Sao tôi phải xin lỗi? Có chứng cứ không?
Hwayoung thấy người tới là ai thì lập tức đổi một bộ mặt thẹn thùng: "Còn không phải do chị làm hại sao, làm em mệt như thế?"
"Em nha, rõ ràng là do em dụ dỗ chị trước!" Hanchee bất đắc dĩ nói, sau đó liền đưa túi nilong đang cầm trong tay ra: "Chị mua cháo gà cho em bồi bổ đây, em đỡ phải kêu mệt mỏi!"
"Đáng ghét!"
(Xin lỗi Ói cái đã, haizzz thương Chaeng của tôi quá đi)
Cảnh quay thứ hai là cảnh nối tiếp cảnh vừa rồi, là cảnh quay đánh nhau trong công viên.
Hanchee thấy Song Heejin cố chấp, nói cái gì cũng không nghe lọt vào tai, sau vài phút do dự, Lee Hyeon quyết định giết Song Heejin ngay tại chỗ để trừ hậu họa.
Sau khi chuyên viên chỉ đạo võ thuật hướng dẫn hai người hơn hai tiếng, rốt cuộc hai người cũng thuộc hết động tác.
Ban đầu đạo diễn muốn tìm diễn viên đóng thế cảnh quay này, nhưng thân thủ Rosé không tệ, trước kia cũng từng đóng thế cho người khác nên cô nhất quyết nói không cần, mà Hwayoung cũng tỏ ý muốn đích thân quay cảnh này.
Won U Jin cũng muốn hiệu quả của bộ phim tốt hơn nên tất nhiên là đồng ý.
Chuyên viên chỉ đạo giúp hai người họ tập luyện, kiểm tra nhiền lần, chắc chắn không để xảy ra trường hợp ngoài ý muốn nào rồi mới bắt đầu quay.
"Song Heejin đừng trách tôi." Lee Hyeon nhắm mắt, nói ra lời nói đau thương tiếc hận.
Đứng trước mặt cô ta lúc này chỉ là một cái xác xinh đẹp nhưng nguy hiểm, một cái xác có thể trở thành hung khí phá hủy rất nhiều người vô tội.
Giây kế tiếp, trong mắt Hyeon lóe lên sát khí mãnh liệt, đồng thời rút ra cây súng được mang theo tự vệ, chỉa về phía Song Heejin...
Song Heejin có vẻ như đã đoán trước được hành động của Hyeon, cô vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, cho đến khi họng súng đã tới gần chóp mũi của mình mới đột nhiên đưa hai cánh tay ra, mũi chân lướt trên mặt đất, thân thể giống như một chú chim nhanh chóng trượt về phía sau, tránh được phát súng của Hyeon.
Hyeon lạnh lùng lại một lần nữa bóp cò.
Song Heejin không nhanh không chậm né tránh, giống như một con mèo đang trêu tức một con chuột, dùng chiêu thức bén nhọn chủ động đánh trả.
Qua mười mấy phút, Lee Hyeon dần dần rơi xuống thế hạ phong, nhiều lần suýt nữa thì bị Song Heejin đánh ngã.
Dẫu thân thủ của Lee Hyeon có tốt đến đâu nhưng đứng trước một người đã trải qua hàng trăm trận chiến đẫm máu trong cái xã hội đầy mùi máu tanh này như Song Heejin thì chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Lee Hyeon tự đánh giá mình quá cao, cho rằng Song Heejin lâu ngày ở trong công ty an phận làm 1 thư kí thì thân thủ nhất định sẽ kém đi, ai ngờ giao thủ rồi mới biết không thể đấu lại, nhưng lúc này phát hiện bản thân khinh địch thì đã quá muộn.
Song Heejin cuối cùng cũng chơi chán rồi, ánh mắt lạnh lại, rút từ phía sau khẩu súng lục mang đầy oán khí và căm phẫn bắn về phía Song Heejin....
Đoàng - Âm thanh của súng thật.
Lee Hyeon đau đớn cánh tay, giống như con diều đứt dây rời từ trên bầu trời cao ngã xuống...
Tiếp theo còn có một cảnh đặc tả khuôn mặt của Song Heejin, Won U Jin đang tập trung tinh thần nhìn biểu cảm của Rosé, nhưng rất nhanh liền phát hiện biểu cảm của Rosé không đúng.
"Hwayoung bị thương! Cứu người! Mau!" Rosé vẫn đang đứng cầm cây súng cách đó 1 khoảng đột nhiên hô to.
Sửng sốt một lát, các nhân viên mới phản ứng lại được, đây không phải là lời thoại mà là Hwayoung thật sự bị thương!
Trường quay nhất thời náo loạn, tất cả mọi người đều chạy tới chỗ Hwayoung vừa ngã xuống.
Sau đó, Rosé vội vàng đè lại vết thương đang chảy máu ồ ồ của Hwayoung, nói "Mau gọi xe cấp cứu!"
Vừa dứt lời, thân thể cô bị một người khác dùng lực kéo ra, Hanchee cả kinh chạy như bay tới, đem Hwayoung ôm thật chặt vào ngực: "Hwayoung! Hwayoung, em sao rồi?"
"Hanchee... em đau quá..."
"Đừng sợ, có chị ở đây! Em không sao hết! Nhất định không sao hết..."
Rosé: "....."
'Mẹ nó, bà đây đang cầm máu cho, chị đột nhiên đẩy tôi ra rồi xài cái vẻ mặt đau lòng chờ cô ta chảy sạch máu là sao? Diễn kịch cẩu huyết nhiều quá nên nghiện luôn à?'
Nếu không phải địa điểm không thích hợp, Rosé thật sự muốn chống nạnh mắng người.
"Chuyện gì xảy ra?" đạo diễn tức giận chạy tới.
Rosé nhéo nhéo mi tâm: "Tôi bóp cò rồi mới thấy có cảm giác không đúng, súng có đạn thật!"
Thường những phim hành động này sẽ dùng đạo cụ là súng giả được bên phía nhà nước cho phép và kiểm tra không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hẳn là đã được đổi thành súng thật.
Won U-jin lập tức gào thét như sấm: "Tổ đạo cụ đâu, tới đây cho tôi! Tôi đã nói phải kiểm tra kĩ đạo cụ cơ mà, tuyệt đối không thể để xảy ra việc ngoài ý muốn, các anh làm việc như thế nào đấy!"
Chuyện viên đạo cụ lảo đảo chạy tới, đầu đầy mồ hôi nói: "Đạo diễn, lúc tôi kiểm tra vẫn còn tốt mà, tuyệt đối không có vấn đề gì cả!"
Đạo diễn Won dùng tập kịch bản ném vào đầu anh ta, gầm lên: "Vậy anh giải thích cho tôi chuyện này là như thế nào?" Đoàn làm phim gặp hết chuyện này đến chuyện khác, sự nhẫn nại của ông sắp đến cực hạn rồi.
Lúc này, Kwon Ji-yong đứng một bên đột nhiên hỏi một câu: "Người cuối cùng tiếp xúc với cây súng này là ai?"
"Đương... nhiên là Rosé rồi, sau khi kiểm tra xong tôi liền giao súng cho cô ấy, cô ấy vẫn luôn cầm súng luyện tập. Là tôi sai, lúc sắp quay không có kiểm tra lại lần nữa!" Chuyên viên đạo cụ liên tục nói xin lỗi.
Con ngươi Rosé co lại, nếu như lúc này cô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô cũng không cần lăn lộn trong cái giới này làm gì.
Lúc này, những người có mặt tại đây đều có những vẻ mặt khác nhau.
Won U-jin trừng mắt nhìn chuyên viên đạo cụ sau lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Rosé một cái, cuối cùng đè xuống tức giận nói: "Chuyện này để sau hẵng nói, trước tiên mau đưa người đến bệnh viện! Còn phải phong tỏa hiện trường, đừng để tin tức lộ ra!"
Bệnh viện nhân dân số một thành phố.
Hanchee và Hwayoung ở trong phòng bệnh xử lí vết thương, còn Rosé thì đứng ở hành lang ngoài phòng bệnh, dựa lưng vào vách tường, không ngừng suy nghĩ.
Hwayoung không hổ là bà tổ của những cô gái đáng thương, ngay cả khổ nhục kế cũng xài loại đã update, không sợ cô không thu tay lại kịp mà dùng một phát bắn chết cô ta sao? Đáng tiếc, lúc cô phát hiện không đúng đã lập tức chuyển hướng hóng súng nên phát súng không trực tiếp bắn vào tay mà xẹt ngang, Hwayoung cùng lắm chỉ bị thương ngoài da thôi. Nhưng vấn đề phía sau mới phiền phức.
Việc cấp thiết hiện tại là cô cần nghĩ cách phủi sạch hiềm nghi với chuyện này...
Rosé còn đang trầm tư thì đột nhiên bên tai vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Cô vừa mới ngẩng đầu lên thì "Bốp" một tiếng, trên mặt bỗng đau rát.
"Súc sinh! Sao mày có thể làm như thế với Hwayoung? Mày có oán hận gì thì nhằm vào tao đây này! Là tao giữ con bé lại Park gia, là tao tự nguyện yêu thương, chiều chuộng nó! Hwayoung đã làm sai cái gì?" Người mới đến nhằm vào cô mà gào rống, ánh mắt như đang nhìn kẻ thù vậy.
Rosé nhanh chóng liếm mất vết máu trên khóe miệng, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vị quý phu nhân sang trọng trước mặt - là mẹ ruột cô - Chung Hayoon.
Sau lưng bà ta là cha của cô Park Shi Hoo, ông ta cũng dùng ánh mắt chán ghét giống y như vậy nhìn cô, "Nếu Hwayoung có mệnh hệ gì thì tao nhất định không tha cho mày!"
Hai người đang đứng trước mặt cô, một người là mẹ ruột, một người là cha ruột, từ đầu tới cuối không hề hỏi lấy một câu sự việc là như thế nào mà đã đánh với trách mắng và uy hiếp cô.
Rosé có đến hàng triệu câu nói ác độc khiến bọn họ tức đến sùi bọt mép. Nhưng vào giờ phút này, cả người cô giống như bị hút khô toàn bộ khí lực, một chữ cũng không muốn nói, chỉ dùng ánh mắt âm u nhìn hai người họ.
"Đồ nghiệt chướng! Ánh mắt này của mày là có ý gì?" Park Shi Hoo giận dữ.
Đang muốn nổi điên thì cửa phòng bệnh được mở ra từ bên trong.
Park Shi Hoo với Chung Hayoon lập tức bỏ quên Rosé, vội vàng tiến tới: "Hanchee, Hwayoung sao rồi?"
"Tạm thời không có gì đáng ngại, hai bác có thể vào thăm cô ấy ạ!" Hanchee mệt mỏi trả lời, sau đó dùng ánh mắt nặng nề nhìn gò má sưng đỏ của Rosé đang đứng ngoài cửa.
Chung Hayoon lập tức nhào tới trước giường bệnh của Hwayoung, nhìn cô ta từ trên xuống dưới: "Bảo bối của mẹ, con sao rồi? Có còn đau không? Có khó chịu chỗ nào không?"
Hwayoung yếu ớt cười một tiếng: "Mẹ, con không sao rồi, bác sĩ nói con chỉ bị thương ngoài da thôi."
Chung Hayoon yêu thương xoa đầu cô ta: "Con là con gái, để lại vết sẹo lớn như thế còn nói không sao! Nếu mà phát súng đó lệch hơn một chút thì cái mạng nhỏ của con cũng không còn! Con nhãi chết tiệt kia sao mà lại ác như vậy? Vậy mà con còn gọi nó một tiếng chị!"
"Chị ấy đối với con..." Thần sắc Hwayoung ảm đạm, ngay sau đó lại làm bộ mạnh mẽ mở miệng: "Ba, mẹ, hai người đừng trách chị, không phải lỗi của chị, là đạo cụ xảy ra vấn đề."
Park Shi Hoo nghe vậy "hừ" lạnh một tiếng: "Con bé ngốc này, sao con ngốc thế! Đang yên đang lành sao đạo cụ lại xảy ra vấn đề được?"
Nói xong liền tức giận quát Rosé: "Súc sinh, đứng đó làm gì? Còn không mau cút vào đây xin lỗi Hwayoung!"
Biểu cảm hờ hững trên mặt Ninh Tịch giống như một tấm mặt nạ dầy nhất trên đời: "Súc sinh? Máu tôi và Park tổng đây là một đấy! Chớ nói lời khoa nghe thế! Cho tôi hỏi sao tôi phải nói xin lỗi cô ta? Muốn tôi xin lỗi hả, cũng được, đưa chứng cớ đây? Có chứng cớ thì lấy mạng tôi đền cho cô ta cũng được."
Tay Park Shi Hoo run run chỉ về phía cô: "Đến bây giờ mày vẫn còn mạnh miệng, tao không cho người điều tra là để mặt mũi cho mày đấy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Mày muốn tao mất hết thể diện đúng không?"
'Ồ, hóa ra trong mắt Park shi Hoo thì thể diện của ông ta mới là thứ quan trọng nhất.'
Rosé cười nhạt: "Nếu tôi muốn trả thù cô ta thì hiện tại các người chỉ thấy được thi thể của cô ta thôi, còn có cơ hội ở đây mà diễn trò tình cảm cha con sâu đậm chắc?"
Park Shi Hoo dùng sức vỗ bàn một cái: "Mày đừng có mà múa mép khua môi với tao! Park Chaeyoung, mày có xin lỗi hay không? Nếu mày nhận sai rồi sau đó rút khỏi giới giải trí thì tao có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu mày khăng khăng làm theo ý mình..."
"Cám ơn, tôi lựa chọn khăng khăng làm theo ý mình! Tôi không phải Park Chaeyoung 5 năm trước là con cờ ai muốn đặt đâu cũng được!" Rosé cười khinh một tiếng, trực tiếp phất tay một cái, sau đó rời đi không thèm quay đầu lại.
Vẻ mặt Chung Hayoon như không cách nào tin nổi: "Ông nhìn xem nó ra cái thể thống gì? Tôi không dám tin chính mình lại sinh ra cái loại khốn nạn như thế này!"
Park Shi Hoo giận đến chóng cả mặt: "Nghiệt chướng! Đúng là nghiệt chướng! Làm tôi tức chết rồi!"
Hwayoung vội vàng khuyên nhủ: "Ba, thôi bỏ đi, con không sao mà, ba đừng giận chị nữa, nóng giận có hại cho sức khỏe!"
"Lần trước ba đã thả cho nó một đường sống, kết quả nó lại làm ra chuyện thế này. Lần này nó chỉ làm con bị thương, nhỡ lần sau nó giết chết con thì làm thế nào? Chuyện này tuyệt đối không thể để như vậy!"
"Nhưng mà, ba..."
"Được rồi, chuyện này con đừng quan tâm, ba sẽ xử lý."
"Đúng vậy, để cho ba con xử lý đi, con phải dưỡng thương cho tốt, ba con nhất định sẽ cho con một câu trả lời làm con hài lòng!"
Hốc mắt Hwayoung ửng đỏ, cố nén tủi thân, cảm động nói: "Cám ơn ba mẹ, thật ra thì hai người không cần làm như vậy, không cần vì con mà..."
Hanchee đang trầm mặc đứng một bên từ nãy đến giờ đột nhiên vỗ bả vai cô ta: "Hwayoung, em quá lương thiện rồi! Lần này Chaeyoung quả thật quá đáng, bác trai nói đúng, không thể để yên chuyện này như vậy!"
( thèm dô dọng đầu 2 ông bà này ghê)
Lúc Rosé rời khỏi bệnh viện đã là tối muộn.
Trên bầu trời không có sao cũng chẳng có trăng, trên đường giờ này cũng chỉ lác đác vài chiếc xe cùng vài người đi đường.
Cô thừa nhận thủ đoạn của Hwayoung quá vụng về, chẳng có kĩ thuật gì, nhưng mà... cô ta lại thành công. Cô ta luôn dùng thứ mà cô quan tâm nhất đến để đả kích cô.
Ví dụ như Hanchee, ví dụ như cha mẹ... Có lúc cô từng hoài nghi, liệu có phải tất cả đều là cô sai, là cô quá tệ hại, quá mức quá đáng, cho nên tất cả mọi người đều chán ghét cô, chê cô, vứt bỏ cô...
Cô thậm chí còn nghĩ bản thân cố gắng đến tận bây giờ rốt cuộc là vì cái gì? Cho dù đến một ngày cô đạt được mục đích, có được trong tay tất cả thì thế nào, cả thế giới này sẽ có ai để ý tới, cô vẫn chỉ có một mình mà thôi.
Rosé thất thần, chẳng có mục đích mà lê bước trên đường, hoàn toàn không chú ý tới có một chiếc xe màu đen không biển số đang lén la lén lút đi theo sau lưng cô...
Chờ cô bước tới nơi không người, lập tức có hai người nhanh chóng xuống xe, một người lấy một cái khăn lông bịt miệng cô lại, một người lấy dây thừng trói cô, dùng sức lôi cô vào trong xe...
Toàn bộ quá trình không tới năm giây.
Chờ đến khi Rosé phản ứng lại thì tác dụng của thuốc mê đã làm cô mất hết sức lực, cơ thể cũng bị trói chặt, không cách nào phản kháng lại.
Sắc mặt Rosé tái nhợt, lộ ra một nụ cười khổ. Đã bị hãm hại lại còn bị bắt cóc, sinh nhật này của cô cũng thật phong phú...
Xe chạy rất lâu, Rosé bị bịt mắt bằng một miếng vải đen, không biết cái xe này muốn đi tới chỗ nào, cũng không biết lai lịch của đối phương là gì.
'Là người của Hwayoung?' Không đúng, hôm nay Hwayoung đã thắng lớn, không cần phải tốn công vô ích nữa. Như vậy thì là ai? Gần đây cô đâu đắc tội người nào?'
Ngay khi Rosé cố gắng phân tích, bên tai vang lên tiếng đàn ông gọi điện thoại: "Vâng, Joo tổng... đúng vậy, người đã bắt xong, chúng tôi đang ở trên đường... Đúng đúng đúng, ngài yên tâm đi, nhất định sẽ đưa đến cho ngài đúng lúc! Cô nàng này đúng là quá hấp dẫn, làm hai người chúng tôi cũng phải rục rịch đây! Ha ha ha, chúng tôi nào dám! Nhất định sẽ không để cô ta tổn thất cọng lông nào đưa đến cho ngài!"
Trong lòng Rosé sợ hãi, Joo tổng...
Cô đột nhiên nhớ tới vụ đi nhầm phòng ở khách sạn Golden Tower.
'Joo tổng này sẽ không phải Joo Hee Seong chứ? Chẳng lẽ hôm đó ông ta không được toại nguyện nên vẫn chưa từ bỏ ý định, cho người tới bắt mình?'
Rosé càng nghĩ càng thấy chắc chắn, âm thầm chửi bậy một tiếng, chờ tới lúc cô chuẩn bị nghĩ biện pháp thoát thân thì lại bất đắc dĩ chìm vào hôn mê. Tác dụng của thuốc càng ngày càng mạnh, ý thức của cô tan dần, rất nhanh liền chìm vào bóng tối...
Lúc Rosé tỉnh lại, phát hiện mình vẫn bị bịt mắt như cũ.
Trong phòng truyền tới tiếng hai người phụ nữ đang nói chuyện, đầu óc cô còn mơ hồ, không nghe rõ bọn họ nói cái gì, chỉ cảm thấy bọn họ nhanh chóng cởi hết quần áo của cô ra, lại thay cho cô một chiếc váy ngủ cực kì mỏng, tiếp theo đó lại vung cái gì đó lên người cô tựa như cánh hoa...
Rosé càng nghĩ càng thấy không đúng, cái loại háo sắc như Joo Hee Seong nếu như muốn một người đàn bà thì làm sao có thể kiên nhẫn mà bày trò như này, chắc chắn phải trói lại rồi trực tiếp ra trận. Không những thay quần áo cho cô lại còn rải cánh hoa, thậm chí cô còn ngửi được mùi thơm của nước hoa do hai người phụ nữ kia xịt cho cô...
'Con lợn chết tiệt! Đồ háo sắc! Muốn làm thì cứ làm mịe đi bày vẽ lắm trò, ông ta định làm trò gì đây?'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro