên không nhìn nổi nữa, than nhẹ một tiếng nói: "Chaeyoung, lúc này em không nên khen nó."
"Hả... đúng là thế thật!" Rosé rốt cuộc cũng nhớ ra là Mingie vừa gây họa lớn xong.
Cô khó xử gãi gãi đầu rồi nhìn Lisa: "Chẳng lẽ chị lại bảo tôi kêu Mingie không được làm như vậy nữa? Những chuyện Mandoo đáp ứng với tôi trước đây thì nhóc đều làm được mà. Con bé không chơi trò tuyệt thực, cũng không ném đồ nữa, kết quả thì sao, dùng cách khác cao cấp hơn nhiều! Giờ tôi lại nói không được làm như vậy thì lần sau Mingie lại update lên trình độ cao hơn thì làm thế nào?"
Lisa: "..."
Đối với Mingie mà nói, thì đúng là rất có khả năng.
Rosé buông tay: "Tóm lại, tôi thấy không nên nói Mingie đâu."
Thật ra thì cô không muốn dưới tình huống hôm nay mà còn trách mắng bánh bao nhỏ đâu, thương nhóc muốn chết luôn, sao nỡ nói nặng nửa câu đây?
May mà Lisa cũng không miễn cưỡng.
Cơ bản mà nói thì đối mặt với Rosé, nguyên tắc của Lisa cũng chỉ là mây bay mà thôi. Ba người ngồi trên xe ngắm cảnh trở về nhà chính.
Rosé kinh ngạc nhìn đám người máy vừa rồi còn hò hét ầm ĩ bây giờ đã nghiêm chỉnh đứng thành hai hàng, giống như đang hoan nghênh bọn họ trở lại, cảnh tượng vô cùng nguy nga.
Cái thứ sát phong cảnh duy nhất là một giọng ai đó đang tru tréo kêu rên...
"Chị, sao mấy người đi lâu thế? Cánh tay em trật khớp rồi!"
"Chỉ có tay bị trật khớp thôi mà chị cũng gào như bị chọc tiết thế à?" Rosé liếc nhìn một cái, nhảy xuống xe, đè Hansin lại, rồi kéo tay cô ta "cạch" một tiếng.
"AAAAAAAAAAAAAAA..."
Rosé vỗ cánh tay anh ta một cái: "Đừng kêu nữa! Đã không sao nữa rồi, chị thử mà coi!"
"Hả?" Hansin cử động cánh tay, ô, tốt rồi nha.
Nhưng cô ta vẫn không yên tâm lầm bầm: "Cô sẽ không kéo lệch khớp tôi chứ?"
"Sao có thể! Kinh nghiệm của tôi phong phú như thế!" Rosé vô cùng tự tin.
Hansin hoài nghi: "Xin hỏi tại sao cô lại có kinh nghiệm phong phú về chuyện này?"
Rosé: "Bởi vì trước kia tôi thường xuyên đánh nhau với Daejung, mỗi lần tay cậu ta bị trật khớp đều do tôi kéo lại cho cậu ta mà!"
Hansin: "..."
'Cô chắc chắn là đánh nhau mà không phải là một mình cô tẩn nó sao?'
'Tương lai của chị Hai thật khiến Hansin lo lắng, sau này sẽ không có bạo lực gia đình chứ? Thôi, mình lo lắng làm cái gì, dẫu cho có bị đập thì chị Hai cũng coi như đang ăn mật mà thôi...'
Sau khi Rosé trở về, bánh bao nhỏ hoàn toàn mở ra chương trình bám đuôi, đi đến đâu cũng theo cùng, tuyệt đối không rời nửa bước.
Phòng khách dưới lầu. Hansin cũng mở ra chương trình theo đuôi y như vậy, lẽo đẽo bám theo Lisa đi khắp nơi.
"Chị à, Chị ơi... hai người... tối qua hai người làm những gì vậy?"
Lisa bưng ly cafe, thản nhiên ngồi xuống ghế sofa: "Nói chuyện phiếm."
Hansin nghẹn họng, bộ dáng thất vọng y như chó nhỏ không được cho xương: "Được rồi, coi như em chưa hỏi."
"Chuyện bảo em làm, như thế nào rồi?" Lisa hỏi.
Hansin lập tức dựng lên bộ dạng đứng đắn nghiêm mặt nói: "Đã ra tay rồi ạ, trong vòng một tháng đảm bảo công ty của tên Joo bụng phệ sẽ biến mất ở Seoul."
"Chuyện của Chaeyoung thì sao?"
Hansin cân nhắc một chút, sau đó mở miệng nói: "Bởi vì lúc đó đoàn làm phim lập tức phong tỏa tin tức nên em không biết tin này kịp thời. Còn bây giờ thì người chủ mưu tất nhiên sẽ không để tin tức tiếp tục bị phong tỏa, trước mắt đã lan truyền trên mạng. Tệ hơn là lúc phỏng vấn, chuyên viên đạo cụ đã nói gã bị Chaeyoung mua chuộc động tay động chân với đạo cụ. Cho nên, nếu bên Hwayoung đi lập án thì không chừng Chaeyoung sẽ bị cảnh sát dẫn đi điều tra!"
Giữa hai hàng lông mày của Lisa lập tức đen sì: "Để xem ai dám làm như vậy?"
"Không không không... chị dâu đã có chị chống lưng thì ai dám động vào chị ấy!" Hansin vội vàng vuốt lông, sau đó tích cực thể hiện nói: "Chị yên tâm đi, em đã cho người lắp camera và máy nghe trộm ở nhà tên chuyên viên đạo cụ đấy rồi, trong khoảng thời gian này gã ta nhất định sẽ liên lạc với người đứng đằng sau, không sợ không lấy được chứng cớ. Đến lúc đó ai vào ăn cơm tù còn chưa biết đâu?"
Lisa có vẻ bất mãn, dùng ngón tay gõ một cái xuống bàn trà: "Hiệu suất."
Hansin vừa nghe đã không phục, lầu bầu nói: "Cách này tốt mà, không có hiệu suất chỗ nào chứ!"
Lisa mở ngăn bí mật phía dưới tivi rút ra một khẩu súng, sau đó ném tới trước mặt Hansin.
Khóe miệng Hansin giật giật: "Mẹ nó! Chị bạo lực quá đấy! Không có kỹ xảo một chút nào!"
Hai người đang nói chuyện, trên đỉnh đầu truyền tới một loạt tiếng bước chân. Lisa tỉnh bơ ném súng về chỗ cũ, sau đó ngẩng đầu, dịu dàng nhìn người đang đi tới: "Mingie ngủ rồi?"
"Đúng vậy, cuối cùng cũng dỗ được con bé ngủ rồi!" Rosé trả lời xong liền vội vã nói: "Lisa, tôi có chuyện gấp cần ra ngoài bây giờ, tôi đã để lại giấy nhắn cho Mingie rồi, pin điện thoại cũng đã sạc đầy, lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, chậm nhất là trong ba tiếng tôi sẽ về! Tạm biệt!"
Nói xong cũng chạy mất dạng.
Hansin sờ cằm: "Chị Hai, chị dâu vội vàng như thế là có chuyện gì nha?"
Lisa thản nhiên nhìn về hướng cô gái chạy đi, sau đó quay ra dặn dò Hansin: "Tìm người đi theo cô ấy."
Rosé đột nhiên rời đi tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, nếu không phải vì tình trạng của Mingie hiện tại không thể để ở nhà một mình được thì nhất định chị sẽ tự mình bám theo.
"Cần gì phải tìm người, để em!" Hansin vui mừng nhận nhiệm vụ.
Hansin chạy về nhà lấy một chiếc xe tương đối khiêm tốn, cẩn thận bám theo Rosé đang cưỡi xe máy chạy điên cuồng trên đường.
Hai mươi phút sau, Rosé dừng lại trước cửa một chung cư nhỏ, Hansin một bên vừa chú ý động tĩnh một bên báo cáo tình hình cho Lisa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro